• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 13: Thiếu nữ - Thượng

0 Bình luận - Độ dài: 1,172 từ - Cập nhật:

Trans: Ngiện romcom

Edit: Tluc

 

Chương 13: Thiếu nữ - Thượng

 

"…Kỹ thuật mà cậu đã dày công mài giũa, cậu cũng đồng ý truyền lại cho một đứa trẻ mình mới gặp hôm nay sao?"

"Tất nhiên rồi ạ. Tôi xin thề trên danh nghĩa của Đại Thụ ở Đông Đô và của cha mẹ, những người đã nuôi nấng tôi đến tận ngày hôm nay"

"Đối với nhà Leinster, Thú nhân tộc, những người đã cùng kề vai sát cánh trong Ma Vương Chiến, chính là chiến hữu. Ta hiểu lời thề trên danh nghĩa của Đại Thụ ở Đông Đô có ý nghĩa như thế nào đối với các cậu. Tất nhiên đó là một lời đề nghị đáng quý. Nhưng tại sao lại đến mức đó...? Cả ngày hôm nay, con bé đó chỉ toàn gây phiền phức cho cậu, đúng chứ? Ta đã nghĩ cậu sẽ yêu cầu một điều gì đó"

"Xin hãy giữ bí mật chuyện này với Lydia-ojousama ạ"

Tôi đặt ngón trỏ tay phải lên môi.

Thấy Lisa-sama ra hiệu đồng ý bằng mắt, tôi dang hai tay ra và nói về『tham vọng』thầm kín của mình.

"Bởi vì――sẽ lãng phí lắm ạ! Một tài năng đến nhường đó, phải để cho cậu ấy vươn xa chứ ạ! Tôi rất mong chờ được xem Công nương Điện hạ sẽ leo lên đến đỉnh cao nào"

fc09c69c-1ef6-441e-a962-af87ad370d62.jpg

Kết giới lại rung chuyển dữ dội lần thứ ba. Có vẻ như âm thanh cũng đang đến gần hơn.

À, ra là vậy. Ma lực khủng khiếp này là...

Trước nụ cười khổ của tôi, Nữ Công tước thở dài.

"...Kể cả khi vì thế mà cậu cũng có thể sẽ phải hứng chịu những ánh nhìn tò mò sao?"

"May mắn hay bất hạnh thay, tôi đã quen rồi ạ"

Tôi đứng dậy, cúi đầu trước Nữ Công tước Lisa Leinster,『Kiếm Nương』.

"Hồi nhỏ, cha tôi đã dạy rằng,『Khi giúp đỡ người khác, không được trông mong được báo đáp』. Việc tôi muốn được dẫn dắt Công nương Điện hạ trong một thời gian ngắn là sự ích kỷ của bản thân. Xin ngài có thể cho phép không ạ?"

――Tôi muốn dạy ma pháp cho Công nương Điện hạ Gia tộc Leinster.

Việc thi vào Học viện Hoàng gia thôi mà đã có cảm giác như nhảy xuống『Thác Than Khóc』rồi, vậy mà mình lại dám nói ra một điều ngông cuồng như vậy. Cuộc đời đúng là không biết đâu mà lường.

Trong lúc tôi vẫn đang cúi đầu, Lisa-sama đã đóng cuốn sổ tay lại.

Chiếc ghế cũng di chuyển,

"――...Allen, cậu thật sự... thật sự là một đứa trẻ ngoan. Ta thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ cậu dù chỉ một chút. Nhưng. Hãy để ta đính chính một điều"

"À, ừm... Lisa-sama???"

Đầu tôi được ôm lấy một cách dịu dàng.

Khi tôi ngẩng đầu lên, vị mỹ nữ mỉm cười đầy nhân từ.

"Ta cũng là một người mẹ nên ta hiểu. Cha mẹ của cậu――họ không hề mong muốn cậu phải chịu đựng đau đớn hay nước mắt để hy sinh cho một ai đó đâu. ...Điều mà cha mẹ mong muốn ở con cái mình, cậu biết không? Chỉ đơn giản là mỗi ngày đều khỏe mạnh và vui cười. Chỉ cần con được hạnh phúc. Chỉ có vậy thôi. Allen――nếu cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lydia đáng yêu của ta, thì từ nay Lisa Leinster sẽ là đồng minh tuyệt đối của cậu. Hãy nhớ lấy điều đó nhé"

Lòng tôi ấm lại, và tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt.

Có lẽ con mắt nhìn người của mình cũng không đến nỗi tệ.

Tôi dùng tay áo lau mắt, rồi gật đầu.

"Vâng. Cảm ơn ngài ạ"

"Với lại, cấm gọi『Lisa-sama』đó nhé? Nếu dùng thì――ta sẽ bắt cậu làm gì đây nhỉ"

"Ể, ừm..."

À, người này quả nhiên là mẹ của Công nương Điện hạ, và là chủ nhân của vị Hầu gái trưởng kia.

Trong lúc tôi cứ thế để mặc cho bà xoa đầu――cùng với một tiếng nổ lớn nhất trong ngày, kết giới được giăng ra đã bị một nhát chém cắt đứt.

Giữa những cánh hoa bay lượn, cô gái tóc đỏ cầm kiếm lao vào.

Phía sau là Romy-san và Cordelia-san đang tỏ vẻ áy náy. Hai chị vất vả rồi.

Buông tay khỏi đầu tôi, Lisa-sama cố tình dùng tay che miệng.

"Chà, Lydia. Thật là thô bạo. Con đang làm Allen sợ đó?"

"............"

Cô gái im lặng tra kiếm vào vỏ, rồi chen vào giữa để tách Lisa-sama và tôi ra.

"Thưa mẹ, người đang nói chuyện gì với cậu ấy vậy? Xin hãy dừng những việc không cần thiết lại! Cậu cũng vậy đó!! Phải có chút ý thức căng thẳng đi chứ... c-cái gì, cái mặt đó là sao?"

"............"

Thật xấu hổ, tôi không thể trả lời được.

――Bởi vì tôi đã ngẩn ngơ trước cô gái cùng tuổi vừa quay lại.

Công nương Lydia Leinster Điện hạ đã thay một bộ váy màu đỏ son trông rất ra dáng người lớn. Đôi bông tai và chiếc vòng cổ được tạo hình một cách tinh tế thành hình『chú chim』đang tỏa sáng trên tai và trước ngực cô gái.

Ngay cả cánh hoa trắng vương trên tóc mái cũng trông như một món đồ trang sức tóc vốn có từ đầu.

Là nước hoa chăng? Một mùi hương cam quýt thoang thoảng khẽ lướt qua mũi tôi.

Trong lúc tôi đang cố gắng nặn ra lời nào đó, mỹ nữ không hề nhận thức được vẻ ngoài của mình đã lo lắng ghé sát mặt vào nhìn, rồi chạm vào trán và má tôi.

"Này, cậu thật sự ổn chứ? Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa? Có muốn nghỉ ngơi trong dinh thự không??"

Sao chỉ những lúc thế này cậu lại ngốc nghếch đến vậy!

Cố gắng níu kéo lại chút bình tĩnh, tôi chỉ ra.

"Ừ-ừm, tớ ổn mà. ――...Cậu đã thay váy rồi nhỉ"

"――...A"

Công nương Điện hạ khẽ lẩm bẩm.

Chỉ trong chốc lát, không chỉ mặt và gáy, mà ngay cả tay chân mảnh khảnh lộ ra từ chiếc váy cũng đỏ bừng lên, cậu ấy khẳng định ở cự ly gần.

"K-Không phải, tớ không phải thay đồ vì cậu, mà là vì tớ cũng có mồ hôi! C-Chỉ có vậy thôi!!"

"À, ừm. Tớ hiểu――"

"Ô hay? Lydia-ojousama, nói dối là không được đâu nhé★"

Chen ngang lời tôi, vị Hầu gái trưởng mảnh mai vui vẻ từ tận đáy lòng xuất hiện không một tiếng động.

Các cô hầu gái với vẻ mặt mãn nguyện cũng đang nhìn chúng tôi từ khắp nơi trong khu vườn trong. Dù không phải tất cả, nhưng hình như tay họ đang cầm những viên Cầu ghi hình đắt tiền?

Cô gái tóc đỏ vô cùng bối rối, và ôm chầm lấy cánh tay trái của tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận