Công chúa của trường, ngư...
雨音恵 Yukimi Yayuge
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 12: Tớ không thể lấy chồng nữa rồi!

8 Bình luận - Độ dài: 973 từ - Cập nhật:

Sau khoảng mười phút chờ đợi trong lúc xem lại những bức ảnh vừa chụp, Shinomiya-san quay trở lại phòng khách với vẻ hơi áy náy sau khi đã chỉnh trang phục lại.

"Xin lỗi vì để cậu đợi…"

"Cậu vất vả rồi. Cảm giác lần đầu chụp ảnh thế nào?"

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, nói chuyện như thể không có chuyện gì xảy ra. Shinomiya-san, với đôi vai hơi rũ xuống, ngồi xuống ghế.

"…..Tớ thấy…"

Cô ấy khẽ lẩm bẩm, mắt nhìn xuống.

"Hở? Cậu vừa nói gì cơ?"

"Tớ thấy rất vui… Trong lúc Anno-kun hướng ống kính về phía tớ, tớ cảm giác như… mình không còn là bản thân nữa."

Shinomiya-san ngẩng mặt lên và nở một nụ cười mơ màng, pha chút nguy hiểm như thể đang đắm chìm trong cảm xúc thăng hoa.

"Chính tớ cũng ngạc nhiên. Tớ còn chẳng nhận ra mình đã tự cởi áo, rồi chạm vào váy…”

"Tớ cũng bất ngờ đấy. Nhưng tớ nghĩ, Shinomiya-san lúc đó thực sự là một phiên bản mà chưa ai từng thấy trước đây. Đây là minh chứng cho điều đó."

Tôi điều khiển máy ảnh, cho cô ấy xem tấm mà tôi cho là đẹp nhất trong số hàng loạt bức đã chụp, một khoảnh khắc cô ấy nằm trên giường với ánh mắt đầy mê hoặc.

"Đây là… tớ thật sao? Thật đấy à…?"

"Ừm. Không nghi ngờ gì nữa, người trong ảnh là Shinomiya Rinoa, chính cậu đấy."

Vừa nói, Shinomiya-san vừa vui vẻ lướt xem các bức ảnh khác.

"Thấy sao? Cậu có cảm nhận được một khía cạnh bản thân mà mình chưa từng biết không?"

"Ừm… Những bức ảnh này hoàn toàn không giống tớ. Tớ chưa từng nghĩ sẽ để lộ nhiều da thịt như vậy. Cứ như kiểu tớ đang cố tình khoe đồ lót cho Anno-kun xem ấy… Xấu hổ chết mất."

"Mà này, lúc nãy cậu có nói đã chuẩn bị đặc biệt cho ngày hôm nay…"

"Tớ thật sự đã nói thế như sao!? Anno-kun, làm ơn quên hết những gì tớ nói trong lúc chụp đi! Ngay bây giờ! Càng sớm càng tốt!!"

Tôi vừa định xác nhận lại một chút thì Shinomiya-san đã đập tay xuống bàn, mặt đỏ bừng và hét lên.

"Ư-Um! Tớ sẽ cố hết sức để quên! Ít nhất thì tớ hứa sẽ không kể chuyện hôm nay cho bất kỳ ai."

"Tất nhiên là vậy rồi! Đây là hợp đồng tuyệt mật giữa tớ với Anno-kun đấy! Cậu không được nói với ai đâu đó!"

Sau khi bị nhắc nhở rằng đây là bí mật tuyệt đối, tôi chỉ biết gật đầu như cái máy. Nếu fan club mà biết tôi đã mời Shinomiya-san đến nhà, rồi chụp vô số bức ảnh cô ấy bán khỏa thân trong bộ đồng phục, thì chắc tôi không sống nổi đến sáng mai.

"Phù… Dù sao thì, Anno-kun, bao giờ chúng ta có buổi chụp ảnh tiếp theo đây?"

"…Hả? Tớ tưởng hôm nay là xong rồi chứ?"

Shinomiya-san lẽ ra đã có được những tấm ảnh "gợi cảm" và "một phần bản thân chưa từng biết đến" như cô ấy muốn. Vậy mà cô ấy vẫn muốn tiếp tục?

"Tất nhiên. Làm sao chỉ với một lần là tớ có thể hiểu hết được khía cạnh mới mẻ của mình cơ chứ?"

"Ừm… nói cũng có lý."

"Vậy thì buổi chụp ảnh vẫn tiếp tục nhé! Và đừng tưởng chỉ vì hôm nay vui hay ảnh đẹp mà tớ mới nói thế nha!"

"…Là nhiếp ảnh gia thì tớ rất vui khi nghe vậy."

Dù lời nói và ý định của cô ấy hơi trái ngược, nhưng vạch trần điều đó thì không hay ho gì. Hơn nữa, thật lòng mà nói, tôi cũng đang thấy phấn khích khi nghĩ đến việc sẽ lại được chụp Shinomiya-san.

"Vậy chúng ta bàn về buổi chụp ảnh tiếp theo ngay luôn nhé! Theo cậu thì nên chụp theo kịch bản nào? Tớ đang nghĩ đến chụp trong đồ bơi! Mà không phải đồ bơi bình thường đâu nha…."

"Được rồi được rồi, nhưng trước hết bình tĩnh lại chút đã? Có một việc chúng ta cần làm trước khi đến buổi sau."

Tôi cố dỗ dành Shinomiya-san đang nói không kịp thở vì phấn khích. Tôi hiểu cảm xúc đó, thật lòng tôi cũng muốn lên lịch sớm để lại được chụp ảnh cô ấy. Nhưng trước khi làm điều đó….

"Trước hết, chúng ta cần xem lại buổi chụp hôm nay."

"Xem lại? Có cần thiết vậy không? Ý tớ là…"

"Vì các bức ảnh đều đẹp cả đúng không? Tớ thật sự rất vui vì điều đó, nhưng đó lại là chuyện khác. Trước tiên thì…"

Và thế là, tôi nhẹ nhàng chia sẻ cảm nhận về buổi chụp hôm nay với Shinomiya-san trong khoảng một tiếng đồng hồ. Kết quả là? Cô ấy đỏ mặt đến mức như sắp bốc hơi, cả tai và cổ nũa, người vặn vẹo vì xấu hổ.

"Ugh… Kiểu này thì tớ làm sao lấy chồng nổi nữa. Anno-kun phải chịu trách nhiệm đấy."

"Sao lại thành ra thế… Mà nếu Shinomiya-san muốn lấy tớ thì tớ luôn sẵn lòng mà."

"Đ-đừng nói nghiêm túc vậy chứ! Đồ ngốc!!"

"Thế là không công bằng!"

Giữa lúc chúng tôi cứ cãi nhau linh tinh như thế, mặt trời cũng lặn lúc nào không hay. Cuối cùng cô ấy nằng nặc đòi tôi đưa ra ga. Đúng là kiểu tiểu thư được cưng chiều.

Nói vậy chứ, đã lâu rồi tôi mới có khoảng thời gian dài như vậy với ai đó tại nhà. Và khi Shinomiya-san rời đi, căn nhà lại trở nên im ắng và lạnh lẽo đến lạ thường.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Thì lấy anh đó đi , có gì đâu phải xoán
Xem thêm
đây k lẽ là sự ra là sự ra đời của chadbuki số 2:))?
Xem thêm
Anh này đc 10đ ko có nhưng💯💯💯
Xem thêm
Goat vcI,thằng gà 400 chap ra đây mà học tập
Xem thêm
Chỉ chờ có thế
Xem thêm
Đc đếy đc đếy.
TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
trước sau gì cũng thành đôi thoi=))
Xem thêm