• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 53: Bạn có thích Hazuki Touka không? (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,711 từ - Cập nhật:

“Chà~, tớ hay bị mắng là đừng có rời chỗ giữa bữa ăn, vậy mà lại lỡ rời chỗ mất rồi.”

“Đúng là vậy mà.”

“Cuối cùng cậu cũng về rồi nhỉ, Touki.”

Takanashi cũng đã bình tĩnh lại, một lúc sau khi Akaishi và cô nàng bắt đầu ăn lại, Suda quay về.

“Có ai ăn mất hộp cơm của tớ không đấy?”

“Có người tí hon đến ăn rồi.”

“Ể, thật á!? Thế thì tối nay ngủ có khi lại có chuyện gì tốt lành ấy nhỉ.”

“Akaishi-kun. Cậu đừng có trơ tráo nói dối nữa.”

Takanashi khiển trách Akaishi-kun đang đối đáp qua loa với lời nói đùa của Suda.

“À mà, hôm trước tớ mới nghĩ ra một chuyện thú vị lắm……”

Suda ngồi xuống ghế, bắt đầu cuộc trò chuyện như thường lệ.

“Kyaaaaaaaaaa! Sakurai-kuun!”

“Sousuke chậm chạp quá đó!”

“Sousuke tệ thật đấy~”

Thế nhưng, cuộc trò chuyện của Suda đã bị tiếng gào thét inh ỏi của ba cô gái vang vọng khắp nhà ăn át đi.

Akaishi và những người khác đồng loạt quay về phía phát ra tiếng nói.

“Chà~, xin lỗi xin lỗi. Chị Miho gọi tớ có chút chuyện, nhỉ, Mizuki?”

“Đú………… Đúng vậy đó~. Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi nhỉ…… A ha ha.”

Sakurai đã đến.

Tiếng la hét của ba người trong nhóm tùy tùng khiến những người xung quanh lộ vẻ khó chịu, nhíu mày.

Thứ cảm xúc đó là dành cho nhóm tùy tùng đã la hét ầm ĩ, hay là dành cho Sakurai, người được tất cả bọn họ yêu mến?

Akaishi cũng nhíu mày suy nghĩ.

“Ủa, Sakurai kìa. Harem dữ dội thật đấy!”

“Ừ nhỉ…………”

Nhân tiện thì, đây là lần đầu tiên Suda đối mặt tử tế với Sakurai thì phải……? Vừa nghĩ vậy, cậu vừa đáp lại bằng một giọng nói uể oải.

“Sakurai-kun chậm quá! Cơm nguội hết bây giờ!”

“Không, mọi người cứ ăn trước đi chứ! Tớ với Mizuki có biết lúc nào mới đến được đâu.”

“Ăn cùng nhau thì đương nhiên là ngon hơn rồi, thiệt tình mà!”

Hazuki đấm nhẹ vào vai Sakurai, còn Sakurai thì cười toe toét cho qua chuyện với Hazuki.

“Chậm…… Sousuke chậm chạp quá đồ ngốc này!”

“Đau………… Đau đấy, bỏ ra đi Kyouko! Đồ con gái bạo lực!”

“Ai là đồ con gái bạo lực hả!”

Yatsugai, người đang trong tình thế như ngồi trên đống lửa vì Sakurai đến muộn, cũng đấm vào vai cậu.

Akaishi càng cau mày hơn, quan sát tình hình.

“Akaishi-kun, mặt cậu lại trông đáng sợ rồi kìa.”

“…………Ừ nhỉ.”

Dù đứng sau lưng Akaishi nhưng Takanashi vẫn đoán trúng phóc.

Vừa thấy hơi e sợ Takanashi, Akaishi vừa thả lỏng nét mặt một chút.

“Cậu không qua đó cũng được à?”

“Tớ không cần qua đó đâu, bây giờ tớ đang ăn với các cậu mà. Cậu đừng nói những lời khó nghe như thế được không.”

“…………”

Cậu cũng thích Sakurai mà.

Đi đi chứ.

Cảm giác như cậu đã vô tình bộc lộ ra phần đen tối đó trong lòng mình một cách rất tự nhiên.

“Này Yuu, thật luôn hả cái đó. Tao có nghe đồn là Sakurai được mấy cô gái xinh vây quanh, nhưng nhìn tận mắt thế này, kiểu, sao nhỉ, đúng là choáng ngợp thật.”

“Ừ nhỉ.”

Suda nói ra ấn tượng của mình y như những gì cậu thấy.

“Nhưng, không thấy lạ à? Năm người, hay đúng hơn là, chỉ có bốn người thôi phải không?”

“Người còn lại là Takanashi.”

“Ể!? Cậu, đừng nói là từ lúc đó nha!?”

Suda quay lại, nhìn Takanashi.

“Gì thế Touki, không được à. Tớ không biết lúc đó là lúc nào, nhưng đừng có soi mói hành động của người khác như thế.”

“Ừm, cũng đúng.”

Ồn ào quá.

“Chính thất của Sakurai-kun là tớ nên tớ chẳng nghĩ gì cả. Mấy nhỏ đó chỉ như lũ ruồi nhặng ồn ào thôi.”

“Không không không, làm gì có chuyện đính hôn rồi chứ, thật không thể nào!?”

“Giữa tớ và Sousuke-kun thì chuyện hôn ước chỉ là việc nhỏ thôi.”

Ồn ào quá.

“Sousuke, ăn nhanh lên nào!”

“Chờ………… Chờ chút đã Kyouko, đừng kéo nữa!”

Ồn ào chết đi được.

“Dừng………… Dừng lại đi mà Kyouko-chan! Sakurai-kun đang khó chịu đó!”

“Không, tớ không sao đâu Touka.”

“Phư………… Phưeeeeee, đừng có tự dưng sờ đầu tớ! Giật cả mình, mình đó!”

Ồn ào chết đi được.

“Sousuke ăn gì? Đồ ăn nóng mà Kyoukocchi với Touka gọi cũng nguội cả rồi~. Nói gì đi chứ Sousuke.”

“A ha ha ha, mấy cậu ngốc thật đấy.”

“Ư………… Ưm hừ~, tớ cứ nghĩ Sakurai-kun sẽ đến sớm cơ!”

“Đú………… Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế đó!”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“Sa………… Sakurai-kun, này, chúng mình cũng mau đi gọi món đi?”

“Mi………… Mizuki cũng đừng kéo tay áo tớ nữa! Giờ bên phải thì bị Touka với mấy cậu kéo, bên trái lại bị Mizuki kéo thì làm sao mà cử động được chứ!?”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“Mi………… Mizuki-chan bỏ ra đi!”

“Ể………… S, sao chứ!? Bây giờ Sakurai-kun cũng đi lấy đồ ăn nên nếu tớ không kéo thì Sakurai-kun không có cơm ăn đâu!?”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“Không…… Không sao đâu mà! Cơm của Sakurai-kun là do tớ đút cho mà!”

“Chờ…… Hazuki-san, dừng lại đi! Để tớ làm cho!”

“Cả hai cậu đều không được đâu! Chỗ này phải là bạn thuở nhỏ như tớ làm mới đúng!”

“Không, đồ ăn của mấy cậu nguội hết rồi còn gì!? Sao lại bắt tớ ăn mấy thứ đó chứ!”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“Ể………… Ể!? Tớ cũng là bạn thuở nhỏ mà!?”

“Không, thôi được rồi mấy cậu bỏ tay khỏi tay áo tớ ra đi! Rách áo bây giờ!”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“Không…… Không được! Sakurai-kun sẽ đến chỗ tớ!”

“Ể………… Ể. Sakurai-kun cũng gọi đồ ăn nhỉ?”

“Không được! Bên này!”

“Ể…… Bên này………… nhỉ?”

“Thôi được rồi mấy cậu bỏ tay khỏi tay áo tớ ra điiiiiiiiii!”

Ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được, ồn ào chết đi được.

“…………”

Akaishi đặt đũa xuống, đứng dậy.

“Sao thế Akaishi-kun? Cậu muốn vào nhà vệ sinh à? Nếu vậy thì đi luôn phần của tớ nhé.”

“……”

Takanashi cố nói một câu đùa vô nghĩa.

“Tớ về đây.”

“Ể…… Ể!? Yuu về rồi à!? Tớ vẫn đang ăn dở cơm mà!”

“Xin lỗi. Tớ thấy không khỏe nên cho tớ về trước. Cậu với Takanashi về sau nhé.”

“…………Vậy à.”

“Không, dù có không khỏe thì――”

Ngay khi Suda định nói tiếp, Takanashi kéo vạt áo Suda.

“Nếu cậu thấy không khỏe thì cứ về đi.”

“À…… Vậy tớ xin phép. Cậu cũng muốn đến chỗ Sakurai thì cứ đi đi.”

“…………………………Ừ nhỉ.”

Một câu.

Cậu buông ra một câu nói hoàn toàn không cần thiết, đầy ác ý, rồi lập tức rời khỏi đó.

“Này Yuu, giữ gìn sức khỏe nhéー!”

Không biết Suda không nhận ra ác ý, hay là nhận ra rồi mà vẫn lên tiếng.

Akaishi vừa nghe tiếng Suda vọng lại sau lưng, vừa bước đi một cách vô thức.

“Đừng có đùa nữa chứ……”

Cậu lẩm bẩm.

“Chết tiệt.”

Lẩm bẩm, hết lần này đến lần khác.

Lẩm bẩm, những lời oán hận.

“Đùa cái gì thế chứ.”

Rõ ràng cho đến khi Sakurai đến, họ chẳng hề nói với nhau một lời nào, vậy mà ngay khi Sakurai vừa xuất hiện, họ lại tỏ ra cái vẻ như thể đã trò chuyện thân thiết từ lâu lắm rồi.

Ngay khi Sakurai đến, họ bắt đầu nói chuyện.

Là vì họ không muốn để lộ ra mối quan hệ tồi tệ đó sao?

Hay là, vì ở nơi không có Sakurai, họ chẳng thấy cần thiết phải thân thiết với nhau?

Sakurai là cái cớ để họ bắt đầu nói chuyện.

Những cô gái đó, những người mà nếu không có Sakurai thì đến một câu chuyện cũng chẳng buồn nói, thật kinh tởm.

Cậu không thể hiểu nổi tính cách của nhóm tùy tùng đó.

Ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm.

Những kẻ đó, những kẻ không nói một lời nào cho đến khi Sakurai đến, thật kinh tởm.

Việc họ bắt đầu nói chuyện liến thoắng ngay khi Sakurai xuất hiện, thật kinh tởm.

Và rồi, những tiếng cười nói õng ẹo khi Sakurai đến.

Những tiếng cười nói inh ỏi của ba người, hoàn toàn không để tâm đến sự phiền toái của người khác.

Cuối cùng là màn tranh giành Sakurai ngay trong nhà ăn.

Kéo tay áo từ cả hai phía, hành động đó đích thị là một cảnh romcom.

Địa điểm, không gian, âm thanh, tất cả mọi thứ, cứ như thể họ nghĩ rằng chỉ dành riêng cho họ vậy, một hành động ngang ngược vô lối.

Tất cả học sinh trong nhà ăn đều đồng loạt nhíu mày.

Họ hoàn toàn không nhận ra điều đó sao?

Chỉ cần bản thân họ thấy ổn là được sao?

Ồn ào chết đi được.

Phiền phức.

Ghê tởm.

Cả nhóm tùy tùng chỉ chăm chăm vào Sakurai.

Cả nhóm tùy tùng không hề để tâm đến người khác.

Và cả Sakurai, người không hề kiểm soát nhóm tùy tùng của mình.

Cả Sakurai, người không chọn bất kỳ ai.

Tất cả mọi thứ, đều kinh tởm.

Đáng ghét.

Không muốn nhìn thấy.

Vì những cảm xúc đó, Akaishi đã bỏ về.

Cậu phát bệnh vì hành vi tồi tệ của Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận