Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)
Chương 160: Bạn có thích Takanashi bỏ nhà đi không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,257 từ - Cập nhật:
“Tại sao tớ phải cho cậu ở lại chứ?”
Trước yêu cầu quá đỗi bất ngờ của Takanashi, Akaishi bất giác lùi lại một bước.
“Tớ đã nói rồi mà. Tớ không có chỗ nào để về cả.”
“Thế thì đến chỗ Sakurai đi. Để tớ gọi điện cho nó giờ nhé?”
“Cậu biết số điện thoại của Sakurai-kun à?”
“Cứ tìm trong group CAOF là được chứ gì.”
“…”
Takanashi vẫn giữ im lặng. Coi đó như một sự chấp thuận, cậu mở group CAOF. Akaishi lạnh lùng lướt trên màn hình.
“…dừng…”
Akaishi tìm thấy tài khoản của Sakurai.
“Dừng lại!”
“…”
Đến đó, cậu dừng tay.
“Tại sao chứ?”
“…”
Ý là cậu không tài nào hiểu nổi.
Kẻ trước giờ luôn bám theo Sakurai, luôn miệng bảo mình là chính thất, là chính thất, giờ lại nói những lời này. Cậu không tài nào hiểu nổi.
“Bây giờ thì không được. Chỉ lúc này thôi, thật sự không được đâu.”
“…”
Cái gì cơ chứ. Rốt cuộc là cái gì không được cơ chứ.
Akaishi, chẳng hiểu gì cả.
“Vậy Yatsugai, Arai, hay Kanna-sensei, nhờ mấy người đó cho ở nhờ được không?”
“Tớ muốn là cậu cơ.”
“Thế nên tại sao…”
“Akaishi-kun.”
Takanashi nhìn thẳng vào Akaishi, ánh mắt sắc lẻm.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“…”
Cậu cảm thấy như thoáng thấy một ý chí nào đó trong đôi mắt ấy.
Không, có lẽ chỉ đơn thuần là thứ cảm xúc muốn cho Takanashi ở lại nhà mình đã lấn át lý trí. Đó có lẽ là một thứ tình cảm hết sức thấp hèn, đáng phải ghê tởm.
“Tớ hiểu rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Akaishi đã cho phép Takanashi ở lại.
“Nhưng tớ sẽ gọi cho bọn Sakurai. Không báo thì tụi nó có thể sẽ tìm mãi không thôi, với lại nếu không giải thích gì mà bị bắt gặp lúc này thì lại phiền phức nữa.”
“Được thôi.”
Akaishi định thêm tài khoản của Sakurai vào danh sách bạn bè.
“…”
Nhưng, cậu vẫn dừng tay. Ngay cả việc thêm tài khoản của Sakurai vào danh sách bạn bè cũng khiến cậu thấy buồn nôn. Akaishi bèn gọi điện cho Yatsugai.
“…A.”
Yatsugai nhận ra chiếc điện thoại đang rung lên trong túi xách.
“Akaishi………………!?”
Cô sửng sốt khi thấy tên người gọi, bất giác thốt lên thành tiếng. Đồng thời, cô nhớ lại chuyện Takanashi kể rằng đã tỏ tình với Akaishi.
“Không lẽ…”
Yatsugai lập tức bắt máy.
“A lô!”
“Ồn quá đấy.”
Trước giọng nói hốt hoảng của Yatsugai, Akaishi phản hồi từ đầu dây bên kia.
“A, tớ xin lỗi. A lô, Akaishi? Cậu đang ở đâu thế?”
“Lễ trao giải Movie Theater Shou.”
“Cậu thành diễn viên nổi tiếng từ bao giờ thế?”
“Đùa thôi. Tớ đang ở công viên có nhiều đồ chơi hình con voi.”
“Thế à, tớ cũng tới đó đây.”
“Không cần đâu, cậu không cần qua. Đã tìm thấy Takanashi rồi.”
“A――――”
Quả nhiên. Yatsugai cắn chặt môi dưới.
“Takanashi bên này tớ sẽ giữ, cậu báo cho bọn bên đó đi.”
“Ch-Chờ chút, sao cậu lại ở cùng Takanashi-san chứ!?”
“Ai biết. Hình như trong lúc bọn tớ đang xem pháo hoa thì cậu ấy đến nhà tớ. Tóm lại, Takanashi bên này tớ sẽ lo liệu, nhờ cả vào cậu đấy.”
“Nhà cậu á!? Lo liệu là sao, cậu định cho Takanashi-san ở lại qua đêm à!?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Th-Thế không được! Đó là quan hệ nam nữ bất chính đó!”
“Một đứa ngày nào cũng chim chuột với Sakurai mà nói thì chẳng có tí sức thuyết phục nào đâu.”
“…………”
Không còn lời nào để đáp lại.
“Tóm lại, chuyện Takanashi cứ giao cho tớ, tớ sẽ lo liệu. Vậy nhé, Yatsugai. Bên đó nhờ cậu đấy.”
“Tớ… hiểu rồi.”
“À, xin lỗi. Cảm ơn cậu.”
“…Ừm, tớ cũng cảm ơn.”
Nói xong, cuộc gọi từ Akaishi kết thúc.
“…”
Giữa cơn mưa, Yatsugai rã rời lê bước về phía bọn Sakurai.
“Sousuke.”
“Ồ, ơ, Kyouko, cậu sao vậy?”
Sakurai nhìn vào gương mặt Yatsugai.
“Tìm được Takanashi-san rồi.”
“Takanashi!? ”
Sakurai hét lên, thu hút ánh nhìn của nhóm tùy tùng xung quanh.
“Ể, giờ cậu ấy đang ở đâu!? Tớ sẽ đến chỗ Takanashi…”
“Takanashi-san, giờ đang ở cùng Akaishi.”
“A…kaishi.”
Ngay lập tức, mặt Sakurai tái mét.
“S-Sao Takanashi lại ở cùng Akaishi!?”
“Ể, a, Akaishi-kun!?”
Mizuki vừa đến cũng kinh ngạc mở to mắt.
“Hình như Takanashi-san đã đến nhà Akaishi.”
“S-Sao lại đến nhà Akaishi-kun…?”
Mizuki ngơ ngác.
“Nghe nói cậu ấy đã đến nhà Akaishi trong lúc Akaishi đi lễ hội mùa hè. Sau đó lại bảo là được tìm thấy ở công viên, nên chắc là cậu ấy đã trú mưa ở một nơi nào đó không xa nhà cậu ta lắm đâu nhỉ.”
Dù chẳng ai hỏi, Yatsugai vẫn tường thuật lại tình hình một cách tỉ mỉ, lại còn thêm thắt cả suy diễn chủ quan lẫn thành kiến của mình. Cô châm biếm, với đầy ác ý, rằng Takanashi đã ghé qua nhà Akaishi trong lúc cậu ta đi vắng, rồi hành xử như thể muốn được tìm thấy vậy. Cô nói sao cho không ai nhận ra mình đang ngầm lên án chuyện Takanashi đến nhà Akaishi, theo một cách mà có lẽ chỉ mình Yatsugai mới tường tận được.
“Có lẽ Takanashi-san muốn được Akaishi tìm thấy chăng.”
“Takanashi-san…”
Yatsugai nói, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
“Vậy… à.”
Sakurai cúi gằm mặt, đáp lời.
“Vậy à, vậy à, tóm lại là mọi người không sao là tốt rồi!”
Kanna-sensei vừa tới, nói như để chốt lại vấn đề.
“Chẳng biết Takanashi có chuyện gì, nhưng tạm thời thế là tốt rồi! Muộn rồi, mấy đứa mau về đi! Giờ này không phải là giờ học sinh trường cấp ba còn ở ngoài đường đâu! Nào, cô sẽ đưa mấy đứa về! Nếu có gì mới cô sẽ báo lại.”
“Miho-nee…”
Bọn Sakurai lẳng lặng đi theo sau Kanna-sensei đang dẫn đường phía trước.
--------
“Touki, tìm được Takanashirồi.”
“Ồ!? Thật hả!?”
Akaishi nghe thấy giọng Suda qua điện thoại.
“Chắc Suzuna cũng ở đó phải không?”
“Chuẩn luôn~!”
“Này!”
Nghe thấy tiếng Suda và Sanzenro đang vui đùa.
“Tớ biết thừa có nói thì các cậu cũng chẳng chịu về đâu. Các cậu cũng mau về sớm đi. Chuyện còn lại cứ để bên này lo.”
“Vậy à vậy à. Mà, trước mắt tìm thấy Takanashi là tốt rồi! Cảm ơn nhé, Yuu.”
“Takanashi-san là Hội trưởng Hội học sinh Takanashi-san nhỉ? Thích thật đấy, được học cùng trường cấp ba với hội của Yuu.”
Sanzenro nói, giọng chẳng có chút gì là nghiêm trọng. Akaishi bất giác bật cười khe khẽ.
“Vậy nhé các cậu, gặp lại sau.”
“Lần tới chơi gì đây?”
“Không phải chuyện để nói lúc này!”
Akaishi cúp máy.
“Các cậu vẫn thân thiết như mọi khi ha.”
“Bạn thuở nhỏ mà.”
Akaishi bước đến bên cạnh Takanashi, người đang cầm ô đứng đợi kế bên.
“Vậy, về thôi nhỉ?”
“Tớ hôm nay không mang theo đồ để thay.”
“Tớ không cho cậu tắm nhờ đâu.”
“Cậu định để chúng mình sẽ trải qua một đêm nồng nàn cháy bỏng đến nhường nào vậy ta?”
“Ý của tớ là một ngày không tắm cũng chẳng sao hết. Tớ chưa tin tưởng cậu đến mức đó đâu.”
Rồi họ cùng nhau về nhà Akaishi.


0 Bình luận