Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)
Chuyện bên lề: Bạn có thích sở thú không?
0 Bình luận - Độ dài: 2,083 từ - Cập nhật:
“Yo!”
“Ừm.”
Akaishi nghe thấy giọng nói vọng tới từ phía sau, bèn đáp lại mà chẳng hề ngoảnh đầu.
“Đợi lâu rồi nha~”
Sendou vỗ nhẹ vào vai Akaishi từ phía sau.
“Phấn khích lắm rồi à?”
“Biến đi cho khuất mắt.”
“A~!? Vậy để tớ nói lại lần nữa. Đợi lâu rồi nha~ Đợi lâu lắm rồi phải không~?”
“Ồn chết đi được. Im ngay.”
Akaishi rảo bước.
“Chà~ Lâu lắm rồi mới được đi chơi với Yuuto đó~”
“Chẳng phải lúc đi cùng bọn Takanashi mới gặp nhau rồi sao.”
Akaishi không tài nào từ chối lời rủ rê của Sendou nên đành tới sở thú.
“Tớ không thích sở thú lắm.”
“Ể~ Tại sao chứ! Động vật rõ ràng đáng yêu thế cơ mà.”
“Với lại mùi cũng không thơm tho gì.”
“Vì là động vật nên đó là chuyện đương nhiên mà. Mục đích là để thưởng ngoạn thiên nhiên.”
“Với lại chẳng biết chúng nó nghĩ gì nữa.”
“Tớ cũng có biết Yuuto đang nghĩ gì đâu.”
“Với lại chỉ ngắm thôi cũng tốn tiền nữa.”
“Mấy khu vui chơi giải trí thì chẳng phải đều thế sao?”
“A, nhìn kìa nhìn kìa!” Sendou chạy tới trước chuồng khỉ.
“Này, Yukari! Sao cậu lại ở chỗ đó thế kia… Đợi tớ một chút, tớ đến cứu cậu ngay đây!”
“Tớ xiên cậu bây giờ.”
Akaishi bám vào thanh chắn, khoa trương diễn một màn, còn Sendou thì lạnh lùng đưa mắt nhìn cậu.
“Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi nhỉ~”
“Ừ ha.”
Sendou ngắm khỉ xong, lại tiếp tục rảo bước.
“Bài tập làm xong chưa?”
“Xong từ tháng Bảy rồi.”
“Thiệt hả~. Tớ thì chưa xong cái gì sất.”
“Thế cậu đến đây làm gì. Về đi.”
“Không không không, tớ không về đâu. Tớ bỏ cuộc rồi, trận đấu kết thúc rồi.”
“Câu danh ngôn này tiêu cực quá đấy.”
Akaishi ngẩng đầu nhìn con hươu cao cổ trong chuồng.
“Này~ Yuuto~”
“Sao thế?”
“Tớ muốn làm chuyện gì đó thật vui~”
“Chẳng phải bây giờ đang vui rồi sao.”
“Ừm, tớ cũng không có ý gì đặc biệt cả.”
“Vậy à.”
Sendou vịn tay vào lan can, người lắc lư qua lại.
“Chúng mình là học sinh trường cấp ba mà nhỉ?”
“Ừ ha.”
“Vài năm nữa, chúng mình sẽ là sinh viên đại học rồi nhỉ?”
“Ừ ha.”
“Tớ hoàn toàn không tài nào tưởng tượng nổi cảnh mình thành sinh viên đại học đâu~ Cứ có cảm giác mình sẽ mãi là nữ sinh trường cấp ba vậy.”
Sendou thoa son môi.
“Tớ cũng có cảm giác mình sẽ mãi là nam sinh trường cấp ba vậy.”
“Con trai cấp ba thì chẳng có giá trị gì sất, nên kệ đi. Con gái cấp ba mới là vui nhất trên đời.”
“Dù sao đi nữa, khi trở thành sinh viên đại học sẽ có những niềm vui của sinh viên, khi thành người lớn rồi cũng sẽ có những niềm vui của người lớn.”
Akaishi đang đọc bảng chú thích về con hươu cao cổ được nuôi ở đó.
“Yuuto~, cậu định vào đại học nào?”
“Hokushuuin.”
“Trường ở đây à? A~ Vậy tớ cũng vào đó nhé~”
“Với học lực của cậu thì có đỗ nổi không đấy?”
Akaishi nhìn Sendou với vẻ không yên tâm.
“Tức chết đi được! Đừng có mà coi thường tớ!”
“Đừng có tự mình thêm hiệu ứng âm thanh vào chứ, ghê quá đi.”
Sendou vỗ nhẹ vào vai Akaishi.
“Nếu mà trượt đại học thì có phải là toi đời rồi không?”
“Là thi lại thôi.”
“Cậu không thấy khắt khe quá à? Chỉ có một cơ hội duy nhất thôi đấy. Tớ nghĩ thế nào cũng thấy, cái chế độ chỉ dựa vào một kỳ thi mà loại bỏ đủ kiểu người thật kỳ cục.”
“Chuyện này thì tớ cũng không phải là không hiểu.”
Akaishi thở dài, đoạn nói: “Dù vậy, chúng ta cũng chỉ đành cố gắng hết sức thôi.”
“Với lại, tớ nghe nói sau này sẽ bỏ kỳ thi chung đấy.”
“Đừng nói nữa.”
“Tớ thấy bất an về cuộc sống sau này quá.”
“Tớ cũng vậy.”
“Những lúc gặp khó khăn, chúng mình phải giúp đỡ nhau đấy nhé?”
“Được thôi.”
Akaishi cười khổ.
Sendou và Akaishi lại tiếp tục rảo bước.
“A, ở đây có thể cho voi ăn này.”
“Vậy à.”
Akaishi mua thức ăn cho voi.
“Cậu đói rồi phải không, ăn đi này.”
“Sao lại đút cho tớ!? Kỳ cục quá đi! Đó là đồ cho voi ăn mà!”
“…”
“Nói gì đi chứ!”
Akaishi ném thức ăn cho voi.
“Tay tớ…”
Akaishi nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Đừng có dùng bàn tay đó chạm vào tớ đấy nhé.”
“…”
Akaishi im lặng nhìn Sendou.
Từ từ, cậu tiến lại gần Sendou. Đoán được ý đồ của Akaishi, mặt Sendou tái mét, cô lùi lại từng bước một.
“Đồ, đồ biến thái! Tên dê xồm! Chết đi đồ ngốc!”
Akaishi cứ thế đi thẳng đến chỗ rửa tay.
“Nhầm rồi…”
Sendou bị bỏ lại một mình, lẩm bẩm.
Một lúc sau, Akaishi từ chỗ rửa tay quay lại.
“Chẳng phải cậu bảo mục đích của cậu là thưởng ngoạn thiên nhiên sao? Thế nào mà vừa thấy đồ ăn của tự nhiên lại chạy mất dép thế.”
“Đó là hai chuyện khác nhau, tớ rất ưa sạch sẽ.”
Sendou xịt chai khử mùi.
“Chính cái kiểu người nói một đằng làm một nẻo như cậu mới làm cho giới tự nhiên ra nông nỗi này đấy.”
“Cậu đang chửi xéo tớ đấy à?”
“Tớ có chửi à?”
“A—— Phiền chết đi được!”
Sendou cười rồi liếc xéo Akaishi một cái.
“Yuuto này, cậu có hay bị người ta nói là phiền phức không?”
“Người ta vẫn thường khen tớ biết tuân theo ý chí của bản thân, rất đáng ngưỡng mộ.”
“Đấy đấy. Yuuto này, cậu có cả tá yếu tố khiến người ta khó ưa đấy.”
“Cảm ơn lời khen của cậu nhé.”
“Lại nữa rồi kìa, cứ liên tục ấy.”
Sendou híp mắt nhìn Akaishi.
“May thật, quanh Yuuto có nhiều người tốt bụng, ví như tớ chẳng hạn.”
“Cậu thì cũng thế thôi chứ gì.”
“Ha!”
Sendou cố tình đưa tay lên che miệng.
“Mà này, không biết mọi người giờ sao rồi nhỉ~?”
“Chắc là đang cắm đầu làm bài tập hè chứ sao.”
“Azuki-chan thì sao nhỉ? Em ấy là đàn em của Yuuto đúng không?”
“Ừm.”
“Lúc Yuuto nói chuyện với đàn em thì lại ra cái vẻ đó nhỉ.”
“Ý cậu là sao?”
“Trông cũng ra dáng đàn anh phết.”
“Làm gì có.”
Akaishi tỏ vẻ không vui.
“À phải rồi, Mizuki-chan thì sao? Chẳng phải cậu ấy nên ở chỗ hồ bơi à?”
“Chắc là vì cậu ấy thuộc nhóm tùy tùng của Sakurai thôi.”
“Nhóm tùy tùng của Sakurai là sao? Nghĩa là thích người tên Sakurai à?”
“Ừ. Ngoài cậu ấy ra còn có mấy nữ sinh trường cấp ba tên Arai, Hazuki, với Yatsugai nữa.”
“Yatsugai-chan có ở buổi BBQ mà.”
“Tớ cũng không hiểu rõ về Yatsugai lắm.”
Akaishi chìm vào dòng suy nghĩ.
“Yatsugai-chan dạo này thế nào rồi?”
“Cảm giác như thời gian cậu ấy phiền muộn nhiều hơn thì phải. Lần đầu gặp, cậu ấy đâu phải kiểu người hay phiền não với bất an. Cậu ấy gặp quá nhiều rắc rối, bị cuốn vào quá nhiều vấn đề rồi. Phải có người bảo vệ cậu ấy thôi, vì vốn dĩ cậu ấy là người có nội tâm yếu đuối mà.”
“Ừm~…”
Sendou bắt đầu chạy lon ton để xem con vật tiếp theo.
“Ban đầu cậu ấy là người thế nào?”
Sendou nhìn thẳng vào mắt Akaishi.
“Cậu ấy hoang dã hơn, có sự tự tin tuyệt đối vào lời nói của mình, cực kỳ thích Sakurai, lại còn vui vẻ, hoạt bát, rất mực kiên định với niềm tin bản thân, không bao giờ cho rằng mình nói sai. Nhưng bây giờ thì khác rồi.”
“Vậy à…”
“…”
“…”
Im lặng.
“Yatsugai-chan… có khi nào lại thích Yuuto không nhỉ?”
“…”
“…”
Akaishi khựng lại.
Thời gian như ngưng đọng.
Chính bản thân Akaishi cũng từng nghĩ, liệu Yatsugai có cảm tình với mình không. Cậu chưa bao giờ hoàn toàn loại bỏ khả năng này. Cậu luôn cho rằng Yatsugai có thiện cảm với mình, và hành động dựa trên tiền đề đó. Nhưng, chính Akaishi cũng không biết sau đó nên làm thế nào. Yatsugai không hề tỏ rõ tình cảm với cậu. Yatsugai cũng không có thái độ thù địch với Sakurai. Akaishi cũng từng nghĩ, nếu Yatsugai trực tiếp bày tỏ lòng mình, liệu cậu có thể đáp lại tình cảm của cậu ấy không, hay đây thực sự chỉ là một sự hiểu lầm. Dẫu vậy, việc Yatsugai không hề thổ lộ tình cảm với mình, mà lại nói rằng thích Sakurai, khiến Akaishi không khỏi bất an.
“A, xin lỗi nhé… Coi như tớ chưa nói gì hết.”
Sendou vội vàng tìm cách chữa ngượng.
“Không sao đâu…”
Akaishi giơ một tay lên ngăn cô lại.
“Tớ cũng không hiểu rõ về Yatsugai lắm. Có lẽ cậu ấy đang phiền lòng vì chuyện giữa tớ và Sakurai. Hoặc có lẽ cậu ấy đang trăn trở giữa tình cảm dành cho tớ và tình cảm dành cho Sakurai. Cậu ấy đã nói với tớ rằng, dù có thế nào đi nữa thì cậu ấy vẫn thích Sakurai. Tớ chỉ còn biết chờ đợi câu trả lời của cậu ấy thôi.”
“…Vậy à.”
Sendou cụp mắt xuống, vẻ mặt u sầu.
“Ban đầu, cậu ấy tiếp cận tớ là vì muốn qua lại với Sakurai. Điều đó có lẽ đã khiến cậu ấy rất dằn vặt. Đó có thể là nỗi phiền muộn, cũng là căn nguyên cho sự bất an của cậu ấy. Tớ thật sự không biết mình nên làm gì nữa.”
“…Ừm.”
Sendou quay người đi.
“X-Xin lỗi! Ở một nơi thế này mà lại nói chuyện này…”
Rồi Sendou cố gắng gượng cười thật tươi.
“Không, là lỗi của tớ mới phải, tất cả đều là lỗi của tớ.”
“Đâu có… chuyện đó đâu.”
“Nếu tớ tìm ra được câu trả lời, tớ cũng sẽ nói cho cậu biết.”
“…………Ừ nhỉ, cảm ơn Yuuto.”
Sendou mỉm cười dịu dàng.
“Vậy thì, đây chính là hồi ức cuối cùng trong kỳ nghỉ hè giữa tớ và Yuuto————!”
“Này.”
Sendou vừa nói vừa nắm lấy tay áo Akaishi, kéo nhẹ.
“Đừng có vấp đấy.”
“Không sao không sao, vấp… oạch!”
Ngay sau đó, cô vấp ngã.
“Cậu đúng là đồ ngốc mà…”
“Đau quá đi————!”
Akaishi sơ cứu vết thương cho Sendou.
“…”
“…”
Sendou rưng rưng nước mắt để Akaishi băng bó cho mình.
“…”
“…”
Sendou len lén nhìn gương mặt Akaishi.
“Yuuto này, sau này nếu tớ có mệnh hệ gì, cậu nhất định phải luôn đứng về phía tớ đấy nhé.”
“…Tớ không làm gyaru-o nổi đâu.”[note73708]
“Tớ không có ý đó!”
Sendou liếm môi.
Vị son môi.
“Yuuto ơi, tớ cứ có cảm giác như cậu sẽ đột nhiên trở thành kẻ địch của tớ vậy…”
“…………”
Akaishi dừng tay.
Ý là tình trạng mình đang định trả thù Sakurai sao? Bị nói trúng rồi à? Akaishi toát mồ hôi lạnh.
“Yuuto này, tớ cứ cảm giác cậu sẽ trở thành… kẻ địch của chúng tớ… A ha ha, chỉ có mình tớ nói thế thôi à~ Tớ đang lảm nhảm gì vậy không biết.”
“...Đúng vậy đấy.”
Akaishi lại tiếp tục sơ cứu vết thương.
“Cậu thật sự sẽ đứng về phía tớ chứ?”
“…………Ai mà biết được chứ.”
“Dù tớ có làm gì đi nữa, cậu vẫn sẽ đứng về phía tớ chứ?”
“…Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của nhau.”
Akaishi nói bằng một giọng đượm buồn.
“Yuuto, trông cậu lúc nào cũng có vẻ bất an.”
“...Ngày nào tớ cũng sống vui vẻ lắm mà.”
Akaishi cười khổ.
“Bài tập hè, cậu phải giúp tớ một tay đấy nhé.”
“Đây mới là mục đích thật sự của cậu hả?”
Akaishi xử lý qua loa vết thương cho Sendou.
“Không phảiiiiiiiii!”
Sendou sờ nhẹ lên vết thương đã được băng bó.
“Chúng mình phải chơi vui hơn nữa nhé!”
“Ừm…”
Akaishi cất bước đi.


0 Bình luận