• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 69: Bạn có thích cơn giận của Takanashi không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,272 từ - Cập nhật:

Có câu nói gọi là “tình yêu cả quạ trên mái”.

Là câu tục ngữ thể hiện tình yêu sâu đậm, rằng khi yêu một người thì đến cả con quạ đậu trên mái nhà người đó cũng thấy đáng yêu.

Có câu nói “mặt rỗ cũng thành má lúm”.

Là câu tục ngữ thể hiện rằng trong mắt kẻ đang yêu, đến vết rỗ của đối phương cũng trông như má lúm đồng tiền, và cả khuyết điểm cũng thành ưu điểm.

Từ xưa đến nay, đã có rất nhiều câu nói về tình yêu và tình ái được lưu truyền.

“…………”

Ngày hôm sau.

Akaishi vẫn xin nghỉ học như thường lệ, nằm lì trên giường.

Cậu chẳng thiết ăn uống, lòng dạ rã rời, cứ bất động nhìn trân trối vào bức tường.

Quá nhiều bất hạnh cứ thế ập xuống Akaishi, khiến cậu bất lực, tâm trí rối bời.

Cậu nằm co mình trên giường, lặng lẽ hồi tưởng.

Cậu hết lần này đến lần khác tua đi tua lại những chuyện chẳng muốn nhớ.

Ký ức nào có chọn lọc những điều tốt đẹp.

Thế nhưng, những hồi ức đáng ghét lại khắc sâu cả đời. Những cảm xúc tiêu cực ấy cứ bám riết lấy tim Akaishi, muốn quên đi nào đâu dễ dàng.

“…………”

Akaishi chỉ lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua.

“Yo—— Yuu, khỏe không!”

“…………Là Tou à.”

Sau giờ trưa, Suda xuất hiện trong phòng Akaishi.

“Mày không đi học à?”

“Ồ, tao cũng không nghe rõ lắm, nhưng hình như có chuyện gì đó nên hôm nay được tan sớm! Yuu cũng tiếc thật, giá mà đến trường một lát thì đã được tính thêm một ngày chuyên cần rồi.”

“Tao có phải mày đâu mà suốt ngày đi trễ với nghỉ học, nên không sao hết.”

“A ha ha ha, chuẩn luôn.”

Suda chẳng hề hay biết chuyện gì, vẫn tỏ ra vui vẻ như thường.

Khác với vụ của Hirata, những ngày Akaishi xin nghỉ học, Suda thỉnh thoảng lại mang quà đến thăm Akaishi.

“Yuu, hôm nay mày cũng bị cảm à?”

“Không… Tao loay hoay cả tiếng đồng hồ mà vẫn không sao sửa được cái mái, nên đành nghỉ.”

“Cứ như thiếu nữ mới biết yêu không bằng.”

“Ha ha ha.”

Thiếu nữ mới biết yêu. Cách ví von này thật tài tình.

“À, đây này, Yuu. Quà thăm bệnh hôm nay.”

“…………Cảm ơn.”

Suda đưa cho Akaishi táo và một món đồ chơi.

“…………Đồ chơi hôm nay là gì thế?”

“Tao tìm được loại kẹo gôm hay hay ở tiệm quà vặt, cái này là đồ tặng kèm thôi.”

Akaishi liếc nhìn món đồ chơi cá heo bằng nhựa một chút rồi đặt lên bàn.

Trên bàn là bộ sưu tập đồ chơi ăn vặt Suda mang đến mỗi lần tới thăm.

Suda vừa ăn kẹo gôm, vừa nhìn về phía chiếc bàn đặt đồ chơi.

“Ồ~ Khu đồ chơi này cũng nhiều lên đáng kể rồi đấy nhỉ.”

Suda lại gần bàn, tiện tay nhặt một món đồ chơi lên ngắm nghía.

Akaishi đưa quả táo cho Suda.

“Ồ, để tao gọt cho nhé?”

“Thôi đi, mày đến đây cốt là để gọt táo đúng không? Lần nào cũng mang táo đến làm gì.”

“Nghe đây, Yuu. Có câu ‘một quả táo mỗi ngày giúp tránh xa bác sĩ’, hay ‘táo chín đỏ thì bác sĩ mặt trắng bệch’ đấy, táo chứa đầy dinh dưỡng hiểu chưa? Nên dù không phải mùa tao vẫn mua táo mang đến đấy?”

“Không phải câu đó là tao dạy mày à. Với lại, là bác sĩ mặt ‘xanh lè’ mới đúng. Mày bị ám ảnh bởi màu trắng của áo blouse quá rồi.”

“Học lỏm bị lộ rồi à.”

“Ừa.”

Suda nhận quả táo từ tay Akaishi rồi bắt đầu gọt vỏ.

“Tay nghề gọt táo của mày cũng tiến bộ hơn xưa nhiều đấy…”

“Cứ luyện tập nhiều thì khắc sẽ giỏi lên thôi.”

“Trông mày có vẻ ngứa tay muốn gọt táo lắm nhỉ. Lúc nãy vào nhà là xin mẹ tao cái đĩa trước rồi đúng không?”

Akaishi chỉ vào chiếc đĩa Suda mang đến.

“Ây da, chẳng hiểu sao từ lúc gọt táo giỏi lên, tao cứ thấy ngứa ngáy muốn gọt suốt ấy~”

“Mày mua táo cũng vì muốn gọt chứ gì.”

“Bị lộ rồi à?”

Suda gãi đầu, làm trò hề.

Akaishi nhìn Suda, bất giác bật cười khe khẽ.

Cùng lúc đó, cảm giác tội lỗi với Suda lại không ngừng dâng lên trong lòng Akaishi.

Akaishi thấy mình nói dối là bị cảm, nhưng thực chất chỉ là trốn học, lừa cả Suda, trong lòng áy náy khôn nguôi.

Nhưng được trò chuyện với Suda, người chẳng như Sakurai luôn có ác ý với mình, tâm trạng Akaishi cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Suda gọt xong, đặt quả táo đã bổ làm tư lên đĩa.

“Yuu, mình chơi game đi.”

“Sao lại chơi, tao đang ốm mà. Chỉ tổ làm tao mệt thêm thôi.”

“Cũng đúng nhỉ.”

Suda chống tay lên cằm.

“Vậy tao xem kỷ yếu tốt nghiệp của Yuu nhé.”

“Xem kỷ yếu của tao làm gì chứ, mày nói cái gì vậy. Chúng ta học chung trường cấp hai mà?”

“Thôi nào thôi nào, nổi giận là thân nhiệt tăng lên đấy?”

“Nói… cũng đúng.”

Akaishi kéo chăn lên, giả vờ ngủ.

“…………”

“…………”

Suda lặng lẽ lật xem cuốn kỷ yếu, Akaishi lặng lẽ đóng vai bệnh nhân yếu ớt.

Trong phòng chỉ còn nghe tiếng lật kỷ yếu sột soạt, sột soạt vang vọng.

“…”

Bù, bù.

“……?”

Suda nhìn vào điện thoại của mình.

“Hự.”

“Hự…………?”

Suda liếc nhìn điện thoại, ‘hự’ một tiếng.

“Yuu, cái này…”

“Hửm?”

Akaishi nhìn vào màn hình điện thoại Suda đưa cho.

‘Tớ đang đến nhà Akaishi-kun đây. Cậu nhắn lại với cậu ấy giùm tớ nhé.’

Chỉ một dòng ngắn ngủi.

Trên CAOF của Suda là một dòng cụt lủn của Takanashi.

“Takanashi bảo cậu ấy sắp đến, sao lại thế?”

“…………”

Akaishi, người có tật giật mình, cổ họng nghẹn lại.

“Tại sao…………nhỉ?”

Cậu chỉ có thể gắng gượng thốt ra câu đó.

Tại sao, tại sao chứ, liên quan gì, đến làm gì, vì mục đích gì.

Lẽ nào…

Cậu nghĩ đến một khả năng.

Sakurai đã ra lệnh cho cô ấy đến làm chuyện gì đó kinh khủng ư?

Cậu có dự cảm chẳng lành, liệu cô ấy đến để uy hiếp mình, hay là để đầu độc, liệu có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra không.

“Làm sao bây giờ, Yuu?”

“Còn làm sao được nữa…………Chỉ đành đợi cậu ấy đến thôi……”

“Tao sợ quá.”

“Tao cũng sợ lắm… Tou, mày có cách nào bảo cậu ấy đừng đến được không?”

“Ể~…………Tao á? Dù tao có nói thế nào thì cậu ấy cũng đến thôi, chắc chắn đấy.”

“Đúng là vậy.”

“Thôi được rồi, để tao thử xem.”

Suda mở CAOF, nhập tin nhắn trả lời.

“Xong, tao trả lời rồi.”

“Cảm ơn nha.”

Bù, bù.

Vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại Suda lập tức có thông báo, hai người giật bắn cả vai.

“Không thể nào…”

Suda nhìn điện thoại, rồi đưa màn hình cho Akaishi xem.

[Không thể nào.]

“…………Cậu ấy nói vậy đấy.”

“…………Tao cũng đoán thế.”

Tin nhắn trả lời đến nhanh như chớp khiến cả hai càng có dự cảm chẳng lành, sợ đến run lên.

Akaishi và Suda cùng mang vẻ mặt đầy bất an, ngồi trong phòng chờ đợi thời gian trôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận