Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 54: Bạn có thích viết kịch bản không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,981 từ - Cập nhật:
Đầu tháng Năm.
Vào một ngày thường khi Tuần Lễ Vàng sắp đến, kịch bản của Akaishi vẫn chưa hoàn thành.
Lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức vào giữa tháng Sáu, chỉ còn hơn một tháng nữa. Trường học sắp tổ chức lễ hội văn hóa bỗng trở nên náo nhiệt, mỗi lớp đều rục rịch chuẩn bị với một vẻ háo hức, xôn xao.
Dù từ nhỏ đã đọc bâng quơ tiểu thuyết và truyện tranh, Akaishi chưa từng ý thức về việc sáng tác nên giờ đây cậu đang vắt óc suy nghĩ về kịch bản.
Ngay cả trong giờ nghỉ giải lao khá dài giữa các tiết học, Akashi cũng tranh thủ viết phác thảo kịch bản lên giấy.
Việc hoàn thành hai kịch bản, một cho phim tự làm và một cho kịch, quả không dễ dàng chút nào.
Trong lúc Akaishi đang để những dòng cốt truyện thoáng hiện rồi lại biến mất đấu đá trong đầu,
“Akaishi, nói chuyện chút được không?”
“…………Chuyện gì.”
Sakurai đặt tay lên vai Akaishi, bắt chuyện.
Cũng vì chuyện hôm trước, Akaishi khẽ cau mày.
Sakurai chống tay lên bàn Akaishi, khẽ nhìn quanh.
“Này Akaishi, kịch bản đến đâu rồi?”
Chuyện đó sao.
Cậu thở hắt ra.
“……Vẫn chưa xong đâu. Toàn viết ra mấy chuyện mình không hài lòng nổi. Toàn mấy chuyện chẳng có gì thú vị.”
Nghe câu trả lời của Akaishi, Sakurai dùng ánh mắt vô cảm nhìn xuống Akaishi.
Akaishi cảm thấy như bị nhìn xuống.
“Akaishi, chỉ còn hơn một tháng nữa là tới lễ hội văn hóa rồi nên cậu phải chỉnh chu vào chứ! Cậu là người viết kịch bản nên cậu không cố gắng thì bọn tớ kẹt lắm đấy, hả!?”
“…………”
Dù Sakurai đang nói với Akaishi, nhưng cậu ta lại để ý xung quanh. Giọng điệu của Sakurai cứ như thể đang nói với cả lớp, chứ không phải với riêng mình Akaishi.
Tại sao lại phải lớn tiếng trách móc như thế.
Tại sao lại chọn đúng lúc đông người thế này để nói chuyện.
Tại sao lại phải nói nhiều đến vậy.
“Này, Akaishi? Sắp tới Tuần Lễ Vàng rồi đấy, nên là cố gắng nghĩ xong kịch bản trước khi Tuần Lễ Vàng kết thúc nhé? Bọn tớ còn phải chuẩn bị nhiều thứ, kịch bản của cậu chưa xong thì bọn tớ không làm gì được đâu.”
“…………”
Sakurai cứ thao thao bất tuyệt về sự thuận tiện của bản thân.
Chẳng phải chính cậu đã đề cử tôi sao.
Cố nén ý muốn nói ra, cậu im lặng.
Cậu rốt cuộc là cái thá gì.
Lấy cái quyền gì mà nói những lời đó.
Đừng có đẩy hết trách nhiệm cho một mình tôi.
Tại sao chỉ có mình tôi phải nghe những lời như vậy. Đúng là việc chưa viết xong kịch bản là trách nhiệm của tôi. Nhưng một kẻ chẳng hề hợp tác, chỉ biết đề cử như cậu thì lấy tư cách gì mà lên mặt phê phán như vậy.
Sakurai.
Cậu lấy cái quyền gì mà nói những lời đó. Cậu nghĩ mình là ai cơ chứ.
Akaishi lườm Sakurai.
Không biết trong mắt người khác, tình cảnh này trông như thế nào.
Một người tốt bụng đang khích lệ kẻ chậm chạp không viết nổi kịch bản.
Bạn cùng lớp có lẽ đang nhìn Sakurai như vậy. Họ có nghĩ rằng nếu Sakurai không nói thì sẽ không ai làm gì được không.
Rốt cuộc là sao chứ. Một kẻ chỉ biết đề cử, chẳng buồn hợp tác lấy một chút như cậu thì lấy đâu ra cái quyền nói những lời đó.
Đã nói đến thế thì hợp tác đi chứ.
Chắc là nhàn lắm nhỉ.
Chỉ cần đề cử người khác, rồi để bạn cùng lớp thấy mình đang hối thúc là vị thế của cậu sẽ tăng lên. Cậu chẳng làm gì cả, chỉ cần ra vẻ quản lý rồi hối thúc là được đánh giá cao, đúng là việc nhẹ lương cao.
Sakurai, rành rẽ mọi cách để nâng cao vị thế của bản thân.
Rành rẽ cách nâng cao vị thế của bản thân mà không cần phải làm gì.
Và kẻ trở thành vật tế thần cho việc đó, chính là Akaishi.
Rốt cuộc, Sakurai chỉ nói suông khích lệ chứ thực tế chẳng làm gì, rồi cứ thế quay về chỗ ngồi.
Trong mắt bạn cùng lớp, ấn tượng về Sakurai là một người tốt đang khích lệ Akaishi kém cỏi đã bén rễ sâu sắc.
Chỉ riêng Akaishi, người duy nhất chuẩn bị trong khi cả lớp không làm gì, lại bị mọi người nhìn nhận rộng rãi như kẻ duy nhất đang cản trở cả lớp.
Akaishi không thể không nghĩ rằng đó chính là ý đồ của Sakurai.
Cậu không thể không nghĩ rằng việc Sakurai lớn tiếng khích lệ mình giữa lớp là có chủ đích.
“Akaishi-kun, chuyện cậu đang gặp khó khăn với kịch bản, là thật sao?”
“…………Gì.”
Gần cuối giờ dọn dẹp, Takanashi đến chỗ Akaishi đang trực nhật.
“Cậu không dọn dẹp à?”
“Tớ xong sớm một chút nên qua đây. Tớ mượn Akaishi-kun một lát nhé, Yatsugai-san.”
Takanashi gọi Yatsugai đang ở tầng trên.
“…………Cứ tự nhiên đi.”
Yatsugai đáp lại mà không thèm nhìn.
Akaishi cũng không nhìn Yatsugai, mà hướng mắt đi đâu đó.
Takanashi nhìn qua lại giữa hai người. Lặp lại vài lần, rồi dừng ánh mắt ở Akaishi.
“Akaishi-kun, nếu cậu đang gặp khó khăn với việc viết kịch bản thì để tớ giúp một tay nhé?”
“…………Tại sao.”
Tại sao, cậu lại đề nghị giúp đỡ như vậy.
Một cách tự nhiên, cậu thắc mắc.
Cậu quên những gì đã nói hôm qua rồi sao? Cậu không nhớ gì về những lời mỉa mai đó sao?
Akaishi tự vấn lòng.
Hôm qua, mình thật đáng xấu hổ, cậu nhớ lại.
“Hôm qua………… Xin lỗi. Tớ xin lỗi.”
“Hôm qua……”
Takanashi đặt tay lên cằm, nghiêng đầu.
“À, chuyện đó hả. Tớ chẳng để bụng đâu.”
“…………Vậy sao.”
Takanashi nở một nụ cười hồn nhiên không chút ưu tư.
Akaishi cảm thấy chán ghét chính mình.
“Tớ thì không nghĩ cậu là người bị những cảm xúc như vậy chi phối đâu đấy. Không ngờ cậu lại dễ xúc động đến thế.”
“…………”
Nói trúng tim đen. Hơn nữa, hàm ý trong lời nói rất nặng.
Hành động theo cảm tính.
Chắc là không có ác ý. Nhưng cách dùng từ này, cứ như đang hạ thấp người khác một cách tự nhiên, hạ thấp mà không hề có ác ý.
Akaishi tự vấn lòng, hết lần này đến lần khác.
Qua vụ việc của Hirata, cậu đã nghĩ rằng việc mình chỉ chăm chăm vào tính hợp lý là sai lầm.
Cậu đã nghĩ rằng điều đó là sai.
Nhưng, thực tế có lẽ không phải vậy.
Việc chỉ chăm chăm vào tính hợp lý có lẽ không hề sai.
Ngay khi gạt bỏ tính hợp lý sang một bên, cậu đã buông lời mỉa mai Takanashi, để rồi đến mức bị gọi là kẻ dễ xúc động.
Đây là chuyện tốt đối với mình, hay là chuyện xấu?
Ít nhất thì Akaishi không thể cho rằng đây là chuyện tốt đối với mình. Có lẽ tốt hơn hết là nên lấy tính hợp lý làm phương châm, và kìm nén cảm xúc của bản thân lại. Cậu cảm thấy như vậy.
Thiếu đi tính hợp lý, lặp đi lặp lại những hành động cảm tính như ngày hôm qua chẳng phải còn ngu ngốc hơn nhiều sao.
Cậu cảm thấy vậy.
Bản thân mình, có lẽ vẫn nên là con người của trước đây, không thiếu đi tính hợp lý thì tốt hơn.
Kìm nén cảm xúc, chỉ hành động một cách lý trí có lẽ tốt hơn. Nếu vậy, chắc đã không có hành động như ngày hôm qua.
Quả nhiên, việc thay đổi là sai lầm sao.
Việc cố gắng thay đổi là sai lầm sao.
Không quan tâm đến người khác, chỉ sống một cách lý trí có lẽ tốt hơn sao.
Cậu lặp đi lặp lại những câu hỏi không có lời giải đáp.
Mình nên như thế nào đây. Nên ép buộc bản thân loại bỏ cảm xúc sao. Hay nên thành thật với cảm xúc của mình.
Akaishi đăm chiêu suy nghĩ.
“Mà, chuyện đó cũng chẳng sao cả. Akaishi-kun, cậu đang bế tắc với kịch bản phải không?”
“A………… Ừ.”
Takanashi nói tiếp, không hề tỏ ra khó chịu.
Akaishi ngắt dòng suy nghĩ.
“Sắp đến Tuần Lễ Vàng rồi đấy. Cậu vừa bị Sousuke-kun nói là nên làm xong trước khi Tuần Lễ Vàng kết thúc, phải không nào.”
“………………Ừ.”
Chuyện không muốn nhớ lại chút nào.
“Vậy thì, để tớ giúp một tay nhé?”
“Giúp…… một tay?”
Takanashi nói lớn tiếng với Akaishi.
Giọng Takanashi vang vọng khắp hành lang, Yatsugai thoáng giật nảy vai, liếc nhìn Takanashi.
“Ara, Yatsugai-san nghe thấy rồi sao. Xin lỗi nhé. Yatsugai-san có muốn đến giúp Akaishi-kun không?”
“T………… Tớ……”
Yatsugai lên tiếng mà không hề quay lại.
Akaishi nhìn xuống đất, hướng mắt ra xa nhất có thể khỏi Yatsugai.
“…………”
Im lặng.
Bức màn im lặng buông xuống.
“Tớ, không đi đâu.”
“…………Vậy à, tiếc thật nhỉ. Thế thì Akaishi-kun, hai chúng ta, cùng nhau, ở phòng cậu, viết kịch bản nhé.”
Takanashi nói, từng từ một, lớn tiếng, đủ để Yatsugai nghe thấy.
Yatsugai đang cầm cây chổi liền dừng tay, bất động như thể đang cố gắng lắng nghe từng lời từng chữ.
“…………”
Đang cố tình chọc tức ai vậy.
Akaishi suy nghĩ.
Rốt cuộc là đang cố tình chọc tức ai. Chẳng lẽ, cô ấy giận chuyện hôm qua nên giờ quay lại gây khó dễ cho mình sao……? Cậu nhìn Takanashi với vẻ nghi ngờ.
Takanashi chống nạnh, vẫn giữ thái độ vênh váo, tự cao tự đại như thường lệ.
Là gây khó dễ…… sao?
Akaishi không hiểu.
Takanashi đang nghĩ gì.
Nhưng, Takanashi đang nghĩ gì vốn dĩ đã không còn là vấn đề. Cậu đã quyết định như vậy. Lòng Akaishi, không thay đổi.
“…………”
Tuy nhiên, chuyện đó và chuyện nhận sự giúp đỡ để viết kịch bản, lại là hai việc khác nhau.
Nếu nói theo cảm tính, cậu muốn chấp nhận yêu cầu của Takanashi. Nếu Takanashi tham gia vào việc viết kịch bản, có lẽ tốc độ tiến triển cũng sẽ nhanh hơn.
Xét về mặt lý trí, sự giúp đỡ của Takanashi cũng rất hấp dẫn.
Chắc chắn là vậy.
Cậu hiểu như thế.
Một nhịp ngừng.
Akaishi khẽ hít một hơi,
“Hiểu rồi.”
“Vậy sao…… Hiểu rồi, vậy lát nữa chúng ta nói chuyện chi tiết nhé. Tớ đợi ở lớp học.”
“……Hiểu rồi.”
Nghe câu trả lời của Akaishi, Takanashi quay gót.
Akaishi nhìn Yatsugai.
Soạt, soạt, soạt.
“…………”
Yatsugai đã không còn dừng việc dọn dẹp nữa.
Lý do lớn nhất khiến cậu chấp nhận yêu cầu của Takanashi là muốn Yatsugai nghe được chuyện cậu và Takanashi sẽ cùng nhau viết kịch bản.
Cậu không muốn nghĩ rằng, sâu thẳm trong lòng mình đang cuộn xoáy một ý đồ như vậy.
Cậu muốn Yatsugai ghen tị.
Cậu muốn thể hiện ưu thế của mình bằng cách chấp nhận yêu cầu của Takanashi.
Cậu không muốn nghĩ rằng, bản thân mình lại ẩn chứa một ý đồ đen tối đến thế.
Cậu loại bỏ hoàn toàn khả năng đó.
Dù xét về lý trí hay cảm tính, chắc chắn mình đã chấp nhận yêu cầu của Takanashi.
Cậu một mực suy nghĩ như vậy.
Buổi dọn dẹp hôm đó, có cảm giác Yatsugai mạnh bạo hơn thường lệ.


0 Bình luận