Sau khi bước ra khỏi phòng xưng tội, thứ đầu tiên Oscar nhìn thấy không phải bàn thờ.
Leonora đứng đó, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn anh.
Khóe mắt Oscar vẫn đỏ, và có lẽ vì cuộc tranh cãi nảy lửa với Harlet lúc trước, gương mặt anh pha trộn giữa tức giận và hối tiếc.
“Cô đã nghe hết rồi phải không, Leonora von Harkenberg…?”
“Ah, h-hừm, cái đó…… đúng vậy.”
Leo biết mình khó mà lừa nổi Oscar, nên quyết định nói thật, chỉ hơi quay mặt đi với vẻ ngượng ngùng.
Oscar nhếch mép cười khẩy.
“Cô có cái sở thích thật tuyệt đấy….”
“H-hừm, cái đó… Tôi sẽ, không nói cho, ai đâu, nên…!”
Bình thường, Leo sẽ dùng loại thông tin này để uy hiếp người khác, nhưng đối diện cậu lúc này là Oscar Bernstein – người thừa kế của Tập đoàn Bernstein.
Oscar không phải kiểu người mà Leo có thể gây rắc rối. Hơn nữa, nếu có thể, Leo muốn cải thiện quan hệ với Oscar. Dù sao thì, tập đoàn Bernstein có vô số mối quan hệ khắp nơi.
(Mình nên an ủi anh ta thế nào đây?… Không thể nhắc tới chuyện tóc hói được, phải nói gì đó khiến anh ta cảm thấy khá hơn…)
Nhưng trước khi Leo kịp nghĩ ra điều gì đó–
“–Thật ra cũng chẳng phải bí mật gì… Rolf và đám thuộc hạ của ta đều biết cả rồi….”
“…………Ể!?”
Hóa ra chuyện tóc tai của Oscar vốn đã là chuyện quen thuộc trong đám bạn bè và thuộc hạ. Nhưng Leo vẫn không khỏi thấy lo lắng cho tình trạng của anh.
(Hmm, không biết tóc anh ta mỏng dần đều, hay thành hình chữ M nữa…)
Trong khi Leo còn nghĩ toàn những chuyện thất lễ ấy, Oscar hạ thấp giọng, nói–
“–Thế nào, nhìn ta khổ sở vậy vui lắm sao?”
“…Hả?”
Leo sẽ không bao giờ cười nhạo một vấn đề như vậy, bởi hói đầu là chuyện nghiêm túc và cậu không đến mức tệ bạc thế.
“Tôi sẽ, không bao giờ cười, chuyện của anh–”
“–Hee∼, thế sao?”
Leo chưa kịp nói xong, thì Oscar đã tức giận đến mức chỉ biết cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang bồn chồn trước mặt bằng ánh mắt khinh miệt.
“Cho dù cô là người tốt đi nữa–”
Gương mặt giận dữ của Oscar lạnh lùng, không chút cảm xúc… khiến Leo hoảng sợ đến mức lùi dần, cho tới khi lưng cậu chạm vào bức tường gần bàn thờ.
Kabedon∼♥
Đối với Leo, cơ thể Oscar giống như một ngọn núi. Cánh tay phải của anh tì lên tường, còn tay trái đặt mạnh trên vai Leo.
“–Ta vẫn không thích cô, Leonora von Harkenberg…… nhưng ta muốn xin lỗi vì chuyện hôm trước.”
“…Ể?”
Oscar rõ ràng đang xin lỗi vì chuyện xảy ra ở nhà ăn hôm đó, nhưng Leo chẳng hiểu vì sao anh lại phải xin lỗi.
Rồi bằng bàn tay trái đang đặt trên vai Leonora, Oscar nắm lấy một lọn tóc của cậu và nói–
“–Cho dù cô có mái tóc đen tuyệt đẹp này, thì rốt cuộc cô vẫn là một Quý tộc Cao cấp… thật phí hoài.”
(Giờ hắn lại nhắm đến tóc của mình!?) – Leo nghĩ.
“T-tại sao anh, lại muốn tóc, nếu anh đã, có nhiều như vậy, senpai…?”
“Cô không nghe ta nói tóc quý giá đến mức nào sao!? Muốn nhiều hơn nữa cũng là lẽ tự nhiên thôi!”
Gương mặt Oscar nhăn nhó khó chịu.
“Để tăng thêm số lượng tóc, cho dù chỉ một chút thôi, cũng tốn kém lắm….”
Lượng tóc Oscar có đâu phải ít, nhưng ít ra anh ta cũng không cố giấu. Và việc Harlet-sensei chấp nhận vàng để chữa hói thật sự rất đáng chú ý.
“Nếu anh thật sự, muốn tóc, đến vậy… thì tôi có thể, cho anh, một ít…?”
“Cô nói dối! Ta biết rõ quý tộc cao cấp coi trọng tóc của mình thế nào–!”
Đúng là Leena từng nói: “Tóc là sinh mệnh.” Nhưng với Leo, mái tóc của cậu chẳng đáng một đồng cắc. Hơn nữa, Leo biết tóc của Leena sẽ mọc lại nhanh bất thường nhờ ma lực, nên nếu giúp được ai đó, cậu cũng chẳng ngại cắt bớt.
(Ừ, mình sẽ làm vậy thôi…)
“–Vậy thì, trước khi anh làm gì đó nghiêm trọng không thể cứu vãn–”
“–Thế này, đủ chưa…?”
Oscar quay sang Leonora với ánh mắt khó chịu, thì thấy cậu cầm lấy thanh đoản kiếm đặt trên bàn thờ.
“C-cái gì-!?”
Leo nắm một nắm tóc – đủ để buộc thành đuôi ngựa – rồi chém một nhát bằng đoản kiếm.
Xoẹt
“Khoan đã-!, cô-!”
“Chưa, đủ…?”
Leo nghiêng đầu, không biết bao nhiêu là đủ, nên định cắt thêm.
“Cô đang làm cái gì vậy!? Cô là Quý tộc Cao cấp, và cô biết rõ điều đó…!?”
Oscar liền chộp lấy cánh tay đang cầm kiếm của Leonora, mắt nhìn thẳng vào cô gái.
“Đúng vậy… nhưng, tôi sẽ tặng, cho anh, senpai….”
Vì đã lỡ cắt rồi, Leo quyết định đưa luôn tóc cho Oscar.
“Tóc của tôi… cùng màu, với anh….”
Vì là con nhà thương nhân, Oscar khá nhạy bén, nên Leo cố nhấn mạnh rằng tóc của họ cùng màu.
“Ngay cả tôi, cũng hiểu rằng, tóc là thứ, quan trọng với anh. Vậy nên đừng, mất hy vọng, senpai….”
“\\Leonora… cô…\\”
Nghe xong những lời đó, má Oscar ửng đỏ, rồi anh ôm chầm lấy Leo.
“Hiyah…!”
Oscar cao to và khỏe hơn hẳn, sự chênh lệch chiều cao suýt nữa khiến Leo mất mạng… cái ôm quá chặt làm cậu khó thở.
(Có lẽ Oscar-senpai vui vì giờ có thể làm một cái tóc giả…?)
Tuy vậy, Leo quyết định không than phiền… bởi Oscar dường như rất cần cái ôm này, đôi tay đang run rẩy và anh còn đang nức nở.
“…Nức nở…Cảm ơn…! …Nức nở…Cảm ơn cô, Leonora…!”
***************************************
Sau khi trấn tĩnh lại, Oscar hít một hơi sâu rồi đặt hai tay lên vai Leonora…… đôi mắt vẫn còn chút đỏ.
“Leonora von Harkenberg… ta phải đền đáp cho cô thế nào đây.”
Ban đầu, Leo còn chẳng nhận ra việc mình vừa làm đáng để được biết ơn. Nhưng câu nói: “Ta phải đền đáp thế nào đây” vang lên trong đầu cậu như tiếng chuông.
(C-cái này thật sao!?)
Bề ngoài Leo cố tỏ ra bình tĩnh… nhưng trong lòng thì–
(Không được tham lam quá! Nhưng đây là cơ hội có một không hai!)
–Cậu đang hân hoan tột độ. Đúng vậy, đó là kỹ năng MAX-level của Leo: Biết vui mừng trong lòng!!!
“Mình có thể và không thể xin gì từ Oscar.” – Đó là điều Leo đang cân nhắc. Nhưng với tình hình hiện tại, Leo biết cậu sẽ không thể ở lại học viện quá lâu, Albert chắc chắn sẽ nhận ra sự vắng mặt của mình.
Leo cần một đồng minh. Và người thích hợp đang đứng ngay trước mặt.
“Vậy thì… anh có thể, hợp tác, với tôi, senpai?”
“Hợp tác…?”
Oscar muốn trả ơn Leonora, nhưng lời đề nghị đột ngột ấy khiến anh hơi nghi ngờ.
“Tôi phải… rời khỏi học viện….”
“Tại sao cô lại phải rời khỏi học viện?”
“…Tôi cần… đến Richard.”
Leo tự hỏi liệu Oscar có hỏi lý do thật sự của lời thỉnh cầu này không.
Nhưng, trái ngược với lo lắng của cậu–
“Ta hiểu rồi… Ta sẽ hợp tác với cô….”
–Oscar dễ dàng đồng ý.
“Thật chứ!?”
Lần này Leo không thể kìm được nụ cười rạng rỡ nở trên mặt. Oscar thoáng ngẩn người khi thấy nụ cười đó.
“T-tôi cần, một tấm bản đồ, làm ơn…!”
“\\Đ-được thôi, ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa và tìm một quán trọ tốt để cô nghỉ lại qua đêm\\”
Nghe tới chuyện sẽ được ở một quán trọ tốt, Leo càng vui mừng hơn nữa.
Tuy nhiên, Oscar không chỉ đơn giản giúp Leonora–
“Vậy… cô nói sẽ đi đến Richard đúng không? Có định quay lại học viện không, hay….”
–Anh muốn biết liệu đây có phải chuyến đi một chiều hay không. Nếu không phải, Oscar sẽ càng yên tâm giúp.
“Tôi sẽ… quay lại…!”
Câu “I’ll be back” vang lên trong đầu Leo.
Có khả năng Leena sẽ không thể thi triển được phép đổi cơ thể lại như cũ. Và Leo cũng chẳng muốn bị kẹt ở Richard, nơi không có những món bánh ngọt xa xỉ mà Bianca vẫn thường cho.
“Thật sao? Haaaah….”
Oscar thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu gái của Lãnh chúa Harkenberg, đầu anh có lẽ cũng khó mà giữ được.
Nhưng Leo thì chẳng hay biết gì–
(May quá∼! Cuối cùng mình cũng có thể rời khỏi chỗ này∼)
–Sau cùng, cậu chẳng cần phải trả tiền thuê xe.
“Cần một tuần để sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi của cô… nhưng nếu muốn rời học viện mà không bị ai phát hiện, tốt nhất nên đợi thêm hai tuần nữa. Hôm đó sẽ có buổi trình diễn ma thuật, lẻn đi sẽ dễ hơn.”
Với tư duy của con nhà thương nhân, Oscar hỏi xem những điều kiện đó có ổn không… nhưng Leonora lại cúi mặt xuống.
“…Oscar-senpai, tôi có thể, nhờ anh, thêm một việc, được không?”
“Là chuyện gì?”
Leo thoáng ngập ngừng… nhưng rồi bước tới, ngẩng đầu lên và nói–
“–Xin hãy tin tôi, và đừng hỏi, tại sao tôi phải, đến đó… được không?”
Một lời thỉnh cầu táo bạo… Leo nghĩ Oscar sẽ không chấp thuận.
“Ta hiểu rồi, vậy thì ta sẽ không hỏi.”
Nghe thế, Leo thở phào nhẹ nhõm. Oscar có thể tin cậy được, và lý do đến Richard sẽ được giữ kín.
“Leonora von Harkenberg–”
Nghe được gọi, Leo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Oscar.
“–Ta xin lỗi vì chuyện hôm trước, ta thật sự hối hận. Cô còn nhân hậu và rộng lượng hơn những lời đồn. Ta đã từ bỏ quá sớm, lẽ ra phải chờ thêm trước khi phán xét cô.”
“Không sao đâu….”
Leo chẳng hề để bụng, cậu đã nhận được nhiều thứ từ Oscar rồi.
Thì thầm
“Thật ra… cô hơi điên một chút đấy.”
“…Hả?”
“Cô không cần bận tâm đâu.”
Đó chỉ là lời độc thoại, nên Oscar sẽ không lặp lại.
Anh siết chặt nắm tóc trong tay và nói–
“–Sau khi em gái ta hồi phục, ta sẽ cho cô gặp nó.”
Vì lý do nào đó, Oscar đột nhiên nhắc đến em gái.
“……Hả?”
(Có lẽ đây là tập tục của thương nhân, giới thiệu người thân với ân nhân của mình.) – Leo nghĩ, cậu cũng muốn gặp nốt phần còn lại của gia tộc Bernstein.
“Ohh, xin lỗi, nhưng ta phải đi ngay. Ta phải mang chỗ tóc này cho Camilla, trước khi ma lực bên trong biến mất.”(Tl/n: “Kami” (髪) = tóc, “Cami” = Camilla, cách chơi chữ.)
“………Ể?”
Leo cảm thấy mình vừa nghe thấy điều gì đó lạ lùng, chớp mắt ngạc nhiên.
“Ta sẽ liên lạc với cô khi mọi thứ chuẩn bị xong.”
Oscar hôn lên nắm tóc–
“Cố gắng chịu đựng nhé, mái tóc.”
–Rồi rời khỏi nhà thờ như một cơn gió.
(Ah! Đây chắc chắn là Lời Thề Tình Bằng Hữu, không còn nghi ngờ gì nữa!) – Leo nghĩ.
Bởi vì Oscar đã hôn tóc của mình, giờ cả hai đã trở thành “bằng hữu tóc tai”.
“…Eheheh∼”
Kế hoạch rời học viện đang tiến triển thuận lợi.
Với mái tóc mới cắt, Leo rời khỏi nhà thờ cùng niềm tự hào.
Đôi khi, ngay cả trong lòng tham, cô vẫn có thể giúp đỡ người khác.


0 Bình luận