Vội vã ngược xuôi
Nghiêng ngả đông tây
Phân Bổ Điểm (Thiên Nhiên)
Tiếng nước đổ từ trên cao vọng xuống, lan tỏa ra cả một vùng rộng lớn.
Âm thanh ấy bắt nguồn từ dòng thác trong thung lũng đổ xuống, chảy qua lòng sông đầy sỏi đá.
Dòng chảy trong vũng thác có phần yếu hơn, nhưng rồi lại dẫn đến một con thác khác. Phía trên lòng sông, dòng nước mở rộng và chảy xiết hơn.
Những tảng đá khiến dòng chảy không đều, tạo nên tiếng rì rầm khi con nước cuộn xoáy.
Hòa cùng tiếng bọt nước lí nhí ấy là tiếng người trò chuyện.
“Em ra tay đây.”
Futayo trong bộ đồ bơi vung thanh Tonbo Spare trước vũng thác.
Cô bé thử vài lần để điều chỉnh góc độ, sao cho hình ảnh vũng thác phản chiếu trên lưỡi kiếm, và…
“Trói buộc... Tonbo Spare!”
“Đã rõ.”
Vũng nước bị chẻ đôi.
Đàn cá đang ẩn mình dưới đáy để chuẩn bị vượt thác, giờ đây phải tuyệt vọng nhảy lên không trung để né đòn. Adele và Mitotsudaira liền bắt lấy chúng, trong khi hai cô gái khác lo cất giữ.
“He he. Bên này tôi có giỏ đựng cá sống nhé. Đằng kia có suối nước nóng, nên Naomasa đang dựng nhà tắm cho nữ đấy.”
Hai người đó là Kimi và Horizon, đang ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, ngâm chân dưới làn nước mát.
Gần đó, Naomasa đang kiểm tra độ vững chắc của hàng rào dựng quanh hồ nước nóng xây bằng đá. Cạnh cô, Asama mở một khung văn bản với ngọn giáo tre dài cắm sâu vào lớp đá ven sông.
Mitotsudaira xách cá trong chiếc áo sơ mi đồng phục hè đã cởi ra, đi từ phía vũng thác lại.
“Xem ra chúng ta đủ cá cho mỗi người một con rồi.”
Mary cũng đang xách cá đi bên cạnh Mitotsudaira, quanh người cô tỏa ra một thứ linh quang nào đó.
Mary gật đầu vài lần về phía luồng sáng.
“Có vẻ chúng ta vẫn bắt thêm được cá sông. Nguồn nước năm nay dồi dào sức sống, xem chừng sẽ có rất nhiều cá ngược dòng.”
Rồi cô thấy vài người đang ngâm chân trong giỏ cá sống: Masazumi, Narumi và Gin.
Họ đang xem xét mấy khung văn bản.
“Phó Hiệu trưởng Date, phu nhân Tachibana... Hai vị nghĩ bản tin nào là thật? Một của Lục Giác Pháp, một của Thần Thánh La Mã. Thật khó quyết định, mong hai vị giúp một tay.”
“Câu hỏi hay đấy,” Narumi nói trong khi nhìn vào khung văn bản của mình.
Date là một học viện chuyên về chiến đấu, nên cựu Phó Hiệu trưởng của họ hẳn đã quen với việc đọc loại tình báo này.
Narumi đang so sánh hai văn bản được gửi đến cho mình dưới sự cho phép của Asama. Chúng là bản gốc lấy từ các số báo đặc biệt, nên được viết bằng tiếng Pháp và tiếng Đức.
Cả hai đều là báo cáo từ tổng hành dinh về kết quả trận chiến diễn ra sáng nay. Tuy nhiên...
...Báo cáo của hai quốc gia có sự khác biệt khá lớn.
Lúc này, Gin lên tiếng bên cạnh cô.
“Thông báo của Lục Giác Pháp nói rằng hai Võ Thần át chủ bài đã đánh chìm hai chiến hạm tiên phong của Hashiba và đánh bại hai người trong Thập Thương, phải không?”
Cô ấy cũng đọc được ngoại ngữ, Narumi nhận ra. Và...
...Chẳng phải thi thố gì.
Narumi lên tiếng trước khi Gin kịp nói thêm điều gì.
“Còn của Thần Thánh La Mã thì nói họ đã đánh bại hai Võ Thần át chủ bài của Lục Giác Pháp và bảo vệ được các chiến hạm tiên phong.”
Gin nhận ra điều gì đó qua lời nhận xét của Phó Hiệu trưởng Date.
...Vậy là cô ấy cũng đọc được tiếng Đức.
Quả không hổ danh Phó Hiệu trưởng của Date, cô thầm nghĩ, lòng thực sự ấn tượng.
Cô không có ý định biến chuyện này thành một cuộc cạnh tranh.
Cô gái kia là cựu Phó Hiệu trưởng, còn Gin là cựu Sĩ quan Đặc nhiệm số 3. Vị trí của họ ở những đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Cô không thể nào cạnh tranh được. Vì vậy...
Tachibana Phu Nhân: “Muneshige-sama, ngài nghĩ giữa Phó Hiệu trưởng và Sĩ quan Đặc nhiệm số 3, ai tốt hơn ạ?”
Tachibana Phu Quân: “Ể? Em đang nói về bản thân mình à?”
Tachibana Phu Nhân: “Đây chỉ là một câu hỏi giả định thôi.”
Tachibana Phu Quân: “À, ra vậy. Nhưng anh thật sự không nghĩ em cần lo về chuyện này đâu, Gin. Ý anh là, em là cựu Sĩ quan Đặc nhiệm số 3. Điều đó có nghĩa em là một học sinh bình thường.”
Tachibana Phu Nhân: “Cựu?”
Tachibana Phu Quân: “Chỉ vì anh đã làm hỏng chuyện thôi.”
Tachibana Phu Nhân: “...Vậy thì cựu cũng được. Rất tốt ạ.”
Đúng vậy, Gin nghĩ. Với chữ “cựu”, chức vụ Sĩ quan Đặc nhiệm số 3 không còn quan trọng nữa. Và cô gái kia cũng là cựu Phó Hiệu trưởng.
Cả hai đều là học sinh bình thường, nên không cần phải lo lắng về những chuyện đó.
Tachibana Phu Nhân: “Muneshige-sama, ngài luôn cho em thấy một góc nhìn mới về mọi thứ.”
Tachibana Phu Quân: “Ý em là sao?”
Tachibana Phu Nhân: “Judge. ...Ngài đảm bảo rằng em sẽ không làm ô danh nhà Tachibana. Ý em là vậy đó ạ.”
Gin nhìn sang Phó Hiệu trưởng Date.
Một nụ cười tự nhiên nở trên môi cô.
Cô gái kia dường như cũng đang trao đổi qua một cuộc thần đàm giới hạn. Cô ấy có vẻ đang kết nối với Sĩ quan Đặc nhiệm số 2.
Không Ngoảnh Lại: “Này Kiyonari. Giả sử nhé, cậu sẽ làm gì nếu tớ phải đấu với một người có hai tay giả?”
Uqui: “Cậu cũng có chân giả mà, nên cậu ngầu hơn.”
Không Ngoảnh Lại: “Nếu vấn đề không phải là tỷ lệ hữu cơ-vô cơ đơn thuần thì sao? Nếu nó là về những gì bên trong?”
Uqui: “Bên trong á? Ồ, ý cậu là nội tạng! Tớ thích những thứ mềm và mọng nước bên trong, nhưng nếu cậu định nhét thứ gì vào đó thì nhớ là phải nhọn và bằng kim loại nhé.”
Không Ngoảnh Lại: “Hệ giá trị của cậu đúng là có một không hai.”
Gin thấy cô gái kia kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô không biết họ đã nói về chuyện gì, nhưng vì Phó Hiệu trưởng Date khẽ thở dài khi khung văn bản biến mất, chắc hẳn cô ấy đã nhận được một câu trả lời thỏa đáng.
Rồi cô gái kia nhìn Gin và mỉm cười.
Nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Kỳ lạ thay, cả hai người họ cùng cất lời vào đúng một thời điểm.
“Vậy thì.”
Họ hít một hơi.
“Chúng ta hãy cố gắng hòa hợp nhé.”
Gin nói, “Đặc tính quốc gia chính của Thần Thánh La Mã là sự đáng tin cậy. Vậy nên khả năng có điều gì đó hoàn toàn sai sự thật trong báo cáo của họ là rất thấp.”
Narumi đáp lại, “Nhưng những người Công giáo thuộc Thần Thánh La Mã nổi tiếng với sự phô trương qua những thứ như giấy xá tội và việc tôn thờ các vật thể tạm thời trong tục thờ ngẫu tượng của họ. Hơn nữa, Hashiba từng là Mlasi. Ta có thể cho rằng họ sẽ không ngần ngại tung ra thông tin có lợi cho mình.”
Và…
“Lục Giác Pháp là kẻ thống trị tương lai của châu Âu. Họ hiện đang chiến đấu để xác định phương hướng phát triển của quốc gia. Ấy vậy mà họ vẫn đang bảo toàn lực lượng. Điều đó có nghĩa là Lục Giác Pháp đang chiếm ưu thế. Khiến tôi nghi ngờ báo cáo của họ sẽ không có bất kỳ điều sai sự thật nào.”
“Tôi không chắc lắm. Logismoi Oplo mà Lục Giác Pháp còn lại là lòng kiêu hãnh và tự phụ. Và chiến trường lại nằm trong lãnh thổ Lục Giác Pháp. Họ sẽ không bao giờ để lộ tin tức ra ngoài nếu tình hình bất lợi cho họ.”
“Hô hô.”
Narumi đặt một tay bên hông và nhếch khóe môi.
Gin cũng đặt một tay bên hông và nhếch mép.
“Hô hô…?”
Cả hai cùng với tay về phía khung văn bản của người kia.
Người đầu tiên đặt câu hỏi là Narumi.
“Cô nghĩ chuyện này có nghĩa là gì, Tachibana Gin?”
“Để công bằng, sao chúng ta không trả lời cùng một lúc?”
“Ý hay đấy,” Narumi đồng ý.
Rồi cả hai cùng trả lời: “Cả hai đều sai.”
Với kết luận đó, họ thả lỏng đôi chân trong giỏ cá sống.
Mình cũng nghĩ vậy, Masazumi đồng tình.
Cô nghiêng về phía Gin trước và hỏi một câu.
“Cô nghĩ Thần Thánh La Mã và Hashiba đã đạt được những gì?”
“Có lẽ họ đã đẩy lùi được các Võ Thần của địch. Nếu họ đã phá hủy chúng, họ sẽ bắt các phi công làm tù binh và Lục Giác Pháp sẽ dùng dư luận quốc tế để gây áp lực. Họ sẽ nói rằng một quốc gia không trao trả tù binh chiến tranh là man rợ.”
“Vậy thì,” Masazumi nói trong khi quay sang Narumi. “Cô nghĩ Lục Giác Pháp đã đạt được những gì?”
“Họ đã gây thiệt hại đáng kể cho hai thiết giáp hạm của Hashiba. Họ cũng đã thoát khỏi hai người trong Thập Thương. Và có thể đã làm họ bị thương. ...Suy cho cùng, các thiết giáp hạm của Hashiba đang vội vã tiến về Paris. Nếu có chiếc nào bị hư hại nặng, chúng sẽ phải bị đánh chìm và bỏ lại trong khi những chiếc khác tiếp tục hành trình. Vì vậy, Lục Giác Pháp có thể coi đó là ‘đánh chìm’ chúng. ...Và việc đánh bại một vài thành viên Thập Thương sẽ đồng nghĩa với việc tước đi một vài chỉ huy của Thần Thánh La Mã, khiến họ phải dừng cuộc xâm lược. Vì họ chưa dừng lại, ta có thể cho rằng Thập Thương không thật sự bị ‘đánh bại’,” Narumi nói. “Rất có thể, những thành viên Thập Thương được cho là đã bị đánh bại sẽ xuất hiện và chứng tỏ họ hoàn toàn ổn vào tối nay hoặc ngày mai.”
“Vậy hai vị nghĩ đó là một trận chiến như thế nào?”
“Câu hỏi hay,” Gin nói. “Thần Thánh La Mã dường như đang tổ chức lễ hội trên boong tàu để tái tạo lịch sử, nhưng chắc chắn họ đã giám sát chặt chẽ xung quanh nhờ các cuộc tấn công trong những ngày qua. Và nếu Thập Thương phải chiến đấu với Võ Thần...”
Masazumi lắng nghe Gin.
“Hai Võ Thần chắc hẳn đã đột kích boong tàu từ cự ly gần rồi tẩu thoát.”
“...Chỉ để chắc chắn, đó không thể là một cuộc tấn công từ mặt đất bên dưới các con tàu sao?”
“Phi thuyền quả thực yếu thế trước các cuộc tấn công từ bên dưới, nhưng để xuyên thủng đáy thân tàu sẽ đòi hỏi phải nhắm một khẩu pháo vuông góc với đáy. Tôi không nghĩ họ có thể vừa đột kích tốc độ cao, vừa bắn thẳng lên, vừa đối đầu với Thập Thương sẽ xuất hiện theo phương ngang. Hơn nữa, bắn xuyên qua đáy thân tàu không đủ để đánh chìm một phi thuyền. Nếu họ định tấn công chớp nhoáng rồi rút lui, họ sẽ nhắm vào đài chỉ huy. ...Trên các thiết giáp hạm của Oda, boong trên là một đường thẳng và phẳng. Và với việc lễ hội được bố trí, họ sẽ có một đường băng hoàn hảo với vật che chắn ở hai bên.”
...Chà, mình hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này...
Masazumi nhận ra mình chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô cảm thấy mình đã tích lũy được nhiều kiến thức và sự hiểu biết từ việc đọc đủ loại sách, nhưng...
...Mình không thể theo kịp khi họ sử dụng thông tin mới nhất rồi đưa ra suy đoán dựa trên đó...
Những cô gái trước mặt cô đều ở cấp Phó Hiệu trưởng và Sĩ quan Đặc nhiệm số 3. Tư duy và kiến thức của họ vượt trội hơn là điều tự nhiên, nhưng...
Phó Hội Trưởng: “Phó Hiệu trưởng và Sĩ quan Đặc nhiệm số 3 của chúng ta đang làm gì vậy?”
Tonbokiri: “Ta vừa bắt được một con cá lớn!”
Hoàng Kim Mar: “Này, Ga-chan, vừa nghe tiếng suối reo vừa thêm mấy thanh kiểm duyệt vào thì còn gì bằng, nhỉ?”
Từ “phóng túng” hiện lên trong đầu Masazumi.
Nhưng Narumi đột nhiên nói điều gì đó.
“Điều này có nghĩa là Lục Giác Pháp có thể tái sử dụng Võ Thần cho các cuộc tấn công chống hạm, phải không?”
“Tái sử dụng?”
“Nghĩa là họ không cần phải chế tạo những Võ Thần chuyên dụng cho không chiến như Tres España. Rất có thể, Lục Giác Pháp đã chế tạo các bệ vận chuyển Võ Thần tàng hình.”
Và…
“Chúng sẽ có sức hủy diệt khủng khiếp nếu được sử dụng để chống lại một con tàu như Musashi, nơi có cả một thành phố trên bề mặt.”
“Cô kết luận điều đó từ những bài báo này sao?”
“Judge,” Gin trả lời. “Hai Võ Thần đã thực hiện một cuộc đột kích dọc theo boong tàu. Nếu họ bay đến từ khoảng cách xa, họ đã bị chặn lại. Rất có thể...”
Gin nhớ lại quá khứ. Chỉ mới khoảng hai tháng trước.
“Lục Giác Pháp sở hữu cùng loại công nghệ tàng hình được sử dụng bởi tàu San Martín của Tres España trong trận Armada. Nhưng trong khi Tres España sử dụng nó cho một chiến hạm, Lục Giác Pháp đã dùng nó cho một bệ phóng Võ Thần.”
“Bệ phóng?”
Phó Hiệu trưởng Date gật đầu trước câu hỏi đó.
“Trong trường hợp này, cô có thể nghĩ nó giống như một tàu sân bay. Phải không?”
Cô quay lại nhìn Gin, người đang quan sát khuôn mặt cô.
Cô ấy không cười. Đây là dáng vẻ của một người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong các cuộc họp chiến lược.
Tuyệt vời, Gin nghĩ khi gật đầu.
“Để phá hủy đài chỉ huy của các thiết giáp hạm thuộc Thần Thánh La Mã, họ phải sử dụng pháo chống hạm hoặc một ngọn thương xuyên phá. Đây là lần đầu tiên chiến thuật đó được áp dụng, và vì đây là Lục Giác Pháp, quốc gia của Võ Thần và hiệp sĩ, họ có thể đã sử dụng thương. Điều đó có nghĩa là họ đã sử dụng các Võ Thần mặt đất được trang bị pháo bán-chống-hạm và thương cùng với thiết bị không chiến.”
“...Thương và... pháo... bán-...chống-hạm?”
“Pháo bán-chống-hạm được dùng để phá hủy các công trình kiến trúc trên tàu. Thiết bị đó cung cấp cho họ trọng lượng tối ưu để thực hiện một cuộc đột kích trên không. Mang chúng cùng với thương là điều cần thiết để nhiệm vụ thành công với hai Võ Thần.”
Một dấu hỏi rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt Phó Hội Trưởng khi cô nghe điều đó.
Mình nên giải thích thế nào đây? Gin tự hỏi, nhưng Phó Hiệu trưởng của Date đã làm điều đó thay cô.
“Nếu họ sẵn sàng biến nó thành một nhiệm vụ tự sát, họ có thể sử dụng một Võ Thần duy nhất được trang bị thương. Và lập trường đó có thể giúp tăng tinh thần chiến đấu của quân mình. ...Nhưng nếu cô cần phải chắc chắn tuyệt đối rằng nhiệm vụ này sẽ được hoàn thành, tỷ lệ thành công và sống sót sẽ tăng lên đáng kể nếu cô cử đi hai hoặc nhiều Võ Thần để họ có thể yểm trợ cho nhau.”
“Đúng là vậy...”
“Phải không?” Phó Hiệu trưởng Date nghiêng người về phía trước. “Đó là lý do tại sao việc rời khỏi một bệ tàng hình và đổ bộ lên boong tàu địch là một kỳ công điên rồ đến vậy. Và boong tàu của địch đã được chuẩn bị cho một lễ hội, nhưng đó có thể là ngụy trang. Họ đã táo bạo đột kích dọc theo boong tàu trong khi sử dụng thương và pháo để phá hủy các công trình trên tàu. ...Thay vì chế tạo các Võ Thần không chiến, Lục Giác Pháp đang đánh chìm tàu địch bằng cách thách thức họ một trận chiến trên mặt đất ngay giữa không trung.”
“Judge.” Gin gật đầu. “Và từ đó chúng ta có thể kết luận các bệ phóng của Lục Giác Pháp có tổng chiều dài là-...”
“Khoan đã.”
Phó Hội Trưởng chen vào bằng một từ và một bàn tay.
...Hử?
Gin bối rối trước sự gián đoạn đột ngột.
Cô không hiểu tại sao mình lại bị chặn lại bằng một bàn tay.
Nhưng Phó Hiệu trưởng Date đã lên tiếng trước khi cô kịp nói thêm điều gì.
“Võ Thần của Date là loại không chiến, nhưng chúng là hạng nặng ngay cả trong số các Võ Thần hạng nặng. Lục Giác Pháp thường sử dụng loại hạng trung, nhưng chúng sẽ có trọng lượng tương đương với của Date khi được trang bị hạng nặng như vậy. Và các tàu sân bay Võ Thần của Date phóng Võ Thần bằng đường băng máy phóng dài 300 mét.”
Nghe vậy, Gin nhận ra tại sao Phó Hội Trưởng đã ngăn mình lại.
...Ồ, đúng rồi.
Cô vẫn chưa mất tên thừa kế Tachibana Gin và cô đang được coi như một sinh viên chuyển trường từ Tres España.
...Đúng rồi.
Muneshige đã mất tên thừa kế và chuyển đến đây, vì vậy anh là một học sinh của Học viện Ariadust Musashi.
Gin thì khác.
Vì vậy, cô có thể đóng vai trò cố vấn ở đây, nhưng cô không thể tiết lộ nhiều thông tin của Tres España hơn mức cần thiết.
Ước tính của cô về bệ phóng Võ Thần dựa trên thông số kỹ thuật của các tàu sân bay và Võ Thần không chiến của Tres España.
Đó là thông tin cô không thể cung cấp.
Và sẽ rất nguy hiểm nếu Musashi nghe được điều đó.
Suy cho cùng, điều đó có nghĩa là họ biết thông tin mật của Tres España.
Vì vậy, Gin cúi đầu trước Phó Hội Trưởng của Musashi và Phó Hiệu trưởng của Date.
“Judge. Cảm ơn hai vị rất nhiều.”
“Không, là tôi đã bất cẩn. Tôi có thể thoải mái nói những gì mình muốn vì Date là đồng minh với Matsudaira, nhưng Tres España thì khác,” Phó Hiệu trưởng của Date nói. “Nhưng với khả năng bay của Võ Thần Lục Giác Pháp, cô nghĩ họ có thể rút ngắn bệ phóng được bao nhiêu?”
Gin ngay lập tức mở miệng khi nhận ra ý nghĩa của câu hỏi đó.
Câu hỏi của Phó Hiệu trưởng Date là câu hỏi mà hầu hết bất kỳ ai có vai trò chiến đấu cấp cao ở Tres España đều có thể trả lời. Rốt cuộc...
“Tres España giáp với Lục Giác Pháp, nên họ mua thực phẩm từ España và nắm giữ rất nhiều nợ của España. Chúng tôi đã mô phỏng vô số trận chiến với họ và đã có những cuộc giao tranh thực sự ở biên giới tạm thời,” cô nói. “Nhưng ở đây chúng ta đang nói về việc cất cánh ở cuối đường băng. Vì họ sẽ muốn có đủ tốc độ để cất cánh ngay từ bên trong phạm vi hiệu quả của các rào chắn phòng thủ, nên 100 mét là đủ.”
“Điều này thực sự làm thay đổi chiến trường,” Naomasa chen vào trong khi đang xếp những viên đá cho suối nước nóng. “Với một bệ phóng 100 mét và hai Võ Thần, họ có thể gây thiệt hại đáng kể cho hai chiến hạm. Hiệu suất như vậy sẽ làm tôi khóc mất.”
“El Azor có thể khai hỏa tầm xa, nhưng chúng được trang bị nhẹ và một cuộc tấn công trực tiếp vào đài chỉ huy chỉ được xem là phương án cuối cùng. ...Cuộc tấn công này sử dụng các Võ Thần được trang bị khá nặng để trực tiếp đổ bộ lên một phi thuyền và đột kích đài chỉ huy. Và nếu nó đến từ một bệ tàng hình, không quốc gia nào có thể chuẩn bị cho điều đó.”
“Thật sao?” Naomasa cười gượng. “Chúng ta thì có, phải không?”
Nghe vậy, Masazumi buông thõng vai trong một tiếng thở dài giả vờ.
“Tôi đoán chúng ta sẽ phải...”
“Ồ, vậy là chúng ta lại sắp mất cả đống tiền rồi...”
Lời nhận xét đó đến từ Heidi, người đang đứng ngoài dòng sông và thay vào đó hái những loại cây trên sườn dốc cho vào chiếc giỏ sau lưng.
Naomasa lườm cô.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Ể!? M-một số trong này đáng giá lắm đấy! ...Và mấy cây này thì cực độc, rất tuyệt cho các giao dịch ngầm!”
Cô ấy quả là không thay đổi, Naomasa nghĩ, nhưng cô vẫn quyết định hỏi.
“Vậy chuyện mất tiền là sao?”
“Thì, chúng ta có thể liên lạc với Oushuu dễ dàng hơn nhiều rồi, phải không? Vì vậy, chúng ta có thể để tổng hành dinh IZUMO sản xuất rất nhiều thiết bị để đối phó với chiến thuật của Lục Giác Pháp.”
“Điều đó cũng đúng.”
“Thật sao?” Masazumi hỏi và Narumi im lặng nhìn cô, nên Naomasa gật đầu.
Gin bắt đầu đứng dậy để tỏ ra lịch sự, nhưng Naomasa giơ cánh tay giả của mình ra để ngăn cô lại và giải thích cho Masazumi.
“Nghe này. Musashi có Musashi IZUMO trên tàu. Và chúng ta cũng có Đền Asama, phải không? Đền Asama có quan hệ mật thiết với Doanh nghiệp Shirasago, có thể được xem là một nhánh của IZUMO. Nói vậy chứ, các cơ sở ở Musashi nhỏ và họ không có nhiều nhân sự, vì vậy họ không thể thực hiện bất kỳ hoạt động phát triển, thử nghiệm... hay sản xuất lớn nào. Cho nên...”
“Sau khi hoàn thành các giai đoạn lập kế hoạch và xác minh trên Musashi, việc phát triển và sản xuất thực tế được giao cho tổng hành dinh IZUMO hoặc Doanh nghiệp Shirasago, phải không?”
“Judge. Chúng ta cũng có thể để IZUMO chỉ thực hiện việc phát triển và để việc sản xuất được thực hiện tại một khu bảo tồn trên mặt đất gần Musashi hơn. ...Hệ thống đó đã tồn tại một thời gian, nhưng nó đã trở nên quan trọng hơn nhiều kể từ sự kiện ở Anh. Và trong một trường hợp như thế này, nó đặc biệt hữu ích.”
“Đúng vậy,” Heidi nói trong khi ngồi xuống sườn dốc. “Nếu chúng ta không thể giữ liên lạc chặt chẽ với IZUMO, các loại máy móc và vật liệu khác nhau phải được mua tại chỗ hoặc thay thế bằng một loại vật phẩm nào đó. Khi điều đó xảy ra, sẽ có rất nhiều cơ hội cho các thương nhân can thiệp. Nhưng nếu việc sử dụng IZUMO để phát triển thiết bị cho các chiến thuật mới trở thành tiêu chuẩn, những thương nhân đã mua tích trữ rất nhiều vật liệu sẽ gặp rắc rối.”
“Tôi hiểu rồi,” Masazumi nói với một cái gật đầu. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói từ bên dưới con thác thứ hai ở hạ lưu.
“Nàyyyy!”
Đó là Toori.
Mitotsudaira đặt cá vào giỏ và đi đến con thác thứ hai.
Bờ thác là đá với một lớp rêu mỏng mọc trên đó. Cô chống bốn chân xuống để chắc chắn không bị trượt và nhìn xuống cùng với Adele và Kimi.
Đó là một cú rơi cao tám mét.
Bên dưới là một dòng sông rộng. Nó nằm trong thung lũng, nhưng những tảng đá tạo nên dòng sông thì nhỏ và lòng sông thì sâu.
Vài chiếc lều được dựng trên bờ sông cát sỏi.
Và có một tên giả gái mặc đồ bơi trong vũng thác màu xanh nhạt.
Ngay cả khi đang mặc đồ bơi, Mitotsudaira vẫn ngần ngại để lộ quá nhiều da thịt trước mặt vua của mình.
“Có chuyện gì vậy, đức vua của thần?”
“Ồ, Nate. Đó là Adele và chị gái đi cùng em phải không?”
Adele hét lên một tiếng đồng ý và vẫy tay trong khi Horizon tiến lại gần cô từ phía sau.
Horizon đột nhiên cúi xuống và thực hiện một cú tắc-lê.
“Cẩn thận, Adele-sama! ...là tên của trò đùa này.”
Cô người máy trượt chân trên rêu và trọng lượng của cô đẩy cả hai người họ rơi khỏi thác nước.
...Ể?
Họ rơi xuống. Và trong khoảnh khắc đó, Mitotsudaira tóm lấy phần sau của các điểm cứng trên hông Horizon.
“Nwah...!”
Cô kéo hai cô gái lên lại.
Cô đã đưa họ đến nơi an toàn, nhưng giờ thì chính cô lại đang trượt về phía trước.
“Ể?”
Cô ngã xuống. Và trong khoảnh khắc đó, Horizon và Kimi tóm lấy phần sau của các điểm cứng trên hông Mitotsudaira.
“Hừm...!”
Họ kéo cô lên lại.
Nhưng do thiếu dây nịt nối hai điểm cứng dọc theo phía sau hông, chiếc đồ bơi bị kéo qua mông cô và tuột xuống đến đùi.
“Kyaaaaahh!”
Dòng nước chảy về phía thác tập trung giữa hai chân hơi dang ra của cô và đẩy cô về phía trước hơn nữa.
“Kimi-sama!” Horizon hét về phía bên phải của cô. “Tóm lấy mông cô ấy, không phải ngực! Chỗ đó không có gì để tóm đâu!”
“Tôi phải tóm bên trái, phải không!? Và tôi xoa bóp nó, phải không!?”
“Hai người đang làm gì vậy!?”
Trong khi đó, Mitotsudaira thực sự bắt đầu rơi.
“Kh...!”
Cô đưa tay xuống về phía vách đá trong thác nước.
Cô may mắn vì lớp rêu rất dày. Cô có thể bấu móng tay vào để có đủ độ bám để đẩy mình lên.
Cô đã lên được đỉnh.
Sau khi ngồi lại ngay ngắn, cô chỉnh lại đồ bơi và nhìn sang trái và phải.
Bên phải, Horizon không ngần ngại giơ ngón tay cái lên với vẻ mặt vô cảm.
Bên trái, cô chị ngốc nghếch không ngần ngại bắt đầu một điệu nhảy múa tươi cười.
Tại sao cô ta không trượt chân ngã nhỉ? Mitotsudaira tự hỏi, nhưng rồi Asama đi đến bên cạnh họ. Cô nhìn Mitotsudaira với cây cung và mũi tên trong tay.
“Ồ, ơn trời. Người ta không thường lao đầu xuống thác trong tình trạng không mảnh vải che thân, nên tôi không chắc làm thế nào để ngăn cô lại.”
“Cô định làm gì với cây cung và mũi tên đó?”
Naruze, người đang ngâm chân trong suối nước nóng cùng Naito, vẽ và giơ lên một hình ảnh một con cá bị ghim vào đỉnh thác bởi một mũi tên xuyên qua từ trên cao.
Sau khi nhìn lại, Asama mất ba giây để nhận ra ý nghĩa của nó. Cô nhanh chóng xua tay.
“K-không! Tôi đang cố bắn nó vào giữa hai chân của Mito để phần dưới bộ đồ bơi tuột nửa của cô ấy sẽ mắc vào đó!”
“Tôi không thích nghe điều đó vì nhiều lý do!”
Nhưng Asama bảo cô bình tĩnh lại và nhìn xuống chân thác.
“Ừm, Toori-kun?”
“Ừa, tớ muốn hỏi liệu chúng ta có thể nhóm lửa được không. Ở đây có nhiều vị thần địa phương, phải không?”
“Đúng vậy,” Asama xác nhận. “Tôi đã xin các vị thần địa phương cho chúng ta tạm thời thuê khu vực này. Họ đồng ý với điều kiện tôi mang một ít rượu thần từ Đền Asama đến.”
“...Cô thật là chu đáo.”
“Tôi phải làm vậy khi chúng ta đến thăm các di tích và chiến đấu với Thiên Long. Chào hỏi các vị thần địa phương có nghĩa là chúng ta không cần phải sử dụng thêm bất kỳ sự thay thế nào khi định tuyến qua các vị thần này để sử dụng khế ước của mình.” Cô buông thõng vai. “Nói vậy chứ, thực ra tôi đã đạt được thỏa thuận với các sơn thần rồi. Vì những ngọn núi ở đây đều có liên kết với Asama. Tất cả họ đều muốn nhận được phước lành của Asama.”
“Ý ngài là rượu sake sao, Asama-sama?”
“Gần như vậy, ừm...”
Asama cười gượng.
Đúng lúc đó, một bệ phóng giáo tre từ trên trời rơi xuống và cắm phập xuống đất giữa nhóm các chàng trai đang dựng lều bên dưới.
“Waaah!”
Mitotsudaira nhìn Neshinbara ngay lập tức lao đi và chỉ sau đó mới quay lại nhìn. Khi nhận ra hình dạng của bệ phóng, anh ta tạo dáng với một lực đủ để tạo ra tiếng xoạch từ tay áo.
“Kẻ thù...!?”
...Anh ta lại nghĩ ra một trò kỳ quặc nữa rồi...
Phía sau Mitotsudaira, Kimi vén phần tóc sau gáy của Mitotsudaira đang bị nước đẩy về phía cô. Cô có thể biết cô gái đó đang làm gì mà không cần nhìn lại.
“Tóc mai.”
Adele, ngưỡng chịu cười của cậu thấp quá đấy.
Nhưng quay lại chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, nên cô để Kimi làm theo ý mình. Cô nhìn xuống và thấy một chỉ báo kiểu cổng torii hiển thị bên cạnh bệ phóng.
Nó có nhãn “Lượng Sake: Uống có chừng mực” và thanh màu cho biết dung lượng đang giảm dần.
“Sau vụ này cả vùng đất sẽ không nồng nặc mùi rượu chứ?”
“Họ sẽ uống đến giọt cuối cùng, nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Sau khi xong việc, nó có thể được chia sẻ với người dân địa phương.”
“He he. Là một phần của Đền Asama chắc không dễ dàng gì. Rốt cuộc thì chuyện này không thực sự cần thiết cho chuyến cắm trại học tập. ...Đúng, tôi biết đây là gì rồi! Tinh thần dã ngoại của Asama đã được khai mở! Đúng vậy! Khai mở! Mở ra đi, cánh cửa ngoại của ta! Hãy mang dưa muối ẩn dụ của ngươi vào và tiến vào vùng đất bí mật của ta! Hỡi kẻ yêu thích những vùng đất bí mật! ...Sao lại nhìn khinh bỉ thế!? Các người muốn xem đến vậy sao!? Yahoooo!!!”
Giọng của anh đang vang vọng đấy, làm ơn dừng lại đi.
Mitotsudaira biết rằng quay lại sẽ là một ý tưởng rất, rất tồi.
Nhưng Asama đi đến bên cạnh cô và nói.
“Toori-kun, khi rượu hết, cậu có thể nhóm lửa.”
“Chắc rồi. Tớ sẽ nói với Tenzou. ...Horizon, lều cho tất cả các cậu đã sẵn sàng, lát nữa hãy vào đó cất đồ nhé.”
“Judge. Toori-sama, đó sẽ là lều cho hai chúng ta, phải không ạ?”
Bầu không khí đóng băng.
Mitotsudaira nhận ra mọi người xung quanh đã ngừng di chuyển.
Tất nhiên đó chỉ là những người đủ gần để nghe câu trả lời của Horizon. Nhóm của Masazumi vẫn đang tranh luận điều gì đó và có thể nghe thấy tiếng Mary và Futayo câu cá ở vũng thác phía sau.
...Ồ, mình có thể nghe thấy tiếng ve sầu ở phía xa...
Phía sau, Kimi nhúc nhích một chút và chui mông vào tóc của Mitotsudaira.
“Ốc mượn hồn.”
Mitotsudaira thực sự muốn đá cô ta đi, nhưng cô sợ điều đó sẽ khiến cô lại bị trượt ngã.
Bên dưới, Noriki nhìn tên giả gái với vẻ mặt nghiêm túc.
“Toori.”
“Ừ?”
“Đừng chết nhé.”
“C-cậu thẳng thắn thật đấy!”
Nhưng Kimi là người trả lời anh ta.
“Thôi nào, thôi nào. Anh ấy sẽ không chết đâu. Ý tôi là, anh ấy có Mitotsudaira và tôi ở bên cạnh mà.”
Mitotsudaira cảm thấy một cảm giác chùng xuống tận đáy lòng.
Mặt cô tái đi nhanh chóng, nhưng rồi lại đỏ bừng lên còn nhanh hơn. Và khi cô mở miệng...
“Đ-đợi đã, ư-ư-ừm.”
“Bình tĩnh đi. Chuyện này cũng giống như đến nhà chúng tôi thôi.”
“Đúng vậy, môi trường sẽ tương tự,” Horizon nói.
Cô người máy nhìn Mitotsudaira rồi nhìn ra sau lưng cô.
“Cả chị nữa, Asama-sama.”
Asama cảm thấy một cảm giác chùng xuống tận đáy lòng.
Mặt cô tái đi nhanh chóng, nhưng rồi lại đỏ bừng lên còn nhanh hơn. Và khi cô mở miệng...
“K-không, ừm, c-cô đang nói gì vậy!?”
“Bình tĩnh đi. Chuyện này cũng giống như khi chị ở lại nhà Toori-sama thôi.”
“Đúng vậy, tình huống sẽ tương tự,” Kimi nói.
Cô chị ngốc nghếch nhìn Asama rồi lại nhìn Mitotsudaira.
“Nhưng Horizon không có ở đó khi Asama và Mitotsudaira ngủ lại hôm trước.”
“A,” Asama kêu lên.
...Đúng rồi...
“Hôm trước... đó là đêm Neshinbara-kun bị đè bẹp. Và đêm trước khi Tenzou-kun đang tự sướng một cách đáng ngờ.”
10ZO: “C-cái gì!? Sao tôi lại bị đối xử kỳ quặc thế này!?”
Vết Sẹo: “Đừng lo, Tenzou-sama. Mọi người đều hiểu mà.”
Gần Như Mọi Người: “Phải, chúng tôi hiểu quá rõ là đằng khác!!”
10ZO: “Kẻ thù! Tất cả các người đều là kẻ thù của tôi, phải không!?”
Tên ninja bắt đầu nghi ngờ tất cả bọn họ, nhưng Asama lờ đi.
Cô muộn màng nhận ra một điều về Horizon. Có rất nhiều điều họ phải suy nghĩ về việc chia sẻ và vân vân, nhưng với tình hình hiện tại...
...Horizon xem chúng ta là những người có mối liên kết sâu sắc hơn với Toori-kun.
Tình yêu không phải là mối quan hệ duy nhất có thể có giữa hai người. Vì vậy, điều đó khiến họ có kinh nghiệm hơn Horizon.
“Cô không cần phải lo cho chúng tôi đâu, Horizon.”
Mitotsudaira duỗi chân ra dưới nước để đá nhẹ vào ống chân của Asama.
Cô ấy có lẽ đang trách Asama vì quá rụt rè.
Asama cảm kích sự quan tâm đó, nhưng chân cô bị trượt và cô vấp ngã.
Cô ngã đè lên Kimi và Mitotsudaira, vì vậy cả ba người họ cùng trượt trên những tảng đá ở đỉnh thác.
“Kyaaaaaahh!!”
Mitotsudaira dùng sức trụ lại và Horizon kéo họ lại.
Sau khi thấy Asama khuỵu gối xuống và thở hổn hển, Horizon đặt một tay lên vai cô.
“Tôi thấy khó biết phải làm gì khi chị cố tỏ ra chu đáo, Asama-sama ạ.”
“Vậy sao…?”
Trong khi đó, Hanami mở một khung văn bản. Các vị thần địa phương bên dưới đã uống xong rượu.
Vì vậy, cô vuốt lại mái tóc mới ướt của mình và nhìn xuống.
Cô nói với tên giả gái.
“Giờ cậu có thể chuẩn bị lửa rồi. Ngoài ra...”
Cô cúi đầu ngao ngán trước khi tiếp tục.
“...Phần còn lại tôi giao cho Horizon.”
“Chắc rồi. Tớ không thực sự biết chuyện này là gì, nhưng nếu các cậu muốn chia phòng như thể chúng ta đang sống chung, thì cứ vui vẻ đi. À mà, Asama?”
“Vâng?”
Tên giả gái lôi một thứ gì đó làm bằng vải và dây từ dưới sông lên và đặt nó lên đầu như tai.
Cái gì vậy? cô tự hỏi ngay khi Kimi lướt một ngón tay xuống lưng cô.
“Dã ngoại.”
Khi đã hiểu ra, Asama nuốt một tiếng hét và vòng tay ôm lấy cơ thể mình.
Gió thổi qua một sàn gỗ.
Một bầu trời chiều hiện ra trên đầu.
Những người trên sàn nhà đó chìm trong sắc màu hoàng hôn của mặt trời, lúc này đã ngang tầm với họ ở phía tây.
Sàn nhà nổi đó là boong của một con tàu.
Đây là con tàu thứ tư trong hạm đội xâm lược Lục Giác Pháp của Hashiba.
Một lễ hội được chuẩn bị trên boong và các quầy hàng đã mở cửa. Nhưng ánh đèn hoạt động của chúng lại chiếu rọi những học sinh mặc đồng phục. Các quầy hàng đang chuẩn bị một số món ăn nhẹ, nhưng chúng cũng được trang bị đầy đủ súng trường chống Võ Thần và bùa chú nhắm mục tiêu.
“Vậy là lễ hội vẫn tiếp tục sau khi đã chuẩn bị cho cuộc tấn công của kẻ thù. Hay đây được coi là một lễ hội đêm? Tôi không chắc. Tôi là Katou Yoshiaki. Tôi ở đây để giám sát việc đánh chìm tàu thứ nhất và thứ hai.”
Đôi cánh vàng nhảy múa trên quảng trường mũi tàu trong khi cầm một đĩa giấy đựng bánh dango.
Cô đang bay về phía một người đang đứng đối mặt với mặt trời lặn.
“Takenaka, cô giải thích cho tôi đi.”
Yoshiaki nhìn Takenaka, người chỉ mặc một bộ đồng phục hè của P.A. Oda.
Cô quay lưng lại với Yoshiaki và đang chống khuỷu tay lên lan can boong tàu.
Hẳn là cô không phải lo lắng về làn da của mình khi mặt trời gần lặn, vì cô không mặc chiếc áo khoác của Thần Thánh La Mã mà cô thường khoác như một chiếc áo choàng.
Yoshiaki ngắm nhìn tấm lưng trần của cô gái cao lớn, không có cánh như cô.
“Cô đang suy nghĩ à?”
“Ể? Ồ, ừm, tôi luôn suy nghĩ mà.”
“Ra vậy.” Yoshiaki đứng bên phải Takenaka và giơ đĩa bánh dango lên. “Ăn không?”
“Cảm ơn.”
Takenaka nói vậy với một nụ cười và lấy một viên.
Chỉ một. Cô đặt nó vào miệng đang cười của mình và...
“Nào, cô muốn hỏi tôi điều gì?”
Takenaka chắc đã đoán được phần nào vì cô tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ tôi đã nói với cô hầu hết mọi thứ về cuộc xâm lược Paris. Ồ, và đừng bận tâm hỏi về những gì Lục Giác Pháp đang lên kế hoạch. Tôi sẽ không có thời gian để giải thích bây giờ, nên tôi sẽ chỉ giải thích sau khi nó xảy ra.”
...Cô gái này.
Cô ấy luôn như vậy, nhưng việc cô ấy dễ dàng giữ bí mật ngay cả với đội của mình có thể là một vấn đề.
Nhưng vấn đề là...
“Nếu cô nói không có thời gian, thì thực sự là không có.”
“Tôi rất vui vì cô hiểu. Nhưng có điều gì khác ngoài việc đó cô muốn hỏi không?”
“Tại sao cô không ra lệnh cho chúng tôi tham gia trong khi các Võ Thần và hai tên ngốc đó đang chiến đấu?”
“Cô đang ngủ, phải không!? Ngủ say như chết!”
“Mọi người nên ngủ đủ tám tiếng một ngày,” Yoshiaki nói. “Nhưng nếu cô đánh thức chúng tôi dậy, chúng tôi đã tham gia trận chiến rồi.”
“Cô chắc chứ?”
“Testament,” Yoshiaki xác nhận trước khi ăn một viên dango.
Nó thật ngọt. Cụ thể là một vị ngọt tròn trịa. Cô đặt nó vào phía sau má phải và thưởng thức sự dẻo dai của nó khi cắn vào.
“Chắc chắn, chúng tôi sẽ có tâm trạng tồi tệ, chúng tôi sẽ càu nhàu, chúng tôi sẽ lườm cô, chúng tôi sẽ phàn nàn về nó không ngớt, và chúng tôi sẽ lờ cô đi trong khoảng hai ngày... nhưng chúng tôi sẽ vui vẻ tham gia trận chiến.”
“Và tôi không muốn bất cứ điều gì trong số đó.”
“Nhưng cô đã chuẩn bị để chấp nhận mọi thiệt hại nặng nề nhắm vào mình, phải không?”
“À, vâng,” Takenaka trả lời với một nụ cười.
Yoshiaki thở dài trong lòng.
Đây là điều làm cho nhà chiến lược này trở nên đáng sợ.
Khi cô rời khỏi nhà chủ nhân của mình, cô đã bình tĩnh giả vờ chiếm lấy ngôi nhà đó theo cách khiến mọi người ở đó trở thành kẻ thù của cô. Đó là một cách điên rồ để cảnh báo cho ngôi nhà lười biếng đó, nhưng đó hẳn là phương pháp rõ ràng nhất đối với cô.
Takenaka không ngần ngại thực hiện các biện pháp cực đoan hoặc gây tổn hại cho chính mình. Nếu cô ấy từng sợ mất đi lực lượng của mình...
...Đó là khi cô ấy cần giữ họ lại để họ có thể bị mất sau này.
Vì vậy, có một điều Yoshiaki biết mình có thể tin tưởng về cuộc tấn công của kẻ thù này.
“Thiệt hại nặng nề. ...Tại sao Fukushima và Kiyomasa lại bị thương nặng như vậy? Cô cho họ ngủ trong phòng hồi sức, phải không? Tôi chỉ hy vọng họ không vẫn còn ngái ngủ khi xuất hiện để chứng tỏ họ vẫn ổn.”
“Phải, hai người đó được nuôi dạy quá tốt. Họ quá mạnh vì lợi ích của chính mình.”
Takenaka mở một lernen figur. Vì cô không cho Yoshiaki xem, nên có lẽ đó là lệnh đánh chìm tàu thứ nhất và thứ hai.
Ở phía xa, tàu thứ nhất và thứ hai đang bay lên trong khi cũng chất đầy mảnh vỡ từ tàu thứ ba. Những khẩu pháo không tháp pháo còn sót lại ở mạn trái và mạn phải được chĩa thẳng lên trời.
Takenaka nói trong khi nhìn lên chuyển động của chúng.
“Tôi cần mọi người phải mạnh mẽ hơn nữa?”
“Tại sao đó lại là một câu hỏi?”
“Bởi vì phần đòi hỏi tất cả các cô phải mạnh mẽ hơn không thực sự là nhiệm vụ của tôi. Tôi là nhà chiến lược. Nếu tất cả các cô đều mạnh mẽ, thì chiến lược của tôi sẽ rất dễ dàng cho các cô. Nhưng hơn thế nữa...”
Cô nói ra điều đó.
“Tất cả các cô là một đơn vị nhằm chống lại Musashi.”
Ra vậy, Yoshiaki nghĩ.
“Và hai người đó đã thua.”
Cô biết Takenaka đang nghĩ gì.
“Chúng ta mạnh, nhưng chúng ta hơi thiếu kinh nghiệm. Vì vậy, Fukushima và Kiyomasa đã không cảm nhận được tác động thích đáng của những thất bại của họ tại Mito và Novgorod. ...Đó là ý của cô, phải không?”
“Có phải vì cô quá tốt bụng nên mới hiểu được phần đó không, Yoshiaki-san?”
“Cứ tiếp tục nói những điều rùng rợn như vậy đi rồi tôi sẽ đòi cô trả tiền cho viên dango đó.”
“Vậy thì tôi sẽ ăn thêm một viên nữa.”
Yoshiaki một lần nữa phải công nhận, cô gái này đáng sợ thật.
"Để họ thấu hiểu được ý nghĩa và thực tế của sự thất bại, cô đã cố tình để họ giao chiến và thua một đối thủ nằm ngoài dự tính."
Và kết quả là…
"Cô muốn họ nhận ra chúng ta còn non nớt đến mức nào, rằng thực lực của chúng ta còn chẳng đủ để đương đầu với những đối thủ bất ngờ. Cách làm này đúng là trịch thượng hết mức, nhưng một khi nhà chiến thuật mà đã phải ngước nhìn kẻ khác thì cũng coi như hết thời rồi."
"Đại khái là vậy. …Dù thành thật mà nói, mọi chuyện lại không đi theo đúng kế hoạch."
"Sao lại nói vậy?"
"Họ lại đánh bại được cả võ thần mất rồi," Takenaka khẽ đáp. "Họ phải đối đầu với át chủ bài của Hexagone Française trong lúc còn đang tung tăng mặc đồ bơi và cầm theo giáo mác. Đây là nội dung tặng kèm của game RPG hay gì vậy chứ? Tôi chưa từng nghĩ họ có thể thắng mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào. …Nhất là Fukushima-san. Ichinotani nếu dùng đúng cách thì công thủ toàn diện, đúng là một thứ sức mạnh bá đạo. Kẻ địch hỏa lực càng mạnh thì nó lại càng lợi hại. Vậy mà cô ấy lại đem nó ra dùng trong một trận chiến với võ thần…"
"Tôi không biết cô đang khen hay đang tức giận nữa, nên chỉ nói thế này thôi: đáng đời cô lắm."
"Tổn thương sâu sắc."
"Chẳng dễ thương chút nào."
Yoshiaki cười khổ khi thấy Takenaka gục đầu xuống lan can.
"Nhưng tôi nghe nói có một kẻ rất nguy hiểm đã xuất hiện. Katou Danzou, phải không? …Gã đó có khi nào còn phiền phức hơn cả Musashi không?"
"Chắc chắn hắn đang làm việc cho Hexagone Française," Takenaka nói. "Thôi được, chắc tôi có thể nói cho cô biết. Hắn có liên quan đến tất cả chúng ta. Hắn ta đúng là một con quái vật, nhưng chính vì thế, hắn lại là đối thủ hoàn hảo cho Fukushima-san và Kiyomasa-san."
Takenaka đứng thẳng người dậy.
Nàng nhìn về phía hoàng hôn. Những chiếc tàu bọc thép hư hại đang nổi lên trước ánh tà dương.
"Thế này là được rồi."
Nói đoạn, Takenaka đưa tay chạm vào một góc của lernen figur.
Ngay lập tức, một thác ánh sáng từ bầu trời đêm tím thẫm trút xuống.
Chiến hạm số Một và số Hai đã khai hỏa những khẩu pháo không tháp pháo của chúng lên trời.
Ánh sáng vọt lên cao hàng trăm mét.
"Ồ, đúng như tính toán của tôi."
Những viên đạn ánh sáng được bắn lên không bỗng đổi hướng như thể bị khựng lại.
Chúng bắt đầu lao xuống, rơi thẳng về phía hai con tàu đã bắn ra chúng.
"Thưởng thức pháo hoa đi nhé."
Vụ va chạm đã phá hủy cả hai chiến hạm.
Chiến hạm số Một và số Hai đã bị đánh đắm.
Để tăng hiệu quả của đạn pháo, các vật liệu bên dưới boong tàu và những kết cấu khác đã được dỡ bỏ. Vì vậy, khi ánh sáng va vào hai con tàu, năng lượng bên trong dễ dàng thoát ra khỏi thân tàu và xé toạc chúng.
Chúng vỡ tan trong một tiếng nổ điếc tai. Yoshiaki thở dài và ngước nhìn ánh sáng, nói.
"…Cô đang muốn cho thấy rằng chúng ta có thể làm điều này để tấn công bất kỳ võ thần nào có thể đổ bộ lên tàu trong tương lai sao?"
"Không hề. Pháo hoa thôi. Đây là pháo hoa. Bởi vì…"
Takenaka xoay người lại.
Nàng nhìn về phía những người đang quay trở lại lễ hội được tái thiết. Họ đến đây để chiêm ngưỡng cảnh tượng chiến hạm số Một và số Hai nổ tung. Mọi người trên khán đài cũng reo hò cổ vũ.
"...!"
Tất cả họ đều giơ cẳng tay phải lên để chào những con tàu đang tan tác.
"Tôi hiểu rồi." Yoshiaki ăn nốt chiếc bánh bao cuối cùng. "Ở Viễn Đông, lễ hội được dùng để triệu hồi vị thần của vùng đất đó, để vị thần thanh tẩy mọi ô uế trong vùng đất và trong những người tham gia."
Giờ thì.
"Nếu có Nagayasu ở đây thì đã thật hoàn hảo rồi."


0 Bình luận