Trans: Ngiện romcom
Edit: Tluc
Chương 16: Chuyện đêm - Trung
"!?"
Mở to đôi mắt, cô gái bật người dậy khỏi ghế――rồi ngồi lại.
Cậu ấy vung vẩy chiếc nĩa, rồi ngoảnh mặt đi.
"Kh-kh-không phải, tớ không có muốn cậu dạy ma pháp... À-à, với lại, việc chuẩn bị hồng trà và bánh tart là do tớ tiện thôi! Đ-Đừng có hiểu lầm nhé!"
Xem ra là trúng tim đen rồi. Dáng vẻ thế này đáng yêu hơn nhiều.
Tôi thẳng lưng, và nhìn thẳng vào cậu ấy.
"Vậy thì, tớ sẽ xin cậu. ――Công nương Lydia Leinster Điện hạ"
Có lẽ cậu ấy đã hiểu rằng tôi đang nói nghiêm túc.
Cô gái tóc đỏ đặt chiếc nĩa xuống chiếc đĩa nhỏ, và nhìn vào mắt tôi.
Một sự bất an mãnh liệt. Và... một chút kỳ vọng.
Tôi mỉm cười, và nói ra mong muốn của mình.
"Xin hãy cho phép tớ dạy ma pháp của mình cho cậu. Đổi lại"
"――...Đổi lại?"
Cậu ấy siết chặt hai tay trên đầu gối, và lặp lại như để dò xét.
Tôi cầm lấy chiếc nĩa, và nháy một mắt.
"Chỉ cần những lúc rảnh rỗi thôi, cậu hãy dạy kiếm kỹ cho tớ. Tớ hoàn toàn không biết gì về mảng đó cả"
Tôi dùng nĩa cắt miếng bánh tart hoa quả, rồi cho vào miệng. Món này cũng là tuyệt phẩm.
Cô gái cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy,
"...Cậu thật sự... là một kẻ kỳ quặc đó..."
Rồi khẽ thay đổi vẻ mặt.
Tấm lưng của cậu ấy khi đứng dậy trông thật cô đơn.
"Chuyện của tớ, cậu đã nghe từ Hiệu trưởng và Mẹ rồi đúng không?"
"Chỉ một chút thôi"
Một lượng ma lực bất thường đang cuộn xoáy bên trong cô gái.
Anna-san ở ngoài hành lang chắc chắn cũng đã nhận ra, nhưng không có phản ứng gì.
Chạm những ngón tay thon trắng vào cửa kính, cậu ấy tự giễu bằng một giọng nói lạnh lùng.
"Tớ là...『đứa trẻ bị nguyền rủa』đó. Dù được sinh ra trong nhà Công tước Leinster, gia tộc cai quản ngọn lửa"
Quay lại, cậu ấy đưa tay trái ra với một khuôn mặt như sắp khóc.
――Thứ được sinh ra trong lòng bàn tay là một ngọn lửa đen nhỏ bé, như thể đã từ chối mọi ánh sáng.
Cô gái tóc đỏ để lộ sự đau khổ và tuyệt vọng tột cùng, cơ thể mảnh khảnh run rẩy.
"Chỉ có thể tạo ra một ngọn lửa... một ngọn lửa xấu xí và nhỏ bé như thế này!... Từ lúc sinh ra đã là một sản phẩm lỗi không thể cứu vãn được rồi............"
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má, rơi xuống tấm thảm trên sàn.
Bóp nát ngọn lửa đen trong tay, cô gái nhìn tôi như thể đang thách thức, và hét lên.
"Dù vậy, cậu vẫn nói là muốn『dạy ma pháp』cho tớ sao! Sau khi đã thấy ngọn lửa của tớ, hãy trả lời một cách rõ ràng đi!"
A, cô gái này từ trước đến nay đã luôn một mình phiền não.
Những kỳ vọng và thất vọng to lớn vì được sinh ra trong nhà Công tước Leinster.
Những lời miệt thị dành cho bản thân mà dù có bịt tai lại cũng vẫn nghe thấy.
――...Một chút, mình hiểu được cảm giác đó.
Vì dù tôi có muốn trở thành một Lang tộc đến thế nào, cũng không được công nhận.
Tôi đứng dậy tại chỗ, và gật đầu.
"Ừm. Tớ, chính vì là cậu nên mới muốn dạy"
"...! Nếu cậu nói vì thương hại thì!"
Cô gái cắn chặt môi, và gục đầu xuống. Ma lực rò rỉ ra ngoài, những mảnh lửa đen bay lượn.
Tôi lắc mạnh đầu,
"Không sao đâu. Ngọn lửa này đúng là nhỏ thật. Nhưng――"
Tôi dùng cả hai tay bao bọc lấy bàn tay đã trở nên trắng bệch của cô gái.
...Lạnh quá. Caren có lẽ sẽ tức giận.
Quyết tâm, tôi sử dụng một chút『năng lực』của mình mà chỉ có em gái và sư phụ biết, rồi mỉm cười.
"Nó không hề yếu, cũng không hề xấu xí đâu"
Những ngọn lửa đen đang bay lượn dần dần biến thành màu xám tro.
Và rồi――biến thành ngọn lửa trắng tinh khiết, và tan biến như ảo ảnh.
Cô gái tóc đỏ kinh ngạc, và ôm lấy tay mình.
"! C-Cậu... vừa mới làm gì tớ vậy?"
"Một chút thôi"
Tôi có thể kết nối ma lực với người khác.
Tôi vẫn chưa nắm bắt được toàn bộ năng lực của mình. Nhưng có vẻ như tôi có thể sử dụng ma lực của đối phương một cách gián tiếp, và đối phương cũng có thể sử dụng khả năng kiểm soát ma pháp của tôi.
Nếu kết nối quá sâu thì sẽ hiểu được cả cảm xúc của nhau, nhưng chỉ một chút thì chắc là không sao.
...Xem ra, Công nương Điện hạ đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng trong việc kiểm soát ma pháp.
Nếu có thể cải thiện được điểm đó thì chắc chắn... Tôi ghi nhớ các biện pháp đối phó trong tương lai vào đầu, và cắt đứt kết nối ma lực.
"Công thức ma pháp của cậu rất đẹp. Rõ ràng là cậu đã nỗ lực không ngừng nghỉ. Tớ rất thích nó đó. ――Lydia"
"! V-Vâng"
Giật mình một cái, cô gái tóc đỏ nhìn vào mắt tôi với đôi mắt ướt đẫm.
Tôi cố ý nói với một giọng điệu vui vẻ, khẳng định.
"Cậu nhất định sẽ có thể sử dụng ma pháp. Khi đó, cậu sẽ nhanh chóng sử dụng được ma pháp cấp cao――không, ngay cả『Hỏa Điểu』cũng có thể bắn ra được. Tam khoa nhập học Học viện Hoàng gia kỳ này đảm bảo đó"
"...Chẳng có mấy yếu tố nào đáng tin cậy cả. Hơn nữa, cậu có vẻ vẫn còn giữ bí mật gì đó..."
Cô gái hơi phồng má.
"Nhưng mà. Cũng có thể tin vào thuộc hạ một chút... cái đó, cũng được"
Không khí trong phòng dịu đi, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi đáp lại với một chút trêu chọc.
"Thật là vinh hạnh, Công nương Lydia Leinster Điện hạ"
"Đ-Đừng có gọi là Công nương Điện hạ! Kính ngữ cũng cấm, cấm!! ...Cứ gọi là『Lydia』đi! Khi nào tớ có thể dùng được ma pháp, việc đầu tiên tớ làm là thiêu cậu, rồi chém cậu, rồi lại thiêu cậu đó!!!"
Lydia giậm chân bình bịch tại chỗ. Bộ đồ ngủ bị xộc xệch.
Cậu ấy lấy lại được tinh thần là điều tốt nhất.
Nhưng, trang phục bây giờ khá mỏng.
...Màu đen à. [note76821]
Đảo mắt, tôi rụt rè thử chỉ ra.


0 Bình luận