Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 63: Bạn có thích tình yêu cho đi không nhận lại không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,495 từ - Cập nhật:
“Xin lỗi Takanashi, tớ đi vệ sinh một lát.”
Akaishi, không thể chịu nổi bầu không khí harem mà Sakurai tạo ra, định rời khỏi chỗ ngồi.
Mizuki nhìn sắc mặt Akaishi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Ể? Cậu không sao chứ, Akaishi-kun? Tớ đi cùng cậu nhé?”
Sakurai ngay lập tức xen vào cuộc nói chuyện.
“Không, Mizuki là con gái, những nơi có thể đi cũng có hạn mà. Để tớ đi cùng cậu ấy.”
Sakurai giữ Mizuki lại.
Akaishi nheo mắt, nhìn Sakurai đầy vẻ coi thường.
“Không, tớ thật sự không sao đâu. Chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, tớ sẽ ghé qua phòng y tế luôn. Tớ ổn mà.”
“Vậy à, giữ gìn sức khỏe nhé~”
Sakurai không tiếp tục dây dưa, nhìn theo Akaishi rời đi.
Akaishi không để tâm đến lời Sakurai nói, rời khỏi lớp học như chạy trốn.
Không được.
Quả nhiên vẫn là không được.
Cả Sakurai, cả nhóm tùy tùng của Sakurai, tất cả mọi thứ, đều không chịu nổi.
Mình không thể ở cùng một không gian với bọn họ. Mình không thể ở cùng những kẻ trong lòng thì cuộn xoáy những ý đồ đen tối, còn bề ngoài lại giả vờ như không có chuyện gì.
Dù nói chuyện với ai, mình cũng không thể phớt lờ dục vọng ẩn giấu dưới lời nói ấy.
Điều đó, cũng là chuyện mà chính Akaishi cũng không thể tránh khỏi. Dù nói chuyện với ai, Akaishi cũng không thể phủ nhận, trong lòng mình cũng sẽ dấy lên chút tư dục thầm kín ấy. Cậu ghét việc mình trở nên như vậy.
Mình không muốn sa đọa thành hạng người như bọn họ, ôm lòng riêng để lôi kéo con gái bầu bạn.
Dù ghen tị với Sakurai, kẻ không hề che giấu ý đồ xấu mà vẫn thoải mái để đám con gái vây quanh, Akaishi vẫn không thể làm được điều đó.
Lòng tự tôn của Akaishi không cho phép cậu làm vậy.
Chính Akaishi, người hay coi thường kẻ khác, lại không thể chấp nhận việc bản thân mình lại giống như Sakurai, mang tư tâm đi lôi kéo con gái làm bạn.
“…”
Akaishi đã mơ hồ nhận ra lý do tại sao Sakurai có thể tạo dựng được harem.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Akaishi và Sakurai.
Chính là có thể vứt bỏ lòng tự tôn của mình hay không.
Chính là có thể đè nén lý trí và lòng tự ái của mình, để bị tư tâm thấp hèn điều khiển hay không.
Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Akaishi và Sakurai.
“Haizz…”
Akaishi khẽ thở dài, ngước nhìn bầu trời.
Cậu chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mấy áng mây trôi lững lờ trên bầu trời.
Đã năm phút trôi qua kể từ khi Akaishi rời khỏi lớp học.
Sakurai giờ này có lẽ vẫn còn ở chỗ ngồi của Takanashi, tận hưởng harem của hắn, nghĩ đến đây, Akaishi không thể nào quay lại lớp học.
“Này, Akaishi.”
“…?”
Một giọng nói cất lên từ bên cạnh.
Akaishi quay đầu nhìn lại.
“Em làm gì ở đây thế? Mau đi chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
“…Haizz.”
Ở đó là Kanna-sensei, một tay cầm cốc sứ đựng cà phê.
“Em ở đây ngắm trời làm gì?”
“Cô ơi, cô có biết không? Nghe nói ngắm trời có thể giảm căng thẳng đó ạ. Nhìn vũ trụ hùng vĩ, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy những rắc rối trong quan hệ giữa người với người thật nhỏ bé, và việc để tâm đến những chuyện vặt vãnh này thật ngớ ngẩn.”
“Em đang nói cái quái gì khó hiểu vậy.”
Kanna-sensei đứng cạnh Akaishi đang ngắm nhìn bầu trời.
“Mà, em chỉ đùa chút thôi ạ. Đây gọi là Akaishi-joke đấy ạ. Nhưng mà ngắm trời có thể giảm căng thẳng là thật.”
“Akaishi-joke là cái quái gì thế hả em.”
“Cô ơi, cách dùng từ của cô hơi khiếm nhã rồi, cô nên nói chuyện thanh lịch hơn một chút ạ.”
“Em đừng có nói như Nishio-sensei chứ...”
Kanna-sensei nhấp một ngụm cà phê.
“Trong lớp còn bao nhiêu người? Mọi người đều đang chuẩn bị cho lễ hội văn hóa à? Cả nhóm kịch và nhóm làm phim đều còn ở trong lớp chứ?”
“Xin cô hỏi từng câu một ạ. Cả nhóm kịch và nhóm làm phim hiện đều đang ở trong lớp làm phông nền và chuẩn bị đạo cụ các thứ đấy ạ.”
“Vậy à~”
“Vậy còn cô thì đang làm gì thế ạ? Cầm cà phê đi lang thang ở đây, đây là lơ là nhiệm vụ đó nha.”
“Giữ bí mật với các giáo viên khác nhé.” Cười toe toét, Kanna-sensei đặt ngón trỏ lên môi.
“Không, xin cô hãy nói cho em biết cô đang làm gì đi ạ.”
“Mà… cái đó đó, cái đó. Bí mật.”
“Bí mật…?” Từ miệng Kanna-sensei mà lại thốt ra từ “bí mật” nghe thật kỳ quặc, Akaishi ném cho cô một ánh nhìn nghi ngờ.
“Cô hình như mới hai tư tuổi, còn trẻ đúng không ạ. So với người đã đi làm thì vẫn còn là lính mới nhỉ? Tuổi đó mà đã trốn việc thì gan cũng lớn thật đấy.”
“Em nói năng chẳng giống học sinh trường cấp ba chút nào. Toàn lời lẽ của mấy ông hiệu trưởng sáu ba tuổi từng trải sự đời không à.” Vẻ mặt Kanna-sensei cau có, mày nhíu lại.
“Mà này, rốt cuộc cô đã làm gì vậy ạ? Chỗ này ngược hướng với tòa nhà có phòng giáo viên mà, em thật sự không nghĩ cô có lý do gì để ở đây cả.”
“Đã bảo là bí mật rồi mà, bí mật.” Kanna-sensei vừa cười gượng, vừa nhấp cà phê.
“…”
Không lẽ nào…
Một phỏng đoán chợt lóe lên trong đầu Akaishi. Một linh cảm mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ đến, dù có phỏng đoán cũng chỉ dừng lại ở mức phỏng đoán. Một sự việc mà cậu không muốn tin, đến mức ngần ngại cả việc suy đoán.
“Cô ơi, có phải lúc nãy cô ở trong phòng học trống đằng kia không ạ?”
“Bí mật~” Kanna-sensei nhấp một ngụm cà phê.
“Ở phòng học trống, chẳng lẽ cô làm chuyện gì mờ ám đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đó.” Kanna-sensei cười ha ha.
“Không lẽ trong phòng học có học sinh nam nào đó…”
“Không có mà.”
“Vậy em vào xem được không ạ?”
“Cứ tự nhiên vào xem đi.” Kanna-sensei cười ha ha ha.
“Vậy là cô nhìn ra ngoài từ phòng học trống đó…?”
“Không phải mà.” Kanna-sensei cười ha ha ha rồi nhấp cà phê.
“Hay là cô đang nhìn ai đó từ lớp Hai ra…”
“Không phải, không phải.” Kanna-sensei nhấp cà phê.
“…”
Ánh mắt Kanna-sensei đảo đi.
Trúng tim đen rồi sao?
Là trúng tim đen sao?
Đoán trúng rồi sao?
“…”
Có liên quan đến Sakurai sao?
Akaishi chợt nghĩ ra.
Cậu chợt nghĩ đến một suy đoán mà bản thân không hề muốn nghĩ tới.
“…”
Không phải.
Chắc chắn không phải.
Mong là không phải.
Cô giáo, Kanna-sensei, chắc chắn không phải là một trong những người tùy tùng của Sakurai. Khác với học sinh trường cấp ba, một giáo viên đã có kinh nghiệm sống như cô không thể nào bị một kẻ như Sakurai lừa được. Cậu không muốn cô bị lừa.
“…”
Akaishi chìm vào suy nghĩ. Cậu cảm thấy một thoáng bất an, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng mong manh. Akaishi cất lời, như thể muốn hỏi, mang theo ý muốn xác nhận rằng điều đó không phải là sự thật:
“Cô nói với mọi người ở phòng giáo viên là có việc gì đó, rồi ở trong phòng học trống kia một lúc, đợi ai đó từ lớp Hai ra. Sau đó, khi thấy đã đủ thời gian để các thầy cô trong phòng giáo viên không thấy bất thường thì định quay về. Tình cờ thấy em từ lớp học ra, nên giả vờ ngẫu nhiên mà tiếp cận em, không phải vậy chứ ạ?”
“Không đời nào…” Kanna-sensei cười ha ha, rồi uống cà phê.
Bàn tay cô hơi run run. Trọng tâm người cô lệch đi, như muốn rời xa Akaishi. Một khoảng cách nhỏ được tạo ra.
Khoảng cách vật lý có thể dẫn đến khoảng cách tâm lý.
Suy đoán cá nhân của Akaishi.
Akaishi cảm thấy thái độ của Kanna-sensei thật đáng ngờ.
Không lẽ nào.
Không lẽ nào không lẽ nào không lẽ nào không lẽ nào.
Cả Mizuki, cả Arai, cả Takanashi, cả Hazuki, cả Yatsugai.
Và, cả Kanna-sensei… nữa sao?
Akaishi Yuuto không nhịn được mà lên tiếng.


0 Bình luận