• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 55: Bạn có thích viết kịch bản không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,448 từ - Cập nhật:

Ngày đầu tiên của Tuần lễ Vàng.

“Akaishi, nhà cậu hoành tráng thật. Nhiều sách ghê.”

“Ồ… Nhà của Akaishi-dono quả là lợi hại. Nhà tại hạ nào có nhiều truyện tranh đến thế này đâu.”

“Đây là nhà của Akaishi-kun à. Sao mình cứ thấy có mùi gì khó chịu ấy nhỉ, hay chỉ mình mình thấy vậy thôi?”

“Ồn chết đi được. Thế thì các cậu về đi.”

Mitsuya, Yamamoto, và Takanashi, ba người họ đã đến nhà Akaishi.

Kết quả, Akaishi đã không rơi vào tình cảnh phải cùng Takanashi một mình suy nghĩ kịch bản.

Cậu đã không để mình rơi vào tình cảnh đó.

Cậu không thể cho phép mình lấy cớ suy nghĩ kịch bản để được ở riêng cùng Takanashi. Cậu lo mình sẽ trở thành kẻ giống như Sakurai.

Akaishi sợ mình sẽ trở thành kẻ cùng một giuộc với Sakurai.

Chỉ riêng việc trở thành Sakurai là cậu không muốn, cậu đã nghĩ vậy. Bởi thế, cậu luôn cố tránh những tiếp xúc không cần thiết với người khác giới. Tâm lý phức tạp dạng này đang chi phối cậu.

Hơn nữa, Akaishi có lòng tự trọng của riêng mình.

Cậu thấy rằng, nếu lúc này mà ở riêng cùng Takanashi, lòng tự trọng của cậu sẽ bị tổn thương, và sự nhìn nhận về chính mình cũng sẽ tan vỡ.

Cậu nghĩ, nếu cứ răm rắp nghe theo lời người khác giới, có lẽ mình cũng sẽ trở thành một kẻ như Sakurai.

Ước muốn được các bạn nữ yêu mến như Sakurai, cùng với lòng tự trọng không cho phép mình trở thành kẻ đùa giỡn tình cảm con gái như Sakurai, sự giằng xé giữa hai điều đó đã dẫn đến tình cảnh hiện giờ.

Akaishi đã gọi Mitsuya và Yamamoto đến, quyết định cả bốn người sẽ cùng nhau bàn bạc việc viết kịch bản.

Ít nhất thì nếu không có ai giúp sức, có lẽ sẽ khó mà viết nổi kịch bản, cậu đã tự nhủ như thế, và đây chính là phương án dung hòa.

Cậu muốn được nhiều bạn nữ yêu mến như Sakurai. Cậu muốn được người khác giới yêu mến, như bao học sinh trường cấp ba tuổi mới lớn khác.

Nhưng, làm thế sẽ quá tổn hại đến sự nhìn nhận về bản thân. Làm thế thì chẳng còn chút tự trọng nào. Làm thế có lẽ sẽ càng giống Sakurai hơn, nhưng, như vậy là không được.

Quan trọng nhất là, cậu không thể chứng minh được hành vi của Sakurai là sai trái.

Sẽ chẳng thể nào trở nên hạnh phúc hơn Sakurai được.

Cậu đã nghĩ như vậy.

Cán cân giữa lòng tự trọng và những ham muốn thầm kín.

Akaishi, khổ sở vô cùng.

Khi ở cùng Yatsugai, cậu hoàn toàn không sợ cảnh hai người ở riêng. Dù là đến nhà Yatsugai, hay hai người cùng đi đâu đó, cậu đều không hề sợ hãi, vậy mà Akaishi lại chẳng nhớ gì về điều đó.

Cậu đã chôn giấu đoạn ký ức ấy vào tận sâu trong tâm khảm.

Cậu không biết là do cảm xúc nào xui khiến, cứ thế mà cất giấu đi.

Akaishi vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng.

Chuyện của Hirata đã cho cậu một bài học, rằng lòng tự trọng của cậu ngu ngốc đến mức nào, dẫu vậy, cậu vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ nó.

Con người đâu dễ gì thay đổi.

Nhưng, cố gắng để thay đổi mới là điều có ý nghĩa.

Việc cố gắng thay đổi những góc khuất tâm lý xấu xí của bản thân, ấy mới là điều có ý nghĩa.

Liệu cái tâm lý tiềm ẩn ấy có thực sự xấu xí, hay chính cái nỗ lực muốn thay đổi kia lại càng xấu xí hơn?

Rốt cuộc, là đằng nào đây?

Nếu vứt bỏ lòng tự trọng, liệu cậu có thể trở thành chủ nhân của một dàn harem giống như Sakurai được không.

Điều đó đúng hay sai, cậu không tài nào biết được.

Mitsuya chợt đưa mắt nhìn giá sách đang được trưng bày trong phòng Akaishi.

“A, Akaishi-dono, đây là huyền thoại, Ha no Ni bả… bản đầu tiên phải không ạ!? S…sao ngài lại có bộ truyện tranh hiếm có thế này!?”

“Ể… À không, tớ không biết. Cậu hỏi bố mẹ tớ xem. Tớ chỉ đọc mấy cuốn sách vốn có sẵn ở nhà thôi nên cũng không rành lắm.”

Yamamoto, người phát hiện ra bộ truyện tranh được bày biện một cách tùy ý trong phòng Akaishi, hỏi với giọng đầy phấn khích. Akaishi cứ thấy trong lời nói của cậu ta có gì đó là lạ, đến tận lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Yamamoto đang bắt chước một nhân vật nào đó trong bộ “Light Ball wa Te no Naka ni”.

“Light Ball wa Te no Naka ni”, viết tắt là Ha no Ni.

Akaishi không hề biết đó là một bộ truyện tranh từng cực kỳ nổi tiếng ngày xưa.

Cậu nhìn Yamamoto đang dán mắt vào bộ “Light Ball wa Te no Naka ni” với vẻ thèm thuồng. Akaishi đã hiểu ra một chút về con người của Yamamoto, cậu ta hẳn là người thích anime, truyện tranh, và những tác phẩm tương tự khác.

Bản thân Akaishi không hẳn là hứng thú với các tác phẩm giải trí cho lắm, nhưng chỉ vì một lý do đơn giản là chúng ở ngay trong tầm tay, nên cậu đã đọc kha khá nhiều.

Mitsuya, sau khi nhìn thấy vô số sách ở nhà Akaishi, bâng quơ nhận xét.

“Mà kể cũng lạ, Akaishi… Tớ cứ nghĩ cậu là đứa chẳng có gì đặc biệt, ai dè nhà lại lắm sách thế này… Xem ra cũng không phải người bình thường rồi.”

“Đâu có, chỉ là nhà tớ hơi nhiều sách thôi, tớ thấy mình cũng bình thường mà. Với lại, khái niệm ‘người bình thường’ cũng hơi trừu tượng. Cậu thì sao, không có sở thích hay chuyện gì kỳ lạ à?”

“Ừ thì… Tớ với Yamamoto đều phụ trách mảng thiết bị của câu lạc bộ phát thanh mà… Chắc là, giỏi máy tính các kiểu.”

“Ừ nhỉ. Nếu nói theo nghĩa đó, tớ nghĩ chẳng có ai là không có điểm đặc biệt nào đâu. Ít nhất thì, việc nhà có nhiều sách, tớ nghĩ có lẽ cũng thuộc dạng khá phổ biến thôi.”

“Ừm, cậu nói vậy thì đúng là cũng chẳng có gì lạ lẫm lắm…” Mitsuya đồng tình.

Mỗi người đều có sở trường riêng.

Cả Mitsuya, Yamamoto, lẫn Takanashi đều vậy. Chính vì con người có sự đa dạng muôn màu muôn vẻ như vậy, nên mới thú vị.

Akaishi tuy có tính cách né tránh người khác, nhưng cậu thích giao du với những người có hoàn cảnh khác nhau.

“Akaishi-kun, cậu là một người bình thường. Học lực, khả năng vận động, ngoại hình và chiều cao đều ở mức trung bình. Cứ như là hiện thân của chính từ ‘bình thường’ vậy, nên đừng nghĩ nhiều quá làm gì.”

“Cậu nói thế, ngược lại làm tớ thấy hơi khó xử...”

Akaishi, Mitsuya và Takanashi trò chuyện phiếm, còn Yamamoto thì vừa ngắm sách, vừa đi về phía bàn giấy.

“Vậy thì…………”

“Được!”

“Nói cũng phải.”

“Ừ nhỉ.”

Bốn người, Akaishi, Mitsuya, Yamamoto, và Takanashi, ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn trong phòng Akaishi.

“Vậy thì mọi người, cảm ơn đã tập trung đông đủ hôm nay. Tớ muốn mọi người cho ý kiến về kịch bản cho lễ hội văn hóa.” Akaishi tuyên bố bắt đầu buổi họp.

Akaishi đã tự hứa sẽ đối diện chân thành với Takanashi, xem cô như một người bạn, và cũng cố gắng để có thể dành tình cảm và thái độ tương tự cho cả Mitsuya và Yamamoto.

Ba người còn lại nhìn Akaishi.

Takanashi không rời mắt khỏi Akaishi, đứng dậy.

“Takanashi, cậu có ý tưởng gì à?”

“Ngột ngạt quá, Akaishi-kun.”

“Ngột ngạt?”

Takanashi vươn vai, nói. “Cậu đừng tạo ra không khí cứng nhắc, kiểu như đang họp hành thế này được không? Chúng ta xét cho cùng cũng chỉ là học sinh. Nói đúng hơn thì, cả Mitsuya-kun và Yamamoto-kun chắc cũng có cảm giác như đến đây để chơi thôi. Vậy nên, tớ muốn chúng ta đưa ra ý tưởng trong một không khí thoải mái hơn một chút. Không khí thế này thì có ý tưởng cũng chẳng nghĩ ra nổi đâu.”

“Cũng phải nhỉ…” Thừa nhận mình sai, Akaishi thả lỏng người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận