Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)
Chương 70: Bạn có thích cơn giận của Takanashi không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,255 từ - Cập nhật:
Kính coong.
Chuông cửa nhà Akaishi vang lên.
Akaishi và Suda đang tán gẫu thì thoáng chút ngạc nhiên.
“…………Đến rồi.”
“Đến rồi ha.”
Suda bước ra khỏi phòng Akaishi, tiến về phía cửa.
Akaishi không biết Takanashi đến làm gì, chỉ cảm thấy đáng ngờ.
Cạch.
“……Tớ dẫn cậu ấy đến rồi đây.”
“Cậu đang làm gì thế, Akaishi-kun?”
“………………Không có gì.”
Suda mở cửa, Takanashi bước vào phòng.
Takanashi liếc nhìn đĩa táo trên bàn. Akaishi đã ăn hai miếng, Suda một miếng, chỉ còn lại một lát duy nhất.
“Ồ, cậu gọt sẵn táo để phần tớ à.”
“Không, cái đó là Tou…”
Chẳng đợi Akaishi trả lời, Takanashi nhẹ nhàng cầm lấy miếng táo, ăn.
“A~a, miếng đó là Yuu định ăn mà.”
“Ồ, vậy à. Thế thì tớ tệ thật nhỉ, trả cậu này.”
Takanashi chìa miếng táo đang ăn dở cho Akaishi.
“Ai thèm ăn thứ này chứ.”
“Cậu nói khó nghe thật đấy.”
Takanashi rụt tay lại, lại tiếp tục ăn táo.
“……Vậy, Takanashi. Rốt cuộc cậu đến làm gì? Yuu hôm nay bị cảm rồi, đừng làm phiền cậu ấy quá nhé.”
“Chà………… Vậy sao?”
Ánh mắt Takanashi dừng trên người Akaishi.
Akaishi không nhìn Takanashi mà nhìn đi chỗ khác.
Chính vì Takanashi có tài nhìn thấu lòng người, Akaishi cảm thấy việc giả bệnh thế nào cũng bị cô ấy phát hiện. Không, có lẽ đã bị phát hiện rồi.
“Bị cảm………… à.”
Takanashi nhẩm đi nhẩm lại câu nói này, cúi nhìn Akaishi.
“Cậu đang kiếm chuyện đấy à?”
Đây là câu cuối cùng Akaishi nghe Takanashi nói.
Takanashi ăn xong miếng táo, đối mặt với Akaishi.
“Akaishi-kun, cậu giải thích chuyện hôm qua được không.”
“…………”
“…? Yuu, hôm qua có chuyện gì xảy ra à?”
Suda lo lắng nhìn Akaishi.
“Hôm qua, lúc về trông cậu rõ ràng là rất lạ đúng không. Sau đó Yatsugai-san cũng về nhà với vẻ mặt tiều tụy. Tớ đoán được phần nào chuyện gì đã xảy ra rồi.”
“…………? Takanashi cậu đang nói gì vậy? Yuu…?”
Suda nhìn hai người.
“Touki, cậu mang đĩa táo này trả lại cho mẹ của Akaishi-kun được không.”
“Không, không cần trả bây giờ cũng được mà…”
“Cho tớ nói chuyện riêng với Akaishi-kun một chút được không? Mười phút...... không, năm phút là đủ rồi.”
“Ể…”
Suda bối rối nhìn qua lại giữa Akaishi và Takanashi.
Sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Hai người ở riêng sẽ nói chuyện gì đây? Là những lời lẽ cay nghiệt mà Sakurai nhắn gửi, hay là những câu chửi bới thậm tệ? Dù là cái nào, Akaishi cũng không muốn để Suda thấy cảnh này.
“Tou, tớ không sao. Cậu ra ngoài một lát đi.”
“…………Tớ biết rồi.”
Suda một tay cầm đĩa, rời khỏi phòng.
“…………”
“…………”
Takanashi lặng lẽ cầm lấy điện thoại của Akaishi.
Akaishi ngờ vực nhìn cô, chẳng hiểu cô định làm gì.
“Quả nhiên…………”
Ánh mắt Takanashi dừng trên người Akaishi.
“Cuối cùng tất cả đã liên kết lại với nhau rồi.”
“…………?”
Takanashi đưa chiếc điện thoại đang bật màn hình cho Akaishi.
Đưa cho cậu chiếc điện thoại đã được mở khóa.
“Sao cậu biết mật khẩu của tớ chứ?”
“Shoulder hack đó.”
Takanashi thản nhiên đáp.
“Hôm qua cậu đã làm Kanna-sensei khóc, đúng chứ?”
“…………”
Đột ngột, Takanashi đi thẳng vào vấn đề chính.
Akaishi im lặng.
Cậu cho rằng mình không nói gì sai cả.
“Chắc là cậu nói xấu Sousuke-kun rồi bị Kanna-sensei mắng, đúng không nào.”
“……”
“Rồi vì tâm trạng không tốt, cậu đã nặng lời với cả Yatsugai-san. Có đúng không.”
“…………”
Bị nói trúng phóc rồi. Takanashi quả là quá sắc sảo, không lừa nổi cô ấy.
“Lúc Yatsugai-san về nhà với vẻ mặt tiều tụy, tớ đã hỏi xem có chuyện gì. Yatsugai-san có vẻ không nhận ra, nhưng việc Kanna-sensei ở chỗ đó vào giờ đó mà chẳng làm gì cả là rất lạ, đúng không.”
“…………”
Takanashi cũng để ý rồi.
“Thế rồi, cậu, người đã nặng lời với Yatsugai-san, cũng nặng lời với cả tớ và Sakurai-kun. Vì cậu nói những lời như thế, không khí lớp học sau đó trở nên tồi tệ cực kỳ.”
“…………”
Cớ sao mình lại phải nghe Takanashi nói những lời này cơ chứ.
“Đừng vì tâm trạng không tốt mà trút giận lên người khác như thế chứ. Cảm giác thật khó chịu.”
“…………”
Chuyện đó thì liên quan gì đến mình.
“Rồi khi về nhà, cậu xem Tweek và thấy Sakurai-kun viết xấu về cậu.”
“…………”
Suy từ lời Takanashi, có vẻ cô ấy cũng dùng ‘Tweek’.
“Rồi cậu thấy chán ghét tất cả, hôm nay liền xin nghỉ học. Có đúng không?”
“…………”
Takanashi nhìn xuống Akaishi với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Rốt cuộc cậu có ý gì hả…………”
“…………”
Dường như tôi còn nghe thấy cả tiếng Takanashi nghiến răng ken két.
“Rốt cuộc cậu có ý gì hả…”
“…………”
Takanashi trừng mắt nhìn Akaishi, rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại.
“Cái thứ này… chính vì có cái thứ này…!”
Takanashi đột nhiên cầm lấy điện thoại của Akaishi, lao ra khỏi phòng.
“Này…………!”
Akaishi sững sờ khi thấy Takanashi đột nhiên cầm điện thoại lao ra khỏi phòng.
Akaishi vớ lấy chiếc áo khoác gần đó khoác vội lên người, lao ra khỏi phòng.
“Đứng lại! Cô đang làm gì thế!”
Akaishi đuổi theo Takanashi vừa mở cửa lao ra ngoài.
“Đứng lại, con nhỏ kia!”
Akaishi đuổi theo Takanashi đột nhiên bỏ chạy.
Takanashi vốn tài sắc vẹn toàn, văn võ song toàn từ hồi cấp hai, tốc độ chạy của cô ấy đâu phải là thứ Akaishi có thể bì kịp. Với sức chân của một nam sinh cấp ba bình thường, chỉ việc đuổi theo Takanashi thôi cũng đủ khiến Akaishi thở không ra hơi rồi.
“Tớ bảo cậu đứng lại cơ mà!”
Tại sao lại phải cầm điện thoại chạy ra ngoài cơ chứ. Akaishi hoàn toàn không tài nào đoán được ý đồ thật sự của Takanashi, chỉ đành mù quáng đuổi theo.
“Chính là thứ này………… chính là có thứ này…!”
Takanashi dừng lại trước bờ sông, tay vẫn cầm điện thoại của Akaishi, vào tư thế chuẩn bị ném xa.
“Tớ đã bảo cậu dừng lại cơ mà!”
Akaishi cố sống cố chết đuổi kịp Takanashi, ngay trước khi chiếc điện thoại bị ném đi, cậu đã kịp tóm lấy cổ tay cô.
“Con nhỏ kia, đừng có tùy tiện ném đồ của người khác! Cô điên rồi à!”
“Ồn ào………… Ồn ào ồn ào ồn ào ồn ào ồn ào quá đi!”
Để thoát khỏi tay Akaishi, Takanashi bắt đầu giãy giụa, Akaishi bị sức lực của cô áp đảo, loạng choạng ngã sõng soài.
Takanashi giằng tay Akaishi ra, chạy thẳng vào công viên gần đó.
“Đứng lại!”
Akaishi lập tức đứng dậy, đuổi theo Takanashi.
Rốt cuộc thì cô ấy đang làm cái quái gì vậy. Takanashi rốt cuộc đang làm gì. Cầm điện thoại chạy đi như thế, rốt cuộc là muốn gì.
Là vì cảm thấy bản thân mình, người thích Sakurai, cũng bị vấy bẩn, nên chỉ đơn thuần là đang trút giận thôi sao? Hay là Takanashi có lý do nào đó mà mình không tài nào hiểu nổi, nên mới hành động như vậy?
Akaishi vừa cố gắng vận dụng cái đầu đang quay cuồng của mình, vừa cố chạy.


0 Bình luận