Ngồi trên chiếc sofa siêu mềm trong phòng khách rộng gấp đôi nhà mình, tôi cảm thấy có phần không thoải mái. Thế rồi, tôi hỏi điều mà mình đã thắc mắc từ lúc hai đứa gặp nhau.
"Này, Shinomiya-san. Tớ muốn hỏi từ nãy rồi… sao cậu lại mặc đồng phục vậy?"
Buổi chụp hình đầu tiên là kiểu học nhóm nên mặc đồng phục là hợp lý. Nhưng ý tưởng lần này là “Ngày nghỉ, mời cậu bạn cùng lớp mà mình để ý tới nhà chơi, hai người cùng uống trà, rồi bầu không khí dần trở nên ngọt ngào…” vậy mà mặc đồng phục thì có vẻ hơi sai sai?
"À, tại vì mình sắp thay đồ mà. Bộ đồ hôm nay mình mặc để chụp hình là lần đầu tiên mặc, nên ra ngoài thì ngại lắm…"
Vừa nói, Shinomiya-san vừa đưa cho tôi ly trà Rooibos rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh. Khoảng cách gần đến mức vai hai đứa gần như chạm vào nhau, mùi hương dịu nhẹ thoảng qua khiến tôi hơi căng thẳng.
"R-ra vậy à?"
Bộ đồ mà ngại không dám mặc ra ngoài là kiểu gì vậy trời, tôi tự hỏi trong đầu. Lẽ nào còn vượt cả bộ đồ bơi thi đấu lần trước? Nếu vậy thì cũng muốn xem thử đấy… nhưng mà.
"Thật ra thì… mình vẫn còn chút luyến tiếc, hay nói sao nhỉ… dù sao cũng muốn cậu chụp lại cảnh đó…"
"Cảnh đó là…?"
"Chứ còn gì nữa. Cảnh tớ thay đồ đó."
"Đừng bắt mình phải nói ra chứ…" cô nàng chu môi như đang dỗi.
Tôi thì chỉ biết nhún vai thở dài.
Vậy là cô ấy vẫn chưa bỏ ý định đó sao? Hay nói đúng hơn, cô nàng này thực sự muốn bị chụp lại lúc đang thay đồ đến mức này à? Mức độ này không còn gọi là luyến tiếc nữa mà gần như là cố chấp rồi ấy.
"Ý tưởng là: mời cậu bạn mà mình thích đến nhà, chuẩn bị mặc bộ đồ lần đầu tiên mặc. Lúc đó, cánh cửa phòng vô tình để mở, cậu ấy thấy cảnh mình đang thay đồ… Một tình huống như vậy đấy. Thấy sao?"
"Thấy sao là sao chứ…"
Việc có thêm khung hình ngoài dự kiến không hẳn là điều xấu. Nếu từ đó có thể tạo ra một câu chuyện thì lại càng tốt. Nhưng đó là nói khi làm nhiếp ảnh chuyên nghiệp thôi. Chứ chụp cảnh bạn nữ cùng lớp đang thay đồ thì… tôi thật sự không thể.
Có lẽ thấy được sự giằng xé trong tôi, Shinomiya-san nhếch môi cười rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ghé sát tai thì thầm:
"Thật sự cậu không muốn chụp sao? Một cô gái cố ý để hé cửa, chờ được cậu bạn nhìn lén. Cậu không tò mò xem vẻ mặt cô ấy lúc đó sẽ như thế nào à?"
"…Khỉ thật."
Trong đầu tôi đồng thời bật lên hai ý nghĩ: "Đúng là nhỏ tiểu ác ma" và "Không chừng cô ta là thiên tài thật".
Khi bị nhìn lén đúng như kế hoạch, Shinomiya-san sẽ thể hiện biểu cảm gì? Chính vì không tưởng tượng ra nên tôi lại càng muốn chụp lại.
"Đ-được rồi…"
Tôi không thể cưỡng lại bản năng. Chỉ cần có một chút xíu mong muốn chụp khoảnh khắc đó, là tôi đã thua rồi.
"Fufu. Mình tin là Anno-kun sẽ nói vậy mà. Cảm ơn cậu nhé."
Nói rồi, Shinomiya-san hơi nghiêng người tránh ra, gương mặt trông rạng rỡ như thật sự vui vẻ. Có vẻ như hôm nay tôi sẽ bị cô ấy dắt mũi từ đầu tới cuối mất. Mà đáng ngại là… tôi lại không ghét chuyện đó. Thậm chí còn thấy vui nữa cơ. Đầu tôi chắc có vấn đề rồi.
"Thật sự, Anno-kun dễ lộ cảm xúc ghê. Chính vì vậy mà mình thấy cậu đáng yêu lắm."
"Này… đừng nói mấy lời như 'thấy thích' tùy tiện vậy. Có người hiểu nhầm thì phiền lắm đấy."
"Nhỡ người ta hiểu nhầm thì cũng đâu sao? Nếu mình nói vậy thì cậu tính sao?"
Shinomiya-san đứng dậy rồi nhẹ nhàng buông ra câu đó như thể không có gì quan trọng. Tôi suýt kêu toáng lên nhưng kịp dừng lại. Biết rồi, đây cũng là một cái bẫy khác để trêu tôi thôi. Nếu mắc mưu, tôi sẽ lại rơi vào tình trạng như hồi đang đi tàu lúc nãy.
Nên tốt nhất là im lặng.
Tôi muốn nói cho mấy người trong fanclub của Shinomiya Rinoa biết: "Công chúa các cậu đang mê đắm là một tiểu ác ma chuyên lật tung trái tim trai tân đấy."
"Giờ thì Anno-kun cũng bị trêu đủ rồi nhỉ, mình nghĩ đã đến lúc di chuyển tới nơi chụp hôm nay. Đi theo mình nhé."
"Di chuyển? Tới đâu?"
"Hở? Tất nhiên là phòng mình rồi."
Cô ấy lại buông lời nhẹ tênh như thế.
Phải thôi. Nhưng dù hiểu là lẽ tất nhiên, tôi vẫn không khỏi thấy lúng túng khi sắp bước vào phòng riêng của Shinomiya-san, nơi thiêng liêng cũng như vùng cấm.
"T-tớ… có thể vào thật sao? Một đứa như tớ, được vào phòng Shinomiya-san á?"
"Dĩ nhiên rồi. Với lại, mình cũng đã nói rồi mà, đúng không? Là… mình có cảm giác sẽ trao đi rất nhiều 'lần đầu tiên' cho Anno-kun. Cậu hiểu ý mình không?"
"N-nghĩa là… người đầu tiên vào phòng Shinomiya-san là tớ sao?"
"Muốn nói vậy cũng được, nhưng thật ra thì chưa hẳn. Người đầu tiên được vào phòng mình với tư cách bạn bè thì là Anno-kun đấy."
Sửa lại vậy thôi mà nghe cũng có khác biệt lớn đấy, câu nói đó làm tôi có chút chạnh lòng. Thì ra với cô ấy, đến một người bạn thực sự cũng chẳng có.
"Nè, đừng đứng đực ra nữa, đi thôi! Trước khi chụp thì còn phải chỉnh máy ảnh, căn góc hở của cánh cửa… còn khối việc phải làm nữa!"
Vừa nói, Shinomiya-san vừa nắm lấy tay tôi và dẫn đi.
Nhà Shinomiya là biệt thự hai tầng có vườn. Dù không có hồ bơi nhưng vẫn nổi bật hẳn trong khu nhà giàu này.
Phòng riêng của cô ấy nằm ở tầng hai. Chúng tôi leo cầu thang, đoạn đường ngắn từ phòng khách lên đó lại không ai nói với ai câu nào.
Vào một ngày nghỉ, trong ngôi nhà yên tĩnh vắng bóng người, tôi cứ tưởng tim mình đập thình thịch vang cả không gian. Mồ hôi tay bắt đầu rịn ra. Tôi thầm cầu mong Shinomiya-san không phát hiện mình đang run. Nhưng khi nhìn vào lưng cô ấy, tôi thấy tai và cổ cô ấy cũng đang đỏ ửng cả lên.
"Tới nơi rồi! Đây là phòng của tớ đấy!"


5 Bình luận
nứngvc,tà dăm quá,nhanh để seg