Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)

Chương 196: Bạn có thích cảm xúc của Takanashi không? (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,231 từ - Cập nhật:

“Bị Sakurai-kun thấy phiền phức, bị mấy bạn nữ quanh cậu ấy đối xử lạnh nhạt, tớ đã thật sự suy sụp lắm đấy.”

“Ra là vậy à.”

“Mấy bạn nữ chỉ tỏ vẻ thân thiết ngoài mặt cũng khiến tớ bực mình lắm.”

“Chắc là vậy rồi.”

Akaishi lắng nghe.

“Kỳ hạn kết hôn mà cha đặt ra cũng sắp hết rồi. Tớ đã chẳng còn cách nào nữa. Dù vậy, tớ vẫn cố gắng vun vén cho Yatsugai-san với cậu thành một đôi.”

“Tại sao chứ…?”

Akaishi nhớ rằng trước đây đã từng nghe Sakurai kể chuyện Takanashi tỏ tình với mình.

“Để tách Yatsugai-san khỏi Sakurai-kun…”

Takanashi nói đến đây, ngừng lại một chút.

“Với Yatsugai-san…………”

Cô không thể nói tiếp.

“Akaishi-kun…”

“…”

Takanashi ngẩng mặt lên, nhìn Akaishi.

“…”

“Không phải…”

Đôi môi nhỏ nhắn của cô khẽ mấp máy.

“Không, có lẽ đó chỉ đơn thuần là một hành động bắt nạt Yatsugai-san mà thôi.”

“…”

“Có lẽ chỉ đơn giản vì tớ ghét Yatsugai-san, nên đã muốn dùng đủ mọi cách để cố gắng làm tổn thương cậu ấy thôi.”

“…”

“Nhưng cuối cùng, Yatsugai-san chẳng hề hấn gì. Cậu ấy cũng không hề vội vàng vì tình cảm với cậu, cũng không tỏ tình với Sakurai-kun. Rốt cuộc, những gì tớ làm hoàn toàn là công cốc, có lẽ chỉ là ảo tưởng tự tớ vẽ ra mà thôi…”

“…”

Akaishi không biết nói gì.

“Người duy trì harem của Sakurai-kun chính là tớ đấy. Cậu có còn nhớ thầy hiệu trưởng không?”

“À, tớ vẫn còn nhớ rõ.”

Akaishi nhớ lại, hình như đó là chú của Takanashi. Cậu nhớ lại cảnh thầy hiệu trưởng định ôm chầm lấy Takanashi.

“Tớ đã thương lượng với thầy hiệu trưởng, nhờ thầy tạo điều kiện cho tớ.”

“Điều kiện gì?”

“Tất cả mọi chuyện liên quan đến Sakurai-kun.”

“…?”

Akaishi không hiểu rõ ý của cô cho lắm.

“Hồi năm nhất, nhóm bọn tớ, bao gồm cả tớ và Sakurai-kun, thường họp trên sân thượng.”

“Sân thượng…”

Cậu đã từng cùng Yatsugai lên sân thượng, nhưng lúc đó, cửa lên sân thượng đã bị khóa.

“Đúng là trên sân thượng có lắp hàng rào, cũng đã tính đến vấn đề an toàn. Dù vậy, cửa lên sân thượng thường ngày vẫn khóa. Chính tớ đã đặc biệt nhờ thầy hiệu trưởng tạo điều kiện, để tớ có thể mở cửa sân thượng bất cứ lúc nào.”

“…”

“Có lẽ thầy hiệu trưởng cũng biết chuyện thời hạn kết hôn của tớ sắp hết rồi.”

Takanashi đứng dậy.

“Đó là tất cả những gì tớ phải nói với cậu, và cũng là tội lỗi của tớ.”

Akaishi vẫn ngồi, nhìn Takanashi.

“Vậy nên, sau khi nghe tất cả những điều này, cậu muốn tớ phải chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“…”

Akaishi vẫn ngồi im.

“Tớ…”

Akaishi lên tiếng.

“Tớ sẽ không làm gì cậu cả.”

“…”

Lần này, đến lượt Takanashi im lặng.

“Tớ không yêu cầu cậu chịu bất cứ trách nhiệm nào. Tớ không yêu cầu cậu chịu trách nhiệm về những gì cậu đã làm. Vốn dĩ đây là chuyện cậu không cần phải nói ra. Nếu cậu không nói, thì mãi mãi sẽ chẳng ai biết cả. Chỉ riêng việc cậu cho tớ biết sự thật đó, đối với tớ đã là điều đáng quý rồi.”

Nhờ lời tự thuật của Takanashi, hầu hết các sự kiện xảy ra từ mùa xuân đến mùa hè đều đã sáng tỏ.

“Cảm ơn cậu đã kể cho tớ nghe, Takanashi.”

“…Cậu thật sự rất chiều tớ đấy nhỉ.”

“Ừ, chắc vậy.”

“Tớ biết là cậu mang ơn tớ mà.”

“Dù vậy, tớ vẫn sẽ làm thế.”

“…………Vậy à.”

Takanashi lại ngồi xuống.

“Nhưng mà, từ giờ đừng bắt nạt Yatsugai nữa nhé. Sau khi nghe những chuyện như vậy, tớ không thể để mặc cậu tiếp tục bắt nạt Yatsugai được.”

“…………Ừ nhỉ.”

Takanashi cười gượng.

“Mà thật ra, kể từ khi tớ đính hôn, tớ cũng không còn dính dáng gì đến Yatsugai-san nữa rồi.”

“Sau này cậu cũng đừng bắt nạt Yatsugai nữa nhé.”

“Tớ sẽ không làm vậy đâu, dĩ nhiên rồi.”

“Tớ nhờ cậu đấy.”

Có lẽ đây không phải là chuyện cậu nên nhờ vả.

Có lẽ đây không phải là lời mà Akaishi, người đã coi Yatsugai như một cơ hội để trả thù, nên nói.

“Vậy thì Akaishi-kun, cậu có thể tha thứ cho tớ rồi chứ?”

“Ừ.”

“Bây giờ thì, dù hình phạt có quá đáng đến đâu tớ cũng chấp nhận.”

“Tớ không nghĩ cậu đã làm chuyện gì quá đáng cả.”

“Có lẽ chỉ bây giờ cậu mới có thể dày vò tinh thần tớ thôi đấy.”

“Tớ không muốn làm vậy.”

“Vậy à…”

Takanashi tiến lại gần Akaishi.

“Vậy thì Akaishi-kun, đứng dậy đi.”

“…”

Akaishi lặng lẽ đứng dậy.

Takanashi đến gần Akaishi, vòng cả hai tay ra sau gáy cậu.

“…!”

Akaishi định lùi lại trước tình huống bất ngờ, nhưng không nhúc nhích.

Takanashi cứ thế vỗ nhẹ vào lưng Akaishi hai cái rồi buông tay ra.

“Akaishi-kun, lần này thực sự cảm ơn cậu. Tớ thật may mắn khi đã gặp được cậu.”

“…………À, ừ.”

Akaishi rất bối rối.

“Chỉ là ôm nhẹ một cái thôi mà, cậu căng thẳng cái gì chứ? Cậu cũng đâu phải con gái mới lớn.”

“Tại mặt cậu sát gần quá mà. Đương nhiên là giật mình rồi.”

“Chẳng phải cậu từng được Arai-san ôm từ phía sau rồi sao?”

“Cái này đâu thể đánh đồng được.”

Akaishi lùi lại.

“Tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa. Tớ đưa tiền cho cậu cũng được nhé?”

“Tớ không nhận đâu.”

“Phải rồi nhỉ. Đến tớ còn chẳng muốn làm thế này. Chuyện đó, chỉ có mấy cô gái tự cho mình là đúng, luôn tự tin thái quá vào giá trị bản thân mới làm thôi...”

“Cậu phá hỏng hết cả bầu không khí rồi đấy.”

Takanashi lấy tay che miệng, cười khúc khích.

“Khó khăn của tớ có lẽ giờ mới thực sự bắt đầu. Nhưng, tớ đã thành công đặt dấu chấm hết cho quá khứ của mình. Tớ cảm thấy mình có thể chấp nhận mọi thứ về bản thân từ trước đến nay, và thẳng thắn đối diện với con người mình từ nay về sau.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Sau này cũng mong được cậu giúp đỡ nhiều nhé, Akaishi-kun.”

“…Ừ.”

Akaishi nắm lấy bàn tay Takanashi chìa ra, rồi bắt tay cô.

“Từ lần sau không được giấu giếm gì nữa đâu đấy, Takanashi.”

“Cậu cũng thế.”

Akaishi và Takanashi buông tay nhau ra.

“Vậy thì, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi. Hẹn gặp lại cậu vào học kỳ mới nhé.”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi cầm lấy đồ đạc, rời khỏi phòng Takanashi. Takanashi tiễn cậu ra đến tận cửa.

“Akaishi-kun, bảo trọng nhé.”

“Ừ, cậu cũng vậy.”

Akaishi mở cửa.

“Vậy, tạm biệt nhé.”

“Ừ, tạm biệt.”

Akaishi vẫy tay chào Takanashi, rồi bước đi trên con đường về nhà.

Dù bản thân Akaishi cũng bất ngờ tim đập nhanh trước hành động đột ngột của Takanashi, nhưng cậu vẫn mỉm cười, mong rằng tương lai của cô sẽ tươi sáng.

Akaishi trở về nhà, nụ cười vẫn nở trên môi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận