Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 65: Bạn có thích tình yêu cho đi không nhận lại không? (4)
1 Bình luận - Độ dài: 1,445 từ - Cập nhật:
Kanna cũng có cảm tình với Sakurai.
Lúc nào cũng vậy.
Lúc nào lúc nào lúc nào cũng vậy.
Những cô gái mà Akaishi muốn đặt niềm tin, tất cả đều có cảm tình với Sakurai.
Yatsugai cũng vậy.
Takanashi cũng vậy.
Và rồi, ngay cả Kanna cũng vậy.
“…”
Không thể hiểu nổi.
Không thể chấp nhận nổi.
Thứ ác ý tựa như đã mục ruỗng, lan tràn trong cõi lòng Akaishi, đã trương phình đến mức không thể nào kìm nén nổi.
Mặc cảm tự ti căng phồng đã vượt ngưỡng giới hạn.
Yatsugai, người vẫn luôn đối tốt với mình, bị Sakurai xoa trán trong lớp, vui đến mức má ửng hồng.
Ngay cả Takanashi, người về phe mình, cùng mình dè bỉu Hirata và những người khác, lúc được Sakurai xoa đầu, cũng tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
“…”
Vô lý.
Tất cả, đều bị Sakurai cướp mất.
Cả con người, niềm tin, thiện cảm, tình yêu, tất cả mọi thứ, đều quy tụ về phía Sakurai.
Sakurai, kẻ chẳng làm gì, cũng chẳng nỗ lực, chỉ chăm chăm xun xoe lũ con gái, một con người hoàn toàn không đáng để tôn trọng, đã cướp đi tất cả.
“…”
Chính vì Kanna là người thẳng thắn không giả tạo, chính vì Kanna có vẻ là người đáng tin cậy, Akaishi mới ôm một tia hy vọng và kỳ vọng mong manh, rằng một Kanna như thế sẽ không phải lòng Sakurai.
Kỳ vọng ích kỷ.
Bị phản bội một cách dễ dàng.
Cảm giác như chính mình bị phản bội.
Akaishi ích kỷ, kịch liệt, mãnh liệt, giận dữ, đau buồn, sốt ruột, hổ thẹn, căm ghét, nhìn Kanna.
Ngay lúc ấy, một thứ gì đó bên trong Akaishi, “rắc” một tiếng, vỡ tan.
Đó là một thứ vẫn còn có thể sửa chữa, vẫn còn có thể cứu vãn. Thế nhưng, trong một thời gian ngắn, lại chẳng cách nào khiến nó trở lại như xưa.
Akaishi không nhận ra.
Rằng cậu ta đã dồn ép, như thể trút hết ác ý của bản thân với câu “Cô cũng thích Sakurai chứ gì”.
Rằng cậu ta đã dồn Kanna vào đường cùng.
Đó là thứ cảm xúc tiêu cực nảy sinh từ chính niềm tin.
Tại sao cô ấy cũng lại thích Sakurai cơ chứ, tại sao không chọn một người chân thành hơn chứ?
Đó là một sự áp đặt ích kỷ lên người khác.
Không thể tha thứ.
Akaishi, không thể tha thứ cho những người con gái ngưỡng mộ Sakurai mà cậu ta căm ghét.
Akaishi, đến cả những người con gái ngưỡng mộ Sakurai mà cậu căm ghét, cũng thấy đáng ghét.
Ghét nhà sư, đến cả áo cà sa của ông ta cũng thấy chướng mắt.
Nếu đã thế, những kẻ có cảm tình với nhà sư, há chẳng đáng hận hơn cả chiếc áo cà sa của gã sao?
Nếu có kẻ nào không chỉ phủ nhận sự căm ghét của ta, mà còn khiến ta nảy sinh cái ý nghĩ đáng sợ rằng “biết đâu chính mình mới là kẻ sai lầm”, thì sự tồn tại của kẻ đó, há chẳng đáng ghê tởm hơn một chiếc áo cà sa câm lặng vô tri sao?
So với chiếc áo cà sa vô tri không một lời biện bạch, những thứ khiến người ta bất giác cảm nhận được rằng “nhà sư là người chính trực, thậm chí còn đáng để yêu mến”, lại càng khiến kẻ này buồn nôn hơn, chẳng phải vậy sao?
Nếu có kẻ nào dám công khai khẳng định nhà sư là người đáng được tôn kính yêu mến, thì đó chẳng phải là đang toàn diện phủ định bản thân ta hay sao?
Căm hận.
Căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận.
Sakurai, Hazuki, Arai, Mizuki, Takanashi, Yatsugai, Kanna, đều đáng ghét.
Sự căm hận lan tràn.
Kanna, người đang có cảm tình với Sakurai ngay trước mắt này, thật đáng ghét.
Tất cả.
Tất cả mọi thứ.
Đáng ghét.
Akaishi không thể tha thứ.
Không thể tha thứ cho những kẻ không cùng mình căm ghét những thứ mình căm ghét.
Không thể tha thứ cho những kẻ không cùng mình chán ghét những thứ mình chán ghét.
Những kẻ yêu thích thứ mà bản thân mình chán ghét, lại càng không cần phải bàn tới.
Giống như Sakurai.
Căm ghét Sakurai.
Những người thích Sakurai cũng vậy.
Tất cả, đều đáng ghét.
Thứ gì đó như vỡ tung ra trong lòng Akaishi, tựa một phản ứng dây chuyền kêu lên răng rắc, không ngừng vỡ tung, vỡ tung, vỡ tung, vỡ tung, vỡ tung, vỡ tung.
Một thứ gì đó.
Một thứ gì đó vẫn luôn đè nén Akaishi, tựa như chút lý trí cuối cùng.
Thứ gì đó trong lòng Akaishi, thứ vẫn luôn kìm nén mặc cảm tự ti, đã vỡ bung.
Akaishi cất lời.
“Cô ơi…”
“…Hửm?”
“Cô nghĩ tại sao… em lúc nào cũng không được con gái để mắt tới vậy ạ?”
“…Ể?”
Đó thực sự là một thứ cảm xúc vô cùng ích kỷ, vô cùng tùy tiện, vô cùng hiểm độc, vô phương cứu chữa, đen kịt một màu.
Lòng ghen tị. Cơn phẫn nộ. Nỗi căm hờn. Sự khinh miệt. Nụ cười chế nhạo. Sự tự vấn. Nỗi nhục nhã. Tất cả đang cuộn xoáy trong lòng Akaishi.
“Tại sao, tại sao đám con gái lại chẳng hề có chút cảm tình nào với em vậy chứ?”
“Không đâu, chỉ là… có lẽ do chính em không nhận ra đó thôi…”
“Xin cô đừng có qua loa lấy lệ với em.”
“…”
Như thể muốn bức ép đối phương, cậu ta không ngừng tuôn lời.
“Tại sao đám con gái lại không hề có thiện cảm với em? Em thấy bản thân mình cũng bình thường mà, cũng đâu có điểm nào đáng để người ta ghét bỏ đâu cơ chứ.”
“…”
“Đương nhiên, tuy lần trước em có nói những lời đó trong lớp, nhưng dù không có những lời đó, trước đây em cũng chưa từng được con gái thích bao giờ.”
“…”
“Tại sao vậy ạ? Tại sao đám con gái lại không có thiện cảm với em, mà lại có thiện cảm với Sakurai cơ chứ? Cô ơi, tại sao thế? Em đã sai ở đâu? Hay em tệ ở điểm nào ạ?”
“Bởi vì sở thích của mỗi người đều khác nhau…”
“Em đã nói rồi, xin cô đừng có lảng tránh em nữa.”
Akaishi trừng trừng nhìn Kanna bằng ánh mắt đầy hung hãn.
“Xin cô đừng có đánh tráo vấn đề sang thứ gọi là quan điểm giá trị nông cạn đó. Em không hỏi về chuyện như thế.”
“Xin lỗi em…”
“Cô ơi, tại sao chứ? Em và Sakurai rốt cuộc thì khác nhau ở chỗ nào? Là ở mức độ đối xử tốt với mọi người ư? Là vì em không tử tế bằng Sakurai, vì em thiếu đi sự dịu dàng, ý cô là vậy phải không? Cô ơi, xin cô nói cho em biết đi. Tại sao em lại không được, còn Sakurai thì lại được?”
“…”
“Em thật sự không hiểu. Tại sao lại là Sakurai chứ? Em…………em thì không được sao?”
“…”
Akaishi nhìn thẳng vào mặt Kanna, Kanna liền cụp mắt xuống.
“Cô ơi, trả lời em đi chứ. Em thì không được sao? Nhất định phải là Sakurai mới được hay sao? Em cũng được xem là một người dịu dàng mà? Tại sao vậy chứ? Xin cô nói cho em biết đi mà, được không ạ?”
“…”
“Cô ơi!”
Cậu ta, hét lớn.
Đó là sự tuôn trào của mặc cảm tự ti trong cậu.
Là thứ cảm xúc ghê tởm nảy sinh đối với những gì dị thường mà cậu không tài nào lý giải nổi.
Là những cặn bã tích tụ tận sâu trong tâm khảm Akaishi.
Là mâu thuẫn giữa việc cô vừa là người con gái ngưỡng mộ Sakurai, đối tượng mà cậu ta nhắm đến bằng ác ý, thế nhưng cậu vẫn muốn mở lòng với cô, muốn hòa hợp cùng cô.
Vừa muốn trút ác ý lên cô. Nhưng đồng thời, lại cũng muốn hòa hợp tốt đẹp với cô.
Chính bởi vì tồn tại mâu thuẫn đó, Akaishi mới có biểu hiện như thế này.
Ánh mắt Akaishi vẫn vẹn nguyên vẻ hung hãn.


1 Bình luận