“Con sói này đang ngồi yên cho mình vuốt ve, nhưng mình không được kéo trúng đuôi nó nữa!”
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Cơn áp thấp kéo dài đến tận sáng, ròng rã suốt đêm bằng cơn mưa không dứt. Khi những tia nắng đầu tiên chạm vào mi mắt, bầu trời tự nhiên ráo hoảnh, dù mặt đất đã bị mưa lớn càn quét đến mềm oặt. Vài sợi nắng ban mai hắt từ lớp kính xuyên đến bên chiếc giường của cô gái nhỏ, lặng lẽ hong khô mấy vệt ẩm lốm đốm trên bờ tường. Thứ ánh sáng mềm mại ấy như một tấm khăn mỏng phủ lên dáng hình thiếu nữ đang say giấc.
Không biết cô gái đã trải qua gì trong giấc mộng, con ngươi trong đôi mắt nhắm nghiền cứ đảo qua lại, chân mày cau nhẹ như thể đang bất an. Một cơn đau điếng trong đầu như một tiếng ve gọi hè xẹt ngang trong não bộ, xé tan giấc mơ êm đềm thành sắc trắng toát. Hạ Anh bỗng dưng bị bật dậy, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng dữ dội nhưng không thể nhớ được gì.
Con bé thở gấp, hoang mang đưa mắt dáo dác xung quanh. Đầu tóc nó rối như tổ quạ. Cô nàng đưa tay ôm ngực giữ lấy trái tim đang đập mạnh điên cuồng. Chính nó cũng không hiểu vì sao mình ngồi bật lên, như thể có ai vừa dựng đầu dậy vậy. Tuy nhiên, cô bé lại cảm giác tỉnh táo đến kỳ quặc, chỉ là não có cảm giác căng tức không hiểu được. Cô gái gục đầu, xoa trán, cảm thấy người nóng hơn bình thường, nhưng không mệt lắm. Mất gần năm phút mới lấy được sự bình tĩnh, con nhỏ dụi mắt, ngáp dài một cái rồi mò cái mắt kính trên đầu giường, đeo vào mắt, mơ màng ngước mắt tới đồng hồ treo trên tường.
Thời gian điểm 6 giờ 05 phút.
Cô nhóc ngơ mặt ra, như là không tin được. Dù đầu vẫn còn căng như dây đàn, nhưng việc dậy sớm khiến nó bất ngờ đến bật cười. Lần đầu tiên trong lịch sử từ khi phải học buổi sáng mà con bé dậy sớm như thế này.
Đang hớn hở vì thành tích mới, Hạ Anh vui vẻ thả chân bước xuống giường. Ánh mắt nàng ta bỗng dưng ngưng trệ khi đột ngột nhận ra trên sàn nhà đang có một cuộn chăn được gấp ngay ngắn, đặt dưới chiếc gối bông hình con chó màu kem. Trong kí ức của cô nàng nhảy xổ ra một loạt dữ kiện mang tên: “Saito Ken” – hoàng tử “bay màu”, osin đang ăn nhờ ở đậu,... Nụ cười cong cong trên khóe môi ấy phút chốc tắt lịm.
Vậy là ngủ hết đêm rồi vẫn không thay đổi được hiện thực rằng ngôi nhà này có một thực thể quái quỷ xuất hiện và quậy tung cuộc đời của mình lên. Lòng của Châu Anh bỗng hơi chùng xuống. Lúc cô muốn ngồi thiền định để ghép nối những mảng ký ức về Ken thì trên người đột nhiên ngứa ngáy đến mức làm nó mất tập trung.
“Trời ơi cái giường này có rệp hay sao mà ngứa người quá, tập trung không nổi luôn!”
Cô nàng bực bội tung chăn đứng dậy, giũ qua mấy lượt. Cảm giác châm chích khó chịu vẫn cọ miết ở vùng cổ. Thế là con bé quyết định đi tắm để làm dịu cơn ngứa.
Vừa bước vào nhà vệ sinh để rửa tay, cô gái nhỏ bất giác rùng mình bởi một cơn nhói buốt phát ra từ đầu ngón tay. Hạ Anh ngẩn người, trân mắt vào ngón trỏ có đến hai vết cắt chỉ mới đóng vảy. Săm soi ngón tay tới lui một hồi, ký ức trong tâm trí đổ ùa về như thác lũ. Khuôn mặt của chàng trai đẹp đẽ có đôi mắt tím lại hiện ra. Cô co ngón tay, bặm môi như cố nén chặt nỗi bối rời trong lòng mình.
Khi đang tập trung đánh răng, Hạ Anh vẫn giữ yên trạng thái trầm mặc, ngắm gương mặt đờ đẫn của mình trong gương. Một vết đỏ hồng nho nhỏ, tựa như vết muỗi đốt hiện lên giữa trán. Con nhỏ kề mặt sát vào mặt kính để nhìn cho rõ, ngón tay còn miết nhẹ lên vết đốt đó. Cảm thấy nó không quá sưng, cũng không ngứa ngáy nên cô nàng tặc lưỡi bỏ qua, chỉ là tự nhủ rằng mình nên dọn dẹp khu vườn để tránh nước mưa tù đọng.
Bước khỏi nhà vệ sinh bằng cơ thể mát lành thơm tho, Châu Anh đã phục hồi trạng thái tươi tắn như thường nhật. Cô bé kéo cửa sổ, vươn vai làm vài động tác thể dục. Lồng ngực căng đầy bởi không khí tinh sạch của đất trời sau mưa làm cơn đau đầu của cô dần dịu đi.
Hôm nay bầu trời trong vắt. Bên bệ cửa sổ, dây thường xuân xụi lơ sau một đêm bị tàn phá. Cô bé giương mắt ngắm khu vườn xanh mướt như vừa được giặt sạch bụi bẩn. Nước mưa đọng trên lá cây, long lanh như ánh lên sắc quang phổ trong nắng sớm. Trên mặt đất nâu đen tơi xốp đang có lỗ chỗ vũng nhỏ ngập ngụa sau cơn mưa dầm dề. Cơn gió tươi mát ập tới, mang theo hương thơm của hoa sứ trắng và còn thoảng nhẹ mùi đất ẩm ngái ngái. Ánh sáng ấm dịu đậu trên làn da hong khô phần đuôi tóc hơi ướt của Hạ Anh. Cô gái nheo mắt tránh ánh nắng trực tiếp rọi tới, tay vẫn đang làm động tác giãn cơ. Khi đang lơ đễnh, cô thấy Saito Ken đang đi thơ thẩn vòng quanh vườn nhà như tìm cái gì đó, trên tay cầm một ly nước như đang uống dở.
Châu Anh đưa bàn tay bắt thành hình cái loa, nói vọng xuống:
“Nè, nấu đồ ăn sáng chưa?”
Tên con trai quay về hướng âm thanh, ngước mắt tới cô, nghiêng đầu như suy nghĩ rồi đi về hướng ngôi nhà.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà cong môi cười đắc thắng. Dẫu cho đêm qua cô đã phải cò kè với tên quỷ sứ đó đến gần ba giờ sáng, thế nhưng bao nhiêu gút mắc trong lòng cũng dần tháo dỡ được ít nhiều. Vì thế tâm trạng của cô nhỏ đã nhẹ nhõm được phần nào. Tuy vậy, con bé vẫn giữ trong lòng một nỗi bồn chồn chỉ chờ dịp là bùng nổ. Bây giờ, nó nghĩ rằng đôi bên đã nhúng nhường nhau khá nhiều. Sắc xám trong đáy mắt cô nàng tối xuống âm thầm tính toán đối sách tiếp theo.
Suy nghĩ mông lung một xíu, Châu Anh quay lưng về giường, thấy đống gối chăn rối tung của mình. Đêm qua tên đó bế mình về giường sao? Con bé nghiền ngẫm từng tình tiết trong cơn mê mệt lịm người mà bản thân đã quên mất. Hồi ức khi được nhấc bổng lên, rúc sâu vào cơ thể thanh thuần mùi thảo mộc kia làm cô cảm thấy hơi kỳ quặc. Có lẽ là từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ cha ra, chẳng có người khác phái nào hành động như thế với nó cả, kể cả anh nuôi Hiểu Khiết.
Hạ Anh nhớ rõ mồn một cảm giác vòng tay đó giữ chặt mình, nhẹ nhàng như nâng một con gấu bông nhỏ. Cô nhớ cả cảm giác áp mặt vào vòm ngực săn chắc nọ. Nghĩ tới đây, cô nhóc nuốt khan một cái. Người con gái thầm so sánh hình thể to lớn ấy gắn với một gương mặt hiền hòa hay mỉm cười, tự dưng lại không hợp lý lắm. Bàn tay đưa lên sờ má, thân nhiệt cứ hầm hầm mãi như phát sốt nhẹ.
Châu Hạ Anh bấu lấy ngón tay mình, vân vê như tận hưởng cơn đau xót trên đầu ngón tay. Cô vẫn đăm chiêu nghĩ về Ken. Có vẻ sau lớp áo trắng mà cô mua cho cậu đang che giấu một con sói hoang nguy hiểm hơn là một chàng hoàng tử. Chỉ cần Ken không cười, trở về với vẻ đơn độc thì nét đạm mạc trên khuôn mặt ấy tương xứng hoàn hảo với ngoại hình vững chãi ngay. Châu Anh sợ rằng chỉ cần một cú giơ vuốt vồ mồi thực sự của tên đó, có lẽ sẽ nhai cô đến không còn xương mà nhả.
Sợ quá! Nghĩ rồi con nhỏ vuốt ngực, lặng thinh khi mường tượng ra cảnh người con trai đó tan biến giữa màn đêm. Trông cậu ta mạnh mẽ như thế nhưng lại mong manh như sương khói, một khắc không chú tâm là vỡ tan. Nó không hiểu sao mà mình mang chút thương cảm với tình cảnh của cậu hoàng tử ấy. Vì một đêm dài bọn họ đã gây nhau đến đổ lệ và cả máu, nên lòng dạ con bé đã không còn ý chí phản kháng là mấy nữa. Cô bé biết mình nên có một điểm dừng, bằng không chỉ là “cá chết, lưới rách” – cả hai đều vỡ trận, đều mệt mỏi và đau đớn như nhau. Trong lòng đã đưa ra quyết định cụ thể. Vậy thì tạm đình chiến đã, quan sát tiếp rồi tính!
Gạt qua giây phút thất thần, Hạ Anh đang nâng tay gấp chăn thì bỗng nhiên khựng lại rồi cười thầm. Nên để yên đó tạo công ăn chuyện làm cho cậu ta chứ nhỉ?
Thế là mặc kệ giường đệm đang hỗn độn, nàng nữ sinh cứ thản nhiên về bàn học soạn sách vở vào ba lô. Ánh mắt cô vô tình va vào chiếc hộp giấy nhỏ cất chiếc đồng hồ báo thức đã vỡ tan nát ở góc bàn. Tên hoàng tử đó sao cứ chỉn chu và gọn gàng đến mức quái dị. Kể cả bao chuyện cô không hề nhắc mà người đó cứ tự giác làm hết tất cả. Từ lau nước đổ trên bàn, mang quần áo vào trước cơn mưa cho đến những việc nhỏ nhặt thế này. Ban đầu con nhỏ chỉ muốn nhận cậu ta là nô dịch để áp chế cái tính ông chúa trời con của cậu. Nào ngờ Saito Ken hiểu chuyện đến mức cái gì cũng tự giác làm, giống như một đứa bé luôn bị nhìn chằm chằm, luôn để ý từng sắc mặt và biểu cảm của người khác để mà sống. Cảm giác này không giống tác phong của một hoàng tử chút nào. Cơn ức chế trong lòng của nó lại chìm xuống theo những mẩu ký ức nhỏ về người lạ kia. Saito Ken… Rốt cuộc cậu là ai?
Cô gái nhỏ tặc lưỡi, không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ thế vác cặp sách đi xuống tầng dưới nhà.
Tiếng chân đi xuống cầu thang vang lên tiếng thùm thụp nhè nhẹ. Châu Anh hướng mắt về bếp tìm kiếm bóng hình của người hầu mà mình mới thu nạp. Ngay lúc ấy, hương mì nóng thơm tràn vào khoang mũi làm con bé chợt nhớ ra cơn đói cồn cào đang biểu tình từ bao tử. Chạy ngay đến bếp, nữ chủ nhà thấy Ken đang nấu mì. Con bé không vội cất lời mà lặng im theo dõi cậu ta như đang xét nét.
Saito Ken tựa người vào kệ bếp, dọn dẹp rác và rửa dao thớt một cách nhàn tản. Trong không khí trong lành của ban mai, cậu ta thanh tân như thể một bông hoa sứ mới mang từ vườn vào. Làn da mặt phục hồi không còn những nét nứt rạn u ám. Cả người như phát sáng. Đó không phải kiểu cao quý chói mắt như cách hôm qua cậu xuất hiện trong phòng của cô, mà là trông như một anh hàng xóm vừa mang theo điểm tâm đến mời con bé bữa sáng.
Hạ Anh kéo ghế ngồi ngay đảo bếp, chống cằm ngó nghiêng người đứng bên chỗ bồn nước. Chiếc ba lô bị cô chủ nhỏ đặt tạm trên ghế tựa. Cô nhóc ngầm liếc nhanh về hướng căn phòng ngủ đang khóa kín cửa rồi âm thầm mở dây kéo của một ngăn nhỏ trong cặp của mình để dò xét. Cái chìa khóa phòng vẫn nằm yên trong đó. Cô an tâm kéo nhanh khóa cặp, nhoẻn nhẹ môi tỉnh bơ như chào buổi sáng với osin áo trắng.
Ken nhẹ nhàng lau đi bàn tay vừa rửa ráy ướt nhem của mình, rồi quay về với tô mì đang úp bằng nắp vung. Cậu ta không tương tác với Hạ Anh, dù chỉ là một cái mỉm môi cho có lệ. Người đó bưng tô mì đặt qua đảo bếp bằng cử chỉ máy móc như một con rô bốt khiến con nhỏ chỉ biết trơ mặt ra.
Trông thấy thái độ dửng dưng của tên con trai trước mặt, nụ cười lịch sự của Châu Anh cũng thu hồi. Cô hạ mắt, không biết nên mở lời ra sao. Trải qua một đêm giằng co, khi cả hai đối diện nhau lại mang chút gượng gạo lẫn thù địch. Giận dai thấy sợ! Đáng lẽ mình mới là người nổi giận mới phải nhỉ? Vừa nghĩ, tiếng xùy của con bé liền trào khỏi môi, không che giấu được.
Một xíu biểu cảm ngang ngược của mình đã bị Ken bắt lấy ngay. Cậu ta không nói không rằng, nhếch môi, đưa tay mở nắp vung trên tô mì lên rồi ngồi xuống đối diện cô. Mùi thơm nóng hổi của thức ăn và hơi nước ẩm ướt lập tức bao vây hai người. Tên quái nhân đó không hề nể nang cô chủ, cứ như vậy cầm đũa trộn mì và xới ăn ngon lành.
Hạ Anh trố mắt, tức muốn nghẹn họng, ấm ức nói:
“Ê, cậu làm gì đó?”
Kẻ bị cô bắt nạt tối qua vẫn chiến tranh lạnh tới cùng. Mì đã thồn vào mồm đến hai má phồng lên.
Con bé nhăn mặt, chụp bàn tay đang cầm đũa kia, hỏi:
“Đồ ăn sáng của tôi đâu?”
Tên nô lệ đá mắt hướng về trên bếp, còn một phần nữa vẫn còn đang đậy nắp.
“Mang cho tôi chứ!” Châu Anh dùng giọng điệu sai khiến châm chọc con người ta.
Nô lệ tóc nâu nghe xong chỉ biết nuốt vội phần mì trong miệng xuống cổ như thể nuốt cả cục tức xuống dạ dày. Tuy nhiên, cậu ta vẫn gác đũa, quay về bếp bưng mì dâng cho chủ nhân của mình.
“Rót giùm ly sữa luôn!”
Saito Ken làm không ngớt tay lại bị âm thanh mè nheo kia mà vẫn phải nín lặng. Cậu thở mạnh nghe rõ cả tiếng và đơ người hết mấy giây.
Cô tiểu thư nhàn nhã kéo cái tô về phía mình, từ tốn hưởng thụ vừa lén nhìn dáng vẻ cắn răng chịu đựng của hoàng tử, không nhịn được bèn cười gằn. Cô giơ ngón trỏ bị thương của mình huơ trước mặt cậu như nhắc nhở. Rồi con nhỏ ấy đưa ngón tay đó chạm vào môi mình với hàm ý căn dặn đối phương không được tự tiện cất tiếng nói.
Ken dứ tay lên vờ hù dọa nhưng vẫn quay đầu về tủ lạnh rót sữa cho chủ nhân đáng ghét.
"Cạch" Ly sữa bị dằn mạnh xuống bàn, nước sánh ra cả mặt bàn – hành động của người đặt mang theo nhiều ức chế.
Hạ Anh ngẩng mặt, giọng đanh hơn:
“Dằn mặt ai vậy, hửm?”
Tên nô dịch uất ức nhìn bà chủ phát xít, rồi vùng vằng bưng ly sữa lên làm lại. Bàn tay từ từ nhẹ nhàng đặt cái ly xuống bàn, không vang lên âm thanh nào. Phần nước trắng đục yên tĩnh không nhốn nháo như trước. Ken nặn ra cái nụ cười phục tùng niềm nở, ấy mà nghe như mấy khớp ngón tay của người đó đã vang lên răng rắc. Cậu trở về chỗ ngồi, bỗng nhiên không ăn nữa mà lấy sổ tay ghi gì đó, sau cùng đẩy giấy trước mặt Châu Anh.
"Chúng ta là gì?"
Mắt Hạ Anh giật giật. Cô nhỏ nghiêng đầu đánh giá kẻ kiếm chuyện kia. Muốn trả lời kiểu gì đây ông nội? Tôi – nhân loại; cậu – nhân tạo? Đúng ý chưa?
Người con trai ấy trưng ra vẻ mặt lặng thinh, nhạt nhẽo. Cậu ấy không ăn, chỉ khoanh tay chờ đợi lời hồi đáp.
Châu Anh nhận ra cậu ta đã chịu xé lớp mặt nạ cam chịu của mình xuống. Hình ảnh đôi mắt tuyệt vọng của Ken đêm qua xẹt qua tâm trí. Cái cách cậu ấy tan ra thành hoa giấy, rồi im lặng dọn dẹp sáng nay như chưa hề có chuyện gì chỉ đang làm Hạ Anh càng thêm tin chắc vào quan điểm: nếu còn muốn sống yên ổn thì không thể đùa dai nữa. Vậy thì con bé phải cư xử như một chủ nhà và cho cậu ấy sự công nhận. Cô sẽ hiểu cậu từng chút một, không dồn ép nữa nhưng vẫn phải giữ lấy uy nghiêm của mình. Sau khi cân nhắc, con nhỏ lướt thoáng qua cậu rồi giả ngơ, phản hồi:
“Thì cậu là osin tôi mới nuôi, không phải cậu nói cậu ở lại đây để tìm tình yêu chân thật gì sao? Cậu cần tôi làm chứng cho việc hoàn thành nhiệm vụ mà? Ủa hỏi gì kì vậy?”
Ánh mắt tím của kẻ ngồi đối diện hạ thấp nghĩ ngợi gì đó rồi ngay gang tấc nghiêng đầu gần cô hơn.
Bất thình lình bị áp sát, Hạ Anh bỗng dưng mất đi phản xạ vốn có. Con nhỏ chỉ chớp nhẹ mắt, ngồi ngây ra, tim đập dồn dập, cơ thể như bị đông cứng. Trong đầu nó bỗng dưng có những âm thanh lích rích nhỏ như tiếng chim, khiến bản thân hơi mơ hồ, không thể cố tập trung nghĩ gì. Đưa tay ôm đầu mình, không đau nhưng cứ như có một thứ gì đó tựa như một mảnh lụa trắng đập vào mặt, không thể nghĩ sâu hơn nổi. Đầu nó cứ vô thức cúi thấp xuống như chúi mũi vào ly nước. Đến khi thấy được mặt nước của sữa đang xao động nhẹ nhàng theo luồn hơi thở của mình thì nàng ta mới khựng người lại.
Cô gái nhỏ vò đầu mình, kìm nén cơn bức bối. Cô hướng mắt lên, thấy Ken cũng cúi thấp theo khuôn mặt mình. Cả hai nhìn nhau qua một chiếc ly thủy tinh cản trở, chỉ thấy được nửa mặt của đối phương. Châu Hạ Anh giật người, ngồi thẳng lưng. Tu một ngụm sữa như thể để giữ cho trái tim không chạy loạn khỏi lồng ngực, bối rối ậm ừ:
“Sao thế nhỉ? Tôi cứ cảm giác thiếu gì đó?”
Đôi mắt tím diễm tuyệt của tên con trai ấy vẫn đau đáu như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn chờ cô chủ ra lệnh. Hạ Anh xem dòng chữ trên giấy, ức chế nói:
“Nè, mới sáng hỏi khùng điên gì vậy? Cậu rã người ra xong lạc linh kiện nào trong não hả?”
Nét mặt của người con trai ấy giãn ra, nở thành một nụ cười tươi như xoa dịu, lắc đầu như đáp trả, rồi cầm đũa của mình lên ăn tiếp.
Hạ Anh cảm thấy thiên hạ thái bình một chút là khó chịu, nói chung là cảm thấy tức gã trai này mà cũng không hiểu tại sao. Nhưng nó chỉ cần thấy cậu ta an nhiên đâu đó vài phút là phải chòng ghẹo cho bõ tức. Quan trọng là cô cảm nhận được cậu ta cho phép cô làm vậy. Thế là, cái miệng chua ngoa này lại tiếp lời:
“Tôi còn bận đi học nên không có thời gian thẩm vấn cậu đâu. Chờ đó tới tối về chúng ta “tâm sự” tiếp!”
Hành động nhai nhỏ nhẹ của Ken ngay tích tắc ngừng lại, cậu ấy mang ánh mắt khổ sở nhăn nhó hướng đến con bé hung thần kia trong khiếp đảm. Trông cậu đáng thương như thể không còn chốn nào dung thân. Gương mặt đó cụp xuống, hơi phụng phịu, ấy thể mà vẫn không gắt gỏng.
Trông biểu cảm của cậu là Hạ Anh đã bắt được ngay tín hiệu người ấy đang phản ứng tích cực hơn. Cô chỉ cần như vậy đã đủ nhẹ nhõm. Vừa lướt thấy điệu bộ lén lút quan sát đầy vẻ thăm dò của Ken, con bé dứ tay đáp trả rồi gắp mì tiếp tục ăn.
Hoàng tử bật cười khe khẽ, lắc nhẹ đầu như chấp nhận số phận.
Hai kẻ hoạnh họe nhau như chó với mèo lại đình chiến đến lo cho cái bụng no nê. Một khoảng ngắn yên bình trong không gian ban sáng trôi qua.
Châu Anh ăn không nhiều, nhưng vẫn thấy rất ngon miệng. Con bé đinh ninh hôm nay phải đi học sớm. Vì vậy, nó tu hết ly sữa rồi lấy khăn giấy lau môi, chuẩn bị vác cặp đi học. Quay sang thấy người ta vẫn đang thong thả ăn, cô dặn:
“Nhớ rửa chén rồi dọn dẹp nhà cửa nha. Không được để sót một hạt bụi nào đó!”
Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một miếng giấy ghi chú dán vào mu bàn tay con nhỏ:
"Làm xong hết công việc cô giao là muốn đi đâu, làm gì cũng được phải không?"
“Đúng rồi! Làm xong thì cậu muốn đi đâu thì đi. Khoá cửa cẩn thận là được rồi!”
Ken gật gù, rồi chú mục vào tô mì nghi ngút khói.
Hạ Anh ôm ba lô, muốn dặn cậu thêm xíu nữa mà không biết nói gì. Phía bếp, đại mỹ nam kia vẫn lặng lẽ ăn mì, chẳng thèm ngẩng mặt đối đáp chủ nhân. Cô bé biết nụ cười vừa diễn ra của người con trai này chỉ là cố hàn gắn chiếc mặt nạ đã vỡ nát của mình. Nhưng rõ ràng là cậu ta chưa ổn, ánh mắt cứ đầy vẻ phòng bị và dỗi hờn. Khi cô buông lỏng không đoái hoài thì người đó lại trầm xuống và ủ rũ. Cô đứng ở phòng khách ngập ngừng một xíu, muốn chào nhưng lại nuốt ngược mấy lời này vào trong.
Bây giờ Saito Ken mới bộc lộ bản chất thật. Một hoàng tử có khí chất trầm mặc như một cây đại dương cầm cổ bị lãng quên – vừa đẹp đẽ thanh nhã, vừa huyền bí không tài nào soi thấu được. Cô gái nhỏ liên tưởng rồi thầm cười. Dẫu có là đàn dương cầm bị ma ám đi chăng nữa thì cô nhất định phải cảm thấu được từng thanh âm một trong cả tám mươi tám phím đàn, bất kể phím trắng hay phím đen. Với tâm lý đã ngầm chấp thuận sống cùng sinh vật có mức độ nguy hiểm cao như Ken, cô bé rõ việc phải tiết chế việc xâm phạm đến giới hạn của cậu. Như đêm qua, hoàng tử đã khóc vì bị đẩy đến đường cùng của việc không được tin tưởng. Cô đoán hiện tại cậu ấy cần nhất là sự yên tĩnh để lắng lại. Cô láo nháo như vậy là đủ rồi, càng vùng vằng chỉ càng cảm thấy mình "giậu đổ bìm leo".
Con sói này đang ngồi yên cho mình vuốt ve, nhưng mình không được kéo trúng đuôi nó nữa! Cô gái nhỏ cắn môi, nắm chặt tay. Đã rõ lòng dạ nhau rồi, nếu không nói ra, cô nàng sẽ không thoải mái được, nên thẳng thắn nói vọng vào:
“Hi vọng một ngày không có tôi ở nhà, cậu sẽ có thời gian để suy nghĩ hơn. Khi tôi về, mong là chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện ôn hòa hơn lúc này.”
Ken buông đũa, ngẩng mặt nhìn thẳng vào cô, gật đầu chắc nịch.
Cô bé cắn môi, bối rối nói thêm:
“Xin lỗi nếu đêm qua có lời nào làm cậu khó chịu.”
Đối phương lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay phẩy giục cô đi nhanh. Nét mặt cậu không còn u ám như một cụm mây nặng trĩu nước mưa nữa.
Ổn rồi, đình chiến thực sự! Châu Hạ Anh cong nhẹ môi cười, vui vẻ ra ghế đệm ngay cửa lớn mang giày. Lúc thắt xong chiếc chiếc nơ trên đôi giày ba ta, cô bé phát hiện tự lúc nào đã xuất hiện cái dù ngay cạnh bên ghế. Ánh mắt kỳ quái của cô lướt nhanh về phía mỹ nam ngồi ở bếp trong, tức mình chống hông nhắc:
“Dùng phép ít thôi, tôi không phải bình năng lượng di động của cậu đâu nha!”
Đáp trả cô chỉ có vòng môi cong tủm tỉm và cái gật đầu khẽ khàng từ kẻ có mái tóc nâu mềm mại.
Hạ Anh không đùa nữa, vẫn giữ lấy chiếc dù Ken đã đưa cho mình, tần ngần ngắm rồi phấn chấn mở cửa, bước ra ngoài.


0 Bình luận