• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Lễ hội văn hóa (phần đầu)

Chương 67: Bạn có thích tình yêu cho đi không nhận lại không? (6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,898 từ - Cập nhật:

“Tại sao… Tại sao…”

Akaishi lẩm bẩm không ngừng như một cỗ máy hỏng, rời khỏi phòng học.

Bóng dáng Kanna đã biến mất không thấy tăm hơi. Cô ấy đi đâu rồi? Chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

“Tại sao cô Kanna lại tức giận…”

Mình đáng lẽ chỉ khuyên răn cô ấy, chứ không hề nói gì khiến cô ấy nổi giận mới phải. Tại sao lại…

Akaishi lẩm bẩm không ngừng, tay vịn vào tường, thất thần bước đi trên hành lang.

Gò má nóng ran, bước chân loạng choạng, nhưng những điều đó đối với Akaishi lúc này, đã chẳng đáng bận tâm.

Không hiểu. Không thể tha thứ. Nỗi nhục nhã khó bề chịu đựng. Cơn thịnh nộ không lời nào tả xiết.

Thứ tình cảm này, là dành cho bản thân sao? Dành cho Kanna sao? Hay là dành cho Sakurai, hoặc là đám tùy tùng của cậu ta?

Akaishi lảo đảo bước đi như một bóng ma.

“A… Akaishi?”

Có người gọi Akaishi lại.

Ở cuối hành lang, Yatsugai đang đứng đó. Với ánh mắt lo lắng, cô nhìn Akaishi.

“Akaishi… Vừa nãy cô Kanna chạy trên hành lang… Giáo viên mà chạy trên hành lang thì lạ thật nhỉ… A ha ha.”

Yatsugai nhắc đến Kanna để bắt chuyện, rồi nhanh chân bước về phía Akaishi.

“Aka… Akaishi? Sao cậu lại vịn tường thế… Không khỏe ở đâu à…?”

Yatsugai thấy lạ vì Akaishi không đáp lại, bèn nghển cổ nhìn Akaishi đang cúi gằm mặt.

“Akai… shi?”

Ngập ngừng, cô gọi tên cậu một lần nữa.

Yatsugai nhìn thấy gò má của Akaishi đang sưng vù.

“Không ổn rồi, má cậu sưng lên rồi! Lẽ nào cậu vịn tường là vì không khỏe… Mau đến phòng y tế đi!”

Yatsugai hoảng hốt, nắm lấy tay Akaishi.

Nhưng, Akaishi yếu ớt rút tay mình ra khỏi tay Yatsugai.

“Akaishi… Cậu không sao chứ?”

Yatsugai nghển cổ nhìn Akaishi.

Bàn tay ấy chạm vào gò má sưng tấy của Akaishi.

“Đừng chạm vào tôi!”

“…………!”

Akaishi bùng nổ.

Yatsugai bị bộ dạng của Akaishi dọa sợ, lập tức rụt tay lại.

Thái độ của Akaishi từ thất thần bỗng chốc thay đổi, cậu nhớ lại lời Kanna đã nói.

Chính cú chạm của Yatsugai đã khiến cậu nhớ lại câu nói đó.

‘Đừng nói xấu Sousuke’

Tình yêu không gì sánh bằng.

Thứ tình yêu dành cho Sakurai, đến mức việc so sánh thôi cũng đã là hỗn xược.

Cậu nhận ra rằng, điều đó hẳn cũng giống như vậy với Yatsugai, một trong những kẻ thuộc nhóm tùy tùng của Sakurai.

Yatsugai nhìn Akaishi bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi, lo lắng, bất an, cùng những cảm xúc khó tả.

“Aka… Akaishi, cậu bị cảm à…? Sao thế… Cậu hơi lạ đó…”

Akaishi trừng mắt nhìn Yatsugai.

Con nhỏ này cũng vậy.

Chẳng khác gì đám tùy tùng còn lại.

“Với lại, má cậu sưng lên rồi… Đau… lắm phải không?”

Yatsugai lại đưa tay về phía gò má Akaishi.

“Tôi đã bảo đừng chạm vào tôi rồi mà!”

“Sao……………… tại…… sao……”

Akaishi dùng sức hất văng tay Yatsugai ra.

Tay Akaishi đập vào, mu bàn tay Yatsugai hơi ửng đỏ.

“Tại sao vậy………… Này Akaishi, mau đến phòng y tế đi…”

“Ồn ào quá. Đừng có ra lệnh cho tôi.”

Akaishi đã đánh mất chính mình.

Cậu đã đi chệch khỏi quỹ đạo thường ngày.

Sự bất an, sự nóng nảy, sự sa ngã, cảm giác tội lỗi, cảm giác tự ti, tất cả đã biến thành cơn thịnh nộ.

Trong cơn bực bội, cậu trút giận lên tất cả mọi thứ.

“Cậu không khỏe vì bị cảm đúng không? Tớ hiểu mà, lúc bị cảm không khỏe tớ cũng trở nên hơi kỳ lạ…”

“Tôi đã bảo cậu im đi rồi mà.”

Cậu trút giận lên Yatsugai.

Hoàn toàn là, trút giận vô cớ.

Bóng tối ẩn náu trong tim Akaishi đang gặm nhấm cậu. Cảm giác tự ti lan tràn tận đáy lòng khiến cậu trút giận lên Yatsugai.

“Không sao đâu, để tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé.”

Yatsugai chạy về phía Akaishi, nắm lấy cổ tay cậu.

“…………!”

Một nỗi sợ hãi chạy dọc khắp người Akaishi.

“Tôi đã bảo cậu dừng tay lại cơ mà!”

Cậu hất tay Yatsugai ra, rồi đẩy cô để cô tránh xa mình.

“Cậu thật phiền phức! Tôi với cậu thì có quan hệ quái gì, để tôi yên!”

“Làm gì có chuyện………… không liên quan…………!”

“Không liên quan gì hết! Cậu cũng………… cậu cũng thích Sakurai chứ gì!”

Akaishi trút lên Yatsugai cơn giận chẳng hề liên quan.

Đó là một câu trả lời hoàn toàn trật lất. Một câu trả lời không đâu vào đâu, vô cùng khó hiểu.

“…………”

Yatsugai cúi gằm mặt, ánh mắt nhìn xuống.

“Cậu thật phiền phức, biết không! Nếu thích Sakurai thì cứ ở bên cạnh hắn mà tỏ ra vui vẻ như một con ngốc đi! Đừng dính dáng gì đến tôi nữa! Đằng nào thì cậu cũng chẳng coi tôi ra gì đâu phải không! Bực mình thật đấy, cái hành động tự cho mình là đúng của cậu!”

“…………”

Thứ cảm xúc cậu đã từng có cả khi Yatsugai bị bắt nạt.

Một lời nói cay độc, gợi lại chuyện đã qua.

“Cái đồ thích Sakurai thì đừng có mà tòm tem với thằng khác, đồ khốn! Cậu cũng như những đứa con gái khác, cứ ngu ngốc mà bám lấy Sakurai, ngu ngốc mà yêu Sakurai, ngu ngốc đến độ chẳng nhận ra ý đồ của hắn, chỉ biết một mực tỏ ra vui vẻ đi!”

“…………”

Ác ý.

Yatsugai cắn môi, siết chặt nắm tay.

“Chính vì có hạng con gái như cậu nên tôi mới thấy khó chịu đấy! Sakurai Sakurai Sakurai Sakurai, ồn ào chết đi được! Nào là để tiến triển tốt đẹp với Sakurai, nào là theo dõi chỗ hẹn hò của Sakurai, con người cậu kinh tởm chết đi được!”

Cứ mãi mãi mãi mãi mãi mãi mãi bám chặt lấy tận sâu trong lòng.

Cảm giác tự ti, tất cả, đều được tuôn ra bằng hết.

“Đừng có mà tỏ thái độ mập mờ với thằng con trai cậu không thích! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu lần nào nữa! Cậu coi tôi là cái thá gì hả! Đừng có mà đùa nữa! Tôi không phải là con rối để cậu điều khiển đâu!

Tại sao tôi lại phải ủng hộ chuyện tình cảm của cậu với Sakurai chứ! Tôi… Tôi ghét cái đồ khốn tự cho mình là trung tâm như cậu! Tôi ghét cái loại người miệng thì nói thích Sakurai, nhưng lại tỏ ra mập mờ với tôi!”

Ngừng lại một chút.

“Cậu nghĩ ngày hôm đó là ai đã cứu cậu hả! Là tôi, vì nghĩ cho cậu! Chính tôi đã cứu cậu cơ mà! Dù mất tất cả, tôi vẫn cứu cậu cơ mà! Vậy mà, vậy mà, tại sao cậu lại cứ nhăn nhở cười nói mà nịnh bợ Sakurai như thế! Tại sao thái độ của cậu đối với Sakurai vẫn như trước kia! Tôi không hiểu, tôi không thể nào hiểu được! Tại sao lại là Sakurai!”

“Sao cậu lại tức giận đến thế…”

“Còn không phải tại cậu cả sao! Cô Kanna bỏ đi, tôi bị mắng, tất cả là tại cậu! Cậu rõ ràng thích Sakurai, nhưng lại dây dưa với hạng người như tôi, nên mới thành ra thế này! Còn không phải vì cậu không thể tự mình cưa đổ Sakurai sao! Lợi dụng người khác… Còn không phải tại cậu cả sao! Tôi… Tôi chịu đủ rồi! Tôi chịu đủ rồi! Tôi chịu đủ tất cả những chuyện này rồi!”

Đổ lỗi. Đổ lỗi cho người khác về sai lầm của bản thân.

Akaishi gào lên, chẳng thèm để ý đến Yatsugai, lảo đảo bước về lại phòng học.

Đó là thứ tình cảm chỉ có khi cậu bắt đầu có cảm tình với Yatsugai.

Sự đảo ngược của tình yêu.

Sự hỗn loạn khi người con gái mình có cảm tình lại thích gã đàn ông mình căm ghét.

Một ý thức thấp kém, rằng chẳng một ai yêu thích mình cả, từ đó nảy sinh mặc cảm tự ti này.

Cái ác, làm tổ trong trái tim Akaishi.

Khi con người bị ác niệm chi phối, cho đến khi ác niệm đó lắng xuống, họ không thể giữ được bình tĩnh, không thể duy trì con người thường ngày của mình.

Chỉ cần không thể bình tâm lại, thì không thể lý trí mà xem xét hành vi của bản thân.

Phanh hãm của ác ý đã hỏng. Quả thực, Akaishi trông như một kẻ điên đang mất kiểm soát.

“…………”

Yatsugai cắn chặt môi. Môi bật máu, rỉ ra.

Từ nắm tay siết chặt, máu khẽ rỉ ra.

“Tại sao…………”

Cô lẩm bẩm một mình.

Cớ sao. Tại sao. Tớ.

Không thể cứu được Akaishi. Mọi hành động, đều phản tác dụng.

“…………”

Yatsugai một mình đứng sững giữa hành lang.

Mình đã được Akaishi cứu giúp.

Nhưng, mình lại không thể cứu Akaishi.

Chẳng thể, đáp lại điều gì.

Chỉ vì thích Sakurai, mà mình chẳng thể đáp lại gì cho Akaishi.

Chỉ đơn thuần là lợi dụng cậu ấy.

Một bản thân chỉ có thế.

Một bản thân bất lực.

Một bản thân bị chi phối bởi dục vọng đen tối, thích Sakurai và lợi dụng người khác.

“…………”

Bản thân cô chính là kiểu người như vậy.

Yatsugai xấu hổ về bản thân. Rất xấu hổ.

Dù vậy, dù bị Akaishi nói như thế, cái bản thân vẫn thích Sakurai này, khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Cái bản thân dù cố gắng thế nào cũng không thể hoàn toàn ghét bỏ Sakurai, khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Dù thế nào đi nữa, cái bản thân vẫn thích Sakurai hơn Akaishi này, khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Yatsugai không hiểu. Chẳng hiểu, điều gì cả.

Rốt cuộc Akaishi đang cảm thấy gì.

Tại sao cậu ấy lại nổi giận đến thế. Đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian trống khi cậu rời lớp học.

Chẳng hiểu gì cả.

Chỉ có điều này, là cô hiểu rõ.

Nguyên nhân khiến Akaishi trở nên bất thường, là Sakurai.

“…………”

Yatsugai, với đôi mắt ngấn lệ, nhìn theo bóng lưng Akaishi.

Dáng vẻ đó trông tiều tụy đến cùng cực, như một kẻ hấp hối.

Tấm lưng yếu ớt, của một kẻ điên.

Yatsugai dựa vào tường, từ từ ngồi sụp xuống.

Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt ngấn lệ ấy, là Sakurai, hay Akaishi?

Akaishi nào đâu biết, Yatsugai tìm đến là vì lo lắng cho cậu.

Akaishi nào đâu biết, Yatsugai đến để cố gắng hàn gắn tình bạn vào lúc cậu ở một mình, và cậu đã phũ phàng từ chối, miệt thị lòng tốt ấy.

Akaishi nào đâu biết, Yatsugai thật lòng nghĩ cho cậu.

Akaishi nào đâu biết tình cảm của Yatsugai.

Akaishi nào đâu biết cậu đã chà đạp lên tình cảm của Yatsugai.

Akaishi nào đâu biết sức nặng của tình yêu.

Akaishi, không biết.

Akaishi, chẳng hiểu gì về cảm xúc của con người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận