• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 15: Chuyện đêm - Thượng

1 Bình luận - Độ dài: 1,217 từ - Cập nhật:

Trans: Ngiện romcom

Edit: Tluc

 

Chương 15: Chuyện đêm - Thượng

 

Gửi Caren, người chắc hẳn đang nóng lòng lo lắng cho kỳ thi của anh,

――Anh nên bắt đầu viết từ đâu nhỉ.Hôm nay thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.Kỳ thi nhập học của Học viện Hoàng gia đã diễn ra suôn sẻ. Anh nghĩ mình đã thể hiện được thực lực.Khi có kết quả chính thức anh sẽ liên lạc ngay. À, Vương đô thật sự rất tuyệt đó! Rất rộng lớn, có rất nhiều cửa hàng, và có cả rất nhiều xe ô tô và xe ngựa lớn chạy nữa. Một ngày nào đó, anh muốn được dẫn Caren đi tham quan. Với lại, trước khi đi, em đã lo lắng về chỗ ở của anh đúng không?Đừng ngạc nhiên nhé... Thực ra bây giờ, anh đang viết lá thư này trong một căn phòng của dinh thự nhà Công tước Leinster (rộng quá, không thể nào bình tĩnh được). Anh đã được chiêu đãi một bữa tối ngon miệng, và còn được tắm nữa.... Ừm, anh hiểu em muốn nói gì. Rất hiểu là đằng khác. Nhưng, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Khi nào bình tĩnh lại một chút, anh sẽ giải thích. Nếu được nhập học Học viện Hoàng gia, lần tiếp theo anh có thể trở về Đông Đô chắc là vào mùa hè. Đến lúc đó hãy giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng có làm nũng với bố mẹ rồi gây phiền phức cho họ đấy nhé? Anh sẽ viết thư cho em thật nhiều.

Anh trai của em, Allen

※※※

"Những gì có thể viết bây giờ chắc chỉ có vậy thôi, nhỉ?"

Ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, tôi đọc lại lá thư gửi cho em gái, rồi xoay cây bút trong tay. Cùng lúc đó, chiếc tay áo màu xanh đậm hơi dài một chút rung rinh.

Việc đã đỗ và được miễn học phí vẫn chưa thể viết ra được. Chuyện về Hiệu trưởng và Công nương Lydia Điện hạ cũng phải xác nhận lại đã.

Tôi liếc nhìn cảnh đêm Vương đô trải dài bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn quanh phòng. Những chiếc bàn và ghế trông có vẻ đắt tiền. Một chiếc giường lớn đủ cho vài người ngủ. Sàn nhà được trải thảm ngoại quốc.

"...Hầy"

Tôi buông một tiếng thở dài, và nhìn xuống bộ đồ ngủ màu xanh đậm chất lượng rất tốt mình đang mặc. Theo lời Romy-san, có vẻ như Công nương Điện hạ đã chọn nó cho tôi. Tất nhiên tôi đã định từ chối. Nhưng,

『Đây, mặc cái này đi』

Việc từ chối một thứ mà cô gái tóc đỏ đã cất công mang đến cho tôi trước khi đến phòng tắm trong dinh thự... tôi không thể nào làm được.

『Ở nhà Công tước Leinster á? Hơn nữa, còn được chiêu đãi bữa tối ngon miệng, rồi được tắm nữa? ...Anh, anh không bị mấy người lớn đáng sợ ở Vương đô lừa đấy chứ? Mau trở về Đông Đô ngay đi! Anh mà không có đứa em gái đảm đang như em đi cùng là không được đâu』

Nếu là Caren chắc sẽ tỏ ra nghi ngờ lắm đây.Dù là lời của Lisa-san đi nữa, cũng không thể ở lại mãi được. Trong lúc tôi đang băn khoăn, cánh cửa ra vào bị gõ hơi mạnh một chút. Hửm? Tôi cho lá thư vào phong bì, và đặt cây bút xuống.

"Vâng, mời vào"

Cánh cửa từ từ mở ra, và Công nương Lydia Điện hạ trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, khoác một chiếc áo choàng trắng bước vào. Cậu ấy đang cầm một cái khay có đặt ấm trà. Ở hành lang còn có cả Anna-san đang nheo một mắt lại. Thì ra đó là lý do mình không cảm nhận được ma lực.

"...Này"

Cô gái tóc đỏ ngắn ngắn gọn gọi tôi, nên tôi đứng dậy khỏi ghế và tiến lại gần.――Một mùi hương dịu nhẹ của xà phòng và hoa.Cố gắng không để lộ vẻ ngượng ngùng trên mặt, tôi hỏi.

"Ừm, cậu đi ngủ ngay rồi mà?"

"...Tớ khó ngủ thôi"

Cô gái tóc đỏ ngắn trả lời một cách cộc lốc, rồi đi về phía bên cửa sổ như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi liếc nhìn vị Hầu gái trưởng tóc màu hạt dẻ. Như vậy có được không ạ?

『Tôi sẽ đứng đợi ở hành lang ạ☆』

...Không ngờ thuật đọc khẩu hình được sư phụ dạy lại có ích vào lúc này. Tôi cúi đầu chào rồi đóng cửa lại, và quay người.

"Cậu đang viết thư à?"

Công nương Điện hạ đang ngồi trên ghế và bắt đầu sắp xếp những chiếc tách và đĩa nhỏ bằng sứ trắng lên bàn, lên tiếng hỏi. Có vẻ như, cậu ấy cũng đã mang cả món bánh tart kia đến.

"Ừm. Cho bố mẹ và em gái ở quê. Tớ mãi không viết xong được"

"Chà, đơn giản mà? Cứ viết về tớ là giải quyết được hết thôi"

Xoay con dao một cách điêu luyện, cô gái ra hiệu bằng mắt bảo tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện.Đáp lại, tôi nhún vai và tiếp tục cầm chiếc ấm trà trên bàn tròn.

"『Con đã gặp một cô gái trong kỳ thi nhập học. Là một đứa trẻ cái gì cũng định chém ngay――』"

"...Bây giờ, trong tay tớ có một con dao rất sắc bén đấy~?"

Cậu ấy cầm chiếc đĩa có đặt bánh tart bằng tay trái, và dùng lưỡi dao ở tay phải để phản chiếu ánh sáng của đèn ma lực. Trái ngược với lời nói, giọng điệu lại có chút hờn dỗi. Tôi rót hồng trà ấm vào chiếc tách có vẽ hình một chú chim nhỏ màu đỏ.

"『Nhưng, là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu. Dù có hơi trẻ con một chút』"

"Đó là lời trăn trối của cậu à? Tớ đã nghe rõ rồi, đó!"

Ngay sau đó, miếng bánh tart hoa quả phương Nam và phô mai bay lên không trung――và rơi xuống hai chiếc đĩa nhỏ, mỗi bên đúng một nửa. Công nương Điện hạ đã vung dao giữa không trung. "Tuyệt vời. Nhưng lần sau cứ cắt bình thường thôi nhé"

"...Hứm. Đồ sói xấu tính"

Công nương Điện hạ quay mặt đi, và chống khuỷu tay lên bàn tròn. Thật là mất lịch sự. Tôi cho thêm một chút sữa và đường vào tách trà, rồi đưa cho cậu ấy.

"Cậu ăn bánh tart cũng được mà"

"Hãy sùng bái sự rộng lượng của tớ đi"

Tôi không nghĩ đó là câu nên nói trong khi đang đâm nĩa vào bánh tart đâu. Chúng tôi mới gặp nhau hôm nay. Vậy mà, lại đang cùng nhau thưởng thức trà trong bộ đồ ngủ thế này. Thật là một câu chuyện kỳ lạ. Một câu chuyện rất kỳ lạ. Nhưng... tôi không ghét nó.

"Nếu sùng bái cậu thì tớ không thể dạy ma pháp cho cậu được đâu? Với lại, không được chuẩn bị bánh tart và hồng trà nữa thì cũng hơi không thích"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đây mới chỉ là ngày đầu tiên gặp nhau,clm, quá out chềnh so vs các loli :))
Xem thêm