Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)

Chuyện bên lề: Bạn có thích món ăn tự làm không? (1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,600 từ - Cập nhật:

Ngày cuối cùng nghỉ hè, Akaishi đến một trung tâm thương mại lớn ở địa phương để mua sắm.

“……”

Cậu lẳng lặng bỏ nguyên liệu vào giỏ hàng.

“Ủa?”

“?”

Bên phải Akaishi vang lên giọng một cô gái.

Cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy Yatsugai đang đứng đó.

“Chào.”

“À, ừm… Lâu rồi không gặp.”

Yatsugai bước đến gần Akaishi, chuyển chiếc giỏ hàng đang xách ở tay trái sang tay phải.

“Cậu làm gì ở đây thế?”

“Tớ đang ở siêu thị, ngoài mua đồ ra thì còn làm gì được nữa?”

“Ý tớ không phải vậy, ý tớ là sao cậu lại đến siêu thị.”

“? Ý cậu là sao? Ai mà chẳng đến siêu thị chứ?”

Akaishi nghiêng đầu khó hiểu.

“Thông thường thì, không phải là mẹ nấu cơm cho à?”

“Ừa.”

Akaishi hiểu ra.

“Hôm nay cha mẹ tớ về muộn, nên tớ định tự mình vào bếp. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè rồi, tớ thấy cũng hay.”

“V-Vậy à~…”

Cha mẹ cậu ấy không có nhà. Yatsugai có chút bối rối.

“M-Mà với tài nấu nướng của cậu thì, chắc cũng chẳng làm được món gì ra hồn đâu nhỉ!”

“Cũng chỉ làm được mấy món bình thường thôi. Dù sao thì tớ cũng không có hứng thú gì với đồ ăn lắm.”

“À, vậy à…”

“……”

“……”

Câu trả lời của Akaishi khác với dự đoán của Yatsugai, khiến cô hơi sốt ruột.

“Vậy, vậy chứ cậu nói thế chứ kiểu gì cũng dở tệ cho xem?”

“Tùy người thôi.”

“~~~~~”

Trước câu trả lời không rõ ràng của Akaishi, Yatsugai cau mày.

Yatsugai đang phân vân, nên lựa thời điểm nào để lái câu chuyện sang hướng nếm thử tài nấu ăn của Akaishi, và nên dẫn dắt câu chuyện thế nào để vào được nhà Akaishi.

“A.”

“Hả?”

“Ừm?”

Phía bên kia Yatsugai, là Uemugi.

Uemugi cũng nhận ra Akaishi và Yatsugai, cất tiếng “ừm” đáp lại.

“Đừng nhìn tớ.”

“Sao vậy?”

Uemugi bước về phía Akaishi và Yatsugai.

“Akaishi và Yatsugai-san, hai người đang làm gì ở đây?”

“Mua sắm.”

“Tớ cũng đi mua sắm.”

Uemugi ngó vào trong giỏ của Yatsugai và Akaishi.

“Sao lại hai giỏ? Một cái là đủ rồi mà.”

“Sao tớ phải bao luôn cả phần của cậu ta chứ?”

“Không phải à?”

Uemugi đặt ngón trỏ lên cằm, nhìn lên xéo xéo.

“Tớ tưởng là một cặp.”

“L-Làm gì có!”

Yatsugai phản ứng đầu tiên.

“N-Nè Akaishi!”

“Vừa mới tình cờ gặp nhau thôi. Đi siêu thị lớn thì xác suất gặp người quen khá cao.”

“Đúng là Shiraha cũng thấy vậy.”

Akaishi so sánh đồ trong giỏ của mình và giỏ của Yatsugai.

Trong giỏ của Yatsugai có viên cà ri, rồi cả ớt xanh, măng tre các kiểu, nhìn kiểu gì cũng không giống nguyên liệu để nấu cà ri. Ngược lại, trong giỏ của Akaishi chỉ toàn là nguyên liệu nấu cà ri.

Uemugi chợt hiểu ra.

“Shiraha muốn ăn cơm nên đến mua đồ ăn. Akaishi, chuyện lần trước cảm ơn cậu.”

“Ừ.”

“……”

Akaishi và Uemugi lẳng lặng lấy nguyên liệu.

“Hả, lần trước là chuyện gì? Hả?”

Yatsugai bị cho ra rìa nhìn Akaishi và Uemugi.

“Akaishi, cậu đã đối tốt với Takanashi. Shiraha cũng nói lời cảm ơn cho phải phép.”

“A.”

Má Yatsugai ửng hồng.

“Sau đó, cậu và Takanashi-san đã làm gì với nhau vậy……?”

“Tớ được cảm ơn. Sau này thế nào thì tùy cô ấy thôi.”

“Akaishi đứng về phía Takanashi thật đáng khen. Shiraha cứ tưởng cậu là người xấu.”

“Tớ lúc nào cũng là người tốt mà.”

Akaishi cười khổ.

“Akaishi, vì cậu thân với Takanashi nên tớ tin cậu. Nhưng cũng có thể cậu là người xấu.”

“Sao lại thế?”

“Akaishi……”

Trước ánh mắt của Yatsugai và Uemugi, Akaishi quay mặt đi.

“Cậu quay mặt đi rồi. Đây là hành động của người xấu.”

“Vậy ý cậu là muốn tớ nhìn cậu mãi à?”

“Đúng vậy.”

Akaishi nhìn Uemugi.

Uemugi cũng nhìn Akaishi.

“……”

“……”

“……”

Khoảng lặng kéo dài.

“A, quầy ăn thử.”

“Ể!?”

Uemugi quay đầu đi.

“Cậu mới là kẻ xấu ấy.”

“Đúng là thủ đoạn bẩn thỉu.”

Vừa chùi mép, Uemugi vừa nhìn Akaishi.

“Nè, nè Akaishi, cậu mua gì thế?”

Yatsugai xen vào cuộc trò chuyện.

“Nguyên liệu.”

“Cậu định nấu món gì?”

“Món hầm và hamburger. Cậu lại định nấu món gì khó nuốt nữa à?”

Akaishi nheo mắt nhìn Yatsugai.

“Món gì khó nuốt chứ! Tớ cũng tiến bộ mỗi ngày đấy nhé!”

“Món ăn của Akaishi ngon lắm. Ngon đến rớt cả quai hàm luôn ấy.”

“Sao cậu biết vậy, Uemugi-chan?”

“Cậu ấy nấu cho Shiraha ăn rồi.”

Uemugi dùng hai tay ôm lấy mặt mình.

“Là ở nhà Takanashi. Tớ chỉ gọt hoa quả thôi mà. Cái đó không gọi là nấu ăn.”

“Gọt được hoa quả là giỏi rồi. Shiraha không làm được.”

“Vậy tiết thực hành nấu ăn môn nữ công gia chánh cậu qua kiểu gì thế?”

“Akane và Mitsuha làm giúp tớ hết.”

“Đúng là đồ vô dụng.”

“Không vô dụng bằng Akaishi.”

Akaishi và những người khác vừa đi dạo trong siêu thị vừa mua những thứ cần thiết. Chỉ có giỏ hàng của Yatsugai là không thêm món nào.

“Nè, nè Akaishi, cậu lại dạy tớ nấu ăn đi.”

“Không phải cậu nói là cậu tiến bộ mỗi ngày sao?”

“Học hỏi người khác với tự mình mày mò, tốc độ tiến bộ khác nhau mà!”

“Hôm nay cậu cũng định nấu à? Với mấy thứ trong giỏ đó thì cậu định làm món gì?”

“Ể?”

Yatsugai nhìn vào đồ trong giỏ của mình.

“Thịt thăn cà ri.”

“Chưa nghe bao giờ.”

“Giáng Sinh? Ông già Noel?”

Uemugi ghé sát mặt nhìn Yatsugai.

“Không phải. Tớ sẽ rưới cà ri lên món thịt xào ớt xanh để nó ngon hơn.”

“Đừng có mấy ý tưởng như học sinh tiểu học nữa. Không phải cứ đồ ngon trộn với đồ ngon là sẽ thành ngon đâu. Động não chút đi.”

“C-Cái gì chứ!”

Yatsugai vỗ vai Akaishi.

“A, đú, đúng rồi Uemugi-chan!”

“Yatsugai-san, có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay cha mẹ Akaishi không có nhà đâu!”

Yatsugai giơ thẳng ngón trỏ, nhìn Uemugi.

“Biến thái!”

Với vóc người nhỏ bé, Uemugi ngước nhìn Akaishi và nói.

“Này dừng lại đi, nghe như tớ cố tình làm vậy ấy.”

Akaishi nhăn mặt nhìn Yatsugai.

“Akaishi nói, hôm nay cha mẹ không có nhà nên qua nhà tớ đi!”

“Tớ không có nói.”

“Biến thái!”

“Trời cũng muộn rồi, ở lại qua đêm đi!”

“Tớ không có nói, với lại tối cha mẹ tớ về rồi.”

“Biến thái!”

“Sắp vào học kỳ mới rồi, không sao đâu!”

“Biến thái!”

“Kỳ cục thật.”

Uemugi chỉ vào Akaishi.

“Yatsugai-san, không được đến nhà người như thế này đâu. Sẽ gặp chuyện không hay đó.”

“Không cần đến cũng được.”

“Ơ, ờ thì~~~~~”

Yatsugai tìm từ để nói.

“Đ-Đùa thôi mà!”

“Từ đoạn nào?”

“Chuyện cha mẹ Akaishi không có nhà là do tớ hỏi nên mới biết đó.”

“Sao cậu lại hỏi chuyện đó?”

Uemugi nhìn Yatsugai bằng ánh mắt ngây thơ.

“Ơ, ờ thì theo diễn biến câu chuyện……”

“Diễn biến thế nào? Có chuyện đó sao?”

“Ể…… Tớ không nhớ rõ lắm……”

Yatsugai im bặt.

“Theo diễn biến câu chuyện thôi. Có vẻ như việc tớ đi mua sắm ở siêu thị rất lạ lẫm với Yatsugai. Nên tớ mới nói là không có ai nấu cơm cho.”

“Ra vậy. Đúng là Akaishi với siêu thị không hợp nhau thật. Cầm giỏ hàng trông kỳ cục lắm.”

“Vậy à?”

Đến lượt Akaishi tính tiền ở quầy thu ngân.

“Thế, thế nên hôm nay Akaishi có vẻ sẽ tự nấu ăn đó! Vậy, vậy nên Uemugi-chan, hay là bây giờ chúng ta đến nhà Akaishi trêu cậu ấy không?”

“Nhà Akaishi?”

Akaishi rút tiền mặt ra.

Bị bỏ lại, Yatsugai hỏi Uemugi.

“Hôm nay Akaishi sẽ nấu ăn cho chúng ta à?”

“Đú, đúng vậy! Uemugi-chan thấy nấu ăn phiền phức đúng không?”

“Nhưng Shiraha muốn tự mình nấu ăn……”

“Với, với lại cậu cũng tò mò về nhà Akaishi mà, phải không!?”

“Ừm~~~~~…………”

Uemugi phân vân.

“Nè, nếu tớ đi một mình thì không biết Akaishi sẽ làm gì tớ đâu, nhưng có Uemugi-chan đi cùng thì tớ cũng yên tâm!”

“Đúng là, nếu Yatsugai-san đi một mình thì đáng lo thật. Không biết Akaishi sẽ làm gì.”

“Vậ, vậy nên chúng ta đi hai người nhé?”

“Được rồi. Nhà Akaishi, Shiraha cũng sẽ đến.”

“Vậy, vậy thì nói cho Akaishi biết nào!”

Yatsugai và Uemugi đi đến quầy thu ngân.

“Akaishi, tớ và Uemugi-chan sẽ đến nhà cậu bây giờ, được chứ hả?”

“Hả?”

Akaishi nhăn mặt.

“Tại sao chứ. Bây giờ là năm giờ chiều rồi, mai còn phải đi học nữa đúng không? Nghĩ kiểu gì thì cũng không phải là bây giờ chứ.”

“Khi đã muốn đi ngay bây giờ thì đi ngay bây giờ mới là đúng đắn chứ! Phải không, Uemugi-chan?”

“Ừm~~~”

Uemugi liếm viên kẹo ramune vừa mua, cười toe toét đầy vẻ mãn nguyện.

“Với lại, đã nói đến nước này rồi, thì tớ cũng sẽ xem tài nấu nướng của cậu thế nào!”

“Tớ có nói gì đặc biệt đâu.”

Haizz, Akaishi thở dài.

“Vậy thì về nhanh lên.”

“Biết, biết rồi mà! Đi thôi, Uemugi-chan!”

“Ừm~~”

Akaishi dẫn theo Yatsugai và Uemugi, cùng nhau về nhà.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Dẫn tận 2 cô về nhà, tôi đang khóc đây
Xem thêm