Muyoku no Seijo wa Okane...
Nakamura Satsuki Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Leo xuất hiện

2 Bình luận - Độ dài: 2,279 từ - Cập nhật:

Tại sân trong rộng lớn, một mặt trăng tròn khổng lồ treo lơ lửng giữa bầu trời đêm.

Tòa nhà trắng xa hoa sáng rực dưới ánh trăng, những bóng đổ mỏng manh hiện ra khắp nơi. Ánh sáng từ những ngọn đèn được đặt cố định chập chờn và đôi khi khiến đường nét bóng tối trở nên méo mó.

Học viện đế quốc Weizsäcker đang chuẩn bị cho buổi lễ nhập học vào ngày mai. Thường thì giờ này nơi đây sẽ yên ắng, nhưng hiện tại, sân trong rộng lớn lại đầy ắp các thành viên nội bộ quan trọng trong giới quý tộc, như thể một buổi dạ tiệc sắp được tổ chức.

Tuy nhiên, biểu cảm hiện rõ trên khuôn mặt họ dưới ánh trăng không phải là sự hân hoan mà là căng thẳng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một điểm — trung tâm sân, nơi đặt trận pháp ma pháp.

Đúng vậy, những người này là cha mẹ của những đứa trẻ quý tộc sắp tròn 12 tuổi vào mùa thu này.

Trừ những người được đế quốc đầu tư và ghi nhận công trạng, tất cả quý tộc trong đế quốc đều mang dòng máu rồng. Dòng máu này vẫn tiếp tục lưu truyền, và khi đủ 12 tuổi, họ sẽ được triệu hồi tới học viện — một định mệnh không thể tránh khỏi.

Gia nhập học viện là sứ mệnh của quý tộc, đồng thời cũng là điều đáng tự hào. Do đó, vừa nói những lời như: 「Ôi chao, việc chuẩn bị nhập học vào giữa đêm thế này thật bất tiện làm sao」, họ vừa nâng ly rượu và tụ tập tại sân trong để chắc chắn rằng con mình đã được triệu hồi an toàn.

Ngay lúc này, một ánh sáng phát ra từ trận pháp ma pháp, đồng thời, một "học sinh" xuất hiện.

Có vẻ là con trai của một gia đình tử tước, cha mẹ cậu vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thất vọng. Cậu đã đến học viện an toàn, nhưng lại xuất hiện quá sớm. Giống như việc câu được cá lớn cần nhiều thời gian, những người sở hữu lượng ma lực lớn sẽ xuất hiện trễ hơn. Với cậu bé này, ma lực của cậu chỉ vừa đủ điều kiện để được triệu hồi.

Những đứa trẻ được triệu hồi sẽ được xác nhận danh tính, sau đó được học sinh khóa trên dẫn đến ký túc xá. Thời xa xưa khi đế quốc còn bất ổn, nhiều trẻ có ma lực được triệu hồi mà chẳng biết đến học viện. Ngày nay, phần lớn "học sinh" là con cháu quý tộc, còn thường dân có ma lực rất hiếm, nên việc đăng ký phòng trước khi nhập học là điều bình thường.

Lần lượt từng "học sinh" xuất hiện, sau khi xác nhận đã đến an toàn, gia đình họ lần lượt ra về. Số người còn lại dần trở nên thưa thớt.

Những quý tộc vui vẻ trò chuyện vì con mình đã nhập học đứng tách ra phía sau. Còn lại một cặp vợ chồng già đang đứng nhìn chăm chú vào trận pháp ma pháp với vẻ mặt ủ ê.

Một người đàn ông có ria xám tro, thân hình cường tráng, đang ở độ tuổi trung niên. Người còn lại là một quý bà với vẻ đẹp thanh tao nhưng mang vài dấu vết tuổi tác. Cuối cùng, quý bà thở dài và quay sang chồng nói:

「…Này, ông. Như tôi đã nghĩ, đứa trẻ ấy — con của Claudia, chắc sẽ không xuất hiện đâu, phải không?」

Nheo đôi mắt màu thạch anh tím, người đàn ông — Hầu tước già nhà Harkenberg — không nói lời nào.

Phu nhân quý tộc trở nên rối bời vì lo lắng, bắt đầu lẩm bẩm như thể không thể chịu đựng sự im lặng.

「Đứa con gái yêu dấu Claudia của chúng ta… Chúng ta đã biết từ 12 năm trước rằng con bé đã hy sinh mạng sống để sinh ra một đứa con gái… Nếu đứa cháu đó còn sống, năm nay hẳn đã đủ tuổi để nhập học. Chúng ta đã huy động toàn bộ lực lượng của gia tộc Hầu tước để tìm kiếm, nhưng vẫn không thể lần ra tung tích, dù tôi đã thầm hy vọng rằng trận pháp triệu hồi mạnh mẽ của vị tổ hoàng đế có thể làm được điều mà chúng ta không thể…」

Nước mắt rơi khi bà nói, nhưng nhận thấy những người xung quanh bắt đầu lo lắng, phu nhân lập tức điều chỉnh lại tư thế và lấy lại dáng vẻ.

Bà là Emilia, Hầu tước phu nhân nhà Harkenberg — người phụ nữ được kính trọng.

Sau thảm kịch mang tên “Thảm họa Flora”, với tư cách là mẹ của nạn nhân, bà đã phải chịu đựng không ít ánh nhìn thương hại suốt bao năm. Bà không thể để bản thân bộc lộ thêm điểm yếu nào nữa.

Emilia gắng gượng nở một nụ cười tươi tắn và cất giọng vui vẻ.

「Nhưng dù sao thì, theo ý nguyện của tôi, hôm nay tôi đã đặt may riêng một chiếc váy chỉ để mặc khi gặp cháu. Dù đứa bé có thế nào đi nữa, nó chắc chắn sẽ hợp với chiếc váy đó. Vì là con gái của ông, con bé chắc chắn sẽ có đôi mắt màu tím, đúng không? Nhưng vì không biết màu tóc của cháu thế nào nên tôi đã rất bối rối khi chọn màu váy, cuối cùng chuẩn bị rất nhiều. Nếu cháu tóc vàng thì váy xanh xám, nếu tóc nâu thì màu kem dịu nhẹ. Hoặc biết đâu lại là tóc vàng tro? Cẩn thận hơn nữa, tôi còn chuẩn bị thêm váy xanh lá sáng. Tôi không biết cháu có màu tóc gì… và cũng không biết cháu đã sống một cuộc đời ra sao…」

「Emilia.」

Hầu tước già khẽ gọi tên vợ, người một lần nữa không thể ngăn nổi nước mắt. Ông nhẹ nhàng vuốt tóc bà, nhưng Emilia nhanh chóng gạt đi và bật khóc lớn:

「Sao ông có thể bình tĩnh như thế này chứ!?」

Sự bùng nổ cảm xúc của phu nhân khiến cả đám đông xôn xao. Những quý tộc hiểu chuyện thì chỉ biết nhắm mắt đau lòng, còn đám thường dân và người mới chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng thường ngày của bà thì sốc thực sự.

「Đứa bé đó, ĐỨA CON YÊU DẤU CỦA CHÚNG TA, khi con bé đau khổ tại học viện, ông chẳng giúp gì cả! Khi con bé bị lưu đày, ông cũng không hề cử ai đi tìm kiếm. Khi con bé… khi con bé chết! Ngay cả lúc đó ông cũng chẳng thể hiện một chút cảm xúc nào với số phận bi thảm của con mình! Đến bây giờ, ông vẫn đứng đó, lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra! Làm sao ông có thể như vậy!?」

Phu nhân ôm mặt, khóc nức nở còn hơn trước.

「Dù đôi mắt tím của gia tộc Harkenberg được ca tụng là có thể nhìn thấu sự thật… ông cũng có nó, tôi cũng vậy! Vậy mà chúng ta đã bỏ lỡ những mảnh ghép của sự thật lúc đó! Giờ thì sao? Chúng ta chỉ có thể đứng yên bất lực thế này thôi sao!?」

Tất cả những gì vị hầu tước có thể làm là im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng xoa nhẹ lưng Emilia để an ủi. Cảnh tượng tan nát cõi lòng ấy khiến tất cả mọi người xung quanh đều nín thở theo dõi.

「Emilia」

Cuối cùng, hầu tước già từ tốn cất tiếng:

「Từ xưa đến nay, nhà Harkenberg là khiên chắn và cũng là thanh kiếm của đế quốc. Đứa con gái đầu lòng Claudia của chúng ta là một chiến binh thiên tài, đồng thời cũng là một người xuất sắc về võ nghệ. Nếu nó bị kẻ trộm tấn công, thì hẳn là kẻ đó cũng phải là một đối thủ rất đáng gờm. Được chết trong một trận chiến cao quý như vậy… Claudia hẳn cũng không có gì nuối tiếc.」

Những lời ấy lại bị hiểu sai hoàn toàn. Trước người chồng đầu óc chỉ toàn chiến trận, Emilia nghiến răng.

「Chuyện này là về đứa con gái bất hạnh của chúng ta — người không nhận được sự bảo vệ nào từ cha mẹ, chứ KHÔNG phải một thuộc hạ chết ngoài chiến trường!」

Vị hầu tước gãi ria mép rồi “ừm” một tiếng, trầm ngâm suy nghĩ rồi đính chính lại:

「Claudia là một đứa trẻ thông minh. Nó có thể điều khiển ngọn lửa dữ dội, lại rất mạnh mẽ. Ngay từ khi còn nhỏ, nó đã có thể trốn khỏi sự giám sát của những người theo dõi do chúng ta cử xuống phố, trực giác của nó thực sự sắc bén. Ta cũng sẽ không ngạc nhiên nếu nó hiện giờ vẫn đang sống đâu đó… rất bình thản.」

「Một người sinh ra là con gái quý tộc thì trong cái đế quốc này có thể sống kiểu gì chứ!?」

「Ừm. Chà… có lẽ… mở tiệm bánh ở khu hạ thành chẳng hạn?」

「Ông đừng có nói nhảm!」

Không ngờ rằng — ông ta đã vô tình đoán trúng sự thật. (Dù ông hoàn toàn không biết điều đó)

Nhận được một câu trả lời hết sức phi lý từ chồng mình, Emilia dần lấy lại tinh thần, khịt khịt mũi và đứng dậy, tự nhủ bản thân phải là người bình tĩnh hơn.

「Vừa rồi là con trai thứ hai của một công tước được triệu hồi. Tiếp theo chắc sẽ là người thuộc gia đình hoàng gia hoặc công tước thống lĩnh… Ông, chúng ta về thôi.」

Triệu hồi đã dừng ở cấp bậc tương ứng — Hiểu ra điều đó, Emilia thở dài và chuẩn bị rời khỏi học viện.

Nhưng ngay lúc đó—

Pzzt…—!!

Như thể mặt trời bùng nổ, một luồng ánh sáng chói lòa lan khắp nơi.

Một cơn gió mạnh thổi bùng lên từ trung tâm trận pháp ma pháp, khiến váy áo mọi người bay phần phật và làm tắt hết những ngọn nến xung quanh. Nhiều tiếng hét vang lên vì ánh sáng quá gắt và cơn chấn động đột ngột.

Ông Hầu tước lập tức che chắn cho vợ, mắt bị ánh sáng làm lóa đến mức phải nheo lại. Khi cơn sáng dần lắng xuống, ông quay về phía trung tâm của trận pháp để tìm kiếm nguồn gốc của sự việc.

Và rồi—

「……!」

Ông mở trừng mắt trong kinh ngạc.

Ở giữa trận pháp, nơi cơn gió vừa lắng xuống, là một cô bé đang khụy gối xuống đất.

Dù mặc một bộ đồ đơn sơ, cơ thể gầy gò ấy vẫn toát ra làn da trắng như sứ gần như trong suốt.

Trên đôi vai nhỏ bé của cô bé ấy là một suối tóc dài, đen tuyền và bồng bềnh.

Nhìn thấy rõ rằng đây không phải là con cháu của giới quý tộc, đám đông xung quanh nhất thời nín thở.

Dưới hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào, cô bé đang cúi gằm bắt đầu cử động cánh tay, run rẩy đứng dậy. Rồi, từ sau lớp tóc bù xù, lộ ra gương mặt — dù lấm lem, nhưng lại xinh đẹp đến mức không thể tin nổi. Một vẻ đẹp tựa như không thuộc về thế giới này.

「Không thể nào…」

Một linh cảm mãnh liệt ập đến toàn thân, Emilia đưa hai tay lên che miệng, giọng run rẩy cất lên.

Ánh mắt cô bé ấy lướt quanh, đôi lông mi dài khẽ run, để lộ ra một ánh nhìn tím ngắt — đôi mắt thạch anh trong veo.

「Do thần linh ban phước…!」

Một ai đó thì thầm, như thể dâng lời ngợi ca cho kỳ tích thần thánh.

Một cô bé xinh đẹp tự nhiên, mang trong mình vẻ đẹp trời ban.

Không thể nhầm lẫn được. Đó chính là con gái của Claudia von Harkenberg.

「A…! A! Không thể tin nổi! Không thể tin nổi chút nào!」

Emilia ôm chầm lấy cánh tay ông Hầu tước, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

「Ông à ! Là con bé đó! Là con của Claudia! Cuối cùng con bé cũng trở về bên chúng ta rồi! Nhìn kìa, đôi mắt tím ấy, gương mặt đáng yêu ấy…! Chính là hình ảnh của ông hồi còn nhỏ mà!」

「…………」

「…Ông?」

Ông Hầu tước không đáp lời. Thấy vậy, Emilia ngẩng lên, bối rối nhìn ông.

「…gọi…」

「Gì cơ?」

Bất ngờ, một ngọn lửa bùng lên trong ánh mắt ông Hầu tước già.

「GỌI THỢ MAY GIỎI NHẤT CỦA CẢ ĐẾ QUỐC TỚI ĐÂY CHO TA! KHÔNG QUAN TÂM TỚI GIÁ TIỀN! TA NHẤT ĐỊNH PHẢI MẶC CHO ĐỨA CHÁU GÁI ĐÁNG YÊU VÀ ĐƯỢC THẦN LINH BAN PHƯỚC CỦA TA BỘ VÁY LỘNG LẪY NHẤT —!!」

Ngày xưa, Hầu tước già nhà Harkenberg từng là chiến tướng oai phong, khiến kẻ thù khiếp đảm chỉ bằng tiếng gầm trên chiến trường.

Tiếng hô vang lừng từng nâng cao sĩ khí cả quân đội.

Nhưng hôm nay, tiếng gầm huyền thoại ấy lại được dùng cho một chuyện… rất khác:

「PHẢI LÀ MÀU TÍM —!!」

Chỉ vì chuyện chẳng mấy quan trọng, toàn bộ học viện Weizsäcker bị đánh thức khỏi giấc ngủ yên bình.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Phải là màu tím :)
Xem thêm
quả ông bà này khỏi lo chết đói
Xem thêm