• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 68: Bạn có thích tình yêu cho đi không nhận lại không? (7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,654 từ - Cập nhật:

Xoạch.

Tiếng cửa lớp mở toang, âm thanh vang vọng khắp phòng.

Akaishi xuất hiện trong lớp học.

Akaishi chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình.

“Ồ, Akaishi-kun về rồi đó à?”

“Ể, cậu ấy không phải đến phòng y tế sao…?”

Takanashi và Sakurai nhìn Akaishi, bắt đầu trò chuyện.

Akaishi cúi gằm mặt, lầm lũi về đến chỗ ngồi của mình.

“Akaishi-kun, nhanh thật đấy. Cậu không xuống phòng y tế à? À mà này, Yatsugai-san cũng vừa mới ra ngoài, không biết hai cậu có chạm mặt nhau không?”

“…………”

Với gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, Akaishi ngước nhìn Takanashi.

“…………Tôi đi về.”

“…………Ể?”

Akaishi bắt đầu vơ vét một cách bừa bãi hộp bút và mấy bản phác thảo poster trên bàn vào cặp.

Vì hành động thô bạo đó, tờ giấy vẽ bản phác thảo nhàu nát, nhăn nhúm bị nhét vào trong cặp.

“Này cậu đang làm cái gì vậy, Akaishi-kun? Làm thế thì bản phác thảo sẽ hỏng hết mất. Dừng lại ngay đi.”

“Đằng nào mà chẳng được, thứ này có hay không cũng như nhau cả thôi.”

Đáp lại một cách bất cần, Akaishi khoác cặp lên vai rồi bắt đầu bước đi.

Sakurai và nhóm tùy tùng của hắn nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang chứng kiến một sinh vật kỳ dị.

“Khoan đã nào, Akaishi-kun, tớ đã bảo cậu đợi mà. Tớ đang vẽ poster, nên cậu cũng phải ở lại chứ.”

“Vẽ vời gì chứ.”

Trước mặt Takanashi là bức vẽ không hề được tô thêm nét nào kể từ lúc Akaishi rời khỏi lớp.

“Đằng nào cậu chẳng đang mải nói chuyện với Sakurai, tôi có về cũng đâu ảnh hưởng gì. Công việc không tiến triển thì tôi ở lại cũng có ích gì cơ chứ.”

Cả cậu nữa.

“…………Cái giọng điệu đó là sao hả? Cậu muốn gây sự với tớ à?”

“Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Nếu cứ nói chuyện với Sakurai mà không làm được gì thì thà về nhà tự vẽ một mình còn hơn.”

Akaishi khinh bỉ nói.

Takanashi cau mày, trừng mắt nhìn Akaishi.

Trúng tim đen rồi, Akaishi thầm độc thoại trong lòng.

“Vậy nhé.”

Akaishi quay gót, bước về phía cửa.

“Này, đợi đã Akaishi.”

Vừa mới bước được vài bước, Sakurai đã níu lấy vai Akaishi.

“Cậu nói như vậy là không đúng đâu? Cậu không thấy Takanashi đáng thương à? Này Akaishi, chúng ta cùng làm đi, được không?”

“…………”

Đồ đạo đức giả.

Akaishi nhìn Sakurai bằng đôi mắt vô hồn.

“Cùng làm, là làm cái quái gì? Mày đã làm được cái gì ra hồn chưa? Từ lúc tao đi cho đến khi quay lại, mày đã làm được gì nên hồn chưa? Hay chỉ toàn ngồi tán phét với đám con gái? Sân khấu thì vẫn y nguyên, chẳng có chút tiến triển nào. Mày bảo cùng làm cái gì hả? Câu đó phải để cho những đứa làm tròn việc của mình nói mới đúng. Mày thì chẳng có tư cách gì đâu.”

“Cái…………”

Akaishi gạt phắt tay Sakurai, đùng đùng sát khí rời khỏi lớp học.

“Này, đợi đã Akaishi!”

“…………”

Lắng nghe tiếng gọi của Sakurai vọng lại từ phía sau, Akaishi vẫn tiếp tục bước đi.

“…………”

Bầu trời một màu xám xịt, u ám.

“…………”

Phòng riêng.

Akaishi về đến nhà, thả mình xuống giường, rồi cứ thế nằm im bất động.

Đùng đùng đoàng.

Tiếng sấm vang lên.

Một lúc sau khi Akaishi về nhà, mưa bắt đầu rơi.

Từ đó, mưa mỗi lúc một nặng hạt, thời tiết xấu đi nhanh chóng.

Sấm gầm, chớp giật sáng lóa bầu trời, những âm thanh vang trời động đất.

Đùng!

“…………”

Đùng đùng đoàng.

Sấm, vẫn đang gầm rít.

Akaishi không làm gì cả, không có chút năng suất nào, chỉ đơn thuần nằm dài trên giường.

Cậu đang trải qua một khoảng thời gian vừa phi lý vừa vô vị.

“…………”

Cậu chậm rãi cầm điện thoại lên.

Bảy giờ ba mươi phút. Thời gian đã trôi qua rất lâu mà Akaishi không hề hay biết.

Bố mẹ đều không có nhà, là con một, Akaishi bị bỏ lại một mình trong căn nhà trống. Bữa tối cũng chưa ăn, cậu cứ thế nằm dài trên giường.

Những học sinh ở lại trường chuẩn bị cho lễ hội văn hóa giờ ra sao rồi nhỉ?

Không suy nghĩ gì nhiều, cậu mở “Tweek”, xem tài khoản của Sakurai.

Sakurai:

Hôm nay chuẩn bị lễ hội văn hóa mệt thật.

Chẳng hiểu sao, Akaishi lại nổi khùng rồi bỏ đi mà không làm gì cả.

Lễ hội văn hóa sắp đến rồi mà tên đó chẳng chịu chuẩn bị gì, chỉ làm cho không khí lớp học tệ đi rồi về.

Là biên kịch mà chẳng chịu giúp đỡ gì.

Đúng là một kẻ đáng buồn.

“…………”

Đọc bài đăng của Sakurai, sống lưng Akaishi lạnh toát.

Một luồng ác ý nhắm thẳng vào cậu, được phơi bày trần trụi.

Akaishi không theo dõi Sakurai trên “Tweek”, và Sakurai cũng không theo dõi Akaishi.

Nói cách khác, nếu Akaishi không chủ động tìm kiếm, thì cậu sẽ không thể thấy được nội dung mà Sakurai đã đăng.

“…………”

Việc đọc được bài đăng của Sakurai khiến tim cậu nhói đau.

Nhưng, cậu vẫn đọc những bài đăng của Sakurai.

Khi xảy ra chuyện bất lợi cho bản thân, con người ta sẽ có hai cách đối phó, hoặc là quan tâm, hoặc là thờ ơ.

Hoặc là che đậy sự thật bất lợi liên quan đến mình, hoặc là dù bất lợi cũng muốn tìm hiểu sự thật. Akaishi thuộc tuýp người sau.

Sakurai:

Trời mưa rồi, ướt sũng cả người.

Cảm giác hơi bị cảm rồi.

“…………”

Sau bài đăng hạ bệ Akaishi, Sakurai đăng một dòng trạng thái hoàn toàn không liên quan đến lễ hội văn hóa.

Bài đăng đó nhận được ba bình luận.

Touka:

Sakurai không sao chứ? Bị cảm hả?

Shiorin:

Hôm nay thật xin lỗi! (lo lắng) Chắc tại tớ mà cậu bị dính mưa phải không? Không sao chứ? Nếu bị cảm thì tớ sẽ đến thăm bệnh đó, cứ nói với tớ bất cứ lúc nào nhé!

Yuki Yuki:

Sousuke siêu ngốc www

“…………”

Những người theo dõi Sakurai, nhóm tùy tùng của Sakurai, đã gửi những bình luận quan tâm đến cậu ta.

“…………”

Không thể hiểu nổi.

Hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Bản thân thì gần như chẳng làm gì cả, vậy mà lại đăng bài với nội dung kiểu “chuẩn bị lễ hội văn hóa mệt thật”. Rồi lại đăng bài như thể muốn hạ bệ, sỉ nhục mình. Cái thái độ “là biên kịch mà chẳng chịu giúp đỡ gì”, cái thái độ đùn đẩy việc phiền phức cho người khác đó. Cái thái độ đơn phương quy kết mình là kẻ xấu, là “kẻ đáng buồn” đó.

Còn nữa, ý đồ thực sự của Sakurai khi đăng những bài như vậy. Akaishi là một kẻ tồi tệ, tốt nhất các người đừng dính dáng gì đến cậu ta. Những lời này, nhìn thế nào cũng giống như một lời cảnh cáo. Vì Akaishi không theo dõi Sakurai, nên Sakurai mới không kiêng dè mà rêu rao ác ý.

Akaishi không thể chấp nhận nổi Sakurai.

Đây không còn là vấn đề hợp hay không hợp nữa rồi.

Điên thật rồi.

Cả Sakurai, kẻ có thể thản nhiên hạ bệ bạn học, lẫn đám tùy tùng kia, những kẻ dù đã đọc được bài đăng ngạo mạn và hỗn xược ấy vẫn buông lời ve vuốt hắn.

Tất cả, tất cả đều điên loạn cả rồi.

Akaishi nhận ra, đám tùy tùng đó quả nhiên vẫn luôn coi mình là kẻ địch. Ngay cả khi đã đọc được bài đăng hạ bệ mình, tuôn ra những lời lẽ ác ý, họ vẫn a dua nịnh hót Sakurai. Điều đó có nghĩa là, Sakurai nói không sai, mình bị họ xem là kẻ xấu xa sai trái, Akaishi hiểu ra điều này. Hoặc có lẽ, họ thậm chí còn không xem mình là kẻ xấu, mà chỉ coi cậu như không khí hay thứ gì đó tương tự.

“…………”

Cảm thấy thật kinh tởm.

Cậu muốn nôn.

Cả Sakurai, kẻ có thể thản nhiên buông lời ác ý với bạn học ở một nơi mà ai cũng có thể thấy. Cả đám tùy tùng, những kẻ đáp lại bằng những bình luận thiện chí như thể đang tâng bốc Sakurai.

Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm.

Tất cả mọi thứ, đều khiến cậu cảm thấy buồn nôn tột độ.

Thái độ của đám tùy tùng như thể chấp nhận ác ý của người khác, và hành vi của Sakurai như thể coi việc hạ bệ người khác là đúng đắn.

Akaishi cho rằng cả hai đều chẳng khác gì Hirata.

Mày là…………

Rốt cuộc thì mày... mày nghĩ mày là cái thá gì cơ chứ?

Mày đăng đàn phán xét người khác như thế, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?

Không thể hiểu nổi. Về bản chất, bọn họ và mình là những sinh vật khác nhau.

“………………”

Tí tách, tí tách, tí tách.

Những giọt mưa rơi xuống mái tôn, tạo nên những âm thanh trầm đục.

Tình yêu vốn dĩ mù quáng. Dẫu cho kẻ mình có cảm tình là một tên khốn nạn đến mức nào, người ta vẫn cứ mù quáng mà tung hô những hành vi của kẻ đó.

Đó, chính là sự yêu mến của nhóm tùy tùng dành cho Sakurai.

Sự ngạo mạn của Sakurai được nhóm tùy tùng hết lời ca tụng.

Akaishi, cố nén cơn buồn nôn đang chực trào, tiếp tục nhìn vào bài đăng của Sakurai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận