Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 41: Bạn có thích Takanashi Yayoi không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,627 từ - Cập nhật:
“Kyouko……………… Tớ xin lỗi! Là lỗi của tớ!”
“…………Ể, Sousuke……?”
Vào ngày Akaishi vắng mặt, Yatsugai đã bị Sakurai gọi ra trong trường.
Sakurai quỳ rạp xuống đất trước mặt Yatsugai, dập đầu xin lỗi.
“Xin lỗi cậu! Là lỗi của tớ! Tớ… lẽ ra tớ phải tìm cách giải quyết mới phải! Chỉ là… vì một vài lý do…”
“Kh… không sao đâu, không sao đâu mà. Chuyện cũng giải quyết rồi.”
Yatsugai cố hết sức đỡ vai Sakurai, để cậu ấy đứng lên.
“Thật sự xin lỗi cậu, Kyouko………… Tớ đúng là một thằng tồi.”
“Kh… Không sao mà, không hề! Sousuke không cần phải xin lỗi đâu! Vả lại, nếu nói là trách nhiệm của tớ thì đúng là trách nhiệm của tớ thật mà…………”
Yatsugai cúi gằm mặt, mím chặt môi.
Yatsugai vô cùng ghét bản thân mình.
Vì những lời Akaishi nói đều trúng phóc cả.
Vì bị vạch trần hành vi hèn hạ chỉ biết lợi dụng Akaishi của mình.
Vì bản thân không làm gì cả, lại hoàn toàn đẩy vấn đề bắt nạt cho người khác giải quyết.
Vì đã khiến Akaishi phải trở nên như vậy.
Yatsugai tự trách mình.
Yatsugai đang tự trách bản thân, không có lý do gì để trách Sakurai đã không đến cứu mình.
Sakurai liếc nhìn Yatsugai.
“Kyouko…… Thực sự…… là lỗi của tớ……”
“Kh… Không sao đâu Sousuke! Thực sự là lỗi của tớ, với lại chuyện cũng giải quyết rồi mà! Thôi nào, vui lên đi chứ! Cậu mà không vui thì tớ cũng không vui được đâu!”
Sakurai rũ vai xuống, chán nản cúi đầu.
Yatsugai vỗ nhẹ vào vai Sakurai, gượng cười.
“Thật sự… thật sự cậu có thể tha thứ cho một kẻ tệ hại như tớ sao?”
“Đươ… đương nhiên rồi! Tớ làm sao có thể ghét Sousuke được chứ!”
Yatsugai dịu dàng an ủi Sakurai, ánh mắt cậu ấy như chú cún con bị bỏ rơi.
Thế nhưng, cảm giác tội lỗi của Yatsugai đối với Akaishi lại không ngừng lớn dần trong lòng.
Yatsugai căm ghét chính mình.
Cùng với cảm giác tội lỗi ngày một lớn dần trong tâm trí, Yatsugai vừa phải đối mặt với tật xấu của bản thân, vừa lo lắng cho Sakurai, lại vừa phải đấu tranh với chính mình.
Vào một ngày nghỉ cuối tuần mưa như trút nước.
Ngày nghỉ thứ hai kể từ hôm Akaishi vắng mặt, cậu vẫn nhốt mình trong phòng, đeo tai nghe và mải miết nhìn lên trời.
Ngắm nhìn những đám mây mưa bất động.
Rung... rung... rung...
Trong căn phòng vốn chỉ có tiếng ghế kẽo kẹt, nay vang lên tiếng điện thoại rung.
Akaishi uể oải cầm điện thoại lên.
Hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ hiện ra.
Anh thử xem thông báo của “CAOF”, cũng có hơn một trăm tin nhắn được gửi tới.
Thế là Akaishi mở ra “CAOF”.
“Akaishi, trả lời tớ mau.”
“Akaishi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Tớ đang đợi cậu.”
“Sao hôm nay cậu nghỉ học vậy!?”
“Akaishi, làm ơn trả lời tớ đi mà.”
Có đến mấy chục tin nhắn lo lắng cho Akaishi. Tất cả đều do Yatsugai gửi.
Tiếp đó, cậu xem đến các cuộc gọi nhỡ.
Những cuộc gọi này cũng toàn là của Yatsugai.
Akaishi lười đến mức chẳng buồn gõ chữ trả lời, nên đã gọi thẳng cho Yatsugai.
Tút——
“Alô!”
“Ồn chết đi được……”
Điện thoại vừa kết nối, Akaishi đã nghe thấy tiếng hét của Yatsugai, cậu theo phản xạ đưa điện thoại ra xa tai.
Rồi lại áp điện thoại vào tai.
“Alô.”
“Alô!”
Yatsugai kích động lặp lại mấy lần, giọng đầy phấn khích.
“Sao cậu lại không đến trường! Sao cậu không nghe điện thoại! Sao cậu không trả lời tin nhắn! Tớ đã lo… tớ đã lo lắm đấy, biết không!”
“…………”
Akaishi nghe thấy giọng nói vẫn như mọi khi của Yatsugai.
Xem ra cô ấy đã thoát khỏi tình cảnh bị bắt nạt, Akaishi thở phào nhẹ nhõm.
“Trả lời đi! Trả lời đi chứ Akaishi! Cậu còn sống không!? Chưa chết đấy chứ!?”
Không cho Akaishi kịp trả lời, Yatsugai nói một tràng.
Akaishi thầm nghĩ, Yatsugai vẫn như xưa nhỉ, rồi cất lời:
“Đừng dính dáng gì đến tớ nữa.”
Cậu đáp, muốn cắt đứt quan hệ với Yatsugai.
“…………Á.”
“…………”
“…………C… Cái……”
Yatsugai chỉ lắp bắp phát ra vài âm tiết rời rạc không thành lời.
Akaishi không cúp máy ngay như trước nữa, mà lặng lẽ chờ Yatsugai lên tiếng.
Vì lòng tự trọng, cậu không còn vội vàng cúp máy như trước nữa. Cậu cố gắng thay đổi bản thân, dù chỉ một chút, cũng muốn nói chuyện tử tế với đối phương.
“…………Ừm.”
“…………”
“Chuyện đó…………”
Câu trả lời của Yatsugai vẫn ngắc ngứ, không rõ nghĩa.
Akaishi từ từ chờ đợi lời của Yatsugai.
“Tạ………… tại sao?”
Cuối cùng, Yatsugai cũng thốt ra được một lời.
Akaishi mở miệng.
“Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó sao? Tớ đã nhe nanh với cả lớp, gieo rắc nọc độc khắp nơi. Nhìn thái độ của cậu thì chắc chuyện bắt nạt cũng chấm dứt rồi nhỉ?”
“Đ… Đúng… là vậy… nhưng mà.”
Yatsugai đáp.
“Ác ý của cậu đã bị ác ý của tớ ghi đè lên rồi. Nói cách khác, tớ đã trở thành kẻ bị cả lớp ghét bỏ. Vì vậy, cậu đừng làm gì nữa. Đừng dính dáng đến tớ. Nếu cậu còn tiếp tục dính dáng đến tớ, thì những việc tớ làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cậu rồi cũng sẽ lại gặp chuyện không hay thôi.”
“Chuyện đó… có lẽ… cũng đúng… nhưng mà.”
Yatsugai ngắt ngứ đáp. Dáng vẻ trả lời của cô ấy, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong đầu mình.
“Nếu bây giờ cậu lại dính dáng đến tớ thì những việc tớ làm sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên… cậu đừng dính dáng đến tớ nữa. Như vậy mới hợp lý.”
“N… Nói vậy thì có lẽ cũng đúng… nhưng mà… nhưng mà…”
Một nhịp ngừng.
“Vậy thì tại sao Akaishi lại muốn giúp tớ…? Chẳng phải cậu đã ghét tớ rồi sao?”
“…………”
……………
Lần này, đến lượt Akaishi khó xử không biết trả lời thế nào.
Akaishi không thể trả lời được. Tại sao lại giúp Yatsugai. Cậu vốn không phải kiểu người sẽ nói thẳng với Yatsugai lý do mình giúp cô ấy.
“Lúc gọi điện cậu cũng nói là không muốn dính dáng đến tớ, ở lớp cậu cũng nói xấu tớ nhiều như vậy………… Vậy mà, tại sao cậu lại muốn giúp tớ?”
Trước câu hỏi ngây thơ không chút ẩn ý, Akaishi nhăn mặt như phải nuốt phải mật đắng.
Akaishi gắng gượng mấp máy đôi môi run rẩy.
“Có lẽ… là vì chính nghĩa…”
“Nói dối.”
Thế nhưng, những lời cố gắng lắm mới thốt ra được lại bị phủ nhận ngay lập tức.
Chính bản thân Akaishi cũng không nghĩ những lời đó là sự thật.
Akaishi càng thêm bối rối.
“…………Xin lỗi. Tớ cũng không biết… Tại sao tớ lại làm như vậy… tớ không biết. Tớ vẫn nghĩ… cậu là một kẻ ích kỷ.”
“………………”
“Nhưng mà………… việc cậu cứ bị bắt nạt như vậy, tớ thấy thật kỳ lạ. Tớ thấy… nó không hợp lẽ thường. Có gì đó………… như một cái gai đâm vào tim tớ………… rất khó chịu. Cho nên, giống như là để nhổ cái gai trong tim ra………… tớ nghĩ mình đã làm những việc đó với ý nghĩa như vậy… Chuyện xa hơn thì tớ cũng không biết. Tại sao tớ lại làm những việc đó, điều đó………… chính tớ cũng không biết.”
“……………………Vậy à.”
Akaishi không để lộ cảm xúc của mình, mà cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp.
Như một đứa trẻ đang cố gắng tìm từ ngữ, Akaishi cũng đang dò dẫm những cảm xúc trong lòng mình, đồng thời cố gắng nói điều gì đó.
Như đang ghép những mảnh ghép vô hình, cậu dần lấp đầy những khoảng trống trong lòng mình.
Như đang tìm kiếm một cảm xúc nào đó đang ẩn náu trong tim, cậu chuyển hóa nó thành lời, cố gắng tìm ra nó.
Cũng là để sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, cậu thốt ra những lời nghe có vẻ không thành câu hoàn chỉnh.
Akaishi lúc này đã không còn nghĩ đến việc vun vén cho tình cảm của Yatsugai và Sakurai nữa.
Cậu đã đánh mất khả năng và lý do để làm vậy.
“…………”
“…………”
“Akaishi………… Thứ Hai………… cậu sẽ đến trường chứ……?”
Yatsugai dường như đã chấp nhận những lời của Akaishi, bèn đổi chủ đề. Cô ấy không hỏi dồn nữa, mà thay đổi chủ đề.
Akaishi thở dài một hơi, áp điện thoại vào tai.
“Tớ sẽ đến… không nghỉ nữa đâu. Xin lỗi.”
“Vậy à………… Thế… thì tốt rồi.”
Yatsugai đáp bằng giọng bình thản.
“Vậy tớ cúp máy nhé?”
“Tớ biết rồi………… Thứ Hai nhớ đến đấy nhé.”
“…………Hiểu rồi.”
Akaishi cúp máy.
“…………”
Cậu từ từ buông tay xuống.
“Hàa————————………………”
Akaishi thở hắt ra một hơi thật sâu, như thể sợi dây thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Mệt chết đi được…………”
Trán Akaishi hơi rịn mồ hôi, cậu nhìn lên trần nhà bằng ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm một mình.
Cậu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, một tia nắng xuyên qua những đám mây u ám.
Mùa xuân.
Trong lòng Akaishi ngập tràn những cảm xúc khó tả, cậu không ngừng thở dài.


0 Bình luận