Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 6C

Chương 55 Kẻ tập kích bất ngờ tại lễ hội

0 Bình luận - Độ dài: 10,058 từ - Cập nhật:

thumb

Ta… ờm, ta…

…Chuyện gì đang xảy ra với mình thế này…?

Phân Bổ Điểm (Sơ Cấp)

Mitotsudaira nghe thấy một giọng nói bất chợt trong lúc nàng cùng mấy sợi xích bạc đang dọn dẹp sau bữa ăn.

Đó là Masazumi, người đang chồng đĩa giấy lại.

“Ể? Cái gì đây?”

“…Cái gì là cái gì?”

“Judge,” cô gái nói trong khi giơ lên một thông báo về trận quyết đấu tiếp theo dành cho một thành viên của Musashi.

Một yêu cầu đã được gửi đến trước khi trận quyết đấu thực sự diễn ra tại thành phố Odawara.

“Là của Hội trưởng Hội Đại diện, phải không?”

Hẳn là cô ấy đã tìm thấy một đối thủ vừa tầm. Nhưng chắc cô ấy cần thời gian để chuẩn bị hay gì đó, nên đã gửi yêu cầu trước để đảm bảo không bị đối thủ khác tấn công hay thách đấu trong thời gian chờ đợi.

Đó là một nước đi phòng thủ chắc chắn, rất ra dáng cô ấy.

Và trong yêu cầu cũng nêu rõ hình thức quyết đấu mà Hội trưởng Hội Đại diện đề nghị.

“…Karaoke?”

“Chắc sau khi bàn bạc thì họ đã quyết định hình thức này. …Cứ nghĩ nó giống như Uta-awase (thi ca đối đáp) đi.”

“Judge,” Kanou, người đang đứng chờ bên cạnh, đồng tình. Cô nhìn về phía thành phố Odawara rồi nói tiếp. “Cô ấy thường tham gia karaoke để chiêu đãi khách. Cô ấy có thể đạt điểm rất cao, nên tôi cho rằng cô ấy dùng cách này để nắm chắc lợi thế trước đối thủ trong ‘cuộc quyết đấu’ này.”

“Tôi hiểu rồi…”

Có muôn vàn cách để chiến đấu, Mitotsudaira thầm nghĩ.

“Này mọi người, các gian hàng lễ hội sắp đổi sang loại ban đêm rồi đấy, nên đây là cơ hội cuối cùng để gọi mấy món ăn ban chiều đó.”

Tenzou vừa đi từ khu lễ hội xuống, trong khi trên bầu trời, vài mảng xanh đôi lúc lại ló dạng.

Tenzou chỉ tay về phía lễ hội.

“Các gian hàng đang được thay thế. Tôi chỉ ghé qua để kiểm tra mấy gian hàng mới thôi, nhưng không thấy có vấn đề gì. Mấy gian hàng cũ đang bán hạ giá đồ ăn, nên nếu ai muốn tích trữ thì bây giờ là lúc đó.”

Nghe vậy, Adele liền siết chặt nắm tay phải. Còn Naomasa thì giơ tay lên.

“Tôi sẽ về căn cứ chính nghỉ ngơi chút. Nghe nói Công Lý đã trở lại Musashi trên kia rồi, nên tôi muốn so sánh các sự cố và bộ phận hư hỏng với kiểu tấn công của Suzaku.”

“Cô đang thu thập dữ liệu về chuyển động tự hành à, Quan Đặc Vụ thứ 6?”

“Đại loại vậy. Và bằng cách kiểm tra xem bộ phận nào Suzaku thường gây hư hại nhiều hơn, tôi có thể đoán được Công Lý sẽ tự làm hỏng chính nó ở đâu. Các đơn vị có thể chiến đấu tự hành rất hiếm, ngay cả trên Musashi, nên đột nhiên tôi bận rộn hơn hẳn trong việc quản lý và ứng dụng dữ liệu.”

“Judge.” Tenzou gật đầu, nhưng rồi nhìn sang Masazumi và những người khác đang thảo luận gì đó. “Có chuyện gì ở Odawara à?”

“Ookubo nói cô ấy sẽ quyết đấu bằng karaoke, nên chúng tôi đang bàn xem dạo này có những bài hát nào phổ biến. …Lĩnh vực này thì tôi gần như mù tịt.”

“Vậy sao? …Chà, thi đấu bằng thơ văn là một truyền thống cổ xưa của các quý tộc thời Heian và sau này là trong các trận renga (liên ca). Nghe có vẻ hoàn hảo cho một người theo nghiệp văn chương như Ookubo-dono.”

“Cũng phải,” mọi người đồng tình.

Ngay lúc đó, Mary đứng dậy khỏi nhóm. Cô cầm mỗi tay một túi rác có thể đốt được.

“Master Tenzou.”

“J-judge! Nếu cô định đi vứt rác, tôi có thể mang đi giúp cô.”

“Ồ, không sao đâu ạ. Tôi cũng có thể đi, nên phiền ngài cầm giúp túi này.”

Cô đưa cho anh một trong hai túi rác đã đầy. Sau khi xem vị trí bãi rác trên một khung hiển thị, cô mở thêm vài khung hiển thị khác rồi cúi chào về phía Asama.

Nhận thấy hành động của Mary, Asama mỉm cười và vẫy tay đáp lại.

Sau đó, Mary quay lại phía Tenzou với một nụ cười.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, Master Tenzou. Và, ờm…”

Tenzou biết cô định nói gì, nên anh đã nói trước.

“Mary-dono, hay là chúng ta đi xem lễ hội ban chiều một vòng trong lúc còn có thể nhé?”

Thoạt đầu, Mary không hiểu anh vừa nói gì.

Ể?

Ngài ấy đã chủ động mời nàng đi chơi ngay trước mặt mọi người. Sự thật đó khiến nàng ngập ngừng.

Như Masazumi đã nói trong thần đàm lúc nãy, họ còn phải lo về mối quan hệ ngoại giao với Anh Quốc. Vì thế, luôn là nàng mời anh cùng chia sẻ những sở thích và sự tò mò của mình.

Hơn nữa, anh cũng có phần nhút nhát. Nàng biết rõ anh đang chăm sóc mình rất chu đáo và nàng cảm thấy may mắn vì điều đó, nhưng…

Ngài ấy thường chỉ mời mình làm gì đó khi thật sự cần thiết…

Và đây lại là trước mặt mọi người. Anh có xu hướng tránh những nơi công cộng như lễ hội.

Đó là lý do nàng đã cố mời anh đi một cách khéo léo để anh có cớ chấp nhận, nhưng…

“Ơ-ờm.”

Anh đã đoán trước và mời nàng trước.

Chắc là, nàng nghĩ, ngài ấy tự mời mình để mình không phải chủ động mời ngài ấy. Nhưng khi nghĩ về điều đó…

Ngài ấy không nghĩ mình là một cô gái không đoan trang, toàn tự mình mở lời mời mọc đấy chứ?

Nàng muốn phủ nhận điều đó. Nàng muốn nói rằng mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng…

“Ừm, ờ…”

Nàng không thể ngẩng khuôn mặt đang cúi gằm của mình lên được. Nàng cảm thấy gò má đang nóng dần lên.

Và đây là gì thế này?

Hoa súng?

Những đóa hoa súng ether bắt đầu nở rộ xung quanh nàng.

Mình phải làm sao đây? nàng tự hỏi.

Mình thật không đoan trang, nhưng lại thấy hạnh phúc quá đỗi khi được Master Tenzou tự mình ngỏ lời…

Asama chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi.

Bên cạnh mặt cô, Hanami đang điên cuồng chỉ một khung hiển thị về phía cô. Nó cho thấy các địa mạch xung quanh đang trở nên linh động một cách bất thường.

Vì Mary có một phần dòng máu Dryad, cảm xúc của cô đang can thiệp vào địa mạch và làm tăng mức năng lượng của chúng. Những đóa hoa ether nở rộ quanh cô là minh chứng rõ ràng nhất.

“Không…”

Mary gạt những bông hoa xung quanh đi mà không ngẩng đầu lên.

Nàng xấu hổ khi cảm xúc của mình lại hiện ra rõ ràng đến thế. Tuy nhiên…

Gold Mar: “Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, Tenzou…”

Mar-Ga: “Đó là một đòn tấn công bất ngờ quá sức… Đúng là kiểu đánh úp của người không quen đối phó với phụ nữ.”

Flat Vassal: “Ừm, mọi người đang nói gì vậy?”

Asama hiểu ra. Vào những lúc thế này, Mary thường sẽ là người mời Tenzou.

Bởi Tenzou cảm thấy có trách nhiệm lớn lao với cô, anh chăm sóc cô rất chu đáo. Suy cho cùng, cô là một phần quan trọng cho tương lai của Anh Quốc. Can thiệp bất cẩn vào chuyện đó sẽ gây ra một sự cố quốc tế.

Mary cũng hiểu điều đó, nên cô luôn là người chủ động mời anh.

Khi cô ấy mời, trách nhiệm sẽ thuộc về Anh Quốc.

Nhưng Tenzou đã phá vỡ quy tắc đó. Anh đã mời Mary trước khi cô kịp mời anh.

Có lẽ đối với anh, đó chỉ là một hành động bình thường. Trông anh chỉ đơn giản là lên tiếng để Mary không phải mời anh đi chơi trước một trận chiến lớn. Tuy nhiên…

Asama: “Đối với Mary, điều đó đã đảo lộn rất nhiều thứ trong lòng cô ấy, và cũng là một lời khẳng định cho tất cả mọi chuyện…”

Mary hẳn đã nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục là người mời anh cho đến khi cô tự tin rằng mình có thể hành động như một phần của lịch sử Anh Quốc.

Nhưng điều đó đã thay đổi.

Sự thay đổi có lẽ đến từ cuộc trao đổi lúc nãy giữa Masazumi và Mary.

Tenzou có lẽ đã không nghĩ quá sâu xa, nhưng anh đã đưa ra một quyết định.

Anh đã quyết định tận hưởng hiện tại, thay vì chỉ xem hiện tại như một sự đảm bảo cho tương lai.

Gold Mar: “Nhưng Ma-yan không biết phải làm gì vì bị đánh úp bất ngờ.”

Bởi vì…

Gold Mar: “Tenzou đang ở trong trạng thái ‘trôi chảy’ mà cậu ta từng dùng để tỏ tình, và cậu ta đang nói rằng mình sẽ tiếp tục như thế này mãi mãi.”

Mary đang bối rối.

Mình phải làm gì bây giờ…?

Nàng không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Không, anh chỉ mời nàng đi lễ hội thôi mà. Vậy nàng chỉ cần chấp nhận lời mời đó là được rồi, phải không?

Nàng chỉ cần thờ ơ như chị gái mình là được.

M-mình không làm được…!

Đó là một đòn tấn công quá bất ngờ. Anh đã đột ngột chấp nhận nàng và mọi thứ liên quan đến nàng.

Đây không giống như đi mua sắm, đi dạo hay đến học viện. Dù đó là một cuộc tái hiện lịch sử, về cơ bản họ vẫn là đang đi chơi trước một trận chiến.

Và anh đã chặn lời nàng để nàng không phải hành động không đoan trang trước mặt người khác.

Lời mời của nàng không còn vai trò gì ở đây nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra, mọi trách nhiệm sẽ thuộc về anh.

Nàng hiểu ý nghĩa của điều đó.

Nhưng đó mới chính là vấn đề.

Khi anh tỏ tình với nàng, nàng đã cảm thấy như thể mình có thể giao phó mọi thứ cho anh và tin tưởng anh. Cảm giác đó giờ đây tồn tại ở hiện tại, chứ không phải ở một tương lai xa xôi nào đó.

Tất cả mọi chuyện từ đêm ở London đó cho đến bây giờ không chỉ là sự đảm bảo cho tương lai.

Tất cả đều giống nhau.

Nàng đã thấy nhẹ nhõm khi được anh chăm sóc, nhưng có lẽ nàng cũng cảm thấy một sự cam chịu hạnh phúc về khoảng thời gian xa hoa đó.

Vì vậy, đây là một đòn tấn công bất ngờ.

Nàng đã không đoan trang khi cảm thấy nhẹ nhõm trong hạnh phúc của họ và nghĩ rằng tất cả chỉ là vì một tương lai xa vời.

“Ừm.”

Nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình có thể trải nghiệm hạnh phúc không bị gò bó ngay trong hiện tại.

Và khi nhận ra điều đó, nàng thấy một màu sắc xung quanh mình.

Đó là màu trắng.

Những đóa hoa súng ether nở rộ đến mức việc vẫy tay chỉ làm chúng vương vãi một cách vô nghĩa.

Ngay lúc đó, nàng nghe thấy giọng anh.

“Mary-dono, phải đến lễ hội thì mới thực sự vui được.”

Tenzou cố nén lại ý muốn bỏ chạy.

Mình cần phải tập trung! Bây giờ là lúc phải tập trung!

Anh biết Mary tận hưởng hạnh phúc mà họ đang có, nhưng anh cũng biết cô cảm thấy có chút không hài lòng về anh. Vào cái đêm mà Torahide của nhà Sanada rơi xuống gây náo loạn, cô đã say rượu và phàn nàn vài điều.

Cô hạnh phúc với mọi thứ hiện tại và cho rằng như vậy là đủ tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không thỏa mãn.

Đó là một cảm giác mà cô không thể diễn tả thành lời.

Cô đã đề cập đến việc chuyển sang phòng khác, nhưng điều đó xuất phát từ mong muốn được ngủ với nệm đặt cạnh nhau.

Nếu cô không thích ngủ cách xa như vậy…

“…”

Vấn đề là mình thiếu quyết đoán, Tenzou nghĩ.

Đêm đó, Mary cuối cùng đã ổn định lại với đầu gối lên đùi anh và sáng hôm sau cô không nhớ gì cả. Nhưng anh thì nhớ rất rõ, kể cả việc cô đã đặt ngực mình lên đầu anh khi cô còn tỉnh.

Anh cảm thấy thật sự có lỗi về tất cả.

Mary-dono luôn nỗ lực hết mình trong mọi việc.

Có lẽ vì đã sống với suy nghĩ rằng cái chết cận kề, cô trân trọng mỗi ngày trôi qua. Và cô cố gắng trải nghiệm và học hỏi nhiều nhất có thể trong những ngày đó.

Xét về mặt đó, anh đã không đối xử đúng với cô.

Anh đang cố gắng chăm sóc cô thật tốt, nhưng đó là một hình thức “bảo tồn”, chứ không phải là một phương tiện để cả hai cùng tiến bộ.

Họ muốn ở bên nhau bất kể điều đó có ý nghĩa gì đối với Anh Quốc hay Viễn Đông, vì vậy họ sẽ phải dành thời gian bên nhau theo cách cho phép họ ngẩng cao đầu khi đối mặt với những người mà họ đã phản bội.

Vì vậy, anh đã thử nói ra. Và Mary đã đỏ mặt, cúi gằm đầu.

Tenzou đã không dùng thuật ninja như Phản Ứng Mượt Mà hay Xử Lý Tinh Tế. Anh đã cố mời cô một cách tự nhiên nhất có thể. Chỉ có vậy thôi. Tuy nhiên…

Thật không thể tin nổi.

Hoa súng nở rộ khắp xung quanh Mary.

Họ đang ở nơi công cộng và gần những người khác. Chắc cô đã xấu hổ vì mọi người có thể nhìn thấy những bông hoa là cảm xúc của cô, nên cô cứ bồn chồn cố gắng gạt bỏ những bông hoa gần đó. Tuy nhiên, chúng vẫn tiếp tục nở và bắt đầu chất thành đống xung quanh cô.

Tất cả những gì anh làm là mời cô ở nơi công cộng mà không để nỗi sợ ngăn cản mình. Chừng đó thôi có đủ để khiến cô hạnh phúc đến vậy không?

Nếu vậy, anh nghĩ. Đây là điều tốt nhất.

Họ có Masazumi và những người khác để duy trì mối quan hệ giữa Anh Quốc và Viễn Đông, và họ có thể chuẩn bị cho trận chiến nếu cần. Tự mình gánh vác gánh nặng không có nghĩa là bạn không thể nhờ người khác giúp đỡ.

Họ là cư dân của Musashi.

10ZO: “Masazumi-dono, về vấn đề chủ quyền quốc gia, người dân nằm ở đâu trong ba yếu tố cần thiết để thành lập một quốc gia?”

Vice President: “Judge, họ được bảo vệ và đảm bảo bởi luật pháp và sức mạnh quân sự của quốc gia. Ngay cả khi đối thủ của họ là thứ gì đó lớn hơn một cá nhân. …Đó là lý do tại sao người ta mong muốn có một khuôn khổ quốc gia.”

“Judge,” Tenzou đáp lại trước khi nhìn sang Mary.

Việc cúi đầu không che giấu được khuôn mặt đỏ bừng hay cảm xúc của cô. Trông cô rất khác so với bình thường.

“Mary-dono.”

Khi anh gọi tên, bờ vai cô cuối cùng cũng run lên.

“…V-vâng?”

Để nhìn anh, cô ngước mắt lên đến khoảng cổ anh rồi dừng lại.

Và anh có thể thấy ánh mắt cô đang hạ xuống như thể bị đun sôi.

Thế nên anh chìa tay phải ra.

“Chúng ta đi thôi.”

Cô không đáp lại ngay lập tức. Hai rồi ba giây trôi qua. Một nhịp thở nữa cũng trôi qua sau đó.

S-sự im lặng này có nghĩa là “Tôi xin lỗi!”, phải không!?

Nhưng ngay khi anh nghĩ vậy, Mary đột nhiên nắm lấy bàn tay phải anh đưa ra bằng cả hai tay mình.

Cô nắm chặt lấy nó.

Bàn tay cô phủ đầy những vết sẹo không dễ nhận thấy ngay. Những bàn tay và ngón tay đó là bằng chứng cho cuộc sống của cô ở tầng ba và tầng bốn của Anh Quốc, và chúng đã chém hạ ba trăm người.

Chúng nắm lấy tay anh như thể đang cắn vào nó. Đó là một cái nắm đầy tuyệt vọng, rất giống cô.

Và sau khi đã bám chặt vào tay anh, cô cử động phần thân trên của mình theo chiều dọc.

“V-…vâng. Judge.”

Cô đáp lại một cách lỡ nhịp và không còn cố gắng ngăn những bông hoa đang bay tứ tán nữa.

Tenzou đưa tay phải cho cô và hơi hạ thấp hông xuống.

Anh nhặt túi rác mà cô đã làm rơi. Hay đúng hơn là anh giả vờ làm vậy. Thay vào đó, anh áp môi mình lên mu bàn tay đang nắm lấy tay phải của anh.

“A…”

Những bông hoa càng nở rộ hơn. Tenzou đứng dậy và nhấc túi rác trong tay trái lên.

“Chúng ta đi thôi nhé, Mary-dono?”

Asama nhìn cặp đôi được thành lập ở Anh Quốc rời đi.

Mary dùng tay trái nắm lấy tay phải của anh trong khi tay phải cô vịn vào cánh tay anh. Còn về phần anh…

“—————————”

Anh quay lại nhìn thoáng qua và gật đầu.

Khi anh quay mặt về phía trước và bước đi, những người khác cũng gật đầu.

Mar-Ga: “…Vâng, tôi hiểu hoàn toàn rồi. …Ý cậu là tôi có thể dùng cái này trong doujinshi…”

Gold Mar: “Tenzou đôi khi cũng liều lĩnh thật…”

Silver Wolf: “Nhưng hầu hết những lần đó đều liên quan đến Mary, phải không?”

Trong khi con sói thở dài kinh ngạc và ghen tị, Asama cảm thấy tim mình đổ mồ hôi lạnh.

Mình trông cũng như vậy, phải không?

Cả hai chúng ta trông y hệt như “một thiếu nữ đang yêu”!, cô nghĩ về mình và Mary.

Điều này có lẽ cũng áp dụng cho cả Mitotsudaira.

Tuy nhiên, có một điều khác cũng áp dụng cho Mary cũng như họ.

Mary dường như cũng đã bỏ qua giai đoạn lãng mạn và bước thẳng vào giai đoạn tình yêu thuần khiết.

Vì Asama và Mitotsudaira đã biết cậu ta từ rất lâu, họ cũng không thực sự trải qua giai đoạn đó.

Nhưng bây giờ nó đang ập đến với họ.

Việc nhận ra tình cảm của chính mình hoặc của người khác sau khi mọi chuyện đã rồi không phải là một điều dễ dàng. Cú sốc dội lại từ quá khứ quá dữ dội đến mức cô đang đánh mất chính mình.

Tất nhiên, không cần phải thay đổi mối quan hệ so với trước đây.

Nhưng giờ cô có một sự lựa chọn khi đã nhận ra mình đang sống trong một môi trường hạnh phúc đến nhường nào.

Cô có nên đối xử với cậu ta tốt hơn trước đây không?

Hay cô nên giữ mọi thứ như cũ, giấu đi niềm hạnh phúc trong lòng và tin vào sự thấu hiểu lẫn nhau của họ?

Cô cảm thấy mỗi người mỗi khác, nhưng ai cũng là người mới bắt đầu khi lần đầu tiên nhận ra niềm hạnh phúc đó.

Vì vậy, họ sẽ không biết phải làm gì với nó.

Lo lắng và bất hạnh có thể được đối phó bằng sự thanh tẩy và hành động. Mary là một cô gái được tạo ra rất tốt. Cô ấy sẽ có thể làm được điều tương tự.

Nhưng không ai quen với niềm hạnh phúc đó. Khi bạn đến tuổi nhìn về tương lai của mình, bạn sẽ nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc trong khuôn khổ hiện tại.

Nhưng điều đó không nhất thiết phải như vậy.

Cuộc sống của bạn cũng có thể trở thành một cuộc sống dành cho người khác.

Và nếu điều đó xảy ra, khuôn khổ đó dễ dàng bị phá vỡ.

Đặc biệt nếu bạn cố gắng thay đổi con người thường ngày của mình.

Điều đó đúng ngay cả với Mary, người đã rất thân thiết với Tenzou. Asama nhìn hai người họ bước đi xa dần. Mary đang cúi gằm mặt và gần như bị kéo đi, nhưng Asama vẫn mỉm cười một chút.

Cô định nói “chắc không dễ dàng gì”, nhưng những lời khác lại thốt ra từ miệng cô.

“Thật tốt quá…”

Asama giật mình.

T-thật tốt quá!? Mình đang nói gì vậy!?

Cô cảm thấy cảm xúc của mình gần đây quá thành thật. Nhưng nếu vậy thì…

Thì đây không phải là lời nói dối.

Cô đã nghĩ rằng mọi chuyện không thể dễ dàng đối với Mary và Tenzou, và đó không phải là lời nói dối. Nhưng điều đó không quan trọng bằng.

Có thể không dễ dàng, nhưng có vẻ tốt đẹp.

“…Chà.”

“Chà cái gì?” Mitotsudaira hỏi.

Cậu ấy nghe thấy rồi!?

Liệu cậu ấy có nghe thấy câu “thật tốt quá” lúc nãy không?

Asama liếc nhìn cô một cách ngập ngừng và thấy má Mitotsudaira đang ửng đỏ. Phía sau cô, cô em gái ngốc nghếch vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc trong khi đưa tay lên tai và hướng tai về phía Asama, nhưng cô gái đó là người bất thường và tốt nhất nên lờ đi.

Rồi Mitotsudaira huých vào tay phải cô.

Asama nhìn cô với vẻ thắc mắc và Mitotsudaira thì thầm với cô, cau mày.

“Cảm thấy như vậy không có gì sai cả. …Tớ cũng nghĩ thế.”

“H-hô hô?”

Người bạn này không thường bày tỏ cảm xúc thật của mình như thế này.

Vậy là có điều gì đó cô ấy muốn nói.

“Ừm, Mito? Tớ muốn chúng ta chết cùng nhau ngay tại đây, nhưng tớ hỏi một câu được không?”

“…Nghe rùng rợn quá, nhưng chuyện gì?”

“Chà.” Asama tiến một nửa bước về phía Mitotsudaira và nói trong khi vẫn nhìn về phía trước. “Cậu có nghĩ ‘thật tốt quá’ khi xem Mary và Tenzou-kun không?”

“Judge. Có.”

“Và cậu có nghĩ ‘chắc không dễ dàng gì’ trước đó không?”

“Judge. Có.”

“Vậy thì,” Asama nói. “Nếu cậu tưởng tượng chúng ta ở vị trí của họ, cậu có nghĩ rằng mọi chuyện ‘không dễ dàng gì’ giữa cậu và Toori-kun không?”

Chà.

Mitotsudaira bị một đòn phản công chí mạng.

Đúng vậy. Khi cô nghĩ đến họ trong những vị trí đó, cô không nghĩ rằng “không dễ dàng gì” như khi đó là người khác.

Đó không phải là gánh nặng. Bởi vì điều đó cần thiết cho cô.

Vì vậy, khi họ nghĩ mình ở vị trí của Mary, chỉ còn lại cảm giác “thật tốt quá”.

Cô gần như khuỵu xuống khi nhận ra điều đó.

“Làm tốt lắm…”

Asama đã dẫn dắt cô đến đây một cách ấn tượng.

T-Tomo thực sự giỏi dùng lời nói hơn mình…!

Asama đã nhận ra điều này, nên cô đã lôi Mitotsudaira vào cùng.

“Chà, ừm… cậu chịu thua chưa?” Asama hỏi trong khi đỏ mặt.

“S-sao cậu lại tỏ ra đắc thắng thế!? Cậu là người dẫm phải cái bẫy đó trước mà.”

“Hô hô? Vậy cậu thừa nhận tớ đi trước cậu một bước rồi nhé?”

“Đó không phải là điều đáng khoe khoang.”

Nhưng đồng thời…

“Mary cũng còn phải cố gắng nhiều, phải không?”

Trong khi cả hai thả lỏng vai và nhìn cặp đôi rời đi, họ nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Hì hì… Đây là một chuyện vui cho Mary. Cô bé không cần phải ngoan ngoãn như vậy nữa.”

“…Cậu nghe lén từ bao giờ thế, Kimi?”

“Ôi, thôi nào. Tớ không nghe lén. …Tiếng nói của những cô gái không phòng bị cứ tự nhiên lọt vào tai người khác thôi.” Kimi nheo mắt. “Các cậu không vui vì không còn là những cô gái cứng nhắc nữa sao?”

“Đừng nói thế chứ…!”

Mitotsudaira liếc nhìn Asama một cái để ra hiệu rằng tranh cãi với Kimi là vô ích.

Nhưng Kimi đã ôm Horizon từ phía sau.

“Nào, nào. Horizon, lát nữa chúng ta xem lại một số dữ liệu nhé. Chúng ta cần nộp kết quả của buổi chụp ảnh tối qua để in poster cho hai chúng ta.”

“C-cậu lại làm mấy tấm poster gợi cảm nữa à, Kimi!?”

“Ồ? Điều quan trọng là em phải đảm bảo mọi người có thể thấy được khía cạnh tốt nhất của mình. Bằng cách đó em sẽ biết mình cần cải thiện điều gì.”

Ngay lúc đó, cậu ta giơ tay phải lên.

“Poster gì thế?”

“…Hả!?”

Mitotsudaira nghiêng đầu và vị vua giả gái của cô cuối cùng cũng làm theo.

“Ý tớ là, tớ đã dọn phòng và ngủ say như chết vào tối qua.”

Đúng vậy, Mitotsudaira nghĩ khi quay sang người bạn của mình với một nụ cười.

“Tomo, cậu giải thích được không?”

Asama: “Cậu đang trả đũa tớ, phải không!?”

Silver Wolf: “Tớ phải tận dụng mọi cơ hội mình có…!”

Nhưng Asama nở một nụ cười và giơ cả hai tay về phía Mitotsudaira.

“Toori-kun, tối qua cậu không thấy bộ đồ bơi mới của Mito, phải không? Vì Horizon đã hạ gục cậu ngay khi cậu thò đầu vào.”

“Ừ, chuyện đó đúng là làm tớ chấn động não… Judge, tớ rất muốn xem bộ mới của Nate. Bộ trước ngầu lắm.”

“C-cậu đã thấy bộ trước rồi à!?”

“Judge. Tớ đã nhìn thấy nó vài lần. Cậu là người có óc thiết kế, nên tớ cá là sẽ rất thú vị khi nghe cậu nói về ý tưởng của mình. Và những đường cong từ eo đến hông của cậu rất ngầu, nên tớ chắc chắn bộ mới cũng sẽ rất tuyệt. Vì vậy, khi nghe nói cậu sẽ cho tớ xem, tớ đã phải đến xem thử.”

Chà…

Để cậu ta nói một điều như vậy trước mặt những người khác thật là… Mitotsudaira nghĩ Asama sẽ trêu chọc mình, nhưng cô gái đó chỉ đỏ mặt, cho thấy cô cũng đã nhận ra điều tương tự. Tuy nhiên…

“B-bệ hạ, ngài không nên hỏi Horizon về bộ của cô ấy sao?”

“Không, không.” Horizon xua tay. “Bộ của tôi được quản lý của Lôi Thương Lam lựa chọn. Vâng.”

“Ừ…” Vị vua của cô cúi đầu. “Tớ đã cố hỏi về chuyện đó trong trại hè.”

“Cậu đã hỏi à?”

“Và cô ấy nói một câu đại loại như ‘Tôi chọn nó vì nó đang giảm giá’ trong khi bắt chước giọng của mẹ tớ. Tớ không thích thể loại mẹ thật, nên điều đó gây ra rất nhiều tổn thương tâm lý…”

Mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt thông cảm.

Ookubo cố gắng giữ nụ cười trong nhà tắm.

Đối thủ của cô là Kani Saizou.

Satomi Yoshiyasu sẽ đứng về phía cô trong cuộc thảo luận ở đây.

Kani và Yoshiyasu đều đang trong thời gian nghỉ ngơi, nên họ sẽ không bắt đầu chiến đấu ngay lập tức.

Tuy nhiên, Ookubo có một ý tưởng.

Mình luôn có thể quyết đấu với Kani.

Kani phải là đối thủ dễ nhất ở Odawara lúc này.

Cô ta đã mất một số vũ khí trong trận chiến với Mogami Yoshiaki. Theo lời cô ta:

“Testament. Bốn cây thương phóng của tôi đã bị phá hủy!”

Lúc nào cũng đáng để hỏi, phải không? Ookubo đã nghĩ vậy.

Dựa trên những gì cô đã thấy trong trận chiến trên các mái nhà ở Odawara, Kani có tám cây thương phóng.

Nếu cô ta mất bốn cây, khả năng chiến đấu của cô ta sẽ giảm đi một nửa.

Thật khó để biết tại sao cô ta vẫn ở lại Odawara. Cô ta chỉ là một kẻ ngốc, hay cô ta đang đánh giá đúng sức mạnh của mình? Ookubo chỉ có thể đoán quyết định của Hashiba ở đây, nhưng vì Kani không được lệnh rút lui, tốt nhất nên cho rằng cô gái đó vẫn có thể chiến đấu.

Chừng này chắc không đủ để làm giảm sức mạnh của cô ta.

Nhưng mất một nửa trang bị chắc chắn khiến cô ta cảm thấy bất lợi.

Vì vậy, Ookubo đã đề nghị một hình thức thi đấu khác.

“Chúng ta sẽ có một cuộc thi karaoke.”

Bước tiếp theo là không để Kani nghi ngờ hay bỏ chạy.

Ookubo đặt một ít đồ ăn từ một automaton, vừa để lấp đầy thời gian nghỉ ngơi của cô gái, vừa để phục hồi sau sự mệt mỏi của chính mình.

Kani dường như đã mang theo một ít đồ ăn nhẹ, nhưng…

“Cô gọi nhiều thật đấy…!”

“Vâng, đây cũng là cho cô nữa. …Cứ tự nhiên ăn bao nhiêu tùy thích. Cuộc vây hãm Odawara bao gồm cả việc tái hiện lịch sử của một lễ hội do quân Hashiba tổ chức. Và nếu chúng ta định hát karaoke, tốt nhất là nên tạo không khí.”

“Ồ, nhưng tôi không thể trả lại cô…!”

“Đừng lo.” Ookubo mỉm cười với Kani và xua tay. “Tôi tham gia Cuộc vây hãm Odawara với tư cách là Hội trưởng Hội Đại diện của Musashi. Tôi sẽ được hoàn lại hầu hết mọi chi phí và, khi cô được lệnh chiến đấu trên chiến trường, cô xứng đáng được tự thưởng cho mình một chút, phải không? Hơn nữa…”

Hơn nữa…

“Nếu cô ăn uống bằng tiền của chúng tôi, điều đó có nghĩa là cô đã khiến Musashi phải chi tiêu nhiều hơn trong ngân sách của chúng tôi. Một thành viên của quân Hashiba có nên từ chối một lời đề nghị như vậy không?”

“Khi cô nói vậy thì, không!”

Yoshiyasu đang im lặng trừng mắt nhìn Ookubo.

Ookubo thao tác trên khung hiển thị đặt hàng và mỉm cười khi gõ trên bàn phím của một khung hiển thị khác.

Nagaya-Stable: “Cô không cần phải nhìn tôi như vậy đâu. Cứ để mọi chuyện cho tôi.”

Righteousness: “Xin lỗi. …Thành thật mà nói, tôi rất tệ trong những chuyện thế này. Tôi rất ấn tượng khi thấy cô làm nó trông dễ dàng như vậy.”

Nagaya-Stable: “Tôi rất cảm kích vì cô không có vấn đề gì với những người có thể làm được điều này. Hơn nữa…”

Hơn nữa…

Nagaya-Stable: “Điều này hoàn toàn vô hiệu đối với những kẻ tồi tệ ‘bên trên’ chúng ta.”

“Ừ,” Yoshiyasu nói lớn tiếng trong khi nhìn đi chỗ khác, nên Ookubo huých cô trong làn nước tắm. Kani đã nghiêng đầu trước phản ứng của cô gái.

“Cô đã đặt món gì đó đùa cợt kỳ lạ phải không!?”

“Ể? Ừm, vâng. Cứ mong chờ đi.”

Cô không thể nói dối, nên Ookubo đã đặt một món gì đó tương tự.

Món bít tết cá sấu với chuối chắc là đủ an toàn…

Với món đó, họ sẽ có đủ thức ăn. Giờ chỉ còn đồ uống.

“Kani-kun. Cô có uống được rượu không?”

“Testament! Có!”

Đó là điều mình muốn nghe.

Cô ta có gan uống rượu trong nhà tắm trước khi hát karaoke.

Đối với bản thân, Ookubo quyết định chọn một ly lassi dâu mà cô có thể giả vờ là có cồn. Đó là một lựa chọn cho các loại đồ uống hỗn hợp, nên Kani sẽ không có cách nào biết được nó có cồn hay không.

Và đối với Yoshiyasu…

Nagaya-Stable: “Tôi nghe nói tửu lượng của cô không tốt.”

Righteousness: “Tôi uống được chứ…! Chỉ là tôi toàn bị mời những ly rượu rất mạnh thôi!”

Lần đầu nghe thấy chuyện này đấy.

Nhưng Ookubo không muốn gây thù chuốc oán ở đây, nên tranh cãi sẽ là một ý tồi.

“Cũng được thôi,” cô chỉ nói vậy trong khi đặt đồ uống cho Yoshiyasu.

Nagaya-Stable: “Tôi sẽ đặt cho cô một ly umeshu (rượu mơ) có nồng độ cồn siêu thấp. …Cô có thể nói là để phục hồi sau mệt mỏi và bổ sung dinh dưỡng.”

Righteousness: “Cảm ơn. Vào thời điểm này trong năm, nó sẽ là loại vừa mới ngâm hoặc là của năm ngoái.”

Ookubo nhớ đến món umeshu với một quả mơ đã ngâm nát trong đó. Khi rót umeshu, điều quan trọng là phải lọc bỏ các mảnh vụn, và cô nuốt nước bọt một chút khi nghĩ đến điều đó.

Cô xem lại đơn hàng chính trong khi ước gì mình đã chọn umeshu.

Mình đã đặt món phụ rồi, nên nó sẽ sớm đến thôi.

Nó đã đến.

Cánh cửa trượt mở và một automaton được trang bị cho nhà tắm bước vào với một cái khay. Nó mang theo một ít món khai vị nhẹ.

Các automaton sẽ đối xử với các chiến binh như thể họ không tồn tại, nhưng điều đó dường như thay đổi khi họ là khách hàng.

“Nào,” Ookubo nói trong khi tựa lưng vào thành bồn tắm. “Hãy ăn uống và tận hưởng cho đến khi món chính được mang đến.”

Cô khép đôi cánh của mình lại.

Sáu đôi cánh vàng đó đang ở dưới mái hiên trên con đường. Katou Yoshiaki bỏ một đồng xu vào máy bán hàng tự động và nghĩ xem mình nên mua gì để giữ nước. Cô nhìn vào các lựa chọn trước mắt, và vì đây là Houjou, họ có vô số hương vị cà ri.

“Ngay lúc này, loại nước uống thể thao này có lẽ tốt hơn trà đen hay lassi có ga. Mặc dù nó trông khá đặc. …Nhưng trước đó, có vẻ như đã đến lúc chiến đấu.”

Cô quay sang bên phải.

“Tôi sẽ bù lại cho việc đã bị lỗ lúc trước.”

Thương nhân của Musashi đang ở đó.

Ra vậy.

Yoshiaki hít một hơi và gật đầu.

“Để cho rõ, tôi là một phần của lực lượng Houjou ở đây, không phải Hashiba. Nên hãy nhớ điều đó.”

“Vậy thì đây sẽ là một mũi tên trúng hai đích.”

Tôi không thích cách giải thích đó, Yoshiaki nghĩ, nhưng cô giữ nó cho riêng mình.

Xung đột với khẳng định của người khác thật phiền phức. Và trận quyết đấu sẽ giải quyết mọi chuyện.

Cô biết thương nhân của Musashi đã chiến đấu và thua Date. Date sẽ còn hợp tác với Musashi trong một thời gian dài nữa, nên nếu Musashi đã trao cho họ quyền lợi tương đương một chiến thắng…

Họ có thể bị lấy đi ngày càng nhiều trong dài hạn.

Là một thương nhân, anh ta phải lấy lại những gì đã mất. Có lẽ tốt nhất là nên chiến đấu với Date một lần nữa và lần này giành chiến thắng, nhưng anh ta sẽ không bao giờ gượng dậy được nếu lại thua.

Chắc hẳn anh ta muốn một đối thủ khác để phòng hờ.

Và đối thủ đó là cô.

Cô biết sự lựa chọn của anh ta có ý nghĩa gì. Việc anh ta đề cập đến một mũi tên trúng hai đích đã giải thích tất cả.

Cô thuộc về Hashiba, nhưng ở đây cô được tính là Houjou. Đánh bại cô sẽ không giúp họ giành được quyền lợi từ cả Hashiba và Houjou, nhưng nó sẽ khiến Musashi trông như đã đánh bại cả hai quốc gia.

Anh ta nghĩ rằng mình có thể bù đắp cho trận thua trước Date và kiếm thêm chút gì đó.

“Anh có biết sự khác biệt giữa một thương nhân và một con bạc không?” cô hỏi.

“Liệu họ có dập đầu hay không.”

Cô phải trả lời thế nào khi anh ta nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc? Nhưng dù sao đi nữa…

“Một con bạc cứ tiếp tục ném thêm tiền vào một trò chơi mà họ không thể thắng.”

“Đó không phải là một con bạc.”

“Phải, đó là một kẻ thua cuộc.”

Lông mày của người thương nhân khẽ động trước câu nói đó. Và anh ta mở miệng.

“Và nếu cuối cùng tôi thắng thì sao?”

“Mơ mộng về một tương lai tươi sáng là đủ cho anh rồi sao?”

Ngay khi cô hỏi câu đó, người thương nhân phóng một loại sức mạnh nào đó từ tay mình.

Đó là một đồng xu 100 yên. Nó bay về phía cô theo một đường thẳng với tốc độ cao.

Nhanh hơn mình tưởng…

Nó đến chỗ cô trong nháy mắt.

“Vậy là Kế toán trưởng đã giao chiến với kẻ địch,” Futayo nói trước các gian hàng lễ hội được dựng trên một ngọn đồi.

Cô cầm một khung hiển thị thông báo về yêu cầu chiến đấu. Masazumi hỏi cô một câu về nó.

“Đó là báo cáo từ Bertoni à?”

Futayo nhìn vào khung hiển thị trên tay mình.

Một báo cáo ngắn gọn về thông tin trận chiến thường được gửi đến Tổng trưởng và Phó Tổng trưởng trước tiên. Tuy nhiên…

“Tôi thích để lại mọi suy nghĩ cho cô, Masazumi, nên mọi báo cáo nên được gửi đến cô cùng lúc với tôi.”

“Vậy thì anh ta chắc vẫn đang chiến đấu. Sau trận chiến trước của anh ta kết thúc nhanh như vậy, tôi đã nghĩ trận này cũng sẽ thế.”

Masazumi nhìn về phía Odawara.

“Đối thủ của anh ta là Houjou, nên tôi rất muốn anh mang về một chiến thắng cho chúng tôi, Bertoni.”

Shirojiro thấy phản ứng và chuyển động của kẻ địch.

Yoshiaki đã phòng thủ trước viên đạn đồng xu mà anh ta bắn ra. Và cô đã dùng…

“Một tấm kim loại…? Không, một tấm áo giáp?”

Cô đã phóng ra một tấm kim loại từ không trung. Nó rộng khoảng 20cm và dài 1m.

Tấm kim loại lơ lửng giữa không trung bên cạnh cánh tay cô khi cô xoay người sang bên phải trong tư thế phòng thủ.

Rồi cô đứng dậy từ tư thế khom người thấp. Tấm kim loại xoay quanh cô và dừng lại gần sau eo cô.

Anh ta có thể nhận ra đây là thuật điều khiển trọng lực.

Và cô vung cánh tay phải của mình.

Ánh sáng ether phun ra khi cô phóng một thứ gì đó vào tay mình.

Đó là một lưỡi kiếm lớn màu trắng hình dạng như một cái đục.

Phần lưỡi kiếm mỏng và dài. Thanh kiếm đục phẳng dài ra khoảng 4m. Nó có ánh sáng trắng và lơ lửng trong tay cô.

“Chạm khắc hắn đi… Weiss Fürstin.”

Ngay khi cô nói câu đó, một thứ gì đó bắn ra từ trên lưỡi kiếm trong tay cô.

Cái gì thế!?

Shirojiro vào thế phòng thủ ngay trước khi nó va vào anh ta.

Đó là một cú đánh trực diện.

Đã xuyên qua chưa?

Yoshiaki xoay quanh lưỡi kiếm vừa bắn ra một phát đạn nhanh.

Cô đã bắn một đồng xu duy nhất xuyên qua làn sương mỏng được tạo ra bởi phát bắn tốc độ cao.

Đó là một đồng bạc Groschen. Nó đang trở nên lỗi thời, nhưng nó tương đương với một đồng 500 yên của Viễn Đông. Nó dày so với một đồng xu, điều đó mang lại cho nó sức công phá lớn. Nó chủ yếu được dùng như một viên đạn xuyên giáp chống hạm.

Cô đã dùng một trong số đó lên kẻ địch.

Cú va chạm đã tạo ra một đám mây bụi ở nơi Kế toán trưởng của Musashi đã đứng.

Nhưng Yoshiaki đã nhìn thấy một điều gì đó.

“Không hổ danh là một thương nhân mang Thánh Danh…!”

Kế toán trưởng của Musashi đang ở đó.

Anh ta đã bắt được đồng bạc bằng bàn tay phải đang duỗi ra của mình.

Nhưng anh ta đã không chặn đồng 500 yên đó bằng tay không.

Anh ta đã dùng tiền.

Có một chồng xu trong lòng bàn tay anh ta.

“Đây là những đồng xu 100 yên.”

Anh ta thậm chí không liếc nhìn đồng xu khi nó rơi từ tay xuống đất.

“Nếu là tiền tệ, thần tiền có thể đổi nó thành một giá trị tương đương. Bằng cách chạm vào tiền của tôi, nó đã trở thành sở hữu của tôi, vì vậy đồng bạc của cô đã được đổi lấy năm đồng 100 yên của tôi.”

Một, hai, ba – những đồng bạc rơi xuống có một điểm chung.

Chúng đã trở thành không gì khác hơn là những mảnh kim loại tròn và phẳng.

Yoshiaki nghiêng đầu khi thấy điều đó.

“Nếu đó là một cuộc trao đổi, thì số tiền đó không nên đến tay tôi sao? Tôi tưởng đây là một cuộc trao đổi tương đương.”

“Cô đã tiêu thụ giá trị của nó bằng cách bắn nó đi.”

“…Vậy là anh đã ghi đè lên sự tồn tại của nó như tiền và tiêu thụ nó bằng sức mạnh của vị thần của mình?”

“Judge.” Anh ta gật đầu và nhặt lên đồng xu thứ tư trước khi nó kịp rơi xuống. “Và chỉ còn lại những đồng xu trơn này. Lẽ ra cô nên chi thêm một chút để đảm bảo những đồng xu đã qua sử dụng có thể được dùng lại. Nhưng…”

Anh ta ném đồng xu thứ tư đi khi nói.

“Tôi không thể dư dả số tiền đó vào lúc này.”

“Vì anh nghèo?”

“Tôi không nghèo.” Anh ta siết chặt đồng bạc của cô trong tay. “Tôi chỉ đơn giản là không có tiền…!”

Tôi không quan tâm anh có cố khẳng định sự khác biệt mạnh mẽ đến đâu, Yoshiaki nghĩ khi Kế toán trưởng của Musashi giơ tay lên.

Anh ta dang tay như đang giương cung và một vài phép gia tốc được kích hoạt.

“Chúng ta hãy kết thúc chuyện này trong một đòn.”

“Vì anh đang thiếu tiền?”

“Không. …Lúc nãy tôi đã cố gắng hết sức và thất bại. Một trận chiến đơn giản sẽ tốt hơn.”

Chuyện xảy ra ngay khi anh ta nói “vậy”.

“Đi nào, phản lực…!”

Một vụ nổ hơi nước ấn tượng xảy ra tại tay của Kế toán trưởng Musashi.

Kẻ địch đã bắn một viên đạn đồng xu với nhiều phép gia tốc. Đó là…

Cùng một kỹ thuật mà anh ta đã dùng với Phó Tổng trưởng của Tres España trong trận chiến Armada…!

Yoshiaki không do dự. Cô không thể bắt được viên đạn đồng xu đang đến gần. Tuy nhiên…

Mình có thể đọc được quỹ đạo của nó…!

Thứ này sử dụng các phép gia tốc.

Một vài trong số chúng được xếp thành một hàng.

Chúng tạo thành một hàng thẳng tắp hoàn hảo để cung cấp cho đồng xu tốc độ hướng thẳng về phía trước.

Vì vậy, nếu chúng chỉ trông giống như một phép gia tốc duy nhất, bạn đang ở trong vị trí mục tiêu.

Cô không dùng mắt mình để tìm kiếm điều đó.

“…Weiss Fürstin!”

Yoshiaki mở một Magie Figur. Các phép gia tốc của kẻ địch có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô đã để Weiss Fürstin nhận dạng các lernen figur (học thức đồ) của các phép thuật đó và mở một hệ thống liên kết tầm nhìn.

Cô đặt chế độ tự động của Weiss Fürstin để bắn phản công một khi các lernen figur của phép thuật chồng lên nhau một cách hoàn hảo.

Có kịp không!?

Tất cả diễn ra trong một khoảnh khắc. Và cô nghe thấy một âm thanh đột ngột nhưng nhỏ.

Đó là tiếng gõ nhẹ của việc khóa mục tiêu.

Sẽ thành công.

Nhưng rồi Yoshiaki thấy vị trí phản công của Weiss Fürstin được hiển thị trên Magie Figur của mình.

Nó ngay trên đường trung tâm của mình!

Nguy hiểm thật. Kẻ địch đã nhắm vào một vị trí mà dù có xoay sở thế nào cũng khó lòng né tránh.

Đòn tấn công hơi lệch lên phía ngực, có lẽ hắn đã đoán được cô sẽ bay lên.

Cô cảm nhận được ý đồ muốn dồn mình vào đường cùng của đối phương. Và...

"...!"

Thêm một thứ khác từ Thủ quỹ Musashi bay vụt qua đầu cô.

Đó là mười đồng xu 10 yên.

Hắn đã dùng thuật thức phân phối để "đổi" chúng ra.

Nghĩa là, ban đầu nó là một đồng 100 yên. Nếu giờ nó mới bay đến, chắc chắn hắn đã sắp đặt từ trước.

...Hắn đã làm việc đó từ lúc nào...?

Cô có thể đoán ra.

Khi đỡ đồng bạc của cô, hắn đã dùng những đồng 100 yên.

Nếu phòng thủ theo khái niệm giá trị tương đương, hắn phải dùng năm đồng. Nhưng hắn lại chỉ giơ bốn đồng lên rồi giải thích.

Đồng thứ năm đã đi đâu? Giờ thì cô đã rõ.

Kẻ địch đã trả "phí bảo hiểm" cho đồng xu cuối cùng và tái sử dụng nó.

Hắn phóng một chùm xu 10 yên từ trên trời xuống ngay khi cô không thể bay lên hay né tránh. Và từ phía trước...

"—————!"

Đồng bạc Groschen đã được tái sử dụng lao thẳng vào giữa người cô.

Hành động diễn ra trong tích tắc.

Đầu tiên, Yoshiaki vung thanh đao gia tốc đạn của mình ra trước người.

Nhưng kể cả thanh đao gia tốc đó cũng không thể đánh bật viên đạn tốc độ cao ngược trở lại.

Vậy nên cô đã làm khác đi.

Cô xoay lưỡi đao.

Nhưng đây không phải là một cú xoay bình thường. Thanh đao tự nó vẽ nên một quỹ đạo hình chữ U trên không trung.

"Xoay đi, Weiss Fürstin!"

Tiếng ma sát với viên đạn tóe lên một chùm lửa khi lưỡi đao xoay tròn.

Cô tận dụng quỹ đạo vòng cung đó làm biên độ, rồi bổ sung phần tốc độ xoay còn lại bằng...

"Khai hỏa!"

Yoshiaki đặt một đồng 500 yên lên lưỡi đao. Thuật thức điều khiển trọng lực dùng để bắn nó đi đã đẩy đồng xu bật ra theo phương vuông góc thay vì trượt dọc theo lưỡi đao. Phản lực tạo ra đã xoay tròn thanh đao với một lực nảy cực mạnh.

"—————!"

Thanh đao xoay tít trước mặt Yoshiaki khi cô lùi lại một bước.

Viên đạn của đối phương bị lưỡi đao Weiss Fürstin múc lên, đổi hướng quỹ đạo.

Đường bay của nó bị bẻ cong hoàn toàn, bắn ngược trở lại nơi xuất phát.

Ngay sau đó, Yoshiaki vung cả hai tay về phía chùm xu 10 yên đang rơi xuống từ trên trời.

"Weiss Fürstin!"

Mười lưỡi đao được phóng lên không trung.

Tất cả các đồng xu đều bị bắt lấy và xoay tròn. Giữa tâm điểm của chúng, Yoshiaki nhìn thẳng về phía trước.

Cô đối mặt với gã thương nhân vừa tung thuật thức gia tốc và đang siết chặt hai tay.

"Bắn...!"

Đồng bạc vốn đã mang lực gia tốc của kẻ địch, nay lại được cộng thêm lực bắn từ thanh đao của cô.

Cô cũng điều hướng mười phát bắn từ trên trời.

"Đi!"

Cô giải phóng tất cả.

"Ồ?" Narumi thốt lên đúng lúc đang chuẩn bị trả tiền.

Từ phía xa bên ngoài, cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

...Tiếng pháo của Thủ quỹ.

Nhưng âm thanh chồng lên nó nghe thật lạ.

Nó gần như quen thuộc nhưng lại không hoàn toàn. Nếu phải so sánh, nó gợi cô nhớ đến...

...Kiểu bắn gia tốc trọng trường của Đặc vụ Chuyên trách số 4?

Đối thủ của Thủ quỹ Musashi là Katou Yoshiaki, một Weiss Hexen. Vậy nên...

"Một trận đấu pháo tầm gần sao? Liều lĩnh thật."

"Hửm?"

Mogami Yoshiaki quay sang nhìn cô trong lúc đang nhấm nháp rượu sake tại bàn.

Bà nghiêng đầu nhưng rồi nheo mắt lại.

"Ồn ào quá nhỉ?"

"Judge. Nhưng nó sẽ mang lại kết quả... cho một trong hai."

"Hóa đơn của quý khách là 2700 yêêêêêêêêêêêêêêêêêêên!"

Narumi thở dài, rút tiền lẻ từ ví rồi đặt vào tay Ujiteru.

"Mình cũng phải đi đấu trận tiếp theo thôi."

Ngay khi cô vừa dứt lời, một tiếng động đanh thép khác lại vang lên từ bên ngoài.

"Đó là...?"

Một âm thanh quen thuộc nhưng cực lớn.

Yoshiaki quan sát đòn tấn công của mình.

Thật lòng mà nói, mười phát bắn mà cô điều hướng từ trên trời không cần độ chính xác cao. Cô chỉ muốn chúng ghìm chân đối thủ.

Nhưng chúng đã cày nát khu vực xung quanh kẻ địch trước khi đòn tấn công thực sự ập đến.

Chùm xu 10 yên phát nổ gần Thủ quỹ Musashi.

Những tiếng nổ vang dội liên hồi, bụi đất bắn tung lên không trung.

Trong khi đó, Thủ quỹ Musashi vẫn dang rộng hai tay về phía trước.

Hắn định phòng thủ trên diện rộng sao?

Nhưng đợt oanh tạc lại đến từ phía trên.

Một trong số đó bay theo đường chéo nhắm thẳng vào mặt hắn. Nếu trúng, nó sẽ xuyên một lỗ qua đầu hắn, ngay dưới trán.

Và...

"——————"

Hắn chỉ cần nghiêng đầu là né được.

Dĩ nhiên, như thế vẫn chưa đủ để né hoàn toàn.

Đồng xu sượt chéo qua má hắn, vài lọn tóc bay lả tả trong không trung.

Nhưng chỉ có vậy. Thủ quỹ Musashi không hề di chuyển.

...Tại sao chứ?

Yoshiaki đã bắn trả đồng bạc thẳng về phía hắn.

Vậy tại sao hắn không dùng cả thân mình để né?

Cô không biết. Vì vậy, cô nhanh chóng thu hồi mười lưỡi đao đang phân tán trên đầu và tập trung vào hành động của Thủ quỹ Musashi.

Cô đã rèn luyện đôi mắt của mình cho việc bắn súng và không chiến, và cô dùng nó để quan sát chính xác chuyển động của hắn.

...Đó là...?

Bàn tay phải hắn đang dang ra để phòng thủ đã được đưa ra trước ngực.

Dĩ nhiên, chỉ thế thì không đời nào bắt được đồng bạc tốc độ cao.

Hơn nữa, trong tay hắn cũng không có đồng xu phòng thủ nào.

Nhưng cô đã nhìn thấy một thứ khác.

"...Một thuật thức gia tốc!"

Thủ quỹ Musashi đã mở một lernen figur thuật thức trong lòng bàn tay.

Và đó chưa phải là tất cả.

Ánh sáng đỏ thẫm mà mắt cô cảm nhận được không phát ra từ tay hắn.

Nó lớn hơn, nhưng bị che khuất.

"Đừng nói là..."

Nó đến từ phía sau hắn.

Lúc nãy hắn đã dang tay và đẩy về phía trước, nhưng phía sau chúng là những lernen figur thuật thức gia tốc.

Đó là một vòng cung bao quanh sau lưng hắn. Vô số thuật thức gia tốc được bố trí sau lưng, nhiều đến mức trải dài từ tay phải sang tay trái của hắn.

Hắn đã chuẩn bị sẵn từng ấy thuật thức gia tốc.

Có lẽ hắn đang trong quá trình chặn đòn phản công của cô. Hắn giữ tư thế phòng thủ là để che giấu những thuật thức gia tốc phía sau.

Và hắn không dám di chuyển cơ thể để né tránh vì không muốn để cô nhìn thấy chúng.

Mọi hành động của hắn đều xuất phát từ việc tập trung vào chiến thắng.

Đó là một canh bạc xóa tan nỗi sợ rằng cô sẽ nhận ra và có biện pháp đối phó.

Nhưng hắn đã thắng canh bạc đó. Và biểu cảm của hắn vẫn lạnh như băng suốt quá trình.

...Vậy ra đó là nguồn gốc của Thần Danh "Băng Diện"!

Phần còn lại chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.

Các thuật thức gia tốc tách ra, và đồng bạc bay ra sau lưng hắn.

Sau một loạt tiếng động đanh thép và ánh sáng ether bắn ra, Thủ quỹ Musashi vung tay trái về phía trước.

Với ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra từ tay trái, hắn tạo ra một lối thoát cho các thuật thức gia tốc đã chuẩn bị sẵn sau lưng.

Hắn đã thiết lập một đường dẫn tốc độ không gián đoạn.

"Nếu muốn kiếm tiền, tôi không thể bán chiến thắng cho cô được. Vì vậy..."

Cô nghe thấy giọng nói của hắn.

"Tôi sẽ trả lại cô...!"

Sau vòng gia tốc thứ hai và thứ ba, phát bắn đã phá vỡ rào cản âm thanh ngay khi được phóng đi.

Shirojiro có thể cảm thấy các ngón tay trên bàn tay trái duỗi thẳng của mình đã nứt ra.

Máu chưa chảy vì một khoảng chân không đã được hình thành. Móng tay thì vỡ nát, nhưng...

"...!"

Hắn đặt tay phải lên tay trái. Hắn đã được cung cấp một thuật thức chữa trị khi ra trận, nên hắn có thể đặt thần hộ lên cánh tay trái mà không cảm thấy lãng phí tiền bạc.

Một lúc sau, một vụ nổ hơi nước xảy ra ở đầu mút của quá trình gia tốc, thổi bay nhiệt lượng và hơi ẩm xung quanh.

Khi đồng bạc xé toạc không khí, nó bay về phía đối thủ như thể bị đẩy bật ra.

Mục tiêu là Katou Yoshiaki.

Cô ta là một trong Thập Thương mà Hashiba đã chuẩn bị để chống lại Musashi. Số 4 thì phải?

Nếu hắn có thể đánh bại một người trong số họ, đó sẽ là...

...Một mũi tên trúng ba đích!

Hắn tự trách mình vì bây giờ mới nhận ra điều đó.

Gần đây, hắn đã quá tự mãn và làm hỏng vài thương vụ.

Rất nhiều tiền đã được luân chuyển để đảm bảo tài chính cho Musashi, nhưng việc cố gắng cung cấp vật liệu sửa chữa cho Musashi để trục lợi là một sai lầm.

Vì họ đang trong chiến tranh, hắn đã ngấm ngầm mua vật liệu sửa chữa giá rẻ, nhưng khi hắn bắt đầu để Musashi, học viện và Thần xã Asama mua những thứ đó, họ lại bắt đầu thay đổi để nâng cấp lên Musashi Mk. 2.

Số vật liệu hắn chuẩn bị là cho mẫu cũ và chúng đã trở thành một gánh nặng. Hắn đã thực hiện giao dịch bằng một sổ sách bí mật thứ hai, nên nó tự động bị tính là tham ô, và kết quả là hắn đã phải đi bán rau.

Nhưng chuyện này sẽ chấm dứt tất cả. Đối thủ này vừa thuộc phe Houjou, vừa thuộc phe Hashiba.

"Giao dịch hoàn tất."

Shirojiro mở lòng bàn tay phải. Trong gió, hắn vung tay trái và búng ngón tay một cái.

"Chúng ta đã lấy lại được tiền rồi, Heidi...!"

Nói rồi, hắn quay lưng lại với đối thủ.

Ngay lúc đó, hắn nghe thấy tiếng động lớn khi viên đạn chạm tới cô ta.

Đó là tiếng kim loại va chạm của một đòn trúng đích. Tuy nhiên, nó...

"...Ở xa?"

Cảm thấy có gì đó không ổn, Shirojiro quay đầu lại.

Yoshiaki đang đứng cách đó chỉ 10 mét.

Hay đúng hơn là đã từng.

Bởi vì cô không còn ở đó nữa.

...Cô ta đã chạy trốn?

Không. Cô vẫn ở đó. Hắn có thể nhìn thấy sáu đôi cánh vàng của cô.

Nhưng cô không còn ở cách 10 mét.

Cô ở xa hơn rất nhiều. Cô đang ở tận cuối con đường mà họ đang đứng.

Đó là một khoảng cách 500 mét.

"Hả...?"

Câu trả lời cho dấu chấm hỏi mà hắn vừa thốt ra quá rõ ràng.

Toàn thân Yoshiaki run lên khi cô thở hổn hển, và cô đang kẹp một thứ gì đó dưới cánh tay.

Đó là một cây schale besen.

Miệng ống đẩy đang nhắm thẳng về phía hắn, và hắn nhận ra tư thế đó.

Đó chính là tư thế mà Naito sử dụng trong chế độ pháo thủ, đòn tấn công mạnh nhất của Schwarz Techno.

Cô sẽ nạp một viên đạn vào phần chổi rồi bắn nó đi.

Kẻ địch của hắn đang ở trong đúng tư thế đó. Vậy nên...

...Tiếng động lớn đó...

Đó không phải là tiếng va chạm của một đòn trúng đích. Đó là tiếng bắn của đối phương.

Yoshiaki cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Cô đã tái cấu trúc nền tảng của Weiss Fürstin ngay trước khi đòn tấn công của Thủ quỹ Musashi trúng đích.

Quyết định thu hồi mười lưỡi đao đã phóng lên không trung là hoàn toàn đúng đắn.

Cô không thể dùng chúng để bay, nhưng cô đã thành công trong việc xây dựng động cơ cung cấp lực gia tốc.

Và có một lý do khiến cô có thể làm điều đó ngay lập tức.

"Cảm ơn, Weiss Fürstin..."

Suy cho cùng...

"Weiss Fürstin là một schale besen được cấu tạo bằng thuật thức điều khiển trọng lực. Và nó sử dụng phương pháp lắp ghép thuật thức, nên động cơ không hề dùng một con bu-lông nào."

Nó giống như nghệ thuật gấp giấy origami hay một bộ ghép hình 3D. Các lưỡi đao dài chính là cần thiết, nhưng các bộ phận khác đều có vai trò chuyên biệt và không có giá trị định mức.

Mỗi bộ phận riêng lẻ đều được áp dụng một chương trình thông qua ma thuật, nên dù tất cả chúng kết hợp lại để tạo thành một động cơ đẩy trọng lực, chúng cũng có thể trở thành một bộ điều khiển hoặc áo giáp.

Vừa rồi, cô đã sử dụng số bộ phận tối thiểu để xây dựng một hệ thống gia tốc.

Cô biết Zwei Fürstin có thể phá vỡ rào cản âm thanh chỉ trong hơn ba giây.

Nhưng nếu chỉ với động cơ đẩy thì sao?

Kết quả chính là sự sống sót của cô.

Cô đã tạo ra một vụ nổ gia tốc tức thời, kết nối các bánh răng gia tốc, và chặn viên đạn xu của kẻ địch bằng miệng ống đẩy.

Nhưng cô không dừng viên đạn của kẻ địch bên trong schale besen.

Cô đã thêm các thiết lập động cơ đẩy vào từng bộ phận của Weiss Fürstin và xoay nó ở tốc độ cao.

Cô xoay nó một vòng 360 độ.

Cuối cùng, điều đó đã tái định hướng miệng ống đẩy về phía kẻ địch.

Nếu bắn như thế này, cô có thể bắn trả Thủ quỹ Musashi với một lực gia tốc còn lớn hơn lực của hắn cộng lại.

"Nhưng tôi sẽ không làm thế."

Yoshiaki rút thứ trong tay phải ra.

Đó là một cuộn đồng bạc Groschen.

Quy đổi theo đơn vị Viễn Đông, nó có tổng giá trị là 10,000 yên. Cô nhét chúng vào họng súng đang xoay tròn.

"...Herrlich!!"

Cô bắn vào đáy của cuộn tiền xu.

Đồng bạc, vốn đã được siêu gia tốc bởi Weiss Techno, đập vào cuộn tiền xu như búa gõ của một khẩu súng.

Và cuộn tiền xu bắn ra với một lực nảy cực mạnh.

Vụ nổ không khí thổi bay bốn trong số các lưỡi đao tạo thành nòng súng.

Nhưng viên đạn quả thực đã bay đi.

Yoshiaki nhìn thấy đích đến của phát bắn: Thủ quỹ Musashi.

Một đòn trúng đích.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận