Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)

Chương 174: Bạn có thích Sendou Yukari không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,281 từ - Cập nhật:

Chiều muộn, Akaishi, Suda, Sanzenro, Takanashi bốn người đang học bài trong biệt thự.

“Yuu này, bài thi Quốc ngữ ấy, chẳng phải là không có cách nào ôn tập sao?”

“Tớ cũng thấy vậy. Ngoài Cổ văn và Hán văn ra, tớ hoàn toàn không biết nên học gì nữa.”

“Bảo tớ thấu hiểu tâm trạng của tác giả, khó quá đi mất~”

“Các cậu chậm hiểu tâm trạng của người khác quá đấy.”

Lời của Sanzenro trở thành khởi đầu, bốn người bắt đầu nói chuyện qua lại.

“À đúng rồi,”

Takanashi lên tiếng trước.

“Lần trước, sau khi Akaishi-kun về rồi, Sakurai-kun đã đến đấy.”

“……Vậy à.”

Akaishi không nhìn Takanashi, đáp lại như vậy.

“Lúc tớ đang định đi tắm thì Sakurai-kun đến, đúng là gay go thật.”

Takanashi thản nhiên nói.

“Tớ vẫn chưa rõ Sakurai là người thế nào nữa.”

“Là cái người ở lễ hội mùa hè ấy mà.”

Suda và Sanzenro xen vào.

“Nói mới nhớ, lúc tắm ấy, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu, tớ chỉ giả vờ định đi tắm thôi.”

“……?”

Suda và Sanzenro nghiêng đầu thắc mắc. Chỉ mình Akaishi là nhận ra ẩn ý. Cậu dừng tay, hỏi Takanashi:

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Ừm thì, cậu ấy nói muốn giúp tớ làm hòa với bố mẹ.”

“Vậy à.”

Chạy đôn chạy đáo để cải thiện mối quan hệ giữa Takanashi và bố mẹ, hành động này quả thực giống như nhân vật chính trong một bộ romcom vậy.

“Nếu quan hệ tốt đẹp hơn thì chẳng phải tốt sao.”

Akaishi nói qua loa, Takanashi thì nhìn Akaishi bằng ánh mắt u ám.

“Tớ từ chối rồi.”

“……”

Im lặng.

“Tớ đã nói thẳng với cậu ta như thế: ‘Đừng có tự cho mình cái quyền tùy tiện xen vào chuyện gia đình người khác rồi ra vẻ hòa giải giúp, nếu cậu nghĩ lúc nào tôi cũng sẽ nghe theo ý cậu thì lầm to rồi đấy.’”

“……”

Suda và Sanzenro không theo kịp câu chuyện, bắt đầu tập xoay bút.

“Cậu làm vậy có ổn không? Dù gì cũng là hôn phu mà.”

“Đó hoàn toàn là một hiểu lầm lớn. Tớ đã đoạn tuyệt với Sakurai-kun rồi.”

“……Vậy à.”

Akaishi thì thầm với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Nhưng mà, chẳng phải nếu cậu làm hòa với cha mẹ thì kết quả có thể đã tốt hơn sao?”

“Sao có thể chứ.”

Takanashi quả quyết nói.

“Tớ ghét cái thái độ cố tỏ ra khách quan nhìn nhận bản thân của cậu, cũng ghét cái thái độ cố tìm lý do biện minh cho những việc làm của người mình ghét.”

“Yuu, cậu ghét cái người ở lễ hội mùa hè đó à?”

“Đúng vậy.”

Takanashi trả lời thay cho Akaishi.

“Những gì người mình ghét làm đều đáng ghét, cứ vậy là được. Hơn nữa, hành động của Sakurai-kun, ít nhất theo cách nhìn của tớ, tớ không thấy đó là đúng đắn.”

Takanashi cúi đầu xuống.

“Nếu tớ muốn quan hệ với bố mẹ tốt đẹp hơn, tớ sẽ tự mình, dùng sức của mình để cố gắng. Còn nếu không muốn thân thiết với cha mẹ, tớ sẽ tự mình đoạn tuyệt. Việc bị coi là một đứa con gái bất tài, bị cho là một người không có cậu ta thì chẳng làm được gì, rồi bị người khác áp đặt thứ công lý tự cho là đúng của họ lên đầu, đối với tớ còn đau khổ hơn nhiều.”

“……”

Thì ra là vậy, quả đúng là phong cách của Takanashi.

“Vậy cậu cố lên nhé.”

“Ừm, tớ sẽ dùng sức của mình để cố gắng. Cậu cũng cổ vũ cho tớ nhé.”

“Được.”

Suda và Sanzenro với vẻ mặt bất an, tiếp tục học bài.

Rung rung, điện thoại trong cặp rung lên. Cảm nhận được rung động, Akaishi lấy điện thoại ra.

“Shiyuu, này, đến bao giờ cậu mới định mời tớ đây hả!? Phải mau mời đi hẹn hò xem phim đi chứ.”

“……?”

Akaishi với vẻ mặt khó tin nhìn tin nhắn từ ‘CAOF’. Đây là cái gì, cậu thấy lạ lùng với tin nhắn từ một người không quen biết.

“……”

Vài giây sau, Akaishi nhớ ra. Đó là tin nhắn từ Sendou, một cô gái cậu quen trong buổi xem mắt nhóm do Kirishima tổ chức.

“Sao thế Akaishi-kun, mặt cậu trông nghiêm trọng vậy.”

Takanashi bắt chuyện với Akaishi, người đang cúi nhìn điện thoại và im lặng một lúc lâu.

“Có tin nhắn từ ‘CAOF’.”

“Chuyện đó mà cũng nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Tớ đang nghĩ xem nên mời hẹn hò thế nào.”

““HẸN HÒOOOOOOOOOOOO!?!””

Suda và Sanzenro, những người mới lúc nãy còn đang chăm chú học bài, sửng sốt trước lời của Akaishi.

“Ể, mời đi hẹn hò!? Yuu á!? Hẹn hò!?”

“Ừm.”

“Cho tớ xem với!”

“Được.”

Akaishi lướt điện thoại, đưa cho Sanzenro.

“Cho tớ mượn chút.”

“Tớ còn chưa xem mà!”

Takanashi giật lấy chiếc điện thoại trượt đến tay Sanzenro.

“……”

“……”

“……”

Ba người lặng lẽ, im lìm, chăm chú xem tin nhắn ‘CAOF’ của Akaishi.

“Đây là……”

“Ừm nhỉ……”

“Yuu……”

Ba người mỗi người nói lên cảm nghĩ của mình.

““Cậu gặp ở đâu vậy!?””

Takanashi cười khì khì.

“Tớ gặp ở buổi xem mắt nhóm do bạn cùng lớp rủ.”

“Xem mắt nhóm á!? Hảả!? Yuu mà!? Giơ tay lên!”

Sanzenro chĩa ngón tay hình khẩu súng về phía Akaishi. Akaishi giơ hai tay lên.

“Yuu không làm chuyện đó đâu! Kẻ làm chuyện đó không phải là Akaishi Yuuto! Mày là ai!”

“Là Akaishi Yuuto đây.”

“Sao cậu lại làm thế!? Nói mau!”

“Tớ sẽ nói, nên cậu bỏ cái thứ nguy hiểm đó xuống trước đã.”

“Chậc!”

Sanzenro tặc lưỡi, hạ ngón tay hình khẩu súng xuống.

“Tớ từng nghĩ—nếu làm theo cách mà mình cho là sẽ được yêu thích, thì liệu có được yêu thích thật không.”

“Cái gì với cái gì cơ chứ.”

Sanzenro nói một cách vô cảm.

“Sau đó, tớ đã được yêu thích. Đã có một buổi hẹn rồi. Nên tớ sẽ đi.”

“Ểể!? Yuu, cậu thấy cách đó ổn thật sao……!? Cậu trở thành người như vậy từ bao giờ thế……”

Sanzenro khuỵu gối xuống đất.

“Yuu cũng có suy nghĩ của riêng mình mà, phải không?”

“Ừm, nói là có thì cũng có, mà nói là không thì cũng không.”

Akaishi hoàn toàn không có kế sách gì.

“Nếu mọi chuyện với cô gái đó tiến triển thuận lợi, hai người sẽ hẹn hò à?”

“Chắc là vậy.”

Akaishi nói.

“Dù sao đi nữa, lần gặp mặt tới tớ sẽ đối mặt với cậu ấy bằng con người thật nhất của mình. Nếu như vậy mà cậu ấy vẫn thích tớ, thì cũng tốt thôi. Nếu con người thật của tớ mà được yêu thích, thì chẳng khác nào tớ chẳng làm gì cả. Cho nên, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Thì ra là vậy…”

Đây chính là cái gọi là suy luận quy nạp nhỉ, Sanzenro lẩm bẩm.

“Yuu, lúc cậu đi nhớ cẩn thận nhé.”

“Cảm ơn.”

Suda vỗ nhẹ vào lưng Akaishi.

“Có kết quả thì nói cho tớ biết nhé.”

“Được.”

Takanashi nở nụ cười duyên dáng.

“Nếu hai người mà thành đôi thật, tớ sẽ đích thân nói ra những chuyện có và không có về Akaishi-kun để phá cho bằng được.”

“Dừng lại đi.”

Xin miễn nhé, cậu nói thêm.

“Ừm, cứ tận hưởng đi nhé.”

“…………Phải rồi nhỉ.”

Giá mà có thể vui vẻ được.

Akaishi dùng ‘CAOF’ để mời hẹn hò.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận