• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 44: Bạn có thích Takanashi Yayoi không? (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,349 từ - Cập nhật:

Akaishi đưa mắt nhìn qua lại giữa Suda và Takanashi.

“Akaishi-kun, cậu đang làm gì vậy? Cứ nhìn đông nhìn tây, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia như đồ ngốc thế.”

“Ơ, Takanashi, tuy chúng ta mới gặp lần đầu, nhưng cậu nói chuyện ác miệng thật đấy.”

Lời lẽ cay độc của người mình kính trọng khiến Akaishi lộ vẻ hơi cay đắng.

Suda nói đỡ cho Akaishi.

“Yuu, cẩn thận đấy. Con nhỏ này nó buông lời cay độc tỉnh bơ đấy. Nó tuôn một tràng lý lẽ đanh thép với người mới gặp lần đầu, hồi còn ở hội học sinh trường cấp hai cũng dùng lý lẽ dồn ép đàn anh đàn chị đến phát khóc, rồi cuối cùng còn làm cho cả giáo viên phải khóc nữa cơ.”

“Đúng là một kẻ độc tài mà.”

“Thất lễ đấy, Akaishi-kun. Tớ trông giống kẻ độc tài lắm à?”

“Chuyện này thì…”

Nếu những lời đó là để răn đe những giáo viên làm ngơ trước nạn bắt nạt, thì có lẽ cũng không thể đánh đồng được, Akaishi thầm nghĩ.

Suda dường như đoán được suy nghĩ của Akaishi, nói tiếp:

“Ừm, nhưng mà cũng nhờ Takanashi cố gắng nên nạn bắt nạt mới biến mất đấy.”

“Ừ, ông thầy đó đúng là đồ cặn bã.”

Takanashi thản nhiên vừa ăn cơm vừa nói.

Quả nhiên vẫn là nhờ Takanashi sao? Akaishi điều chỉnh lại nhận thức của mình.

Giờ đang có cơ hội nói chuyện với Takanashi, Akaishi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.

“Hồi trường cấp hai tớ bị bắt nạt, nhờ có cậu mà tớ mới thoát khỏi nạn bắt nạt. Tớ rất cảm ơn cậu.”

“Tớ biết mà. Suda Touki có kể rồi. Suda Touki cũng đã giúp đỡ đấy. Cậu nên cảm ơn cậu ấy cho đàng hoàng vào.”

“Vậy… vậy à, Tou?”

“Coi… coi như là vậy.”

Akaishi nhìn Suda, Suda gãi gãi má.

“Cảm ơn nhé, Tou.”

“Ồ, ồ! Tao cũng cảm ơn Yuu lắm!”

Akaishi và Suda cảm ơn lẫn nhau.

Takanashi quan sát bộ dạng của hai người.

“Này, đừng có cho tớ ra rìa như thế chứ.”

“A, xin lỗi. Tớ cũng rất cảm ơn cậu.”

“Cậu đừng có ép người ta nhận lòng biết ơn như thế được không. Đó là việc tớ làm theo niềm tin của mình thôi. Bị cảm ơn kiểu này, tớ sẽ ngại đấy.”

Takanashi nói vậy mà mặt không hề có chút ngượng ngùng.

Điều này khác xa với hình tượng lý tưởng của Akaishi về Takanashi, khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Takanashi vỗ tay một cái bốp để thay đổi không khí.

“Nào, mau ăn thôi. Chuyện hồi cấp hai cứ cho qua đi. Tớ làm việc tớ muốn làm, cậu làm việc cậu muốn làm, chỉ vậy thôi. Cứ như thể có mối quan hệ lợi ích phát sinh vậy, tớ ghét kiểu đó lắm.”

“………………Tớ hiểu rồi.”

Một câu nói của Takanashi khiến Akaishi im lặng tiếp tục bữa ăn.

Sao mà dùng từ ngữ mạnh mẽ thế, Akaishi thầm nghĩ.

Dù không biết trong lời nói của cô ấy có ác ý hay không, nhưng cách dùng từ của cô ấy vô cùng đanh thép.

Nếu là lần đầu gặp Takanashi, chắc chắn lời nói của cô ấy sẽ khiến người ta khó chịu.

Nhưng mặt khác, những lời đó lại rất có lý. Cô gái này như một khối tập hợp của khái niệm gọi là “cách sống đúng đắn của một con người”. Ngay cả những lời nói không muốn nhìn nhận các mối quan hệ qua lăng kính lợi ích, cậu cũng thấy chẳng giống một học sinh trường cấp ba chút nào.

Akaishi nghĩ, liệu Takanashi có đại nghĩa nào đó hay có lý do gì đó bắt buộc phải làm vậy không?

Có lý do gì khiến cô ấy phải dùng cách nói đó không?

Phải chăng có một lý do vĩ đại nào đó mà bọn họ không hiểu được? Phải chăng cô ấy đang ở một nơi mà họ không thể nào thấu hiểu?

Khi Yatsugai bị bắt nạt, cô ấy đã không làm gì cả, liệu có phải cũng vì lý do nào đó không? Akaishi đến giờ vẫn nghĩ vậy.

Hoặc là…………

Một khả năng không muốn nghĩ tới thoáng qua trong đầu cậu.

Có phải Takanashi đứng sau giật dây vụ bắt nạt, để không ai phát hiện ra mình là chủ mưu, nên mới giả vờ cố gắng để trở thành hội trưởng hội học sinh không?

Vụ Yatsugai bị bắt nạt, liệu có phải cũng do Takanashi đứng sau giật dây không?

Hay là, có lý do nào khác?

Dù không phải vậy, con người vẫn thay đổi. Cũng không thể loại trừ khả năng tâm tính cô đã thay đổi khi chuyển từ trường cấp hai lên trường cấp ba, rồi nhân cuộc gặp gỡ với Sakurai mà cảm thấy đám tùy tùng kè kè bên cạnh thật phiền phức và giật dây vụ bắt nạt Yatsugai – khả năng này cũng không phải là không có.

“………………”

Rốt cuộc là thế nào…

Rốt cuộc, đâu mới là sự thật.

Đâu là sự thật, con người thật của Takanashi là gì.

“…………”

“Cậu đang nghĩ về chuyện của tớ à?”

“Đâu… có gì đâu.”

Bị Takanashi nhìn thấu tâm tư, Akaishi thấy bối rối.

Không thể phán đoán được phần nào của Takanashi là bản chất thật, phần nào là diễn.

“Ánh mắt đó của cậu là sao vậy, Akaishi-kun? Cậu đang đề phòng tớ à?”

Takanashi nhìn vào mắt Akaishi rồi nói.

“Không, làm gì có chuyện đó…”

Akaishi chỉ có thể lắp bắp trả lời.

Không thể nói ra rằng bản thân bắt đầu cảm thấy sợ hãi Takanashi.

“……”

Vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ.

“Không thể nào có chuyện đó………… được.”

Cậu khẽ lẩm bẩm.

Tạm gác lại.

Akaishi không hiểu rõ về Takanashi.

Vì sự kính trọng và nỗi sợ hãi đối với Takanashi trộn lẫn vào nhau, cậu quyết định tạm gác lại.

Nếu có thể hiểu rõ hơn về Takanashi, có lẽ sẽ tìm ra được câu trả lời.

Akaishi nghĩ vậy.

Akaishi nhìn Takanashi. Cậu khẽ thở dài một tiếng – tiếng thở dài này là dành cho Takanashi, hay là cho chính bản thân cậu. Dù thế nào đi nữa, Akaishi cũng muốn Takanashi nhanh chóng rời khỏi đây.

“Cậu tốt nhất đừng dính dáng gì đến tớ nữa. Mau về lớp đi. Ở cùng với một kẻ bị ghét như tớ, ngay cả cậu cũng sẽ bị ghét lây đấy.”

“Không ngờ cậu lại nói như vậy.”

Takanashi lộ vẻ không vui.

Akaishi tạm thời đã đưa ra kết luận, chọn cách giữ khoảng cách với Takanashi.

Thế nhưng, Takanashi lại không nghĩ vậy.

“Tớ có bị ai ghét thì cũng là chuyện của tớ chứ. Cậu trách móc tớ như vậy, chẳng qua chỉ là đang áp đặt giá trị quan của cậu cho tớ mà thôi.”

“…………Có lẽ đúng là như vậy.”

Lời nói của Takanashi khiến Akaishi thấy chùn bước.

Đúng là lý lẽ đanh thép, cậu nghĩ. Những gì Takanashi nói quả là lý lẽ đanh thép.

“Cho nên, việc tớ muốn dính dáng đến ai, và đến mức nào, đều là tự do của tớ. Nếu cậu không muốn dính dáng đến tớ, thì tự cậu hãy từ chối đi.”

“…………”

“Nếu không có ý định từ chối, thì đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy.”

Akaishi im lặng lắng nghe Takanashi nói.

Dù lời lẽ có phần sắc bén, nhưng tất cả những gì Takanashi nói đều là lý lẽ đúng đắn.

Thế nhưng, đối với Akaishi lúc này, khi đang rơi vào ngõ cụt trong suy nghĩ, cậu chỉ có thể nghĩ rằng cô là kiểu người dùng lời lẽ mạnh mẽ và lý lẽ đanh thép làm lá chắn để thao túng người khác.

Suda chen vào giữa hai người đúng lúc này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận