The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Waki Ikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 41: Giai đoạn 03: Bác sĩ S chờ đợi Thợ săn trong bóng tối của một huyền thoại.

0 Bình luận - Độ dài: 1,169 từ - Cập nhật:

Khi nhóm Kyousuke cảm nhận được một thứ quán tính khác hẳn với cảm giác rơi tự do đơn thuần, họ bắt đầu lao dốc trên tấm ván trượt lớn nhất thế giới.

Những kẻ truy đuổi đã vây kín họ, nhưng chúng thường bám theo các tuyến đường lên núi để ngăn cản bất kỳ ai đi xuống. Bằng cách bỏ qua những con đường có sẵn đó và lao thẳng xuống một sườn dốc dựng đứng, họ có thể lướt qua những kẻ săn đuổi một cách dễ dàng.

[IMAGE: ../Images/..]

Con tàu du lịch lao xuống sườn dốc còn nặng và nhanh hơn cả quả cầu phá hủy của cần cẩu. Dù được chế tạo theo tiêu chuẩn quân sự, những cấu trúc lớn hơn cả nhà kho cảng này thực chất chỉ là những túp lều tổng hợp. Chúng sẽ dễ dàng bị phá hủy khi một vật thể như thế này đâm vào.

Sau đó, họ chỉ cần để Aika từ Chính phủ theo dõi nguồn cấp dữ liệu vệ tinh để xem White Queen nào đầu tiên mờ đi vì tiếng ồn của sự hủy diệt. Đó sẽ là kẻ được triệu hồi vĩnh viễn, đóng vai trò hạt nhân cho tất cả những kẻ còn lại.

“Aá há há há hááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááåáááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááááá

Chàng trai lấy từ túi quần ra một lon kim loại cỡ bằng bình xịt tóc. Đó là một quả Lựu đạn Hương. Khó có thể hình dung Shiroyama Kyousuke lại có thể thực hiện một hành động vô nghĩa vào thời điểm này. Hắn không thể hy vọng sánh bằng Nữ Hoàng Trắng nếu cứ xây dựng một Vật thể thông thường từ con số không. Chỉ có một con đường duy nhất để hắn mong giành chiến thắng khi đồng hành cùng Meinokawa Aoi đã được cải tạo.

Hắn rút chốt và ném.

Năm giây chờ đợi vĩnh cửu bắt đầu.

“Anh… anh định nói…”

Cô vu nữ tóc bạc ngớ người.

“Anh định nói… anh đã hoàn thành lá bài tẩy cấp Vô Danh ngay cả trước khi đến Làng Houbi sao!?”

Hắn không cần trả lời.

Thay vào đó, hắn cất cao giọng.

“Cắn chặt răng vào, Meinokawa Aoi!!”

Nếu thứ đó đã tồn tại, hắn chỉ cần dùng Dấu Máu của mình để đưa các Cánh hoa vào các Điểm theo đúng thứ tự. Dù Nữ Hoàng Trắng có mạnh đến đâu, cô ta vẫn chỉ là một Vật thể. Các đòn tấn công của cô ta có thể xé toạc những lỗ trắng trên chính thế giới và loại bỏ các Điểm, nhưng chừng nào hắn còn ghi nhớ điều đó, hắn có thể thao túng các Cánh hoa theo ý muốn.

Giờ đây, đây là sân của hắn.

Ngay cả khi tất cả các Nữ Hoàng bị nhiễm bệnh tập trung trên con tàu, hắn đã phát triển loại Vô Danh này chính xác vì mục đích đó. Một khi hắn triệu hồi thành công thứ đó, hắn sẽ có nền tảng để tạo ra một Chuỗi. Hắn có thể bắt đầu một kịch bản kỳ diệu, nơi hắn đánh bại từng Nữ Hoàng một cho đến khi tiếp cận được Nữ Hoàng được triệu hồi vĩnh viễn ở trung tâm.

Và.

Và.

Và.

Quả Lựu đạn Hương phát nổ. Hương khí được pha chế đặc biệt dành cho hắn nhanh chóng lan tỏa và thiết lập Thánh Địa Nhân Tạo với hình khối lập phương 20 mét.

Đây là hồi kết.

Hắn đã cấy ghép loại Vô Danh của mình vào thế giới kia. Hắn đã có vật chứa nhân tạo cần thiết cho nó.

Ngay cả khi cả Ba người đã giương cờ trắng…

Ngay cả khi mọi con người khác đều sùng bái cô ta, khiếp sợ cô ta và cuối cùng đã bỏ cuộc…

Hắn sẽ không dừng lại ở đây.

Điều này chưa đủ để cản trở Shiroyama Kyousuke.

Nhiệm vụ còn lại duy nhất là tìm kiếm Nữ Hoàng được triệu hồi vĩnh viễn. Đây không phải là một cuộc tìm kiếm bi quan để xác định nguồn gốc mối đe dọa nhằm giữ khoảng cách. Đây là một cuộc truy lùng tấn công, nơi hắn sẽ hành quân khắp thế giới rộng lớn để đến địa điểm đó và nghiền nát cô ta một cách chính xác.

[IMAGE: ../Images/../img/image (5).png]

Nhắm mục tiêu.

Khóa chặt.

Cô ta không còn là đỉnh cao tuyệt đối của mọi đỉnh cao nữa. Không có gì tồn tại mạnh nhất mãi mãi. Cô ta chỉ là con mồi của hắn và cô ta có thể bị truy đuổi, bị săn lùng nếu hắn thực hiện các bước cần thiết.

Lần này. Lần này nhân loại sẽ hoàn thành cuộc phản công của mình. Loại Vô Danh không màu sắc, chỉ được cấu tạo từ các nguyên âm và được xây dựng đặc biệt để chống lại Nữ Hoàng Trắng, sẽ quét sạch những kẻ bị nhiễm bệnh và đập tan Nữ Hoàng Trắng trung tâm.

Hay lẽ ra mọi chuyện phải như vậy.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Shiroyama Kyousuke cảm thấy một luồng lạnh lẽo vô vọng chạy dọc sống lưng.

Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.

Thực sự chỉ trong tích tắc.

Một đòn tấn công trắng tinh khiết đã mạnh mẽ xé toạc cánh tay phải của Shiroyama Kyousuke.

Và nó đến từ vật chứa đang đứng phía sau hắn.

Một chất lỏng đỏ sẫm tuôn ra từ ống tay áo hoodie bị rách của hắn và hắn quay đầu lại trước khi các tín hiệu đau đớn kịp truyền đến não.

Thời gian dường như đóng băng và một nụ cười rách toạc lấp đầy tầm nhìn của hắn.

Cánh tay phải quay tròn trong không khí trong khi vẫn giữ chặt Dấu Máu Repliglass của hắn.

Và cô ta cất lời như đang thì thầm bên tai hắn.

“Ngươi nghĩ ta không thể là một sinh vật sống nếu đầu ta lìa ra sao?”

[IMAGE: ../Images/../img/image (6).png]

Kẻ giống y đúc đó hoàn toàn giống Nữ Hoàng Trắng.

Khi hắn lần đầu gặp cô ta, sự giống nhau hoàn hảo đến mức khiến hắn rợn tóc gáy.

“Ngươi nghĩ rằng chắc chắn – chắc chắn! – ta sẽ không tự mở ngực mình ra và thay thế các cơ quan bằng bộ phận nhân tạo chỉ để đùa giỡn với ngươi một chút sao?”

Thời gian không phải là vô tận.

Một tiếng động nhẹ bẫng đến khó tin, cánh tay đứt lìa rơi phịch xuống boong tàu, nắm đấm cắm thẳng vào mặt ván.

Chỉ có một câu trả lời duy nhất.

Meinokawa Aoi, vật chủ đã ký khế ước với Kyousuke, nở một nụ cười quỷ dị méo mó, thốt ra lời giải đáp thay cho anh:

“Fwa ha ha!! Nhưng ngươi hẳn phải biết rằng tháo rời cơ thể ta ra cũng không đủ để giết chết ta! Đúng không, huynh trưởng?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận