The Unexplored Summon://B...
Kamachi Kazuma Waki Ikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 23: Giai đoạn 02: Kẻ địch Olivia Highland.3

0 Bình luận - Độ dài: 2,737 từ - Cập nhật:

Thay vì dội bom trúng một mục tiêu nhất định, trận oanh tạc lại cày xới tan hoang cả một vùng đất rộng.

“!!”

Khi đợt oanh tạc ập đến, Kyousuke và Biondetta đã kịp thời ôm chặt vị nữ thần hộ mệnh tóc bạc xuống một thửa ruộng khô nước.

Nhưng Aoi lại chọn cách tiếp tục lăn tròn cho đến khi cô nằm đè lên người họ. Dù hoàn toàn là nhân tạo, cô vẫn sở hữu hơi ấm và sự mềm mại của một sinh thể sống. Nếu bị trúng vụ nổ, cô cũng sẽ dễ dàng bị xé nát và thổi bay như bất kỳ ai trong số họ. Thế nhưng, cô không hề do dự khi đưa ra lựa chọn của mình. Có lẽ đó là bản tính của một vị thần hộ mệnh được tạo ra để bảo vệ.

“Ồ, xem nào. Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày một quý cô lại cần phải mạnh mẽ đến thế!”

Nếu họ để mất Meinokawa Aoi ở đây, họ sẽ mất đi con đường đánh bại Nữ Hoàng Trắng. Nhưng Aoi dường như chỉ tập trung hoàn toàn vào việc cứu lấy những sinh mạng trước mắt mình.

Trong khi đó…

Cơn bão hủy diệt càn quét khắp mặt đất như lưỡi cày của máy kéo xới tung những con giun trong đất, nhưng Olivia thậm chí còn không hề nằm rạp xuống đất dù đang mặc bộ đồ bơi học sinh, chiếc vòng cổ trang trí, pareo, váy ngắn và chiếc mũ rơm.

Điều duy nhất cô làm chỉ là dùng cả hai tay giữ vành mũ.

Một luồng gió yếu ớt, chưa đủ mạnh để gọi là cuồng phong, thổi tung chiếc pareo và váy ngắn của cô, để lộ đôi đùi sáng ngời cùng phần nách bên trong tay áo ngắn.

Màu sắc tươi sáng ấy tựa như một vùng đất thiêng.

Nó không cho phép ngay cả một vết xước đỏ nhỏ nhất xuất hiện.

“Tốt, tốt, tốt. Khi mọi thứ đã được san phẳng, đơn vị đổ bộ có thể tiến vào. Đã đến lúc những cã Hover Edge thể hiện công dụng của mình. Nya ha ha.”

Cô bình thản nói trong khi vẫn đứng giữa ngã tư đường.

Thế nhưng, khi đối mặt với một vụ nổ, việc đứng thẳng thay vì nằm rạp xuống sẽ tăng khả năng tử vong lên hơn 50%.

Một lượng lớn chất nổ vẫn tiếp tục trút xuống từ trên cao và thứ gì đó đang tiến đến từ đường chân trời xa tít tắp ngoài biển khơi. Dù là thứ gì đi nữa, chúng đang lao về phía bờ biển trong đội hình giãn cách đều đặn, vậy nên có lẽ đó là những cỗ máy khổng lồ của Repliglass chất đầy những kẻ triệu hồi và chiến binh.

Những Sinh Vật Được Giải Phóng (Released Creations) bỏ qua cấu trúc của thực vật và động vật hiện có, nên không có gì cụ thể để tham chiếu, nhưng theo Kyousuke, chúng trông giống như những con quái vật diều thể thao lướt nhẹ trên mặt nước. Tất nhiên, nếu những con diều ấy có đôi mắt kép rùng rợn quét chính xác địa hình và những cánh quạt lớn để tạo lực đẩy. Mô tả một thiết bị như vậy thì đơn giản, nhưng tạo ra nó sẽ rất khó khăn. Đệm khí được xem là phương tiện lội nước tiện lợi, nhưng khi điều khiển nó qua đống đổ nát, luôn có nguy cơ phần phao bị hư hại. Những thứ này có lẽ đã kết hợp những tính năng tốt nhất của đệm khí và tàu lượn, cho phép chúng di chuyển mượt mà và nhanh chóng trong khi thỉnh thoảng điều chỉnh độ cao.

“Đừng lo. Em nghi ngờ liệu có thứ nào trong số chúng sẽ trúng anh không, Onii-chan.”

Khi 18.000 quả chất nổ trút xuống như mưa, chính những lời nói của cô bé 10 tuổi đã khiến khuôn mặt của nữ ác quỷ bồi bàn trở nên căng thẳng.

“Cô đùa… đúng không? Đó là rocket không điều hướng, dùng để áp chế khu vực đấy! Chúng sẽ không tránh cô chỉ vì cô đang cầm một cái GPS rẻ tiền trong tay đâu, mà là để san bằng mọi thứ trong tầm bắn một cách đều đặn cơ mà!!”

“Đây là thế giới chúng ta đang sống mà. Onii-chan, anh đã nhận ra rồi, đúng không?”

Kyousuke nghiến răng trong thửa ruộng khô nước khi ánh mắt nồng nhiệt và đầy hy vọng của cô bé hướng về phía anh.

Anh thốt ra ý nghĩ đang trào dâng trong lòng mình.

“…Thì ra là vậy.”

“Đây là thế giới mà anh muốn, đúng không?”

Ai đã ban cho anh món quà này?

Những tín đồ ở Bridesmaid, hay chính Nữ Hoàng Trắng đang đứng trên đỉnh của họ?

“Nhưng tại sao em lại lôi dân làng vào trận chiến triệu hồi này? Nếu em biết đòn tấn công này không thể giết chúng tôi, vậy thì làm vậy có nghĩa lý gì?!”

“Ơ? Nhưng đây là điều anh dạy em mà, Onii-chan.”

Giọng cô bé có chút dựa dẫm, lại có chút hờn dỗi. Dù sao thì, đó cũng là cách một đứa trẻ cố ý thu hút sự chú ý. Nhưng khi hiểu ra ý của cô bé, Kyousuke rùng mình, cảm thấy bất an.

Olivia vẫn giữ vẻ ngây thơ trong sáng khi tiếp lời.

Đôi chân trắng ngần hiện rõ dưới chiếc váy ngắn và chiếc khăn pareo hoa văn tung bay trong luồng nổ cũng chẳng khiến cô bé bận tâm.

“Khi chiến đấu bằng Nghi Lễ Triệu Hồi, mình phải đảm bảo không kéo người bình thường vào. Nếu cần, hãy cố gắng đuổi họ đi, cắt đứt họ khỏi chiến trường nguy hiểm. Đó là tấtttt cả những quy tắc anh đã làm theo đó, Onii-chan.”

Vậy ra cô bé đã làm vậy.

Cô bé đã “xóa bỏ” người bình thường khỏi chiến trường.

“Em điên rồi, Olivia…!!”

“Không hẳn đâu.”

Ngạc nhiên thay, người ngắt lời lại là Meinokawa Aoi, khi cô dùng thân mình che chắn Kyousuke và Biondetta khỏi những vụ nổ tên lửa. Nhịp tim của cô đập dồn dập áp vào hai người kia, chẳng hề có vẻ gì là giả tạo cả.

“Vùng đất Houbi này là một ngôi làng chiến đấu do dòng họ triệu hồi sư Meinokawa cai trị. Khu vực này nổi tiếng với những căn phòng băng ngầm, tất cả đều nối liền thành một mạng lưới đường hầm khổng lồ. Họ sẽ không bị chôn sống ở đó trừ khi kẻ địch dùng loại… phá hầm ngầm? Hay gì đó đại loại vậy.”

“Nhưng chỉ một số ít trong số chúng có thể dùng những thứ đó thôi mà?! Phần lớn bọn họ không phải là người bình thường, không hề có liên hệ gì với thế giới Nghi Lễ Triệu Hồi hay sao?!”

“Họ có thể được dẫn dắt. Người bình thường sẽ mất đi ký ức về triệu hồi sư và vật phẩm triệu hồi một khi chúng ta không còn trong tầm nhìn của họ, nhưng tâm trí họ duy trì sự nhất quán như thế nào lại tùy thuộc vào bản chất từng người. Vậy nên, nếu chúng ta sắp xếp mọi thứ theo cách gợi ý, họ sẽ vô thức chọn cách sơ tán mỗi khi có điều gì đó lạ lùng xảy ra.”

“Hee hee hee. Tuyệt vời lắm phải không, Onii-chan? Nếu đây không phải làng Houbi, anh sẽ phải từ bỏ danh hiệu vua không giết người của mình rồi.”

“…”

Tất cả những gì cô bé làm chỉ là để nói ra câu đó.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể cười xòa và tha thứ cho cô bé,” Aoi nói. “Cô bé cũng đã phá hỏng lễ hội rồi.”

“Ồ, thôi nào. Em chỉ nghĩ cách làm sao để Nữ Hoàng và Onii-chan đến với nhau theo cách riêng của em thôi. Tại sao em lại cần ai đó cho phép để làm điều đó chứ?”

Không, đó cũng là lý do tại sao Phù Dâu và Nữ Hoàng Trắng lại liên minh với Olivia Highland, cô gái mà anh từng cứu.

…Tất cả là để phá tan “vùng an toàn” mà Shiroyama Kyousuke đã tin tưởng.

Họ đã biến những nụ cười anh từng thấy ở đây và những chuẩn bị cho lễ hội nhỏ mà ngôi làng mong chờ thành một mớ hỗn độn.

Vấn đề là họ quá hiểu nhau. Thật khó để tìm ra một đòn tấn công nào vừa hoành tráng, vừa lãng phí mà lại đồng thời xuyên thẳng vào trái tim Kyousuke một cách chính xác đến vậy.

“Nhưng, Onii-chan, bây giờ anh không thể chạy trốn được nữa, phải không? Em đã dọn sạch tất cả những tòa nhà anh có thể ẩn nấp phía sau, và cũng không có rừng người nào để anh biến mất vào đó nữa.”

“Olivia…”

“Các trận chiến Nghi Lễ Triệu Hồi đôi khi dựa vào địa hình, nên giờ chúng ta có thể chiến đấu trên cùng một địa thế. Nào, Onii-chan, hãy tận hưởng trận chiến này khi không còn ai để can thiệp nữa.”

“Olivia Highlaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaand!!!!!”

Kyousuke vùng mình khỏi hơi ấm dịu dàng quá đỗi của Aoi, hét toáng lên rồi bật dậy, nhưng thế giới đã hoàn toàn đổi thay.

[IMAGE: ../Images/..]

Hầu hết địa hình tự nhiên vẫn còn đó, nhưng khung cảnh thôn quê bình yên, nơi vốn tràn ngập làn gió mát lành ngay cả giữa đầu hè, giờ đã biến mất không còn dấu vết. Toàn bộ đất đen bị đào xới lên, những ngọn lửa rực cháy xoáy thành những cơn lốc cuồng nộ, và khói đen nhuộm tím cả bầu trời hoàng hôn.

“Đây là lỗi của Anh hai, mà.”

Nó y hệt chiến trường nội chiến nhuốm máu và khói súng mà cậu đã từng trải qua cùng Alice kia.

Hay phải chăng Olivia muốn quay trở lại thời khắc đó?

Khi trận mưa bom đạn ngừng lại, Olivia nhẹ nhàng bỏ chiếc mũ rơm xuống, giải phóng đôi tay thon thả khỏi mọi vướng víu.

Cô bé giang rộng tay như đôi cánh tiên.

Và cô bé cất lời, trong khi đôi tay ấy vẫn như đang ôm lấy cả bầu trời tự do:

“Đánh bại Bạch Nữ Hoàng ư? Sao anh có thể không nhận ra cô ấy tuyệt vời, đáng kinh ngạc, mạnh mẽ, tốt bụng và ngầu lòi đến nhường nào chứ? Chỉ có một khả năng thôi: anh vẫn chưa hiểu rõ về cô ấy đủ. Nào, Anh hai. Anh cần nhìn thế giới với một tâm trí rộng mở hơn nhiều.”

“…”

Đó chính xác là điều ngược lại với vấn đề của cậu.

Khi cô bé rao giảng về cái vẻ thuần khiết trắng ngần ấy, cô bé không hề nhận ra sai lầm của chính mình.

“Vậy thì em chỉ việc dạy cho anh biết thôi. Một khi anh hiểu được Bạch Nữ Hoàng mạnh mẽ đến nhường nào, chắc chắn ngay cả anh cũng sẽ thay đổi suy nghĩ!”

Vừa nói dứt lời, những cỗ tàu Repliglass trông như những chiếc diều thể thao khổng lồ bắt đầu cập bãi biển và tuôn ra hàng loạt triệu hồi sư cùng thể chứa lên chiến trường.

“Chậc!!”

Ngay lúc đó, thông tin hiện lên trong đầu Ác Ma Biondetta lại vô cùng đơn giản:

Cô ta chọn hành động hiển nhiên dựa trên những dữ kiện đó: bắn hạ cô bé ngay lập tức trước khi triệu hồi sư của cô bé kịp đến nơi.

Váy ngắn kiểu phục vụ bàn của Biondetta tung bay khi cô ta chuẩn bị khẩu Blood-Sign đã gập lại, đồng thời cũng là một khẩu súng trường bắn tỉa lên đạn từng viên. Và cô ta có thể bóp cò nhanh hơn nhiều so với việc ném một quả lựu đạn khói. Dù là súng bắn tỉa, nhưng cô ta lại giơ nó lên như một khẩu súng lục trong cảnh rút súng chớp nhoáng của phim viễn Tây, và ngón tay cò súng của cô ta đã bắt đầu cử động.

Ngay cả khi cô bé là một thể chứa, con người vẫn là con người.

Nếu cô bé chưa kết hợp với triệu hồi sư của mình và mời một Thực thể vào trong bản thân, lớp mỡ dưới da mỏng manh của cơ thể chưa phát triển ấy không thể làm chệch hướng một viên đạn súng trường. Viên đạn chì tự xoay nhanh để ổn định đường bay và sẽ nhanh chóng nghiền nát, tàn phá nội tạng của Olivia khi nó xuyên qua một cách không thương tiếc.

Tuy nhiên…

“Dừng lại. Cô bé chỉ là một đứa trẻ. Thật là không chín chắn chút nào.”

“!? Ôi, thật tình!”

Một bàn tay thon thả bất chợt vươn ra từ bên cạnh, nắm lấy khẩu súng của Biondetta và chĩa thẳng lên trời. Thủ phạm chính là Meinokawa Aoi. Chuyển động của ống tay áo kéo căng phần ngực bộ trang phục vu nữ của cô, khiến nó rung rinh, rồi viên đạn bay vút qua bầu trời đêm như một phát súng cảnh cáo. Độ chính xác tuyệt vời là điểm mạnh của vũ khí lên đạn từng viên, nhưng chúng hoàn toàn không phù hợp để bắn liên thanh vì cần phải kéo cần lên đạn cho từng phát bắn một.

Ánh mắt Kyousuke càng trở nên sắc lạnh hơn.

“Biondetta! Cô!!”

“A! Chẳng lẽ lại định mở cuộc nói chuyện khuya sao!? Vừa không diệt được mục tiêu lại còn phải ngồi nghe giảng bài!? Thật là tệ hại nhất cuộc đời!!”

Ngay khi con ác ma khế ước kia thét lên trong tuyệt vọng, vô số phi thuyền Repliglass màu trắng đã lướt qua, trông hệt như những cánh diều thể thao khổng lồ. Shiroyama Kyousuke hiển nhiên là mục tiêu, nhưng chúng lại chuyển hướng trấn áp toàn bộ ngôi làng, có lẽ là để thu thập các tài liệu và trang thiết bị liên quan đến đền Meinokawa.

Meinokawa Aoi nắm giữ kiến thức cổ xưa về cách tạo ra những vật chứa nhân tạo, nhưng cô cần một cơ sở sản xuất để biến thông tin đó thành hiện thực.

“Ối chà.”

Olivia muộn màng giữ chặt chiếc mũ rơm và váy ngắn khi luồng gió nhân tạo thổi tới.

Khi nhóm Repliglass đã lướt qua như một làn gió trắng, một thứ gì đó xa lạ đã xuất hiện giữa khung cảnh cháy rụi và tựa địa ngục.

Một người đàn ông cao gần 2m đứng cạnh cô bé cao 135cm.

Đó là cuối tháng Bảy, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, nhưng anh ta hoàn toàn bỏ qua điều đó để mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen và một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm. Nhưng đáng chú ý nhất là chiếc mũ bảo hiểm kín mặt trông như của phi công chiến đấu. Nó bao gồm một thiết bị hít oxy được nối với bình oxy có bánh xe nằm dưới chân anh ta như một chiếc vali.

Kyousuke không biết anh ta là ai.

Nhưng cậu có thể đoán khá chính xác dựa vào vật thể trông như cây giáo dài hơn cả chiều cao của anh ta.

Đó là một thanh kiếm Nhật quá dài cùng vỏ kiếm, được cố định bằng dây thép rỉ sét như vòi nước trong thời kỳ tiết kiệm nước.

Nó trông giống một thanh dài đơn độc.

Đó là một Blood-Sign.

“Nào, chúng ta bắt đầu chứ, Onii-chan?”

Cô bé giơ đôi cánh tay gầy guộc lên.

Olivia Highland khúc khích cười, tiến lại gần người đàn ông cao gần gấp đôi mình. Các Triệu hồi sư (Summoners) là những người đứng sau hậu trường, đảm bảo vật chứa có thể trình diễn xuất sắc nhất khi triệu hồi một vị thần lên sân khấu. Đây là hình thái thực tế gắn liền với nguồn gốc của cô.

“Em sẽ cho anh thấy vô vàn điều tuyệt vời về Nữ hoàng Trắng!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận