Chính là nó:
Thứ mà mình thực sự
Đã liều mạng vì nó
Phân Bổ Điểm (Chăm Sóc Da Mặt)
“Um.”
Yoshiyasu tỉnh giấc vì giọng nói đó.
…Mình ngủ quên mất!?
Nàng nhớ mình đang ở trên chiến trường, nhưng ngoài ra thì không còn gì khác.
Giữa chốn này, ngủ gật là điều tuyệt đối cấm kỵ. Hơn nữa…
…Mình không thở được…!
Tại sao trước mắt chỉ một màu trắng xóa, hơi thở lại khó khăn thế này?
Thôi chết. Cơn hoảng loạn làm mình thở không đều, không đủ dưỡng khí rồi…
“...Khoan, cái khăn này là sao!? Có thích khách!?”
Khi giật chiếc khăn ra khỏi mặt và ngẩng đầu lên, cổ nàng kêu một tiếng “rắc”.
Xem ra nàng đã ngủ được một lúc rồi.
Nhưng giờ thì nàng đã nhớ ra mình đã lấy khăn che mắt để giấu đi bộ dạng say khướt. Nàng hy vọng rằng việc tỏ ra “phiền quá, tôi mệt rồi” sẽ khiến người khác tránh xa mình, và che đi đôi mắt lờ đờ là việc cần thiết cho kế hoạch đó. Lẽ ra đây phải là một quyết định chính xác.
Vậy kẻ nào đã lợi dụng lúc nàng ngủ say để ám sát?
“Là cô làm phải không!?”
“Eh!? Đây là phương pháp dưỡng da của nhà Satomi mà!?”
…Tất nhiên là không phải!
Nhưng dựa vào phản ứng của Kani, chắc hẳn là Ookubo đã làm việc này.
Có lẽ là để che giấu việc Yoshiyasu đã ngủ quên và bất động. Nếu vậy thì…
“Chính xác.” Yoshiyasu khoanh tay, cố tỏ ra thuyết phục. “Với phương pháp dưỡng da của Satomi, cứ làm thế này mỗi ngày một lần, ngực sẽ to ra.”
“Đúng là một phương pháp dưỡng da tân tiến!”
Chết, lỡ miệng nói ra cả ước mơ của mình rồi. Yoshiyasu vội đổi chủ đề để tránh bị hỏi thêm.
“Nhưng Ookubo đâu rồi?”
Kani nhún vai rồi chỉ vào cái lernen figur bên cạnh mặt.
Yoshiyasu gọi ra khung ký hiệu của mình và kiểm tra thông tin về Cuộc vây hãm Odawara trong đó.
“...Cô ấy đi quyết đấu rồi à?”
“Testament! Chị ấy đã đi lúc nãy, có vẻ như ra hiệu là đi vệ sinh ‘nặng’, nhưng xem ra là đi quyết đấu rồi!”
Địa điểm được ghi là “nhà tắm”.
“Quyết đấu trong nhà tắm…?”
“E-em tự hỏi họ đã làm thế nào nhỉ!? So độ dài chăng!?”
“So về độ khỏe mạnh thì nghe bình thường hơn đấy.”
“Em hiểu rồi!”
Trong lúc Kani gật gù, Yoshiyasu quyết định tạm thời không đến gặp Ookubo. Tuy nhiên, nàng không có linh cảm xấu nào về cô ấy. Ookubo đã thắng và khung ký hiệu báo rằng cô đang trong thời gian nghỉ ngơi, chứ không phải đã rút lui hay bị loại. Cô ấy vẫn còn trụ lại được.
Và nếu Ookubo nói cô ấy ổn, thì cô ấy ổn thật. Nếu vậy thì, Yoshiyasu nghĩ.
“Cô định thế nào?”
Ookubo đã định quyết đấu với Kani, và Kani cũng đã chấp nhận. Tuy nhiên…
“Testament! Hội trưởng Hội học sinh Satomi! Xin hãy quyết đấu với em!”
“Hả?”
Yoshiyasu cau mày trước lời đề nghị đột ngột.
“Um.” Kani có vẻ khó xử. “Chị xem cái này đi ạ!”
Cô gọi ra một lernen figur, trên đó hiển thị yêu cầu quyết đấu lúc trước. Danh sách người tham gia là Kani và…
“Nó không ghi rõ đối thủ của em là ai cả!”
“Khoan đã. Tại sao lại là tôi? …Và cô không hủy yêu cầu đó được à?”
“Tổng trưởng Hội đồng Đại diện Musashi đã gửi yêu cầu nên em không hủy được!”
…Sao họ không thiết kế để bên nào cũng hủy được nhỉ?
Yêu cầu của Ookubo vẫn còn hiệu lực với Kani đã đăng ký, nhưng bản thân Ookubo thì chưa đăng ký và cũng không có ở đây. Vậy nên…
“Hội trưởng Hội học sinh Satomi, ở đây chị là phe Musashi mà! Nên làm ơn đi ạ!”
“Được thôi, v-vậy thì chắc tôi không còn lựa chọn nào khác.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Chúng ta hãy thi hát karaoke nhé!”
“Hả?”
…Thi hát karaoke?
Nhưng mình gần như chưa bao giờ hát karaoke.
Yoshiyasu thầm ôm đầu.
…Mình không biết hát karaoke.
Kani có vẻ đang kết nối lernen figur của mình với dịch vụ của nhà tắm và đăng ký chương trình karaoke, nhưng Yoshiyasu hoàn toàn không biết làm mấy thứ đó.
Tất nhiên, nàng cũng có hình dung sơ bộ về karaoke.
Bạn dùng khung ký hiệu để chọn một bài hát có sẵn, lời bài hát sẽ hiện lên trên đó, và bạn sẽ hát theo.
Và bạn sẽ nhận được điểm số dựa trên việc bạn hát hay đến đâu.
Trong lúc đó, bạn sẽ ăn vặt này nọ và nói chung là vui vẻ.
Phải rồi, Yoshiyasu nghĩ trong lúc mường tượng lại về karaoke.
…Nó hoàn toàn trái ngược với con người mình…!
Mình có thể vui vẻ bằng cách ca hát sao? Có thật không? Chẳng phải cảm giác sẽ giống như bị ép phải vui vẻ trong lúc hát hơn sao? Chẳng phải sao? Đó có phải là thứ mà người ta gọi là áp lực đồng trang lứa không? Đúng không? Cứ nói thẳng ra đi. Nào? Khoan, ai vừa bảo mình không có bạn thế!?
“...A.”
Không, nàng đã từng hát karaoke một lần.
Sau một cuộc họp ở Satomi, họ đã đi ăn mừng ở một quán bar địa phương tên là Búa Kujukuri Tikal.
Ở đó có một pháp thuật karaoke.
Chị gái nàng đã tỏ ra phấn khích một cách kỳ lạ, và nàng nhận ra chắc chị ấy thường làm những việc như vậy. Nhưng khi Yoshiyori (lúc đó vẫn tên là Noritoki) cất tiếng hát, mọi người đều im bặt, vài người còn khóc, tạo nên một bầu không khí kỳ quặc.
Nàng cũng bị giục hát một bài, nhưng nàng chẳng biết bài nào cả, và cuối cùng bị ép hát một bài hát tiếng Nga cùng với chị gái. Nghĩ lại thì đó cũng là một kỷ niệm vui.
…Dù mình nhớ mang máng là đã phải hát về vodka nhét vào mông thì phải…!
Dù sao đi nữa, đó là kinh nghiệm karaoke duy nhất của nàng.
“Hội trưởng Hội học sinh Satomi! Chúng ta thi mấy bài ạ!?”
“Một bài là đủ.”
Hay đúng hơn, nàng còn không chắc mình có hát nổi một bài không nữa.
Để cho chắc, nàng quyết định hỏi một câu.
“Kani Saizou, cô có hay hát karaoke không?”
“Testament! Em hát suốt ở các buổi họp tổ dân phố và với bạn bè ạ!”
“Vậy à?”
“Testament! Mặc dù bạn bè em thường bắt đầu hỏi xin lời khuyên về cuộc sống ngay sau đó, nên toàn là một mình em hát thôi! Nhưng họ mua đồ ăn vặt cho em nên cũng tuyệt lắm ạ!”
Kẻ thù đây rồi… Yoshiyasu bất giác nghĩ.
…Phải, chắc chắn là kẻ thù.
Yoshiyasu cảm thấy họ có thể hòa hợp và tính cách cũng không xung khắc, nhưng cách sống của Kani quá khác biệt.
…Không, chắc đây là đặc trưng của những người kế thừa danh vị thôi… Ừm…
Nói chung, việc hát karaoke ở các buổi họp tổ dân phố và ăn vặt với bạn bè không phải là điều mà những người kế thừa danh vị hay làm. Tuy nhiên…
“A.”
Nàng nhớ lại chị gái mình đã hát karaoke hay đến mức nào. Nếu vậy thì…
…Mình mới là người kỳ quặc à!? Khoan đã!
Khi bắt đầu tự xét nét bản thân như thế này, tốt nhất là nên coi đó như một nét cá tính riêng.
Nhưng dù có gói gọn vấn đề đó trong lòng, vẫn có một rủi ro ở đây.
“…Kani Saizou. Cô đi hát karaoke với tần suất thế nào?”
“Testament! Bốn lần ạ!”
“Bốn lần!?”
Cũng không nhiều lắm, Yoshiyasu nghĩ.
“Bốn lần một tuần ạ! Tụi em thường đi sau giờ hoạt động câu lạc bộ, nên nó giúp em giữ liên lạc với bạn bè lắm! Em tích được cả đống thẻ điểm theo cách đó đấy ạ!”
Đúng là kẻ thù rồi, Yoshiyasu thầm kết luận.
Dù sao đi nữa, tình hình này tệ thật. Đối thủ của nàng là một chuyên gia, còn nàng thì gần như là tay mơ.
…Làm sao để thắng đây!?
Không, nàng cần phải suy nghĩ xem nên tiếp cận trận đấu này như thế nào.
…Phải làm sao đây!?
Và trong khi Yoshiyasu đang suy tư trong bồn tắm, Kani đột nhiên nghiêng đầu.
“Hử…?”
Kani tắt chương trình karaoke rồi kết nối lại qua đường truyền thần thông của nhà tắm.
Các dịch vụ khả dụng hiện lên trên một lernen figur và cô tìm kiếm trong các tùy chọn liên quan đến karaoke. Tuy nhiên…
…Thế này thì không ổn rồi!
“Karaoke ở đây chỉ toàn bài sarugaku cổ thôi!”
“Cổ?”
“Testament! Hệ thống này là của hãng Yogakara, nhưng vì dùng định dạng Reizei nên chủ yếu là các bài hát miền đông, gần như không có bài nào của miền tây cả! Tức là không có bài nào mới của trường phái Nijo hết!”
“Ví dụ như?”
“Không có bài nào mới như Number 59 của Red-zome Emon♀ hay Rear Razor Burn của Semigan, toàn là bài của người già như Roman Tomonokika và Mistaken King thôi.”
“Nghĩa là sao?”
“Không có bài nào em biết hát cả!”
“Judge. Tôi hiểu rồi.”
Vì lý do nào đó, Hội trưởng Hội học sinh Satomi đưa tay phải ra, thế là họ bắt tay nhau.
Sau đó Kani lại nhìn vào danh sách bài hát.
…Bài nào mình hát được đây…!?
Cô từng nghe nói có sự khác biệt văn hóa khá lớn giữa miền tây và miền đông của Viễn Đông. Cô đã hiểu sự khác biệt giữa vị thanh tao và vị đậm đà sau khi ăn thử vài món ở đây, nhưng…
…Văn hóa âm nhạc cũng khác nữa!
Nhưng cô không biết phải làm gì với chuyện này.
Cô không thấy bài nào trong danh sách mà mình có thể hát theo kiểu karaoke.
Đây là từ thời xưa ư? Hay quan niệm về cái mới của họ khác nhau?
Phải làm sao đây?
Với hy vọng tìm được chút manh mối, cô thử hỏi một câu.
“Umm. …Trong này có bài nào dễ hát không ạ?”
Yoshiyasu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình giảm xuống ngay trong bồn tắm.
…Bài dễ hát!?
Chẳng có bài nào dễ với nàng cả. Những bài hát duy nhất nàng biết là Khúc Hát Vượt Ải và bài ca của học viện Satomi.
Nhưng để đối thủ biết mình hát karaoke tệ thế nào thì rất nguy hiểm.
Nếu để Kani dẫn dắt, có thể nàng sẽ bị thách hát một bài mà chỉ Kani biết.
…Khư…!
Nàng phải suy nghĩ. Bài hát không nhất thiết phải là nhạc pop hay Gagaku.
“...Ồ.”
Nhắc mới nhớ, Yoshiyasu nghĩ. Tên thuộc hạ đó thỉnh thoảng có nói về một chương trình TV thần thông. Mình chẳng bao giờ hiểu cô ta nói gì, nhưng có lẽ mình nên xem thử.
Nàng khá chắc nó tên là Phi Hành Chiến Hạm 1648. Nàng nhớ tên thuộc hạ đó nói rằng nó có một chiến hạm trên không mô phỏng theo Musashi bắn pháo chính vào gia tộc Oda, nhưng chẳng phải gần đây có một con tàu nào đó cũng đã làm điều tương tự ngoài đời thực sao? Một con tàu mà nàng đã đi trên đó.
…Mình khá chắc bài hát chủ đề của chương trình đó rất nổi tiếng…
Nàng thỉnh thoảng có nghe nó trên đài thần thông, nhưng chỉ nhớ lõm bõm đoạn dạo đầu.
Nàng không nhớ lời.
“Sao ạ!?”
“Có vẻ như bài tôi đang nghĩ đến khá là khó. Phải.”
Nàng phải tự hỏi mình đã ngu ngơ đến mức nào ở đây.
Không thể để chuyện đó ảnh hưởng được. Dốt thì là dốt.
Nhưng nếu nàng không chấp nhận sự ngu dốt đó, trận quyết đấu sẽ kết thúc và nàng sẽ thua.
…Vậy thì.
Đến lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Yoshiyasu: Khoan đã.
Nàng đã hát karaoke một lần.
Đó là một ký ức cũ và nàng không nhớ rõ lắm, nhưng đó là một ký ức với chị gái và người đó. Nàng đã bị ép hát một bài cùng với chị.
Nàng không nhớ tên bài hát, nhưng…
“...Xin lỗi. Có một bài tôi đang nghĩ đến.”
“Là bài gì ạ!?”
“À thì, tôi hy vọng là cô biết. …Trong lời bài hát có nhắc đến vodka nhét vào mông.”
“Ý chị là bài Cuộc Đua Chân Của Kẻ Thù Cossack sao!?”
Yoshiyasu bị sốc khi thấy manh mối đó là đủ.
Và nàng thấy Kani giơ lernen figur lên ăn mừng.
“Bài đó em hát được! Đó là một trong những bài hát chủ đề của Dragoon-emon, một bộ phim truyền hình mà bố em lớn lên cùng 20 năm trước! Chị có biết Dragoon-emon không!?”
“Có… bài hát mở đầu gốc có đoạn ‘ahn, ahn, ahn, em chưa từng làm thế này bao giờ, Dragoon-emon’ và bị cấm chiếu gần như ngay lập tức, đúng không? Trong mỗi tập của bộ phim, đơn vị đó gần như bị xóa sổ cho đến khi họ lôi ra một món thánh vật bí ẩn từ không gian pha, nhưng điều đó lại chỉ làm vấn đề của họ thêm trầm trọng.”
“Nhưng thỉnh thoảng nó cũng có tác dụng, nên mình phải xem tiếp!”
Kani ngày càng phấn khích. Có lẽ vì họ sắp thi hát một bài mà bố cô thích.
Còn đối với Yoshiyasu, đó là bài hát nàng đã hát cùng chị gái.
“Vậy em sẽ gửi trang lời bài hát cho chị!”
Kani bắt đầu thao tác trên lernen figur của mình nhưng rồi dừng lại và cười gượng.
“Chúng ta chưa trao đổi địa chỉ thư thần thông!”
“Không sao. Cứ sao chép cho tôi một bản của khung ký hiệu đó là được.”
“Testament!”
Kani trượt tay để chia đôi cái lernen figur và đưa một nửa cho Yoshiyasu.
Yoshiyasu nhận lấy và thấy đó là một cái theo phong cách Công giáo. Có điều gì đó nảy ra trong đầu nàng khi nhìn vào cái khung màu trắng.
…Việc không trao đổi địa chỉ ở đó đúng là giống mình thật.
Lúc này, nàng có thể biện minh rằng đó là do thận trọng. Nhưng liệu có phải nhờ cuộc sống trên Musashi mà giờ nàng có thể suy ngẫm về những điều này không?
Dù sao đi nữa, nàng thầm thở dài trước khi xem lời bài hát.
Để lại dấu chân trên tuyết trắng, ta hành quân trong đêm đen.
Giấc mộng lãng mạn nhảy múa trước mắt. Lực lượng địch đông gấp mười, hai mươi lần. Ta gào lên như điên và lao vào tấn công.
Khi tất cả đã bị hạ gục trên nền tuyết, chúng sẽ nhận hình phạt vodka: 120 độ nhét vào mông.
Thấy sao hả? Cảm giác như núi lửa trong quần. Nhưng đừng trách chúng tôi; cứ nhảy điệu Cossack đi.
Khorosho khorosho khorosho khorosho
Hướng tầm mắt vượt qua tòa tháp, ta hành quân trong giờ lễ hội.
Ta phi nước đại để giành lấy chiến lợi phẩm. Binh đoàn kiếm của chúng đông gấp tám, chín lần. Ta tấn công bộ binh và dùng ngựa giày xéo chúng.
Khi tất cả đã bị san phẳng trên nền tuyết, chúng sẽ nhận hình phạt piroshki: gia vị cay nóng nhét vào mông.
Cảm nhận được trong ruột gan chưa? Người Tatar chiến đấu giỏi lắm đấy. Nếu cảm nhận được trận chiến, thì tối nay ăn sốt tartar nhé.
Khorosho khorosho khorosho khorosho
…Cái gì đây!?
Bây giờ nàng đang tự hỏi liệu mình có thực sự đã từng hát bài này chưa.
Không, nàng nhớ chị gái mình đã nhảy tưng tưng, nên phần khorosho chắc chắn là có thật.
Và bài này thì hát theo loại nhạc gì?
…Umm.
Tình hình khẩn cấp rồi, nàng tự nhủ trong khi mở một khung ký hiệu truyền thần thông.
“Hử?”
Asama nghiêng đầu khi đang ngồi trên ghế dài cùng Mitotsudaira, Horizon và Toori.
“Um, Masazumi? Toori-kun và mọi người nữa. Tớ vừa nhận được một tin truyền thần thông từ Yoshy-chan, nhưng mà, um… có ai trong các cậu biết hát bài Cuộc Đua Chân Của Kẻ Thù Cossack không?”
Mọi người quay sang nhìn Kimi.
Mitotsudaira bắt đầu lườm nguýt khi nói với Kimi.
“Sau khi gây ra cho chúng tôi bao nhiêu rắc rối sáng nay – và vẫn đang tiếp tục gây rắc rối – sao cô không thử hữu dụng một lần xem nào?”
“He he. Nếu cậu đã nài nỉ… Được thôi, tôi sẽ chỉ cho Yoshy cách làm.”
Kimi rút một khung pháp thuật micro từ trong ngực áo ra.
Sau khi nhận được một số dữ liệu âm thanh từ Đại diện Đền Asama, Yoshiyasu phát nó trên khung ký hiệu của mình.
Nàng nghe thấy giọng hát của chị gái ngài Tể tướng cùng với một đoạn nhạc đệm đơn giản. Nàng có thói quen nghe các pháp thuật âm thanh ở chế độ tai nghe để có thể vừa nghe truyền thần thông vừa làm việc với chiến thần của mình, nhưng những gì nàng nghe thấy lần này thì khác.
Và khi giọng nói của con nhỏ điên khùng đó lọt vào tai nàng…
…Làm quái nào mà cô ta hát hay đến thế!?
Ngữ điệu truyền tải cảm xúc một cách hoàn hảo, và Yoshiyasu không đời nào làm được như vậy. Phải luyện tập khá nhiều mới có thể thử hát theo cách đó.
…M-mình sẽ coi đây là một bài học về trình độ của các tiền bối…
Và đây là cái cô gái kỳ quặc đó… nàng nghĩ khi những cơn sốc thứ cấp và thứ ba ập đến, nên nàng lại bắt đầu gõ trên bàn phím của khung ký hiệu một lần nữa.
“Hử?”
Asama lại nghiêng đầu.
Cô nói với Kimi đang uống nước gừng cùng những người khác.
“Kimi, Yoshy-chan nói giọng hát của cậu hay quá nên chẳng giúp được gì cả.”
“Eh? Nhưng tớ đã hát một cách bình thường như lúc chơi với trẻ con trong công viên mà.”
“Tớ khá ấn tượng là lũ trẻ có thể theo kịp đấy…”
“Thật không? Nhưng nếu tớ quá thần thánh đối với cậu ấy, thì còn ai có thể hát bài đó cho cậu ấy nữa?”
“Umm,” Asama nói khi nhìn sang người khác. Mọi người cũng quay về cùng một hướng. “Masazumi.”
“Khoan! Tôi không biết bài đó!”
“Ồ? Cô không biết sao? Chương trình đó khá nổi tiếng, và từ Mikawa đến Odawara, loạt phim này thường được chiếu lại ngay sau khi một đợt phát sóng kết thúc.”
“Có thể là vậy.” Masazumi nghiêng đầu. “Nhưng hồi tiểu học và trung học, tôi dành thời gian rảnh để học và bố tôi rất nghiêm khắc…”
“Nhìn này! Nhìn này, Koni-tan! Họ đang chiếu lại Dragoon-emon ở vùng này!”
“Hô hô? Với tổng cộng 4712 tập, đây đúng là một công trình ấn tượng! Và có vẻ họ đang sử dụng một phiên bản đặc biệt của OP! …Ồ, đây là tập mà Trung úy Shotaluvavich trở về sau khi trốn khỏi nông trang tập thể, không kiềm chế được fetish của mình và bị tống vào phòng biệt giam. Và khi họ đưa cho cô ấy một Thánh tượng Xuyên Tường để giải cứu, cô ấy lại rơi vào một nhà tắm ngoài trời đầy con trai và bị bắt lần thứ hai…”
“Đúng vậy. Chắc hẳn rất nhiều trẻ em đã phát triển những fetish kỳ quặc vì chương trình này. Họ nên chiếu lại nó thường xuyên hơn! Sao chúng ta không làm thế trên Musashi một lần nữa nhỉ!? Phải, làm thế đi! Chúng ta hãy chiếu lại những tập hay nhất, Koni-tan!”
“Nobu-tan! Nobu-tan! Ngài lại chọn những tập nặng đô nhất rồi, phải không!?”
Chắc bố mình đang làm việc vất vả lắm, Masazumi nghĩ với một tiếng thở dài.
…Mình đoán đây cũng là một phần của công việc.
“Được rồi. Nhưng nói với Hội trưởng Hội học sinh Satomi đừng mong đợi nhiều.”
Sau khi thấy Asama gật đầu, Masazumi mở một pháp thuật micro. Nó dùng để diễn thuyết, nhưng cô nghĩ thế là đủ rồi.
Cô bắt đầu hát trong khi tự nhủ rằng tốt nhất là nên thoải mái với những việc này.
Khoảng năm phút trôi qua.
Asama: “Um, ờ, Masazumi? Tớ sẽ cố nói theo cách không làm cậu tổn thương, nhưng Yoshy-chan nói rằng đó không phải là điều cậu ấy mong đợi và cậu ấy đang tự hỏi liệu hy vọng có phải lúc nào cũng là ảo ảnh không.”
Vua Dính: “Triết lý ghê…”
Phó Hội trưởng: “Cậu chẳng cố gắng không làm tôi tổn thương chút nào, phải không!? Và đừng đổ lỗi cho tôi! Tôi đã nói là đừng mong đợi nhiều mà!”
Tôi: “Tôi vừa nghe cái đó và có rất nhiều tiếng rè trong bản ghi âm. Ngoài ra, cô đã hát toàn bộ bài bằng giọng diễn thuyết của mình à? Thật lòng mà nói, điều đó khá ấn tượng đấy.”
Sói Bạc: “Um, đức vua của em? Em không nghĩ ngài cần phải chỉ trích Masazumi nhiều như vậy đâu.”
Yoshiyasu thấy một tệp âm thanh thứ ba được gửi đến từ Musashi.
Nó có tiêu đề là “Chuông + Adele”.
…Mình thấy nghi ngờ đấy…
Nàng thử phát nó.
“Ồ, Yoshy-chan vừa nói cái đó ổn rồi.”
Suzu và Adele nắm tay nhau ăn mừng trước lời của Asama, Mitotsudaira bèn cười gượng.
“Với cả hai người cùng hát, có lẽ cậu ấy đã có thể chọn lọc âm thanh mình thích hơn.”
“Judge. Khi chỉ có một mình, mọi thứ thường nghe như một bài quân hành.”
“C-còn tớ thì… thường… quá nhỏ giọng.”
“He he. Nghe này. Đó là sự kết hợp từ thế mạnh của cả hai, nên hai đứa cần phải khen ngợi lẫn nhau.”
Kimi nói với giọng vui vẻ.
Sau đó, Mitotsudaira nhìn sang Masazumi.
“Với tư cách là Phó Hội trưởng, cô nghĩ tình hình đang diễn ra thế nào?”
“Judge. Nhờ nỗ lực của Ookubo, chúng ta hiện có hai chiến thắng trước Mouri. Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể yêu cầu cả hai Logismoi Oplo từ họ. Mặt khác…”
“Làm ơn đừng là udonnnnnnn!”
Heidi trong bộ đồng phục mùa hè ôm đầu, nhưng Masazumi chỉ liếc nhìn cô rồi hắng giọng.
“Chúng ta có một trận thua mỗi bên trước Date và Hashiba. Chúng ta đã có ý tưởng về việc Date sẽ đàm phán điều gì, vì vậy chúng ta có thể theo dõi hành động của họ và bước vào đàm phán. Về phía Hashiba…”
“Trận chiến đó được tiến hành với tư cách là Houjou, phải không?”
“Judge. Vì vậy, tôi đang cố nghĩ ra cách nào đó để tận dụng điều đó.”
Futayo mở miệng nói sau khi nhai rôm rốp vài hạt dưa.
“Chúng ta có thể giành được một chiến thắng trước Houjou không?”
“Tôi cảm thấy điều đó có thể thực hiện được nếu phe udon không hết tiền, nhưng với tình hình hiện tại thì sẽ khó khăn. …Có vẻ như Houjou Ujiteru không có ý định rời khỏi quán cà phê. Như vậy chỉ còn Houjou Ujinao và con Chuột tên Kotarou, nhưng Reine des Garous và Seki của Mouri chắc đang nhắm đến họ.”
“Phải, Seki có lẽ sẽ quyết đấu với Kotarou trong khi Reine des Garous quyết đấu với Ujinao-sama.”
“Mẹ tôi có thể thất thường, nhưng bà ấy không phải là người mà bạn có thể đánh bại khi bà thực sự nghiêm túc.”
Đó là điều khiến chiến thắng của Hassan trở thành một thành tựu lớn.
Về các trận chiến sắp tới…
“Mogami Yoshiaki đã đánh bại Kani trước đó, vì vậy Hashiba có thể bù đắp cho trận thua đó nếu Hội trưởng Hội học sinh Satomi thua ở đây.”
Masazumi khoanh tay. Và…
“Như một tuyến phòng thủ bổ sung, đây là một trận quyết đấu quan trọng đến không ngờ.”
“Vậy thì,” Yoshiyasu nói khi đứng dậy khỏi bồn tắm.
Nàng trèo lên khu vực tắm tráng và lau nhẹ mồ hôi bằng khăn.
…Mình đã học gần thuộc rồi.
Nàng đã ghi nhớ cách lời bài hát kết nối với âm nhạc và cách canh nhịp cho ngữ điệu.
Đối với một phi công chiến thần như nàng, việc này dễ hơn nhiều so với việc ghi nhớ mệnh lệnh nhiệm vụ trong một lần. Lộ trình từ Satomi đến Houjou có thể rất phức tạp khi bay để đánh chặn hoặc xâm lược vì nó bao gồm rất nhiều lần lên cao và né tránh qua không phận được phòng thủ.
Khi nàng áp dụng điều đó vào bài hát, nhịp độ giống như tốc độ và ngữ điệu giống như việc lên xuống. Âm lượng giọng hát của nàng có thể giống như chiến đấu.
Sau khi kiểm tra lại năm lần, nàng đã nắm vững tất cả.
“Tôi sẵn sàng rồi. …Bắt đầu thôi, Kani Saizou.”
“Testament! Em rất mong chờ ạ!”
Kani cũng rời khỏi bồn tắm.
Cô mở một lernen figur trong tay. Nó hiển thị bảng điểm cho cuộc thi karaoke của họ.
Nó có ba mục được chấm điểm:
\
“Chị bắt đầu với 100 điểm và sẽ bị trừ điểm cho mỗi lỗi sai! Điểm cuối cùng của chị là số điểm còn lại khi kết thúc bài hát!”


0 Bình luận