Muyoku no Seijo wa Okane...
Nakamura Satsuki Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 15: Leo tặng tóc của mình (Phần cuối)

0 Bình luận - Độ dài: 2,772 từ - Cập nhật:

“Oscar∼!!! Oscar, Oscar, Oscar∼!”

Người xông vào phòng ăn số hai, vừa hét vừa gào, chính là bạn thân nhất của Oscar – Rolf Quantz.

“Cậu ồn ào quá, không hét thì tôi vẫn nghe được.”

“Tất nhiên là tôi phải hét chứ!? …À! Không phải thế!”

Rolf phấn khích đến mức tay chân run bần bật, cả cơ thể không đứng yên nổi.

“Đó là một phép màu! Mẹ tôi–”

Oscar nhìn bạn mình, môi nở một nụ cười mỉm.

“–Bà ấy cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Nghe giọng nói và nhìn ánh mắt Rolf, Oscar nhận ra cậu ta đang cố kìm nước mắt.

Oscar đặt tay phải lên vai Rolf, nhẹ nhàng nói:

“–Tôi mừng là bà ấy không sao.”

“Ừ… Nức nở… Uaaaaaaa…!”

Một lúc sau, khi Rolf cuối cùng cũng trấn tĩnh lại.

“Khi cậu nói với tôi là Leonora-chan… cậu biết đấy… tôi còn tưởng cậu đùa, nhưng tóc cô ấy mang lượng ma lực thật đáng kinh ngạc.”

“Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi cô ấy đưa cho tôi tóc của mình. Nhưng nhờ thế mà Camilla mới hồi phục được.”

“Còn Camilla… giờ cô ấy thế nào?”

“Ổn cả, còn khỏe hơn trước nữa… cha tôi thậm chí còn đặt may cho nó một chiếc váy mới.”

“Ra vậy, nghe thế thì mừng thật.”

Ngày nhận được tóc của Leonora, Oscar đã đến nhà thờ nhờ Harlet chữa trị bệnh cho Camilla. Mẹ của Rolf cũng bị chẩn đoán mắc căn bệnh giống vậy – Lời Nguyền của Linh Hồn. Người mắc bệnh máu sẽ dần ngưng trệ, dẫn tới cái chết chậm rãi và đau đớn.

Và bởi chẳng ai tìm ra cách chữa, nhiều thầy thuốc đã bỏ cuộc, tin vào lời đồn: “Kẻ nào mắc bệnh này thì số phận đã bị linh hồn nguyền rủa.”

Nhưng vốn dĩ, nhà Bernstein chưa từng tin vào thần thánh hay mê tín, cha của Oscar đã dùng tài sản để nghiên cứu cách chữa Lời Nguyền của Linh Hồn.

Kết quả nghiên cứu… quả thực chấn động.

Chỉ có “Huyết Thống Cổ” – tức Hoàng tộc và Đại quý tộc – mới sở hữu sức mạnh chữa căn bệnh này. Nhưng không chỉ dừng ở đó, Bernstein còn tìm ra phương pháp chữa bách bệnh… ngay cả những bệnh vô phương cứu chữa cũng có thể trị khỏi bằng cách dùng ma lực của Hoàng tộc hoặc Đại quý tộc làm chất xúc tác.

Sau khi nhập học tại học viện, Oscar đã liên lạc với Albert, kể về nghiên cứu của gia đình, tình trạng của em gái và cách chữa họ đã phát hiện. Thế nhưng, vị hoàng tử nhân từ được đồn đại kia lại từ chối.

Oscar đã cầu xin, thậm chí dâng vàng bạc… nhưng câu trả lời vẫn là KHÔNG.

Lý thuyết phía sau cách chữa rất dễ hiểu, Oscar đã giải thích đến mức một kẻ ngu ngốc cũng hiểu được. Chất xúc tác chỉ cần là một phần cơ thể.

Có thể hiểu lý do phía Hoàng tộc – họ không muốn rạch máu mình chỉ vì việc đó.

Nhưng với Oscar, những lời lạnh lùng của Albert khi ấy–

“Ta hiểu cảm giác của cậu, nhưng ta không thể giúp.”

–Đã khơi nguồn cho mối hận thù sâu sắc.

Sau đó, không lâu Oscar đã dựng lên phe Chống-Albert trong học viện.

Oscar không chỉ có bộ óc xuất chúng, mà còn nắm quyền lực nhờ công ty lớn nhất Đế quốc do cha cậu điều hành.

Những quý tộc hạ cấp như Rolf – cùng hoàn cảnh – và cả thường dân cũng liên minh, biến phe này thành một thế lực mạnh trong học viện.

Ngay cả giới quý tộc tôn giáo, vốn thường chỉ đứng ngoài xem, đôi khi cũng ngả theo Oscar.

Nhưng tất cả thay đổi kể từ khi một cô gái đôi mắt tím nhập học… Leonora von Harkenberg, vị “Thánh nữ Vị tha” được đồn đại.

Chỉ cần một lọn tóc là đủ, vậy mà cô gần như cắt hết mái tóc đưa cho Oscar. Anh thì lao về nhà hết tốc lực để đưa cho Camilla.

Sau khi dùng tóc làm chất xúc tác, dòng máu Camilla trở lại bình thường. Kết quả khiến Oscar kinh ngạc đến mức lập tức gửi phần tóc còn lại cho Rolf, bạn thân của mình.

Vì gia đình Bernstein vốn không sùng đạo, Oscar chẳng biết tới câu “Cho đi rồi sẽ được nhận lại”. Cái giá anh trả, so với thứ nhận được từ Leonora, chẳng khác nào bỏ một đồng xu mua cả tòa lâu đài.

Có lẽ Leonora chỉ đơn giản muốn gặp lại vài người quen cũ, điều này Oscar hiểu rõ, bởi chính anh cũng hay lén rời học viện. Nhưng Leonora là một đứa trẻ nghiêm túc, nên có thể đây là cuộc phiêu lưu lớn với cô.

“Biệt danh mới – Thánh nữ Vị tha – hợp với cô ấy lắm.” – Oscar nghĩ.

(Có lẽ cô nhớ đến mẹ mình và không muốn chuyện tương tự xảy ra với em gái ta?)

Nếu ngẫm kỹ, Leonora chính là người mang “Tâm hồn Cao quý và Đáng kính” nhất.

Ngay cả Rolf cũng nghĩ thế.

“Đứa trẻ ấy thật sự là một thánh nữ.”

“…Tôi đồng ý.”

Ngay cả Oscar, kẻ vốn hay châm biếm, cũng thành thật công nhận.

“Chúng ta phải giữ bí mật vì tóc không đủ cho tất cả, nhưng phải công bố sự thật và giúp những người khác nữa.”

Trái ngược Oscar, Rolf – một trong những đầu não phe Bernstein – đang phân tích tỉnh táo.

“Cậu nói cũng có lý, nhưng….”

“Vậy thì… chúng ta phải làm gì, Oscar?”

Rolf chờ đợi phán quyết của bạn mình.

“Với tư cách ân nhân, ta nên bảo vệ cô ấy… nhưng với tư cách lãnh đạo phe này, có lẽ ta nên lợi dụng lòng tốt của cô ấy?”

“……Haaaaaaaaah, Oscar, cậu có bao giờ suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng không vậy?”

Oscar chống khuỷu tay lên bàn, đan tay trước miệng.

“…Tôi biết cô ấy không phải nguồn ma lực vô tận, và quả là đáng tiếc khi bắt một người phụ nữ phải cắt tóc nhiều lần… nhưng tôi không có ý lợi dụng lòng tốt đâu, chỉ là–”

“–Chỉ là cậu cần càng nhiều tóc càng tốt, đúng không?”

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, trút xuống Oscar và Rolf… mang theo sát khí đến mức Oscar lập tức đứng bật dậy.

Người đang đứng trước mặt họ chính là Albert, Thái tử của Đế quốc Weiz.

“…Ồ, ồ… xem kìa, Thái tử tự mình đến gặp ta, thật là vinh hạnh.”

Oscar thì… vẫn châm biếm như thường.

(Nếu Albert dám bước vào lãnh địa của ta như vậy, chắc hẳn hắn đang cực kỳ tức giận.)

“Hôm nay ta đến đây với tư cách hội trưởng hội học sinh, người bảo vệ học viên… và cũng là đại diện cho một cô gái mà ta coi như em gái ruột–”

Giọng Albert dần trở nên lạnh lẽo.

“–Người đã bị các ngươi làm tổn thương.”

Albert có lý do để giận dữ, nhưng Oscar không chấp nhận bị phán tội vì điều mình chưa làm.

Oscar chỉnh lại quần áo, cố tìm cách thoát khỏi tình thế này—

“Whoa, whoa, bình tĩnh nào, ánh dương của ta… Ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì… nhưng ta chẳng làm gì sai cả—”

“—Ngươi nghĩ có thể lừa ta sao, Oscar?”

Albert chẳng buồn nghe giải thích. Và Oscar hiểu tại sao hắn hành xử như vậy.

Dù lúc nào cũng giữ nụ cười trên mặt, nhưng bản chất thật của Albert lại cực kỳ lạnh lùng.

Danh hiệu “Hoàng đế tương lai” không phải để trang trí… sát khí của hắn khiến Rolf run rẩy.

“…Hai ngày trước, Leonora đã không đến lớp. Ngay cả khi Bianca đến phòng, cô ấy cũng không mở cửa. Và hôm nay ta đã biết lý do—”

Thực ra, Leo không đi học vì chẳng biết phải đến đâu, lúc nào cũng theo Kai trong học viện… mà Kai, sau khi thấy mái tóc mới của Leo, đã hoảng loạn, phát điên rồi ngất. Sau hai ngày mới tỉnh, cậu ta đành phải chấp nhận sự thật phũ phàng.

Cuối cùng Leo cũng đến lớp… nhưng mái tóc ngắn mới đã khiến ai nấy sốc—

“—Cô ấy đã cắt tóc ngắn.”

–Trong đó có cả Albert, giọng hắn còn lạnh hơn.

Đối với giới Đại quý tộc, việc để tóc ngắn là một nỗi ô nhục, tự cắt tóc còn là tội ác.

Phụ nữ tóc ngắn trong xã hội quý tộc cao cấp bị coi như ni cô, kỹ nữ hoặc tội phạm. Nhưng Leo lớn lên ở khu hạ thành Richard, chẳng quan tâm mấy, thậm chí còn thấy tóc dài phiền phức.

“Hahaha∼! Buồn cười quá! Ối trời∼, cô ấy nhờ ngươi tới báo thù hộ∼, giờ ta thành tội nhân rồi∼”

Ánh mắt Albert sắc bén đến mức có thể giết người.

“…Không, cô ấy chưa từng bảo ta tới. Nhưng khi ta hỏi, cô ấy nói: ‘Tôi vấp ngã, đập đầu’.”

“…(°-°) – (Cô ấy thật sự ngây thơ thế sao?)……”

Câu đó thường dùng khi bị bắt nạt, tất nhiên Albert sẽ hiểu nhầm.

“Và khi ta ép hỏi sự thật, Leonora đáp: ‘Tôi không thể, nó sẽ làm tổn thương danh dự và nhân phẩm của đối phương’.”

Thì thầm

“…Haah… quả đúng là cô ấy.”

Oscar thở dài. Lòng tốt của Leonora là vô hạn, cô thậm chí coi trọng danh dự của Camilla – người từng mắc Lời Nguyền Linh Hồn. Nhưng thực ra, Leo chỉ giúp Oscar để thoát khỏi Hoàng tử và rời học viện.

Dù vậy, Albert chẳng chịu nghe. Khi giận, hắn cực kỳ vô lý.

“Thôi được… ta không cần bằng chứng ai đứng sau vụ cắt tóc Leonora nữa, đúng không Oscar?”

Khuôn mặt Albert giờ vô cảm, không còn cả cơn giận ban đầu… chỉ còn hư không lạnh lẽo.

“Nói ta nghe, Oscar… tại sao ngươi lại làm hại thiên thần thuần khiết ấy?”

“Tôi–”

Nhưng Albert chẳng quan tâm lý do.

“–Thôi cũng chẳng quan trọng… ta sẽ giết các ngươi.”

“Khoan đã, đồ điên! Nghe tôi nói đã–!”

Vô ích. Albert chẳng muốn thay đổi ý định.

Oscar quay sang Rolf:

“—Đi trốn mau!”

“N-nhưng—”

“—Ngay lập tức!”

“Ugh…! Được rồi, nhưng đừng làm gì dại dột đấy!?”

Đáng sợ.

Đó là từ duy nhất diễn tả gã hoàng tử tuấn tú đang cầm thanh kiếm quý giá trước mặt. Sát khí mạnh đến nỗi Oscar tưởng tượng cảnh mình chết đi sống lại vô số lần.

Nhưng Oscar không phải kẻ dễ gục ngã.

“Nghe này, thằng khốn… tôi không bào chữa, nên chỉ nói một lần… tôi không hề làm hại cô ấy, và tôi cũng không cần thêm tóc…”

“Ngươi nghĩ có thể lừa—!”

“–Leonora nghe tôi nói về em gái, nên cô ấy chủ động đưa tóc. Tôi không ép buộc.”

Nhắc đến em gái, cơn giận Albert dịu xuống chút ít.

“Ý ngươi là… Camilla?”

“Heee∼, nhớ cả tên à. Đúng, chính là Camilla… em gái đáng yêu của tôi… người mà ngài dễ dàng vứt bỏ.”

“Ta không vứt bỏ! Ta chỉ cần thêm thời gian để–!”

Bang!!!

Oscar đập bàn: “Đừng nói dối ta!”

“–Tôi đã nói rõ căn bệnh đó nghiêm trọng thế nào! Em gái tôi không thể chờ thêm nữa–!”

Albert sững sờ trước cơn giận bất ngờ.

“–Hay là phải đợi tới khi nó chết, hoặc khi ngài rộng lượng ban cho vài sợi tóc của bệ hạ!?”

“Đó là lý do ta nói–!”

“–Khỏi cần, giờ thì ổn rồi–”

Albert chưa kịp nói hết.

“–Khác với ngài, Leonora biết ‘Lòng vị tha’ thực sự là gì.”

“Chỉ để giúp em gái cậu… Leonora…”

“Đúng vậy, nhờ thế em gái tôi hồi phục hoàn toàn… mà chẳng cần Hoàng tộc giúp đỡ.”

“Ngươi–!”

Khuôn mặt Albert ngập tràn tuyệt vọng.

“–N-ngươi đã… dùng tóc của cô ấy rồi sao?”

“Và ngài hỏi vậy để làm gì∼?”

“Đ-điều đó……”

Mặt hoàng tử trở nên cứng đờ. Oscar nhìn ra sự ghen tuông và lo lắng trong mắt hắn, nhưng mặc kệ.

“Tôi biết ơn Leonora, nên sẽ không lợi dụng cô ấy… bao giờ… Nhưng tôi sẽ hỏi cô ấy, nếu lần tới cô muốn giúp.”

Rolf – chứng kiến toàn bộ – nhìn bạn mình đầy nghi ngờ. Không hiểu Oscar định làm gì khi khiêu khích Albert. Nhưng mọi thắc mắc tan biến khi thấy nụ cười nhếch mép kia.

“Oscar, làm ơn đợi đã! Ma lực không phải thứ có thể–!”

“–Ngài vốn chẳng có bằng chứng, giờ lại muốn giảng đạo xem tôi nên làm gì hay không sao?”

Albert tức tối. Oscar chẳng buồn nghe.

“…Biết gì không, Albert, giờ tới lượt ngài bị dồn vào chân tường rồi…”

“Ngươi dám…”

Hai người trừng mắt nhìn nhau.

Sát khí biến mất… nhưng thay vào đó là sự thù địch rõ ràng.

Bữa tiệc trà vốn “vô hại”, nên Albert không thể trừng phạt Oscar vì tội không có thật.

Ngược lại, Oscar luôn biết chống lại Hoàng tộc chẳng khác gì tự sát… nhưng nếu đó là cách duy nhất cứu người khỏi Lời Nguyền Linh Hồn, thì anh sẵn sàng.

Và để biến điều đó thành hiện thực, Oscar giữ vỏ bọc kẻ châm biếm… nhưng có Leonora bên cạnh, anh tin mình sẽ thành công. Anh không cần Albert nữa.

“Một buổi trình diễn ma thuật sắp được tổ chức ở học viện—”

Oscar mỉm cười—

“—Và tôi dám chắc đây sẽ là buổi trình diễn lớn nhất từ trước tới nay—!”

Anh khoa tay múa chân—

“—Thậm chí còn có dạ hội sau đó! Vậy nên chẳng lạ gì khi hàng loạt quý tộc ngoại quốc, cả vua chúa, sẽ tham dự—”

Anh xoay vòng, cố ý giễu cợt.

“—Nhưng đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra∼?”

“…Ngươi đang định làm gì, Oscar.”

“Fufufu, không∼ nhiều đâu? Chỉ nghĩ thật vui nếu được nhìn vẻ mặt ngài méo mó trong tuyệt vọng, khi ta hủy hoại hình ảnh công chúng của ngài trước toàn bộ quý tộc và vua ngoại quốc.”

“Ta hỏi lại lần nữa… Ngươi đang định làm gì, Oscar!?”

Albert phát tán chút sát khí, muốn dọa Oscar.

Nhưng Oscar biết hắn chỉ hù dọa.

“Nếu không tin, thì đành chờ tới ngày trình diễn thôi.”

Ghế phía sau rung nhẹ, Rolf ló ra, người vẫn còn căng cứng.

Cậu không thể tin nổi, Oscar chẳng những thách thức Albert—

“Vậy nhé… hẹn gặp lại, Albert. Tôi còn phải đi học.”

“Đứng lại đó, Oscar-! Nếu ngươi đi—!”

–Albert hoàn toàn bị phớt lờ.

“Áh! Đợi tôi với, Oscar∼!” – Rolf hét, chạy theo bạn mình ra khỏi phòng ăn.

Bang!

Rắc!

“Thái tử giận thật rồi hả!? Ngay cả đồ đạc cũng bị đập!”

“Ừ, đúng thế.”

“Vậy thì tình hình này tệ thật đó!? Ý tôi là, RẤT TỆ!?”

“Haaah… Albert tuy tức giận, nhưng không phải kẻ ngu.”

Nếu Albert, Thái tử Đế quốc Weiz, chém một học sinh vô tội, học viện sẽ náo loạn… thậm chí dẫn đến nổi loạn.

“Cậu vừa… đặt cược vào trí khôn của kẻ thù sao?”

“Đúng, tôi đặt cược. Và giờ cục diện đã xoay chuyển. Nếu lan truyền thông tin về phương pháp chữa Lời Nguyền Linh Hồn, nhiều học sinh sẽ nhận ra Leonora không phải người duy nhất có thể giúp… Albert có thừa ma lực, nhiều Đại quý tộc khác cũng vậy.”

Rolf mở to mắt.

“Cậu định tránh một cuộc chiến phe phái, đồng thời đẩy hết rắc rối sang Albert!?”

“Nếu làm đúng, tất cả sẽ đứng về phía ta. Nhưng kế hoạch chỉ thành công nếu diễn ra vào ngày trình diễn.”

“…Và nếu thuận lợi, chúng ta còn bảo đảm được an toàn cho Leonora-chan nữa.”

Rolf nhếch cười nhìn người bạn tóc đen.

“Fufufu, cậu phá hoại Hoàng tộc chỉ để bảo vệ một cô gái… thật là cách làm kỳ quặc.”

“\\……\\”

“Nhưng ít nhất tôi nghĩ cậu làm đúng, Oscar.”

Cả hai cần chuẩn bị thật kỹ, vì kế hoạch này buộc phải hoàn hảo.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận