Muốn thoát khỏi thân phận làm một cái bóng ư?
Vậy… cậu đã sẵn sàng đón nắng chưa?
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Châu Hạ Anh khép tập tranh ký họa lại, lặng người một lúc.
Ngả người tựa vào lưng ghế đá phía sau, cô thở hắt ra một hơi. Sự cóng lạnh của đá hoa cương thấm qua lớp vải áo, buốt đến từng đoạn đốt sống. Cô gái cứ đăm đăm nhìn vào bìa của tệp tranh, rồi bất giác vuốt ve nhẹ lên nếp nhăn nơi góc trang cho phẳng phiu. Hành động ấy nhẹ nhàng như sợ kinh động tới một giấc ngủ của ai đó đã lâu.
Cô gái lật lại trang “Lời nói đầu” của tập tranh, đại ý là phần tâm sự của đội ngũ thực hiện dự án này. Trong đó ghi rõ rằng các tác phẩm trong đây là tài sản chung của Hội Mỹ thuật. Vì thế, Hội quyết định sẽ ẩn danh toàn bộ họa sĩ thực hiện, chỉ có chữ ký của mỗi người ở từng bức. Khi nhận đống hồ sơ cũ, Hạ Anh chỉ xem trong vài tiếng rồi giao lại chìa khóa tủ cho Hiểu Khiết. Đến bây giờ nó mới biết chuyện chị Uyển Đình từng là cựu Hội trưởng về rất lâu về trước.
Ở bên cạnh, Khiết để yên cho con bé suy nghĩ, không hối thúc gì.
Tâm trí của cô gái nhỏ đang bận liên tưởng đến gương mặt xinh đẹp nhưng lãnh đạm của chị Uyển Nghi, rồi bắt đầu tưởng tượng đến dung mạo của người ký tên “Đình”. Thật ra chẳng có thông tin nào để lại về người con gái tài hoa đó nữa, chị ấy chỉ còn là một cái tên, là một truyền thuyết lan truyền trong chốn học đường đầy thị phi này.
Chợt nhớ tới chuyện chị Uyển Đình bị hủy hoại gương mặt sau vụ cháy, nỗi hiếu kỳ của Châu Anh lập tức tắt lịm. Cô nàng cảm giác như mình vừa vô tình chạm vào một vết sẹo cũ sần sùi, ghê rợn, thêm vào đó là chút áy náy vì bản thân thật thất lễ với người đã khuất. Nghĩ thôi đã thấy rùng rợn, nàng nữ sinh chau mày, tự mắng thầm. Sự tò mò hại chết con mèo! Phát hiện ra họ có mối quan hệ thì sao chứ? Tự nhiên mình lại nhiều chuyện vậy ta?
Hạ Anh cho rằng mối quan hệ giữa người tiền bối trong Hội của cô và đàn chị khối 12 dù có huyết thống với nhau thì cũng chỉ là tin giật gân. Chuyện này không hề có thêm thông tin gì bổ ích. Huống hồ ông anh của cô còn biết đường đem giấu bản vẽ trước khi bị chị Nghi kiểm tra, nghĩa là người đó nhận ra từ đầu. Chỉ có mình chẳng để ý gì cả! Haizz… Cô nàng sực tỉnh khỏi những suy nghĩ bấn loạn, bây giờ mới chú ý đến người cạnh bên hơn.
Trông dáng vẻ lành tính đến bất thường của anh trai, cô gái nhỏ ngồi thẳng lưng dậy, hỏi:
“Sao vậy? Tự nhiên im ru thế?” Nói tới đây, cô gái thầm liếc qua màn hình điện thoại trên tay. Còn chưa đầy mười phút nữa sẽ đến giờ vào học lớp, vì thế cô nhắc nhẹ với người ngồi cạnh. “Xong việc chưa? Tớ về lớp nhá?”
“Gượm đã!”
“Vậy còn gì nữa nói luôn đi, chuông sắp reo rồi!” Hạ Anh đành thu hồi động tác nhổm người dậy của mình, nói bằng giọng hối thúc.
“Nãy giờ tớ cho thời gian để ngẩn người mà cậu không phản ứng gì khác hả?” Giọng của Hiểu Khiết chất chứa muộn phiền, còn mặt thì bí xị.
Trước kiểu vòng vo này, Châu Anh đã linh tính có gì đó chẳng lành, bèn giả ngơ:
“Ờm… Ý là Sâu không hiểu ý Rùa muốn Sâu nói gì, chỉ là vì cái chuyện bản vẽ sai lệch thôi hả?”
“Trời ơi!”
Vị Hội trưởng rít răng nhẹ, tức mình lật người ngồi nghiêng qua hướng của cô gái. Tay cậu ta giơ cuộn bản vẽ đã cuốn tròn, gõ nhẹ lên đầu gối của cô nàng, rồi tuông một tràng.
“Sâu, tớ nghĩ thầy Hiệu trưởng mượn tay bọn mình để xử mấy thứ này! Không có chuyện gì tình cờ được như vậy cả! Ông ấy biết rõ gia đình mình đã đầu tư biết bao nhiêu tiền cho hệ thống giáo dục này nên….”
Nói tới đây Khiết thở dài một hơi, không nói tiếp.
Kẻ vừa bị đánh nhẹ đã hiểu ý tứ của cậu trai kia muốn gì, nhưng vẫn gãi đầu như thể mình vẫn mông lung chưa hiểu. Cô bé nâng cao giọng, ngây thơ nói:
“Sao? Thầy Nhân cần gì làm vậy? Thầy có dính líu gì đến vụ tai nạn kia đâu! Không phải thầy về trường là từ lúc thầy Quý bị đột quỵ mất trong trại tạm giam khi đang chờ điều tra tai nạn sao? Đám tang của thầy nhà mình cùng đi mà!”
“Thế mới đá cho mình cầm chứ!” Người thiếu niên cười trừ, kiểu cười ấy mang theo nét trào phúng kỳ quái nhưng đôi mắt màu nâu sữa lại ghim trên mặt Hạ Anh.
Trước cách nhìn đầy soi xét của cậu bạn, nàng nữ sinh đã hiểu chủ ý của Khiết. Cô vốn đã ngờ ngợ đoán ra được một sự chồng chéo đằng sau sự việc hủy hồ sơ quá hạn của Hội Mỹ thuật, nhưng không tiện nói ra.
Bàn tay Hạ Anh vô thức siết nhẹ tệp tranh. Cô gái bắt đầu liên kết những manh mối mình biết được và phân tích. Sau tai nạn khu C chừng nửa năm, vị Hiệu trưởng tiền nhiệm qua đời bất đắc kỳ tử trong trại tạm giam, khiến cả hệ thống giáo dục của An Đằng chao đảo. Rồi thầy Thái Đình Trọng Nhân lên nắm quyền, phải tự tay dọn đống hỗn độn để lại.
Nếu vậy… bộ bản vẽ này chắc không thể do nhà trường cho “mượn nhầm” được. Có vẻ như chẳng có sự nhầm lẫn nào cả, đây đích thị là muốn giao lại cho Khiết.
Châu Hạ Anh nghiền ngẫm vết mực mang dấu “X” gạch vội của thầy Nhân khi bọn nó mang bản vẽ đi hỏi ông. Cô suy đoán rằng hồi sáu năm trước, thời điểm mà Hội Mỹ thuật mới thành lập đã được nhà trường ưu ái tạo điều kiện để phát triển. Lúc bấy giờ, quy trình quản lý hồ sơ của phòng Hành chính có lẽ còn lỏng lẻo, nên chuyện cho mượn cả bản gốc cũng chẳng ai thắc mắc. Rồi sự cố xảy ra, Ban Giám hiệu và một số vị lãnh đạo thay đổi, câu chuyện mượn đồ bị chìm vào quên lãng. Bẵng đi một thời gian, vì nhà trường đã có bộ bản vẽ khác để làm hồ sơ hoàn công, chẳng còn ai nhớ tới tung tích của bộ bị lạc này nữa.
Nghĩ tới đây, cô giương mắt nhìn vị Hội trưởng, hỏi nhỏ:
“Ý cậu là… thầy cố tình muốn mình giữ lại hai thứ này?”
“Tiếp đi! Nói ra xem cậu có suy nghĩ giống tớ không?” Cậu thiếu gia kiên nhẫn dỗ cô nàng nói ra thông tin, như thể đang huấn luyện một con vẹt nhỏ tập nói.
Nàng nữ sinh chỉ biết mím môi, trân trối nhìn cậu chủ kia. Con bé hiểu là nếu không nhả ra được ý gì hay ho thì xem như ca học đầu tiên này nó sẽ ngồi đây với ông anh trở chứng này, và không cần về lớp nữa. Dám lắm chứ, ông ta chỉ cần xin phép cô chủ nhiệm của mình thôi là xong. Nhủ rồi cô nàng cúi mặt nhìn xuống nền xi măng xám, lặng im.
Trong khoảnh khắc này, cô nàng mới để ý rằng bọn họ ngồi dưới tán của một cây cau kiểng. Bóng cây vươn như những chiếc lược đan cài vào nền đất, phù đè lên hai bóng đen hình người đang bị chiếu rọi trên sân. Ánh mắt cô dời đến chân của cả hai. Giày của Châu Anh là bata trắng thuần có vài vệt bùn. Còn vị Hội trưởng cạnh bên mang giày da đen kiểu dáng của học sinh, nhưng lại là phiên bản do thợ thủ công lành nghề ở Pháp thiết kế theo số đo cỡ chân của cậu. Sự bất đối xứng này khiến cô gái nhỏ len lén thu chân về, giấu dưới chân ghế như che đậy.
Cô ngước qua nhìn Khiết lần nữa, cậu ta kênh mặt như ý từ đợi cô mở lời. Đôi mắt của thiếu nữ lại như phát sợ mà cụp xuống quan sát các họa tiết xanh lục trên nền vải của chân váy. Trong đầu, từng mảnh thông tin cô từng thu thập được bắt đầu ráp lại với nhau. Trước vẻ chờ mong của anh mình, Hạ Anh nuốt khan lấy dũng khí rồi nói ra suy luận của mình.
“Thầy… Thầy ấy không muốn bản thân dính vào rắc rối nên đẩy cho tụi mình xử lý. Có thể là thầy đoán cậu nhất định sẽ hoài nghi, nên đã gián tiếp trao cho cậu quyền lưu giữ và quyết định số phận của đống hồ sơ trên.”
“Chỉ được có thế thôi sao?” Dường như nghe tới đây vẫn chưa làm cậu thiếu gia kia hài lòng. Cậu nhìn vào đồng hồ thông minh trên tay, giọng có hơi tẻ nhạt.
Châu Anh xụ mặt, thở mạnh hơn, trách thầm. Khiết thừa biết mà vẫn chờ mình nói. Cái con Rùa xấu tính này!
Vị thiếu gia bên cạnh đưa từng ngón tay nhịp thành một tiết tấu trên thân của ống đựng bản vẽ. Từng tiếng gõ tay như một giây lại trôi qua. Điều này càng làm cho người trông thấy ngày một nóng ruột.
Trước sự tra tấn này, Châu Anh đành cắn môi nói hết ra những lời theo lẽ cô bé sẽ không bao giờ nghĩ là mình dám.
“Có lẽ… thầy muốn tố Hiệu trưởng quá cố đã có mờ ám trong hồ sơ hoàn công. Và thứ trong tay bọn mình rất có khả năng là bằng chứng của một vụ án!” Nói tới đây mặt con bé cau chặt lại như mới nuốt phải một ngụm thuốc đắng, ân hận đến mức phải tự cắn lưỡi một cái để trừng phạt mình.
“Lãnh chúa” Hiểu Khiết chỉ chờ tới vậy, đủng đỉnh chống cằm, cười tươi:
“Do cậu nói nhé, tớ tin vậy!”
Đệt! Châu Anh nghẹn cả họng, tức đến suýt chửi thề thành tiếng. Nỗi bất mãn trong lòng bùng lên như đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Cảm giác khô khốc làm con bé tằng hắng một cái, tiếp tục gào ầm trong nội tâm. Cái đồ bạo chúa kia! Ông ngại bẩn miệng nên ép tui nói hả? Quỷ sứ đáng ghét! Cơn thịnh nộ khiến nhịp tim của cô gái cũng tăng mạnh. Cô mạnh bạo cuộn tệp tranh trong tay và giật phắt cả bản vẽ kia để bỏ lại vào ống.
Trước vẻ lầm lì đầy phẫn uất của cô gái nhỏ, Khiết chỉ để yên cho con bé xếp lại hai món đồ. Khóe môi cậu nhoẻn lên thành một nụ cười mờ ám, thủ thỉ:
“Sâu, đố cậu trường này phần lớn là thầu nào xây dựng?” Vừa nói, mắt cậu đá về hướng mặt lưng của chiếc ghế đá mà hai đứa đang ngồi một cách đầy ẩn ý.
Vừa nghe xong Hạ Anh cũng nghiêng người y như dáng người của Khiết, cốt là để đọc dòng chữ khắc trên mặt hoa cương trắng.
Công ty TNHH Xây dựng An Đằng Thịnh Gia kính tặng. Lẩm nhẩm xong con bé cũng nhớ đến thông tin ghi nhà thầu ghi trên bản vẽ hoàn công, bèn nhướng mắt quan sát anh trai, hỏi:
“Nhà của An Tử Đằng?”
“Vậy bên nào làm giám sát thi công cho hầu hết dự án?”
“Công ty Lý Minh.” Châu Anh nói ngay. Mấy cái thông tin này đều có hết trên bản vẽ vừa cất đi, chỉ cần đọc một lần đã thu thập được.
Hạ Anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Tổng Giám đốc của công ty đó - ông Lý Minh chính là Trưởng ban đại diện Hội phụ huynh học sinh hiện tại. Trong đầu nàng ta chợt lóe lên một khuôn mặt, lập tức thốt lên:
“Khoan…công ty Lý Minh, chú Minh… có phải là…”
“Chú Minh là cha của chị Uyển Nghi.” Khiết cắt ngang. Điệu bộ cậu ta vẫn nhởn nhơ như đã sớm nắm được toàn bộ thông tin.
Mặt của cô gái nhỏ nghệch ra đến độ môi hở ra không khép lại được.
Đối diện, cậu học sinh chỉ cười mỉm chi, đắc ý bảo:
“Rõ rồi ha?”
“Dạ rõ!” Châu Anh gục đầu, cảm thấy tâm trạng càng thêm lao đốc.
Con bé ái ngại nhìn anh, rồi đá mắt qua ống tranh đã đậy kín kẽ, như đang giấu đi một câu chuyện xấu xí kinh hoàng. Trong lòng cô biết rõ thứ ở trong ống đen này không chỉ là một bộ bản vẽ bị người ta cố tình vứt bỏ đơn thuần, mà sức nặng của nó có thể kéo cả hai tập đoàn hùng mạnh trong lĩnh vực xây dựng cùng rơi xuống vực sâu. Thậm chí, thứ này có thể khiến cả công ty của cha nuôi mình liên lụy vì trót đầu tư vào dự án xui xẻo mang tên “Khu phức hợp thực hành - Nhà C trường THPT Quốc tế An Đằng.”
“Thầy Nhân thật là… “gừng càng già càng cay” ha!” Khiết khẽ giọng cảm thán.
“Công nhận!”
Nàng nữ sinh đưa ngón tay, không làm chủ được mà cào nhẹ lên thân ống đen mấy vệt. Con bé thực sự bái phục thầy Hiệu trưởng - người đàn ông lão luyện đó có vẻ nắm được tất cả ngọn nguồn. Nhưng thay vì tiêu hủy vật chứng hoặc đem tố cáo, ông lại trao cho Hiểu Khiết - con trai của nhà đầu tư lớn nhất của An Đằng, cũng là nhà góp vốn nhiều nhất cho dự án khu C định đoạt. Dâng tặng món “lễ vật” lớn như vậy đến tay của Khiết không hẳn chỉ là nịnh nọt, mà như là còn muốn mượn cậu ấm này tự kiềm chế các thế lực trong nhà trường. Cô nhóc tin là người anh trai của mình đủ thông minh để dùng bộ bản vẽ này một cách hiệu quả nhất.
Châu Hạ Anh hiểu toàn bộ, nhưng từ đầu đã lựa chọn giữ kín miệng. Đối với âm mưu và lừa lọc của người lớn, cô bé không muốn tiếp thu. Vậy mà Hiểu Khiết lại cứ muốn lôi cô vào vùng xám của những thế lực trong nhà trường. Ác độc hơn, cậu ta còn muốn chính miệng cô vạch trần những điều đó. Sau này, có bề gì cậu ta sẽ bảo là do mình nói thế. Còn bản thân người ta thì chỉ nghe theo! Mé, sao mà cay thế! Nghĩ mà tức đến lộn ruột, cô liếc mắt qua thiếu niên kia lần nữa, hận không thể nhào qua đớp một phát vào tay cậu ta.
Vì đã lỡ bị ép ngồi chung thuyền với Khiết rồi, cô đành nuốt căm hờn mà tham mưu tiếp. Cảm giác bất an vẫn làm Hạ Anh phải mở miệng ra nhắc nhở:
“Nhưng mà… Liệu thầy có phải là đang muốn “mượn gió bẻ măng” không?”
Cậu thiếu gia nhún vai, điềm nhiên như thể đã lường được.
“Có những chuyện mình sẵn lòng bị lợi dụng đó cậu!”
“Sếp định làm gì với cái này?”
“Tạm giữ một thời gian, sau này gặp cha, tớ sẽ nhắc khéo!” Lời nói của cậu ấy nhẹ tênh, như là đã tính kỹ từ lâu.
Châu Anh “ừm” khẽ một tiếng. Cô bé nhận ra người anh nuôi đồng niên năm nào đã lớn thật rồi. Cậu ta không còn là đứa trẻ ngô nghê rụt rè nữa. Sự tự tin, sắc sảo và nham hiểm này là khí chất của một người thừa kế đang sẵn sàng chờ đợi ngày được “sắc phong Thái tử”. Và bên cạnh một trữ quân luôn có một tâm phúc… Nhưng mình không muốn dính tới vũng nước đục này! Lòng của cô nàng lại điên cuồng ý định phản kháng anh trai, môi đã cắn đến mức cảm nhận ra vị sắt gỉ trong khoang miệng.
Trong lúc cô mải mê trong luồng suy nghĩ riêng, cậu trai ngồi bên đột ngột cất lời:
“Sâu à… giờ cậu biết quá nhiều rồi. “Giờ chúng mình "cùng hội cùng thuyền" với nhau rồi nha!” Sau lời nói này là một nụ cười đạm mạc nở ra trên môi của cậu nam sinh.
“...” Cô bé không đáp, lòng đang nguyện cầu cho tiếng chuông vào tiết nhanh chóng giải thoát cho mình.
Thấy cô gái kia nín thinh, Hiểu Khiết tiếp tục hỏi:
“Châu Anh, nay cậu không có tiết buổi chiều nhỉ?”
Con bé máy móc gật đầu.
“Vậy cậu mang bộ hồ sơ này qua công ty của chị Xuân để mượn máy scan toàn bộ cho tớ. Gửi lại file qua email nha! Để lát tớ gọi cho chú Thân!”
Lúc này, cô nàng mới từ từ lấy lại ý thức với lời sai khiến kia. Con bé không có sự lựa chọn nào khác ngoài phục tùng. Vì vậy, nàng ta mở lời đáp như một con rô bốt ngoan ngoãn:
“Ok sếp!”
“Nhớ kiểm tra xóa toàn bộ file và đăng xuất mail sau khi gửi.”
“Biết rồi ạ!” Hạ Anh đáp như một thói quen.
Chị Xuân là con gái của chú Thân - trợ lý của cha nuôi cô. Chị ta là một kiến trúc sư trẻ có văn phòng gần ngay trên đường về nhà của cô nên cũng dễ gặp.
Con bé không nghĩ nhiều mà ôm bộ ống vào lòng như một ôm một chú mèo đen bí ẩn, thêm vào đó là chút sợ hãi vô hình khi cứ nhớ tới bút tích của chị “Đ” vẫn đang nằm trong tranh kia. Một ý nghĩ dở hơi chợt nhảy vào đầu. Có khi nào vô tình sẽ có một bàn tay đầy sẹo tự kéo khóa ống rồi vươn ra chụp lấy đầu mình không ta? Nó lắc đầu, xua đi tưởng tượng quái gở của mình, chửi thầm độ xàm xí của bản thân.
Cô nàng học sinh một lần nữa nghĩ về mối quan hệ của cô gái tên Uyển Đình với Uyển Nghi - đàn chị đang giữ chức Hội trưởng Hội học sinh hiện tại. Chỉ cần nhớ tới chi tiết về đơn vị giám sát là công ty Lý Minh, con bé lại phiền não. Tương lai nếu dính vào chuyện này rồi, cô nàng sẽ phải đụng chạm tới những nhánh thế lực đầy số má. Mi tâm nó cau chặt và đầu vẫn không ngừng nghĩ ngợi. Rủi anh ta dùng mình như “phát ngôn viên” để gây ảnh hưởng đến nhà chị Nghi hay của Tử Đằng thì sao? Hóa ra vì vậy mà dù Đằng bám mình dai dẳng cậu ta cũng không làm căng thẳng. Rõ ràng là có chủ ý từ trước!
Trong khi đó, Hiểu Khiết lại như vừa trút đi một gánh nặng, giọng trở nên nhẹ nhõm hơn:
“Giờ thì mọi thứ sáng tỏ rồi. Nếu như tụi mình đoán, nhỡ như khu C thực sự có lỗi thiết kế thì chuyện nhà chú Lý Minh rõ là oan nghiệt. Công ty Lý Minh giám sát chất lượng công trình, lại chấp thuận cho một công trình có lỗi được hoàn thiện. Và rồi… con gái của họ trở thành nạn nhân trong vụ cháy trong chính tòa nhà đó.”
Người thiếu niên thở dài, ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
“Nghe nói… sau khi “chị ấy” mất, mẹ chị Nghi đã từng đột nhập vào khu C nhưng bị giữ lại, còn làm ầm ĩ mấy lần ở cổng trường. Sâu nhớ không?”
Hạ Anh nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù nó không nhớ gì cả. Cô biết giờ cậu ta có nói cái quái gì thì mình cũng chỉ có thể nghe, gật gù rồi giữ bí mật cùng cậu chứ còn đường nào thoát thân đâu. Bỗng nhiên, não của con nhỏ xử lý được đống dữ kiện kia và lọc ra được chuyện bất thường. Nó giật mình, chặn ngay:
“Khoan! Công trình lỗi? Cậu có vô dãy C hồi nào không mà phán?”
“Ủa? Vật chứng trong tay rành rành thế này còn không đoán ra, chờ mở cửa vào đó kiểm chứng cậu mới tin à?”
“Thôi nha! Chỗ đó có nổ hóa chất, thầy cô nói là Brom nguyên chất đó! Cậu đừng có chơi dại nha Khiết!”
Nụ cười trên môi “con cáo nhỏ” Hiểu Khiết càng thêm sâu hơn, lộ cả chiếc răng nanh nhọn nhỏ đầy nét tinh ranh của mình. Cậu ta nói tiếp:
“Chính vì không ai kiểm chứng được nên cái bộ đang cất trong phòng Hành chính quản trị nó mới thành chính thức đó!”
Châu Hạ Anh tiu nghỉu, cúi gằm mặt. Với mấy chuyện đổi trắng thay đen này nó đã tự dặn mình không nên đào sâu. Vậy mà sơ hở là nàng ta lại bị cuốn theo không kiểm soát được. Một khi Khiết tiết lộ quá nhiều chuyện mật cho cô biết, nghĩa là đang tín nhiệm và trói chặt cô ở cạnh bên mình. Có lẽ, sự tin tưởng này sẽ biến con bé thành người của cậu ta mãi mãi.
Không! Không muốn! Nội tâm cô lại gào lên, khiến cho đôi mắt xám khẽ lay động. Hạ Anh cắn nhẹ môi, ngón tay vô thức cào lên mặt đá vân hoa trắng đục. Rồi như cảm thấy rằng kể cả việc ngồi chung chỗ với cậu thiếu gia này cũng mang cho mình cảm giác ngộp thở, cô khẽ nhích người ra xa cậu hơn.
Biến chuyển nhỏ xíu của nàng nữ sinh không làm cậu trai trẻ quá để ý. Người anh nuôi vẫn đang huyên thuyên tiếp:
“Thôi nào, mấy năm qua rồi, việc quan trắc môi trường định kỳ đã khẳng định các chỉ số không khí đã đảm bảo trong giới hạn cho phép, năm sau thôi, cha sẽ đầu tư cải tạo khu C. Tới đó… bọn mình cùng vào một chuyến đi!”
“Hông!” Đầu của con bé lắc dữ dội còn hơn cả con chó nhỏ trang trí trên chiếc xe Audi của Khiết và gằn giọng cảnh báo. “Bớt giỡn đi bạn! Sâu không có chán sống tới vậy. Ở đó là nơi từng có tai nạn chết người đó!”
“Ôi sao mà Sâu nhát cấy vậy?” Cậu trai cười khiêu khích rồi hạ đầu gần bên con bé, rủ rỉ. “Ai biết đâu được hồi xưa chỗ hai đứa mình đang ngồi có khi là nghĩa trang không chừng!”
“Dẹp! Không có giỡn vậy nha! Sâu giận đó!” Hạ Anh đứng bật dậy. Mặt nó cau lại thành một cục rúm ró như viên giấy bị vo tròn. Cô bé bặm môi, lén liếc màn hình điện thoại lần nữa rồi xua tay, nói:
“Thôi, Khiết vào trước đi, tớ đem cái này đi cất cái đã!”
“Thì cùng đường đi chung chứ có gì mà trước với chả sao?” Người anh trai cũng đứng dậy. Cậu ta theo thói quen vươn tay ra, như trước kia cặp kè với cô gái đang chuẩn bị bước đi.
Hạ Anh lùi bước với một sải chân rộng, tách biệt với cánh tay của người thiếu niên vừa đưa ra. Hình hài của cô rơi ngay vào chỗ nắng đang chiếu mạnh nhất trên sân.
Gần tám giờ sáng, mặt trời đã đi qua ngọn cây đa cao cao, tỏa ra thứ ánh sáng và nhiệt lượng ấm như than hồng đang cháy trên bếp lò. Bóng của Hạ Anh bị tia sáng mạnh rọi tới thành một hình thù gầy gò và lêu nghêu. Khi tách ra khỏi người anh trai rồi thì cô bé mới phát hiện tiếng học sinh nói cười vọng về từ các khối nhà về chỗ này. Do mải đắm chìm trong không khí điều tra với cậu, cô nàng đã tự bỏ qua cả sự tồn tại của xã hội này khỏi ý thức của mình.
Hạ Anh cười gượng, xua tay, nói nhỏ:
“Khiết đi trước đi.”
Người thiếu niên đơ ra, cánh tay chơi vơi giữa khoảng không. Ánh mắt nâu giấu sau lớp kính kia như sánh đặc, giọng cậu ta hơi khàn, hỏi lại:
“Không đi chung sao?”
“Cậu đi đi! Tớ quay ký túc xá cất cái này!”
Khiết gạt phăng sự phớt lờ của cô, sấn lên rút ngắn khoảng cách. Nụ cười ấy vẫn cong như ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên gương mặt, nhưng đáy mắt thì lạnh tanh.
“Cậu trở chứng gì vậy Hạ Anh?”
Nàng nữ sinh không đáp. Cô chợt nhận ra mùi hương nước hoa thoảng ra từ trên áo của Khiết. Thứ hương thơm đó nhẹ mà dai dẳng - nó tràn tới xoang mũi lan đến tận óc rồi biến thành một chiếc vòng kim cô bó chặt vòng đầu đến nhức nhối. Hạ Anh càng ngửi càng thêm chóng mặt.
Cô biết rõ mùi ấy. Đó là quà sinh nhật trong lễ trưởng thành mười sáu tuổi mà cô đã tặng cho cậu. Nốt hương đầu là bạc hà rồi dần mang theo cảm giác tươi mát của một khu rừng ngập tràn dương xỉ từ thương hiệu Roja Elysium. Con bé đã nhận vẽ rất nhiều đơn tranh theo yêu cầu để có đủ tiền mua được món quà tương xứng với vị thiếu gia này.
Khiết vẫn dùng mùi hương này hằng ngày. Vì chính mình chọn mua nên Châu Anh cũng đã vô thức quen thuộc với nó. Thế mà trong khoảnh khắc vừa rồi, làn hương ấy bất thình lình ùa vào đầu mũi lại làm cô dị ứng đến lạ.
“Hắt xì! Hắt xì!” Hạ Anh nhảy mũi liên tục. Cô xấu hổ che miệng, dụi mũi.
Cô gái nhỏ uất hận vì cái mũi quá thính của mình đã vô tình trộn thứ hăng nồng của húng quế với nốt mùi có chanh vàng và rượu gin trong nước hoa, thành một làn hương tanh lạnh khó chịu kinh hồn. Cô thừa biết ông anh trai này dùng hương thơm rất chừng mực, với loại toả hương mạnh, cậu ta chưa từng xịt quá hai nháy một lần. Chỉ là bản thân cô đang ẩm ương nên đụng đâu cũng gặp kích ứng. Cố gắng bình ổn sau vài cơn hắt hơi nữa, con bé khổ sở nói:
“Cậu về lớp trước đi, chuông reo tới nơi rồi!”
Khiết đứng ngây ra đó nhìn vẻ luộm thuộm của cô. Cậu nhếch môi, hỏi lại bằng giọng đã có chút mất kiên nhẫn:
“Không đi chung sao?”
Hạ Anh hạ giọng, như vừa năn nỉ vừa muốn chặn trước mọi thắc mắc:
“Đừng! Tụi mình đừng đi chung nhiều quá! Tớ nghĩ chúng ta không nên xuất hiện cùng lúc với nhau… Trừ khi ở Hội ra.”
“Lý do?”
“Có người… nhắc với tớ…”
“Có phải từ “cái đám dở hơi” tự xưng fanclub của tớ không?” Hiểu Khiết nheo mắt, nửa gương mặt bị bóng lá cau phủ lên trở nên xám xịt.
Châu Hạ Anh cắn môi, không đáp nữa nhưng chân lại lùi thêm một bước.
Ánh mắt cậu nam sinh tựa là đang đo đạc khoảng cách, rồi cất giọng lạnh lẽo:
“Rồi cậu đi nghe lời bọn họ hơn là nghe theo tớ?”
Nàng nữ sinh nhấc nhẹ ống bản vẽ nằm tựa lên lồng ngực mình. Cô sợ cách mình nói làm cậu ấy càng hiểu nhầm hơn nên cố gắng giải thích:
“Không phải! Ý là… chính tớ cũng thấy có lý. Đúng là chúng mình có mối quan hệ khá thân thiết. Nhưng thế giới của bọn con gái có nhiều cái vô lý lắm! Họ yêu thích cậu như một thần tượng, mà cậu biết cảm giác của người hâm mộ luôn khó chịu với cái đứa luôn có thể thần tượng của mình kề cận không? Tình cảnh của bọn mình na ná vậy ấy!”
“Cậu cần tớ tìm đứa cầm đầu rồi cảnh cáo luôn không?”
“Ê đừng!” Châu Anh giơ tay ra cản. “Chưa ai đụng chạm đến tớ. Cậu xem như tớ dở người đi!"
“Vậy giờ cậu muốn sao? Chiều theo họ, giữ kẽ với tớ? À không, tớ cảm thấy cậu đang nhân chuyện này để bày xích tớ chứ không hẳn là sợ đám đó!”
Bị nói trúng tim đen, cô gái nhỏ bối rối nâng nhẹ gọng kính, hớp một ngụm không khí rồi tìm đường thoái thác.
Dương Hiểu Khiết nhanh chóng nhận ra em gái đã bị cậu đoán đúng. Bọn bọ lớn lên từ nhỏ với nhau, có một kiểu tâm linh tương thông chỉ cần vài hành động nhỏ cũng nhìn thấu. Có lẽ là người thiếu niên này đang thất vọng tột cùng, vẻ dịu dàng đã bay biến sạch. Cậu lừ mắt và nói bằng giọng cảnh cáo:
“Châu Anh, tớ vẫn chưa bỏ qua chuyện ban sáng đâu nha, cậu đừng châm dầu vào lửa!”
Hạ Anh trông như một đứa trẻ bị mắc lỗi, bối rối cúi đầu, ngón tay miết vào chân váy ca rô. Ánh mắt cô gái để ý đến những vết bùn dơ trên mũi giày, tâm trạng càng thêm bức bối.
Cô em gái không đáp. Điều này khiến Khiết mất bình tĩnh. Cậu thiếu gia vùng vằng chụp lấy cổ tay của nàng nữ sinh kéo đi, lèm bèm:
“Bớt trở chứng đi, nhà bao việc!”
Châu Hạ Anh vội vàng rụt cổ tay, giấu sau lưng, lắc đầu. Lần đầu tiên trong cuộc đời người con gái ấy làm hành động to gan lớn mật đến mức nghĩ rằng mình mới nốc cả nửa lít rượu mới liều được đến mức này. Giọng cô mang theo sự nài nỉ:
“Đừng mà!”
“Làm cái gì khó coi quá vậy?” Vẫn là câu cửa miệng này thốt ra từ cậu ấy nhưng lạ lùng như người dưng. Mười lăm phút trước cậu ta dùng câu này đến giễu cợt. Hiện tại, lời này chỉ ngập tràn cáu bẳn, tựa là một chiếc cầu dây văng chịu quá tải trọng, sắp sửa đứt phăng giữa dòng sông lớn.
Vẻ mặt sợ hãi của nữ sinh kia ngày một rõ ràng. Trước biểu cảm dọa dẫm của anh trai, con bé càng thêm mất khống chế mà lùi từng bước nhỏ. Đôi mắt nó ươn ướt như là sắp khóc tới nơi.
“Này, Châu Hạ Anh, đừng có làm như thể tớ bắt nạt cậu nha!” Khiết nhắc với vẻ mặt cau có.
Trước đôi mắt nâu sậm như một ly cà phê sữa để nguội lạnh của Dương Hiểu Khiết, Châu Anh quay mặt đi, cố điều tiết tâm trạng của mình.
Nắng sớm xiên đến gáy, mang theo cơn nóng bức khó chịu. Thứ nhiệt độ này tựa như một mồi lửa hun cháy sự bình tĩnh cuối cùng trong lòng của cô gái nhỏ. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà con nhỏ lại trút hết ngổn ngang trong lòng mình phơi bày trước anh trai:
“Đúng! Thật tâm là tớ muốn tránh né cậu!” Xong lời này, cô hít một hơi căng lồng ngực để lấy sức tuông thành một câu dài hơn:
“Rùa à, tớ thực sự không thoải mái khi cậu đến lớp tìm tớ như sáng nay. Với lại việc tớ đi học nếu như trùng hợp thì chúng mình cùng đi, còn không cậu cứ kệ tớ đi, tớ có dặn cậu mấy lần rồi mà!”
“À… hóa ra là muốn “xả vai” rồi ư?” Người thiếu niên nở môi cười nhạt, tất cả vẻ ôn hòa thường khi hoàn toàn biến mất. Hiểu Khiết cất tiếng đáp trả, ngay cả giọng cũng lộ ra sự bức bối không kìm nén nữa.
“Châu Anh, cậu nên biết giới hạn của mình! Cậu là con do gia đình tớ nhận nuôi. Đáng lẽ cậu phải luôn sát cạnh bên tớ, nhất là khi ở Việt Nam này chỉ có hai chúng ta nương tựa nhau. Nhưng mà… càng lúc cậu càng lộ rõ ý tứ muốn tránh né tớ. Rất rõ ràng! Cậu có thấy nó giống kiểu “ăn cháo đá bát” không?”
Cô gái nhỏ bặm môi, bàn tay khẽ siết chặt ống bản vẽ nặng trịch trong lồng ngực. Sao mà cậu ta nỡ nặng lời đến vậy? Bình thường có bực cũng chẳng đến mức này! Hạ Anh thầm lo lắng. Cơn khó chịu khiến cổ họng cô đau buốt. Sợ rằng mọi chuyện ngày càng đi quá xa, cô bé cố gắng thanh minh:
“Khiết à, tớ… tớ không có ý đó! Tớ chỉ là…”
“Không cần nói nữa! Châu Anh, tôi có mắt đấy! Từng hành vi của cậu tôi đều ghim trong lòng. Từ vụ đi du học, đi học cùng cho đến chuyện đơn giản là ngồi chung một chỗ với tôi cậu cũng tỏ thái độ.” Nói tới đây cậu ấm đó nở một nụ cười tự giễu. “Quái lạ, sao tôi phải để ý sắc mặt của cậu để cư xử cơ chứ? Tôi cũng biết mệt mà Châu Anh? Tôi đắc tội với cậu ở đâu hả?”
Châu Hạ Anh cứng người, không dám mở lời nữa. Khóe mắt nó bỗng dưng cay xè, như là đã nhiễm bụi bẩn. Hiểu Khiết đổi cả giọng xưng hô, đây là tận cùng của sự xa cách. Điều này khiến con bé nghẹn họng, không dám trình bày thêm điều gì nữa. Mười hai năm qua, đây là lần đầu tiên cậu anh nuôi này buông lời cay nghiệt đến vậy. Con bé biết dẫu có nói gì cũng không thể hàn gắn được, tốt nhất là ngậm bồ hòn làm ngọt, để yên cho cậu ấy trút giận xong rồi ngưng.
Tiếng chuông vào học xé toạc khoảng không gian đang căng thẳng này. Nhưng nó không hề là ân huệ giải thoát cho cô nhóc nữa. Bây giờ con bé thà chấp nhận đứng yên cho anh mình xỉ vả cho đã mồm còn hơn bỏ chạy. Vì nếu bỏ đi rồi, mối quan hệ của hai đứa nó có thể sẽ không cứu vãn được nữa.
“Sao? Nói đúng quá cậu không cãi được nữa à?” Giọng vị thiếu gia kia mang theo đá đểu.
Châu Anh cúi gằm mặt, nhìn đôi giày da bóng lộn tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ dưới chân cậu ta, rồi lại nhìn thấy vết nhơ của đôi giày trắng của mình. Một cơn đau sốc hông từ đợt hắt xì hơi vừa rồi làm lồng ngực nó đau nhói. Miệng của cô gái như bị khâu lại, không nói nên lời nữa, chỉ vô thức ôm chặt lấy ống nhựa đen ngòm như điểm tựa cuối cùng.
Khiết dường như không hề quan tâm đã đến giờ vào lớp. Tiếng chuông kia như là chưa từng tồn tại. Cậu ta bỏ hai tay vào túi quần, trông vẻ đờ đẫn của con bé trong sự bức xúc không che giấu. Không thể động tay với con nhỏ, cậu chuyển dời cơn tức giận của mình qua một hòn sỏi lưu lạc trên sân. Chân sút viên sỏi nhỏ, còn không nhịn được vang tiếng chửi thề:
“Damn it! Cậu đứng đây nói cho rõ ràng, không trả lời được thì đừng vào học nữa!”
Vai của thiếu nữ run lên khe khẽ. Cô đưa tay xoa lồng ngực căng nhức, mi mắt cụp xuống, chấp nhận cơn phẫn nộ kia giáng vào mình. Mũi của nó bắt đầu thấy nghẹt đặc, còn mắt thì mờ đục. Một giọt nước vướng trên má, ngứa ngáy đến bực mình. Châu Anh giơ tay lau vội.
“Khóc? Cậu khóc à?” Dương Hiểu Khiết trợn mắt, uất ức đến nỗi lắp bắp. “Cậu… cậu nhất định phải biến tớ thành người xấu trong câu chuyện này sao Châu Anh?”
Nghe tới đây, vốn dĩ bản thân con bé đã kiềm chế được lại càng thêm uất nghẹn mà bật lên tiếng thút thít nho nhỏ.
“Cậu xấu xa thật đó Sâu! Cậu không chừa đường lui cho tớ! Bao nhiêu cách cư xử được dạy từ nhỏ tới lớn trong nhà tớ cậu đã được học, bây giờ lại chọn cách làm nạn nhân. Đây là cách hèn hạ nhất để thắng trong tranh cãi!”
Đúng! Đúng! Khiết nói đúng mà sao mình cứ giận sôi máu thế này? Châu Anh chỉ thốt thầm trong lòng rồi tự nhủ. Người ta càng giận càng loạn, còn Khiết càng điên càng lý trí. Nội tâm cậu ấy quá cứng rắn, mình khóc chỉ tổ làm chướng mắt thêm! Nhưng mà mình không dừng được!
“Phải! Tớ muốn thoát khỏi cái bóng của cậu!” Lúc não của bản thân còn chưa khống chế được thì lời nói thật tâm của Hạ Anh đã trôi ra khỏi môi. Nói rồi cô mới lén đưa mắt nhìn biểu cảm sượng trân của cậu chủ nhỏ.
Khiết từ nhăn nhó chuyển sang cười nhếch mép.
“Mạnh miệng ha? Nhìn từ trên xuống dưới, trên người cậu có thứ gì không mua bằng tiền của nhà tớ không?”
Nỗi bẽ bàng, hổ thẹn lẫn ấm ức khiến sợi chỉ tỉnh táo duy nhất của cô gái nhỏ cũng đứt phăng. Cô ngẩng mặt, dõng dạc:
“Nếu cậu cho phép, tớ sẽ ngay lập tức xin chuyển khỏi ngôi trường này.”
“Nằm mơ đi!”
“Đấy! Cậu cho tớ đường lùi à?” Giọng của con bé vỡ vụn. Mắt nó đỏ hoe, ngập nước, còn mũi thì đỏ ửng như một chú hề. “Từ đầu tới cuối cậu chưa từng hỏi tớ muốn hay không! Cậu chỉ muốn tớ vâng lời. Còn tớ chống đối thì cậu đem mẹ tớ ra dọa! Cậu biết tớ sợ bà, nên cậu cứ dùng cớ đó mãi! Cậu hèn chẳng kém tớ đâu Rùa!”
Người đối diện cười gượng. Bấy giờ mới cậu ta mới nhìn lại đồng hồ, cứ như là một hành động lảng tránh. Xong rồi, Khiết bước lên hai bước, tự tin đứng trước mặt con bé đang khóc đến lem nhem, hơi cúi đầu, giọng khiêu khích:
“Tớ chẳng muốn thả cho cậu vào học chút nào! Trước giờ chẳng ai dám chửi tớ như vậy cả! Không hiểu sao tớ lại thấy kích thích đó!”
“Biến thái!” Hạ Anh trừng mắt, không hiểu sao con nhỏ lại thấy gã trai này có chút đê tiện.
“Chửi tiếp đi, tớ chuyển tiền cho cậu đứng đây hầu chuyện với tớ nguyên sáng.”
“Khiết, nếu không còn tôn trọng tớ nữa cũng không được vũ nhục. Bao nhiêu lời dạy phải khiêm nhường của quản gia cậu vứt cho chó ăn hết rồi hả?”
“Tôn trọng cũng phải lựa người chứ Châu Anh. Cậu xem cậu đáng không đã!” Khiết quay lưng, thư thả đi về ghế đá, ngồi xuống rồi mới khẽ lẩm bẩm. “Tôn trọng người sắp tạo phản làm gì?”
Hạ Anh sấn tới, thiếu điều ném ngược cái thứ nặng trĩu đang bế trong lòng vào mặt của tên chết bầm kia. Nàng ta dặn lòng không được cự cãi nữa. Anh trai cô đã bốc hỏa đến mức không còn giữ được lễ độ, thế thì càng nói sẽ càng tổn thương nhau nhiều hơn.
Bước chân đang ngập tràn hận ý của cô bé dừng lại. Cô hít thở ra vào liên lục để bình ổn lại cảm xúc. Đầu cô vẫn còn đang quay cuồng với muôn vàn lời nói và nụ cười giễu nhại của anh nuôi. Không kịp hạ cơn kích động thì người con trai kia lại chống một tay đỡ trán, dựa vào lưng ghế, nhíu mày bảo:
“Tớ không xin lỗi đâu Châu Anh, cậu nên nhớ cậu là người sai.”
“...”
“Cậu tủi thân thì tớ cũng chịu, tớ không có nghĩa vụ xin lỗi.”
“...”
“Cậu thực sự muốn thoát khỏi sự kiểm soát của tớ đến thế à?”
Lần này con bé gật nhẹ đầu.
Một nụ cười lại cong trên môi của cậu trai kiêu hãnh ấy. Trong đôi mắt nâu cà phê sữa kia, ánh nhìn hướng đến con bé khốn khổ chỉ như cách nhìn một loài sinh vật hạ tiện thấp hèn.
Châu Anh nghe giọng nói của người thiếu niên vang lên đều đều, đầy khích bác:
“Tớ cũng tò mò rằng nếu không có sự bảo bọc của tớ, cậu sẽ sống sao trong ngôi trường này.” Giọng cậu lặng xuống một thoáng, rồi lại bật cười. Tiếng cười đó như cố lấp đi một mảng da đã nứt toác khỏi khuôn mặt thiên thần của cậu ấm, để lộ bản ngã xấu xí nhất của kẻ luôn duy trì vẻ ngoài đạo mạo. Dừng một quãng ngắn, cậu nam sinh nghiêng nhẹ đầu, hờ hững. “Hay là cậu tự đóng khoản kêu gọi hỗ trợ của nhà trường cho sự kiện kỷ niệm thành lập trường đi. Mỗi em học sinh năm mươi triệu thôi, nhà trường sẽ thông báo trong tuần này đấy!”
Biểu cảm trên mặt của Hạ Anh như bị đông cứng. Cô đứng ngây như phỗng, mặc cho nhưng tia nắng ngày một hung tợn như muốn ninh nhừ cả người cô thành một phần súp thơm lành.
Tên ác bá kia nói xong rồi đứng dậy, còn làm bộ làm tịch kêu lên:
“Ây cha, nếu lấy tiền tiết kiệm đóng thì mất vui nha! Hay là cược đi! Trong vòng một tháng cậu thử kiếm được năm mươi triệu đi rồi hẳn đề nghị thoát ly với tớ?”
“Tớ đi ăn cướp hay gì mà kiếm được ngần ấy trong một tháng?” Con bé giận run người, nhưng vẫn phải đáp trả.
Khiết chỉ chờ nó trả treo để dứt điểm:
“Khó quá hả? Vậy thì bớt kiếm chuyện!”
“Cậu mới kiếm chuyện ấy, cậu đưa cái điều kiện như vậy ai mà làm được?”
“Khó à? Vậy thì…” Hiểu Khiết xoa cằm, ngẫm nghĩ rồi bật cười, lại đổi trò. “Vậy hay là cậu dự thi “Hoa khôi học đường” đi, giải nhất được hẳn một trăm triệu. Ít ra có cái mác hoa khôi rồi cũng có mặt mũi từ chối tớ hơn. Chứ bây giờ vẫn còn lép vế lắm!”
Nói rồi người con trai đó bỏ đi trước một quãng. Đến chừng cảm nhận thấy Châu Anh không theo sau, cậu ta mới dừng chân, không quay đầu mà vẫn dửng dưng nói tiếp.
“Tớ thừa biết tính cậu sẽ không bao giờ làm mấy chuyện dở người như là thi hoa khôi. Nên thôi, bớt gây chuyện. Xem như sáng giờ chưa có chuyện gì xảy ra đi!”
Dứt lời, vị thiếu gia thẳng lưng bước tiếp, bỏ lại phía sau một cô gái nhỏ có khuôn mặt vẫn chưa hong khô hết nước mắt.
Nhưng cậu ta không thấy được trong đôi mắt xám của thiếu nữ kia lại đang bùng lên ánh lửa điên cuồng. Cô nàng nghiến răng, tay vo lại thành đấm, xốc ống đựng bản vẽ lên cao, mắt đăm đăm hướng về phía cậu nam sinh đã đi xa dần.
Rùa à! Tớ đã ghi âm rồi, cậu không nuốt lời được đâu!


0 Bình luận