Tập 21: Trận Chiến Cuối Cùng

Chương 5: Chém đứt sợi chỉ số phận

Chương 5: Chém đứt sợi chỉ số phận

Chương 5: Chém đứt sợi chỉ số phận

Phần 1

"Cậu với tôi, làm bạn…?"

"Ừ. Sau năm lần đánh nhau thì vậy là đủ rồi. Mau đạt được thỏa thuận đi."

Godou dịch người khỏi Rama và nói.

Anh ấy không còn giữ thế đè nữa. Giờ đang trong tư thế nửa đứng dậy, tay phải chìa ra.

"Và, chúng ta sẽ cùng nói 'Thứ gọi là số phận cứ đi mà ăn c*t', rồi sau đó đi gây chiến với cái kẻ tự cho mình là khán giả ở trên cao kia. Nếu là hai chúng ta, chắc chắn sẽ thắng."

"Cậu nói về người bảo hộ của tôi sao──cái kẻ cai quản số phận đó à?"

"Hắn ta chẳng bảo vệ cậu hay bất cứ thứ gì cả."

Godou không chịu nhượng bộ điểm này. Anh nói rõ ràng.

"Cậu chỉ đang bị sai khiến bởi những lời nói của hắn thôi."

"Hahahahaha."

Rama bật cười. Anh ấy cười dài và lớn tiếng.

Anh ấy cứ nằm trên mặt đất mà cười, cười một lúc lâu. Nước mắt đọng lại trong mắt khi vị đại anh hùng sinh ra ở Ấn Độ cổ đại cuối cùng cũng cất tiếng nói với giọng đầy phấn khích.

"Không! Thật ra bản thân tôi cũng lờ mờ──cảm thấy thế!"

"Phải không? Tôi không biết cậu đã tham gia trận chiến tiêu diệt quỷ vương bao nhiêu thiên niên kỷ rồi, nhưng chẳng phải cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình đủ rồi sao?"

"Hahahaha. Thì ra cũng có cách nhìn nhận như vậy."

Rama cười tươi roi rói và đưa tay ra trong khi vẫn nằm ngửa.

Đó là tay phải của anh ấy. Cuối cùng nó cũng đã hết tê. Bàn tay này không phải để chiến đấu, mà là vươn ra để nắm lấy tay phải của Godou.

Tất nhiên, Godou nắm chặt lấy nó và giúp Rama đứng dậy.

Cả hai cùng đứng lên, tay phải vẫn nắm chặt lấy nhau.

"Thứ gọi là số phận cứ đi mà ăn c*t. Cách nói quanh co như thế đúng là kiểu của các người."

"Nó hơi thô tục đối với một hoàng tử đó."

"Không. Trái ngược với sự thô lỗ đó, nó trở thành những lời thiết yếu để bộc lộ cảm xúc một cách mạnh mẽ. Cái thứ số phận cứ việc ăn phân đi──. Chắc chắn rồi, đó là những lời tôi nên nói."

Rama lẩm bẩm sau khi diễn đạt bằng những lời khác theo phong cách riêng của mình.

"Thật kỳ diệu. Nếu cậu nói những lời này với tôi trước trận chiến, lời khuyên của cậu… tôi không nghĩ mình sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi không hiểu tại sao nhưng…"

"Có lẽ, đó là vì cậu là một 'đấng nam nhi'."

Godou nói, bị thúc đẩy bởi một ý niệm hết sức đời thường.

Đấng nam nhi. Con trai. Hoặc có lẽ cũng có thể diễn đạt lại là 'con người'. Vua Cuối Cùng thực sự mang tính nhân văn bởi sự thẳng thắn và minh mẫn của anh ấy.

Godou nói không chút dè dặt.

"Với lại, đâu nhất thiết phải là một cuộc chiến. Trái tim mờ mịt cũng có thể được làm mới bởi bất kỳ loại sự kiện đặc biệt nào. Nếu không có điều đó──những thứ như sự cố chấp hay nghĩa vụ sẽ cản đường và cậu sẽ không thể hành động theo 'cảm xúc thật của mình'."

"Những lời đó thật giàu ý nghĩa. Thật tuyệt vời."

"Đó chỉ là lời kể lại thôi, nên cậu không cần khen tôi đâu."

"Ồ. Loại hiền nhân nào từ thời đại nào đã nói lời thông thái đó với cậu vậy?"

"Một khách hàng quen ở chỗ tôi làm thêm, người làm việc trong một công ty bóc lột. Dạo này, có rất nhiều người trong xã hội loài người đang ở trong hoàn cảnh giống cậu đấy." (TN: Công ty bóc lột, công ty khai thác sức lao động của nhân viên, ví dụ như bắt làm thêm giờ mà không trả lương, v.v.)

"Hahahahahaha!"

Thật không thể tưởng tượng được một anh hùng của Ấn Độ cổ đại lại biết những thuật ngữ hiện đại.

Tuy nhiên, kỹ năng giao tiếp phi thường của Rama dường như đã nắm bắt được sắc thái từ dòng đối thoại vừa rồi. Anh ấy bật lên một tràng cười lớn.

Anh ấy và Godou giờ đang đứng cạnh nhau.

Rama cao hơn Kusanagi Godou khoảng năm centimet, người có chiều cao 180 centimet.

Cả hai cùng ngước nhìn lên những quả cầu đen trắng đang giao tranh giữa không trung. Tuy nhiên hiện tại hai ngôi sao đã ngừng phát ra bão trọng lực và cả sét đánh, chúng đang lơ lửng lặng lẽ trên không──.

Nhân tiện.

Kết quả của việc ngôi sao đen tuyền và ngôi sao trắng va chạm liên tục, không gian giả mạo đã sao chép quê hương và trường cũ của Kusanagi Godou đã hầu như biến thành một bãi đất trống.

Tòa nhà trường học và những ngôi nhà xung quanh, các công trình đều bị phá hủy hoàn toàn.

Giờ đây chỉ còn lại một không gian với nền đất và con đường nhựa kéo dài vô tận.

Nhưng, cảnh tượng hoang tàn như vậy bỗng chốc biến đổi. Khi họ nhận ra, mặt đất mà Godou và Rama đang giẫm lên đã trở thành một loại vải giống như thảm.

Đó là "lãnh địa của thần số phận" mà Godou đã thấy hôm qua dưới sự hướng dẫn của Alice.

Tấm vải này trải dài vô tận cho đến tận chân trời. Rất có thể sẽ không có hồi kết dù đi xa đến đâu.

Lãnh địa nơi kẻ thù thật sự lẽ ra phải nằm ở đó cuối cùng đã trở lại hình dạng ban đầu của nó.

Và rồi──

Thần Kiếm Cứu Rỗi bay ra từ ngôi sao tối mà Godou đã tạo ra.

Nó bay thẳng tắp như một chú chim sống động và đậu xuống tay một cô gái đang chờ ở một điểm trên không. Cô gái trông rất non nớt, khoảng bảy, tám tuổi. Cô hoàn toàn trần truồng. Mái tóc vàng óng của cô chạm đến vai. Làn da cô trắng ngần──.

"Đó là!?"

"Người từng là kẻ hỗ trợ của tôi──tổng quản lý của số phận."

Rama, người đang nhìn lên trời cùng với Godou, đã giải thích cho anh.

Godou nhớ lại lời của Công chúa Alice. Những người cai quản số phận là ba chị em, và còn có một nữ thần từ thời cổ đại xa xưa hơn nữa.

Nữ thần số phận giơ thanh kiếm lên đầu, nhận lấy ánh nhìn của hai người đàn ông.

Thần Kiếm Cứu Rỗi. Mũi kiếm chĩa vào Ngôi Sao Trắng.

Ngay lập tức, luồng điện phóng lại tiếp tục.

Bên cạnh ngôi sao bóng tối, ngôi sao trắng lẽ ra đã đạt được sự hòa giải lại phát ra tia sét cứu rỗi──hoặc nó đã cố gắng làm vậy. Tuy nhiên.

"Hỡi người bảo hộ trong quá khứ của ta, người nắm giữ số phận."

Luồng điện phóng ngay lập tức chấm dứt.

Bởi vì Rama đã đối mặt với bầu trời và cất tiếng gọi.

"Thanh kiếm mang danh cứu rỗi là vật thuộc quyền sở hữu của ta, Ramachandra, cho đến tận cùng. Chắc chắn, nó đã là một công cụ phục vụ ngươi trong một thời gian dài nhưng… chỉ vậy thôi không thể là lý do để nó bị cướp."

Cô gái lơ lửng trên bầu trời, 《Kẻ Mang Vận Mệnh》.

Thanh thần kiếm vốn đang tạm an vị trong tay đó đột nhiên tự mình động đậy.

Vừa bay lên không trung, nó liền giáng xuống mặt đất như chớp giật và đâm thẳng xuống trước mắt Rama. Trên tấm vải trải giống như một tấm thảm.

Bàn tay lẽ ra phải cầm giữ thanh thần kiếm liền nhanh chóng rút nó ra──.

"Nhân cơ hội này, Ramachandra sẽ chĩa lưỡi kiếm cứu rỗi vào chính ngươi. Không phải vì cứu thế, mà là bởi trái tim ta đang khao khát xung đột."

Vị vua xuất hiện ở tận cùng thế giới này trịnh trọng tuyên bố.

Nghe thấy vậy, Kẻ Mang Vận Mệnh vẫn không biểu cảm cho đến cuối cùng. Đôi mắt nàng cũng trống rỗng. Tuy nhiên, xung quanh cô gái vô số "lưỡi kiếm" hiện ra.

Những lưỡi kiếm đó có hình dáng và kích thước tương đương với đoản kiếm.

Số lượng chắc chắn phải hơn vài ngàn. Nàng là một cô gái đã chặt đứt sợi dây vận mệnh, có lẽ, nàng luôn dự trữ lưỡi kiếm để thực hiện vai trò đó.

Và rồi hàng ngàn lưỡi kiếm, tất cả chúng cùng lao xuống mặt đất.

Chúng nhắm vào Rama và Godou. Để đâm xuyên người anh hùng và kẻ sát thần hết lần này đến lần khác, đưa họ vào cõi hư vô!

Trong trường hợp đó Godou──

"Manifesting justice in this world through these spell words of mine!" (Thi triển công lý trên thế giới này thông qua những thần chú của ta!)

Cuối cùng cũng niệm những lời quyền năng của Thanh Kiếm.

Anh triệu hồi vô số quả cầu ánh sáng lấp đầy không khí.

"The gods and goddesses governing over fate and time. Their myth exist all over the world. Clotho, Lachesis, and then Atropos of Greek mythology. Urd, Verdandi, and Skuld of Norse mythology. These girls are mostly three sisters who are each allotted with the role of creation, preservation, and destruction." (Các vị thần nam và nữ cai quản vận mệnh và thời gian. Thần thoại về họ tồn tại khắp nơi trên thế giới. Clotho, Lachesis, và Atropos của thần thoại Hy Lạp. Urd, Verdandi, và Skuld của thần thoại Bắc Âu. Những cô gái này chủ yếu là ba chị em, mỗi người được phân công vai trò sáng tạo, bảo tồn và hủy diệt.)

Đó là sự kích hoạt hóa thân cuối cùng của Verethragna, Chiến Binh.

Những quả cầu vàng óng tụ tập dày đặc xung quanh Godou và Rama.

Mỗi một luồng sáng đó đều là "Thanh Kiếm", những lưỡi kiếm dùng để cắt lìa thần của vận mệnh. Có thể nói đó là việc tạo thành những hàng giáo để làm bức tường phòng thủ.

Và rồi, hàng ngàn lưỡi kiếm lao xuống từ bầu trời──

Đã hoàn toàn bị những quả cầu vàng đẩy lùi.

"What cannot be forgotten above all else, is that their roots that came exactly from the ancient India, the fact that they have prototype. Greek, Rome, Europe, India……. In the region where goddesses related with time and fate appeared in myth──one common feature clearly exist." (Điều không thể quên trên hết là nguồn gốc của họ chính xác từ Ấn Độ cổ đại, thực tế là họ có nguyên mẫu. Hy Lạp, La Mã, châu Âu, Ấn Độ……. Ở những vùng đất nơi các nữ thần liên quan đến thời gian và vận mệnh xuất hiện trong thần thoại──một đặc điểm chung rõ ràng tồn tại.)

Số lượng Thanh Kiếm mà Godou tạo ra gần như tương đương với số lưỡi kiếm của cái gọi là thần vận mệnh.

Kẻ Mang Vận Mệnh vẫn lơ lửng trên bầu trời một cách vô cảm vẫy tay nhanh chóng. Hàng ngàn lưỡi kiếm vừa bị đẩy lùi lại lao tới.

Tuy nhiên, Godou, người đang ở vị trí nhận đòn, lẩm bẩm với sự bình tĩnh tột độ.

"That is how all those places are region with culture that was developed by the India – Europe family of languages. With the ancient India as birthplace, from there it passed Caucasus and reached until Greek, southern Europe, northern Europe, and finally the islands of Britain that is the end of the west. The concept of god of fate that govern time and fate was disseminated by this race──Indo-European languages to the whole world!" (Đó là cách mà tất cả những nơi đó là khu vực với nền văn hóa được phát triển bởi ngữ hệ Ấn-Âu. Với Ấn Độ cổ đại là nơi sinh, từ đó nó vượt qua Kavkaz và đến Hy Lạp, Nam Âu, Bắc Âu, và cuối cùng là quần đảo Anh, tận cùng phía tây. Khái niệm thần vận mệnh cai quản thời gian và định mệnh đã được chủng tộc này──ngữ hệ Ấn-Âu truyền bá ra khắp thế giới!)

Những lời thần chú, những lời quyền năng dùng để cắt lìa thần vận mệnh.

Với điều này, những quả cầu vàng càng sắc bén hơn và một lần nữa đẩy lùi hàng ngàn lưỡi kiếm đang mưa từ trên trời xuống──và đó không phải là tất cả.

Lần này, những lưỡi kiếm bị đập vỡ thành từng mảnh mà không còn nguyên vẹn một chiếc nào.

Những lưỡi kiếm bay ra theo lệnh của thần vận mệnh, hàng ngàn chiếc đều bị nghiền nát!

"By the Indo-European languages of the far ancient era, the image of the prototype of 'goddesses who govern time and fate' was invented and scattered, before long──it was spreading to all over the world. It was told even until region that didn’t posses any direct relation with Indo-European languages. That is the proof of just how many the people who felt empathy with this myth……!" (Bằng các ngôn ngữ Ấn-Âu từ thời cổ đại xa xôi, hình ảnh nguyên mẫu của 'những nữ thần cai quản thời gian và vận mệnh' đã được tạo ra và phân tán, chẳng bao lâu sau──nó đã lan truyền khắp thế giới. Nó được kể ngay cả đến những khu vực không có bất kỳ mối quan hệ trực tiếp nào với các ngôn ngữ Ấn-Âu. Đó là bằng chứng cho thấy có biết bao nhiêu người đã đồng cảm với thần thoại này……!)

Những lưỡi kiếm mà nữ thần vận mệnh tung ra đã hoàn toàn bị nghiền nát.

Mỗi một lưỡi kiếm đều biến thành từng mảnh như thủy tinh đâm vào một tấm sắt với tốc độ dữ dội.

Tuy nhiên, Godou nghiêng đầu. Dĩ nhiên, anh sẽ lo lắng nếu Thanh Kiếm vô dụng nhưng──anh đột nhiên nói.

"Vũ khí của sếp cũ cô, không phải quá yếu ớt sao?"

"À, điều đó cũng dễ hiểu thôi."

Câu trả lời của Rama rất súc tích.

"Ngay từ đầu nàng đã là một thực thể chuyên kiểm soát vận mệnh khổng lồ. Việc đối đầu với kẻ sát thần với tư cách là một vị thần──không phải là nhiệm vụ của nàng."

"Ra là vậy."

Godou gật đầu. Rama tiếp tục nói với anh.

"Nếu linh hồn kẻ sát thần của ngươi, kẻ luôn tìm kiếm những kẻ thù mạnh hơn, cảm thấy không hài lòng, thì ngươi có thể yên tâm. Tất nhiên, Kẻ Mang Vận Mệnh sẽ không chỉ dừng lại ở đây."

"Không, sức mạnh cấp độ này hoàn toàn đủ với ta rồi, cho ngươi biết."

"Vậy thì ta có tin xấu cho ngươi. Có vẻ như nàng đang gọi trợ giúp."

Kẻ Mang Vận Mệnh đang lơ lửng trên không trung đột nhiên biến mất cùng lúc với lời nói của Rama.

Thay vào đó, một người khổng lồ trỗi dậy từ không khí.

Đó là một người đàn ông to lớn, vạm vỡ ở độ tuổi sung sức, tràn đầy vẻ hoang dã.

Cơ thể khổng lồ đó cao hơn mười mét. Mái tóc bù xù của hắn để lại ấn tượng. Trang phục của hắn là một chiếc áo choàng cũ nát, một tấm giẻ rách bẩn thỉu, một giáp ngực bằng da, và đôi dép sandal.

Nhưng, trái ngược với trang phục thô sơ của hắn, hắn còn khoác lên mình vẻ uy nghi mãnh liệt của một "Vua".

Người khổng lồ này giáng xuống mặt đất──trên tấm thảm được thần vận mệnh dệt bằng tiếng *ZUSHIN!*.

"Tên đó……!"

Godou kinh ngạc từ tận đáy lòng.

Không ngờ anh lại gặp lại tên này ở một nơi như thế này.

"Ngươi──chẳng phải là Melqart sao!"

"Kukukuku. Đã lâu không gặp, kẻ sát thần trẻ tuổi."

Giọng cười khẩy của người khổng lồ vang vọng như sấm.

Cuộc phiêu lưu đáng nhớ ở đảo Sardinia, và rồi trận chiến ở đảo Sicilia sau đó. Vị thần này đã dính líu đến Kusanagi Godou ở cả hai nơi đó.

Tên hắn là Melqart. Hoặc cũng có thể gọi là Baal.

Vị thần vương được người Phoenicia cổ đại, cùng nhiều bộ tộc thuộc ngữ hệ Semitic thờ phụng.

Phần 2

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Ta được dẫn lối đến đây bởi thứ gọi là sợi dây số phận hay gì đó."

Thần khổng lồ Melqart nhe răng cười rộng vào Godou đang kinh ngạc.

Giọng hắn như tiếng sấm rền, nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Giọng hắn biến thành luồng gió thổi vút qua lãnh địa của thần số phận một cách ngạo nghễ.

"Nhóc con. Sợi dây đối nghịch của số phận cột chặt giữa ngươi và ta──cái được gọi là Người Mang Số Phận đã nhận ra sự tồn tại của nó và cô ta đã lên một kế hoạch. Nói cách khác, cô ta đã kéo sợi chỉ này lại và biểu hiện ta trước mắt ngươi, chuẩn bị một nơi cho trận tái đấu……"

Có lẽ nên nói, đúng như mong đợi từ vị thần bão tố.

Bài diễn văn dài dòng của Melqart biến thành gió dữ dội và bắt đầu rung chuyển không gian một cách dữ dội như sấm sét.

Gió giật. Gió xoáy. Gió cuộn. Gió chéo. Gió lốc. Gió. Gió. Gió. Gió. Cuối cùng chúng biến thành bão tố thực sự *bùu bùu* và gầm rống.

Bị vây trong cơn gió cực mạnh, ngay cả việc đứng thẳng cũng trở nên khó khăn──!

Không nao núng trước cơn gió đó, Godou hét lên.

"Vua của thế giới thần linh──lại hành động theo mệnh lệnh của thứ gì đó như sợi dây số phận, cố ý được triệu hồi chỉ để đánh nhau với ta, ngươi chấp nhận điều đó ư!?"

"Hahahahaha, có sao đâu. Đây cũng là một màn giải trí phụ mà!"

Melqart cười lớn một cách khoáng đạt, xứng đáng với danh hiệu thần vương.

"Dù sao thì việc hòa với một kẻ như ngươi là một vết nhơ trong danh dự của ta. Đó là điều chắc chắn. Xóa bỏ vết nhơ đó trong cơ hội này cũng không tồi!"

Thần vương của người Phoenicia cổ đại đứng sừng sững giữa trung tâm cơn bão.

Thần lực trào ra từ toàn bộ cơ thể hắn khi hắn hét lên với giọng nói lớn vang dội rõ rệt.

"Xem đây, ta sẽ cho ngươi bị vũ khí của ta đánh trúng sau một thời gian dài. Yagarish mau đến! Ayamari nhanh chân đến đây!"

Từ bên ngoài không gian trống rỗng, những chiếc dùi cui khổng lồ gần bằng kích thước của Melqart bay tới.

Hơn nữa, có hai cái. Những chiếc dùi cui thần lực Yagarish và Ayamari. Mỗi cái đều trông như một khúc gỗ vụn được nhặt lên rồi vạt bừa bãi thành hình thù lộn xộn.

Nhưng, chúng là thần khí đã giết chết Yam Nahar, kẻ vừa là rồng vừa là thần biển.

Không đời nào chúng chỉ là những chiếc dùi cui tầm thường. Giống như thần kiếm của Rama, chúng là hiện thân của 'sấm sét'. Và sau đó, sấm sét từ trên trời giáng xuống cùng với sự bay đến của hai chiếc dùi cui!

*GooooooooOOOOOOONNNNNNN-!*

*GoooooooooOOOOOOooooNNNNNNNNN-!*

Sấm sét giáng từ trời xuống, và không chỉ một luồng.

Mạng lưới số phận trải rộng như tầm mắt có thể nhìn thấy được coi như mặt đất, hàng ngàn luồng sét liên tục đổ xuống như mưa hay mưa đá. Sự hung bạo, số lượng và mật độ của những tia chớp và cú sét lóe lên không hề kém cạnh so với 《Mạn Đà La Thần Kiếm》 mà Rama điều khiển.

Mưa và gió giật cũng thổi tới đó.

Godou dồn toàn bộ sức mạnh để tăng cường thần lực và nâng cao khả năng kháng sét. Và rồi.

"Nó đến rồi!"

Hắn lập tức nằm rạp xuống.

Hắn cúi đầu xuống để sét không đánh trúng, nhưng không chỉ dừng lại ở đó.

Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa giây, thứ vũ khí trông giống một khối đá khổng lồ──chiếc dùi cui bay Yagarish đã lướt qua trên đầu. Tốc độ của nó như một cơn dông.

Rama cũng hạ thấp người xuống và chiếc Ayamuri đang bay lướt qua.

Tuy nhiên, tiếng cười lớn của thần khổng lồ Melqart vang vọng.

"Fuhahahaha! Đổi lại cái sự bé nhỏ như côn trùng, các ngươi nhanh nhẹn đấy nhỉ!"

*Gyun! Gyun!*

Hai chiếc dùi cui thần lực Yagarish và Ayamuri xoay dọc đồng thời trên không và lao xuống ngay bên dưới. Lần này, cả hai đều nhắm vào cùng một mục tiêu!

Godou lo lắng cho đồng minh bị nhắm đến, liền hét lên.

"Rama!"

"Khụ──vậy thì ta sẽ làm thế này!"

Rama vẫn chưa đứng dậy.

Nhưng, những tia sét trắng cũng nổ lách tách từ toàn thân hắn. Nó đẩy lùi cả Yagarish và Ayamuri cùng lúc.

Những chiến thần thép sở hữu thuộc tính bất tử, và họ cũng là những đứa con trời sinh của sấm sét.

Ngay cả những chiếc dùi cui Yagarish và Ayamari, cũng tương tự là hiện thân của sấm sét, cũng có thể bị đẩy lùi ở một mức độ nào đó bằng chính sức mạnh đó.

Cả hai gật đầu với nhau trong khi cùng nhau đứng dậy.

"Sẽ rất tệ nếu chúng ta không ngăn chặn những thứ đó bằng cách nào đó, Rama!"

"Đồng ý. Vậy thì hãy cùng hợp lực!"

Nếu đối phương có hai vũ khí, thì bên này cũng có một đồng đội.

Đầu tiên Rama nâng Thần Kiếm Cứu Rỗi lên trời. Mũi kiếm chỉ về phía Ngôi Sao Trắng đã ngừng phóng sét tấn công──.

"Với danh xưng anh hùng của ta, hãy nghiền nát tên sát thủ được phái đi bởi vị vua từ phương Tây!"

Vô số tia sét từ ngôi sao trắng trào ra.

Mục tiêu của tất cả những tia sét đó là chiếc dùi cui thần lực Yagarish. Nhờ lá bài tẩy của Vua Của Sự Kết Thúc, vũ khí sở hữu truyền thuyết diệt rồng đã bị thổi bay mạnh mẽ.

Godou cũng ra lệnh cho ngôi sao bóng tối đang lơ lửng trên bầu trời.

"Như ruồi lao vào lửa! Ta giao phó cho ngươi!"

Sức mạnh hấp thụ nuốt chửng mọi thứ được giải phóng.

Cơn bão trọng lực bắt đầu xoay chuyển. Gió thổi dữ dội về phía ngôi sao bóng tối.

Nó có sức mạnh ở mức độ có thể áp chế cơn bão của vua bão tố Melqart. Và rồi, đường bay của chiếc dùi cui thần lực Ayamari bị bẻ cong, nó hoàn toàn bị nuốt chửng vào ngôi sao bóng tối.

Và rồi Godou──

"Hiện thực hóa công lý trên thế giới này thông qua những câu chú của ta!"

Hắn niệm lời chú sức mạnh và trừng mắt nhìn thần khổng lồ Melqart.

Sâu sắc nhận thức bản chất của kẻ thù và thấu hiểu nó. Đó cũng là năng lực của hóa thân thứ mười của Verethragna, Chiến Binh. Godou nhận ra điều đó nhờ sức mạnh quan sát đó.

"Ta nhìn thấy rồi, sợi dây số phận!"

Vị thần khổng lồ cao mười mấy mét, tứ chi và thân hình vạm vỡ của hắn bị những sợi dây quấn quanh.

Chúng là những sợi dây ánh sáng cực kỳ mảnh.

Những sợi dây đó mọc ra từ mặt đất nơi vị thần khổng lồ đang đứng – từ tấm vải do thần vận mệnh tạo ra. Cứ như thể những sợi dây leo đang bò ra từ lòng đất.

"Thành thật xin lỗi nhé, nhưng đây là kết thúc dành cho ngươi!"

Hàng ngàn quả cầu ánh sáng, những lời chú của Thanh kiếm, đã chờ sẵn sau lưng cậu.

Godou phóng một phần trong số chúng từng cái một để tấn công Melqart như súng săn khai hỏa. Đương nhiên, những Thanh kiếm đó không có tác dụng thần kỳ để cắt đứt vị thần vương Phoenicia. Tuy nhiên.

Việc cắt đứt tất cả những sợi dây vận mệnh đang quấn quanh vị thần khổng lồ thì lại dễ dàng.

"Kukukuku. Vậy là ngươi đã trở thành một chiến binh xảo quyệt rồi nhỉ, kẻ sát thần."

Melqart cười toe toét. Thân hình hắn đột nhiên trở nên mờ ảo.

"Nhắc mới nhớ, ta cũng đã nói điều đó vào cuối trận chiến trước. Giữa ta và ngươi, không có vận mệnh đối nghịch nào đủ lớn để ta khát khao tái đấu bằng mọi giá. Mối liên kết của ta với ngươi ban đầu vốn dĩ phải như vậy. Ngay cả sau khi tham gia vào cái gọi là sự dẫn lối của vận mệnh, thì cũng chỉ đến mức này thôi."

Cơ thể khổng lồ của Melqart đột nhiên biến mất.

Cơn bão đang thổi dữ dội cũng lập tức dịu xuống. Ngôi sao trắng và ngôi sao bóng đêm phía trên cũng mất hút đối thủ mà chúng phải đối mặt, và chúng trở lại trạng thái bất động một lần nữa──.

Godou cau mày và thì thầm.

"Dù sao cũng đã được giải quyết, nhưng như dự đoán, hy vọng đây là kết thúc thì──"

"Không giống vậy đâu, đồng đội của ta. Một đối thủ mới đang đến. Hơn nữa, đó sẽ là một người quen cũ của cả hai chúng ta nữa!"

"Cái gì!?"

Khoảnh khắc Godou bị cảnh báo của Rama làm cho kinh ngạc.

Godou có một linh cảm. Sát khí và đấu khí đang nhanh chóng ập đến với tốc độ và đà như tia chớp!

"Hahahaha. Lâu rồi không gặp mọi người! Hẳn là định mệnh nào đó đã đặc biệt mời gọi như thế này, Tôn đại nhân đích thân giáng lâm rồi đây!"

"Hừm. Thật là một sự kiện kỳ lạ khi phải chĩa kiếm về phía người mà ta từng tôn trọng như một thủ lĩnh!"

Đại Thánh Tề Thiên Tôn Ngộ Không đang cười lớn, trong khi anh hùng Perseus nở nụ cười lạnh lùng.

Cả hai cùng chào đón đối thủ của mình với Như Ý Kim Cô Bổng và thanh đại kiếm cong tương ứng. Đại Thánh Tề Thiên đối mặt với kẻ sát thần, trong khi Perseus đối mặt với người đồng đội anh hùng thép của mình.

*GAKIiiiNN!*

Tiếng thép va vào thép vang lên.

Cú chém của người đàn ông vốn là một vị thần mặt trời cổ đại đã bị Thần Kiếm Cứu Rỗi của Rama chặn lại một cách ngoạn mục.

Và rồi, cây Như Ý Kim Cô Bổng tấn công Godou đã──

"Trí tuệ của ngươi vẫn không phát huy tác dụng như mọi khi. Lại quên mất ta ở đây rồi."

"Nuh! Thật phiền phức đúng lúc!"

Cây Như Ý Kim Cô Bổng vung xuống đã bị một chiếc khiên chặn lại vững chắc.

Một chiếc khiên hình kim cương. Hình dạng này dễ dàng điều khiển khi cưỡi ngựa. Khoảnh khắc Rama đưa ra cảnh báo của mình, chiếc khiên thần chiến tranh đã bay ra từ phía sau Godou.

Vị thần hộ mệnh, hiệp sĩ hồ nước, Lancelot du Lac.

Đại Thánh Tề Thiên lao đến với tốc độ thần sầu cùng với Perseus. Cuộc tấn công bất ngờ này có thể được phòng thủ chính xác nhờ vào sự dũng mãnh của Lancelot.

"Fufufufu. Xin thứ lỗi cho sự xâm nhập của ta ở đây, chủ nhân."

"Vô lý. Ta phải cảm ơn ngươi đã cứu ta chứ!"

Godou nói với nữ hiệp sĩ đang cười lạnh lùng.

Cùng lúc đó, cậu tập trung ánh mắt. Những sợi dây ánh sáng mỏng manh──những sợi dây vận mệnh kết nối bọn họ đang quấn quanh cả Đại Thánh Tề Thiên và Perseus.

Đúng như dự đoán, đây là sự dẫn lối của vận mệnh đối nghịch từ nữ thần vận mệnh. Tuy nhiên, điều này thật kỳ lạ.

"Tại sao hai người lại ở đây? Hanuman đã nói rằng. Cả Đại Thánh Tề Thiên và Perseus đều đã bị tiêu diệt sau khi bị gửi về mười hai nghìn năm trước──!"

"Câu hỏi của ngươi là điều đương nhiên, Kusanagi Godou. Tuy nhiên,"

Anh hùng Perseus mỉm cười với khuôn mặt của một chiến binh nam tính.

"Đó là công việc bí ẩn của Kẻ Mang Vận Mệnh. Bà ấy cũng là một thực thể cai trị thời gian. Cả ta và hầu đại nhân──đã được triệu hồi về đây từ khoảng thời gian trong quá khứ khi chúng ta vẫn còn trong trạng thái tốt nhất."

"Ngươi nói gì!?"

"Kukukuku. Đó là một sức mạnh bí mật của thần mà những kẻ như con người không thể nào hiểu được. Dù ngươi có cố gắng suy nghĩ điên cuồng với bộ não mà ngươi không có thì cũng vô ích thôi."

"Chết tiệt!"

Đại Thánh Tề Thiên đang cười với vẻ mặt tự mãn thật đáng ghét.

Godou lại phóng ra vài Thanh kiếm nữa và cắt đứt những sợi dây của Đại Thánh và Perseus đã được triệu hồi từ quá khứ. Hình bóng của cả hai vị thần chiến tranh biến mất.

Đó là sự cứu rỗi tối thiểu khi việc cắt đứt các sợi dây dễ dàng.

"Fufufufu. Quả nhiên Thanh kiếm của Kusanagi-sama──không, của thần chiến tranh Verethragna là một công cụ phiền phức. Trong trường hợp đó, cần có một bậc thầy kỹ thuật để phong ấn nó."

Giọng một cô gái vang lên từ không trung.

Khi Godou ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một vị thần khác cũng là người quen cũ của cậu đang lơ lửng trên không.

Cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn màu bạc lấp lánh. Má cô hồng hào, môi cô màu hoa anh đào. Một bộ y phục nữ dài lộng lẫy ôm lấy đôi chân và cánh tay cô.

Nhưng, hai cánh tay và phần thân dưới từ thắt lưng trở xuống của cô gái──được làm bằng đồng thau.

"Circe!"

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Kusanagi-sama. Người tình yêu quý của ta!"

Nữ thần phù thủy đã từng đánh cắp những hóa thân của Verethragna từ Godou.

Biệt danh của cô là Phù Thủy Bình Minh. Và rồi phía trên cô──một khối lửa rực cháy đột nhiên xuất hiện và phát ra ánh sáng và nhiệt độ như một mặt trời!

Godou lập tức hét lên.

"Cưỡi gió của phụ thân Vayu, ta Hanuman sẽ đánh cắp mặt trời!"

"Ồ, một Quyền Năng mới sao!"

Bóng Tối của Hanuman bay về phía Circe đang lơ lửng giữa không trung.

Bóng tối hình con khỉ có vóc dáng lớn đến mức có thể bao trùm hoàn toàn nữ phù thủy và ngọn lửa đó. Tuy nhiên, những lời chú sức mạnh của lửa đã được thở ra.

"Hỡi những kẻ say mê lửa, hãy chìm đắm trong niềm vui đó!"

Đó là phép thuật của Circe.

Ngọn lửa đang bùng cháy trên bầu trời──lực thiêu đốt của đối thủ đang bị Bóng Tối của Hanuman kìm giữ bùng lên càng lúc càng mạnh, khiến việc hấp thụ trở nên khó khăn.

Hơn nữa, Godou đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.

"Đây là……!?"

Một huy hiệu ngưng kết từ ánh sáng hiện ra từ vai Godou.

Nó có thiết kế đơn giản, nhưng chắc chắn đó là hình ảnh một 'chiến binh cầm kiếm'. Và rồi, huy hiệu đó bay thẳng về phía Circe đang lơ lửng giữa không trung.

"Nhân cơ hội này──ta sẽ đoạt lấy thanh kiếm vàng này!"

"Thứ đó nữa rồi!"

Godou tỏ vẻ bực tức.

Phép thuật đánh cắp sức mạnh của anh hùng và chiến thần. Nó được thả vào không khí và len lỏi vào cơ thể của sát thần. Đây là một đòn tấn công từng khiến cậu khổ sở trước đây trên một hòn đảo hoang ở Biển Nam.

Hàng ngàn quả cầu ánh sáng đang chờ đợi phía sau Godou cho đến giờ, cùng với Thanh Kiếm xé toang vị thần vận mệnh.

Tất cả những thứ đó đột nhiên trở nên vô dụng!

"Cứ để đó cho ta, Kusanagi Godou!"

"Ta không muốn chĩa kiếm vào một nữ thần nhưng──không thể tránh được!"

Lancelot và Rama lao về phía trước. Một người cầm giáo và khiên, người kia cầm Thần Kiếm Cứu Thế trên tay.

Đúng vậy. Đây không phải là một hòn đảo như mê cung. Ngay bây giờ, Kusanagi Godou có những đồng đội đáng tin cậy. Tuy nhiên, một kẻ địch đáng gờm bất ngờ chặn đường.

"Trước đôi mắt sáng quắc của ta, không biết các ngươi có thể giả vờ cứng rắn được đến đâu?"

Đó là giọng nói của một cô gái mà thậm chí có thể nói là trẻ con.

Khoảnh khắc họ nghe thấy giọng nói này, toàn bộ cơ thể của Lancelot và từ chân đến thắt lưng của Rama đều biến thành đá. Phần thân dưới của Godou cũng chịu chung số phận, hóa đá.

"Cái quái gì vậy!?"

"Th, sức mạnh này là..."

Rama và Godou nhìn về hướng giọng nói phát ra.

Một cô gái khoảng mười ba tuổi đang đứng ở đó. Cô mặc một bộ đồng phục trông như của một trường học nào đó và đội một chiếc mũ. Mái tóc bạc của cô dài đến vai. Màu mắt cô đen như bóng đêm.

...Cô ấy là nữ thần Athena. Kẻ thù không đội trời chung mà Kusanagi Godou không thể nào quên.

Đôi mắt của cô ấy giống hệt nữ quái Medusa, chúng sẽ biến bất cứ ai nhìn thấy thành đá.

Godou và Rama chỉ bị hóa đá nửa thân dưới, trong khi Lancelot đột ngột bị hóa đá toàn thân là do sự khác biệt về tổng lượng ma lực mà trái tim và cơ thể họ chứa đựng. Cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu, nhưng Lancelot du Lac hiện tại cũng chỉ là một á thần.

"Chết tiệt. Cái tên định mệnh đó lại sắp xếp cho chúng ta những kẻ địch phiền phức thế này sao...!"

Godou nguyền rủa và trừng mắt nhìn Athena.

Athena cũng trừng mắt lại Godou. Họ nhìn chằm chằm vào nhau. Hai người tập trung cao độ vào đối phương trong khoảng mười mấy giây. Nghĩ đến việc ngay cả một nữ thần lẽ ra đã chết hoàn toàn và một nữ thần đã ẩn cư trong Thế giới Tinh linh cũng có thể được triệu hồi. Điều này vượt quá mọi sự bất tiện và vô lý──

Và rồi.

"Fuh. Có vẻ ngươi đang gặp rắc rối, Kusanagi Godou."

Athena mỉm cười không chút sợ hãi, sau đó cô thì thầm.

"Được nhìn như vậy ta cảm thấy khá dễ chịu. Dù sao đi nữa, ngươi cũng là kẻ thù không đội trời chung của ta. Tuy nhiên,"

Cô liếc mắt nhìn xa xăm.

Tấm vải dệt vận mệnh như mặt đất trải dài khắp không gian. Dù có đi bao xa cũng không tìm thấy nơi mà đường chân trời bị gián đoạn.

"Đẩy ta và công chúa ở đằng kia vào chiến trường thế này, Kẻ Mang Vận Mệnh cũng đã thực hiện một nước cờ thô thiển. Một điều như thế này hoàn toàn không thể được coi là sự tái hiện vận mệnh đối lập của ta."

Nữ thần tóc bạc thì thầm điều đó và sau đó cô không còn nhìn Godou nữa.

"Eh──?"

Bỏ qua Godou đang bối rối, Athena nhìn lên phù thủy vẫn đang lơ lửng trên không.

"Con gái đáng kính của thần mặt trời Helios, chủ nhân đảo Aeaea. Ta tin rằng chúng ta hơi lạc lõng ở đây, còn cô thì sao?"

"Có lẽ... đúng như người nói."

Khi Godou nhận ra, phù thủy Circe đang trầm tư suy nghĩ.

Khối lửa cháy rực trên đầu cô biến mất, đồng thời, Bóng của Hanuman bám vào đó cũng chấm dứt.

"Mối liên kết của ta với Kusanagi-sama chắc chắn đã được gắn chặt một lần trong hình dạng đau buồn. Nhưng đó không phải là đích đến cuối cùng bằng bất kỳ giá nào... Ta vẫn còn nhớ điều đó. Trong trường hợp đó,"

Hình dáng của Circe đột nhiên mờ đi.

Cô là một cô gái xinh đẹp trông rất rạng rỡ, phần thân dưới bị nghiền nát đã được bù đắp bằng thân thể nhân tạo bằng đồng. Nữ thần công chúa hoài niệm của Biển Nam. Đúng như dự đoán, cô cũng được gọi đến đây từ 'quá khứ' nhưng──

Phù thủy Bình minh Circe biến mất. Cô để lại những lời này.

"Tạm biệt, Kusanagi-sama. Ta sẽ cầu nguyện cho may mắn trong chiến tranh của ngài!"

"Đúng là như vậy, Kusanagi Godou. Hãy biết rằng nếu ngươi bị đánh bại bởi một mánh khóe nhỏ nhặt như thế này, thì ngươi sẽ không có tư cách gì để tự giới thiệu mình là kẻ thù không đội trời chung của ta."

Hình bóng oai phong của nữ thần trí tuệ và chiến tranh, một nữ thần đất mẹ, Athena cũng biến mất.

Huy hiệu 'chiến binh cầm kiếm' từ trên trời hạ xuống, đi vào cơ thể Godou. Hiện tượng hóa đá ở phần thân dưới của cậu cũng biến mất khi cậu nhận ra.

"Những cô gái đó, họ thực sự ổn khi không đánh nhau với mình sao...?"

"Chắc hẳn là vì ngươi và những nữ thần đó──các ngươi không chỉ được kết nối bởi vận mệnh đối lập, mà còn bởi vận mệnh tốt lành."

Rama nói với cậu. Hiện tượng hóa đá của anh ấy cũng đã biến mất như mong đợi.

"Thần và sát thần là những kẻ thù không đội trời chung từ thời thần thoại... ngươi không phải là nô lệ của những điều cổ hủ đó và đã đi trên con đường mà ngươi tin tưởng. Đây là kết quả từ điều đó."

"...Có lẽ là vậy. Chắc chắn, những kẻ đó không còn là kẻ thù của tôi nữa."

Hai người họ gật đầu nhìn nhau. Ngay sau đó.

Một vị thần mới đột nhiên xuất hiện trở lại. Một người khổng lồ to lớn gần bằng Melqart vừa nãy. Tuy nhiên, đó cũng là một vị thần khổng lồ kỳ lạ một cách bất hợp lý.

Nó khác với bất kỳ kẻ thù cũ nào mà Godou từng biết. Cậu phản xạ la lên.

"Cái, cái quái gì vậy!?"

Đó là một chiến binh mặc giáp vàng.

Tuy nhiên, những vũ khí trên tay hắn, kiếm, giáo, cung, tên, chakram, chùy, chùy tháp Phật giáo, khiên, nĩa chiến──à, có khoảng hai mươi loại vũ khí. Tay của hắn cũng có tổng cộng hai mươi.

Không chỉ từ vai, mà từ ngay dưới vai cho đến khoảng thắt lưng, có mười cánh tay mọc ra ở mỗi bên.

Và rồi, điều nổi bật hơn cả chính là khuôn mặt của hắn.

Một khuôn mặt dữ tợn đến mức có thể gọi là tướng mạo quỷ dữ.

Hơn nữa, bên tai phải còn có bốn khuôn mặt quỷ y hệt, và bên tai trái cũng có thêm bốn khuôn mặt nữa, chúng nối liền nhau như những chiếc bánh bao được xiên.

Ngoài ra, phía sau gáy của hắn cũng gắn thêm một khuôn mặt quỷ nữa!

"Ravana! Ngươi cũng được định mệnh dẫn lối đến đây sao!?"

"Fuhahahahaha! Không ngờ, ta lại có thể hội ngộ với ngươi theo cách này!"

Tên tà thần quái dị bật cười phá lên, vai hắn rung bần bật.

Hắn sở hữu mười đầu và hai mươi cánh tay. Một hình dáng quái đản, thậm chí có thể gọi là quá mức. Tuy nhiên, đồng thời, hắn cũng toát ra khí chất uy nghi, bá đạo của một vị vua.

"Không phải kẻ thù của ta, mà là kẻ thù của Rama à."

"Phải. Kẻ Mang Theo Định Mệnh cũng đã thực sự bắt đầu dồn chúng ta vào thế bí."

Rama đáp lại lời lẩm bẩm của Godou.

Rakshasa Raja Ravana. Kẻ thù cuối cùng xuất hiện trong sử thi 'Ramayana'. Đối mặt với kẻ thù hùng mạnh này, Rama đã lao vào cuộc chiến.

"Ta vẫn còn nhớ rất rõ sự đáng sợ của ma vương Ravana, và cả cách chiến đấu với kẻ đó. Đầu tiên ta sẽ tiên phong!"

"Được. Ta cũng sẽ giúp──"

‘Ngươi’, nói rồi, Godou định theo sát phía sau Rama.

Godou sững sờ. Bởi vì một kẻ thù mới đã xuất hiện. Hắn có dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo khoác trông như giẻ rách cũ, một thiếu niên với khuôn mặt đáng yêu. Rất có thể hắn mới mười lăm tuổi──.

"Đây là sự dẫn lối của sợi dây định mệnh bí ẩn, kẻ sát thần."

"……Vậy là cô ta đã dùng cách này."

Godou vào thế phòng thủ dù vẫn còn choáng váng vì sốc.

"Không ngờ, ta lại có thể gặp ngươi lần nữa."

"Fufufufu. Ta đã tìm kiếm thất bại. Tuy nhiên, kết quả lại là một trận thua vẻ vang từ ngươi. Hơn nữa, ngươi còn sử dụng 《quyền năng chiến thắng》 mà ngươi đã cướp từ ta và đạt đến lãnh địa của định mệnh……"

Thiếu niên mười lăm tuổi tỏa sáng nở một nụ cười rạng rỡ.

"Ta chắc chắn nhớ tên ngươi. Kusanagi Godou."

Chiến thần Verethragna. Vị chiến thần phương Đông mà Godou đã sát hại đầu tiên.

Phần 3

"Hãy bay lên hỡi Vimana! Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến lật đổ Ravana!"

"Ka ka ka ka ka ka ka! Máu và linh hồn nên được thiêu cháy đến tận cùng trên chiến trường. Quả thật, Quốc Vương Rama như thường lệ, vẫn là một người có lễ nghi tốt đến vô dụng!"

Để đối phó với kích thước khổng lồ của kẻ địch, Rama đã triệu hồi cỗ chiến xa bay lượn.

Rakshasa Raja Ravana cười vang ‘ka ka’. Tiếng cười thật ồn ào vì mười khuôn mặt quỷ và miệng của hắn đều đang cười.

Rama cuối cùng cũng đã nhắm mũi tên sắt của mình vào kẻ thù truyền kiếp đó.

Mũi tên thần biến thành một khối lửa và bay đi. Ravana dùng một chiếc khiên lớn tương xứng với thân hình khổng lồ của hắn để chặn nó. Mũi tên ngay lập tức phát nổ dữ dội, nhưng chiếc khiên và đại tà thần mười đầu hai mươi tay không hề rung chuyển──.

Đó thực sự là một trận chiến hoành tráng giữa ma vương và anh hùng.

Ngược lại, “cuộc đấu” của Godou và Verethragna lại im lặng.

"Nói điều này thì hơi lạ nhưng,"

Godou lên tiếng.

"Trông ngươi khỏe mạnh nhỉ."

"Fufufufu. Tất cả là nhờ ngươi đấy."

Bất bại chiến thần Verethragna mỉm cười với khuôn mặt thiếu niên đầy hoài niệm.

Godou bị cuốn theo nụ cười đó và anh cũng mỉm cười.

"Sao lại nhờ ta được chứ?"

"Lý do đơn giản thôi. Nếu không có trận chiến của ngươi với Kẻ Mang Theo Định Mệnh, ta cũng sẽ không được gọi đến đây. Trong trường hợp đó, sự tái xuất hiện lần thứ hai của ta là nhờ ngươi."

"Thì ra là vậy."

Lần này Godou cười gượng. Verethragna vẫn tiếp tục mỉm cười.

Nghĩ lại thì──Godou nhớ lại cuộc gặp gỡ và chuyến đi một năm trước.

Anh đã thấy nó vài lần trong chuyến đi đó. Cách thiếu niên này thể hiện một nụ cười cổ kính như khói với đôi mắt hạnh nhân mảnh khảnh càng nheo lại.

Mặc dù Godou hầu như không thấy nó nữa sau khi hắn chìm vào sự điên loạn của tà thần.

……Godou liếc nhìn sang bên cạnh.

Vị thủ lĩnh của các Amazon và kỵ sĩ bảo hộ của cô, chiến thần Lancelot.

Toàn thân cô vẫn bị hóa đá bởi tà nhãn của Athena. Khác với Godou và Rama, á thần Lancelot dường như sẽ không hồi phục.

Không thể làm gì khác. Godou đành bỏ cuộc với nữ kỵ sĩ.

Anh khiến bức tượng đá của Lancelot biến mất. Kỵ sĩ bảo hộ trở lại thành một linh thể.

"Vậy là một chọi một rồi, chàng trai."

"Lần trước cũng vậy mà."

Verethragna mỉm cười. Kusanagi Godou nhìn chằm chằm vào hắn.

Thần và kẻ sát thần. Kẻ bị giết và kẻ giết. Một cuộc hội ngộ kỳ diệu──.

"Là người nắm giữ mọi chiến thắng trong tay, ta là kẻ mạnh nhất."

Kẻ cất tiếng niệm là Verethragna.

"Người và quỷ, mọi kẻ thù, tất cả những ai nuôi lòng thù địch sẽ bị khuất phục. Ta sẽ phá tan mọi kẻ thù trên đường ta đi. Nhờ sự phù hộ của Mithra và những kỹ năng mà ta dùng để thi triển ngôn từ pháp thuật, xin cho công lý của thế giới hiển hiện."

Những ngôn từ quyền năng mà Godou cũng đã niệm nhiều lần cho đến bây giờ.

Những ngôn từ pháp thuật chiến thắng mà anh đã cướp từ chiến thần Verethragna. Tuy nhiên, lúc này, người niệm chú này một lần nữa lại là chủ nhân ban đầu của nó.

Vị thần trẻ tuổi điều khiển mười hóa thân cười khẩy không chút sợ hãi.

"Ngôn từ là quyền năng. Ngôn từ pháp thuật là ánh sáng. Vậy thì, hỡi ánh sáng, hỡi ngôn từ pháp thuật, hãy trở thành kiếm của ta……"

Một thanh kiếm vàng dài hiện ra trong tay phải của Verethragna.

Lưỡi kiếm dày, nặng và thẳng. Cấu tạo thô sơ đi kèm với ánh sáng vàng. Mũi của lưỡi kiếm này──Verethragna chỉ thẳng vào Godou.

"Hỡi kẻ thù của ta, kẻ thù có số mệnh đối lập. Giờ đây chúng ta sẽ chiến đấu."

"Chính ta đã giết ngươi nhỉ……"

Godou thở dài.

Những ngôn từ pháp thuật của Kiếm, hàng ngàn quả cầu ánh sáng vẫn đang chờ phía sau anh.

Tuy nhiên, mọi thứ đều là lưỡi kiếm để chém đôi thần định mệnh. Nó sẽ không hiệu quả đối với chiến thần Verethragna. Godou đối mặt với quả cầu bóng tối vẫn còn hiện trên đầu và anh gửi suy nghĩ đến người bạn đồng hành của mình. 'Hãy quay về'.

"……Ngươi đến rồi."

Ama no Murakumo no Tsurugi xuất hiện trong tay phải của Godou. Ngôi sao bóng tối biến mất khỏi lãnh địa của thần định mệnh.

Tuy nhiên, quả cầu khổng lồ màu đen tuyền kiểm soát siêu trọng lực vẫn chưa biến mất. Bí thuật của Hắc Đao, tất cả sức mạnh của nó giờ đây đều nằm trong Ama no Murakumo no Tsurugi.

Thanh kiếm vàng và lưỡi kiếm đen. Hai kiếm sĩ đối đầu nhau──.

"Ta đến đây, Kusanagi Godou!"

"Ừ. Ta chấp nhận lời thách đấu của ngươi!"

Verethragna vung thanh kiếm vàng xuống từ phía trước.

Godou cũng chém Ama no Murakumo no Tsurugi về phía thanh kiếm đó.

*GA──KIiiiiiiiiNN!* Hai kim loại huyền bí va chạm vào nhau tạo ra một âm thanh chói tai, hai kiếm sĩ ngay lập tức bước vào cuộc đấu khóa kiếm.

*GI-. GI-. GI-. GI-. GI-. GI-. GI-.*

Thanh kiếm vàng và thần kiếm kêu cót két.

Chiến thần Verethragna đã vận dụng một sức mạnh phi thường không thể tưởng tượng nổi từ vóc dáng mảnh khảnh đó. Godou cũng dùng hóa thân thứ hai, Con Bò, để chống lại.

Cả hai bên đều đang dùng sức mạnh to lớn có thể lay chuyển núi non và tiếp tục cuộc đấu khóa kiếm──nhưng.

"Phù phù."

Verethragna đột nhiên mỉm cười.

Với nụ cười cổ xưa như làn khói đó.

"Chàng trai. Ngươi chỉ vung kiếm bằng sức mạnh thô bạo mà không hề dùng chiêu thức nào. Ngươi không quá tự mãn sao, dù đang đối mặt với thần chiến thắng?"

"Ngươi nói vậy nhưng chính ngươi cũng chỉ dùng sức mạnh thô bạo thôi."

Godou lườm vị thần trẻ tuổi qua hai thanh kiếm đang giao nhau giữa họ.

"Ngươi không sao nếu không dùng những hóa thân mà ngươi tự hào ở đây à?"

"Phù phufufu."

Verethragna vẫn tiếp tục mỉm cười, sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm nghị và hắn nhìn xuống. Hơn nữa, ngay cả thanh kiếm vàng của hắn──cũng được hạ xuống.

Godou cũng hạ Ama no Murakumo no Tsurugi xuống và cắm nó vào mặt đất rộng lớn giống như một tấm vải.

"Thật là bất cẩn khi ngươi tự hạ kiếm của mình, chàng trai."

"Ngươi nói chuyện tùy tiện mà không nhìn vào gương nhỉ."

"Hmph. Với ta thì không sao cả. Dù sao, với tư cách là một chiến thần kiêu hãnh, ta hành xử──để không vượt qua ranh giới mà ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ."

Verethragna khẳng định với khuôn mặt mơ hồ trông giống một tên nhóc tinh quái.

... Nó giống với khuôn mặt mà anh đã thấy một năm trước, ở bờ biển Đảo Sardinia. Godou và những người trẻ tuổi trên đảo đã tình cờ gặp hắn và cùng nhau chơi bóng đá bãi biển.

Và rồi, vị chiến thần nhỏ bé gửi một ánh nhìn sắc bén về phía không gian trống trải.

"Hãy để ta nói thẳng, hỡi Người Mang Vận Mệnh. 'Ta không mong muốn một cuộc tái đấu như thế này'. Một cuộc giao kiếm với kẻ thù định mệnh của ta trong một đấu trường mà ngươi đã chuẩn bị──"

Giọng Verethragna vang vọng khắp lãnh địa vận mệnh một cách oai hùng.

"Vô lý."

Những lời hùng hồn đầy sức mạnh tràn ngập không gian.

Vị chiến thần phương đông nói tiếp trong khi Godou đang chăm chú nhìn hắn.

"Ta sẽ không công nhận sự can thiệp của bất cứ ai vào cuộc tái đấu của ta với hắn. Hãy biết rằng ngay cả khi không có sự thao túng của vận mệnh, Verethragna vẫn sẽ thách đấu Kusanagi Godou một lần nữa! Chắc chắn!"

Verethragna vung thanh kiếm vàng của mình một lần nữa.

Hắn chém ngang không gian trước mắt. Godou lập tức hiểu ra. Verethragna không chém không khí trống rỗng. Vị chiến thần dũng mãnh phương đông──đã cắt đứt một sợi dây.

Sợi dây của thần vận mệnh, đã dẫn hắn đến đây.

Vâng. Thanh kiếm mà Verethragna vừa tạo ra giống như Thanh kiếm của Godou.

Một vũ khí để cắt đứt thần vận mệnh và sức mạnh thần thánh của họ──.

"Tạm biệt, Kusanagi Godou. Một ngày nào đó ta sẽ gặp lại ngươi."

Một làn gió thổi qua cùng với những lời nói đó. Bóng dáng chàng trai biến mất.

Đổi lại, một thanh kiếm vàng đang cắm trước mắt anh. Tương tự như của Godou, thanh kiếm đâm xuyên qua mặt đất là tấm vải của vận mệnh.

"Vậy ra sự báo thù thực sự sẽ là vào lúc đó nhỉ..."

Đây cũng là nhờ vào vận mệnh thuận lợi tồn tại giữa anh và Verethragna? Hay có lẽ, đây là một sự chia ly chính xác bởi vì vận mệnh đối lập đã bị đẩy đến cực điểm?

Những điều như thế Godou không thể hiểu được, và dù là điều nào thì cũng không quan trọng.

Chỉ có một điều mà anh phải hoàn thành ở đây.

"...Phải dùng bất cứ thứ gì có thể dùng được."

Godou lẩm bẩm và nắm lấy chuôi kiếm vàng.

Thanh kiếm mà chiến thần Verethragna để lại. Đó có phải là quà chia tay? Hay đó là một lời khiêu khích 'Ngươi có dùng được nó tốt không?'. Dù là gì cũng được. Anh rất biết ơn dù đó là điều gì.

Godou hướng ánh nhìn về phía xa.

Ngôi Sao Trắng trút vô số tia sét xuống La Sát Vương Ravana khổng lồ.

Hơn nữa, Rama cũng liên tục bắn cung từ chiến xa bay.

Godou vung thanh kiếm vàng về phía đó. Anh tự tin rằng mình có thể cắt đứt ngay cả từ khoảng cách này. Thứ đã gọi La Sát Vương của Ấn Độ cổ đại──sợi dây.

Thần khổng lồ Ravana biến mất với một sự bất ngờ kinh hoàng.

"Ngươi cũng đi đi, Ama no Murakumo."

Một thanh kiếm vàng ở tay phải. Tay trái anh rút Ama no Murakumo no Tsurugi ra.

Những quả cầu ánh sáng đã chờ đợi bấy lâu nay phía sau anh, những câu chú của Thanh kiếm mà Godou tạo ra được gọi vào thần kiếm đen của Nhật Bản, và chúng được hợp nhất──.

Lưỡi Ama no Murakumo no Tsurugi đang phát sáng đen kịt đã biến thành màu vàng nhờ điều này.

"Ngươi đã cứu ta ở đó Kusanagi Godou! Lòng biết ơn của ta vì sự giúp đỡ của ngươi!"

"Ngươi đã đến Rama. Hãy giải quyết việc này sớm thôi."

Godou gọi người anh hùng đang điều khiển Vimana.

Rama nhanh chóng nhảy xuống cạnh Godou, "Yosh!" rồi anh vung Thần Kiếm Cứu Rỗi xuống. Về phía tấm vải vận mệnh đang trải rộng vô tận.

Phù hợp với hành động đó, Ngôi Sao Trắng cũng đang rơi xuống từ bầu trời.

Để đâm xuyên, và đổ tất cả năng lượng sét vào Tấm Vải Vận Mệnh──vùng đất rộng lớn của lãnh địa này.

*GOGOGOGOGOGO!*

Bầu trời rung chuyển, tấm vải nơi Godou và Rama đang đứng cũng rung chuyển dữ dội.

"Thứ này cũng cùng nhau!"

Godou cắm thanh kiếm vàng của Verethragna và Ama no Murakumo no Tsurugi màu vàng cùng lúc vào tấm vải. Với điều này, tất cả các câu chú để cắt đứt vận mệnh, và sức mạnh của bão trọng lực đều được giải phóng cùng lúc.

Tiếng rung chuyển của bầu trời và mặt đất ngày càng dữ dội hơn. Vào khoảnh khắc đó.

"uuuuuuuuuulllyiiiii iiii iiii iiii!"

Một cô gái khỏa thân bay tới trong khi la hét bài ca chiến đấu.

Kẻ địch vĩ đại đáng yêu nhưng đầy rắc rối, Người Mang Định Mệnh. Cô gái cầm trong tay một lưỡi hái lớn với cán dài. Cô ta không có ý định cắt đứt sợi dây định mệnh, mà là Godou và Rama.

Để đón đánh đòn tấn công này, Rama chuẩn bị cung sắt và mũi tên ánh sáng của mình.

Anh ấy định bắn cựu người bảo hộ của mình. Tuy nhiên, Godou lập tức lên tiếng.

"Đừng nhúng tay vào nữa! Để ta đối phó với cô ta!"

Không phải vì hiếu chiến hay tham vọng.

Godou hét lên vì người 'bạn' mới của mình. Rama sững sờ và hạ cung xuống. Như vậy cũng tốt. Có một điều gì đó──phải đạt được bằng mọi giá!

"Vì chiến thắng, hãy mau chóng đến trước ta. Hỡi con chiến mã thần tốc với vẻ duyên dáng kỳ diệu, hãy mang đến hào quang của chủ nhân ngươi!"

Godou niệm những lời quyền năng của ánh sáng và sự công chính.

──Định mệnh đôi khi thật nhẫn tâm và cũng bất công. Yêu cầu để sử dụng Bạch Mã, rằng mục tiêu phải là một tội nhân lớn gây phiền toái cho quần chúng, đã được thỏa mãn mà không gặp bất kỳ vấn đề nào──.

Trong lãnh địa của vị thần định mệnh, mặt trời bỗng nhiên mọc lên từ chân trời.

Đó là sự xuất hiện của bình minh rạng rỡ.

Ngọn lửa cháy bỏng dữ dội được phóng ra từ mặt trời được triệu hồi bởi quyền năng của Verethragna.

Đó không chỉ là một ngọn lửa đơn thuần. Đó là một vụ nổ lửa ở quy mô vũ trụ.

Lãnh địa vô tận của thần định mệnh bị nhấn chìm hoàn toàn trong trận hỏa hoạn hủy diệt thế giới của sự phán xét. Tấm màn vốn là biểu hiện của khái niệm định mệnh đã bị hủy diệt vô ích trong ngọn lửa.

Sự hủy diệt của một thế giới đang bắt đầu.

Đó là bằng chứng cho thấy Kusanagi Godou và anh hùng Ramachandra đã giành được chiến thắng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!