Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 114

4 Bình luận - Độ dài: 2,473 từ - Cập nhật:

Một nhóm Goblin trong phòng với con đầu đàn đã bị xé toạc cổ họng bằng kích, vẫn cố gắng tiếp cận Walm trong khi miệng khạc ra máu. Giống như một người sắp chết đuối cố với lấy cọng cỏ ven bờ. Một sự vùng vẫy đầy vô ích.

Hai con Goblin không bị chùn bước bởi cảnh tượng đó mà tiếp tục lao đến Walm. Tất cả bọn chúng thực sự rất gan dạ. Khác hẳn so với những con Goblin mà cậu đã gặp bên ngoài.

Walm nới lỏng thế thủ, hạ tay xuống rồi bước lùi về sau. Tay của một con Golbin ngay lập tức vung tới nơi cậu từng đứng. Cậu nhanh chóng xoay hông và phản kích, đánh vào đầu đối phương bằng cán của thanh kích.

Cảm giác xương vỡ truyền đến tay, Walm liếc nhìn con Goblin vừa bị trúng đòn, thứ giờ đây đang nằm bất động trên sàn, cậu sau đó ngay lập tức chuyển sự chú ý sang hai con Goblin khác.

Walm vung kích chéo lên từ bên trái. Khiến một con Goblin bị chẻ đôi từ eo đến vai và bất lực ngã sập xuống sàn.

Con Goblin cuối cùng còn lại vung gậy, nhưng nó thậm chí còn chẳng chạm được đến Walm, một người đang giơ xác con Goblin vừa giết được lên làm lá chắn. Sau đó, với một cú đập vào đầu, kẻ địch cuối cùng trong phòng đã nằm xuống.

“Mới chỉ là phòng đầu tiên thôi mà đã được chào đón nhiệt liệt đến mức này rồi, tụi mày chăm làm thật nhỉ? Đúng là phiền phức thật.”

Walm xuống đến tầng 5 và nhận được một màn chào đón nồng hậu ngay trong phòng đầu tiên. Sau khi khiêu vũ cùng đám Goblin, cậu quan sát những lối đi tiếp theo. Có ba lối, và Walm vẫn chưa thể quyết định được bản thân nên đi lối nào. Không phải là vì cậu không muốn khám phá. Chỉ là những lối đi được bày ra trước mắt có quá nhiều những thứ cậu muốn tránh. Nào là dấu chân, máu và còn có cả thịt đang bị hấp thụ bởi mê cung. Thêm vào đó, giọng của những nhóm mạo hiểm giả khác đang vang lên từ mọi phía.

“Tầng này hẳn chính là bãi săn của những nhóm cấp thấp.”

Nhiều dân thường cũng như những mạo hiểm giả mới vào nghề, tất cả đều đang ngày ngày xuống tầng thứ năm này để kiếm sống. Vì rốt cuộc thì, ngoài những vị ngọt thịt, mặn, đắng và vị đầy khó chịu khác ra, thì những vị từ thịt của những ma vật xuất hiện bên trong mê cung bắt đầu từ tầng thứ năm này sẽ bắt đầu trở nên đa dạng hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, những ma vật khác ngoài Goblin, những sinh vật có thể nói là có vị tệ hơn cả một bãi nôn, sẽ xuất hiện và thậm chí còn có khả năng rơi ra một vật phẩm hữu ích nào đó.

Hiện tại thì, Walm đang cố gắng tìm lối đi có ít tiếng động nhất, những sau một khoảng thời gian ngắn di chuyển thì cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân của một sinh vật khác. Tập trung vào thứ đang đứng ở phía xa và nhận ra được danh tính của nó, Walm thốt lên một cái tên.

“Orc?”

Không chỉ sở hữu khuôn mặt của lợn, thân hình của nó cũng phát phì ra với một cái bụng phình to và sở hữu chiều cao bằng với một con người. Con Orc gầm gừ với Walm, người vừa tiến vào phòng, nó che điểm yếu của mình bằng cây chùy trên tay trong khi đi về phía cậu. Walm thủ thế và chờ đợi. Có vẻ như con Orc đang muốn vung chùy, và lợi dụng sự chênh lệch về trọng lượng để nghiền nát đối thủ.

Walm, đổi tư thế từ đâm sang chém, bước một bước nhỏ về phía trước và ngay lập tức vung kích xuống khi con Orc vừa bước vào tầm đánh. Tuy là một đòn không dùng đến kỹ năng《Strike》, nó vẫn thành công cắt đứt nửa cánh tay của con Orc, thứ đã được giơ lên để tự vệ, và tiếp tục theo quán tính chém thẳng xuống, chém bay một mảng đầu của đối phương. Cơ thể to tướng của con Orc, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào, ngã sầm xuống.

Sau đó, Walm cẩn thận quan sát cái xác đang nằm gọn gàng dưới chân mình. Ngoại trừ sự thù địch hơn hẳn lúc thông thường, thì mọi thứ còn lại đều không khác gì một con Orc mà cậu đã đối đầu qua ở bên ngoài. Học được từ những cấp dưới và những đồng hương trong quá khứ, Walm biết được rằng thịt Orc có vị rất ngon, nhưng ngoài tai của chúng ra thì những thứ còn lại cậu chưa từng dám nếm thử qua, huống hồ gì là xẻ thịt chúng. Không bao giờ.

Nghĩ sơ qua về quy trình mổ xẻ, tất cả những gì cậu cần làm chỉ là rút máu và vứt bỏ đống nội tạng bên trong. Chỉ cần như thế là đã có thể ăn được thịt của chúng.

Walm do dự không biết liệu bản thân có nên xẻ thịt nó hay không, nhưng nhớ ra rằng mục đích chính của cậu khi xuống nơi đây chính là tìm cách để chữa cho đôi mắt của mình. Để tìm được thứ thuốc trong truyền thuyết đó, thì cậu cần phải đi xuống rất sâu, và chỉ mỗi việc duy trì mọi thứ như hiện tại thôi cũng đã cần một số tiền kha khá. Càng đi chậm, cậu sẽ cần càng nhiều tiền. Bên cạnh đó, việc dừng lại ở một tầng thấp chỉ để mổ xẻ một con Orc như thế này là hoàn toàn không đáng so với tình hình gấp rút của Walm hiện tại. Và đôi mắt này của cậu có thể sẽ bỏ cuộc trước khi có thể tìm được thuốc chữa.

Vì thế, Walm bắt đầu rời khỏi phòng, cố bỏ lại cái xác ở phía sau. Nhưng ngay khi quay đầu bước đi thì cậu bỗng bị một giọng nói từ phía sau ngăn lại. Đó là một tổ đội mạo hiểm giả đã đến căn phòng này trong lúc cậu đang chiến đấu với con Orc. Walm đã nghĩ rằng nếu như cậu cứ ngó lơ, thì tổ đội trên sẽ đợi cho đến khi trận chiến của cậu kết thúc rồi tiếp tục dùng căn phòng này để đi tiếp, nhưng cuối cùng cậu lại bị họ dừng lại.

“Không định mổ xẻ nó à? Nếu cứ để như thế thì mê cung sẽ nuốt chửng cái xác đấy, anh biết chứ?”

Nhìn về phía phát ra giọng nói, Walm nhận ra đó là nhóm mạo hiểm giả mới vào nghề mà cậu đã gặp trước đây. Cậu đã vượt mặt họ từ lúc nào? Chính cậu cũng không rõ.

“Ừ, hiện giờ thì tôi không cần nó.”

“Thế thì, nhường cho chúng tôi được chứ?”

Cậu nhóc mạo hiểm giả cầm vũ khí làm từ xương bọc trong slime đen hỏi. Quả là một người thẳng thắn.

“Cậu, lúc nào cũng như vậy…”

“Cậu không biết giữ mồm miệng à? Cái tên ngốc này?”

Có vẻ như những thành viên còn lại trong nhóm không đồng tình với những gì mà cậu nhóc đang cầm vũ khí xương đen vừa nói. Hai cậu nhóc đang bất mãn bắt đầu chọc ngoáy, đá ống quyển và giẫm lên chân của người còn lại. Khả năng phối hợp của cả hai thật sự rất đồng điệu. Ngay cả khi đó có là cố tình đi chăng nữa, thì cảnh tượng này vẫn buồn cười hơn rất nhiều so với chuyện cười của mấy gã say trong quán rượu. 

Walm vung kích để hất máu ra dính trên nó ra trước khi quay đầu lại nhìn đám nhóc. 

“Chúng tôi hẳn đã làm phiền anh rồi phải không? Thật sự rất xin lỗi.”

“Này, cả cậu luôn đấy, xin lỗi nhanh lên.”

“Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi đã bị một con quỷ cám dỗ nên không thể kiểm soát được bản thân, xin anh hãy tha thứ.”

Walm hơi nhếch khoé miệng lên trước cảnh tượng cả nhóm cúi đầu xin lỗi.

“Thôi thì cho mấy đứa đấy. Muốn làm gì thì làm.”

Có lẽ những lời vừa được thốt ra từ miệng Walm là quá bất ngờ, đến nỗi cả cả ba đứa nhóc đều đứng sững sờ ra đó với một vẻ mặt vô cùng kinh ngạt.

“Ồ, à, ừm, cảm ơn anh rất nhiều.”

Đứa trẻ có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm, trở về thực tại nhanh hơn những thành viên còn lại, cảm ơn Walm.

“Ừm.”

Sau khi Walm rời khỏi phòng, nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi đó bắt đầu mổ xẻ con Orc. 

Lén liếc nhìn về phía sau, cậu thấy thành viên cầm giáo và kiếm đang nhìn chằm chằm vào từng lối đi khác.

“Chúng rất biết cách tận dụng số lượng.”

Walm tin rằng đó là một nước đi đúng đắn khi phân chia công việc trong nhóm như thế. Và đồng thời cũng nhờ vào đó để nhận ra rằng, mặc dù phải liên tục tiến sâu vào trong mê cung, cậu lại để bản thân quá thư giãn cho đến tận bây giờ.

“Không tốt chút nào. Phải tập trung cảnh giác nhiều hơn.”

Walm nghĩ rằng nếu như bản thân không cảnh giác cao độ, cậu có thể sẽ bị mê cung này nuốt chửng cả linh hồn lẫn thể xác. Vì vậy, tiếp tục tăng cường cảnh giác hơn nữa, Walm tiến vào những lối đi tiếp theo.

Sau khi chạm mặt với một số tổ đội khác và giao chiến với ma vật chưa đến mười lần, Walm đến được một quảng trường lớn. Trong một không lớn đến mức 100 người có thể đứng dàn hàng mà vẫn còn chỗ này, cậu thấy nhiều người đang ngồi xuống và nghỉ ngơi. Đây hẳn là thứ mà mọi người gọi là “phòng chuyển tiếp”, hay với tên gọi khác là “phòng an toàn” nơi được cho là tồn tại sau mỗi năm tầng.

Đối diện lối đi đi mà Walm vừa bước ra là một lối đi tương tự.

“Hẳn là nó sẽ dẫn đến cầu thang để đi xuống tầng sâu hơn.”

Quan sát xung quanh phòng an toàn, Walm để ý thấy một cánh cửa không có bất kỳ một ai bước ra từ nó. Cậu mở cửa để xác nhận.

Bên trong là một hố đen giống như cái mà Walm đã dùng để tiến vào bên trong mê cung. Có vẻ như đây là chiếc hố dùng để quay trở lại mặt đất.

Ngoài lời khuyến khích của nữ tiếp tân ra, thì cậu cũng đã hoàn thành việc kiểm chứng những thông tin mà bản thân đã thu thập được. Tuy vẫn còn hơi do dự khi nhảy vào hố đen, cậu cũng không còn lý do gì để ở lại cả.

Thờ dài, Walm nhảy vào chiếc hố và phó thác mình cho bóng tối đen kịt.

Giống như lần trước, bóng tối xung quanh bỗng trở nên rõ ràng sau một khoảng ngắn. Nhưng lần này, điểm khác biệt là cậu được chào đón bởi một lính canh. Có vẻ như cậu đã thành công trở lại mặt đất.

Băng qua người lính gác, Walm leo dốc trên một dãy hành lang dài. Trên đường đi xuất hiện một số ngã rẽ và phòng không rõ mục đích, bỏ qua những thứ đó, cậu tiếp tục đi thẳng.

Số lượng người trên hành lang ngày càng tăng lên khi cậu càng tiến gần đến đích. Sau khi đến nơi, Walm ngay lập tức đến gặp nữ lễ tân, người mà đã cho cậu kha khá lời khuyên hữu ích.

“Vậy là anh đã trở về an toàn nhỉ. Chào mừng trở lại.”

Nữ lễ tân chào đón Walm bằng một nụ cười vô tư.

“Cảm ơn cô nhé. Những lời khuyên đó rất hữu ích đấy.”

“Anh khiêm tốn quá rồi, những lời đó của tôi hẳn là nghe giống như mấy lời cằn nhằn khó chịu hơn.”

“Kiến thức về mê cung của tôi khá là ít. Nên tôi rất cảm kích về điều đó.”

“Fufu, nghe được những lời đó thì tôi cũng rất vui.”

Sau khi trả huy hiệu và nhận lại số tiền thế chấp, Walm rời khỏi mê cung. Đã bổ sung thêm được kiến thức về mê cung cũng như tận tay trải nghiệm qua. Tất cả những gì cậu cần làm còn lại chỉ là mua lương thực dự trữ và những vật dụng cần thiết khác cho lần khám phá tiếp theo.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, Walm đã hoàn thành việc mua những nhu yếu cần thiết trước khi tìm đến một nhà trọ giá rẻ được những mạo hiểm giả mới vào nghề ưa chuộng để nghỉ ngơi.

Phòng ở nơi đây chỉ được ngăn cách bởi một tấm vách ngăn siêu mỏng, và không gian xung quanh chỉ đủ để một người trưởng thành có thể đặt hành trang và nằm xuống. Không ngoa khi nói rằng nó chỉ chiều dài chứ không có chiều rộng. Tấm vách ngăn mỏng cũng không giúp gì mấy trong việc ngăn cản những tiếng ngáy cũng như tiếng cười của những mạo hiểm giả đang say xỉn ở phòng bên.

Walm nhắm mắt lại để xoa dịu đôi mắt đang đau nhói của mình. Cậu đã đến được nơi cần đến rồi, mặc dù vẫn chưa có được thứ bản thân đang cần. Nhưng dù sao thì đây mới chỉ là khởi đầu. Từ giờ trở đi, cậu phải liên tục nhảy vào những hố đen, đến những tầng sâu hơn. Nơi mà vô số những ước mơ đã tan vỡ, vô số những con người đầy tham vọng đã gục ngã. Ở đó, có thể cậu sẽ gặp phải giới hạn của mình. Cậu phải luôn chuẩn bị cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, không cho phép bản thân được lơ là cho dù chỉ là trong chốc lát.

Cậu kìm nén sự phấn khích của mình, cho dù cơ thể lẫn tâm trí có muốn hay không, Walm từ từ buộc cho ý thức của mình chìm dần vào trong bóng tối.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ae dạo này ít nhiệt lại r
Xem thêm
chắc là cày ải gần chết rồi healer xuất hiện cứu cái mắt 😂
Xem thêm