Người Giấy
Xám Suzuri Muri; Thỏ Edu; July D Ami; KanameRan; Mèo ú Nu; Dung/Ne; Akira; Nhĩ Lộ; Tô Dương; Hualian; SunSoo; Brownie; Gà Khâm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1. Kẻ mang ủy thác

Chương 17: Bồng bột

1 Bình luận - Độ dài: 5,240 từ - Cập nhật:

Tôi không cho là mình hành động vì một phút giây bồng bột, mà là thực lòng muốn tỏa sáng theo cách của chính mình.

●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●

“Tên: Châu Hạ Anh. Lớp: 11B. Chiều cao: 1m70, cân nặng: 48kg. Số đo ba vòng…”

Đầu bút cảm ứng đang ghi lên màn hình bỗng khựng lại bởi có một phần câu hỏi mà Châu Anh không biết ghi thế nào. Cô bặm môi, mặt đơ ra một chút rồi cười trừ.

Cô bé ngẩng mặt khỏi máy tính bảng, trước mắt cô là một tấm gương to bản lấp lánh ánh đèn. Trong gương hiện lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ được trau chuốt cẩn thận bằng lớp phấn son mang tông hồng ngọt ngào. Làn mi cô được chuốt cong vút, tôn lên đôi mắt hoa đào to tròn màu xám hiếm thấy. 

Hạ Anh vẫn mặc bộ đồng phục của An Đằng với chiếc áo vest xanh lục thanh lịch cùng chiếc nơ bướm lam nhạt trên cổ áo điệu đà. Khi phía kính phản chiếu thêm bóng người đi ngang qua, cô gái nhỏ mới sực tỉnh và chớp mắt một cái nữa để làm quen với dung mạo lạ lẫm của mình.

Nàng nữ sinh đang ngồi ở một cửa hiệu chụp ảnh chuyên nghiệp nằm trong một trung tâm thương mại chỉ cách trường trung học một đoạn đi bộ. Nhân lúc không có ca học vào buổi chiều, cô nàng đã quyết định đi chụp một bộ ảnh với sự đầu tư nghiêm túc về hình ảnh lẫn ý tưởng chụp. Với bộ đồng phục An Đằng danh giá, cô bé chỉ cần làm tóc và điểm trang đôi chút đã có ngay một bộ sưu tập ảnh thẻ và ảnh toàn thân đậm chất nữ sinh tươi trẻ, thanh lịch.

Cầm tờ hóa đơn trong tay, cô nhỏ tặc lưỡi, lắc đầu, nhưng lại không tiếc lắm bởi thành quả đạt được lại quá mỹ mãn. Tốn nửa triệu để có một bộ ảnh chỉn chu, người ta còn tỉa chân mày lẫn chỉnh lại tóc cho mình, giống như thay cả đầu thế này thì cũng đáng! Nghĩ xong, cô bé lại chồm mặt sát tấm gương để soi mặt mình lần nữa. Thiếu nữ trong kính có đôi mắt xám tro trong veo như thể là một dòng suối soi thấu cả đá cuội bên dưới nước. Mái tóc của Châu Anh được tết vài lọn nhỏ thành kiểu nửa buộc, nửa thả hờ trông thật nền nã. Cô đưa tay sờ lên mặt mình săm soi như vẫn chưa thể tin được, rồi bất chợt quay đầu cười với người đã góp công khiến nhan sắc của mình thăng hạng chóng mặt.

Phía sau lưng, một nữ nhân viên trang điểm có đôi mắt hạnh lanh lợi, cột tóc đuôi gà với chiếc áo thun hồng in logo của cửa tiệm chụp ảnh đang bận bịu duỗi tóc cho một một khách hàng khác. Thế nhưng ánh mắt của chị ta thỉnh thoảng vẫn lướt qua cô nhóc mặc đồng phục học sinh này với cái nhìn mê say. Trông thấy Hạ Anh đang nhìn mình cười khờ, chị ấy lại mở miệng dụ ngọt lần nữa:

“Bé à, anh chủ có báo gói chụp cho em sẽ được miễn phí nếu em đồng ý để cửa hiệu dùng ảnh để quảng bá. Sau này nếu được bên chị vẫn muốn chụp tiếp cho em thêm vài phong cách nữa ý! Cưng dễ thương quá!”

Hạ Anh áy náy, từ chối ngay:

“Thôi ạ, em cần ảnh nên mới chụp ạ. Em thanh toán theo đơn giá bình thường được rồi!” Cô bé không quên khen ngợi tay nghề của chị gái áo hồng kia. “Chị Hana làm mặt cho em đẹp quá, em nhìn không ra mình luôn!”

“Không phải đâu, hồi nãy chị còn tưởng em là mẫu ảnh của anh chủ đặt tới nữa. Đến lúc em không biết tạo dáng chị mới tin là em chỉ là học sinh ngang qua.” Chị gái vẫn mang chút tiếc nuối trong giọng nói.

Châu Anh giữ khóe môi cong nhẹ, không đáp nữa. Cô bé lướt qua chị khách mặc đồ công sở ngồi cạnh đang chăm chú lựa chọn mẫu ảnh sẽ chụp. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, chị gái mặc áo sơ mi vàng nhạt đó nhoẻn môi cười, nói:

“Giờ có mấy cái dịch vụ thế này nhàn thật ha, chị đang cần ảnh cá nhân chuyên nghiệp xíu để cho vào hồ sơ xin việc.”

“Vâng ạ, em cũng thấy trên mạng quảng cáo chỗ này lâu rồi mà nay mới đến thử.” Hạ Anh thành thật đáp.

“Em học ở gần đây đúng không? Eo ơi, em xinh như búp bê ấy, mũi cao thế!”

Nàng nữ sinh ngượng ngùng chạm tay vào đầu mũi của mình, chống chế:

“Dạ do mấy chị trang điểm đẹp thôi ạ!”

Chị khách ấy phì cười, còn bảo cô nhóc này thật khéo miệng. 

Chị gái nhân viên đang làm tóc cho nữ khách hàng không nhịn được, lại chen lời:

“Em bé này có nét sẵn rồi, chăm dưỡng da nữa sẽ còn đẹp hơn. Ảnh của bé đó gần như không cần chỉnh gì nhiều luôn ấy, nãy giờ có hơn nửa tiếng mà bên hậu kỳ đã làm gần xong rồi.”

Nghe mấy lời có cánh làm tai của Hạ Anh đỏ bừng, cô rụt đầu tiếp tục điền nốt mấy chỗ trống trên tờ đơn mà bản thân có thể biết. Chờ cho chị khách kia làm tóc xong, con bé mới bẽn lẽn cất lời với chị nhân viên đang cuốn lại dây điện của máy duỗi tóc trên tay.

“Chị ơi, có thể giúp em lấy số đo hình thể không?”

“Được chứ bé!” Chị nhân viên vui vẻ đáp lời.

Chị ta kéo trong hộc tủ một sợi dây thước đo và bảo Châu Anh cởi áo khoác ngoài để lấy kết quả được chính xác. Qua vài thao tác kéo dây, số đo ba vòng của cô nhóc đã được chị ấy ghi lại. Châu Anh cười tít, cảm ơn chị gái nhiệt tình và nhanh chóng điền tiếp vào mẫu đơn đăng ký.

Hí hoáy một hồi thì phần biểu mẫu dự thi “Hoa khôi học đường” đã đầy thông tin. Cùng lúc này, email của cửa hàng đã gửi file ảnh đã chỉnh đến. Cô gái lựa ra trong hàng chục tấm ảnh đã chụp và hiệu chỉnh có hai bức đẹp nhất rồi gắn vào email đăng ký đang soạn dở.

Kiểm tra lại một lần tất cả thông tin trên thư điện tử đã hoàn thiện, Châu Anh hít một hơi sâu, ngón tay nấn ná đặt ở nút “Gửi”. Nó ngừng lại, đấu tranh tâm lý thêm một hồi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cãi cọ ban sáng với Hiểu Khiết, bao nhiêu chần chừ của cô liền cuốn sạch. Hạ Anh bừng tỉnh, dứt khoát ấn chọn gửi thư đăng ký tham dự cuộc thi sắc đẹp khốc liệt nhất của An Đằng.

Ya! Mình có mười giây để thu hồi thư kìa! Hạ Anh nhìn con số giây đang được đếm lùi trên màn hình mà lòng ngổn ngang. Nhịp tim nó dội như trống dồn, còn ngón tay thì cứ co lại rồi duỗi ra, chỉ hận không thể ấn hủy thư ngay.

“... 4, 3, 2, 1. Thư đã được gửi thành công.” Hệ thống hiện lên thông báo kèm một dấu tích hoàn thành. 

Rồi xong, “bút sa, gà chết”, khỏi ân hận! Tới ngay lúc giây cuối cùng được đếm mà con nhỏ suýt nữa nín thở, chỉ biết trân mắt nhìn thư “bay” đi và tự nhủ.

Châu Anh đưa tay chuyển sang hòm thư đã gửi. Tiêu đề đăng ký tham gia cuộc thi “Hoa khôi học đường” nằm ngay vị trí đầu tiên. Cô đọc lại dòng văn bản đã soạn và ngắm ảnh của mình, sau đó thừ người. 

Shine your light… Chủ đề của cuộc thi năm nay luôn ám ảnh lấy cô gái. Từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy tấm poster màu cam đào rực rỡ với dòng slogan màu xanh neon kia đã để lại ấn tượng rất sâu với thiếu nữ này. Thế nhưng, cô chưa từng nghĩ mình sẽ dấn thân vào trận chiến sắc đẹp khốc liệt đó. Cho đến ngày hôm nay, tại cửa tiệm chụp ảnh thẻ phong cách Hàn Quốc trang trí toàn phụ kiện màu hồng phấn xinh xẻo này, Châu Hạ Anh đã lặng lẽ ghi danh mình trở thành thí sinh chính thức của cuộc thi. Mà cốt lõi của quyết định táo bạo này chủ yếu đến từ cuộc khẩu chiến gay gắt với ông anh nuôi Dương Hiểu Khiết vào ban sáng.

Chỉ cần nhớ đến ánh mắt khinh miệt và nụ cười khẩy của Khiết khi bảo rằng cô sẽ không dại gì đăng ký thi là máu trong huyết quản của con nhỏ lại sôi sục. Thế là, cô đã đi một mạch đến hiệu ảnh này để thay đổi diện mạo và đăng ký trong chớp nhoáng. Hạ Anh e là nếu để trôi qua hết hôm nay, có khi ngủ một giấc dậy thì cơn hèn lại tái phát và nó sẽ không còn động lực nào để làm chuyện bồng bột như thế này.

Ấy thế mà khi soạn thư, Hạ Anh lại hết lần này đến lần khác bỏ qua cơ hồi rút lui. Cuối cùng nàng ta vẫn thả cho email trôi đến hòm thư của Ban tổ chức.

Cô bé cắn nhẹ thân ngón trỏ, nói thầm. Có lẽ mình luôn muốn một lần đứng dưới thứ ánh sáng của riêng mình, mà bản thân chưa từng dám thừa nhận. Nghĩ rồi, ngón tay của nó lại chạm lên mặt kính, như là chào một phiên bản Châu Anh mới chào đời, vẫn còn nhìn thế giới này bằng ánh mắt ngơ ngác và xa lạ.

Cô nàng cứ ngắm mình ở trong gương miết. Cảm giác thành tựu khiến nó nghĩ muốn tự thưởng cho bản thân một thứ gì đó. 

Thoáng nghĩ đến cô bạn thân Ban Mai, không biết nếu như con nhỏ ấy biết cô đã đăng ký dự thi thì sẽ ra sao. Châu Anh cười tủm tỉm, nó sẽ giấu thêm vài hôm nữa để làm con nhỏ ấy bất ngờ.

“Chị ơi, tẩy trang giúp em với!” Trước khi rời khỏi, con bé đột nhiên quay qua báo với nhân viên như vậy.

“Ơ? Sao không để chơi hết ngày đi em, dù sao cũng tốn công trang điểm đẹp như thế!”

“Thôi ạ chị, nhà em không có nước tẩy trang ạ, với chiều em còn đi học thêm!”

Nghe vậy, chị nhân viên cột tóc cao chỉ tiếc rẻ rồi vẫn phải nhẹ nhàng lau mặt cho cô nhóc.

Khi rời khỏi cửa hiệu ấy, tâm trạng âm u mây mù suốt một ngày của nàng nữ sinh đã dịu đi hơn nửa. Cô gái nhỏ đeo ba lô, ôm ống bản vẽ lớn và đi lang thang trong trung tâm mua sắm. Cô cần di chuyển xuống tầng trệt. Do cũng chẳng có gì vội nên nàng ta cứ theo lối thang cuốn của từng tầng để đi xuống dần.

Lúc ngang qua một gian hàng trưng bày tinh dầu, Châu Anh bỗng nhiên dừng bước. 

Mũi của nàng nữ sinh chạm phải một hương thơm có chút thân quen mà cô cảm thấy ngờ ngợ. Một mùi hương thanh thuần, trầm như hương của nhang quý, thanh như tinh dầu của gỗ cây tuyết tùng đầu đông, lại có chút ngọt nhẹ như hương vani làm bánh. Thứ mùi hương thú vị đó khiến bước chân của cô bị níu lấy, bất giác đứng lặng nhìn ánh đèn vàng cam của máy xông đang hoạt động, mang theo hơi nước mịn bốc lên cao thành một cột khói màu trắng bạc. Cả gian hàng nhỏ mang sắc nâu vàng trầm ấm, tựa như một ngôi nhà gỗ thanh bình với những ánh đèn LED vàng giăng trên phần mái giả. Đứng bên trong là một anh thanh niên điển trai mặc áo kaki nâu đất và một chiếc tạp dề màu be đang nghiêng đầu chờ vị khách đang tư lự trước mặt.

“Xem thử bộ sưu tập tinh dầu mới của hãng Solace đi em.” Anh trai đó vui vẻ đưa đến tay của nàng nữ sinh một tờ bướm có thiết kế tinh tế, giới thiệu về bộ sản phẩm vừa ra mắt.

“Mùi đang xông tên gì vậy anh?”

“À, đây là sản phẩm của bộ sưu tập mới - hỗn hợp tinh dầu tên là Hiemal, em cứ gọi nó là “Ký ức của mùa đông” đi!”

Hạ Anh cúi đầu lại gần máy xông hơn. Tia nước vương nhẹ lên má mát rượi. Nốt mùi thanh lạnh len vào khoang mũi một cách mượt mà, khiến cô bé bất giác yêu thích ngay. Ánh sáng vàng từ đèn LED xuyên qua làn sương bạc, nhuộm lên má cô một vệt cam nhạt. Ở khoảng cách này, cô còn nghe rõ cả âm thanh “xì xì” của nước, lẫn trong tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ chiếc loa hình máy hát đĩa than nho nhỏ. Tất cả những điều đó hòa lại làm cô bé thấy an nhiên đến lạ. Và rồi, tia sáng ấm kia khiến cô bất chợt nhớ đến buổi sáng mùa đông ở Thụy Sĩ, ngày cô đến thăm mẹ nuôi. Hồi ấy, cũng có một tia nắng lặng lẽ chạm lên gò má cô giữa làn tuyết mịn như sương như vậy. Dù cảm nhận về hơi ấm có vẻ quen thuộc nhưng ấn tượng về mùi hương này lại khác. Nó không có kiểu hồi ức như cô từng trải qua.

Không hiểu sao, hương tinh dầu này khiến cô bé tưởng như mình vừa lạc vào một ngôi đền nghi ngút khói hương, mở mắt ra sẽ thấy toàn cảnh tuyết rơi bên lan can gỗ nâu bên thềm. Bất chợt, đoạn tưởng tượng đang yên bình ấy lại thấp thoáng bóng hình của một chàng trai áo trắng đứng bên hiên nhà đang đổ mưa tuyết. Châu Anh lắc đầu, xua đi cảm xúc kỳ quái. 

Người bán dịu dàng cười và mời cô ngửi trực tiếp trong lọ chứa tinh dầu. Cô nhóc nhích nhẹ đầu lại sát chiếc lọ tối màu để nghiên cứu. Lần này, não của nó dường như nghe được cả tiếng gió rít qua xà nhà của ngôi đền thiêng liêng ấy. Và từ phía hành lang bên ngoài kia, người thanh niên có đôi mắt tím biếc hiện lên dần rõ ràng trong tâm trí. 

Hạ Anh bật mở mắt, giật mình. Cô nhận ra sự quen thuộc này là vì nó hơi giống mùi trên người của kẻ đang ở nhà của mình - “hoàng tử lưu lạc” Saito Ken.

Suy nghĩ quái gở này khiến cô nhóc chùng lòng, đáy mắt khẽ tối đi.

Anh chủ gian hàng ngỡ là cô không thích hương này, bèn mở một nắp chai khác và tiếp tục luyên thuyên:

“Trong bộ sưu tập “Your Destiny” này còn có một mùi hương khác rất được yêu thích tên là Querencia. Tông mùi chủ đạo là hương ngọt đậm của hoa ngọc lan tây, hòa với chút cay nhẹ của hương thảo và lớp hổ phách nền ấm giống như ngồi cạnh một bếp lửa.” Anh cầm chai Hiemal lên so sánh. “Mùi trên máy xông thì thanh tao, nhưng hơi xa cách. Còn Querencia… nó sẽ quấn lấy em, như thể em vừa đi ngoài trời lạnh về, rồi được cuộn ngay trong chăn bông, ngồi cạnh lò sưởi vậy!”

Ôi chao, cái ông này đã bảnh bao mà còn nói chuyện còn ngọt hơn mía lùi thế này! Hạ Anh thầm rên rỉ trong đầu, tai vẫn bị mê hoặc bởi chất giọng Bắc trầm ấm đầy ma lực.

May thay, lọ tinh dầu ngọc lan tây kia có tông mùi khá nồng khiến đầu cô hơi choáng nhẹ. Chính cái choáng đó lại cứu tỉnh cô khỏi sự quyến rũ từ giọng nói du dương của anh trai áo nâu.

Cô bé vẫn thiên vị cho những nốt hương sạch sẽ của lọ tinh dầu đầu tiên đã ngửi. Mặc dù nó làm cô nghĩ tới cái tên âm binh ở nhà, nhưng không thể chối bỏ được hương thơm này rất an tĩnh. Nó nghĩ khi vẽ mà xông loại này lên sẽ tập trung tốt hơn.

“Em lấy lọ Hiemal này ạ!” Cô chỉ vào mùi hương trên máy phun sương, quả quyết.

Dù không chọn chai Querencia nhưng anh chủ gian hàng vẫn gói kèm vào túi sản phẩm một lọ nhỏ cho Châu Anh trải nghiệm. Vừa gói hàng, anh vừa nói:

“Anh tin là có một ngày em sẽ quay lại đây để mua cả Querencia. Thú thật nó là một thứ hương không thể thích ngay từ đầu, nhưng đã yêu thích rồi thì sẽ nghiện đấy!”

“Em phải sủi nhanh khỏi đây thôi, miệng của anh còn ngọt hơn mùi hương này nữa!”

Anh chủ gian hàng cười vang, nhét thêm vào túi một phiếu giảm giá cho lần mua sau.

Trong một buổi chiều được gặp nhiều con người khả ái, nỗi bực dọc ban sáng dần lắng lại. Hạ Anh lên xe buýt trở về nhà trong tâm trạng yên bình ngắn ngủi. Tuy vậy, con bé vẫn không quên được nhiệm vụ được anh trai giao phó. Cô nhỏ đã xuống xe ở một một trạm gần chỗ công ty kiến trúc của chị Xuân để sao chụp tài liệu theo lời dặn.

Trong văn phòng công ty kiến trúc của chị Thanh Xuân - con gái của chú Thân, Châu Anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ. Trước mặt cô, một cô gái có tóc tém cá tính và làn da nâu khỏe khoắn tự tay thực hiện việc sao chép bộ bản vẽ thành dữ liệu điện tử.

“Ừm… sao lại đi scan một bản vẽ đã bị đánh dấu hủy vậy em?” Chị Xuân vừa tháo xong ghim bấm, vừa tò mò hỏi.

Châu Anh giữ chai nước suối chị ta đưa cho mình, không uống, chỉ cười và đáp qua loa.

“Cậu Khiết yêu cầu ạ!”

Nụ cười trên gương mặt của chị gái kia đông cứng. Chị bỏ đồ tháo ghim lên bàn, hơi mất tự nhiên, đáp:

“Ờm, để chị tranh thủ làm nhanh, trời sắp mưa rồi.”

Cô gái nhỏ dựa lưng vào ghế đệm mềm, mắt không rời hành động của người phụ nữ mặc sơ mi lụa màu trắng kia. Đó là con gái duy nhất của người trợ lý cận thân của gia đình Hiểu Khiết. Chị ấy vừa tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp, chị đã từ bỏ những cơ hội tại nước ngoài để trở về làm việc tại công ty này. Mặc dù đứng tên của chị, nhưng toàn bộ vốn điều lệ này dễ đoán là từ nhà họ Dương rót vào.

Ánh nhìn của cô bé cứ đăm chiêu vào bóng lưng nhanh nhẹn, thanh tao của chị Xuân. Người phụ nữ kia vẫn đang cẩn thận lật từng trang giấy đã cũ màu để đưa vào máy scan. Chị gái này dường như đã nhận ra điều gì đó bất thường, nhưng tuyệt nhiên không hỏi thêm. Đôi mắt đen tinh anh ấy chỉ thoáng qua chút ngờ vực rồi lập tức lờ đi, chỉ chú tâm làm đúng bổn phận. Lòng của cô bé nữ sinh bỗng nhiên nghĩ ra một điều. Nếu không có gì thay đổi thì đây là dáng vẻ của mình trong tương lai. Một tương lai mà cô sẽ không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình đã nhận nuôi mình.

Tiếng thở dài phiền não của Hạ Anh lọt vào tai của người chị đang bận rộn. Chị quay đầu, nhoẻn môi cười hiền:

“Buồn ngủ hả bé?”

“Dạ hơi hơi ạ.”

“Ừm, trời ui ui thế này chỉ muốn đắp mền ngủ tới chiều ha!”

Châu Anh gãi đầu, ngượng ngùng. Cô bé lia mắt tới chiếc máy đang vận hành, không đáp.

Tiếng máy scan vẫn đều đều cuốn những trang giấy mỏng vào trong rồi quét qua một tia sáng trắng. Tuy vậy, cỗ máy vẫn không át nổi âm thanh của bàn phím cơ văng vẳng, hơi phiền tai từ dãy bàn làm việc ở trung tâm phòng. 

Châu Anh quay đầu tìm nguồn âm thanh lạch cạch phiền nhiễu, thấy tiếng gõ phát ra từ tay của một anh nhân viên tóc xoăn đang miệt mài dán mắt vào màn hình. Bàn tay anh tay giữ con chuột, ấn liên tục. Trên khung hình trước mặt anh trai đó là một bản dựng thiết kế cầu kì, có lẽ nó là tác nhân khiến vẻ mặt anh ta cau chặt và tiếng gõ bàn phím trở nên nặng nề.

“Khách hàng luôn có mấy yêu cầu kỳ quái theo lời thầy phong thủy, mệt lắm em!” Trông vẻ ngơ ngác của cô nhóc, chị Xuân tựa lưng vào chiếc máy cồng kềnh, thản nhiên giải thích.

Châu Anh bật cười, khách sáo tám nhảm thêm vài câu.

Không lâu sau việc sao chụp tài liệu đã xong. Chị Xuân thoăn thoắt gửi tệp dữ liệu vào email của Châu Anh và nhấn vào mục thư vừa gửi để xóa mail. Con bé chưa kịp mở miệng dặn thì đã thấy chị ta nhanh chóng nhấn hủy toàn bộ hồ sơ vừa scan từ máy chủ. Kể cả thùng rác của máy tính cũng bị xóa. Toàn bộ hành động đều diễn ra ngay trước mắt của cô bé.

Làm xong, chị gái ấy hài lòng đứng thẳng dậy, chỉnh đốn lại hồ sơ và trao trả lại cho Hạ Anh nguyên vẹn như cũ.

“Để chị chở bé về nha!”

“Thôi ạ, em tự về!” Cô nàng giữ ống hồ sơ trong lòng, cười tươi. “Cảm ơn chị ạ!”

Chị Thanh Xuân không cố chèo kéo mà chỉ nhắc cô bé đi về cẩn thận. 

Cô gái nhỏ thong dong đi theo con đường quen thuộc trở về nhà. Chỉ còn cách nhà khoảng một cây số, cô nàng cũng lười bắt xe buýt. Vì trời không còn nắng nên con bé tự nhủ đi bộ cũng không đến nỗi nóng bức. Cô đi trên vỉa hè bừa bộn, lách qua những người bán hàng đang tất tả dọn đồ đạc trước khi cơn mưa đổ ập xuống.

Một hạt nước nhỏ rơi trúng bầu má khiến Châu Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên tán lá me đang lao xao. Gió giông bắt đầu dữ dội, cuốn gãy vài nhánh cây rơi lả tả trên vệ đường. Vài người lái xe máy đã dừng lại mặc áo mưa. Hạ Anh cũng dao động, đưa tay luồn ra sau ba lô tìm chiếc dù gấp của mình.

“Chết, nãy cất vào tủ cá nhân mất rồi!” Cô nhóc sực nhớ ra, hoảng loạn ôm ống vẽ đi nhanh hơn.

Tuy có gió mạnh nhưng cơn mưa lại không hề ập tới dữ dội mà chỉ là một màn mỏng như bụi lất phất. Châu Anh không định dừng chân trú mưa nữa, mưa nhỏ thế này vẫn không đáng ngại. Thế là cô học trò vẫn rảo bước tung tăng.

Chẳng mấy chốc đã đi được hơn phân nửa đoạn đường. Lúc này mưa dần nặng hạt hơn. Cô bé không cố nữa mà dừng ở một hiên nhà đã đóng kín cửa, đứng ngắm dòng người hối hả và những chiếc áo mưa đủ màu sắc vụt qua mình. Tiếng nước đập vào máng xối rổn rảng. Thanh âm đó hòa cùng mùi mưa hăng hăng, thanh mát khiến cơn buồn ngủ của thiếu nữ chợt bay biến. Dưới chân cô, cơn nóng bốc lên bởi nước mưa va chạm với nền đường đã hấp thu lượng nhiệt lớn từ buổi trưa. Nhiệt độ đó xung đột với sự cóng lạnh từ những hạt nước văng vào bắp chân khiến nàng nữ sinh hơi khó chịu, liên tục đá chân qua lại. Đứng chờ lâu làm cô bé phát chán, bèn đưa tay ra hứng dòng nước đang rơi từ mái nhà rơi xuống.

Qua làn nước tí tách rơi, Châu Anh bỗng để ý đến phía đối diện căn nhà nàng. Nơi đó đang có một chiếc xe tải cỡ trung đang đỗ. Người bốc hàng mặc đồ đi mưa để khuân vác đống hàng hóa lỉnh kỉnh từ trên xe xuống. Cô bé đưa tay lau mắt kính để nhìn cho rõ hơn. Trước mắt, cô nhận ra căn nhà đã treo biển cho thuê mặt bằng trong suốt mấy tháng đã được cải tạo thành một cửa hiệu tạp hóa, biển hiệu mới toanh. Trong màn mưa, cửa tiệm đó như thêm bắt mắt với màu xanh lá mạ và dòng chữ “Happy” to tướng.

Cửa hàng tạp hóa và quán ăn đêm 24/24? 

Nỗi hiếu kỳ làm cô gái nhỏ nghiêng cả đầu đến sát mép hiên, đến khi mắt kính bị nước làm ố nhòe mới ngừng lại.

“Ái chà! Có món nướng và lẩu nữa!” Cô bé đọc kỹ dòng mô tả, thích thú xoa cằm. “Khai trương chắc là có khuyến mãi, phải đi ăn thử mới được!”

Quan sát người nhân công bốc vác hàng là một cách giết thời gian không hề tệ. Cô bé cứ nhìn ông ta đi qua đi lại vài đợt thì cơn mưa đã tạnh dần. Cảm thấy trời vừa ngớt, cô nàng đã không nhịn được mà để ba lô lên đầu che tạm để về nhà nhanh. Cơn đói khiến cô nhóc mất dần kiên nhẫn. Dù cả người bị thấm nước nhưng không đáng ngại. Cô nàng đi một mạch cho đến khi trông thấy sắc hồng rực từ giàn hoa giấy trước cổng nhà thì mới thở phào.

Theo thói quen, cô nhóc luồn tay mở khóa, bước đi thẳng vào nhà. Dừng ở bậc tam cấp để thay giày, Châu Anh cởi vội đôi vớ trắng âm ẩm, lúc này mới thấy lạnh.

Từ đầu tóc đến đồng phục của thiếu nữ đều dính nước. Chiếc áo vest ướt nhẹp trở nên nặng trịch. May thay ba lô và ống đen trong tay đều là loại chống thấm nước. Bước vào nhà trong cảm giác lếch thếch khiến Hạ Anh mệt nhoài, ngã vật ngay trên ghế sô pha. Ống nhựa đen bị đặt thẳng lên tấm thảm trên sàn, chất vải nỉ nhanh chóng hút đi những vệt ẩm lem nhem trên thân ống. Cô bé cởi kính ra, đặt lên bàn và nhắm mắt dưỡng thần. Bàn tay cô xoa nhẹ để truyền nhiệt rồi đặt lên làn da đùi lạnh ngắt, như là một cách tự sưởi ấm mình.

Ngôi nhà quá ấm áp, còn thoảng có một mùi hương dìu dịu từ bếp tỏa ra. Cơn buốt lạnh bị môi trường trong nhà bao bọc quá nhanh làm Hạ Anh bị ớn ốc, rùng mình một cái. 

Cô gái yếu ớt mở mắt. Ánh đèn chùm trên trần hơi chói, mắt cô lại không đeo kính, chỉ cảm thấy cái lướt mắt này vô tình làm mắt bị lóa tạm thời. Thiếu nữ giơ tay ra che đi ánh sáng vàng ấm đó. Ống tay áo hơi trượt xuống, để lộ cổ tay xương xương và chiếc lắc vàng có đính một viên kim cương nhỏ.

Châu Anh cau mày, đưa tay còn lại chạm vào chiếc lắc mảnh đã nằm trên tay mình lâu đến mức như gắn liền với da thịt. Đó là một chiếc vòng đến từ thương hiệu Cartier mà cha nuôi đã tặng khi cô ra nước ngoài thăm cha mẹ. Bao năm rồi sắc màu của nó vẫn óng ánh và viên đá quý kia vẫn sáng tựa một vì tinh tú vừa được hái xuống khỏi bầu trời. Châu Anh chưa bao giờ tháo nó khỏi tay.

“Nhìn từ trên xuống dưới, trên người cậu có thứ gì không mua bằng tiền của nhà tớ không?”

Lời nói lạnh lùng của Khiết chợt văng vẳng trong đầu. Châu Hạ Anh ngồi thẳng người dậy, trân trân nhìn chiếc vòng, cảm xúc ấm ức từ cuộc tranh cãi lúc sáng lại ùa về. Cô thở mạnh hơn. Hơi nóng phả ra từ mũi như phát sốt. Cổ họng vẫn rát nhẹ khi nuốt nước bọt. Châu Anh ngắm vòng tay đến ngây người.

Và rồi cơn bốc đồng ập tới, cô bé lập tức tháo chiếc lắc đó ra. Rõ ràng là nó rất nhẹ, nhưng con bé lại như vừa cởi tung một chiếc gông khỏi người mình.

Cô lướt mắt nhìn đến bộ đồng phục được cắt may tỉ mỉ trên người. Đôi chỗ trên áo vest xanh lục đã thấm nước, trở thành sắc xanh đen ẩm ướt. Cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở bủa vây. Hạ Anh ngỡ như mình đang bị thứ vải cao cấp này quấn chặt như một xác ướp. Cô nàng vội vàng đứng dậy lột nhanh áo khoác và giật tung cả chiếc nơ màu lam luôn thắt gọn gàng trên cổ xuống. Nhịp tim cô trở nên hỗn loạn theo tâm trí.

Khó thở quá! Phải cởi hết mọi thứ bó siết lấy cơ thể mình ngay!

Lồng ngực cô phập phồng đến dồn dập. Não con bé như bị cơn mưa ẩm ương kia phá hỏng vi mạch nào đó.

“Nhìn từ trên xuống dưới, trên người cậu có thứ gì không mua bằng tiền của nhà tớ không?”

Giọng nói ngạo nghễ kia vẫn ám bên tai. Châu Anh bực mình đến mức suýt nữa giật đứt cả dãy cúc áo. Nó cởi phăng cả áo sơ mi trắng và ném mạnh xuống sàn. Trên thân thể chỉ còn lớp áo lá trắng thuần che đậy đi lớp áo lót. Tuy vải áo dày, nhưng vẫn lộ rõ xương cánh bướm trên lưng đang run rẩy như một con bướm bị vướng vào mạng nhện.

Trong lúc đầu óc của cô bé còn chưa kiểm soát được hết hành vi của mình thì cả người cô bỗng nhiên bị một tấm vải lớn bọc lấy.

Mùi thảo mộc tinh khiết làm thiếu nữ giật mình. Tim cô ngừng một nhịp.

Cô quên mất, nhà mình còn có đàn ông lạ. Cô bé hoảng loạn quay đầu nhìn. Chết dở!

Giáp mặt cô, người thanh niên vừa trùm vội chiếc mền trợn tròn mắt, vẻ mặt mang theo chút bối rối, mang tai bắt đầu đỏ lựng.

Hạ Anh giấu cả người vào chiếc mền lông tuyết mịn màng, lắp bắp:

“Ken à?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Ông Khiết với Châu Anh chửi nhau um sùm rồi nên chương này slice of life cho chill nhá, nhưng mà vẫn có một nùi foreshadow. Hem có cảnh nào trong chương này dựng chơi đâu nhó! =)))
Xem thêm