Trans: Ngiện romcom
Edit: Tluc
Chương 25: Lễ nhập học - Hạ
Thanh kiếm được vung xuống tôi một cách không khoan nhượng――và ảo ảnh ánh sáng biến mất.
"Thật đáng tiếc. Tôi ở đây này!"
Tôi vòng ra sau lưng Lydia, và lần này tôi kích hoạt đa tầng『Thiên Quang Tiễn』.
Dù tốc độ có kém hơn so với Quang Xạ, nhưng tôi bắn ra một loạt Quang Tiễn có số lượng vượt trội.
Cô gái tóc đỏ đã dùng nhát chém để hất tung mặt đất lên, tạo thành vật che chắn, hét lên một cách đầy căm ghét.
"Chậc, toàn những trò tiểu xảo!"
"Tôi chỉ thông minh hơn cô thôi!"
Vừa đáp lại, tôi vừa không ngừng kích hoạt ma pháp.
Tôi nhớ lại lời nhắn của Hiệu trưởng đã gửi ngay trước đó, cho phép sử dụng ma pháp cao cấp.
Thật lòng mà nói, tôi đã đánh giá thấp Lydia Leinster.
Không ngờ lại có một kiếm sĩ có thể thản nhiên tiến lên giữa cơn bão Quang Xạ, cơn mưa Quang Tiễn, lại còn là một người cùng tuổi nữa chứ.
Tôi dừng việc kích hoạt Quang Tiễn, và cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đối mặt với Công nương Điện hạ không hề hấn gì.
"Khá lắm, Lydia Leinster"
Tiếng kim loại của lưỡi kiếm được trả lại đập vào tai tôi.
Cô gái tóc đỏ cười khẩy.
"Cô cũng không ghê gớm như tôi nghĩ nhỉ, Cheryl Wainwright"
"...Cô cũng nói được nhỉ"
Cảm thấy vô cùng khó chịu trước thái độ tự tin đó, tôi dùng tay gạt tóc mái.
Tôi không có sở thích bị đánh mà không trả đũa.
Tôi xoay cây trượng, và dệt nên ma pháp. Dù không nghe thấy tiếng nói vì ma pháp tĩnh âm, nhưng trên khán đài đã có người tụ tập rồi.
"Nhưng, nếu bây giờ cô xin lỗi thì tôi sẽ dừng lại cho đó?"
Có lẽ là do Hiệu trưởng đã dịch chuyển. Tôi liếc nhìn cậu trai tóc nâu sẫm đang ngồi trên chiếc ghế mà lúc nãy còn không có ở đó, và đang nói chuyện với Chiffon.
Tôi cố ý tạo ra một nụ cười.
"Cô không muốn bị làm cho khóc trước mặt cậu ta chứ?"
Tỏ rõ sự bực bội, cô gái tóc đỏ vung kiếm, và một nhát chém lướt qua bên cạnh tôi. Nó đâm thẳng vào kết giới, và một tiếng kêu cót két vang lên.
"Hừm. Phải là tôi làm cho cô khóc thút thít mới đúng chứ?"
"C-Cái gì"
Từ lúc sinh ra cho đến hôm nay, tôi không hề có ký ức nào về việc bị người khác nói như vậy.
Cô gái này thật là.
Trí tuệ lóe lên trong đôi mắt của Lydia.
"『Cô có thể thay tôi đại diện phát biểu cho học sinh mới không?』――Tôi không ngờ cô lại dám trực tiếp gây sự ngay trong ngày lễ nhập học đó. Là Chiffon, thì phải? Nhưng dù sao đi nữa, việc giao phó sử ma cho thuộc hạ của tôi, đã là một tội lớn không thể tha thứ rồi"
"Ơ kìa? Tôi nghĩ là chẳng có ai công nhận Allen là thuộc hạ của cô đâu?"
――Chính tôi, cũng đã định tự kiềm chế.
Lễ nhập học của Học viện Hoàng gia là một buổi lễ trang trọng, ngang hàng với lễ nhậm chức của Pháp sư Hoàng gia.
Việc đó, một người là Công chúa như tôi không thể nào làm hỏng được. Dù cho thứ tự kế vị ngai vàng của tôi có thấp hơn đáng kể so với hai người anh của mình đi nữa.
Nhưng... tôi ném một ánh nhìn sắc lẹm về phía Lydia.
"Đầu tiên, chẳng phải chính các cô đã nhường thứ hạng trước sao? Lại còn thêm『mong muốn nâng thứ hạng của Allen lên ngang với mình là Á khoa』??"
Cơn tức giận dữ dội lại bùng lên, và tôi siết chặt cây ma trượng. Đầu trượng bắt đầu phát sáng.
Trong đầu tôi, hình ảnh của Lydia đang vui vẻ đi qua con đường nhỏ cùng Allen hiện lên. ...Trong khi tôi phải chịu đựng đủ thứ vì mối quan hệ với những người anh cùng cha khác mẹ và những quy tắc ngớ ngẩn của cung điện.
Không thể tha thứ. Tuyệt đối không thể tha thứ.
Tôi giơ cây ma trượng đã kích hoạt quang cao cấp ma pháp『Thuấn Thiểm Quang』lên, rồi vung xuống.
Một lưỡi đao ánh sáng chém rách mặt đất bên cạnh Lydia. Các khách mời và học sinh trên khán đài kinh ngạc.
"――...Cô đừng có đùa nữa? Tôi thật sự không ưa nổi một người như cô, người có thể thản nhiên nói ra một điều ích kỷ như vậy"
"...Vậy sao. Thật lòng mà nói, tôi đã nửa tin nửa ngờ, nhưng người đã phá hỏng đề nghị của tôi là..."
Lửa bùng lên trong đôi mắt của Lydia.
Xoay cây ma trượng, tôi cười.
"Xem ra cả hai chúng ta đều không thể lùi bước nhỉ?"
"Đồng ý. Cô đáng chết vạn lần"
""...Fufufu...""
Ma lực của cả hai làm rung chuyển bầu không khí, và mặt đất.
Tôi vung mạnh cây ma trượng sang ngang, và kích hoạt đa tầng quang cao cấp ma pháp『Thương Thiểm Quang』.
Vô số lưỡi giáo ánh sáng lấp lánh hiện ra trên không trung.
Lydia cũng tăng cường thêm ma pháp cường hóa cơ thể, và chĩa mũi kiếm ra.
"Tôi sẽ chém hạ cô!"
"Nếu cô làm được!!!"
Chúng tôi đồng thời hét lên, và bắt đầu lại cuộc chiến.
Những ngọn thương ánh sáng không thể tránh né được lượn vòng, tạo ra sóng xung kích và tấn công Lydia.
Thế nhưng, Lydia lại rất bình thản.
"Còn non lắm!"
Cô vung kiếm, nghênh chiến những ngọn thương ánh sáng mà tôi chưa từng có ký ức nào về việc chúng bị đỡ được, rồi lao đến tôi với tốc độ cao.
Dù xung quanh cô ấy chi chít những lỗ hổng, nhưng cô vẫn không ngừng tiến lên.
Cứ thế này thì!
Ma pháp tiếp theo――một bóng hình màu đỏ lướt qua mắt tôi, và bóng dáng của Lydia cũng biến mất.
"Chậc!"
Tôi định dùng cây ma trượng để nghênh chiến ngay lập tức, nhưng cùng với một cú sốc, tôi đã bị hất tung lên trời cao.
Tôi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo của lưỡi đao trên gáy, và ma pháp cũng biến mất. Nhanh quá.
"Hầy... tôi thật thất vọng về cô"
Cô gái trước mặt, người đã làm được một điều không thể là luồn lách qua ma pháp cao cấp từ chính diện, để lộ sự thất vọng.
Khi cây ma trượng cắm xuống đất, tiếng xôn xao của mọi người xuyên qua ma pháp tĩnh âm, làm rung chuyển cả sân tập.
“『Quang maa pháp là nhanh nhất trong tất cả các thuộc tính. Đứa trẻ bị nguyền rủa của Gia tộc Leinster, kẻ không thể sử dụng ma pháp nào ngoài cường hóa cơ thể, chỉ cần không để nó tiếp cận là có thể dễ dàng áp đảo』"
Đối lại, Lydia buông lời với vẻ mặt vô cùng chán nản.
Đôi mắt cô tối hơn cả màn đêm, không có cảm xúc. Hoàn toàn khác với lúc ở bên cạnh Allen.
"Chỉ với mức độ đó mà cô nghĩ có thể thắng được tôi sao? Những ma pháp hiện có cơ bản là bắn về phía trước, chẳng có gì đáng sợ cả. Ít nhất thì cũng nên kích hoạt bao vây chứ nhỉ"


0 Bình luận