Chương cuối: Chờ Godou
Phần 1
"Này, Ông ơi."
Kusanagi Shizuka cau mày nói.
Giọng cô bé thậm chí còn khó chịu hơn cô bé tưởng.
"Anh trai đó, lần này bao giờ mới về──Ông có biết không ạ?"
"Ai mà biết được? Khi ông nói chuyện điện thoại với nó trước đây, ông nghe nói là nó đang bay đây bay đó để làm bài tập đại học hay gì đó."
Ông nội, Kusanagi Ichiro, nghe có vẻ rất vô tư.
"Nó không hề nói lịch trình trở về Nhật Bản của nó. Thằng bé đó chắc cũng bận rộn."
"Bận rộn cái gì mà bận rộn, nó vẫn còn là sinh viên!"
Shizuka vô thức lớn tiếng.
Phường Bunkyo, khu đô thị Tokyo, khu phố mua sắm ở khu vực Nedzu, block ba──trong phòng khách nhà Kusanagi.
Ban đầu, một tiệm sách cổ được điều hành trong ngôi nhà này. Nhưng, đã năm năm kể từ khi tiệm đóng cửa. Và rồi, người con trai cả của gia đình này đã không về nhà gần hai năm rồi…….
"Anh trai đó, đột nhiên đi du học đến một nơi như Ý! Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy sẽ về Nhật Bản cả đâu!?"
"À, ông nghĩ cũng có yếu tố giá vé máy bay. Sẽ lãng phí nếu cứ trả tiền hoài."
"Ngay cả khi như vậy, thật đáng lo ngại là anh ấy hầu như không gửi thư hay gọi điện về nhà──"
"Hahahaha. Về chuyện đó, ông không thể biện hộ cho nó được chút nào."
"Ngay từ đầu, ngay cả khi anh trai quyết định đi du học, đó cũng là một chuyện rất đột ngột, và anh ấy không hề nói gì về nó. Hơn nữa, anh trai lúc đó vẫn còn là học sinh năm hai cấp ba!"
"Trong thế giới thể thao, việc quyết định tương lai của mình khi còn học cấp ba không phải là chuyện bất thường đâu cháu."
Ông nội vẫn vô tư đến cùng.
"Ngay từ đầu, Godou cũng liên quan đến thế giới đó. Có lẽ nó đã có nhiều suy nghĩ khiến nó quyết định hướng đi cho tương lai của mình."
Hai năm trước──.
Anh trai cô bé, Kusanagi Godou, bước vào năm thứ hai cấp ba vào tháng 5 năm đó.
Rồi anh ấy đột ngột nói.
"Vì một số lý do, anh cảm thấy có thể đi du học ở trường Milan. Đây là một cơ hội tốt, nên anh sẽ sang đó một chút." Anh nói.
Shizuka liền hỏi. "Một chút" là bao lâu?
"Anh cũng sẽ vào đại học ở đó, cho đến khi anh tốt nghiệp……hoặc có lẽ, có thể lâu hơn."
Anh trai cô bé nói rất mơ hồ.
Shizuka bực bội vì điều đó, rồi khi cô bé hỏi liệu anh ấy có thực sự có thể đi du học khi còn học cấp ba không, Godou liền cho cô bé một câu trả lời cụ thể.
"Thấy chưa, chú của Erica có mối quan hệ với chương trình trao đổi sinh viên ở đó với Nhật Bản. Chú ấy sẽ nói giúp cho anh. Người đó──Pablo-san cũng sẽ làm người giám hộ cho anh ở đó, chú ấy cũng sẽ cho anh ở nhà chú ấy, nên sẽ không có vấn đề gì."
Cách giải thích lưu loát cũng khiến cô bé bực mình.
……Cô bạn thời thơ ấu Tokunaga Asuka đôi khi nói, 'Shizuka-chan có thể có xu hướng brocon.' Nhưng, đó hoàn toàn không phải là trường hợp. Cô bé khắc nghiệt với anh trai mình là vì mặc dù nhìn qua thì anh ấy có vẻ là một thanh niên chân thành và trung thực, nhưng một khía cạnh "vô tích sự" lại có thể được nhìn thấy ở anh ấy trong mọi cơ hội.
"Nghe này Shizuka."
Ông nội nói với cô cháu gái đang khó chịu.
"Nếu cháu thành thật nói rằng cháu cô đơn vì anh trai cháu đi vắng, ông nghĩ rằng có lẽ, Godou sẽ bất ngờ về nhà."
Ông chỉ ra điều đó trong khi cười ranh mãnh.
"Thằng bé đó cũng quan tâm đến những chuyện như vậy, và nó cũng nhanh chân lắm."
"Đừng……đừng nói chuyện ngốc nghếch! Cháu không thể nào cô đơn vì anh trai đi vắng──chỉ mới hai năm thôi! Cháu không phải trẻ con!"
"Thật sao?"
"Rõ ràng là vậy──"
"Hmm."
Ông nội nhàn nhã đưa tách trà xanh lên miệng ở phía bên kia bàn trà.
Dù đã ở tuổi già, vẻ ngoài của ông vẫn luôn gọn gàng. Trang phục áo sơ mi công sở và quần tây của ông cũng chỉnh tề dù ông đang ở nhà.
Ông là một người từng trải đã có rất nhiều danh tiếng là một tay chơi đào hoa khi còn trẻ.
Có lẽ vì ông nội này cũng có tật xấu là 'thường xuyên vắng nhà vài ngày', dường như ông còn chẳng bận tâm đến việc gián đoạn liên lạc bán phần của người con trai cả nhà Kusanagi.
Người "gia trưởng vô tích sự" đó đã thay đổi chủ đề với thái độ rất dễ tính.
"Đúng rồi, Shizuka. Ta có chuyện muốn nói với cháu."
Ông không hề bàn bạc hay hỏi xin phép.
Người ông chỉ thản nhiên thông báo cho cô về một "chuyện đã được quyết định".
"Từ ngày mai, ta sẽ đi vắng một thời gian. Ta định sang Úc thăm một người bạn cũ."
Người ta thường nói rằng 'ông và con trai cả nhà Kusanagi giống nhau'.
Thực tế, vẻ ngoài của họ giống nhau. Tuy nhiên, tính cách của họ lại hoàn toàn khác biệt.
Ngược lại với người ông, người mà cốt lõi có một khí chất có thể nói là phóng khoáng khác thường, người anh trai thì đơn giản hơn và không hề kiêu căng.
Nhưng, chắc chắn họ cũng có những điểm tương đồng.
Giống như cách họ dễ dàng kết bạn mà không màng khoảng cách hay khác biệt văn hóa.
Và rồi, nếu nghe tin một người bạn gặp khó khăn hay muốn gặp mặt, họ sẽ bất ngờ đến thăm với thái độ nhẹ nhàng và hâm nóng lại tình bạn cũ.
Khi cần thiết, họ thậm chí còn giúp đỡ bằng tất cả những gì có thể, theo tinh thần hiệp sĩ──.
Chứng kiến ông và anh trai mình giống nhau như đúc như thế này, Shizuka thở dài 'haaa'.
–
Và thế là, ông nội Ichiro cũng rời khỏi nhà Kusanagi.
Ngay từ đầu, cha của Shizuka đã không có ở nhà vì ly hôn. Mẹ cũng thường xuyên vắng nhà. Bà có rất nhiều thuộc hạ đến mức người ta thường chấp nhận rằng bà có 'Nghề nghiệp – Nữ hoàng', bà sẽ đi bar với những người đó, giúp đỡ công việc của họ, cho họ lời khuyên, bà là một người bận rộn.
"Thế này giống như mình sống một mình vậy."
Shizuka lẩm bẩm trong sự phẫn nộ.
Mặc dù, nói chung cô có thể tự mình quán xuyến việc nhà và nấu ăn.
Tháng 12 này, Kusanagi Shizuka cũng bước sang tuổi 18. Cô là học sinh năm ba trung học đang chuẩn bị thi đại học. Cô đã vượt xa cái tuổi không thể tự mình trông nhà.
Không có vấn đề gì cả. Nhưng những lời cằn nhằn vẫn vô thức thoát ra từ miệng cô, dù cô đã có quyết tâm rõ ràng như vậy.
"Một gia đình bình thường chắc hẳn sẽ thông cảm cho một học sinh đang tập trung ôn thi chứ nhỉ……"
"Ahaha. Quả nhiên Shizuka-chan cũng có ý thức rằng mọi người 'không bình thường'."
Cô bị người bạn thuở nhỏ lớn tuổi hơn mình bật cười, khi bất ngờ gặp cô ở phố mua sắm.
Con gái của một nhà hàng sushi, Tokunaga Asuka. Cô đã ngừng để kiểu tóc hai bím khi vào đại học ở thủ đô. Hiện tại, cô để mái tóc dài buông xõa.
Shizuka dứt khoát trả lời.
"Em không phải anh hai mà, nên chuyện đó là đương nhiên. Ngay từ đầu, cho dù em không ôn thi đi nữa, một gia đình bình thường cũng sẽ không để một nữ sinh trung học một mình ở nhà trong tình trạng gia đình tan đàn xẻ nghé."
"Mọi người trong gia đình Kusanagi đều rất phóng khoáng nhỉ."
Asuka gật đầu 'vâng vâng' đồng tình.
"Shizuka-chan cũng vậy, dù đang ôn thi mà vẫn đi đây đi đó, chơi với bạn bè, thậm chí thỉnh thoảng còn đi làm thêm nữa, em cũng thấy mình rất thoải mái mà."
"Nghe này Asuka-chan. Em khác với mẹ hay ông nội hay những người khác. Em sống chăm chỉ mỗi ngày, và em cũng đã đỗ kỳ thi bằng hình thức giới thiệu rồi, nên em có chút thời gian rảnh, chỉ vậy thôi."
"Vậy thì, em không phải là học sinh ôn thi đúng không?"
Điều Asuka chỉ ra là hoàn toàn đúng, tuy nhiên, Shizuka phản đối.
"Sắp tới em định thi TOEFL. Em cũng có hứng thú với ngôn ngữ của các nước khác, như tiếng Trung chẳng hạn, hoặc thứ gì đó khác. Chắc chắn, em giống như một học sinh ôn thi đúng không?"
"Hừm"
Asuka nhìn chằm chằm vào Shizuka. Shizuka lúng túng khi thấy vậy.
"Gì, gì vậy?"
"Em đang tự hỏi, có lẽ nào Shizuka-chan cũng định sang châu Âu ư? Để theo Godou……"
"Làm, làm gì có chuyện em làm cái việc đó!"
"Thôi, bỏ qua chuyện đó vậy……. À, mà. Nói về 'theo Godou', về những người đó. Erica-san và Liliana-san. Em nghe nói hai người họ hiện không ở châu Âu. Mặc dù em nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ theo Godou về nước."
"À, đúng vậy. Có vẻ là thế."
Chủ đề khó trả lời đã qua, nên Shizuka dễ dàng đáp lời.
"Theo lời Hikari kể, cả hai đều đang ở Thượng Hải."
"Hika──à. Cô bé đàn em trong câu lạc bộ trà đạo của em sao? Em gái của Mariya-san."
"Vâng. Và, cô bé nói rằng chị gái mình đang ở Kyoto. Có vẻ như những người thân thiết với anh trai em trước đây giờ đang tản mát khắp nơi."
"Ồ~"
–
Shizuka trở về nhà sau khi nói chuyện phiếm với cô bạn thuở nhỏ.
Tháng đã là tháng 12, gần cuối năm. Lúc 6 giờ tối, Shizuka mở hộp thư ở nhà và kiểm tra thư. Lúc này cô không còn ngây thơ đến mức mong đợi thư từ anh trai mình.
Trong khi nhìn những thư quảng cáo trực tiếp, Shizuka chợt nhận ra.
"À. Lại có thư từ nước ngoài nữa."
Đó là một lá thư niêm phong. Một bức thư gửi bằng đường hàng không.
Tên người nhận chỉ ghi 'Kusanagi'. Không có tên cá nhân, một cách viết kỳ lạ. Tên người gửi là 'Lucrezia Zora'. Địa chỉ của cô ta là── (TN: Lucrezia Zora ở đây được viết chính xác như vậy trong bản gốc, bằng chữ cái La-tinh.)
"Ý, Ý hả. Là từ Sardinia, đó là một tỉnh……"
Anh trai của Shizuka đáng lẽ cũng đang ở Ý.
Và rồi, có một điểm kỳ lạ khác. Điều này được viết ở mặt sau phong bì.
'Gửi những người trong gia đình Kusanagi. Ngay cả khi các vị không phải Ngài Ichirou hay Godou-dono, xin hãy mở thư này nhanh chóng và xử lý theo hướng dẫn. Vấn đề cần khẩn cấp.'
Hoàn toàn bằng tiếng Nhật. Hơn nữa, chữ viết rất khéo léo.
"Không biết cô ta có nhờ một người Nhật nào đó viết không nhỉ."
Hoặc có lẽ, nhân vật Lucrezia Zora này thực sự hiểu biết nhiều về Nhật Bản.
Shizuka bước vào phòng khách. Cô bật đèn căn phòng tối và lấy ra một cái kéo. Đã quyết định, cô thử mở chiếc phong bì lạ lùng.
"Hãy mở gói hàng đã gửi cho Kusanagi Ichiro và Godou cách đây không lâu. Xin hãy đảm bảo mọi thành viên trong gia đình luôn mang theo bùa chú bên trong người, mọi lúc mọi nơi. Nếu có thể, tôi khuyên gia đình nên đi du lịch nước ngoài trong ba đến bốn tháng."
Một lá thư như vậy, viết bằng tiếng Nhật, nằm bên trong.
"Gói hàng──là cái đó sao?"
Nó đã đến từ nước ngoài cách đây hai ngày.
Quả thực, nó được gửi tới 'Kusanagi Ichiro cũng như Godou'. Nhưng lúc đó ông của cô đã qua đời, nên nó bị bỏ mặc ở góc bếp.
"Khoan đã."
Shizuka cẩn thận kiểm tra mặt trước và mặt sau phong bì.
"Không có dấu bưu điện ở bất cứ đâu……"
Lẽ nào, nó được gửi từ Ý mà không qua bưu điện?
Giống như một phù thủy cưỡi chổi mang lá thư và gửi nó đến tận hộp thư ở phường Bunkyo.
"Chà, nghĩ bình thường thì, đây là một trò đùa giả mạo thư từ nước ngoài phải không?"
Shizuka mang gói hàng đó đặt lên bàn trà trong phòng khách.
Nghĩ lại, điều này cũng thật kỳ lạ. Không có phiếu giao hàng từ công ty vận chuyển hay bưu điện. Chỉ có một tờ giấy bình thường ghi tên người gửi và người nhận, dán đơn giản lên gói hàng.
Gói hàng này──thực ra nó được đặt trước cửa nhà khi Shizuka không có ở nhà.
Cô nghĩ chắc chắn là mẹ mình đã nhận, nhưng điều này quá đáng ngờ. Lẽ nào nó chỉ đơn giản là bị bỏ lại ở cửa?
……Dù nghĩ vậy, cô vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ muốn mở gói hàng.
Kusanagi Shizuka, cô bé bằng cách nào đó tràn đầy sự tò mò.
"Đây là bùa chú sao?"
Bên trong có tám phụ kiện hình cây thập tự làm từ kim loại màu đen.
Kích thước nhỏ nhắn, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay. Chắc hẳn nó làm từ sắt. Khi cô nghịch nó, mùi sắt ám vào tay cô.
Cũng có hai lá thư kèm theo bên trong. Mỗi lá dành cho 'Kusanagi Ichirou' và 'Kusanagi Godou'.
"……Việc này cần khẩn cấp, lá thư nói vậy."
Shizuka không có sở thích đọc trộm thư của người thân.
Nhưng, đối với một phụ kiện, điều này quá mơ hồ. Đầu tiên cô mở lá thư gửi cho ông mình. Tuy nhiên, cô càng thêm hoang mang bởi nội dung lá thư.
"Cái gì thế này?"
Nội dung lá thư như sau:
–
"Ichiro, ông còn nhớ về vị thần thịnh nộ ngày trước không?
Tôi đã mơ thấy gã đó bắt đầu hành động trở lại. Hắn sẽ quay về nơi đặt tấm thạch bản đó từ lâu, và hắn sẽ gây rắc rối.
Tôi không thể đoán trước được, vì vậy tôi đã gửi kèm bùa chú trong gói hàng.
Tôi không biết có bao nhiêu người trong gia đình, nhưng hãy đảm bảo mọi thành viên đều mang theo bùa chú.
Tôi không nghĩ hắn sẽ ở đó, nhưng chỉ đề phòng thôi. Không cần giao bùa chú cho cháu trai Godou của ông."
–
Thần thịnh nộ. Giấc mơ. Đoán trước. Bùa chú.
Những từ ngữ huyền bí liên tiếp khiến Shizuka cau mày.
Tuy nhiên, cô ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô đã biết từ lâu rằng rất nhiều bạn bè của ông mình là những người kỳ lạ. Hơn nữa, ngay từ đầu.
"Ngay cả gia đình mình cũng thuộc loại lập dị nếu nhìn từ góc độ các gia đình khác."
Cô lẩm bẩm như vậy, rồi mở phong bì dành cho anh trai mình.
Nhưng, nội dung khiến Shizuka kinh ngạc, rồi tức giận.
"Ô──Anh hai, anh có quan hệ gì với người này vậy!?"
Nhân vật bí ẩn, Lucrezia Zora đã viết những điều này cho Godou.
–
"Đây là thư cho anh nên tôi không nghĩ anh có ở nhà, nhưng chỉ đề phòng, tôi để lại một tin nhắn riêng cho anh.
Khi gặp gỡ những người quan trọng trong giới kinh doanh, hãy ám chỉ nhiều hơn về mối quan hệ của anh với tôi, Lucrezia Zora. Vẫn còn rất nhiều người không biết thông tin tôi là 'vợ hợp pháp' của anh ở địa phương.
Hãy làm cho thông tin này được biết đến rộng rãi hơn nữa, để tôi có thể thu về nhiều lợi ích từ nó.
Chi tiết về bùa chú, tôi đã viết trong lá thư gửi Ichiro."
–
Lá thư kết thúc bằng "Gửi chàng trai yêu dấu của tôi".
–
**Phần 2**
Thế là sáng hôm sau.
Kusanagi Shizuka lôi ra khoảng hai mươi phần trăm tâm trạng xấu hơn thường lệ từ trong người mình khi đến trường.
Học viện tư thục Jounan, cấp trung học phổ thông.
Đó là trường trung học Shizuka đang theo học.
Đó là một học viện có hệ thống trung học cơ sở và trung học phổ thông tích hợp. Cô đã đi bộ đến trường này từ năm đầu tiên cấp hai. Khoảng cách khoảng mười mấy phút từ khu phố mua sắm ở khu Nedzu, khối thứ ba.
Nhân tiện, anh trai cô đã nhập học ở đây từ cấp trung học phổ thông.
Mặc dù vậy, anh ấy đột nhiên bay sang nước ngoài sau khi học chỉ hơn một năm, và được nhận vào một trường trung học ở Milan. Và rồi đáng ngạc nhiên hơn, anh ấy đã học vượt cấp sau đó và lên đại học ở cùng thành phố (hệ thống trung học phổ thông ở Ý có năm năm. Ban đầu anh ấy sẽ cần phải là học sinh trung học cho đến 19 tuổi).
Tuyến đường từ nhà Kusanagi đến học viện Jounan là một cảnh vật mà Shizuka đã quen nhìn.
Tuy nhiên, từ khi anh trai cô học cấp trung học phổ thông, đôi khi họ cũng cùng nhau đi học vào buổi sáng, cũng là một sự thật rằng từ đó sẽ có những kích thích kỳ lạ khi đi bộ trên tuyến đường mà cô đã hoàn toàn chán ngấy nhưng──.
"Hừm. Tôi không biết và cũng không quan tâm bất kỳ người anh trai như vậy!"
Shizuka lẩm bẩm trong tâm trạng bực bội và cô thay đổi cảm xúc của mình.
Gia tộc Kusanagi là một tập hợp những người lập dị. Rất nhiều người trong số họ có xu hướng 'nóng giận sẽ qua đi sau khi nuốt vào', họ sẽ không giữ sự tức giận, cảm xúc tiêu cực, sự khó chịu trong thời gian dài……chà, nói thẳng ra thì họ chẳng qua chỉ là những người dễ tính. Shizuka cũng thừa hưởng một phần tính cách đó.
Cô lấy lại bình tĩnh và tiếp tục đến trường.
Đương nhiên, xung quanh cô chỉ có những nam thanh nữ tú mặc cùng đồng phục──.
"Chào buổi sáng, senpai. Em có thể đi cùng chị không?"
"Được thôi. Chào buổi sáng, Hikari."
Shizuka gật đầu khi cô em khóa dưới ở cấp hai chào hỏi mình một cách lễ phép.
Mariya Hikari.
Khi họ gặp nhau lần đầu, cô bé mới học lớp sáu tiểu học. Nhưng giờ cô bé đã lên lớp chín cấp hai rồi. Chiều cao và tay chân của cô bé cũng đã phát triển, trong một năm nay trông cô bé đã ra dáng người lớn đáng kể. Chắc hẳn là vì thế.
Có cảm giác như cô bé đã trở nên hơi giống chị Yuri-senpai.
Tuy nhiên, so với người chị tiền bối có mái tóc dài và vẻ thanh lịch như một tiểu thư quyền quý, cô em lại cắt tóc ngang vai và mang một khí chất hiền dịu khiến người ta dễ nói chuyện hơn.
"Nhắc mới nhớ, Hikari. Chị nghe nói em đã rút khỏi hội học sinh rồi à?"
"Vâng. Cuối cùng em cũng được giải thoát khỏi những công việc vặt vãnh."
Hikari cười ranh mãnh. Năm nay, cô bé đã đảm nhiệm chức phó chủ tịch hội học sinh cấp hai, và cách đây không lâu đã bàn giao vị trí của mình cho người kế nhiệm.
Shizuka nở một nụ cười rộng rạng rỡ với cô em khóa dưới của mình.
"Em nói cái gì mà việc vặt vãnh chứ. Chị nghe nói nhé? Ở hội học sinh cấp hai, hình như Hikari trên đường trở thành một 'nữ hoàng đế' đó."
"Cái, cái biệt danh đó là sao vậy!?"
Shizuka nói với cô em khóa dưới hiền lành đang hoảng hốt.
"Chẳng phải đó là ám chỉ một người có quyền lực sao? Ừm, chắc chắn Hikari rất giỏi quản lý và điều phối nhiều thứ. Không chỉ trong hội học sinh, chị còn tình cờ nghe nói rằng các thành viên câu lạc bộ và giáo viên đều thà tin tưởng phó chủ tịch Hikari hơn là chủ tịch nữa là..."
"Em, em không phủ nhận chuyện đó có xảy ra nhưng mà..."
Đúng như dự đoán, Mariya Hikari có một "tính cách tốt" đến mức cô bé không hề phủ nhận điều đó.
Cô bé không đơn giản chỉ là một "đứa trẻ ngoan". Và Shizuka hài lòng với khía cạnh đó của cô bé. Hikari cầu xin Shizuka đang cười rộng.
"Nếu đã vậy thì ít nhất, gọi em là người chu đáo thì sẽ tốt hơn..."
"À ha ha ha. Cũng có cách gọi đó nhỉ."
"Hơn nữa, nếu nói về nữ hoàng đế hay nữ hoàng, thì Shizuka-senpai mới là người 'phù hợp' hơn đấy."
"...Sao lại vậy!?"
"Bởi vì, ngay cả bây giờ chị vẫn là như thế mà."
Hai cô gái đang đi bộ trên đường đến trường.
Cũng không hiếm khi họ bị các chàng trai đi bộ nhanh hoặc đạp xe vượt qua từ phía sau.
Và số lượng các chàng trai yêu thể thao chào hỏi hoặc gật đầu với họ một cách tự nhiên như "Senpai, chào buổi sáng", "Yoo" cũng không hề ít. Những lời đó đều hướng về Kusanagi Shizuka.
Hikari mỉm cười vui vẻ ở bên cạnh.
"Shizuka-senpai, dù chị chỉ tham gia câu lạc bộ trà đạo, nhưng chị cũng rất nổi tiếng trong số các thành viên câu lạc bộ thể thao đúng không?"
"À... cái đó. Đôi khi chị được nhờ giúp trong đội cổ vũ hoặc câu lạc bộ cổ động viên, nên bằng cách nào đó chị có thể hòa nhập với họ..."
"Ngay cả vào những lúc đó, trước khi ai kịp nhận ra senpai đã trở thành người lãnh đạo rồi."
"Gọi là người hòa giải thôi. Chị chỉ thu thập ý kiến của mọi người và làm cho hoạt động nhóm diễn ra suôn sẻ."
"Senpai, chị đâu bao giờ tổ chức họp hay thảo luận vào những lúc đó đúng không? Chị nói những thứ đó quá chậm chạp mà."
"............"
Từ trước đến nay Shizuka vẫn là người giỏi quản lý các nhóm.
Cô sẽ đưa ra hướng dẫn thích hợp khi cần thiết. Cô sẽ dẫn dắt nhóm bằng sức sống và sự năng động của mình. Thậm chí có thể coi đó là kỹ năng đặc biệt bí mật của Kusanagi Shizuka. Nhưng vì sau đó cô thường bị nói rằng mình giống mẹ mình, người có "Nghề nghiệp – Nữ hoàng", nên đó là một lời đánh giá mà Shizuka rất khó chấp nhận.
*Khụ*
Shizuka hắng giọng để đổi chủ đề.
Đúng như dự đoán, "cô em khóa dưới tài năng" Hikari lập tức mỉm cười.
"Đúng rồi senpai. Lần tới khi Onii-sama về, chúng ta cùng đi chơi chung nhé? Em đã mè nheo Onii-sama chuyện đó một thời gian rồi."
Không hiểu sao Hikari lại gọi Kusanagi Godou, một người hoàn toàn xa lạ với mình, là 'Onii-sama'.
Tuy nhiên, dù sao thì, vì tính cách của cô bé là "cô gái nhỏ ngoan ngoãn biết suy nghĩ nhưng hơi xấc xược một chút", nên cách gọi đó rất hợp với cô bé. Cũng không có cảm giác gì là lạc lõng khi nghe cô bé nói vậy.
Có lẽ đây chính là điều mà họ gọi là thuộc tính em gái.
Shizuka nhớ lại đoạn mô tả trong tài liệu đọc dành cho những người hâm mộ cuồng nhiệt mà cô từng xem từ của cô bạn Lu Yinghua, người đã nói với cô rằng "đây cũng là học hỏi". Cô nhớ lại và nói.
"Chị không bận tâm đâu. Nhưng, Hikari này?"
"Gì vậy ạ?"
"Em không cần phải lấy lòng cái người anh trai như vậy bằng cách gọi anh ta bằng '-sama' đâu. Dù sao thì, anh ta cũng chẳng mấy khi liên lạc với Hikari đúng không?"
"Em... chắc vậy. Vâng."
"Chị không định bắt anh ta phải chăm chỉ gọi điện hay gửi thư. Nhưng thời nay, chỉ cần có internet là có thể gửi email dễ dàng, thậm chí có thể gọi điện qua đó mà không phải trả phí điện thoại, thế mà... Thật sự, anh trai ngốc nghếch của chị chỉ lười biếng thôi."
"Không trách được đâu senpai."
Hikari nói với nụ cười gượng.
"Onii-sama bắt đầu giúp đỡ việc khai quật di tích ở Romania hay Macedonia – những nơi ở Đông Âu hay gì đó, hình như anh ấy thậm chí không thể về lại chỗ trọ được... Em được kể là nhiều điểm đến của anh ấy không có điện thoại hay internet."
Hikari cố gắng đáng yêu biện hộ cho anh trai.
Trong khi nghĩ rằng mình cũng muốn có một cô em gái như thế này, Shizuka sửa lại lời nói của mình.
"Em không được tin những lời bào chữa mơ hồ của anh ta. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi. Ngay cả những người ở vùng được mô tả là 'Vùng sâu thẳm nhất của đất hoang dã, vùng đất chưa được khám phá cuối cùng!' cũng đang dùng smartphone có hình quả táo đó thôi? Mặc dù sẽ là chuyện khác nếu anh ta đang ở trong khu vực xung đột thực sự hay gì đó."
"Dạ, có lẽ là vậy nhưng mà..."
"Khốn khổ thật. Vì anh ta như vậy nên một kiện hàng lạ đã đến từ Ý."
Shizuka nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
"Ngoài ra còn có cái người vợ bản địa hay gì đó nữa."
"? Có chuyện gì xảy ra ạ?"
"Ưm. Cũng không có gì to tát cả. Thật ra thì..."
Đây cũng là một chủ đề trò chuyện. Shizuka đã kể cho Hikari nghe về tình hình tổng quan.
Shizuka đã kể về hành vi sai trái vô đạo đức và đáng ngờ của anh trai mình. Cô nghĩ rằng Hikari cũng sẽ chắc chắn thốt lên rằng hành vi đó đáng tiếc nhường nào, nhưng trái với mong đợi của cô.
Cô em hậu bối học lớp ba trung học cơ sở của cô lại trầm ngâm suy nghĩ một cách nghiêm túc vì một lý do nào đó.
"Tiền bối, chị có mang theo lá bùa được gửi đến nhà không ạ?"
"Vâng... cũng có."
Chắc chắn đây chỉ là một trò đùa ngu ngốc của ai đó thôi.
Ngay cả khi nghĩ vậy, Shizuka vẫn cho lá bùa đã nói ở trên vào túi.
Một cây thánh giá đen làm bằng sắt. Kích thước của nó vừa vặn đặt trong lòng bàn tay. Khi cô nghịch nó, vì lý do nào đó, bàn tay cô cảm thấy một sự lan tỏa──ấm áp.
Sự ấm áp đó không phải ở mức độ từ bàn tay truyền sang kim loại, mà nó giống như một chiếc lò sưởi bỏ túi di động.
Nó đến mức cô cảm thấy mình có thể bị bỏng nhiệt độ thấp nếu tiếp tục mang nó trong trạng thái lộ thiên.
Cô bất ngờ trước sự kỳ diệu của món đồ và vô tình mang nó theo. Hơn nữa, hơi ấm tỏa ra từ thứ gọi là lá bùa đó lại dễ chịu một cách kỳ lạ, nó mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Thực ra──trước khi đến trường, cô cũng đã nhét một lá bùa vào chiếc túi yêu thích của mẹ mình.
Không phải là cô tin bức thư đó. Không phải vậy, nhưng cô nghĩ rằng có lẽ nó có một loại hiệu quả hữu ích thực sự nào đó, và thế là cô đã giấu nó trong chiếc túi xách tay.
Shizuka lấy lá bùa ra và nói:
"Đây. Em muốn thử cầm nó không?"
"Làm ơn."
Hikari trả lời ngay lập tức. Cô kẹp lấy lá bùa và nhìn chằm chằm vào nó.
"Nó được gửi từ Ý đến phải không ạ? Tiền bối có biết tên người gửi không?"
"Là Zora-san gì đó. Lucretia thì phải."
"Vậy sao... Tiền bối, đến đây một chút ạ."
Họ sắp đến cổng trường.
Họ đang đi ngay cạnh bức tường ngăn cách họ với sân trường. Hikari dẫn Shizuka đến cạnh bức tường đó và dừng lại ở một chỗ không cản trở người qua đường──
Hikari nắm chặt cây thánh giá sắt, rồi cô lẩm bẩm điều gì đó.
"Thanh tẩy vận rủi, xua đuổi tai ương, đánh đuổi cái ác. Đây chính là, đức hạnh kỳ diệu của một người được ban phước lành..."
Shizuka không thể nghe rõ lời lẩm bẩm của Hikari. Cô nghiêng đầu khó hiểu.
"Hikari? Em đang nói gì vậy?"
"Tiền bối đặc biệt mang theo lá bùa này, nên em cũng thử cầu nguyện vào đó, em ước rằng sự phù hộ của vận may sẽ ở bên Shizuka-senpai, là vậy đó ạ."
"Cầu nguyện!?"
"Vâng. Chắc chắn sẽ rất hiệu nghiệm ạ."
Hikari nói với một nụ cười rạng rỡ.
"Dù sao thì, em vẫn là một vu nữ mà!"
"À. Ở cái nơi mà em đã làm việc bán thời gian cùng với chị gái em, Mariya-senpai..."
Chị em nhà Mariya là con gái của một gia đình danh giá với nguồn gốc cổ xưa và đáng kính.
Shizuka nhớ lại lịch sử làm thêm bất ngờ của họ và cô gật đầu.
"Ngoài ra tiền bối, em có một đề nghị."
Cô không chỉ đơn thuần là một hậu bối dễ thương như em gái nhỏ──.
Như để chứng minh điều đó, Mariya Hikari đã nói:
"Hôm nay... chúng ta trốn học đi. Có một nơi em muốn đưa tiền bối đến♪"
"Hả!?"
---
**Phần 3**
Thượng Hải──.
Không cần phải nói, đây là một đô thị lớn nổi bật của Trung Quốc.
Và rồi, có hai cô gái đang ở trong một căn hộ cao tầng gần khu tô giới cũ của Pháp. Hiện tại họ đang sống chung.
Cả hai đều 19 tuổi. Nguồn gốc của họ là từ Milan.
Họ là Erica Blandelli và Liliana Kranjcar.
Đã hai năm kể từ khi họ rời trường trung học ở Nhật Bản và ngừng mặc đồng phục may sẵn. Hiện tại, Erica đang mặc áo len đen bên ngoài áo sơ mi trắng, và khoác áo khoác đỏ. Liliana đang mặc áo khoác phao đen bên ngoài áo lông cừu, và quần jean xanh.
Người nước ngoài không hiếm ở khu vực tô giới cũ của Pháp.
Ở đó cũng có rất nhiều cây xanh ven đường và những ngôi nhà kiểu Tây đẹp đẽ, lượng xe cộ cũng không nhiều lắm. Đó là một khu vực thích hợp để dạo chơi nhàn nhã.
Erica và Liliana đang ngồi ở sân thượng một quán cà phê trong khu phố đó.
Hai người họ đang trò chuyện nhàn nhã kiểu con gái, không phải vậy. Erica đang nói chuyện qua chiếc điện thoại thông minh cầm một tay, trong khi Liliana đang làm công việc văn phòng bằng máy tính xách tay.
'Tình hình bên đó thế nào rồi, Erica-neesan?'
"Tuyệt vời lắm. Những người cậu giới thiệu cũng hữu ích, mặc dù Kusanagi Godou vắng mặt, nhưng 《Liên minh Bàn tròn》 của chúng ta không hề có sơ hở nhỏ nhất nào."
'Tốt quá.'
Người trò chuyện cùng cô là Lu Yinghua. Cậu thiếu gia của gia tộc Lu ở Hồng Kông và là đệ tử trực tiếp của tông sư giáo phái huyền bí.
Vài năm kể từ khi sư phụ anh ta biến mất khỏi "thế giới này", trật tự của giới võ lâm nơi ma vương Lu Cuilian từng đứng đầu đã tạm thời bị rung chuyển dữ dội.
Sau đó dẫn đến việc Erica và Liliana đến đó.
'Mà, sẽ tốt hơn nếu tôi xen vào với tư cách là đệ tử trực tiếp của sư phụ tôi chứ.'
Lu Yinghua cười kiêu ngạo ở đầu dây bên kia.
Ngay cả bây giờ anh ta vẫn đang ở Kabukichou, Shinjuku. Anh ta đang tận hưởng cuộc sống ở Tokyo.
'Tôi có thể đến thăm các chi phái gây rắc rối, đánh cho các thủ lĩnh vĩ đại hay đệ tử hàng đầu của họ một trận tơi bời, và khiến họ ngoan ngoãn.'
"Tôi đoán vậy. Nếu là cậu thì có lẽ cậu làm được điều đó."
Erica công nhận khả năng của anh ta trong khi thưởng thức hương cà phê trên sân thượng quán cà phê.
"Dựa trên những gì tôi đã thấy, có vẻ như các chuyên gia ở Trung Quốc đại lục thậm chí không thể "sử dụng võ thuật" tốt bằng một nửa Lu Yinghua. Nhưng, làm những gì cậu vừa nói là không được."
'Tôi hiểu. Chuyện cân nhắc chính trị đó phải không?'
"Đúng vậy. Điều cần thiết là sự xoa dịu để thuyết phục các thủ lĩnh vĩ đại của mỗi phái. Đồng thời chúng ta cũng đưa họ vào dưới sự bảo trợ của Liên minh Bàn tròn với Kusanagi Godou đứng đầu, để củng cố trật tự lớn và quyền bá chủ của chúng ta..."
'Đúng là Nee-san. Chị đúng là một con cáo cái.'
Lu Yinghua, theo đúng kiểu cách vòng vo của mình, khen một câu rồi mới chuyển đề tài.
"À này, chuyện đó, cái tin đồn đó, có thật không vậy? Rằng ở một thế giới song song nào đó, vị thúc thúc được vinh danh kia──đã biết tin về tung tích của tông chủ?"
"Hình như là thật."
Erica cười khúc khích và kể cho cậu biết thông tin.
"Khoảng một tuần trước, một lá thư của Godou đã được gửi đến từ 《hành lang》 được tạo ra tại dinh thự Blandelli ở Milan. Hầu gái của tôi, Arianna, đã xác nhận."
"Và, vị thúc thúc được vinh danh đó nói gì?"
"Ông ấy sẽ tạm thời quay về sớm. Ngoài ra, ông ấy chỉ suýt chút nữa là không gặp được người dường như là Tông chủ La Hào. Cần phải điều tra thêm……"
"Thật ư!?"
"Bức thư đó rất ngắn và không hề có chi tiết nào được ghi chép."
"À à. Bỗng dưng bụng tôi nặng trĩu rồi……"
"Không sao mà? Dù sao cậu cũng đã được vui hưởng tự do trong hai năm rồi."
"Chính là thế đấy. Sau khi nếm trải hương vị tự do, cái cảm giác không muốn trở lại dưới sự cai trị của vị tông chủ tôn kính của tôi sau ngần ấy thời gian cứ thế ngày càng mạnh mẽ hơn trong tôi……"
"Bỏ cuộc đi. Sau khi sức khỏe của tông chủ đã được xác nhận như thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ được đoàn tụ với bà ấy thôi."
"Ư ư ư. Chị ơi, chị có thể nói thoải mái như vậy chỉ vì đó là vấn đề của người khác thôi!"
"Fufufu. Cậu hiểu mà?"
"Đương nhiên rồi, chết tiệt."
"Nhân tiện, Lily và tôi đến Trung Quốc thay mặt cho cậu, vì vậy, hãy lo liệu mọi chuyện ở Nhật Bản cho tốt nhé? Cụ thể là những người nhà Kusanagi."
"Chị đang nói về việc trông chừng cô em gái nhỏ đó đúng không? Tôi hiểu rồi──ồ"
"Có chuyện gì vậy?"
"Thật là trùng hợp. Có một tin nhắn từ em gái của chị Mariya-neesan gửi đến điện thoại riêng của tôi. Cô bé đang đưa vị thúc thúc tôn kính kia về đây ư? Cô bé ấy đang nghĩ cái quái gì vậy!"
"Ôi. Thật là đặc biệt đấy."
"Có gì đâu?"
"Hikari và Shizuka-san, tôi không biết đây là thành tích của ai, nhưng việc có thể xâm phạm một mức độ nhất định vào điện thoại riêng của Lu Yinghua……Tôi nghĩ đó là điều đáng kinh ngạc đấy."
"Đừng làm tôi khó chịu vì mọi chuyện vặt vãnh nữa. Vậy thì, tôi sẽ kết thúc cuộc gọi ở đây. Hãy liên lạc lại với tôi sớm nhé."
Cứ thế, cuộc gọi với thần đồng giới võ thuật kết thúc.
Liliana Kranjcar lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối với vẻ mặt thông minh.
Kết hợp với chiếc kính gọng bạc mà cô gần đây thường dùng khi làm việc với máy tính, cô thực sự toát lên khí chất của một “phụ nữ tài năng”.
"Có vẻ Lu Yinghua vẫn vậy nhỉ."
"Vâng."
"Tôi sẽ hoàn thành công việc của mình trong chốc lát thôi……. Khụ. Cái thứ máy tính này, tại sao lại khó xử lý đến vậy!?"
"……Chắc chắn những người nhìn từ bên ngoài sẽ không thể tưởng tượng ra được điều này đâu."
Erica chân thành bình luận về lời cằn nhằn của người bạn kiêm bạn cùng nhà.
"Lily đang đối mặt với sự tiện lợi của văn minh nhưng trông cô ấy thực sự có năng lực──thực ra lại vô vọng khi gặp phải những thứ kỹ thuật số và hoàn toàn bối rối ngay cả với những thao tác cơ bản. Ngay cả bây giờ cô ấy cũng đang vật lộn vất vả với nó, những điều như vậy……"
"Suỵt, im đi!"
Những ngón tay mảnh mai của Liliana lướt nhanh trên bàn phím với tiếng *tap tap*.
Thiết bị đó là một chiếc laptop siêu mỏng từ một nhà sản xuất Mỹ. Nó tương đối khó thấy trong một quán cà phê thời thượng như thế này, thậm chí người ta thường nói rằng chiếc laptop này thuộc loại đắt nhất.
Một cô gái xinh đẹp như tiên đang thao tác chiếc laptop đó với vẻ điềm tĩnh và tư thế nghiêm chỉnh.
Đó là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, nhưng hoàn cảnh thực tế thì hoàn toàn không hề đẹp đẽ một chút nào.
"Này Lily. Sao cô không từ bỏ và dùng sổ cái bằng giấy và……đúng rồi, một chiếc máy tính bỏ túi thì sao? Nếu cô dùng cái đó, độ khó không khác nhiều so với điện thoại di động ngày xưa đâu. Cô cũng đâu có dùng smartphone ngoài việc gọi điện, email và chụp ảnh đâu, đúng không?"
"Không. Nếu tôi có thể vượt qua được cái này, hiệu quả công việc của tôi sẽ tăng lên đáng kể, chắc chắn là vậy."
Liliana nói những lời đầy kiên định.
"Hơn nữa, chẳng phải cô đã nói sao-, rằng những người lớn tuổi ở đó còn dùng PC và smartphone giỏi hơn tôi!"
"Đó là lúc tôi lỡ lời thôi, tôi hơi hối hận khi nói điều đó."
"Dù sao đi nữa Erica. Đây là một phần trách nhiệm của tôi. Tôi yêu cầu cô đừng can thiệp vô ích──ồ? Một email mới đang đến……"
"Từ ai?"
"Là Lucrezia Zora. Thật bất thường."
"Cô nói đúng. Làm ơn đưa cho tôi một chút. Tôi sẽ xem thử."
"Không sao đâu. Còn có những email khác nữa, gần hai mươi cái lận. Tôi sẽ kiểm tra chúng từ từ sau khi hoàn thành công việc hiện tại."
"Và, tôi tự hỏi khi nào thì cái gọi là công việc của cô sẽ hoàn thành đây?"
"Sớm thôi. Ưm, quy trình vận hành cái này là……tôi nghĩ tôi đã ghi lại trong ghi nhớ của mình nếu tôi nhớ không nhầm……"
"Đúng như tôi nghĩ, cô không hợp với kỹ thuật số ngay cả ở chỗ cô thường xuyên dùng sổ ghi chép bằng giấy dạo này……"
Erica thở dài sâu sắc khi thấy Liliana đang tìm kiếm trong túi xách.
Đúng lúc đó. Một người đàn ông vẫn còn trẻ──khoảng cùng tuổi với các cô gái đang tiến lại gần họ. Và sau đó anh ta cất tiếng gọi một cách tự nhiên.
"Yo"
Trước nụ cười vô tư của anh ta.
Erica đứng dậy, trong khi Liliana gạt chiếc máy tính sang một bên.
–
Phần 4
Hai năm rưỡi sau khi Godou kế thừa số mệnh diệt trừ ma vương từ anh hùng Rama.
Kể từ đó, cậu nhận được lời kêu gọi từ khắp các thế giới song song. Nếu cậu chấp nhận lời kêu gọi, việc thực hiện Du hành Giữa Các Bình Diện – di chuyển giữa các chiều không gian một cách dễ dàng – trở thành khả thi.
"Chà, thực ra thì nó giống như một lời nguyền vậy."
Tuy nhiên, tất cả phụ thuộc vào cách cậu nhìn nhận nó.
Cậu thà coi đó là một đặc quyền được ban cho nhà vô địch vĩnh cửu – chiến binh vĩnh hằng, và mỗi khi được triệu tập, cậu sẽ ghé thăm thế giới song song đó.
Cậu được "triệu hồi" mỗi tháng một lần, vì vậy cậu thực sự rất bận rộn.
Nghĩ rằng cậu sẽ không có thời gian rảnh để đi học trung học theo cách này, cậu đã sắp xếp lý do đi du học ở Châu Âu và rời khỏi nhà mình ở khu phố Nedzu thứ ba.
Địa chỉ hiện tại của cậu là Milan, Ý.
Tuy nhiên, cậu không hề nhớ đã ở lại hơn một tuần tại dinh thự Blandelli nơi cậu đang tá túc.
Có một điều cậu đã hiểu được từ cuộc sống bận rộn này.
Mặc dù có vô số thế giới song song đang háo hức chờ đợi anh hùng diệt trừ ma vương, nhưng hiếm khi có một thế giới dường như sắp diệt vong ngay lập tức.
Hầu hết các thế giới chỉ đơn thuần cảnh báo về "Một ma vương đột nhiên xuất hiện!" và họ chỉ muốn một vệ sĩ.
Đó là lý do vì sao──cậu lang thang từ thế giới song song này sang thế giới song song khác với một tâm trí thanh thản (Tất nhiên, cũng có những trường hợp hiếm hoi cậu phải chiến đấu khi sự tồn vong của thế giới đang bị đe dọa).
Đương nhiên, cậu gặp những ma vương ở những điểm đến của mình.
Cũng có rất nhiều lúc kẻ mang vai trò nguy hiểm đối với thế giới không phải là sát thần, mà là yêu quái, ác quỷ, hay tà thần và những kẻ tương tự.
Nhưng đôi khi cậu lại đối mặt với "đồng loại" của mình. Có những lúc họ được gọi là Campione, và cũng có những lúc họ được tôn vinh bằng những danh hiệu khác.
(Đúng như dự đoán, cách gọi đơn giản nhất vẫn là 《kẻ diệt thần》.)
Những Campione, hay những ma vương diệt thần mà cậu tình cờ gặp trên các thế giới song song.
Về cơ bản, tất cả họ đều là những người "sinh ra" trong thế giới của riêng họ, nhưng──thỉnh thoảng cậu lại tình cờ gặp lại những cố nhân. Cậu đã đoàn tụ với Salvatore Doni và John Pluto Smith, và đã thành công trong việc 'đưa họ trở về'.
Cậu cũng đã đoàn tụ với Alexander Gascoigne.
Tuy nhiên, Hắc Vương tử nói "Ta cũng muốn thử quan sát đây đó" và từ chối về nhà, cứ thế lang thang các thế giới song song theo ý mình.
Đúng là một chuyên gia thám hiểm, hắn đã hoàn toàn tinh thông cách du hành các thế giới song song bằng chính sức mạnh của mình.
Cùng với điều này, cậu và Hắc Vương tử Alex, cả hai trở thành Kẻ du hành Đa vũ trụ.
Nhưng gần đây──cậu phát hiện ra dường như có thêm một người như họ.
Cậu vẫn chưa thể trực tiếp đối mặt với người đó. Tuy nhiên, thỉnh thoảng cậu lại nghe được tin đồn. Một nữ anh hùng với giọng hát sóng siêu âm và sức mạnh siêu phàm vô song, sẽ thực hiện một trận chiến ngang bằng hoặc vượt trội hơn với thần linh, gieo rắc hỗn loạn và sự cứu rỗi khắp các thế giới song song…….
"Dù nghĩ thế nào thì đó chắc chắn là Nee-san."
Người chị kế của cậu, La Hào Liên. Đúng là một nữ anh hùng, kẻ thống trị tối cao vô song trong lịch sử.
Có vẻ như vị tông chủ thần bí vĩ đại cũng đã có thể tự mình du hành các thế giới song song.
"Sớm hay muộn gì mình cũng sẽ gặp chị ấy ở đâu đó thôi."
Biết rằng người chị kế mà cậu không rõ sống chết vẫn mạnh khỏe, ít nhất cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chà, tung tích của bà Aisha, người gây lo lắng lớn nhất, vẫn còn là một bí ẩn. Cậu muốn tìm thấy bà trước khi bà lại gây ra chuyện gì đó kinh khủng.
Mặc dù có lẽ, có thể──đã quá muộn rồi…….
–
Cậu cũng thỉnh thoảng quay về thế giới nguyên bản của mình giữa những chuyến đi như vậy.
Trong khi ở đây, cậu thư giãn suốt ngày──là điều cậu không thể làm được. Để quản lý những công việc lặt vặt đặc thù của một người được gọi là ma vương và những thứ tương tự, và sau đó, để gặp gỡ những đồng đội và bạn bè đang ở khắp nơi, lần này cậu phải bận rộn bay khắp thế giới.
Lần này, Thượng Hải là nơi cậu ghé thăm theo một lịch trình rất nghiêm ngặt.
Cuối cùng, hôm đó cậu đã ở lại phòng của Erica và Liliana. Đó là một cuộc hẹn hò kín đáo với hai người họ sau hai tháng. Vì vậy, chắc chắn không thể tránh khỏi việc cậu có phần làm theo ý mình.
Vâng. Chẳng hạn như.
"Thật là một người tệ bạc. Suốt bao lâu nay đã bỏ bê tôi thế này……nh"
Như──Cậu mạnh mẽ chặn đôi môi của Erica đang giận dỗi trên giường.
Trên hết, cậu bắt đầu đưa ra lời bào chữa cho cô Diavollo Rosso đang cằn nhằn.
"Anh xin lỗi. Nhưng sau khi tất cả chúng ta cùng sang bên kia, em hiểu mà phải không? Nếu anh không để lại những người anh tin tưởng ở bên này, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ."
"Vâng. Nếu Ngài Salvatore cố gắng trở thành một Kẻ du hành Đa vũ trụ mới, thì sẽ cần phải thực hiện nhiều thủ đoạn khác nhau."
"Smith cũng bắt đầu chiến đấu chống lại một xã hội mới của các phù thủy tà ác dường như……"
Như──họ không ngừng hôn nhau liên tục ngay cả khi đang trao đổi lời nói.
Tất nhiên đó là khi cậu đang đè chặt tứ chi tuyệt đẹp của Erica trong khi áp sát cơ thể với cô gái không mặc gì ngoài mùi nước hoa.
"Tất nhiên, tôi sẽ từ chối những lời thuyết phục dịu dàng như vậy từ trước, không như cô ấy, đối với tôi điều đó không cần thiết."
"Anh đoán em sẽ nói vậy."
Như──cậu cũng trao một nụ hôn nồng cháy với Liliana người chen vào giữa hai người.
"Nhưng, với tư cách là phụ tá của ngài, người chịu trách nhiệm trong thời gian ngài vắng mặt, thực hiện công việc kiệt sức là……thực sự khó khăn. Tôi sẽ không thể tiếp tục chút nào nếu không có phần thưởng xứng đáng."
"Thế này thì sao?"
"Nnh……Tôi không muốn, chỉ trên môi tôi thôi."
Như──cậu tự nhiên lướt lưỡi lên gáy của Liliana đang nài nỉ, cậu nếm bờ vai cô, bắp tay trên, cậu nếm bầu ngực kín đáo của cô, nụ hồng nở trên đầu.
"Trời ạ-. Nuông chiều loại như Lily……nnnh"
Như──cậu làm điều tương tự với Erica, rút ra một tiếng thở dài ngọt ngào từ cô.
"Aa──nnnnnh"
"Em……không được nữa rồi. A, đợi đã, đừng, dừng lại……nh!"
Như, cậu thỏa mãn tận hưởng cảnh tượng Liliana và Erica thở hổn hển và quằn quại trong cơn mê.
Như, cậu hoàn thành mọi thứ cần làm sau đó.
Như, vài giờ sau, hai nữ hiệp nằm trên chiếc giường rộng rãi không một mảnh vải che thân──cậu quan sát vẻ mặt hài lòng và vui vẻ của họ dù mệt mỏi.
Và rồi, Erica đột nhiên lẩm bẩm.
"Lại như thế này nữa rồi……cuối cùng lại trở thành……vui vẻ với tất cả mọi người."
"Tôi, không thể tránh được. Chúa công của chúng ta……ngài ấy bận rộn. Ngài ấy thực sự không thể ở lại lâu, nên mới thành ra thế này, có thể nói là tất yếu……"
"Nhưng Lily. Em, những lúc như thế này em trông vui vẻ một cách bí ẩn……"
"……Chắc là ảo giác của cô thôi."
"Tôi tự hỏi... liệu có phải Lily, cả cơ thể và trái tim em đã hoàn toàn quen với loại hành vi biến thái, đồi bại này rồi sao...?"
"Dừ, dừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như thế đi chứ..."
"Đó là một trạng thái tinh thần mà tôi, thân là tiểu thư của gia đình Blandelli, không thể nào hiểu nổi..."
"Cô đang nói cái gì vậy? Chính cô đó, vào những lúc như thế này, tôi phải nói là cô còn chìm đắm vào nó hơn bình thường thì có..."
"Đừ, đừng nói mấy lời ngu ngốc đó..."
Trong giọng điệu của hai cô gái đang tranh cãi không hề có chút gai góc nào.
Ngược lại, hơi thở và lời nói của họ không gì ngoài sự ngọt ngào và đáng yêu, khiến anh muốn nếm trải mọi thứ của họ một cách triệt để thêm lần nữa.
Tuy nhiên, như đã dự kiến, anh không thể dành toàn bộ thời gian chỉ để làm những việc như vậy.
"Phù"
Anh đột nhiên nhấc người dậy trên giường và mỉm cười với Erica và Liliana.
Hai cô gái đáp lại anh bằng một nụ cười mãn nguyện. Là một người không phải anh hùng mà là ma vương, anh cảm thấy thỏa mãn đến mức muốn run rẩy.
Erica bỗng nhiên lẩm bẩm.
"Có lẽ──chúng ta nên sớm nghĩ tên..."
"Tên cho cái gì?"
"Hiển nhiên là cho con của anh và em."
"…………"
"Em nghĩ sẽ đặt tên Caesar nếu là con trai. Đó là một cái tên tương đối phổ biến ở Ý, nhưng thực ra trong gia tộc Blandelli──cho đến giờ chưa có đứa trẻ nào được đặt tên đó. Đây cũng là tên của Caesar Borgia, một nhân vật phản diện tài ba trong thời loạn, dù sao thì, đó là một cái tên phù hợp cho con của chúng ta. Nhưng, nếu sinh con gái thì nên đặt tên là gì?"
"Tên con sao. Tôi cũng nên suy nghĩ về nó chứ nhỉ..."
"Anh chắc chắn nên làm thế, Lily."
"Tuy nhiên, cũng có lựa chọn tên Nhật Bản. Trong trường hợp đó, thay vì chúng ta, chúng ta nên để vị quý ông sẽ làm cha suy nghĩ tên..."
Những lời thủ thỉ gối chăn tiếp tục trong không khí thư thái sau cuộc hoan lạc.
Cứ như thể cuộc sống hàng ngày chỉ toàn phiêu lưu và hỗn loạn là một lời nói dối──đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi vô cùng yên bình.
–
Phần 5
Tin nhắn từ Mariya Hikari viết 'Sau vụ này em sẽ đưa Shizuka-senpai đến chỗ anh Lữ☆' và tất nhiên Lu Yinghua đã không chậm trễ trả lời.
'Đừng có đùa với tôi. Tôi sẽ không chấp nhận cho cái tổ của tôi bị người phụ nữ đó tấn công đâu. Trước mắt, cứ đưa cô ta đến đền thờ ở chỗ cô đi. Tôi sẽ đến đó sau.'
Cho đến lúc đó, anh đang ở một tòa nhà đa dụng ở Kabukichou, Shinjuku.
Đó là nơi ở của Yinghua và chi nhánh Tokyo của gia đình Lữ Hồng Kông. Anh đang nói chuyện điện thoại với Erica Blandelli ở Thượng Hải trong phòng mình tại tòa nhà này.
Anh mặc áo phông đen và chiếc áo khoác ngắn màu đen tương tự trước khi đi ra ngoài với vẻ mặt cau có.
──Em gái của Mariya Yuri giờ không còn là người học việc nữa, cô ấy đã chính thức trở thành một công chúa vũ nữ thần nữa. Cô ấy được giao phó Đền Nanao để thay thế cho chị gái đã chuyển đến Kyoto.
Tuy nhiên, Lu Yinghua đã không đi đến cánh cổng hổ tại đền thờ đó.
Thay vào đó, anh đi đến Sanbanchou thuộc quận Chiyoda.
Biệt thự của gia đình Sayanomiya. Mặc dù đã cũ, nhưng đó là một biệt thự kiểu phương Tây tinh tế.
Đó là trụ sở của Ủy ban Biên soạn Lịch sử.
Nhưng, chủ nhân của biệt thự này là một tín đồ lâu năm của Thần Kusanagi Godou, cô ấy đã tái khởi động ủy ban như một chi nhánh cấp dưới của Liên minh Bàn Tròn nơi ma vương đó ngự trị ở đỉnh cao.
Lu Yinghua bước vào biệt thự kiểu phương Tây này như thể anh là chủ nhân của nơi đó và đi thẳng đến văn phòng của chủ nhân.
"Yo."
"Này, lạ nhỉ. Lữ-kun tự mình đến đây."
"Thông thường thì bọn tôi sẽ xông vào cửa hàng hoặc tòa nhà của anh mà."
Người đẹp Sayanomiya Kaoru ăn mặc sành điệu với trang phục nam như thường lệ.
Bộ vest công sở sờn rách của Amakasu Touma cũng như thường lệ. Khác với Lu Yinghua đã cao thêm năm centimet trong hai năm nay, hai người họ không thay đổi nhiều.
Lu Yinghua không vòng vo với cặp chủ tớ đã trở thành những gương mặt quen thuộc với anh trong vài năm qua.
"Về vụ rắc rối đã kéo em gái của quý chú vào, chắc chắn hai người đã nắm rõ chi tiết rồi đúng không? Kể tóm tắt cho tôi nghe."
"Đúng là Lữ-san sắc sảo."
Amakasu tươi cười rạng rỡ. Yinghua nhăn mặt.
"Không đời nào Mariya Hikari sẽ bỏ qua việc liên hệ với hai người. Người phụ nữ đó quá cố chấp và chăm chỉ, cô ấy thường gây rắc rối cho chúng tôi."
"Wahahaha, vậy sao."
Bên cạnh Amakasu đang cười, Sayanomiya Kaoru lên tiếng.
"Hiện tại Shizuka-san đang được Hikari bảo vệ và đưa đến đền Nanao. Trong thời gian đó, chúng tôi, ủy ban, đã cố gắng liên lạc với phù thủy Lucrezia Zora ở Sardinia."
Đó là một cái tên anh nghe lần đầu. Yinghua hỏi.
"Đó là ai?"
"Cô ấy là một phù thủy có thể cạnh tranh vị trí hàng đầu ngay cả ở Châu Âu, một người đã tạo ra nguyên nhân khiến chúa thượng của chúng ta, Kusanagi Godou có thể trở thành một Campione. Cụ thể hơn, chính cô ấy đã để lại Bí Tông Thư Prometheus──tấm bản đá có thể đánh cắp sức mạnh của thần ở Nhật Bản."
"Ồ"
"Để đưa tấm bản đá đó cho Phu nhân Lucrezia, Godou-san đã đi tận Sardinia ở Ý và bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu vĩ đại nơi anh ấy chiến đấu với chiến thần Verethragna. Và sau đó, Amakasu của chúng ta đã cố gắng nói chuyện với cô ấy qua điện thoại."
Kaoru liếc nhìn Amakasu. Anh ta liền mở miệng nói thêm lần nữa.
"Tấm bản đá đó, khi cô Lucrezia đến Nhật Bản vài chục năm trước, cô ấy đã để nó ở một ngôi đền nhỏ bên đường... tại một ngôi làng giờ đã bị bỏ hoang ở Bán đảo Noto."
"Để làm gì?"
"Dường như là để xoa dịu lời nguyền của một linh hồn báo thù nguy hiểm──một vị thần giận dữ... Do tinh thần hiệp sĩ của mình, cô Lucrezia đã đánh cắp sức mạnh thần thánh của vị thần giận dữ bằng Bí Tông Thư Prometheus mà cô ấy mang theo một cách tình cờ, và làm cho vị thần đó trở nên bất lực. Và sau đó, để chuẩn bị cho thời điểm vị thần sẽ hồi sinh──"
Cô ấy đã dâng tặng Bí Tông Thư Prometheus tại ngôi đền nhỏ bên đường.
Dù thời gian có trôi qua như thế nào, vùng đất nơi ác thần tái sinh đã trở thành một ngôi làng hoang phế, và tấm thạch bản phong ấn mất đi nơi nó từng thuộc về. Thế là nó được gửi đến nhà Kusanagi Ichiro – “người quen của chủ cũ”…….
“Vậy ra chú đáng kính đã giết một vị thần trong hoàn cảnh như vậy.”
“Khoảng mười ngày trước, dường như tiểu thư Lucrezia đã có được một linh thị. Ác thần vào thời điểm đó sẽ tái sinh, và hắn sẽ tìm cách gây ra tai họa cho thế giới. Nhưng, hắn cũng sẽ biết rằng tấm thạch bản phong ấn hắn đã được đưa ra ngoài làng──. Đó là lý do tại sao hắn sẽ tìm kiếm nó để phá hủy…….”
Amakasu nhún vai ở điểm này.
“Ác thần được đề cập đến nên truy đuổi dấu vết của tấm thạch bản và xuất hiện tại nhà Kusanagi. Đây là lời tiên tri từ tiểu thư Lucrezia. Cô ấy đã gửi bùa chú để bảo vệ những người trong nhà đó, và cô ấy cũng đã gửi tin nhắn đến những người ở Thượng Hải và Kyoto.”
“Nhưng, hai chị Nee-san ở Kyoto đang tự nhốt mình trong núi mà đúng không?”
Yinghua nói sau khi nghe chi tiết sự kiện từ Amakasu.
“Điện thoại và internet không thể sử dụng, nên dù cô ấy liên lạc cũng vô ích phải không?”
“Đúng như cô nói. Và rồi, vì một lý do nào đó, cũng không có phản hồi từ hai người ở Thượng Hải, nên rất rắc rối.”
“Được thôi. Dù sao thì, nếu đã vậy.”
Yinghua suy nghĩ một lúc rồi đưa ra gợi ý.
“Dù gọi là ác thần, nó cũng chỉ là một loại oan hồn hay ma quỷ thôi phải không? Vậy thì, chúng ta hãy gọi Hikari đến đây thì sao? Sau đó cô ấy cùng với tôi và anh Sayanomiya sẽ canh gác ở nhà chú đáng kính.”
“Cậu định phục kích, Li-kun? Và sau đó khuất phục ác thần bằng vũ lực, phải không?”
Yinghua gật đầu trước câu hỏi của Kaoru.
“Đúng vậy. Chỉ cần tôi và hai hime-miko ở đó là đủ.”
“Chắc chắn rồi. Nhưng, thật bất ngờ khi cậu, người thuộc phe cận chiến, lại tình nguyện tham gia vào một cuộc chiến chống lại loại ‘quái vật mà mắt thường không thể thấy’ như thế này.”
Kaori cười và liếc nhìn Amakasu.
“Không, cô thấy đấy, tôi đang xem xét cách thuyết phục Amakasu-san, để anh ấy thể hiện tài năng của mình ở đây với tư cách là một ninja bậc thầy!”
“Nhẫn thuật sẽ không hữu ích ở tiền tuyến chống lại một đối thủ nguy hiểm như một ác thần!”
Tất nhiên Amakasu từ chối hết sức, nhưng sếp của anh ta nhẹ nhàng chỉ ra.
“Anh nói vậy lần nữa. Anh cũng có thể đẩy lùi sự chiếm hữu đúng không? Amakasu-san cũng có năng lực trong Đạo Âm Dương nữa.”
“Lu-san vừa đặc biệt nói lên nguyện vọng tham gia, nên tôi nghĩ nên giao việc này cho cậu ấy!”
“Vâng, sau khi nghe về sự tái xuất của sư phụ một lần nữa, tôi bây giờ muốn khôi phục lại bản năng chiến đấu thực sự của mình. Diệt trừ một linh hồn sau bao lâu cũng không tệ.”
Đứa con thiên tài của giới võ thuật, Lu Yinghua cũng đã bước sang tuổi mười bảy.
Chiều cao của cậu khoảng 175 centimet. Sẽ còn mất vài năm nữa cho đến khi vóc dáng và khả năng thể chất của cậu hoàn toàn trưởng thành. Nhưng, sự phát triển của cơ thể cậu thật đáng kinh ngạc so với khi cậu mười bốn tuổi.
Và rồi, dù không có sư phụ, việc kỹ thuật của cậu ngừng phát triển là──không thể.
Đối với một chuyên gia đã đạt đến trạng thái tinh thần ở cấp độ của Lu Yinghua, nếu họ rèn luyện kỹ thuật, tích lũy sự rèn luyện vất vả và phát huy sự khéo léo, họ sẽ ổn với điều đó. Qua những ngày dài luyện tập, họ đã học được những nền tảng và cơ sở mà họ có thể đạt đến những đỉnh cao mới chỉ bằng nỗ lực của chính mình.
Trong những câu chuyện cực đoan, những người đã đạt đến cảnh giới này có thể tiến bộ ngay cả khi ngủ.
Họ cảm nhận được luồng gió khi nằm xuống, ngay cả khi chỉ nhìn ngắm những đám mây trôi, họ cũng sẽ tự mình có được một loại giác ngộ nào đó, điều này sẽ trở thành động lực để trau dồi kỹ thuật của họ tinh tế hơn nữa.
Tuy nhiên, chỉ có về ‘bản năng chiến đấu’ là nó sẽ cùn đi bất kể thế nào.
Trong hai năm này, cậu không nhận được bất kỳ nhiệm vụ vô lý nào từ sư phụ, cậu dồn hết tâm huyết vào hoạt động của nhóm ngoài vòng pháp luật 《Gia tộc Lữ Hồng Kông》 ở Tokyo. Kết quả là cơ hội ra tiền tuyến của cậu giảm đi.
Lu Yinghua cuối cùng đã chấp nhận và quyết định “trở lại hoạt động tích cực”.
–
Phần 6
Sâu trong núi của tỉnh Kyoto.
Tuy nhiên, dù gọi là Kyoto, nhưng ngọn núi nằm ở biên giới tỉnh, kéo dài sang cả tỉnh Shiga.
Ngôi chùa chính của phái Tendai đó, chùa Enryaku cũng sở hữu khuôn viên đền thờ. Đây là “khu vực ẩn cư” mà Seishuuin Ena đã chọn.
Hiện tại, hime-miko của kiếm đang nhìn xuống ngọn núi vào buổi chiều tối từ đỉnh núi.
Một cây tuyết tùng với tuổi đời có lẽ đã lên đến bốn chữ số. Cô lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình để leo lên đỉnh cây như một con khỉ.
“Đúng như Ena nghĩ, trên cao đúng là cảm giác thật dễ chịu……”
Ngay cả cái lạnh của gió mùa đông cũng trở nên dễ chịu. Ena lẩm bẩm.
……Khi ở lâu trong núi, phần lớn thời gian cô sẽ ở một mình. Mặc dù là Seishuuin Ena, một đứa con của thiên nhiên, cô đã dần cảm thấy sự cô độc đôi khi quá sức đối với mình.
Nhân tiện, trang phục của Ena hiện tại là trang phục của một thiếu nữ đền thờ.
Áo trắng và hakama đỏ, hơn nữa cô còn mặc một chiếc chihaya như áo khoác, đi kèm với tabi và zori làm giày dép. (TN: Chihaya = áo haori mỏng, màu trắng nghi lễ do miko mặc. Tabi = tất Nhật Bản (có ngón chân tách), Zori = dép Nhật Bản)
Tuy nhiên, để dễ dàng hơn khi cô nhảy nhót trong hoang dã trên núi, cô đã xắn tay áo lên bằng dây tasuki. Hakama của cô được kết hợp với quần legging nên khá dễ dàng để chạy.
Tay cô cầm một cây tích trượng. Vẻ ngoài của cô trông giống sự kết hợp giữa một thiếu nữ đền thờ và một đệ tử tu hành khổ hạnh.
“Ồ. Chắc đó là chỗ của chúng ta rồi phải không?”
Khói bếp nấu ăn đang bốc lên từ một góc trong núi.
Cô đang trải qua cuộc sống hằng ngày cùng Mariya Yuri trong một am nhỏ tồi tàn. Hướng khói bay ra từ căn nhà tạm đó. Chắc chắn người bạn đồng hành của cô ấy đang trổ tài nấu một bữa tối đạm bạc ngay lúc này.
"Không phải tôi đưa cô ấy đến đây vì lý do đó, nhưng tôi mừng vì có Yuri bên cạnh vào lúc này..."
Cô ấy lẩm bẩm một cách chân thành.
Ngay lúc này, cô ấy thậm chí không kiêng ngũ cốc (lúa mì, gạo, đậu, kê (awa và kibi)), nên cô có thể thoải mái ăn cả gạo hay lúa mì.
Mặc dù nguyên liệu có ít ỏi, nhưng một Yamato Nadeshiko tự hào về kỹ năng nấu ăn của mình sẽ vận dụng sự khéo léo để thêm sự đa dạng và tô điểm cho bàn ăn. Cô ấy là một đồng minh đáng tin cậy.
Hơn nữa──
Cả Ena và Yuri đều đã trở thành sinh viên của một trường nữ sinh tại Kyoto.
Tuy nhiên, giữa cuộc sống đại học, cứ vài tháng họ lại rút lui về núi, vì vậy họ không thể được coi là những sinh viên siêng năng theo bất kỳ cách nào. Đó là một trường đại học có liên hệ với Ủy ban Biên soạn Lịch sử, mà họ chọn vì nó là một "cơ sở giáo dục phù hợp với sự tiện lợi của hime-miko".
Mục tiêu của Ena và Yuri không phải là để học tập.
Mà là để điều phối tất cả các hime-miko ở phía tây, tức là từ Shizuoka trở về phía tây.
Seishuuin Ena và Mariya Yuri cùng nhau đứng đầu tất cả các hime-miko.
Tuy nhiên, cả hai người đều là người của "phía đông". Trưởng Ủy ban Biên soạn Lịch sử và một trong những hime-miko hàng đầu, Sayanomiya Kaoru cũng đến từ phía đông, từ Tokyo.
Trong hai năm rưỡi qua, Kaoru đã thể hiện sự sắc sảo của mình và thay đổi triệt để cấu trúc tổ chức của ủy ban.
Điều giúp việc đó trở nên khả thi là quyền uy của “kẻ sát thần duy nhất còn lại trên thế giới”.
Nhưng, một làn sóng phản đối đã nảy sinh từ cuộc cải cách quá quyết liệt này. Đặc biệt là ở "lãnh thổ phía tây" vốn cách xa Tokyo về mặt địa lý và tinh thần.
"Thực ra sẽ tốt hơn nếu bệ hạ đích thân đến phía tây."
Không đời nào họ có thể yêu cầu điều đó từ người đang bận rộn.
Đó là lý do tại sao, Seishuuin Ena và Mariya Yuri đã đến Kyoto.
Họ là những hime-miko hàng đầu và là phu nhân của kẻ sát thần. Nếu hai người này thể hiện sự hiện diện của mình ở "phía tây", thế giới ma thuật Nhật Bản tập trung ở Kyoto, thì tự nhiên sự phản đối sẽ giảm bớt.
Với phán đoán đó, họ chuyển đến Kyoto nhân cơ hội nhập học đại học.
Và rồi, chưa đầy một năm, kế hoạch này đã bắt đầu thành công.
"Nếu cứ thế này, có lẽ chúng ta sẽ sớm có thể cùng bệ hạ đến “thế giới bên kia”......"
Cô không được lơ là việc rèn luyện của mình cho thời khắc đó.
Không chỉ Ena, ngay cả Yuri cũng rút lui vào núi cũng vì mục đích đó. Họ muốn trau dồi tâm trí và thể xác bằng linh khí của núi sâu──
"Ể?"
Đứng trên đỉnh cây tuyết tùng ngàn năm tuổi, Ena có thể nhìn toàn cảnh núi non.
Tuy nhiên, Ena cảm thấy "một cảm giác lạc lõng" và cô nghiêng đầu.
Lần ẩn cư trên núi này đã kéo dài gần nửa tháng. Nhờ đó, cô đã nắm vững địa hình khu vực này. Cảm giác như có điều gì đó thân quen đang len lỏi vào đó...
Đó không phải là vấn đề của thị giác hay thậm chí là bản năng.
Mối liên kết của cô với thanh thần kiếm, Thiên Chi Tùng Vân Kiếm, đang mách bảo Seishuuin Ena điều đó.
"Bệ hạ!"
Ena lao xuống cây tuyết tùng ngàn năm với sự nhanh nhẹn của loài khỉ và cô bắt đầu chạy xuyên rừng.
Cô chạy, và chạy. Tìm kiếm luồng khí của thanh thần kiếm thân quen. Cô đã gặp được người mà mình tìm kiếm ở giữa con đường núi hiểm trở.
"Khi ta đang nghĩ thứ gì đang đến gần, thì ra đúng là ngươi."
"Em đã đợi, suốt thời gian qua!"
Ena nhảy tới với đôi mắt ngấn lệ và ôm chặt lấy anh.
Tuy nhiên, vì cô lao vào quá mạnh, anh đã bị đẩy ngã. Ena ở tư thế cưỡi ngựa trong khi Godou nằm ngửa trên mặt đất.
Nhưng, với tư thế này, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, ánh mắt họ quấn quýt nồng nàn──
"Ena..."
"Em muốn gặp anh, bệ hạ... khoan đã, không được, chưa được!"
Nghe giọng nói của người tình yêu dấu, môi Ena nghiêng về phía trước, nhưng cô chợt giật mình.
"Yuri đang ở gần đây mà──suýt nữa thì em đã cướp công cô ấy."
"Thật vậy sao?"
"Vâng, vâng. Quả thật tốt hơn là nên làm điều đó ở chỗ có Yuri..."
"Mặc dù vào những lúc như thế này, em thường muốn chỉ có hai chúng ta..."
"Ể, thật vậy sao?"
"Đó là cách ta thấy, nhưng hãy gạt chuyện đó sang một bên. Ta cũng muốn gặp Yuri nhanh chóng. Cô ấy ở đâu?"
–
Một căn chòi đơn giản làm bằng gỗ dùng để ở trên núi.
Đó là nơi ở tạm thời của Yuri và Ena. Không có nước máy, gas, hay điện. Họ phải múc nước từ một dòng suối trong, và nhóm lửa bằng que diêm. Đó là một cuộc sống với nhiều khó khăn.
Tuy nhiên, luồng khí của núi sâu này đã thanh lọc tâm hồn và cơ thể của những hime-miko như Yuri và Ena.
Hai người họ sống cùng nhau ẩn cư ở đây vì lý do đó. Bởi vì đó là một phần của quá trình rèn luyện, Yuri cũng mặc trang phục nữ tu sĩ đền thờ. Cô ấy mặc một chiếc chihaya bên ngoài quần áo của mình.
Bữa tối nay là món lẩu rau rừng và nấm, sau đó là cháo gạo miso.
Yuri lẩm bẩm sau khi hoàn thành các công đoạn chuẩn bị cơ bản.
"Ena-san, cô ấy vẫn chưa về à?"
Người bạn đồng hành của cô, Seishuuin Ena.
Cô ấy thường khởi hành trước bình minh, và trở về cùng lúc mặt trời lặn. Nhưng hôm nay, "về nhà" của cô ấy lại muộn. Cô ấy bắt đầu lo lắng rằng Ena có thể đã gặp phải nguy hiểm nào đó khi,
"Hửm?"
Một phong bì nằm lăn lóc ở góc căn chòi mà cô không hề hay biết.
Một Yuri cẩn thận sẽ không để thứ như vậy nằm đó. Người bạn cùng phòng lơ đãng của cô ấy có thể làm vậy, nhưng cô cũng đã dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ gọn gàng sau khi bạn mình đi khỏi.
Nói cách khác, đó là thứ được gửi đến bằng phép thuật gửi thư──.
"Cái phong bì đó... Kaoru-san?"
Đó là một phong bì có màu nâu đỏ nhạt hiếm thấy.
Nó là thứ mà Sayanomiya Kaoru thường xuyên sử dụng khi gửi những tin nhắn riêng tư.
"Có thể là thông báo gì đây?" Khi Yuri định nhặt nó lên, cánh cửa căn lều đột nhiên mở ra. Nghĩ rằng chắc chắn là Seishuuin Ena đã về, Yuri quay lại──
"!?"
Yuri chết lặng.
Chàng trai đáng lẽ không nên có mặt ở đây lại đang đứng đó.
"Đã lâu không gặp, Yuri."
"Fufufufu. Bệ hạ đã nhảy lên máy bay từ Thượng Hải đến sân bay Kansai, rồi đến đây chỉ vì hai chúng ta."
Seishuuin Ena cũng đang tươi cười rạng rỡ ngay phía sau anh,
Tuy nhiên, đầu óc Yuri hoàn toàn trống rỗng, cô không biết phải nói gì. Cuối cùng, cô buột miệng nói ra một câu hơi lạc đề.
"E, ừm, đúng lúc quá. Em vừa chuẩn bị xong bữa tối──. E, Ena-san nữa, xin đợi một chút được không ạ? Em sẽ bắt đầu ngay..."
"Thay vì thế, anh thích cái này hơn."
"Ể..."
"Yuri."
Khi cô nhận ra, cô đã bị anh ôm chặt. Và rồi khi cô nhận ra xa hơn nữa, bộ trang phục nữ tu của cô đã hoàn toàn bị cởi ra và vứt đi, và cô cùng anh nằm trên tấm nệm.
Ena cũng trong cùng một tư thế, cả hai cùng sẻ chia chàng trai mà họ yêu thương từ hai phía.
"Cuối cùng chúng ta cũng có thể làm điều này với bệ hạ... Em thật hạnh phúc──"
"Ena này, cô ấy cứ khăng khăng rằng sẽ không vui nếu không có Yuri cùng."
"Trời ơi, Ena-san..."
Cả hai say đắm đón nhận những vuốt ve yêu thương từ đôi môi của anh. Họ uốn éo và thở dốc mãnh liệt. Đôi tay trắng ngần của hai người ôm lấy anh, bao bọc anh bằng sự mềm mại và ấm áp của làn da họ──.
Nhưng, đó chưa phải là tất cả.
"À. Đừng nghịch ngợm, Yuri──!"
Ngay cả với lời cầu xin đó, Yuri vẫn không bận tâm và lướt môi mình trên lưng Ena.
Được Yuri vuốt ve, nữ kiếm sĩ hime-miko khẽ rên lên "Nn──". Cô ấy thật đáng yêu khi cố gắng chịu đựng một cách tuyệt vọng như vậy. Yuri mỉm cười.
"Hãy nằm yên nhé, Ena-san."
"Trời, trời ơi-. Nn──nnnh"
Có lẽ là vì hai người đã quen biết nhau từ lâu, như bạn thuở nhỏ, và như những người bạn thân nhất.
Khi cùng chung giường với người yêu là chàng trai, cùng với Seishuuin Ena, cảm giác ngần ngại khi da thịt chạm nhau với cô ấy tự nhiên biến mất. Người bạn thuở nhỏ thường ngày rất chủ động lại quằn quại yếu ớt trong khoái cảm, lúc đó cô ấy cũng sẽ cùng anh vuốt ve người bạn thân yêu của mình.
"Nếu em cứ thế này thì──bệ hạ, hãy giúp một tay."
"Được thôi."
"À. Ena-san nữa, cái đó... nnnnnh!"
Ena bằng cách nào đó nâng cơ thể mình lên, rồi nhẹ nhàng vòng sang bên phải của Yuri, và hôn vào dái tai cùng gáy của cô. Và rồi anh vòng sang bên trái, và làm điều tương tự──
Mặt trời đã lặn hoàn toàn mà không ai để ý, và đêm tối đang buông xuống.
Không khí lạnh lẽo của vùng núi sâu dần dần tràn vào căn lều bị bao phủ bởi những kẽ hở.
Chỉ ngọn lửa cháy trong bếp lò chìm cũng không đủ để làm tăng nhiệt độ. Tuy nhiên, ba người họ lại trở nên quá đỗi hừng hực với cuộc hẹn hò sau bao lâu.
Thời gian trôi qua mà họ không hề cảm thấy lạnh một chút nào──.
–
Phần 7
Đêm đã đến.
Đó là khoảng thời gian khi những vật phẩm của thế giới đáng ngại trở nên hoạt động.
"Tối nay nhà của chú không có ai đúng không?"
"Vâng. Em đã nhờ Shizuka-senpai gọi điện để mẹ của gia đình Kusanagi sẽ ngủ qua đêm ở nơi khác."
"Được. Vậy thì tôi có thể làm điều này mà không cần e dè rồi."
Lu Yinghua gật đầu khi nghe lời đảm bảo từ Mariya Hikari.
Người thứ ba đang đứng ngay bên cạnh họ.
"Hahahaha. Đây là lần đầu tiên tôi điên cuồng với đội hình này nên──thật sự rất mới mẻ."
"Kaoru-san không thực sự ra "hiện trường" nhiều mà."
"Đó là cách làm việc của những người có trách nhiệm. Chỉ là, nhìn xem đối thủ lần này là thứ gì đó như tà ma, hồn ma, hay một vị thần phẫn nộ, thì không ai phù hợp hơn chúng ta."
Sayanomiya Kaoru nháy mắt đáp lại lời nói của Hikari.
Khu Nedzu, khu vực thứ ba vào ban đêm, sau 10 giờ──. Địa điểm là một con hẻm nhỏ ở đó.
Có khả năng thu hút sự chú ý của công chúng, nên ba người họ mặc quần áo thường ngày. Tuy nhiên, chỉ có Hikari là mặc đồng phục học viện Jounan. Và rồi với tư cách là một 'mỹ nam giả gái', Kaoru mặc một chiếc áo khoác nam và một chiếc áo khoác đen nam bên ngoài.
Tối nay, Kaoru đến với tư cách là một hime-miko. Cô ấy cười toe toét vui vẻ.
"Đây cũng là một kiểu duyên phận. Tôi phải đột nhập, liều mạng một chút."
"Amakasu-san, trông anh ấy rất vui phải không."
"Anh trai đó, đó là vì anh ấy luôn bị Sayanomiya-niisan làm việc cật lực mà."
"Nhân tiện Lu-san, cậu đang tương tác bình thường với Kaoru-san phải không? Mặc dù Kaoru-san cũng là phụ nữ."
"Bởi vì, cô ta đã giống một người đàn ông rồi mà?"
"Với tư cách là một trinh nữ kém cỏi ít nhiều có thể khiến hoa phải đỏ mặt trước vẻ đẹp của tôi, tôi không biết nên tức giận hay buồn trước lời tuyên bố đó. Ngay cả tôi cũng sở hữu một hoặc hai trái tim phụ nữ chân thành thật sự──"
"Phiền phức thật-. Đừng nói những điều mà cô còn không có ý đó!"
Yinghua gay gắt đáp lại lời trêu chọc của Kaoru. Hikari bật cười khi thấy điều đó.
Họ không thực sự lo lắng──chỉ là bề ngoài. Ba người họ còn non nớt/trẻ con, nhưng tất cả đều sở hữu kinh nghiệm vượt xa tiêu chuẩn.
Nếu họ căng thẳng suốt thời gian nằm phục kích, họ sẽ chỉ mệt mỏi trước.
Để phát huy sức mạnh khi thời cơ đến, họ nên thư giãn thay vì căng thẳng lúc này.
Hơn nữa, trên hết, cả ba đều không lơ là cảnh giác. Giọng nói của họ cũng nhỏ đi cuối cùng, hai hime-miko đang mài sắc giác quan tâm linh, tìm kiếm sự hiện diện của cái ác.
Lu Yinghua sở hữu thính giác nhạy bén hơn bất kỳ ai nhờ kiến thức sâu rộng về Nội Công của mình.
Nếu có dù chỉ là một tiếng động đáng ngờ nhỏ nhất, anh ta sẽ ngay lập tức cảm nhận được. Và tối nay, đứa con ưu tú của giới võ lâm đã lấy ra vũ khí gia bảo của gia đình mình sau bao lâu.
"Lữ-kun. Anh đã chuẩn bị xong cái thứ đó rồi chứ?"
"Ừ. Nhìn này."
*Xoạt-*. Anh ta lấy ra một món vũ khí gấp gọn từ trong túi áo, cầm chắc bằng hai tay từ hai đầu và nhanh chóng mở nó ra. Có thể nói đó là một 'roi kim loại'.
Chiều dài của nó khoảng 110 centimet. Những thanh kim loại mỏng được nối với nhau bằng các khớp vòng.
Ở đầu cuối, có gắn một 'lưỡi dao' trông giống như đầu mũi giáo.
Nếu được vung và quất vào kẻ thù, nó sẽ di chuyển linh hoạt như một chiếc roi, chém nát chúng. Hơn nữa, khi gấp lại, món vũ khí này sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Đó là một món vũ khí của võ thuật Trung Quốc, được gọi là roi cửu tiết.
Kaoru đã rất ấn tượng.
"Thì ra là thứ này. Món vũ khí mà anh đã dùng chống lại Erica-san trong cuộc nội chiến ma vương ngày trước."
"Raihouben có phép màu xua đuổi tà ác. Nó sẽ chém yêu quỷ, đánh bại cái ác, và hóa giải mọi lời nguyền hoặc ma thuật một cách triệt để."
Những thanh kim loại cấu thành chiếc roi cửu tiết đều đen nhánh như đá vỏ chai.
Ngay dưới đầu nhọn sắc bén, tám ký tự '百邪斬断・万精駆逐'Bách Tà Trảm Đoạn – Vạn Tinh Khu Trục' được khắc tinh xảo và chính xác như thể được viết bằng bút lông.
Đây là Raihouben, bảo vật của gia tộc Lu ở Hồng Kông.
Trước đây, nó được dùng để xóa bỏ ma thuật của Erica Blandelli, nhưng công dụng ban đầu của nó là để diệt trừ tà ma.
"Nhắc mới nhớ, anh có liên lạc được với Erica-nee-san không?"
"Không, rất tiếc. Chúng tôi cũng không liên lạc được với Yuri và Ena ở Kyoto. Có lẽ bên họ đã xảy ra chuyện gì đó chăng?"
"Nhưng dù sao, đây là vấn đề mà chúng ta những người đang ở Tokyo phải giải quyết. Ngay cả khi không cần hỏi xác nhận mọi chuyện với tất cả các chị gái đi nữa──"
Hikari đang định nói điều gì đó một cách vui vẻ thì nét mặt cô trở nên nghiêm túc.
"Kaoru-san."
"Ừ. Dường như nó đang đến."
"Em cũng cảm nhận được. Cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng em... nó làm em nhớ lại hồi xưa bị sư phụ quẳng vào một hang động đầy ma quỷ, trời ạ."
Dường như có một sự hiện diện thực sự đáng ngại đang hòa vào không khí màn đêm.
Người bình thường sẽ không thể nhìn thấy hay thậm chí cảm nhận được, một con quái vật đang lẳng lặng bò về phía nhà của gia đình Kusanagi.
Tuy nhiên──ba người đang tập trung ở đây không hề lo lắng.
Mariya Hikari người xuất sắc về linh lực và khả năng thanh lọc tai họa, Kaoru người đã nắm vững linh lực và ma thuật cấp cao nhất với tư cách là một trong những hime-miko hàng đầu, Lu Yinghua người thậm chí đã học được các dụng cụ nghi lễ để tấn công tà ma.
Oán linh được nhắc đến ở trên không hề có sức mạnh đủ để đánh bại đội hình này.
Cả ba đã cảm nhận được điều đó từ mức độ của luồng khí đáng ngại đang tiếp cận.
Và rồi ba mươi phút sau, điều đó đã được chứng minh là sự thật, nhưng──
–
Phần 8
"Ưm, tôi có thể hỏi một điều không?"
"Đương nhiên tôi không ngại, Kusanagi Shizuka-san. Tuy nhiên, theo quan điểm bảo vệ thông tin cá nhân, xin hãy khoan hồng đừng hỏi địa chỉ và số điện thoại của tôi."
Người tự giới thiệu là Amakasu vừa cười toe toét vừa trả lời câu hỏi của Shizuka.
Anh ta là một thanh niên khoảng đầu ba mươi, mặc bộ vest công sở đã sờn cũ. Vẻ ngoài trông như không thể làm hại một con côn trùng, nhưng vì lý do nào đó, anh ta lại không giống một nhân viên văn phòng trung thực so với vẻ ngoài đó.
(Có lẽ là vậy. Anh ta là một người có khí chất giống một thám tử mặc thường phục...)
Shizuka nghĩ như vậy.
Họ đang ở Toranomon thuộc quận Minato. Ngôi đền mà đàn em Hikari của cô đôi khi làm thêm. Tuy nhiên, không có bất kỳ nhân viên đền thờ nào trong chính điện, trên khuôn viên đền, hay trong văn phòng.
Trên khuôn viên trải sỏi──
Chỉ có Kusanagi Shizuka và chàng trai tên Amakasu ở đó.
"Khoảng mấy giờ thì tôi có thể về nhà?"
"Sau khi việc trừ ma kết thúc."
"Hikari và những người của đền này đi đâu vậy...?"
"Để tránh kịch bản tồi tệ nhất xảy ra, chúng tôi đã yêu cầu họ trú ẩn."
"Kịch bản tồi tệ nhất là sao?"
"Đó là nếu vị thần thịnh nộ đó đi theo khí tức của mục tiêu và xuất hiện tại vị trí của cô."
"Tôi đang bị người đó nhắm tới à!?"
"Tôi nghĩ chính xác hơn là vị thần thịnh nộ đó đang nhắm vào phiến đá đã phong ấn nó trong quá khứ. Các nhân viên của chúng tôi đang ẩn nấp tại nhà Kusanagi, nơi từng tạm thời là nơi lưu giữ nó. Họ đang xử lý nó ngay bây giờ. Cũng có thể nó sẽ đi theo sự hiện diện của cư dân trong nhà và truy đuổi dấu vết của cô hoặc mẹ cô."
"Haa."
Chàng trai Amakasu đang nói trôi chảy những lý luận kỳ lạ của mình trông có vẻ vui vẻ.
Có lẽ anh ta có tính cách sẽ cảm thấy vui khi dạy ai đó điều gì đó. Vài giờ trước, khi Shizuka đang chờ ở ngôi đền này, anh ta đã xuất hiện trước mặt cô và nói.
'Rất vui được gặp cô. Tôi là chuyên gia trừ ma. Tôi sẽ bảo vệ cô một thời gian.'
Hơn nữa,
'Ngôi đền này đã giao phó mọi thứ cho cơ quan của chúng tôi, tôi đến từ cơ quan đền thờ Thần đạo.'
Đó là một lời tuyên bố thực sự kiêu ngạo.
Shizuka một lần nữa hỏi chàng trai bí ẩn đang có tâm trạng tốt kể từ lần đầu họ gặp mặt.
"Khả năng tôi gặp nguy hiểm thực sự là bao nhiêu?"
"Tôi đang đi cùng cô chỉ để phòng hờ nhưng──tôi tin chỉ khoảng mười phần trăm là tối đa. Đội đang làm việc tại nhà cô gồm những người nổi bật nhất trong lĩnh vực của họ ở Nhật Bản. Tuy nhiên, nếu có một yếu tố đáng lo ngại, đó là việc một người ở cấp độ Lucrezia Zora đã phải sử dụng 'phiến đá đó'..."
"?"
"Không, cô thấy đấy, phiến đá đó là một vật phẩm có xuất xứ phi thường. Nó không phải là thứ để sử dụng trừ khi đối thủ thực sự khó nhằn hoặc ngoan cường. Có lẽ, trong trường hợp khó xảy ra nhất, khả năng vị thần thịnh nộ trượt khỏi vòng vây của ba người đó chỉ trong gang tấc không phải là bằng không, đại loại vậy──"
Khi Amakasu đang thao thao bất tuyệt một lời giải thích khó hiểu.
*Rùng mình*. Shizuka đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Cảm giác như cơ thể cô đông cứng đến tận xương tủy. Điều đó là không thể tưởng tượng được đối với Tokyo vào tháng Mười Hai. Cứ như thể cô vừa đến một ngọn núi mùa đông với tuyết chất chồng.
Và rồi, Amakasu đang nhìn sững sờ. Anh ta nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt đất.
Shizuka cũng sốc. Ở đằng kia── một màn sương vô định hình đang cuộn mình. Thứ gì đó giống như một cục khí đục mờ đang lơ lửng một cách u ám!
"Gì, gì vậy?"
"Khả năng dưới mười phần trăm đã hoàn toàn xảy ra... Thần phẫn nộ đã ước tính rằng phiến đá sẽ được mang ra, và ngài ấy đã tuyệt vọng truy đuổi sự hiện diện của cư dân nhà Kusanagi──"
"Vậy, vậy ra đó là thứ gì đó giống như ma quỷ như dự đoán sao!?"
"Đó là một thực thể có đẳng cấp cao hơn một chút. Xin hãy lùi lại."
Chàng trai trẻ Amakasu nhanh chóng ném ra một lá bùa giấy.
Trên đó có vẽ một số chữ Hán và hoa văn phức tạp. Amakasu sau đó tạo một thủ ấn bằng tay phải và niệm chú.
"Cấp Cấp Như Luật Lệnh──. Hỡi lá bùa, hãy nhanh chóng bay đến nơi ta đã ra lệnh."
Lá bùa giấy lập tức bùng cháy *bòh* với ngọn lửa xanh lam. Và rồi thật đáng kinh ngạc, nó dính vào màn sương vô định hình, ngăn chặn sự cuộn mình của thứ ma quỷ kia. Shizuka hét lên.
"Cháu đã xem cái đó một lần trong phim *Onmyouji* rồi!"
"À, vậy thì tôi không cần phải giải thích. Chỉ là, tôi không có siêu năng lực vĩ đại như Abe no Seimei, nên tôi không biết nó hiệu quả đến mức nào──guhah!?"
"Ếh!?"
Lá bùa xanh lam đang cháy dính trên màn sương vô định hình.
Nó đột nhiên bay về phía Amakasu và bám vào lưng chủ nhân của mình. Ngọn lửa xanh lam đổi màu thành đen. Chàng trai trẻ Amakasu ngã vật xuống, rồi bắt đầu co giật khắp người.
"Amakasu-san!?"
Anh ta không phản ứng. Có vẻ như anh ta đã bất tỉnh. Shizuka kinh ngạc.
Và rồi khi cô nhận ra, cái thứ u ám kia──cục khí đục mờ đã bao vây cô. Cô bị tấn công bởi một cơn ớn lạnh run rẩy, và không chỉ có vậy.
(……Mình không thể thở──?)
Cảm giác như không khí đang loãng dần và ý thức của cô đang mờ đi.
Cô không thể đứng vững được nữa, và cả hai đầu gối cô đều khuỵu xuống. Cảm giác sỏi đá thô ráp dưới đất thật đau đớn. Hơn nữa, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt trào dâng trong lòng cô.
(Mình sẽ, chết như thế này sao……?)
Đó là một nỗi sợ hãi mà cô cảm nhận lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời mình.
Sự độc ác và căm ghét mơ hồ được truyền tải một cách rõ ràng từ màn sương vô định hình. Nó coi mọi thứ trên thế giới này đều đáng ghét và rải rắc lời nguyền của mình. Shizuka đột nhiên hiểu ra rằng đó là một thực thể như vậy.
Thứ này không hề nghĩ gì đặc biệt về Shizuka như một cá nhân.
Đó là lý do tại sao, nó sẽ giết cô dễ dàng như hái một bông hoa──. Cô không muốn điều đó. Bị nỗi sợ hãi thúc đẩy, Shizuka hét lên.
"Cứu em, Onii-chan! Kusanagi Godou!"
Nghĩ lại thì──
Hai năm trước, ngay trước khi khởi hành đi Milan, điểm đến du học. Anh trai cô, Kusanagi Godou đã nói với cô điều này.
"Trong tương lai, nếu có lúc em cảm thấy mạng sống mình bị đe dọa, hãy thử gọi tên anh khi em nghĩ mình không còn gì để mất. Có lẽ, lúc đó anh sẽ chạy đến cứu em."
Khi nghe điều đó, "Đừng nói điều ngu ngốc!" cô đã giận dữ hét lên.
Nhưng, ngay bây giờ cô đã bản năng hét lên đúng như lời anh trai mình đã gợi ý.
Thật ngu ngốc. Tuy nhiên, có lẽ sẽ không còn cơ hội cho anh trai cô biết rằng em gái anh ấy thực sự đã làm một việc như vậy nữa. Trong trường hợp đó, có lẽ không sao cả…….
Ý thức của cô đang mờ dần, vào khoảnh khắc đó.
*Vù vù* Shizuka cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua.
"……Em có ổn không, Shizuka?"
Cô đột nhiên nghe thấy giọng anh trai mình. Không nghi ngờ gì nữa. Đó là giọng của Kusanagi Godou.
"Onii-chan!?"
"Yo. Trông em đầy năng lượng── à không phải thế hả."
Cô được anh trai mình bế trên cánh tay trái khi nhận ra.
Và rồi, người anh trai vung tay phải một cách dứt khoát như thể khuấy động không khí. Không đời nào một cử chỉ như vậy lại có tác dụng── màn sương vô định hình đã biến mất hoàn toàn…….
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Ý thức của cô nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Shizuka lẩm bẩm.
Cơn gió cô vừa cảm nhận vẫn đang thổi. Có lẽ nó đang mang không khí trong lành đến xung quanh cô, vì cơn gió lướt qua cô cảm thấy dễ chịu một cách lạ lùng.
Cô tự hỏi liệu cơn gió này có thổi bay cả hồn ma báo oán (thần phẫn nộ?)──.
Shizuka đang nghĩ những điều không thực tế trong khi cô nhìn chằm chằm vào mặt anh trai mình.
"……Anh có cao hơn không?"
"Chỉ một chút thôi. Nhiều nhất cũng chỉ hai hoặc ba centimet."
"Trong khi em chẳng cao lên chút nào."
"Trông có vẻ vậy. Ngoại hình của em hầu như không thay đổi so với hồi cấp hai."
"Đó là lúc anh phải nói rằng em đã trưởng thành hơn chứ! Dù chỉ là lời khen xã giao trong suốt!"
"Hahahah. Vậy sao."
Kusanagi Godou cười tươi roi rói và buông Shizuka xuống.
Và rồi── anh giúp Amakasu, người vẫn đang nằm, đứng dậy. Có vẻ như anh ta chưa ngất, chàng trai trẻ mặc vest cười yếu ớt.
"Thật sự không ngờ lại được gặp lại như thế này."
"Lâu rồi không gặp. Cơ thể anh ổn chứ?"
"Vâng, cũng tạm. Hahaha, lâu lắm rồi mới được chứng kiến hiệu ứng kỳ diệu của Kusanagi no Tsurugi, thật sự là một điều gì đó."
Chàng trai trẻ Amakasu cười gượng gạo sau khi được anh trai cô giúp đứng dậy.
Có vẻ như hai người này là bạn bè quen biết. Ngoài Kusanagi no── cái gì? Khi Shizuka nghiêng đầu, Amakasu cười vui vẻ.
"Tên khác của nó là Ama no Murakumo no Tsurugi. Có một thanh thần kiếm tình cờ có cùng tên với gia đình Kusanagi-san đúng không. À, đó là chuyện nhỏ. Và rồi──"
"Có vẻ như Hikari-san đã liên lạc với anh, đúng không?"
"À, đại loại vậy. Đúng lúc quá, tôi cũng muốn gặp cô bé đó. Cả Kaoru-san và Yinghua nữa."
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt, trông như thể họ đang ngầm trao đổi lời nói qua hàm ý.
Tuy nhiên, người anh trai đã tiến về phía Shizuka đang nghi hoặc──.
"Nhưng hôm nay, anh sẽ về nhà sau một thời gian dài. Anh cũng lo lắng cho con bé này nữa."
"E-Em đâu có làm gì khiến anh phải lo lắng cho em đâu──!"
"Không có gì ư? Nhưng quả thực anh vẫn lo lắng, nên hãy ngoan ngoãn dựa dẫm vào anh trai mình. Hôm nay chúng ta về nhà thôi. Còn mọi người khác thì sao?"
"Dù sao thì ông và mẹ hôm nay cũng không có nhà……"
"Gì chứ, vậy thì chỉ có hai anh em mình thôi. Thế thì, chúng ta đi ăn tối ở đâu đó đi. Cuối cùng thì anh đã bay đến đây mà chưa ăn tối gì cả, nên anh đói rồi."
Shizuka bắt đầu bước đi bên cạnh anh trai mình, Kusanagi Godou, người đang lẩm bẩm than phiền.
Không chỉ chiều cao của anh ấy mà cả gương mặt cũng trưởng thành hơn một chút. Có lẽ anh ấy đã trải qua nhiều khó khăn ở nơi đó.
Shizuka nhẹ nhàng thở dài "phù".
Cô sẽ tạm quên đi những chuyện khó hiểu trong chốc lát.
Cô đã cất gọn những chuyện phiền muộn vào một ngăn trong trái tim mình một cách rất riêng──. Kỹ năng đặc biệt mà anh trai nhà Kusanagi tự hào, thực ra, chính là một kỹ năng mà cô em gái cũng đã thuần thục.
"Anh hai định ở Nhật Bản bao lâu vậy? Hay nói đúng hơn là, hãy báo trước nếu anh về nhé. Em cũng có lịch trình riêng mà em phải hoàn thành."
"Em định bám lấy anh khi anh ở Nhật sao?"
"Thế thì có gì xấu chứ? Đáng lẽ phải vậy chứ. Dù sao thì em đã chờ đợi suốt bấy lâu nay để anh hai về nhà──. Em nghĩ chuyện anh hai thỉnh thoảng đi cùng em là hoàn toàn bình thường."
"Ể? Em, đã chờ anh sao?"
"Vâng."
Có lẽ vì vừa trải qua đủ loại rắc rối, Shizuka gật đầu một cách cực kỳ thành thật.
Người anh trai, Kusanagi Godou, bất ngờ hiện lên một vẻ mặt yếu ớt──xin lỗi trước Shizuka như vậy.
"Anh hiểu rồi……. Vậy thì, anh phải bù đắp cho em một chút."
"Không chỉ em, ngay cả Hikari và Lữ-kun cũng đang chờ anh hai về mà. Anh nhớ chăm sóc họ đàng hoàng nhé?"
"Rõ."
"Chà, em có cả núi chuyện muốn nói nhưng, em sẽ gác lại chúng đã. Chúng ta sẽ đi ăn đâu đó. Sau đó thì về nhà nhanh thôi."
"Ừ."
Anh trai và em gái──hai người đã cùng nhau về nhà lần đầu tiên sau vài năm.
Shizuka mỉm cười rạng rỡ với người mà cô đã không ngừng chờ đợi bấy lâu nay.
"Mừng anh về nhà, anh hai."
–
–
–
Vậy là, câu chuyện về Kusanagi Godou đã khép lại.
Về cuộc phiêu lưu mới của cậu, và cả lời thề tái ngộ mà vị chiến thần phương Đông đã nói, có lẽ sẽ đến một ngày chúng được kể lại, nhưng──
Xin dừng bút tại đây.


0 Bình luận