• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Nghỉ hè (phần sau)

Chương 162: Bạn có thích vấn đề của Takanashi không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,533 từ - Cập nhật:

“Takanashi, cậu nói rõ mọi chuyện ra đi.”

“…”

Takanashi không trả lời câu hỏi của Akaishi.

“Có lẽ đã đến lúc rồi nhỉ…”

“Ý cậu là gì?”

“Ý tớ là, sự thật sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi.”

“Tớ chẳng hiểu gì cả.”

Takanashi thở dài một hơi thật sâu.

“Akaishi-kun, những điều tớ sắp nói sau đây, cậu có thể không nổi giận mà lắng nghe tớ nói được không?”

“Tớ không đảm bảo được, nhưng tớ sẽ cố gắng.”

“Đúng là phong cách của cậu thật. Nếu mọi chuyện không thành ra thế này, có lẽ cả đời này tớ cũng sẽ không nói cho ai biết...”

Nghe như một lời tự giễu.

“Akaishi-kun.”

“Ừm.”

“Tớ sẽ nói hết cho cậu biết.”

“…”

Chỉ nghe thấy tiếng Takanashi trở mình. Từ phía Takanashi vọng lại tiếng sột soạt.

“Akaishi-kun.”

“Sao thế?”

“Thật ra thì tớ, là hôn thê của Sakurai-kun đó.”

“…………Hả?”

Lời tiết lộ bất ngờ của Takanashi khiến Akaishi chỉ có thể đáp lại như vậy.

“……Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

“Nói gì là sao, chỉ là một sự thật thôi mà.”

“Là chính thất mà cậu hay nói đó hả?”

“Đúng vậy.”

Vì không nhìn thấy mặt nên không biết Takanashi đang đùa hay nghiêm túc. Giọng cô ấy nghe có vẻ bình tĩnh đến lạ.

Có lẽ chính vì không nhìn thấy mặt nhau nên mới có thể nói ra.

“Đùa thôi đúng không?”

“Tớ nghiêm túc.”

“Sao lại thế, thời đại này rồi mà vẫn còn người có hôn ước... Hơn nữa Sakurai với cậu–”

“Đúng vậy, cậu nói đúng rồi.”

Takanashi khẳng định lời của Akaishi.

“Ý sau của cậu đúng rồi đó, Akaishi-kun. Cậu ấy đúng là không xứng với thân phận vị hôn phu của tớ.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng mà này, Akaishi-kun.”

Takanashi lập tức trả lời.

“Kể cả là thời đại này, chế độ kết hôn chính trị vẫn tồn tại. Thực sự, và rất nghiêm ngặt.”

“…”

Một người bình thường như Akaishi không thể nào phán đoán được lời cô ấy nói là thật hay giả.

Takanashi là tiểu thư của một tập đoàn lớn tự hào có thị phần hàng đầu thế giới. Nếu Takanashi đã nói vậy, có lẽ đó là sự thật. Akaishi không thể nào khẳng định đó là lời nói dối.

“Trường hợp của tớ thì không nghiêm trọng như ngày xưa. Nhưng mà, vẫn có cái bầu không khí đó.”

“Bầu không khí?”

“Đúng vậy. Tớ bị bắt đi ăn cơm với con trai của các tập đoàn lớn khác không biết bao nhiêu lần, rồi bóng gió ám chỉ chuyện kết hôn. ‘Hãy kết hôn với đứa trẻ này đi’, sự kỳ vọng đó của cha mẹ, tớ thấy rõ mồn một.”

“Vậy… à.”

Đó hẳn là một áp lực lớn. Một người hoàn hảo như Takanashi được cha mẹ kỳ vọng cũng là điều đương nhiên, nhưng nếu là chuyện kết hôn thì lại khác.

“Cậu nghĩ sao hả, Akaishi-kun? Nếu bị ép tiếp xúc hết lần này đến lần khác một cách dai dẳng với một người khác giới mà mình chẳng mấy yêu thích, ý muốn của bản thân cũng bị phớt lờ, bị cha mẹ tha thiết mong muốn mình kết hôn với một người không phải người trong mộng. Nếu ý muốn của bản thân bị bóp méo, cậu sẽ nghĩ thế nào?”

“Chắc là… đau khổ lắm.”

“Đúng vậy, đau khổ lắm!”

Như thể đang kích động, giọng Takanashi lớn hơn.

“Này Takanashi, đang là buổi tối, nói nhỏ thôi.”

“Tớ xin lỗi……”

Khác hẳn với lúc nãy, Akaishi nghe thấy một giọng nói yếu ớt.

“Đau khổ lắm... Việc ý muốn của mình bị phớt lờ, bị ép kết hôn với người đàn ông mình không yêu, đau khổ lắm. Quá đủ rồi. Tớ đang sống cuộc đời của tớ. Chứ không phải đang bước đi trên con đường ray kỳ vọng và hy vọng của ai đó. Bầu không khí ư? Hả? Cái gì vậy chứ? Tớ sẽ làm những gì tớ muốn làm. Tớ không sống vì bị ai đó ép buộc. Tớ, muốn làm những gì mình muốn. Tớ muốn được kết hôn với người mình yêu, bằng chính ý muốn của mình.”

Akaishi vô cùng đồng cảm.

Tuyệt đối không muốn sống một cuộc đời bị người khác ép buộc.

“...Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Đợi một chút.”

Takanashi thay đổi tư thế. Akaishi nghe thấy tiếng sột soạt, một vệt sáng yếu ớt chiếu sáng căn phòng.

“Sao lại là điện thoại……”

“Đợi đã.”

Takanashi hướng về phía Akaishi, và đưa cho cậu quyển sổ tay.

“Cậu lại mang theo thứ này đến đây à?”

“Mở trang đầu tiên ra xem.”

“Tớ biết rồi.”

Akaishi làm theo lời Takanashi, vừa được Takanashi chiếu đèn pin điện thoại, vừa mở quyển sổ tay ra.

“Đây là……”

Trên đó là ảnh của một người đàn ông xa lạ.

“...Ai vậy?”

“Chắc cậu không biết đâu nhỉ. Là người mà gần đây tớ đã xem mắt đó.”

“……Vậy à.”

Akaishi phải cố gắng lắm mới thốt ra được thành lời.

“Trông mặt mũi cũng khá sáng sủa đấy chứ.”

“Ghét thật, kiểu người này ấy. Lòng tự tôn thì cao ngất trời, mà năng lực quan trọng nhất lại chẳng tương xứng.”

“Cậu nói năng ác miệng thật đấy.”

Akaishi cười khổ.

“Vậy sao lại mang theo tấm ảnh này làm gì? Hay là cậu vẫn thích――”

“Không đâu, tuyệt đối không.”

Cô ấy quả quyết.

“Nếu không mang theo cái này, tớ sẽ bị Ba mắng đó.”

“…”

Akaishi cảm thấy tình hình gia đình của Takanashi đã rõ như ban ngày.

Nghĩ lại thì, đã có lúc cậu thấy cách Takanashi gọi cha mẹ là ‘Ba’, ‘Mẹ’[note73495] sao mà kính cẩn đến lạ. Điều đó không phải vì cô ấy là tiểu thư, mà là xuất phát từ nỗi sợ hãi đối với cha mẹ chăng? 

Cách xưng hô, rất quan trọng. Tên của kẻ mình ghét thì không muốn gọi, còn tên của người mình thích thì lại muốn biến nó thành một thứ gì đó đặc biệt. Nói rằng chỉ qua cách một người gọi người khác mà có thể hiểu được mối quan hệ bạn bè của họ, cũng không ngoa.

“Chẳng lẽ lần trước, thứ cậu đánh rơi từ sổ tay cũng là...”

“Đúng vậy. Lúc đó thật sự xin lỗi cậu.”

Takanashi cất tấm ảnh lại vào sổ tay, rồi quay về chỗ cũ.

Trước đây Takanashi từng đánh rơi tấm ảnh từ sổ tay và nổi giận đùng đùng. Chuyện đó là do cô ấy né tránh việc bị nhìn thấy tấm ảnh này sao, giờ thì cậu đã hiểu ra.

“Vậy cậu cứ dán vào sổ tay là được rồi.”

“Không đời nào, tớ chẳng muốn dán thứ này vào sổ tay đâu.”

“Vậy thì ngay từ đầu đừng có mang sổ tay theo nữa.”

“Chuyện đó thì……”

Cô ấy ngập ngừng.

“Vì vội quá...”

“Vội cái gì?”

“Buổi liên hoan...”

“Hả?”

Từ Takanashi đang nói lí nhí, một lời nói bất ngờ bật ra.

“Thì là, vì tớ muốn đi buổi liên hoan... tớ đang nói thế mà.”

“Không, vậy thì cậu cứ đến là được rồi mà.”

Takanashi thực tế đã không đến buổi liên hoan.

“Vì tớ không thể tiến triển mối quan hệ với Sakurai-kun, nên Ba đã giới thiệu cho tớ một cậu ấm nhà giàu nào đó. Đột nhiên phải đi ăn tối, nên tớ không đi được.”

“Ra là vậy.”

Bị sắp xếp một buổi ăn tối với người đàn ông khác, và nó lại trùng với buổi liên hoan. Cô ấy đã xem sổ tay để kiểm tra lịch trình.

“Tớ thật sự cũng muốn đi buổi liên hoan lắm. Nên tớ đã nghĩ xem có cách nào đổi lịch được không, hoặc ít nhất chỉ mời mấy đứa bọn cậu, chọn một ngày khác để đi.”

“Cậu……”

Không ngờ cậu ấy cũng có lúc đáng yêu thế này, Akaishi thầm nghĩ.

“Cậu mà thấy tớ có điểm nào đáng yêu là tớ giận đó.”

“Không, xin lỗi. Tớ đã nghĩ vậy.”

“Cậu tốt nhất là nên đi chân trần mà giẫm phải bã kẹo cao su người ta ăn rồi ấy.”

“Khá là khó chịu đấy.”

Akaishi bật cười.

“Có phải cậu định bàn bạc với tớ nhưng lại tự mình nổi giận trước, nên mới không mời được đúng không?”

“Nói ra thật xấu hổ, đúng vậy.”

“Đừng có nói một cách đường hoàng thế chứ.”

“Dù sao cậu cũng không thấy mặt tớ mà.”

Takanashi khúc khích cười. Phẩm chất và hoàn cảnh gia đình của Takanashi, cả hai phương diện này đều dần trở nên rõ ràng hơn. Cứ ngỡ Takanashi là một siêu nhân hoàn hảo, hóa ra cũng có khuyết điểm, cũng có phiền muộn.

Dù trông hoàn hảo đến thế, cũng có những nỗi niềm riêng. Có phải mình đã chỉ dựa vào những gì mắt thấy mà phán xét Takanashi không nhỉ.

Takanashi cười khúc khích, trông có vẻ ngây thơ hơn thường ngày.

Ghi chú

[Lên trên]
お父様 Otōsama, お母様 Okāsama
お父様 Otōsama, お母様 Okāsama
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận