“Yếu ớt cũng là một loại vũ khí."
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●
Dưới tiết trời mùa thu thanh bình, từng đám mây trắng phau đang chầm chậm trôi trên nền xanh vòi vọi. Một con nắng qua đi, lại một đợt nắng khác kéo đến. Không khí ấm dần, sương trên lá đã bốc hơi hoàn toàn.
Saito Ken uể oải đứng dậy, đi đến chỗ chiếc xích đu màu sữa gạo trên sân. Đối diện đó là một lan can cao ngang bụng, ghép từ những con tiện màu trắng ngọc trang nhã. Đứng ở góc này có thể thấy rõ từng nụ hoa tử đinh hương tím xanh vẫn đang tắm mình dưới nắng bên hàng rào xây thành tường cao ngất. Chàng trai ngồi xuống xích đu, khoanh tay nhìn xiên qua những khe hở từ lan can với ánh nhìn đầy dò xét. Mấy con tiện đã ngả màu cũ kỹ, vài con còn có rêu xanh bám ở trên thân, chúng như đang im lặng nhìn về phía bụi hoa tím xa kia, giống hệt một hàng lính đang thủ hộ cho tiểu thư ngây thơ của ngôi nhà.
Môi của thanh niên bĩu ra, như thầm oán kẻ tạo ra chuyện này thật khó coi. Ở cái xứ không có mùa lạnh, nở hoa vào tháng này chẳng khác nào tự treo biển "nơi đây có vấn đề".
Ken không nói gì thêm, chỉ ngồi đung đưa nhẹ chân, lặng nhìn. Có đôi chỗ mà vị pháp sư trẻ tuổi này đã đoán ra là mắt trận, nhưng không thể tùy tiện đụng vào. Riêng bụi cây đó lộ liễu như vậy muốn làm lơ cũng khó. Để sau, còn chưa tới lượt mày.
Dứt khoát đứng dậy quay về với đống đồ ngổn ngang trên sân, tâm trạng của hoàng tử suy sụp hẳn. Cậu ngồi bệt xuống, chán nản thở dài rồi đưa hai tay ôm mặt.
Trời ơi! Đúng là… không vội được đâu!
Saito Ken không tha thiết gì nữa, vốc phần nước còn lại trong ly để rửa mặt rồi suy nghĩ.
Công chúa Miyuki tuy không phải người của dòng Saito, nhưng vẫn được phù phép chúc lành từ một pháp sư cao quý như thầy của cậu. Bởi vậy, vận số của nàng ta tốt đến mức Max cũng không dám tự ý đụng chạm mà phải lợi dụng một người cùng họ với kẻ gia cố phong ấn để tách biệt nàng ta khỏi cộng đồng.
Thầy đã thu thập đủ lời chúc lành, gửi cô bé cho xã hội công nhận. Những mối quan hệ từ thân nhân, hàng xóm, bạn bè tạo nên một mạng lưới năng lượng bao bọc, kết hợp với phong ấn Vô Minh, quả thật khó nhằn cho ai đó muốn xâm phạm tới nàng. Sợ nhất không phải phong ấn cổ đại, mà là loại phong ấn gia cố hoặc cường hóa. Bởi vì hầu hết chúng mang theo tư duy cá nhân của pháp sư lập nên, không cái nào giống cái nào. Mà thầy của Saito Ken lại là người được xưng danh thiên tài phong ấn trăm năm có một. Gửi cậu qua Trái Đất để kế thừa di sản của bậc cha chú này quả là đánh giá quá cao cậu rồi.
Cậu đưa chiếc vỏ rỗng lên cao, ngắm nghía dưới nắng, sợ mình lại bỏ sót huyền cơ gì trong đó. Tăm tia một hồi, nhận ra nó chỉ là cái vỏ bình thường của một sinh vật biển thì người học trò khốn khổ mới yên trí hạ tay, thừ người. Gọi là truyền nhân nghe sang vậy thôi, chứ con cũng có hiểu hết ý thầy đâu, đừng có hành người quá! Tay bực dọc ném vỏ xuống hộp vang lên một tiếng loảng choảng, mặt của cậu trai phát hờn vì luôn căng thẳng không biết mình thiếu sót chỗ nào.
Người thầy dày công giăng ra phong ấn bảo hộ. Còn cậu ở đây để bẻ đi từng lời chúc phúc một. Thả Yêu trùng là để con bé tự khước từ và cắt đứt đi dần những mối quan hệ đó. Đại pháp sư trác việt Saito Akira – người thầy của cậu chỉ mất có mấy năm đã gầy dựng nên một nơi đồ sộ và khép kín để giám hộ công chúa. Ngay cả lão Max khi nhắc tới người còn có chút kính trọng, thì mình làm sao dám khinh suất đây?
Vị pháp sư trẻ tự thấy mình như đang gỡ từng lớp giáp một của sinh linh bé nhỏ kia, rồi ném nó thẳng ra chiến trường. Ngày công chúa Miyuki mất hết phúc phận, tai ương của cô sẽ dần bao phủ, kích hoạt cả Vô Minh cùng thức tỉnh theo. Ken sẽ không dấn quá sâu vào việc Miyuki giải quyết các ân oán và tình cảm tại hành tinh này. Chàng trai chỉ đảm bảo cô bé này sẽ an toàn trong giới hạn mà cậu kiểm soát, tuy nhiên công chúa phải tự cách tháo gỡ những duyên phận lẫn hậu quả mà bản thân tự gây ra. Điều này là biến số cá nhân, hoàng tử cũng không lường hết được.
Khi lời cầu chúc cuối cùng được gỡ bỏ, mình sẽ phải bảo vệ con bé cẩn thận hơn bất kỳ lúc nào! Nhưng việc đó còn xa, ít nhất là để cậu tìm ra được tám mươi món quà ân phúc còn lại đã.
Hoàng tử Ken phủi tay, đứng thẳng dậy. Cậu chống nạnh tần ngần xem xét viên gạch khắc hoa sâu đến mức chẳng làm sao xóa được. Người trai trẻ liếc mắt nhìn một chậu cây ở góc sân rồi tự nhủ. Thôi, làm biếng vậy!
Và vậy là pháp sư kia lại bộc lộ dáng vẻ lười nhác bằng cách nạy hẳn viên gạch đang lót dưới một chậu cây thế cho chỗ mới phá phong ấn. Riêng phần gạch có đóa Tử Dương méo mó này cậu quyết tâm đặt một chậu cây đè lên cho đỡ chướng mắt.
Hoàng tử vừa dọn xong, một cơn gió nữa lại tạt ngang, mang theo mùi hương của nước xả vải ám vào mũi. Ken quay đầu nhìn giàn phơi quần áo trong hiên nhà vẫn còn những bộ đồng phục âm ẩm nước. Cậu tặc lưỡi, lại lủi thủi kéo ra nắng phơi.
“Sao mình phải làm nhỉ?”
Nhưng mà không làm cậu ta lại cứ cồn cào không chịu được. Tấm áo trắng thuần đắm mình trong nắng mai an lành. Ken vuốt trán lau đi mồ hôi lấm tấm. Cậu nhìn chiếc bóng của mình in nghiêng trên nền sân, tâm trạng tươi tỉnh trở lại.
Trong một buổi sáng đã xử lý được bao nhiêu là việc khiến kẻ đang mang bao áp lực cảm thấy thư thái hơn. Saito Ken mang những “chiến lợi phẩm” thu từ tầng trên xuống, cất kỹ vào một góc kín trong nhà kho.
Cậu mở tủ lạnh. Nhiệt độ cao khiến thân thể này cảm giác thèm thuồng những thứ lạnh như nước đá. Que kem ở ngăn đông có vị xoài, dần tan trong miệng, mang theo vị ngọt ngào và mát lạnh. Vị hoàng tử thả người ngồi ở bàn ăn, vừa gặm món ăn vặt rồi lại loay hoay sắp xếp công việc cần làm.
Xong chuyện của tiểu thư bốn mắt, giờ tính sổ tới cha tà phái pháp sư nhỉ?
Nửa tiếng trôi qua tiếp theo, vị hoàng tử vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, tay thoăn thoắt vẽ một sơ đồ tư duy kết nối những sự kiện đã xảy ra cùng Max.
Trên nền giấy trắng, những mũi tên suy tưởng cứ nối nhau thành một mạng lưới chằng chịt. Sau hàng tháng trời nằm vùng, cậu cũng đã lấy được một số thông tin nhất quán với nguồn tin mà phía đất nước phương Bắc kia đã cung cấp.
Max tức Itachi – gián điệp bị quốc gia Herzlos truy nã, đã có công hàm đề nghị hỗ trợ dẫn độ gã trở về cố quốc để chịu tội.
Dòng mực xanh đậm vẫn điềm đạm lưu lại những thông tin mà con tin khốn khổ đã ngậm đắng nuốt cay hàng tháng ròng để thu thập. Ken cắn môi, nhớ đến tướng mạo của kẻ bắt cóc kia, ngoài ngoại hình hơi thấp bé ra thì gương mặt luôn bị ếm chặt trong những chiếc mặt nạ cứng đờ. Giọng nói của gã không già như ngoại hình, tính nết khi thì cay nghiệt, khi thì điên khùng. Thế những điều mà Ken băn khoăn nhất chính là những con chữ đang viết dở trên giấy:
“Nắm được lối vào “Thế giới song song” – biết rõ Thần Thụ cũng như Kozakura.”
Nghĩ tới đây, chàng trai khó chịu ngửa lưng tựa lên ghế, tiếng thở hắt vang lên rõ ràng. Biến đến sâu tận bí mật cốt lõi của Baridi vì muốn gây mâu thuẫn chiến tranh. Đôi mắt sáng ngời của vị hoàng tử lại lóe lên một tia sắc bén. Gã ta muốn mượn cái chết của cậu kích động mối thù với Herzlos, sau lưng kẻ đó còn có một đội ngũ pháp sư dị giáo hoạt động ngầm.
Chậc! Âm thanh kẽ răng siết một tiếng rõ ràng. Người thanh niên mặc áo thun trắng đăm chiêu vào những con chữ thanh mảnh uốn lượn. Trực giác của Ken đang nhảy dựng lên như mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lão cố tình cho mình biết danh tính Itachi cũng như mối thù với quốc gia của Quỷ tộc. Mồm mép thì luôn dụ dỗ khiến mình tin lão đứng về phe Baridi. Nhưng mà… có ai lại tử tế với nhau mà không tư lợi gì?
Đôi mắt chú mục nhìn vào tờ giấy như thể sắp thiêu đốt nó. Hoàng tử lặng yên, nhắm nghiền mắt, cố gắng thống kê lại từng tình tiết đáng ngờ một. Ngón tay giữ lấy nấc khóa của bút, liên tục nhấn đẩy ngòi ra rồi lại thu vào. Thanh âm tách tách cứ vọng vào màng nhĩ tuần tự như nhịp của từng giây trên đồng hồ đang điểm.
Lát sau, đôi mắt ấy bật mở. Tiếng bấm bút ngừng lại.
“Có lẽ mình nên “thỉnh an” lão ta một chút!”
Hoàng tử nhếch môi, dù chẳng muốn gặp lại hung thủ khiến mình tổn thương nhưng vẫn phải vì đại cuộc mà nín nhịn. Khi thâm tâm còn đang tính toán thì toàn bộ giây tờ đang viết đã bị ngọn lửa xanh trên tay cậu thiêu cháy toàn bộ, chỉ còn lại một chút tro mỏng lan thành bụi mịn rồi biến tan.
Lão ấy cần thấy bộ dạng chật vật này để xót ruột hơn nhỉ? Nghĩ rồi đôi chân lập tức đứng dậy. Tiếng ghế ma sát vào nền sàn gỗ vang lên khô khốc. Hoàng tử triệu chú thuật, chiếc áo khoác nỉ trắng có mũ trùm đầu tự bay đến cho cậu mặc vào. Ken liếc mắt nhìn mọi thứ đã bị mình thủ tiêu sạch sẽ, biểu cảm chỉ còn lại sự nhạt nhẽo nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm.
Đi thôi!
Vừa ra tới cổng nhà, được tự tay khóa cửa nhà. Trong túi của Ken đang giữ chiếc chìa khóa dự phòng mà nữ chủ nhà đã bàn giao, một kiểu cảm xúc hư vinh bất ngờ ập tới khiến Ken vừa khóa cửa vừa bật cười một mình. Đôi lúc cậu cảm thấy con nhỏ thật tinh ranh, nhiều khi lại nhẹ dạ cả tin không thể ngờ. Dẫu sao thì chàng trai đã nhẹ nhõm hơn khi giành được tín nhiệm của con nhóc siêu cảnh giác đó là một tín hiệu đáng mừng. Dáng vóc cao lớn lúi húi ở chỗ tấm cửa sắt đen. Cậu ta vẫn chưa quen thuộc thao tác khóa cửa của người ở đây.
Tiếng ổ khóa nặng rơi vào khớp khẽ vang một âm lách tách nho nhỏ. Ken đưa mắt tổng quan ngôi nhà qua khe hở nhỏ từ bên ngoài cổng lớn. Không những ngôi nhà bên trong lớp tường rào được bao bọc kết giới phòng hộ mạnh mẽ, mà kể cả kiến trúc của nó đã là một tấm khiên kín bưng che chắn khỏi những con mắt tò mò của hàng xóm chung quanh. Những thân cây lớn trong vườn đã khiến căn hộ trở nên lọt thỏm chỉ còn một chút sắc trắng thấp thoáng. Vị hoàng tử di chuyển mắt xuống chân của mình, thấy vạch kẻ màu gạch mình đã gây ra nằm giữ chân công chúa nhỏ trong suốt ngày hôm qua. Trong lòng cậu chợt có chút mềm mại.
Saito Ken nhớ gương mặt hoang mang của nó khi vừa ra khỏi cổng nhà vào tối qua trông thật đáng thương. Hi vọng là cô nàng an phận vào, đừng để cậu phải ra tay trừng trị như vậy nữa. Cậu không muốn con bé nghĩ tới pháp thuật sẽ tới thành một nỗi sợ ám ảnh hơn là một điều diệu kỳ.
Công chúa nhỏ như tờ giấy trắng. Mà kẻ giao ủy thác lại cấm Ken làm cho tâm trí đơn thuần đó có vết xước không hay ho về thế giới mà cô bé sẽ trở về. Cậu mím nhẹ môi, tự dặn lòng sẽ hạn chế gây trò dọa nạt con sóc láo toét đó nữa. Em ta biết điều thì mình cần gì nặng tay!
Giây phút ngây người khiến cậu thanh niên buông lỏng giác quan. Đến khi âm thanh lộc cộc của chiếc xe đẩy hàng đi đến sát gần bên thì cậu ta mới nhận ra và quay mặt nhìn. Cậu ta trông thấy một bà già lụ khụ mặc chiếc áo bà ba nâu có những bông hoa bé li trên trên nền vải đang di chuyển, nét mặt che khuất bởi chiếc nón lá rách bươm. Ken nép người chờ họ lướt qua mình, tay giữ chặt mũ trùm một cách mất tự nhiên.
Thế nhưng, chiếc xe đẩy thô sơ chất đầy những tấm bìa cạc tông nâu vàng cũng lô lốc vỏ chai nhựa kia đi đến ngay cổng rồi dừng lại. Bà lão đẩy xe có gương mặt tối màu đầy vết nhăn do thời gian để lại. Bà ngẩng đầu giương đôi mắt đục màu như phủ một màn sương mù nhìn cậu trai trẻ. Nụ cười già cả móm mém nở ra, rồi hỏi:
“Con là gì với nhà này thế? Bà mới thấy con từ đây bước ra. Mà nhà này thường chỉ có bé gái nhỏ nhỏ thường đi ra chứ chưa thấy con bao giờ!”
Saito Ken chớp mắt, đơ người vài giây. Trầm mặc quá lâu khiến cậu suýt quên đi kỹ năng giao tiếp xã hội cơ bản. Nuốt khan một cái, cậu ta mở lời:
“Dạ... con là... anh của bé ạ.”
Chiếc lưng cong cong như vầng trăng khuyết của bà lão cố rướn lên để nhìn kỹ mặt người thanh niên áo trắng kia, một nụ cười hiền lành nở ra trên môi bà.
“À, nhìn kỹ giống anh chủ nhà này ghê! Nghe nói đi nước ngoài mấy năm, để nhà cho thuê rồi mà! Hồi xưa bà gặp cậu ta cũng trạc trạc con bây giờ. Ảnh còn nói con trai ảnh thích bắn bi nữa. Con ở nước ngoài với cha sao? Mới về nước hả con?”
Saito Ken cứng đờ người, gương mặt sượng trân, tim bỗng dưng căng thẳng dồn dập. Cậu gật nhẹ đầu qua loa cho xong chuyện rồi vô thức sờ tay lên mặt mình, hỏi khẽ:
“Dạ con trông giống thật sao?”
“Giống chớ!” Bà lão cười hề hề, còn táng tay cậu một cái. “Cao ráo, bảnh trai, nhìn một phát là nhớ ngay!”
Lòng Ken ảo não thốt thầm một mối nguy hại to lớn cậu quên đề phòng. Nếu không tình cờ gặp bà lão, cậu sẽ quên mất chi tiết này. Dù trong lòng như đang có một ánh đèn cảnh báo đỏ ngòm liên tục nhấp nháy, nhưng khóe môi của chàng hoàng tự vẫn tự nhiên ngoác ra cười. Vành tai của cậu trai bảnh bao ửng đỏ ngượng ngùng. Cậu ta đưa tay lên xoa dịu cảm giác nóng ran trên tai mình và tự trấn an bản thân.
Dẫu trong bụng đang rầu rĩ không yên nhưng ngoài mặt, người thanh niên vẫn duy trì lớp vỏ bọc là một hoàng tử tự tin, vui vẻ hệt như mười mấy năm trời bản thân đã gồng gánh. Giọng cậu nhẹ nhàng đối đáp người đối diện:
“Dạ bà nói vậy con vui quá ạ.”
Người phụ nữ cao hứng cũng vang giọng cười, lớp da thừa trên mi mắt xô đẩy khiến đôi mắt của bà chỉ còn như một đường chỉ mỏng dính.
“Chờ bà một xíu nha!” Nói rồi dáng vóc thấp bé ấy nhanh chóng quay lại xe, tìm trong chiếc túi vải cũ màu một bao xốp trong có những viên tròn đầy màu sắc với đủ loại kích cỡ, rồi mang lại trước mặt cậu bé mới quen.
“Bà hay nhặt mấy viên bi này rồi để dành đó, thấy con nít cưng cưng là bà cho hà. Ờ… chắc con lớn rồi không chơi nữa, nhưng hồi nhỏ chắc cũng thích lắm đúng không?”
Đôi mắt tím thanh thuần của cậu trai đờ đẫn hết mấy giây. Bàn tay rụt rè khẽ ngọ ngoạy, nội tâm muốn từ chối lại phản xạ đón lấy đồ vật từ bàn tay đầy vết đồi mồi kia nhét vào. Cậu nhìn túi bóng có gần chục viên bi ve còn mới tinh, lưỡi như bị co rút. Tai cậu ù ù cạc cạc không lọt hết được lời bà lão nhặt ve chai nói, cơ mặt cứ tự gượng gạo tự hiện lên lúm đồng tiền be bé.
Nén một hơi thở sâu, Saito Ken vực mình tỉnh táo. Mắt cong lại thành một điệu cười tít, hạ thấp lưng mình rồi ngọt ngào đáp:
“Con thích lắm ạ, con cảm ơn bà!”
Người đội nón lá lọm khọm xua tay tạm biệt. Ken giữ túi bi trong tay, còn giúp bà đẩy xe qua ngôi nhà một đoạn. Người lớn tuổi đó dặn cậu trai mới quen biết giữ lại những lon nước hay bìa giấy cho bà. Cậu nhỏ lễ phép vâng dạ, nội tâm chết lặng vẫn cố cười tươi như hoa.
Khi bóng người đẩy xa đã xa tít, người đứng trơ tại nơi đây mới bộc phát sự rối bời. Bờ vai căng cứng hạ xuống, tim gan như quặn thắt, tay siết mạnh bọc bi ve, lầm bầm:
“Chết dở rồi! Con bé… nó tạt đầu mình đêm qua rồi sao mình không để ý nhỉ? Lúc đó cứ nghĩ nó chỉ không thích bị soi mói đời tư!”
Saito Ken vò tóc mình. Trong đầu nhớ lại từng câu của cô nhỏ mà mình đã sơ ý bỏ qua. Cậu ta xử lý bao chuyện, lại quên khuấy đi thứ sơ đẳng nhất: dung mạo của bản thân. Chung một huyết thống, ngoại hình đương nhiên không khác mấy rồi. Cậu có thể nghĩ đến Phụ hoàng của mình rồi lại suy đoán ra. Cha và cậu giống nhau đến sáu, bảy phần. Vậy thì với thầy Akira cũng sẽ như thế!
Theo bản năng, cậu đưa khẩu trang lên che mặt, đi thật nhanh ra khỏi phạm vi căn nhà để tránh thêm rắc rối. Đôi chân nhanh nhẹn sải bước, não cậu vẫn mải miết nghĩ đến lời của Châu Anh bóng gió khi hai người ngồi trên gác.
Công chúa nhỏ khôn lanh hơn mình tính đấy chứ!
Tuy bất an nhưng người thanh niên không nóng vội tìm cách che đậy. Cậu đã có cách hóa giải mọi hoài nghi của Châu Hạ Anh, cho dù có bị con nhỏ hỏi vặn cũng sẽ có đường lui hợp lý.
Tay nhét vào túi áo nhưng viên vi tròn đang cạ vào nhau vang nhẹ thanh âm cạch cạch. Người thanh niên cao dỏng đi xuyên qua những con hẻm vòng vèo, dựa theo hướng dẫn trong ký ức Max đã chỉ, cậu tìm được sâu trong những hẻm hóc ngoại thành này một khu vực giải tỏa vắng lặng.
Trước mắt là bãi sậy lớn che kín. Ken lướt mắt xung quanh rồi nhanh chóng chìm trong đống cây cỏ cao dày. Đi sâu vào trong tầm năm mét xuất hiện một tường rào lớn xây bằng gạch, đôi chỗ vỡ lởm chởm bị dây leo giăng đầy. Chàng trai niệm chú thuật xuyên tường, như một bóng ma chớp nhoáng băng xuyên qua chướng ngại vật. Vừa đặt chân vào bên trong, một cảm giác u uẩn lạnh lẽo đã bao bọc lấy thân mình.
Mùi ẩm ướt. Mùi xác động vật phân hủy. Mùi ngái tanh ô uế. Tất cả xộc vào mũi khiến người thanh niên cau mày.
Quan trọng hơn là ngay từ lúc bước vào, vị hoàng tự đã đụng mặt ngay vài ba u hồn xám ngoét đứng ngốc ra, có vẻ còn đang bất ngờ bởi sự xuất hiện của kẻ lạ mặt. Bọn chúng không đáng ngại nên cậu ta cứ bỏ mặc rồi đi sâu vào nơi khối nhà đổ nát phía trước mặt. Dấu vết của cháy xém vẫn còn trên đất và tường nhưng mùi khét đặc trưng đã tan, chỉ còn lại trong bầu không khí mùi hương ẩm mốc lẫn thối rữa. Hơi lạnh từ oan hồn chưa siêu thoát khiến nơi đây như một hầm băng tự nhiên giữa lúc ban trưa.
Chàng trai đi thật nhẹ, như không muốn làm phiền những âm hồn đang bu quanh. Tuy vậy, khi tiếng sâu vào trong nhà, cậu lại đụng mặt một, hai linh hồn xanh như tàu lá, nhe nanh múa vuốt có phần kinh tởm.
Saito Ken nhìn hàm răng ố vàng của con quái vật trước mặt. Nó gầm gừ, giơ bộ vuốt dài đen xì đầy đề phòng. Nhưng hoàng tử không có hứng thú đánh nhau. Cậu chỉ quan tâm cái tủ áo phía sau cái hồn nanh ác kia. Trước đôi mắt thò lõ đỏ ngòm của thứ xấu xí kia, Ken chỉ làm động tác tay ngụ ý mời tránh đường.
Thứ trước mặt lăm le còn chưa hiểu ý, con quỷ phía sau ngu hơn con đứng trước, đi nhảy bổ vào tấn công cậu.
Saito Ken khoanh tay, gương mặt lạnh tanh. Ánh mắt đột nhiên dấy lên sát ý đỏ đục.
“Cút!”
Một lời vang vọng làm cột xà nào đó từ trên cao rớt xuống vang đùng một tiếng. Kéo sau đuôi là tiếng lanh lảnh của thủy tinh ở một mặt cửa sổ nào bị chấn động. Hai con tà linh xấu xí đứng trước mặt người thanh niên áo trắng bị luồng uy lực kia trấn áp bèn cụp đầu xuống, rúm ró dạt qua một bên.
Saito Ken nhếch môi, nhưng lòng chẳng có tí vui thích nào.
Khi sống là pháp sư còn chẳng thấy được tà ma nào, khi chết lại là con ma trùm khu phố này. Oách dữ chưa?
Cho dù đang tự trào nhưng cậu vẫn thấy lấn cấn trong tâm can. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là gì sau khi chết đi, vậy mà giờ dạng năng lượng này lại được gọi là “ma” ở thế giới này. Nhưng Saito Ken có bản thể, có sức mạnh lẫn kĩ năng chiến đấu, thứ mà linh hồn bình thường không thể bì được.
Bỏ qua mấy thứ hồn phách yếu ớt sau lưng, cậu đứng nhìn chiếc tủ gỗ cũ nát vẫn còn ra bộ khung và tấm gương đính trên tấm cửa nứt thành vài đường. Người trai áo trắng di ngón trỏ đến một khe nứt, dứt khoát ấn mạnh khiến ngón tay đứt một vết. Đầu ngón tay tứa máu đỏ vẽ như chú ngữ lên nền kính. Cậu kết một ấn triệu hồi trên tay vào chạm vào mặt phẳng lạnh ngắt ấy một lần nữa. Tức thì tấm gương sáng lên sắc vàng lạ lùng, li ti như bụi ánh sáng. Mặt gương loang ra như mặt hồ gợn sóng.
Từ trong gương, Max uể oải bước tới, ngáp dài. Hôm nay gã đổi nhân dạng thành một ông chú với chiếc mặt nạ núng nính mỡ, lệch tông với cơ thể chỉ hơi tròn một chút. Giọng nói của gã đủng đỉnh trêu ghẹo:
“Mới đi có vài ngày mà đã nhớ tôi rồi sao?”
“Tôi muốn gặp ông." Dòng chữ tím từ chú niệm bay ra lửng lơ, run rẩy, xiêu vẹo.
Kẻ trong ảnh phản chiếu vẫn còn đang dụi mắt, bỗng khựng lại khi cảm nhận được trạng thái linh hồn cực kỳ bất ổn của con tin. Max soi lại những ghi chép pháp thuật ghi nhận trong hình nhân giấy đã triển khai, sau đó bật cười:
“Sao lại tự đốt mình? Hà hà, "ăn hành" với công chúa rồi đúng không?”
Nét mặt khó chịu của hoàng tử trẻ tuổi nhăn nhó thành một cục. Cậu tỏ ra bản thân như đã chịu nhiều ấm ức.
Gã kia còn không biết điều mà giễu cợt thêm một câu:
“Cái này gọi là khổ nhục kế hả hoàng tử?” Dù mồm mép vẫn đang bỡn cợt nhưng trong đáy mắt màu lục trà của người đấy lại đang thích thú sáng lên, huyên thuyên tiếp. "Chu cha nay ra dáng trai phố rồi nhỉ? Công chúa có vẻ khoái cậu đó nha! Đúng là có cái mã tốt dễ ăn thật!"
Mi mắt của cậu trai khẽ run run, những con chữ vẫn cứ bay lên không trung rồi tan vào không khí:
“Tôi ở lại nhà cô ta thành công rồi. Đã bảo làm gì thì kệ tôi mà!”
“Kệ? Trời trời!” Tên mập kia lại tặc lưỡi tanh tách. “Một ngày duy nhất mà cậu sắp phá hỏng cái pháp khí đầu tiên được cấp cho rồi. Còn cậu nữa, nhìn đi, ra cái dạng gì rồi? Linh hồn ơi linh hồn, cậu không có máu linh hồn như trước kia đâu, đừng có cậy mạnh nữa!”
Kẻ luôn mạnh mẽ như Ken xưa nay đâu khuất nhục chịu đựng đến như thế. Vắt kiệt máu linh hồn ít ỏi của linh hồn mình để giữ lấy một con nhóc mà còn bị nó xoay mòng mòng. Sợ mình chưa đủ thảm, hoàng tử còn tự làm mình sa sút hơn thực tế để lão quỷ này tin tưởng hơn. Cậu khẽ đánh mắt dò xét rồi dùng một nét chữ ngay ngắn hơn như cầu hòa:
“Nếu ông muốn nhanh chóng xong việc thì nên giúp tôi phen này!”
“Giúp?”
“Thân phận. Nếu không có danh tính thực tế tôi sẽ không hành động được.”
“À ừ…” Khi đọc xong gã bỗng ngẩn người, ngập ngừng. “Tôi vẽ cho vài cái giấy tờ, tự dùng bùa lú che mắt thiên hạ. Được chưa hoàng tử?”
Ken cong môi. Cậu biết đề nghị này quá dễ, lão ta sẽ không hoạnh họe. Lúc này cậu mãn nguyện gật đầu, sau đó mặt tự dưng xanh mét, cơ thể chao đảo, mờ nhạt như sắp vỡ tan.
“Ê ê, mày lại xỉu hả chó con?”
Đang vờ sắp ngã mà nghe lão rít một tiếng làm cậu muốn sặc. Nghe là lời cợt nhả, nhưng ở tầm mắt này, chàng trai vẫn thấy ngón tay đang xoa nhẫn của gã ta đang chực chờ muốn bóp cổ cậu. Ngại nền đất bẩn nên Ken cũng không ngu gì ngã thật, chỉ yếu đuối đưa tay vịn khung tủ. Nét chữ phát ra cũng mờ ảo như khói mỏng hư ảo rồi tan biến ngay:
“Không sao. Ngủ vài hôm chắc ổn!”
“Ngủ? Mày cầm tinh con gấu túi à? Ngủ hoài vậy? Banh mắt ra làm việc cho lanh lẹ vào! Đã bảo là không có nhiều thời gian rồi mà!”
Hoàng tử cụp mặt như biết lỗi, sau đó đưa đôi mi rung rinh mệt mỏi rướn mắt với kẻ đang giám sát mình.
“Tôi biết chứ. Nhưng sức mình có hạn!” Lần này màu chữ chỉ còn là màn khói bạc mỏng tang vừa phát ra đã bị những luồng ánh sáng phân cách giữa hai không gian nuốt trọn.
Max nhìn linh hồn tái nhợt chỉ đủ sức duy trì hình nhân giấy kia, khó chịu đập trán mình.
Ken như nghe ra tiếng nghiến răng của tên tà phái pháp sư đó, lại dồn ép gã bằng biểu cảm khốn khổ đưa tay đập ngực, ho khù khụ. Mỗi lần tiếng ho vang lên là hoàng tử lại nhạt thêm một tông màu.
Gã trong gương bực mình dứ tay đập đập vào mặt kính. Nhưng rồi cũng chìa tay ra xuyên qua khỏi lớp gương, ra lệnh:
“Đưa tay ra, tôi đưa cậu về đây tu bổ một chút.”
Người thanh niên không hề nấn ná, đón lấy bàn tay đang đỡ mình, từ từ bước qua mặt gương sứt mẻ. Pháp thuật xé không gian bùng lên dữ dội, sau khi nuốt chửng chàng hoàng tử thì ánh sáng cũng dần tắt lặng.
Lũ hồn xám trông thấy chuyện quái gở, tò mò quay quanh tủ, bỗng nhiên như gặp một lực hút xoáy từ lớp kính kéo vào. Con này bấu chặt con kia, giữa lấy nhau hòng thoát khỏi hiểm cảnh. Tình cảnh ấy hắc ám tựa như một cái cây nắp ấm chỉ đang chờ côn trùng bu vào là tóm gọn. Tụi nó hoảng loạn xô đẩy nhau bỏ chạy, còn không quên rỉ tai nhau trong khu có một con quỷ lạ, tính nết khó ưa, tốt nhất là đừng đắc tội.


4 Bình luận