• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 10: Lời đề nghị của『Huyết Cơ』- Thượng

0 Bình luận - Độ dài: 1,205 từ - Cập nhật:

Trans: Ngiện romcom

Edit: Tluc

 

Chương 10: Lời đề nghị của『Huyết Cơ』- Thượng

 

"Woa... Nhìn từ cự ly gần, thật sự lớn quá đi mất..."

Tôi cầm chiếc túi giấy có vẽ hình một quán cà phê nhỏ, ngước nhìn dinh thự của Gia tộc Công tước Leinster, một công trình vừa lộng lẫy lại vừa toát lên vẻ trang nghiêm.

Khu vườn bên ngoài cũng chỉ có thể gói gọn trong một từ『tuyệt vời!』, khiến tôi có cảm giác như đang đi tham quan vậy. Các vị Đại quý tộc-sama thật ghê gớm.

Có lẽ vì đã thưởng thức món bánh tart mật ong và loại hồng trà sản xuất ở phía Nam vương quốc mà tôi chọn tại quán cà phê, Công nương Lydia Leinster Điện hạ với vẻ mặt vô cùng vui vẻ quay lại trong khi đang bước đi trên con đường lát đá. Mái tóc đỏ xinh đẹp của cậu ấy lấp lánh dưới ánh nắng.

"Từ nãy đến giờ cậu ngạc nhiên quá đấy. Cái mặt ngố của cậu lại càng ngố hơn rồi đó? Anh bạn Allen, Thủ khoa nhập học Học viện Hoàng gia??"

"Đ-Độc miệng quá! À, với lại tớ không phải Thủ khoa nhập học đâu!!"

"Fuffun~♪ Không biết cậu còn nói thế được đến bao giờ nhỉ?"

Sau một nụ cười đầy ẩn ý, cô gái tóc đỏ ngắn bước đi với những bước chân nhún nhảy, lách qua cổng vòm và tiến về phía cửa chính của dinh thự.

Ở quán cà phê, cậu ấy cũng đã mắt sáng rực lên vì vị ngon của bánh tart, nổi giận và hờn dỗi khi bị trêu chọc, rồi không hiểu sao lại đỏ mặt, bận rộn thay đổi đủ mọi sắc thái.

Tính cách thật sự của cậu ấy có lẽ còn trẻ con hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Một Công nương Điện hạ vừa có vẻ uy nghiêm lại vừa đáng yêu――hơi ăn gian một chút rồi.

Khi tôi cầm túi giấy đi theo sau, cô gái tóc đỏ ngắn đã rung chiếc chuông gọi bằng kim loại ở bên cạnh cửa chính.

Cánh cửa nặng nề mở sang hai bên――

"Lydia-ojousama! Mừng người đã về ạ♪"

『Mừng người đã về ạ!』

Hầu gái trưởng Anna-san, và các cô hầu gái xếp thành hai hàng thẳng tắp cho đến tận chân cầu thang phía trong, đã ra đón chúng tôi. Tôi bị bất ngờ nhưng đồng thời cũng cảm động.

Y hệt như cảnh tượng tôi đã đọc trong sách!

Kể cho Caren chắc em ấy cũng không tin mất.

"............"

Tuy nhiên, Công nương Điện hạ lại đột nhiên trở nên vô cảm. Cậu ấy nói chuyện với vị Hầu gái trưởng tóc màu hạt dẻ bằng một giọng điệu không cảm xúc.

"Anna, đây là Allen. Khách của ta. Ta sẽ để cậu ta chào hỏi Mẫu thân sau――"

"Này"

"!"

"!?"

Tôi bất giác dùng cạnh bàn tay chém nhẹ vào cái đầu tóc đỏ. Các cô hầu gái mở to mắt, nín thở.

Đặt tay lên chuôi kiếm, Công nương Điện hạ lườm tôi.

"...Cậu làm gì thế? Tớ chém cậu đấy??"

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, nhưng tôi không để tâm mà nhìn thẳng vào mắt cô gái có chiều cao gần như tương đương với mình.

"Ừm, trước khi chém còn có việc phải làm mà. ――Cậu đã nói『ta đã về』với các cô hầu gái chưa?"

"............"

“――――!”

Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của các cô hầu gái. Chỉ có Anna-san là vẫn giữ nụ cười trên môi.

Buông tay khỏi chuôi kiếm, Công nương Điện hạ bực bội dùng ngón tay nghịch tóc mái, rồi lảng mắt đi.

"...Đâu cần thiết"

Chọt

“!?”

Tôi dùng ngón trỏ tay phải ấn vào trán cô gái.

Cô gái loạng choạng, mở to mắt.

"Dù cậu có là Công nương Điện hạ đi nữa, cũng có những việc không được quên đâu? Người ta đã mất công ra đón, thì ít nhất cũng phải thể hiện sự lịch sự tối thiểu chứ. Nếu ngay cả một câu『ta đã về』cũng không nói được với các cô hầu gái, thì tớ sẽ về ngay lập tức"

"...Ư~"

Một tiếng rên nhỏ đầy vẻ bực bội.

Thế nhưng, các cô hầu gái vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích. Tôi cũng không rời mắt.

"...Hầy. Biết rồi"

Cô gái nghịch tóc mái bằng ngón tay, rồi quay lưng đi.

Cậu ấy lẩm bẩm với vẻ hơi ngượng ngùng.

"――...Ta đã về rồi đây"

“!? L-Lydia-ojousama!”

Các cô hầu gái vừa kinh ngạc, vừa run rẩy vì cảm động. Anna-san cúi đầu chào tôi một cách lịch thiệp để nói『Cảm ơn ngài』, nên tôi cũng cúi đầu đáp lễ.

...Hiệu trưởng cũng đã nói một cách mập mờ, nhưng có vẻ như có rất nhiều chuyện ở đây.

Tôi vỗ tay khen ngợi cô gái tóc đỏ.

"Vâng, làm tốt lắm. Lần sau dù không có tớ ở đây cũng phải làm thế nhé?"

"Đ-Đừng có đối xử với tớ như trẻ con!"

Ngay lập tức, tôi dùng chiếc túi giấy của quán cà phê làm lá chắn.

"Fuffuffu. Nếu cậu còn tiếp tục thì tớ không đảm bảo sự an toàn cho thứ bên trong đâu!"

"C-Cái gì! Đ-Đồ hèn hạ!! C-Cậu không biết xấu hổ à!?"

"Không biết vị trí của mình, à... Vậy thì, bánh tart là của tớ hết nhé!"

"C-Cậu định ăn hết một mình à!? Đâu có dễ thế!"

Chúng tôi không ngần ngại cãi vã.

Các cô hầu gái nhìn chúng tôi với vẻ mặt sững sờ, nhưng rồi dần dần mỉm cười.

Tiếng ho khan đầy giả tạo của Anna-san.

"Khụ khụ. Lydia-ojousama, Allen-sama, đến đây được rồi đó ạ~♪"

""............""

Chúng tôi đồng thời im lặng. Hơi xấu hổ một chút.

Công nương Điện hạ cũng hơi ửng đỏ má, lườm tôi một cách oán giận, buông một tiếng "...Đồ ngốc", rồi quay lại đối diện với vị Hầu gái trưởng tóc màu hạt dẻ.

"Anna, ta đi thay đồ. ...Nếu có hầu gái nào rảnh rỗi đến phát chán thì bảo họ vào giúp"

"Thần hiểu rồi ạ♪"

"! V-Vâng, thưa tiểu thư!!"

Hầu gái trưởng và các cô hầu nữ xung quanh đáp lời. Thật là kỷ luật.

Liếc nhìn tôi đang cảm thán, Công nương Điện hạ hướng mắt về phía cô hầu gái xinh đẹp có mái tóc đen ngắn, làn da ngăm, và cặp kính rất hợp, đang đứng sau Anna-san. Tuổi cô ấy có vẻ khoảng cuối độ tuổi thiếu niên.

"Người đứng thứ năm... là Romy, đúng không? Dẫn đường cho tên này đi"

"Xin hãy giao cho thần"

Nhìn vào ngoại hình, có lẽ là một người xuất thân từ các quốc đảo phương Nam lại có được thứ hạng!?

Dù không đến mức như Thú nhân, nhưng ở vương quốc họ vẫn bị phân biệt đối xử mà...

Có vẻ như nhà Công tước Leinster thực sự áp dụng chế độ trọng dụng người tài.

Cuối cùng, cô gái làm một vẻ mặt nghiêm túc với tôi.

"Tớ đi một lát. Đừng có đi lung tung rồi bị lạc đấy nhé?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận