Quyển 6
Giai đoạn 03: Kẻ Khác Trốn Thoát Địa Ngục và Vượt Qua Cái Chết (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,064 từ - Cập nhật:
Ta là Triệu hồi sư mang danh Giải Thưởng Tự Do 903, Alice (cùng) Thỏ. Ta đã phạm nhiều sai lầm, vướng không ít rắc rối, nhưng cũng nhờ thế mà khả năng của ta ngày một tinh thông hơn. Giờ đây, ta đã chẳng còn là ta của ngày xưa nữa, phải khó khăn lắm mới có thể tiếp cận được ta.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!! Khụaaaaaaạaaaaaaaaaaaaaạaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!”
Shiroyama Kyousuke cảm thấy có một tia lửa bùng lên tận sâu trong tâm trí, cuốn phăng đi mọi giả định của hắn. Hắn há to miệng hướng lên trần nhà, tuôn ra hết những ghê tởm và căm hờn đang cuộn trào thành một tiếng thét xé nát cuống họng. Hắn cố gắng vung tay chân loạn xạ như một đứa trẻ. Không, toàn bộ cơ bắp, thậm chí cả nội tạng của hắn đều quằn quại và co giật như những sinh vật sống riêng biệt, tưởng chừng sắp bùng nổ vì muốn vứt bỏ và tách mình ra khỏi thứ tà ác kinh khủng đang bám chặt lấy lưng hắn.
Nhưng hắn chẳng thể làm gì được.
Chỉ có hai cánh tay mảnh mai choàng quanh hắn, nhưng chúng lại dễ dàng tước đoạt toàn bộ tự do của kẻ phàm trần yếu ớt này. Thực tế, Bạch Nữ Vương thỉnh thoảng còn buông ra những âm thanh ngọt ngào khi nàng đón nhận mọi rung động từ cơ thể hắn và ôm ghì hắn vào lòng.
“Ưm, ưm, ha ha…☆ Nữa đi. Sâu hơn nữa, đệ đệ. Hãy giải phóng bản năng thú tính của đệ nhiều hơn nữa! Hãy tìm thật sâu, thật sâu, thật sâu vào tận linh hồn, tìm kiếm những dục vọng mà lý trí của đệ thường phong ấn, và phơi bày chúng trước mặt ta. Đừng lo. Dù chúng có xấu xí đến đâu, ta cũng sẽ nuốt trọn đến tận xương tủy, không bỏ sót một giọt nào. Dù sao đi nữa, đây là Tanabata, thời khắc lãng mạn nhất trong năm để hai kẻ yêu nhau được tương phùng!!”
“Tại sao…? Tôi không hề cảm nhận được dù chỉ một chút sự hiện diện của cô cho đến tận bây giờ… Azalea chưa đến được Hội trường Sáng Lập, không ai giành được các mục bị thiếu của Lịch Sử Tự Nhiên, và họ cũng chưa sử dụng Renge hay Higan. Nên việc cô ở đâaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaay là hoàn toàn vô lý!”
“————. Nhắc đến 3 cô gái khác trước mặt ta sao? Đúng là một cú ăn ba tuyệt vời đấy, đệ đệ. Nhưng ta thực sự muốn điều này thành công☆ Ta sẽ bỏ qua tấtttt cả, để đệ có thể thỏa mãn bản thân mình đến mức muốn. Này, ta sẽ xoa má đệ, xoa, xoa, xoooooooaaaaa☆”
“Khụaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhh!!”
Kyousuke giãy giụa như thể bị xúc tu của một con sứa sát thủ quấn chặt, nhưng điều đó chỉ khiến Nữ Vương, người đang thích thú với sự chống cự của hắn, càng thêm vui sướng. Theo một cách nào đó, chàng trai này có tài năng thiên bẩm trong việc mang lại niềm vui cho nàng.
“Đệ thật là cứng đầu đấy, đệ đệ.”
Bạch Nữ Vương uyển chuyển cơ thể theo nhịp điệu của chàng trai yêu dấu, nhẹ nhàng cắn dái tai hắn, và tuồn một thứ độc dược ngọt ngào đến rợn người vào tai hắn. Đúng vậy, lời nói của nàng chính là một liều độc dược chết người.
“Những sự thật ấy chẳng phải chỉ ra khả năng ta được triệu hồi đến đây bởi một kẻ khác ngoài Bridesmaid sao?”
Mọi cử động của hắn dừng hẳn.
Nếu Sekurtiti không ở đây, có lẽ hắn đã khóc nức nở trong tủi hổ ngay lúc đó, nhưng hắn chỉ kịp giữ chặt suy nghĩ của mình bám víu vào thực tại.
Chẳng phải đã có một triệu hồi sư bí ẩn xuất hiện ngoài kế hoạch của Bridesmaid sao?
(Claude… Magentarain. Không thể nào… không thể nào!)
Người từ ký ức của hắn hòa lẫn với kẻ đã sử dụng một sát thủ trẻ con và đánh cắp Chìa Khóa Kim Cương Tối Thượng. Hắn chắc chắn đã nhắc đến Bạch Nữ Vương như một kẻ đáng sợ, nên hắn không hề thần thánh hóa nàng. Nhưng liệu điều đó có thay đổi không? Bạch Nữ Vương có phải là một tồn tại lớn mạnh đến mức có thể phá vỡ cả linh hồn kiên cường của người đàn ông đó!?
“Giờ thì.”
Những ngón tay gầy guộc của Nữ Vương khẽ chuyển động.
Tay nàng vuốt ve lồng ngực chàng, rồi từ từ lướt xuống vùng bụng dưới. Nếu không phải đang trong tình cảnh này, có lẽ chàng đã ngất lịm đi vì khoái cảm mãnh liệt. Thế nhưng giờ đây, mỗi một động chạm lại tựa ngàn mũi kim chích, hành hạ chàng đến mức tưởng chừng muốn nôn ra cả dung nham nóng bỏng. Dạ dày chàng cuộn thắt lại, quặn đau một cách kỳ lạ, không thể nào kiềm chế được. Nàng thích thú khi cảm nhận toàn bộ cơ thể chàng đang kháng cự, chối bỏ nàng, và rồi, những ngón tay nàng đã nắm được một thứ gì đó.
Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng quả táo, trông hệt như chiếc hộp nhạc cổ.
Chính là Hộp Kho Báu Vàng.
“Đã đến lúc ta cũng tham gia vào trò chơi này rồi. Phải, ta chẳng cần món đồ này làm gì, nhưng nếu ta có nó, ta biết chắc huynh sẽ phải chạy theo ta thôi mà, ca ca. Có đúng không nào?”
“…”
Bạch Hậu đương nhiên biết Shiroyama Kyousuke đang tìm kiếm Kho Lưu Trữ Người Sáng Lập, và chàng làm thế là để tìm cách tiêu diệt nàng.
Thế nhưng nàng không hề bóp nát chiếc hộp trong tay.
Nàng lấy nó từ tay chàng chỉ để mua vui. Nàng giữ gìn nó. Nàng chẳng hề bận tâm đến một phần triệu hay một phần tỷ cơ hội nó có thể chứa đựng.
Tình yêu thật sự lại tàn nhẫn đến thế sao? Nó có thật sự khiến người ta mù quáng, bỏ qua cả lý trí và sự hiệu quả?
“Tại sao, Nữ Hoàng…?”
“?”
“Cho dù người có vùng vẫy thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể quay lại như xưa được đâu. Người phải hiểu điều đó.”
“Thật vậy sao?”
Nàng ôm chặt chàng từ phía sau, áp má mình vào má chàng, rồi thổi một hơi thở ngọt ngào bên tai chàng, hỏi một câu hỏi căn bản.
“Đúng là huynh không thể hòa hợp với ta lúc này nữa. Chúng ta đã đi qua ngã rẽ đó rồi, nên thật khó để con đường của chúng ta hòa vào nhau một lần nữa. Thế nhưng…”
Một đóa hoa ma mị, tan chảy, nhưng vô cùng tà ác đã nở rộ.
“Nếu ta đẩy huynh xuống những vực thẳm siêu việt nhất mà người ta có thể tưởng tượng được, để huynh thoái hóa tinh thần trở lại trạng thái trẻ con, chẳng phải thời gian sẽ quay lại trước khi chúng ta đi qua ngã rẽ đó sao? Phải, có thể huynh sẽ quên mất cách nói chuyện và chỉ bập bẹ như trẻ con thôi, nhưng mà, ta tin mình vẫn có thể yêu huynh nhiều như thế, bất kể huynh hóa thành hình dạng nào. Kya☆”
Shiroyama Kyousuke rùng mình vì sợ hãi.
Đây không phải là sự ghê tởm bộc phát rõ ràng như trước nữa. Nỗi sợ hãi đang len lỏi sâu vào tận xương tủy chàng, lặng lẽ tràn đến từ một thế giới khác.
Chính tình yêu ở mức độ này đã khiến nàng trở thành Bạch Hậu.
Và đây không phải là một mục tiêu nhất quán đã được thấy trong tất cả các hành động trước đây của nàng. Điều này chỉ vừa mới nảy ra trong đầu nàng. Nàng chỉ đang thử nghiệm mà thôi. Nếu thành công, nàng sẽ ăn mừng, nhưng nếu thất bại, nàng có thể chuyển sang điều tiếp theo. Đó là tất cả những gì nàng suy nghĩ khi nắm giữ và đùa giỡn với cuộc đời của Shiroyama Kyousuke, hay cả thế giới này.
Tình yêu có ý nghĩa gì khi đứng sau tất cả những điều đó?
Ngoài sự tà ác, còn có thể gọi đó là gì nữa?
“Được rồi, ca ca. Đến đây thôi nhé, đêm nay.”
Sự ấm áp dịu dàng của một người mẹ rời khỏi lưng chàng và chàng cuối cùng cũng có thể thở lại. Chàng nửa quỵ xuống đất, quay đầu lại kịp lúc nhìn thấy Bạch Hậu khẽ hôn lên chiếc Hộp Kho Báu Vàng nàng đang giữ. Vẻ ngây ngất và sự chìm đắm bản thân mà chàng thấy trên gương mặt nàng, gợi cho chàng nhớ đến cô vũ nữ đã chinh phục một vị vua bằng điệu múa gợi cảm của mình và có được thủ cấp của một vị thánh.
“Ngoài ra. Vì ta sẽ tham gia vào trò chơi này, ta sẽ tặng huynh một chút quà đáp lễ. Không nhiều nhặn gì, nhưng xin huynh hãy nhận lấy.”
Tất cả những gì nàng làm chỉ là khẽ búng ngón tay.
Ngay lập tức, toàn bộ sở thú rung chuyển với một chấn động ghê rợn đến mức dường như siết chặt trái tim chàng.
Không giữ được thăng bằng, Kyousuke và Sekurtiti ngã sụp xuống sàn, và không thấy Bạch Hậu đã rời đi như thế nào. Điều tiếp theo họ biết là nàng đã biến mất. Thực tế, họ đã tự hỏi liệu tất cả có phải chỉ là một giấc mơ hay ảo ảnh.
“Shiroyama Kyousuke…”
“…”
Kyousuke không thể đáp lời Sekurtiti, chỉ đành từ từ bò tới nhặt Azalea và Fractal lên. Xong xuôi, anh bắt đầu di chuyển về phía lối ra khỏi tầng hầm này.
Anh biết có gì đó không ổn. Tiếng ồn ào và rung chấn anh cảm nhận được không hề khớp với những gì đang diễn ra. Với những tiếng nổ vang trời anh nghe thấy, đáng lẽ trần nhà phải nứt toác, cả sở thú đã bị nghiền nát đến mức chỉ còn dày 3 ly.
Thế nhưng, anh lại cảm thấy mình bị tách biệt hoàn toàn khỏi khung cảnh ấy, cứ như đang ngồi trong phòng khách xem tin tức về một cuộc chiến ở tận nửa vòng Trái Đất.
Anh đã được Nữ Vương bảo vệ. Sự thật ấy như một ngọn lửa thiêu đốt tâm can anh.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Anh trông thấy vô số thân hình bất động dưới dải Ngân Hà lạnh lẽo.
Ngay cả khi Azalea đã bị đánh bại, nhưng rốt cuộc còn bao nhiêu sát thủ vẫn ẩn mình trong sở thú? Họ có thể gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu bắt đầu càn quét bằng Nghi Lễ Triệu Hồi và Repliglass? Kyousuke và Sekurtiti đã dùng hương để ngăn Đội Dâng Tế tự sát, nhưng anh nghi ngờ điều đó không thể diệt trừ tất cả bọn chúng. Đáng lẽ anh phải tốn không ít công sức mới có thể phá vòng vây thoát ra ngoài.
Thế nhưng…
Mặc dù vậy…
Anh chỉ thấy sự hủy diệt tuyệt đối. Mặt đất của sở thú thậm chí không có lấy một vết xước. Thật đáng bực mình, khi anh kiểm tra vài pháp sư triệu hồi nằm gục gần đó, anh phát hiện bọn họ vẫn còn mạch đập rõ ràng. Bạch Nữ Vương đã tức thì tiêu diệt tất cả sát thủ trong sở thú, và bà ta cố tình để tất cả bọn họ sống sót. Không cần phải nói, bà ta làm vậy chỉ vì bà ta biết đó là điều Kyousuke mong muốn.
Sự chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Tiêu chuẩn của bà ta đã bị phá vỡ hoàn toàn đến mức bà ta không chút ngần ngại sử dụng sức mạnh khủng khiếp đó trong khi thực sự chỉ đang “chơi đùa”.
“…Bắt đầu rồi.”
Kyousuke nói khẽ, vẻ mặt thất thần pha lẫn chút giận dữ khi nhìn khung cảnh hậu quả.
“Thời đại của bà ấy đã bắt đầu rồi…”
0 Bình luận