• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)

Chương 159: Bạn có thích Takanashi bỏ nhà đi không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,696 từ - Cập nhật:

“…”

Sau khi tách khỏi Suda và Sanzenro, Akaishi một mình đi tìm Takanashi.

“Takanashi bỏ nhà đi rồi.”

Câu nói ấy của Kanna khiến Akaishi và mọi người được một phen kinh hãi.

Akaishi vốn định bụng rằng, chuyện bỏ nhà đi thì có gì đâu mà phải căng thẳng. Thế nhưng, xét tính cách của Takanashi và thái độ của Kanna, cậu bắt đầu cảm thấy sự việc này có lẽ không hề đơn giản.

Akaishi bảo Suda và Sanzenro cứ về trước, nói với họ rằng chuyện này không dính dáng gì tới họ, rồi cậu bắt đầu đi xác nhận sự an nguy của Takanashi, người mà cậu chẳng biết đang ở chốn nào.

“Biết làm sao được cậu ta đang ở đâu.”

Thoạt đầu, Akaishi quyết định đến khu vực lễ hội pháo hoa tìm người xem sao.

Lúc này đây, Takanashi không chốn nương thân, bơ vơ không người giúp đỡ. Bị đá khỏi nhóm tùy tùng của Sakurai, liệu Takanashi sẽ tìm đến ai để cầu cứu đây?

“Sakurai.”

Chẳng lẽ không phải là Sakurai ư? Miệng thì oang oang cô ta là chính thất, đến lúc bỏ nhà đi thì người cậu ấy tìm chẳng phải là Sakurai hay sao?

Điện thoại rung lên.

“Alô?”

“Tôi đây.”

Là Kanna gọi. Để tìm Takanashi, Akaishi đã vội vàng lưu số của cô vào máy.

“Tìm thấy cậu ấy chưa?”

“Vẫn chưa. Em thì sao?”

“Bên này cũng chưa. Hay là cậu ấy đến nhà Sakurai rồi?”

“…Không thể nào.”

“Vậy à… Thế em tìm tiếp nhé.”

“Xin lỗi nhé, trông cậy vào em đấy, Akaishi.”

Akaishi cúp máy.

Cậu bắt đầu nghĩ, hay là mặc kệ mọi chuyện đi. Takanashi bỏ nhà đi rồi, thì hiển nhiên Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta cũng sẽ cuống cuồng đi tìm. Cớ sao lại phải chọn đúng ngày lễ hội pháo hoa để bỏ nhà đi cơ chứ?

Tại sao lại phải chọn ngày phiền phức nhất để cuốn gói ra đi cơ chứ?

Đó là bởi vì cô ấy muốn có người tìm thấy mình.

“Đúng là cái đồ phiền phức.”

Akaishi gọi điện cho Suda. Chuông còn chưa kịp reo hết một hồi, đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Touki.”

“Ừ.”

“Takanashi có qua chỗ cậu không?”

“Không, cậu ấy không đến. Vẫn chưa tìm thấy à?”

“Ừ, xin lỗi đã làm phiền cậu. Vậy nhé.”

“Không sao đâu, vậy nhé.”

Tung tích của Takanashi vẫn biệt vô âm tín.

Nói mới nhớ, Akaishi thực sự không rành các mối quan hệ bạn bè của Takanashi. Biết đâu lại có người nào đó thân thiết với Takanashi mà ngay cả Sakurai cũng chẳng hay, hoặc cũng có thể là chẳng có ai sất.

Có khi việc tìm kiếm này vốn dĩ đã rất ngớ ngẩn, chẳng có ý nghĩa gì sất. Hoặc giả, đây là cách trả đũa của Takanashi.

Bị loại khỏi nhóm tùy tùng của Sakurai, Takanashi quay sang trả đũa họ. Có lẽ cô nàng định trả đũa bằng cách gây rắc rối.

“…A.”

Trời bắt đầu nhỏ những giọt mưa lất phất.

“Chết tiệt…”

Akaishi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Mưa bắt đầu rơi. Mùi của mưa xộc thẳng vào cánh mũi. Akaishi lôi chiếc ô gấp từ trong ba lô ra.

“Về thôi…”

Akaishi quyết định tạm thời về nhà một chuyến. Dù đã báo qua cho bố mẹ, nhưng vẫn phải cho họ biết mình có khả năng về muộn. Trời mỗi lúc một tối dần. Nếu tối hẳn, thì những thứ vốn dĩ tìm được cũng hóa khó tìm.

Akaishi rảo bước nhanh hơn về nhà.

------

“Con về rồi.”

“A, mừng con về.”

Akaishi mở cửa nhà.

Mẹ cậu ló đầu ra đáp lời.

“Yuuto này, nếu con định về muộn thế này thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ.”

“Đâu phải, con có liên lạc với mẹ rồi mà.”

“Ít nhất cũng phải nhắn rõ là mấy giờ về chứ!”

Dù mẹ nói rất đúng, nhưng Akaishi nào có nghĩ được nhiều đến thế.

“Xin lỗi mẹ, con đang bù đầu bù cổ đây. Phải nói là, bây giờ vẫn đang bù đầu.”

“Gì cơ, con lại định ra ngoài nữa à?”

“Vâng.”

“A, nói mới nhớ.”

Mẹ cậu như chợt nhớ ra điều gì, vỗ tay một cái.

“Lúc nãy có một cô bé đến hỏi ‘Xin cho hỏi, Yuuto-kun có nhà không ạ?’ đấy.”

“!?”

Akaishi trợn tròn mắt.

“Ai thế hả mẹ!? Không phải Suu đấy chứ!?”

“Từ từ, từ từ đã nào, con kích động quá rồi. Không phải Suzuna-chan đâu. Là một người mẹ chưa gặp bao giờ. Cơ mà xinh lắm nhé. Tóc vàng óng, dài, trông y như búp bê vậy.”

“Cô ấy đi đâu rồi!?”

“Mẹ cũng có biết con bé đi đâu đâu.”

Akaishi lay người mẹ, nhưng chẳng moi thêm được thông tin gì hữu ích.

“Sao mẹ không giữ cô ấy lại!?”

“Sao ư, vì con bé bảo “Cháu xin phép về ạ, không sao đâu”. Mẹ đã định mời con bé vào nhà rồi chứ.”

“Chuyện từ lúc nào thế ạ!?”

“Chà. Chắc cũng cỡ một tiếng trước rồi.”

“Chết tiệt!”

Vuột mất rồi.

“Mẹ, con đi tìm bạn ấy ngay đây!”

“Khoan đã, chẳng phải con bé nói là về rồi hay sao!”

“Bạn ấy chưa về đâu ạ!”

Akaishi cầm đèn pin và ô, tức tốc lao ra ngoài.

------------

“Chết tiệt…”

Chậm mất một bước. Lại để vuột mất dấu vết của Takanashi rồi.

Chắc là cô ấy đi bộ. Một tiếng đồng hồ đi bộ thì cũng chẳng đi được bao xa.

“Takanashi…”

Akaishi co cẳng chạy trong cơn mưa như trút nước.

“…”

Akaishi đến một công viên cách nhà vài trăm mét.

“Ủa.”

Trước mắt Akaishi hiện ra bóng dáng một thiếu nữ.

Mái tóc đen dài óng ả, vóc dáng yêu kiều, giọng nói như có ma lực khiến kẻ khác phải cúi đầu, một thiếu nữ diễm lệ.

“Chẳng phải Akaishi-kun sao, thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây nhỉ.”

“Yo, Takanashi.”

Akaishi vẫn che ô, nhìn xuống Takanashi phía dưới. Cô nàng một mình bó gối ngồi dưới gầm cầu trượt. Quần áo và tóc tai đều ướt sũng.

“Trông cậu thảm hại thật đấy.”

“Phư phư phư, cậu có biết câu ‘vinh khô thịnh suy’ không nhỉ?”

“Ồn chết đi được.”

Akaishi đưa chiếc ô cho Takanashi.

“Cầm lấy mà dùng.”

“Dùng làm gì?”

“Che mưa chứ làm gì.”

Mưa đã xối xả đến mức che khuất cả tầm nhìn xung quanh.

“Lần nào chạm mặt cậu trời cũng đổ mưa tuốt. Cậu là yêu nữ gọi mưa đấy à?”

“Lúc gặp tớ thì cậu cũng kè kè ở đó, nên cũng có khả năng cậu là yêu nam gọi mưa đấy chứ?”

“Tớ đùa thôi.”

Takanashi không hề nhận chiếc ô Akaishi đưa.

“Cậu đến đây làm gì thế, Akaishi-kun.”

“Đạo đức giả thôi.”

“Tớ chúa ghét bọn đạo đức giả.”

“Tớ cũng vậy.”

“Sao cậu biết tớ ở đây?”

“Ai mà chẳng đoán ra được.”

Đây là công viên cách nhà Akaishi vài trăm mét. Thực ra, ngay sát vách nhà Akaishi cũng có công viên, nhưng Takanashi không hề ở đó.

“Cậu đúng là một cô nàng phiền phức.”

“Ý cậu là sao?”

Takanashi muốn Akaishi tìm ra mình. Nhưng cô không tài nào nói được. Cô đã không hé răng nửa lời. Đây có lẽ là chút kiêu hãnh cuối cùng của cô.

“Cứ ở công viên sát vách nhà tớ là được rồi, việc gì phải xoắn.”

“Không thích, làm thế chẳng khác nào thừa nhận tớ mong cậu tìm thấy tớ à.”

“Cậu rành rành là muốn tớ tìm thấy cậu còn gì.”

“…”

Akaishi nhìn xuống Takanashi, Takanashi ngước mắt nhìn Akaishi.

“Cậu đúng là đồ xấu tính.”

“Cậu cũng thế thôi. Tính cách cậu hình như lệch lạc lắm thì phải?”

“Nếu đã muốn tớ tìm thấy, thì cứ việc ở gần nhà tớ, hoặc chí ít là công viên sát vách là được rồi chứ?”

“Một kẻ có lòng tự ái cao ngút trời như cậu làm sao có thể hành động lộ liễu đến thế. Cậu đời nào chịu ở một nơi rành rành trưng biển ‘Làm ơn tìm tôi đi’. Ấy thế mà cậu lại chẳng muốn tớ không tìm được cậu. Thành thử cậu mới chọn cái công viên gần nhà tớ, nhưng lại cách một quãng. Chính là cậu muốn nói ‘Tôi đây đếch cần cậu tìm nhé’.”

“Quả là một suy luận xuất sắc.”

“Tớ chỉ đơn thuần nghĩ là cậu sẽ suy nghĩ như vậy thôi.”

Takanashi càng ôm chặt đầu gối hơn.

“Mau về đi.”

“Không muốn.”

“Tại sao chứ?”

“…”

Takanashi không hề giải thích lý do.

“Tớ không có nơi nào để về cả.”

“Sakurai-kun yêu dấu của cậu giờ này cũng đang sốt vó tìm cậu khắp nơi đấy.”

“…”

Takanashi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Cậu có biết tại sao tớ lại bỏ nhà đi không?”

“Tôi hơi đâu mà biết. Mau cuốn gói về đi. Hoặc là tìm khách sạn nào đó mà tá túc. Sao cũng được, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”

“Tớ không có nhà để về, cũng chẳng còn một xu dính túi. Làm phiền cậu rồi… xin lỗi cậu.”

“Bố mẹ cậu sẽ lo sốt vó lên cho mà xem.”

“Lo lắng… Ừ thì, chắc là họ sẽ lo. Lo lắng thì có.” Takanashi nói với vẻ tự giễu.

“Akaishi-kun.”

“Gì thế?”

“Tớ nên làm gì bây giờ?”

“Tớ biết làm sao được. Cậu tự mình nghĩ cách đi. Tự sức mình mà giải quyết đi.”

“…”

Akaishi ném trả lại y nguyên những lời Takanashi từng nói với cậu.

“Vậy thì, Akaishi-kun.”

Takanashi hít một hơi thật sâu.

Rồi, cô ngẩng đầu lên, nhìn Akaishi một cách dứt khoát, không chớp mắt.

“Hôm nay… cậu cho tớ… ở nhờ nhà cậu… có được không?”

“…………Hả?”

Giữa Akaishi và Takanashi, một khoảng lặng đến ngạt thở chậm rãi buông xuống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận