Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 41: Tâm tư của Rinoa

6 Bình luận - Độ dài: 1,386 từ - Cập nhật:

Như những gì Shinomiya-san đã nói trước đó, buổi chụp hình lần này được thực hiện ở khắp nơi trong nhà, từ phòng khách, ghế sofa, bếp, cho tới cả phòng thay đồ và phòng tắm. Và vì có sợi xích nối giữa tôi và cô ấy, mỗi lần Shinomiya-san dẫn tôi đi từ chỗ này sang chỗ khác, trông cứ như một quý tộc quyền quý tham nhũng đang dắt theo người hầu của mình trong trạng thái không mấy đúng đắn đi dạo quanh nhà vậy.

"Trông có hơi phản cảm một chút, nhưng… hay là tiếp theo mình chụp trên bàn ăn nhé?"

Sau khi kết thúc cảnh chụp trong phòng tắm và quay lại phòng khách, Shinomiya-san đặt chân lên ghế rồi định trèo lên bàn ăn, nơi cô ấy vẫn thường ngồi dùng bữa. Dù tôi nghĩ ít ra cô ấy cũng nên do dự chút đỉnh, nhưng tôi lập tức lên tiếng:

"Dừng lại một chút. Tớ muốn chụp cảnh cậu đang chuẩn bị leo lên bàn ấy. Quay lưng lại phía tớ, chống tay lên bàn rồi ngoảnh mặt lại."

"Tớ hiểu rồi. Lần sau, thay vì dùng lời thì Anno-kun hãy giật nhẹ sợi xích để ra hiệu nhé?"

Shinomiya-san khẽ cười, nụ cười đầy bí ẩn hiện lên nơi khóe môi. Tôi thì chỉ biết thầm thở dài trong lòng Cái đó ai mà làm nổi chứ, rồi lặng lẽ giơ máy ảnh lên.

Trước đây khi chụp với bộ đồ bơi, tôi chủ yếu tập trung vào góc chính diện nên ít chú ý đến phần lưng. Nhưng giờ đây, từ sống lưng cong mượt cho đến vòng hông quyến rũ của Shinomiya-san, tất cả hiện lên như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Với thiết kế vai trần gần như hoàn toàn, tấm lưng ấy giờ đây càng trở nên nổi bật, vượt qua cả ranh giới của vẻ đẹp đơn thuần.

Mỗi khi tiếng máy ảnh vang lên tách, tách, Shinomiya-san lại khẽ thay đổi dáng, biểu cảm, hướng ánh mắt. Có khi tôi thử giật nhẹ sợi xích để tạo phản ứng bất ngờ, mong ghi lại được những khoảnh khắc tự nhiên nhất…

"…Ah…"

Cô ấy khẽ thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên lẫn ngây ngất. Tư thế hơi chệch đi, ngực khẽ rung lên, tấm lưng uốn cong như thể vừa trải qua một cảm giác tột đỉnh. Tôi gần như bất giác liên tục bấm máy, như bị mê hoặc bởi từng chuyển động.

"…Tớ muốn được tự do…"

Đúng lúc tôi hạ máy ảnh xuống, Shinomiya-san khẽ thì thầm. Rồi không ngồi lên bàn nữa, cô ấy quay người bước về phía cầu thang.

"Tự do khỏi điều gì?" tôi hỏi khi đưa máy về phía tấm lưng cô ấy. Shinomiya-san khựng lại bên bức tường cạnh cầu thang, rồi tôi vòng lên trước để nhìn biểu cảm trên gương mặt ấy.

"Khỏi ngôi nhà này… Tớ muốn được tự do khỏi nơi này…"

Biểu cảm như sắp bật khóc của Shinomiya-san khiến tôi không khỏi nín thở. Nhưng dù vậy, gương mặt đó vẫn quá đẹp để không bấm máy. Cô ấy tiếp tục bước lên cầu thang chậm rãi, vừa đi vừa nói trong nghẹn ngào:

"Từ trước tới nay, tớ luôn sống theo những gì cha mẹ yêu cầu. Nhưng tớ muốn thử sống tự do, dù chỉ một chút… chỉ một chút thôi cũng được…"

Tôi vội chuyển chế độ máy ảnh sang quay video, rồi hỏi:

"Lý do gì khiến cậu bắt đầu có suy nghĩ đó?"

"Như cậu cũng biết, tớ có một người chị hơn nhiều tuổi… Chị ấy là Alice onee-chan rất mạnh mẽ, luôn kiên định theo đuổi điều mình muốn, khác hẳn tớ."

Shinomiya-san siết tay, khẽ cắn môi.

"Tớ vừa ngưỡng mộ chị ấy… vừa ghét chị ấy."

"Ghét sao?"

Tôi hỏi lại, bởi hai cảm xúc đó vốn đối lập nhau. Shinomiya-san không trả lời ngay, cô ấy khẽ mím môi.

Cha cô ấy là giáo sư tại một trường đại học y, mẹ là người sáng lập và điều hành một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng. Chỉ cần nghĩ đến áp lực kỳ vọng từ họ thôi cũng đủ khiến người khác rùng mình.

"Chắc chị tớ không chịu nổi áp lực đó… hoặc thấy phiền phức, nên khi lên đại học đã rời khỏi nhà. Không một lời báo trước…"

"Tớ hiểu rồi…"

"Rồi từ lúc đó, mọi kỳ vọng của bố mẹ đều đổ dồn hết lên tớ, đứa con gái thứ hai. Và thế là… Rinoa Shinomiya này ra đời."

Cô ấy nói với vẻ chua chát, đôi lông mày rủ xuống, ánh mắt vô định. Cảm giác như cô đang tự gọi mình là một con robot được lập trình sẵn bởi cha mẹ, chứ không phải con người.

"Một ngày nọ, tớ tình cờ thấy chị ấy trên tạp chí. Tớ biết chị ấy bắt đầu làm người mẫu, nhưng đó là lần đầu tớ thấy tận mắt…"

Theo lời cô kể, dù không trả lời tin nhắn của chị, nhưng thư vẫn được gửi đều đặn. Cô ấy vô tình thấy một số tạp chí mà chị xuất hiện. Điều đó chứng tỏ Alice thực sự đã trở thành một ngôi sao.

"Chị ấy cười rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào tớ từng thấy… Như thể đang toả sáng rực rỡ trong thế giới riêng của mình…"

Một nụ cười tự do, rạng ngời khác hẳn với sự gò bó nơi đây. Đó chính là khoảnh khắc khiến Shinomiya-san cảm thấy:

"Tớ cũng muốn như chị ấy… Ít nhất, trong những bức ảnh, tớ muốn được sống là chính mình."

"…Thật nhẹ nhõm. Tớ nghĩ mình đã đúng… hai người là những chị em yêu thương nhau."

"Ý cậu là gì?"

"Tớ nghĩ… chị cậu cũng yêu cậu rất nhiều. Chắc chị ấy cũng thấy có lỗi khi để cậu phải gánh vác mọi thứ. Nên dù không nói ra, hai người đều nghĩ cho nhau đấy thôi."

Những điều Shinomiya-san chia sẻ không khác gì với những gì Alice-san đã nói với tôi. Chị ấy luôn day dứt, còn cậu ấy thì luôn ngưỡng mộ. Chỉ vì không thể nói thành lời, khoảng cách giữa hai người mới dần lớn lên. Chỉ có vậy.

"…Chị ấy sẽ tha thứ cho tớ chứ? Dù tớ đã làm ngơ, đã nói những lời rất tệ…"

"Tớ tin là sẽ. Một người chị như Alice-san, yêu em gái mình đến mức phải nhờ tớ tìm hiểu cuộc sống học đường của em gái mình, chắc chắn sẽ tha thứ."

Chắc chắn chị ấy sẽ vui mừng đến rơi nước mắt nếu nhận được tin nhắn từ cô em gái mà mình vẫn luôn mong chờ.

"Và cuối cùng thì tớ cũng hiểu 'con người mình chưa từng biết đến' mà cậu từng nhắc đến là gì. Đó là một Rinoa tự do, không gò bó, được là chính mình."

"Um… Tớ cũng hiểu rồi. Chắc chắn là vậy…"

"Chỉ là… nếu cậu tự chụp mấy tấm đó thì còn hiểu được, nhưng lựa chọn ăn mặc kiểu đó thì… hơi quá đấy?"

"Chuyện đó là do Anno-kun tự dưng đi ngang qua, chứ tớ đâu ngờ bị chụp lén!"

"Tớ biết, tớ xin lỗi. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không được làm mấy chuyện đó ở trường nữa nhé?"

"Tớ biết rồi… Vì giờ tớ đã có Anno-kun bên cạnh rồi."

Shinomiya-san siết nhẹ sợi xích, ánh mắt tinh nghịch, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa táo bạo khiến tôi không thể rời mắt. Tôi vội đưa máy ảnh lên chụp thêm.

"Vậy nên… ít nhất trong những lúc tớ chụp ảnh, cậu hãy cứ tự do đi. Hãy cho tớ thấy con người cậu thực sự. Vì thế nên…"

Cậu được tự do rồi. Tôi thầm nghĩ như vậy, rồi tháo chiếc vòng cổ khỏi cổ cô ấy. Buông sợi xích ra.

Tôi đã giải thoát cho cô ấy.

"Cảm ơn cậu, Anno-kun."

Shinomiya-san mỉm cười, nước mắt khẽ ngân nơi khóe mắt. Nụ cười ấy… là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy trên gương mặt cô ấy.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Nó vừa cảm động mà nó vừa lứng lứng tdn ấy. Ôi não t
Xem thêm
Kiểu tôi vừa nứng nhưng cũng muốn hạnh phúc à🐧
Xem thêm
Bộ này nứg TDN ý
Xem thêm
Sếch th
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm