Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 59: Bạn có thích viết kịch bản không? (6)
0 Bình luận - Độ dài: 1,336 từ - Cập nhật:
“Ồ~~ Các cậu đang làm chuyện này à. Gì chứ, sao không nói với tớ!”
“Tại sao chứ, cậu không phải là mật thám sao, tay trong của tổ Bốn còn gì! Kẻ thù của tổ Hai!”
“Này này, Yuu mà lại quan tâm đến sự đoàn kết của lớp, thật là lạ đó. Lẽ nào cậu là đồ giả mạo……!?”
“Sao có thể chứ. Đùa thôi, đùa thôi. Mitsuya, Yamamoto, xin lỗi nhé. Tớ cho thằng này về đây.”
Akaishi đẩy lưng Suda, nhưng Mitsuya đã giơ tay cản lại.
“Không, để cậu ấy ở lại cũng không sao đâu nhỉ? Phải không, Yamatake.”
“Chính là như vậy, người đông mới nghĩ ra được ý hay đó ạ. Người ta đã cất công đến mà lại đuổi về thì cũng hơi áy náy ạ.”
“Vậy thì tớ không khách sáo nữa.”
“Xin lỗi nhé, hai cậu.”
Suda ngồi xuống cạnh Akaishi.
Takanashi ngồi cạnh Suda, khẽ thở dài một tiếng.
“Akaishi-kun, Touki ở đây là không ổn đâu. Có khả năng tất cả ý tưởng vừa rồi sẽ bị lộ hết đó. Giống như đang bao vây một điệp viên vậy.”
“Này này, cả Takanashi cũng đừng nói những lời thất lễ như vậy chứ. Với lại lớp tớ quyết định làm gì rồi mà?”
“Vậy à…… Thế cậu nói thử xem.”
“Nói thẳng luôn nhé, nhà ma và Momotaro!”
“Nhà ma và Momotaro…”
Momotaro hẳn là một vở kịch, còn nhà ma là một hoạt động mà cả lớp cùng nhau tổ chức, cậu ấy đoán vậy.
Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa diễn kịch, ngày thứ hai thì huy động phần lớn học sinh làm nhà ma, lịch trình thật sự khắc nghiệt, cậu thấy hơi tội nghiệp.
“Bọn tớ làm phim nên chắc sẽ không cạnh tranh nhau đâu nhỉ. Nếu cậu dám cướp ý tưởng bọn tớ vừa nêu ra, tớ sẽ không tha cho cậu đâu. Nhớ lấy, nếu làm vậy, tương lai của cậu sẽ hoàn toàn tăm tối đấy.”
“Đáng sợ thật~ Yuu, cậu cũng gan thật khi để một người con gái như thế này vào nhà.”
“Là tự cậu ấy mò tới đấy chứ.”
“Giống như cái thứ hay xuất hiện vào mùa hè ấy nhỉ.”
“Phiền cậu dừng lại được không, đừng có gọi người khác là côn trùng gây hại như thế.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại……”
Suda nhìn quanh bốn người.
“Mitsuya và Yamamoto đã ăn gì chưa?”
“Chưa, vẫn chưa ăn gì hết.”
“Thần cũng vậy ạ.”
“Còn Takanashi và Yuu?”
“Tớ cũng chưa. Akaishi-kun cũng thế. Vì cậu ấy ngủ cho đến tận lúc nãy mà.”
“Này, Yuu, cậu suốt ngày ngủ thôi đấy.”
“Kệ tớ.”
Suda tỏ vẻ bó tay, rồi vỗ tay một cái.
“Được rồi, vậy để tớ đi mua chút đồ nhé! Cũng mười hai giờ rồi, mọi người muốn ăn trưa phải không? Vậy tớ sẽ mua đại chút gì đó về, mọi người cứ tiếp tục thảo luận đi nhé.”
Suda đứng dậy, mở cửa ra.
“Đợi đã.”
“…?”
Khi Suda định xuống cầu thang, Takanashi cất tiếng gọi.
“Touki, tớ cũng đi cùng.”
“……Vậy à, thế thì Takanashi đi cùng nhé. Vậy bọn tớ đi đây!”
“Ừ, đi đi.”
“Giao cho cậu đấy!”
“Giao cho cậu đó ạ!”
Suda dẫn theo Takanashi ra ngoài.
“Chà, không ngờ Takanashi lại đi cùng đấy. Cậu có muốn ăn gì không?”
“Tớ không có gì đặc biệt muốn ăn cả.”
Suda và Takanashi đang đi đến siêu thị gần đó.
“Thế, sao cậu lại đi cùng? Có gì muốn mua à?”
“Cũng không có gì muốn mua.”
“……Vậy rốt cuộc là tại sao chứ!”
“Ừm thì……”
Takanashi đặt những ngón tay thon thả lên cằm, từ từ quay sang Suda.
“Tớ muốn hỏi xem Akaishi-kun có thích ai không ấy mà.”
“………………Hả?”
Suda dừng bước, nhìn Takanashi.
“Đó là câu thoại của người thích Yuu mới nói chứ hả?”
“Đừng nói ngốc nghếch thế! Tớ không đời nào thích Akaishi-kun đâu, người tớ thích là Sousuke-kun cơ.”
“Vậy tại sao cậu lại hỏi chuyện đó?”
“Ừm thì……”
Takanashi rời mắt khỏi Suda, nhìn đi hướng khác.
“Đó là bí mật.”
“……Thôi được, nếu là bí mật thì tớ không hỏi nữa.”
Suda lộ vẻ nghi ngờ, bĩu môi.
“Nhưng mà Yuu có gọi cậu đến đâu, là cậu tự chạy tới mà đúng không? Vậy thì chẳng phải là thích Yuu rồi sao……?”
“Gì thế Touki, cậu đừng có suy diễn lung tung như vậy chứ. Tớ nghĩ gì mà ở chỗ Akaishi-kun thì có hề gì đâu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng cách dùng từ của cậu khắc nghiệt quá, tớ thấy không tốt cho tinh thần của Yuu cho lắm.”
“Touki, cậu vẫn vô duyên như ngày nào nhỉ. Tớ không có ý định nói những lời khinh miệt Akaishi-kun đâu.”
“Vậy à……?”
Suda nhớ lại, hình như ban nãy cô ấy có nói vài câu gần như là miệt thị.
“Thôi được rồi, cậu muốn ở cùng Yuu cũng không sao, nhưng đừng có bắt nạt Yuu đấy nhé.”
“Tớ biết rồi. Sao tớ có thể làm chuyện đó được chứ. Tớ sẽ không làm vậy đâu.”
“Vậy thì, nhờ cậu cả đấy.”
Để tỏ ý cuộc nói chuyện đã kết thúc, Suda đang đứng yên lại bắt đầu bước đi.
Takanashi cũng bước theo cậu.
Hai người đi dạo một vòng trong siêu thị, rồi đến khu đồ ăn chế biến sẵn.
“Vậy, ăn gì đây Takanashi.”
“Để xem…… Mua đĩa rau củ thập cẩm này đi.”
“Vậy tớ mua bánh donut nhé.”
Suda cầm lấy túi bánh donut lớn.
“Đợi đã Touki, cậu mua nhiều bánh donut quá vậy? Chưa chắc đã ăn hết được đâu.”
“Không, đâu phải chỉ mình tớ ăn đâu.”
“Vậy còn ai ăn nữa.”
“Tớ, Mitsu, Yamatake, và cả Yuu nữa.”
“Akaishi-kun mà lại bánh donut ư…?”
Takanashi khẽ nghiêng đầu.
“Akaishi-kun mà lại ăn mấy thứ như bánh donut sao ta? Tớ cứ hình dung cậu ấy toàn uống nước ép rau củ với thực phẩm dinh dưỡng chức năng thôi.”
“Aaa~”
Suda đưa tay ôm đầu.
“Không, không được rồi Takanashi ơi, cậu chẳng hiểu gì về Yuu cả. Không hiểu một chút nào hết!”
Suda dùng ngón cái và ngón trỏ làm thành một khe hở rất nhỏ.
“Gì chứ Touki, sao cậu biết được? Biết đâu cậu ấy lại thấy nước ép rau củ và thực phẩm dinh dưỡng chức năng ngon hơn thì sao.”
“Không~, cũng không hẳn là vậy đâu. Với người như Yuu thì, để xem nào…”
Suda liếc qua các loại bánh donut,
“Chắc là thích cái này.”
Cậu cầm lên một chiếc bánh donut phủ đầy siro dâu tây.
“…………Tớ hoàn toàn không hiểu ý cậu, cậu có thể giải thích theo cách mà tớ cũng hiểu được không? Tớ thấy Akaishi-kun là một người suy nghĩ rất lý trí. Vậy cậu ấy ăn bánh donut, một loại đồ ăn vặt theo sở thích, không phải rất lạ sao?”
“Ừm, một nửa đúng một nửa không đúng nhỉ~”
“Đừng có úp mở nữa, nói nhanh đi.”
“Đúng như Takanashi nói, Yuu ghét hầu hết những thứ thuộc dạng giải trí, nhưng mà cậu ấy vẫn có những thể loại giải trí thực sự yêu thích đấy.”
Takanashi nghe Suda nói vậy, khẽ gật đầu.
“……Nghĩa là sao?”
“Bánh donut hay đồ ăn vặt các loại, Yuu tuy thích nhưng sẽ không chủ động ăn. Nhưng, nếu tớ mua về thì cậu ấy sẽ nghĩ ‘đành chịu vậy’, rồi ăn, đúng không? Thực ra là muốn ăn, nhưng vì nó không hợp lý nên cậu ấy không tự mình chọn, thế đấy.”
“…………Hình như hiểu rồi, lại hình như chưa hiểu……”
Takanashi nhắm mắt lại, nghiêng đầu.
“Ý cậu là Akaishi-kun rất phiền phức sao?”
“Ừm, gần như là đúng rồi đó.”
Suda đặt chiếc bánh donut dâu tây đang cầm trên tay vào giỏ.


0 Bình luận