The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Waki Ikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 12: Giai đoạn 01: Bình nhân tạo Joruri gốc, Meinokawa Aoi.3

0 Bình luận - Độ dài: 2,140 từ - Cập nhật:

Tiếng ve sầu đủ loại, nên tùy theo thời khắc trong ngày mà âm thanh của chúng cũng đổi khác. Ban đêm ve không kêu nhiều, còn buổi sáng thì tiếng “ajiii jiii” lại lấn át tiếng “amiiin miii”.

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Chẳng cần bật điều hòa. Gió luồn qua khu vườn rêu phong, xuyên qua tấm lưới chống côn trùng cửa sổ cũng đủ xua đi cái nóng. Cả ngôi nhà Nhật Bản cổ kính, mát mẻ ấy được bảo vệ bởi làn nước và khí trời.

(Dù mùi gỗ còn khá mới.)

Kyousuke và Biondetta ngồi trên đệm trước một bàn trà, ly trà lúa mạch đã được đặt sẵn. Vì có đá viên bên trong, hơi lạnh đọng lại làm đục lớp thủy tinh bên ngoài ly.

“…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

“Nào. Higan, con có biết vì sao Renge lại gục đầu xuống bàn trà, không chịu nhúc nhích không?”

“Không. Renge, chị làm cái gì thế?”

“Không gì cả,” cô nàng thều thào đáp, giọng lí nhí giữa mặt và mặt bàn.

Meinokawa Higan là vu nữ được cho là em song sinh của Renge. Nét mặt hai người gần như giống hệt nhau, nhưng Higan lại có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh trong veo. Điều này không phải do nhuộm tóc hay đeo kính áp tròng màu.

Cô là một Khí cụ Triệu hồi.

Để chứng minh, cô đeo những chiếc xiềng khóa trói buộc tâm trí, ngăn không cho tà linh chiếm hữu thân xác mình trái ý muốn. Trong trường hợp của cô, đó là một chiếc bịt mắt bằng da đẩy lên trán và một chiếc hàm thiếc ngựa đua hạ xuống quanh cổ.

“À thì, miễn là có ai đó giúp chúng ta liên lạc được với cô ấy, ai cũng được thôi.”

“Nhân tiện, điều gì đưa chị đến đây, Shiroyama-san?”

“Cha mẹ em có ở đây không?”

“Họ để lại tin nhắn trên bảng thông báo là đi họp tổ dân phố. Hình như là nhắc nhở rằng kẻ trộm sẽ trà trộn vào làng dưới lốt khách du lịch.”

Đó là một lý do rất đời thường để vắng mặt, nhưng rồi Biondetta nheo mắt lại.

“Hả? Nhưng chúng ta đều là thuật sĩ triệu hồi và Khí cụ, nếu cả gia đình em đều chiến đấu ở tuyến đầu, chẳng phải họ sẽ hoàn toàn bị lãng quên bởi một cuộc tụ họp của người thường sao?”

Renge yếu ớt vẫy tay, mái tóc đen trải rộng trên bàn như một con sứa chết. Cô dường như muốn nói là đừng nhắc đến chuyện đó – đặc biệt là trước mặt Higan, người vẫn còn ngây thơ chưa biết gì.

…Thành tựu vĩ đại nhất của Đền Meinokawa là tạo ra các Khí cụ nhân tạo hoàn chỉnh bằng phương pháp Joruri và kết hợp họ với các thuật sĩ triệu hồi tài năng trong gia đình để đảm bảo nguồn chiến binh ổn định.

Đây là một khái niệm hơi khó hiểu, nhưng nếu họ chuyên về “chế tạo”, thì có thể một số người dù tham gia sâu vào Nghi thức Triệu hồi vẫn không trở thành thuật sĩ triệu hồi hay Khí cụ.

Mặc dù điều đó có nghĩa là những cặp đôi như Renge và Higan vẫn sẽ bị người thường lãng quên.

Cuối cùng Renge cũng ngẩng đầu lên.

“À thì, hầu hết những người sống quanh đây đều mang họ Meinokawa. Dù tên họ trước cửa nhà có thay đổi, họ vẫn là họ hàng thân thích cả, nên rất nhiều người vẫn nhớ đến chị em mình ngay cả khi đã dấn thân vào thế giới Nghi thức Triệu hồi.”

“Vậy thì đã rõ vì sao ngôi làng trông sống động đến vậy dù dân số được cho là đang suy giảm. Chắc chắn có một khoảng cách lớn giữa dân số được ghi nhận chính thức và dân số bị lãng quên.”

Đền Meinokawa đã từng bị một nhóm thờ Nữ hoàng tên là Cận Vệ chiếm giữ do khoản nợ cờ bạc của cha mẹ cặp song sinh. Vậy nên, dù có bị bao vây bởi người thân, hẳn vẫn có một ranh giới được vạch ra giữa họ.

Kyousuke trầm ngâm một lát.

“Có vài điều về hệ thống của đền Meinokawa mà tôi chưa rõ, cô có thể giải thích giúp tôi được không?”

“Được thôi.”

“Khi muốn liên hệ với một ai đó, liệu có bất kính không nếu tôi vượt quyền cha mẹ cô, những người hẳn là các thần quan đương nhiệm? Hay tôi có thể xin phép từ các vu nữ như cô? Có một đường dây nóng duy nhất, hay là một mạng lưới phức tạp?”

“Anh muốn liên hệ với ai?”

Kyousuke ghé sát tai vị Triệu hồi sư tóc đen vì cô không muốn Higan biết về các thực thể nhân tạo. Anh thì thầm vào tai cô gái, khiến nàng đỏ mặt vì sự tiếp cận bất ngờ đó.

(Phương pháp Joruri đầu tiên. Meinokawa Aoi, người được thờ phụng như vị thần bí mật của cô.)”

Và cuối cùng…

“Lối này.”

Hai chị em sinh đôi tách ra, Meinokawa Renge một mình dẫn lối Shiroyama Kyousuke và Biondetta. Higan tóc vàng má phồng lên như bánh gạo, nhưng vì bí mật lớn lao mà Renge đang giữ, cô không thể để em gái biết chi tiết về Phương pháp Joruri. Thế nên, Renge giao cho Higan một loạt việc vặt dài dằng dặc để cô bé bận rộn trong bếp: “Nấu mì somen, thái dưa muối trong kho lạnh dưới lòng đất, rã đông ngô, phết chút xì dầu rồi nướng lên, sau đó ra cổ vũ đội bóng chày trung học trên TV.”

Meinokawa Aoi.

Vì được biết đến là vị thần bí mật của đền thờ, hẳn nàng sẽ không ở một nơi dễ thấy.

Vu nữ tóc đen dẫn họ ra phía sau tòa nhà đền thờ chính. Cô chạm vào bức tường bàn thờ và toàn bộ bức tường xoay vòng như một căn nhà ninja.

Ngay khi bức tường xoay, luồng khí vốn đã mát mẻ càng trở nên lạnh buốt.

“Đây là…?”

“…một hang động đá vôi?”

Kyousuke và Biondetta cẩn thận quan sát không gian rộng lớn mở ra trước mắt họ.

Nơi đây được bao quanh bởi những bức tường khoáng vật trắng xóa. Nhờ vô số mảng lồi lõm nhẵn nhụi trên tường và những giọt nước tí tách rơi xuống, cảm giác như đang bước vào dạ dày của một sinh vật khổng lồ.

“Việc bảo trì nơi này thật phiền phức vì độ ẩm quá cao. Cánh cửa bí mật tuy kín mít, nhưng nấm mốc vẫn len lỏi vào qua những khe hở nhỏ nhất,” Renge giải thích khi cầm lấy vài đôi dép truyền thống. “Mang dép này vào đi. Nơi đây trơn trượt lắm, có thể khá nguy hiểm đấy.”

Vì họ có thể nhìn thấy rõ hang động, hiển nhiên là có nguồn sáng. Giống như ở công trường xây dựng, có giàn giáo bằng thép tấm và ống kim loại cùng với những chiếc thang dốc thay vì cầu thang. Đèn halogen được mắc nối bằng những sợi cáp dày. Tiếng ầm ì trầm đục vang vọng từ xa có lẽ là do quạt thông gió đường hầm.

“Chúng ta vào bằng một cánh cửa bí mật cầu kỳ, nhưng thực ra hang động này có nhiều lối vào khác nữa.” Câu trả lời của cô thật đơn giản. “Một con đường dẫn đến vị thần được thờ phụng của chúng tôi, nhưng còn rất nhiều lối khác nữa.”

“Tôi hiểu rồi. …Sự bí mật đôi khi cũng vừa tốt vừa xấu, nhỉ?”

“Phải nói là tổ tiên ta, xem ra, đã chọn nơi đây làm thánh địa mà chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng chắc họ đã không lường hết được quy mô rộng lớn của mạng lưới hang động này. Mãi sau này họ mới biết có bao nhiêu lối vào khác. Giờ thì bên trong này đã mọc lên đủ mọi khu vực: nào là điểm tham quan, nào là nơi khai thác tinh thể, rồi lại để cất giữ lương thực, kho báu hoặc các vật tư khác nữa. Ai ai tự nhận là ‘người khám phá’ cũng đều tin rằng mình tìm thấy một hang động hoàn toàn khác.” Renge cười cay đắng. “Chúng tôi có muốn cấm họ vào hang động cũng không được, vì người bình thường chẳng bao giờ nhớ nổi lời các Triệu hồi sư (Shoukan-shi) nói, nên chẳng có cách nào ngăn cản họ. Nghe nói ngày xưa chúng tôi đã lấp lại các hố, nhưng vì họ chẳng nhớ gì cả nên cứ tiếp tục đào đúng chỗ cũ. Cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận để bên trong trở thành một mê cung khổng lồ là tốt nhất. Và trong lúc đó, chúng tôi cũng đang cố gắng chuyển hướng các dòng sông ngầm để chia cắt hang động, tận dụng sức mạnh của hơi ẩm và dòng chảy xiết. Dù sao thì cũng không thể quá mạnh tay, vì tinh thể khai thác ở đây còn dùng để làm bùa hộ mệnh cho đền thờ của chúng tôi.”

Lời giải thích của cô tiếp tục khi họ băng qua những cây cầu kim loại bắc ngang một hồ nước ngầm khổng lồ. Có lẽ, việc lựa chọn con đường an toàn hơn sẽ đưa họ ra xa vị thần được thờ phụng.

Có thể gia tộc Meinokawa cũng đã mang vật liệu đến đây để dựng nên những thứ này.

Có vẻ ngay cả công việc liên quan đến tín ngưỡng cũng thật khó khăn.

“Nhưng với lượng nước nhiều thế này mà không thấy bất kỳ con dơi, tắc kè hay động vật nào khác thì thật là rợn người. Tôi chỉ mong đó không phải là dấu hiệu của khí núi lửa.”

“Ồ, đó chính là một trong những dấu hiệu đấy.”

“?”

“Ở những đường hầm khác có động vật mà. Chúng tôi chẳng làm gì để xua đuổi chúng cả, nhưng chẳng hiểu sao, không con nào dám bén mảng đến lối đi dẫn vào vị thần bí mật của chúng tôi. Cứ như thể chúng đang thể hiện sự tôn kính đối với thánh địa vậy.”

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Họ đi dọc theo nền hang động gồ ghề chừng nửa giờ.

Tại tận cùng một đường hầm hẹp, họ tìm thấy một cánh cửa thép dày phủ vàng lá. Lớp vàng trên cánh cửa đôi không phải là một sự trang trí lòe loẹt; mà nó có tác dụng chống gỉ trong môi trường ẩm ướt. Chiếc khóa thực ra trông có giá trị hơn. Đó là một chiếc khóa khổng lồ, to bằng cái túi, có lẽ đã được sử dụng hàng thế kỷ. Nhưng loại khóa đó trông có vẻ không thể mở được từ bên trong. Nhìn theo cách đó, cánh cửa gần như giống như dẫn đến một nhà tù vậy. Thay vì ngăn kẻ trộm vào, nó dường như ngăn chặn một thế lực tà ác ghê gớm thoát ra.

[IMAGE: ../Images/00009.jpg]

“Chìa khóa ở đâu?”

“Nghe nói nó bị mất cách đây vài đời rồi.” Sau khi thản nhiên thừa nhận điều đó, Renge dùng cả hai tay nắm lấy chiếc khóa cổ. “Vì vậy, phải nắm thế này, vặn sang bên này, rồi đẩy chốt bên trong lên. Chéo… như thế này!”

[IMAGE: ../Images/00010.jpg]

Với một tiếng “cạch” nặng nề, chiếc khóa thực sự đã mở ra.

Nó giống hệt một bà cụ vỗ vào góc chiếc TV cũ để nó hoạt động trở lại. Người ta phải tự hỏi tại sao họ vẫn còn giữ chiếc khóa đó nữa, nhưng chiếc khóa đã rỉ sét đến mức có lẽ chìa khóa sẽ không thể khớp vào được ngay cả khi họ tìm thấy nó. Theo một cách nào đó, họ có lẽ đã tạo ra một chiếc khóa an ninh gia đình miễn nhiễm với việc phá khóa cơ học và tấn công mạng kỹ thuật số.

“Phía sau cánh cửa này là Meinokawa Aoi… vị thần của đền thờ chúng tôi và, theo một cách nào đó, là tổ tiên của tôi,” Renge nói về phương pháp Joruri đầu tiên. “Anh đã sẵn sàng chưa? Có một lý do còn lớn hơn nữa khiến chúng tôi không thể đặt bà ấy ra phía trước để đón khách viếng thăm. Bà ấy là một người rất… đặc biệt, vậy nên hãy chuẩn bị tinh thần.”

Với lời cảnh báo đó, cô mở cánh cửa dày và phủ vàng.

Và phía sau cánh cửa đôi đó, họ tìm thấy…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận