Quyển 2: Lễ hội văn hóa - Phần đầu
Chương 42: Bạn có thích Takanashi Yayoi không? (2)
4 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:
Đã kiểm tra và sửa lại các lỗi thêm họ/tên không có trong bản gốc.
Sáng thứ Hai.
“Akaishi, tớ xin lỗi.”
“…………”
Trong trường, Akaishi bị Sakurai kéo ra một góc, cậu ta khẽ cúi đầu xin lỗi.
Akaishi nhìn Sakurai bằng ánh mắt như thể đang trông thấy một sinh vật lạ kỳ.
“Xin lỗi cậu, Akaishi. Chuyện lần này… là lỗi của tớ…”
Sakurai ngẩng đầu, ánh mắt vô tình hướng xuống đất, tay gãi gãi bên má.
Cùng lúc nhìn Sakurai bằng ánh mắt lạnh băng, một loại cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng Akaishi.
Đúng là một gã thẳng tính.
Đúng là một gã thẳng tính, cậu nghĩ.
Akaishi thấy gã này rõ ràng chẳng hứng thú gì với đám con trai, nhưng cứ dính dáng đến con gái là lại thẳng thắn đến phát tởm.
Dẫu có phải nếm bùn hay cúi đầu trước bất kỳ ai, Sakurai vẫn có được sự thẳng thắn và năng lực hành động để tiếp tục duy trì mối quan hệ với các cô gái.
Nên gọi là thẳng thắn hay khờ khạo đây? Cách hành xử của gã cứ như một kiểu phô trương, nhưng có lẽ, đó chỉ vì gã không thể tự dối lòng——rằng so với lòng tự tôn, gã sợ bị con gái ghét bỏ hơn nhiều, cậu lặng lẽ suy ngẫm.
Nếu nghĩ rằng giá như đây là chuyện chỉ liên quan đến con trai thì cậu ta đã chẳng thèm đếm xỉa đến, thì hành động của Sakurai đối với con gái lại có vẻ nghiêm túc đến lạ.
Ít nhất thì, cậu cảm thấy nó chắc chắn chính đáng hơn nhiều so với cái thiện ý mà cậu ta thường dành cho mình.
Akaishi cảm thấy vô cùng khó chịu và ngứa ngáy trước tình huống được Sakurai xin lỗi.
“Xin lỗi Akaishi. Chuyện lần này, đáng lẽ tớ phải ra mặt mới đúng…… Dù muốn cũng không thể ra mặt được, nhưng thật sự xin lỗi cậu!”
“Tớ không bận tâm đâu.”
Akaishi không muốn dính dáng gì thêm đến Sakurai nữa nên định kết thúc câu chuyện sớm. Nhưng Sakurai đã ngăn cậu lại.
“Xin lỗi nhé…… Akaishi. Tớ…… đáng lẽ tớ phải bảo vệ Kyouko. Nếu tớ bảo vệ Kyouko cẩn thận thì…… Là do tình cảm của tớ dành cho Kyouko chưa đủ. Xin lỗi cậu!”
“…………”
Nếu tớ bảo vệ Kyouko cẩn thận.
Ngụ ý là, Akaishi này không đủ sức bảo vệ Kyouko ư?
Akaishi này không có cả sự chuẩn bị lẫn quyền lợi, hay tư cách và quyết tâm để bảo vệ Kyouko ư? Vai trò bảo vệ cô ấy, đáng lẽ phải là của gã mới đúng.
Gã muốn nói thế sao?
Rốt cuộc, ẩn ý đằng sau những lời lẽ đó của Sakurai là gì?
Với Sakurai tự hạ thấp bản thân rằng đã không thể bảo vệ Yatsugai, với Sakurai nói những lời như thể muốn được bênh vực, Akaishi cảm thấy phát tởm.
“Thôi, đủ rồi…… Cậu mà bị thấy đi cùng tớ thì ở lớp cũng chẳng yên thân đâu. Vậy, cậu về trước đi.”
“Ngại quá Akaishi………… Vậy nhé!”
Sakurai bỏ Akaishi lại rồi tất tả chạy biến vào lớp.
Akaishi chẳng buồn nhìn theo Sakurai, mà tựa lưng vào bệ cửa sổ gần đó.
“…………Chậc.”
Cậu khẽ ngẩng đầu, nhìn lên khoảng trời.
Ít nhất thì chỉ riêng những chuyện liên quan đến con gái, Sakurai mới thẳng thắn đến vậy. Mình thì chắc không làm được thế đâu…… Vì ghét bị coi là kẻ nịnh nọt, lụy tình con gái, nên ít nhất mình cũng không thể nói ra những lời như vậy……
“…………”
Mình không muốn thua Sakurai, không muốn thua cậu ta, cậu bất giác nghĩ.
Cậu không rõ mình không muốn thua kém Sakurai ở điểm nào. Nhưng, cậu nghĩ rằng mình không được phép thua một kẻ chỉ biết nghĩ đến chuyện con gái như Sakurai.
Mình muốn hạnh phúc hơn Sakurai.
Mình muốn chứng minh rằng Sakurai, kẻ luôn có đám con gái vây quanh, là sai lầm.
Mình muốn khẳng định, Sakurai, kẻ khiến ai cũng có cảm tình với mình nhưng lại xem thường tất cả những điều đó, là sai lầm.
Thái độ thiếu chân thành của cậu ta trong những chuyện liên quan đến con trai là sai lầm, cậu sai rồi, mình muốn ném thẳng sự thật đó vào mặt cậu ta.
Nhưng, bản thân mình lại không có đủ năng lực để làm điều đó.
Mình muốn đánh bại Sakurai.
Mình sẽ hạnh phúc hơn Sakurai.
Một cảm xúc mơ hồ chạy dọc trong lồng ngực cậu.
Mình sẽ hạnh phúc hơn Sakurai, để cho cậu ta thấy rằng cậu ta đã sai lầm.
Akaishi hòa trộn thứ cảm xúc bất chợt nảy sinh với những cảm xúc đen tối tựa như ghen tuông cuộn trào trong lòng, rồi hạ một quyết tâm sắt đá.
Sau một hồi giằng xé nội tâm, Akaishi chậm rãi cất bước về phía lớp học.
Xoèn xoẹt.
“……Ặc!?”
“Oa…………”
“Hí…………”
“…………”
Vừa bước vào lớp, Akaishi liền cụp mắt xuống, đảo nhìn tình hình xung quanh.
Những kẻ sợ hãi Akaishi.
Những người cố tình giữ khoảng cách.
Những kẻ dửng dưng.
Những ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía cậu.
Những kẻ khả nghi.
Muôn hình vạn trạng con người, muôn vàn cảm xúc khác nhau đều hướng về phía Akaishi.
Akaishi mang vẻ mặt như nuốt phải mật đắng, ngồi xuống ghế của mình.
Xung quanh chỗ cậu ngồi, một khoảng trống được tạo ra một cách gượng gạo; những lời xì xào bàn tán vang lên sau lưng.
Trong lớp, Akaishi bị cả lớp coi như một kẻ điên không ai bì kịp, bị mặc định là một tên điên không đối thủ.
Giờ đây Akaishi chẳng còn lấy một người bạn, không một ai dám bén mảng lại gần cậu. Dù không bị gây hại gì cụ thể, chỉ dừng ở mức bị nói xấu hay đàm tiếu sau lưng, nhưng Akaishi vẫn bị bạn bè cùng lớp xa lánh một cách lộ liễu, rõ ràng đã bị cả lớp cô lập.
“…………”
Yatsugai cũng vậy, nhìn Akaishi bằng ánh mắt đong đầy lo âu, bất an và cả cảm giác có lỗi.
“…………Phì.”
Takanashi tỏ vẻ thích thú nhìn ngắm cảnh tượng trong lớp.
Akaishi im lặng giở cuốn sổ từ vựng cổ văn, sau lưng vẫn không ngớt những lời xì xầm, cứ thế cho đến giờ sinh hoạt đầu buổi.
“Nào, điểm danh hôm nay nhé~. Các em báo cho cô những bạn vắng mặt hôm nay đi~”
Kanna bắt đầu buổi sinh hoạt như thường lệ.
Học sinh báo cho Kanna những người vắng mặt.
“Chỉ có từng đó bạn vắng thôi à~?”
Với thái độ uể oải thường thấy, Kanna điểm danh xong, rồi liếc nhanh về phía bàn của Akaishi.
“……”
Xác nhận sự có mặt của Akaishi, vẻ mặt Kanna hơi giãn ra một chút, khẽ nở một nụ cười.
“Vậy buổi sinh hoạt kết thúc nhé~, các em cố gắng học hành nha~”
Nói xong, Kanna lại ung dung trở về phòng giáo viên.
“…………”
Akaishi chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu soạn sách vở chuẩn bị cho tiết học.
Các tiết học buổi sáng trôi qua một cách suôn sẻ, rồi giờ nghỉ trưa cũng đến.
Akaishi cầm hộp cơm của mình, đi đến chỗ Suda.
Đó là vì cậu muốn thoát khỏi bầu không khí nặng nề, ngột ngạt của lớp học này càng sớm càng tốt.
Cậu rảo bước thật nhanh ra khỏi lớp, hướng về phía lớp 4.
“Yo, Yuu!”
Suda đang đợi Akaishi ở hành lang trước cửa lớp 4.
“…………”
Akaishi đứng sóng bước Suda với vẻ mặt nhẹ nhõm, khẽ thở phào một hơi.
Cậu đã lo lắng rằng có lẽ vì chuyện nghỉ học hay việc xen giữa những ngày nghỉ mà thái độ của Suda đối với mình sẽ thay đổi, nhưng không hề có chuyện đó.
“Hoa anh đào cũng sắp rụng hết rồi, chắc giờ này cũng chẳng còn mấy ai lượn lờ đâu nhỉ……”
Suda vừa thong thả bước đi, vừa bâng quơ nói vậy.
Nghe như một lời quan tâm ngầm của Suda rằng, chắc người cũng đã vãn rồi nên không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác đến thế đâu.
Vì chuyện hôm trước, Akaishi không chỉ gây sự với lớp 2, mà còn buông lời cay độc với cả học sinh các lớp bên cạnh.
Tiếng xấu của Akaishi đã lan rộng khắp trường, và ít nhất là trong cùng khối, rất nhiều học sinh đều tránh mặt cậu.
Akaishi nhìn Suda, rồi từ tốn cất lời.
“Tou, mày ở cùng tao…………”
“Không vấn đề gì đâu.”
Mới nói được nửa lời, Suda đã buột miệng đáp ngay không chút đắn đo.
“Chắc chắn là không vấn đề gì rồi, đúng không? Yuu, nếu sau này tao có gặp phải chuyện gì phiền phức, chẳng lẽ mày sẽ bỏ chạy khỏi tớ ngay sao?”
“…………Làm gì có.”
Đoán được Akaishi định nói gì, Suda nói tiếp.
“Vậy thì làm sao tao lại tránh mặt mày rồi bỏ chạy hay bỏ mặc mày được chứ?”
“…………Vậy à.”
Lòng Akaishi ngập tràn những cảm xúc hỗn độn, từ áy náy cho đến sự quan tâm, chút gì đó ngổn ngang.
Thiện ý của Suda, vẫn không hề thay đổi.
Akaishi quay sang Suda, mở lời.
“Vậy thì, sau này nếu mày có gặp phải nguy hiểm gì, tao sẽ bỏ chạy đấy.”
Akaishi toe toét cười đầy tinh quái với Suda, rồi nhanh chân chạy xuống cầu thang.
“Đồ…… Đồ ngốc, Yuu nhà mày!”
Suda cũng vội vàng, cuống quýt đuổi theo Akaishi.
Akaishi và Suda vừa cười đùa với nhau, vừa rượt đuổi cười vang, tíu tít chạy xuống cầu thang như mọi khi.
“…………”
“…………”
Akaishi và Suda đã đến khu vườn quen thuộc, một khoảng sân trong giờ đã vắng người hẳn.
Đúng như Suda nói, trong sân giữa giờ chỉ còn lác đác vài người. Chỉ còn lại những học sinh vẫn thường dùng sân giữa làm nơi ăn trưa, vài tốp học sinh quen mặt vẫn hay ra đây ăn trưa.
Do ngày nghỉ trời mưa, cây anh đào đã trút gần hết hoa.
“Đúng là một lũ bạc bẽo.”
“Là vì hoa anh đào rụng rồi thì người ta cạn hứng luôn sao?”
Trước câu nói lẩm bẩm của Akaishi, Suda đã hỏi.
“Chỉ lúc hoa anh đào còn nở, rực rỡ khoe sắc thì người ta mới xúm vào săn đón, đến khi hoa rụng rồi thì lại thế này đây, hoa vừa úa tàn là bị lãng quên. Cũng giống như xã hội loài người vậy.”
“Lại cái giọng Akaishi rồi đấy! Mà này, thưởng hoa thì vốn là thế còn gì?”
“Với cây anh đào không còn hoa, bọn họ chẳng còn chút hứng thú, chẳng còn đoái hoài gì đến gốc anh đào trụi hoa nữa rồi.”
“Này này này, Yuu. Mày thử nghĩ thế này xem? Khi hoa anh đào nở rộ nhất, bung tỏa rực rỡ nhất để mời gọi mọi người, thì mọi người sẽ kéo đến. Đúng là thuyền thuận theo dòng nước, thuận theo tự nhiên, phải không? Rồi đến khi nó vào ‘giai đoạn nạp năng lượng’, kỳ dưỡng sức, không muốn ai thấy bộ dạng này, chẳng muốn ai ngắm nghía! thì mọi người cũng hiểu ý, cũng thật ý tứ mà không nhìn đến, chẳng ngó ngàng tới nữa. Đúng vậy, tức là mối quan hệ cung và cầu đã được thiết lập, đó chính là sự cân bằng hoàn mỹ giữa cung và cầu đấy chứ.”
“Ra vậy……?”
“Với lại, chẳng phải Yuu cũng chỉ đi ngắm hoa với tao vào đúng mùa hoa nở rộ thôi sao.”
“Không còn gì để phản bác. Cứng họng luôn.”
Suda vênh mặt nói.
Về cơ bản, Akaishi và Suda là hai con người có tư tưởng hoàn toàn trái ngược, ý kiến thường xuyên bất đồng, nhưng cả Akaishi lẫn Suda đều đủ độ lượng, phóng khoáng và thoải mái để chấp nhận sự khác biệt đó.
“Hai cậu đang nói chuyện ngớ ngẩn, tào lao đấy à.”
“……?”
Một giọng nữ cất lên, chen ngang vào cuộc trò chuyện của Akaishi và Suda.
Có chuyện gì vậy, cả hai cùng quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói.
“Đến cả lúc quay lại, ngoảnh đầu lại cũng giống hệt nhau, cũng đồng loạt thế cơ đấy. Ngạc nhiên thật.”
Takanashi, tay cầm hộp cơm bento của mình, đang đứng ở đó.


4 Bình luận