Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 31: Thay đồ trực tiếp

6 Bình luận - Độ dài: 1,376 từ - Cập nhật:

"Hiểu rồi." Tôi nghe thấy tiếng cô ấy khẽ thì thầm, rồi bắt đầu quay video bằng điều khiển từ xa.

Liệu cô ấy sẽ bắt đầu từ áo sơ mi? Hay từ váy? Bình thường khi ở nhà, Shinomiya-san sẽ thay đồ theo cách nào? Để ghi lại tất cả, tôi giơ máy ảnh lên.

"……"

Chậm rãi, Shinomiya-san đưa tay chạm vào bộ đồng phục.

Thứ đầu tiên cô tháo ra là chiếc ruy băng trước ngực.

"Ừ, cũng hợp lý." Tôi nghĩ, rồi bấm liên tục ghi lại khoảnh khắc chiếc ruy băng trượt xuống và rơi nhẹ xuống sàn.

Một cách mượt mà, tự nhiên, Shinomiya-san nhẹ nhàng kéo khóa váy xuống. Âm thanh kim loại vang lên "zíííí" nghe như bị khuếch đại lên vài lần. Chỉ tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra cũng đủ khiến miệng tôi khô khốc.

Cô ấy bắt đầu tụt váy. Từng chút một, kéo xuống khỏi hông và rút chân ra. Một hành động tưởng như bình thường mà lại quyến rũ kỳ lạ.

Đôi chân dài, thon thả và đẹp không tì vết. Chiếc quần lót lộ ra mang sắc hồng như hoa anh đào nở rộ trái mùa. Vừa thanh nhã, vừa thuần khiết. Quá đỗi phù hợp với cô ấy.

Trong khi trái tim tôi đập thình thịch liên hồi, Shinomiya-san vẫn bình thản cởi từng nút áo sơ mi, từng cái một, thật chậm rãi.

Dù biết rõ đây là buổi chụp hình, nhưng kỳ vọng và cảm giác tội lỗi trào dâng khiến ngực tôi nghẹn lại. Tôi tự nhủ phải giữ tay thật vững, không được run.

"Muốn tớ cởi nhanh hơn không?"

Âm thanh thì thầm đó vang lên đúng lúc môi cô nhếch thành một nụ cười mê hoặc, rồi nhẹ nhàng để chiếc áo trượt khỏi vai.

Làn da trắng ngần như tuyết đầu mùa. Bộ nội y cùng tông với quần lót, được trang trí bằng họa tiết hoa anh đào mong manh. Chúng ôm lấy bầu ngực đầy đặn, căng tròn đầy hấp dẫn. Dù đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy cảnh này, nhịp tim tôi vẫn tăng vọt như lần đầu tiên.

Trái tim đập mạnh đến mức đau nhói. Tôi cố mở miệng tìm lấy oxy, nhưng lại không nhớ nổi phải hít thở ra sao. Dẫu vậy, tôi vẫn tiếp tục ghi lại khoảnh khắc ấy qua ống kính một cách trung thành và đầy khao khát.

Cứ như thể cô đã biết trước phản ứng của tôi, Shinomiya-san khẽ xoay người, nhìn thẳng về phía khe cửa.

"….Hả!?"

Ánh mắt của Shinomiya-san, kèm theo nụ cười gợi cảm chạm phải mắt tôi qua ống ngắm, khiến tôi hoảng hốt đến mức ngã ngồi xuống sàn.

Đây là diễn xuất. Chỉ là diễn lại kịch bản đã được lên ý tưởng từ trước. Tôi biết rõ điều đó. Vậy mà tại sao tôi lại phản ứng như thể mình vừa bị bắt quả tang đang rình trộm thật?

"Nếu đã nhìn rồi, thì cậu có thể tiến lại gần hơn một chút cũng được đấy? Hay là... điều cậu thực sự muốn xem không phải là cảnh tớ thay đồ mà là... đồ lót của tớ thì đúng hơn?"

Vừa nói, Shinomiya-san vừa bò về phía tôi trong tư thế bốn chân, trông như một con mèo đầy khiêu khích. Bầu ngực đầy đặn được nội y ôm gọn khẽ rung rinh trong ống kính.

Chỉ cần đưa tay ra một chút là có thể chạm vào. Dù qua ống kính, tôi vẫn cảm nhận được hương thơm ngọt ngào và sức hấp dẫn ngập tràn.

"…Đ-được rồi! Phân cảnh cởi đồng phục thế là đủ rồi! Chuyển cảnh tiếp theo thôi!"

Vừa cố xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi vội đứng bật dậy, xoay người đi và ngắt video bằng điện thoại. Chỉ cần chậm vài giây nữa thôi là lý trí tôi có lẽ đã sụp đổ rồi.

"Hiểu rồi. Tiếp theo là tớ mặc đồ vào là được, đúng không?"

"Ừ thì... đúng là vậy. Nhưng vì cậu đã phát hiện ra mình bị nhìn lén nên bố cục cảnh quay sẽ phải thay đổi một chút..."

Kịch bản ban đầu là: sau khi thay đồ, cô ấy tình cờ phát hiện ra có người đang rình. Đoạn này rất ổn. Nhưng việc Shinomiya-san bò tới trong tư thế bốn chân thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Nhìn cô ấy khi đó giống hệt một con báo cái đã bắt được con mồi, vừa đẹp vừa nguy hiểm. Dù thế, ảnh chụp được vẫn cực kỳ xuất sắc.

Tuy nhiên, để tiếp tục quay theo kiểu nhìn trộm từ hành lang như trước thì hơi gượng ép.

"Vậy thì... sao cậu không vào phòng chụp luôn?"

Cô nghiêng đầu như thể điều đó là lẽ đương nhiên, không hiểu vì sao tôi lại phải lăn tăn. Trước khi tôi kịp đáp lại, cô đã tiếp tục:

"Một cô gái phát hiện ra mình bị nhìn lén, thay vì la mắng lại kéo cậu con trai vào phòng. Rồi trước mặt cậu ta đang thở dốc vì kích động, cô bắt đầu mặc đồ một cách từ tốn. Nghe hoàn hảo chưa?"

"...Chắc... chắc là vậy."

Đúng là không có gì để phản bác. Một cách khéo léo, cô ấy đã biến cú kịch bản này ngoài kế hoạch thành phần hoàn chỉnh của cốt truyện. Nếu có điều gì đáng lo thì đó là... cô ấy có thể sẽ cố tình mặc đồ thật chậm để tiếp tục trêu chọc tôi.

"Vậy thì quyết định rồi nhé. Nào, mau vào đây!"

"Đ-đừng kéo! Cho tớ chút thời gian chuẩn bị tâm lý đã!"

Bị Shinomiya-san kéo tay lôi đi, tôi bị đưa vào phòng trước khi kịp định thần. Cô chỉ xuống sàn, ngay cạnh giường, bảo tôi ngồi vào đó.

Làm theo chỉ dẫn, tôi ngồi xuống bằng hai đầu gối, thì lập tức bị ánh mắt Shinomiya-san từ trên cao nhìn xuống, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý. Tôi có cảm giác mình như một bị cáo đang chờ tuyên án.

"Fufu. Sao lại ngồi quỳ thế kia? Với tư thế đó, chẳng phải sẽ khó chụp ảnh hơn sao?"

Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng Shinomiya-san khoanh tay dưới ngực, khiến vòng một càng thêm nổi bật. Trong bộ nội y gợi cảm ấy, tôi thực sự không biết nên nhìn đi đâu.

"T-tớ chỉ cảm thấy… hình như mình nên ngồi vậy…"

"A! Hay là… lẽ nào…" Cô ấy bỗng đưa mắt nhìn xuống bụng tôi, rồi cúi sát người thì thầm bên tai:

"Chẳng lẽ… vì nhìn thấy cơ thể của tớ mà cậu hưng phấn sao?"

"………..!?!?"

Một cú đánh thẳng vào điểm yếu! Tôi há hốc mồm không thốt nên lời.

Shinomiya-san đúng là tiểu ác ma. Cô ấy không nói "nội y" mà nói "cơ thể" chính vì thế mới càng khó chịu đựng. Tôi lùi lại bản năng, nhưng sau lưng là bức tường, không còn đường thoát. Tưởng chừng mọi thứ đến đây là hết... thì Shinomiya-san lại bất ngờ rút lui, mỉm cười tinh nghịch.

"Tó thấy nhẹ nhõm vì cậu đúng là con trai đấy."

"H-Hả?"

"Nghĩa là… tớ đã khiến cậu thực sự hưng phấn, đúng không? Nhờ vậy mà tớ không bị mất tự tin."

Nói rồi, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, đầy vui sướng.

Dù đây đã là lần thứ tư tôi thấy làn da của Shinomiya-san kể từ vụ trong phòng học trống, nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn chẳng nhận ra mỗi lần như vậy là tôi đều phải vật lộn để giữ lấy chút lý trí còn sót lại.

"Fufu. Vậy thì, trước khi cậu hết hưng phấn, chúng ta cùng bắt đầu phần hai nhé. Nào, giơ máy lên đi."

"À… Ừ. Biết rồi…"

Tôi thở dài, thừa nhận rằng cả tiết tấu lẫn quyền chủ động của buổi chụp giờ đều nằm trong tay Shinomiya-san. Tôi cầm lại máy ảnh và mở lại camera quay trong tủ quần áo từ điện thoại.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

TRANS
Tfnc
Xem thêm
Tưởng đọc truyện H trá hình:))))
Xem thêm
Moẹ, đọc truyện ko mà nắng hết cả cực:))
Xem thêm
Đọc xong tôi phải đi làm ngay một quả lọ 🐧
Xem thêm
Moẹ đọc gây nứg thế nhể ,làm của lọ phát
Xem thêm
calm down bro💀💀
Xem thêm