"Onii-sama!""Điện hạ."
Chỉ liếc qua một lượt, Albert đã phần nào nắm được tình hình trước mắt.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh sải bước tiến về phía Oscar.
Giữa Albert tóc vàng trong bộ đồng phục trắng rực rỡ và Oscar đầu bù tóc rối mặc đồng phục tối màu, như thể một hiệp sĩ trắng đang đối đầu với ác ma hắc ám.
Dù Oscar thuộc phe Bernstein, nhưng các nữ sinh xung quanh cũng không khỏi đỏ mặt trước dáng vẻ chói lóa của Albert.
Ngay sau đó, giọng nói đanh thép của Albert vang lên, thể hiện rõ cơn thịnh nộ.
"Ta yêu cầu ngươi trả lại công chúa và tiểu thư Leonora ngay lập tức."
"––Hà!"
Tuy vậy, Oscar chỉ nhún vai, hoàn toàn không nao núng.
"Không cần phải giận dữ như vậy chứ. Ngài hỏi bọn tôi đang làm gì à? Chỉ là đang mời tiệc trà, phục vụ món ăn mà chúng tôi đặt cả tâm huyết vào thôi mà."
"Trong mắt ta thì chỉ thấy mấy món ăn hoàn toàn không phù hợp đang được dọn ra ở cái ‘tiệc trà’ của ngươi thôi. Công chúa cũng tái cả mặt rồi còn gì. Ta không biết các người đang toan tính gì, nhưng ta sẽ đưa hai người họ rời khỏi đây. Dù ngươi có cản cũng vô ích."
"Ồ? Nguy hiểm quá nhỉ. Đây là mệnh lệnh của hoàng gia sao?"
Trước lời khiêu khích mang hàm ý lạm dụng quyền lực của Oscar, Albert chỉ cười và đáp:
"Tất nhiên là không. Chỉ là lời thỉnh cầu từ một người anh vì em gái mình thôi! — Nếu không phải thế, ta đã ra lệnh xử trảm ngươi rồi."
"....Hmph."
Thấy Oscar có chút chùn bước, Leo sợ tái cả mặt.
(Hoàng tộc thật đáng sợ!)
Chỉ cần hơi hỗn láo thôi là đã bị xử trảm?
Còn mình thì từng đấm vào mặt hoàng tử, cướp đồ – hơn nữa còn là vật phẩm tầm bảo vật quốc gia – Leo không dám tưởng tượng nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ ra sao.
Trong lúc Leo càng lúc càng trắng bệch, thì Kai – người có vẻ đi cùng Albert – vội vã chạy đến.
"Leonora-sama! Người không sao chứ?! A, tệ thật, mặt người trắng bệch thế này..."
Nghe thế, Albert cũng quay sang nhìn.
"Em không sao chứ?"
Giọng nói dịu dàng, nhưng nét mặt thì vẫn nghiêm nghị.
Leo càng hoảng loạn.
"E-e-em không sao..."
"Nói dối vụng quá... Nhìn xem, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh còn chảy nữa."
Đôi mắt sắc lạnh mà đẹp đẽ của Albert híp lại, như thể đang nhìn xuyên qua bản chất đầy tham lam của Leo.
Cảm nhận được sự chú ý của hoàng tử đã chuyển từ Oscar sang mình, Leo sợ hãi tột độ.
Hoàng tử Albert này, trái ngược với vẻ ngoài lịch lãm, trong lòng chắc chắn là người đen tối và độc đoán — mình đã chắc chắn điều đó từ cuộc đối thoại ban nãy rồi.
"...Thay mặt chúng tôi, ta xin lỗi."
"K-k-không, không đâu. Không đâu không đâu..."
Leo như con vẹt chỉ biết lặp lại mấy từ vô nghĩa.
"Bernstein-senpai. Cô ấy có vẻ không khỏe nên tôi xin phép rút lui hôm nay. Chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện sau."
"Hà. Nhưng tôi đâu có chuyện gì muốn nói với ngài."
"Nhưng tôi thì có."
Đôi mắt băng lam trong trẻo của Albert đối đầu với đôi mắt xanh chàm sâu thẳm của Oscar.
Trận đối đầu ấy kết thúc bằng hành động khiến mọi người bất ngờ của Albert.
"Leonora, thứ lỗi cho anh nhé."
Anh vòng tay qua lưng và dưới đầu gối cô gái, rồi bế cô lên.
"………!"
Không thể nào, bế công chúa sao?! Leo bắt đầu hoảng loạn. Tuy nhiên, sự kháng cự của tâm hồn cậu không kịp truyền ra tiếng nói, chỉ khiến đôi vai run lên.
Thấy vậy, hoàng tử trấn an: "Giờ thì ổn rồi." Nhưng Leo chỉ muốn hét lên: Chính sự tồn tại của anh mới là cái khiến tôi không ổn đó!
(Anh định làm gì?! Quăng tôi xuống? Không, quật tôi xuống à?!)
Liệu sẽ là cú đập thân xuống sàn? Hay một cú vật kiểu German Suplex—
Chỉ nghĩ đến những chiêu vật mình sắp phải hứng chịu, người Leo đã cứng đờ.
"Đi thôi. Bianca, em tự đi được chứ? Kai, phiền em quay lại phòng trước giúp anh. Hãy chuẩn bị chỗ để Leonora nghỉ ngơi."
"V-vâng! Tôi hiểu rồi!"
Hoàng tử thậm chí còn cho người tiễn luôn “người hộ tống duy nhất” của Leonora đi trước.
Leo bắt đầu vùng vẫy trong vô vọng, nhưng Albert – trái với vẻ ngoài mảnh mai – lại có cơ bắp đáng kể, giữ rất chặt, như thể không định để cậu thoát.
"….! …! ….!"
Đến mức này rồi thì con người ta khi hoảng loạn cũng không biết phải làm gì.
Leo không thốt nên lời.
Thấy cô gái nhỏ cứ giãy giụa, Albert liền tăng tốc bước đi.
Nhưng khi quay lại, thấy em gái mình vẫn đứng yên tại chỗ, anh hơi ngạc nhiên hỏi:
"—Bianca?"
"Anh cứ đi trước đi, Onii-sama."
Công chúa Bianca vẫn đứng đó, như thể nghẹn lời.
Tuy nhiên, trong mắt cô là ánh lửa quyết tâm mà Albert chưa từng thấy trước đây.
"Em có chuyện cần phải nói với người đó."
"Nhưng mà…"
"Xin hãy tin em."
Vì em là em gái của anh mà.
Cảm nhận được quyết tâm ấy, Albert híp mắt lại.
Và sau một lúc:
"—Được rồi. Vậy gặp lại sau."
"Em cảm ơn anh."
Anh để cả em gái ở lại.
Chứng kiến pháo đài cuối cùng sụp đổ, Leo cảm thấy linh hồn mình sắp lìa khỏi thể xác.
Albert tiếp tục bế Leo đi qua hành lang, tiến về phía phòng của cậu.
Dọc đường, hoàng tử có vài câu nói nhẹ nhàng, nhưng không hề khiến trái tim Leo dịu đi.
Ngược lại, Leo chỉ muốn thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ đến bất ngờ của vị hoàng tử này càng nhanh càng tốt.
"À, um! Xin hãy thả tôi xuống!"
"Em còn đang run lẩy bẩy mà, để anh đưa em về phòng."
Cảnh hành quyết chắc chắn sẽ diễn ra trong phòng riêng – nơi không ai chứng kiến.
"X-xin tha cho tôi...."
Cuối cùng, khi hai người gần tới nơi được gọi là pháp trường – tức phòng của Leonora – Leo hoảng loạn cực độ. Những giọt nước mắt lấp lánh đã bắt đầu hiện lên trong mắt.
Albert chợt nhẹ nhàng hỏi:
"Có phải… em thấy sợ khi bị đàn ông bế không?"
Leo gật đầu như máy.
Tất nhiên, Leo không sợ vì người bế là đàn ông, mà vì người đó là Albert.
"Ra vậy… xin lỗi nhé."
Thì thầm lời xin lỗi, Albert cuối cùng cũng thả Leo xuống. Tuy nhiên, anh vẫn nắm lấy tay cậu.
"Leonora. Lại một lần nữa, vì chúng tôi mà em đã phải chịu đựng điều tồi tệ. Thật lòng xin lỗi. Nhưng –"
Với dáng vẻ nhã nhặn, Albert cúi xuống và hôn nhẹ lên mu bàn tay cô gái. Đôi mắt xanh lam trong vắt ấy nhìn thẳng vào Leo.
"Chuyện như vậy, đừng bao giờ làm lần nữa."
Tất nhiên, anh đang nói đến chuyện "thay mặt Bianca chịu sự trả đũa của phe Bernstein", nhưng Leo – với đầu óc cực kỳ tinh ranh – lại chỉ nghĩ đến vụ đồng vàng.
(Mình đã thay đổi hình dạng mà, tưởng là sẽ không bị nhận ra… Vậy mà hắn vẫn nhận ra ư? Sao chứ! Không lẽ dây xích đã buộc rồi sao?)
Lý trí mà nói, Albert không thể nào biết được thân phận thật sự của Leo. Nhưng trong trạng thái hoảng loạn, Leo hoàn toàn tin rằng mình đã bị lộ.
"Leonora. Em trả lời đi."
Trước ánh mắt chất vấn của Albert, Leo cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động. Và rồi, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Đó là — chạy.
"……….!"
Tiếc thay, vì sự khác biệt thể hình và phản xạ, nỗ lực bỏ trốn của Leo kết thúc trong vòng một giây.
Trước khi kịp nhận ra, Albert đã dùng tay đập vào tường, chặn đường thoát – chính là Kabedon.
Một cơn ác mộng thực sự.
"Trả lời anh đi, đừng có trốn. Nếu em không nói, thì anh sẽ khiến em phải nói."
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng với Leo thì chẳng khác gì lời đe dọa.
Hơn nữa, câu nói ấy chẳng khác gì tuyên bố: anh sẽ không bao giờ để em chạy thoát.
"V-vâng! Vâng! Em sẽ không làm thế nữa!"
"Cuộc sống của em, em sẽ biết quý trọng chứ?"
"Vânggggg!"
Tất nhiên, trong đầu Leo, câu hỏi vừa rồi của Albert được hiểu theo cách rất... mạnh mẽ:
“Sẽ không có lần thứ hai đâu. Tốt nhất là ngươi nên biết quý trọng cơ hội sống sót lần này, nhóc con.”
“Tốt.”
Khi Albert cuối cùng cũng rút cánh tay đang chắn đường, một chút cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua.
“Nếu em mà từ chối, có khi anh đã nghĩ đến chuyện nhốt em lại luôn rồi.”
Albert nói với một nụ cười hiền, khiến khuôn mặt của Leo lại tái xanh như cũ.
Cái miệng bắt đầu run lên như một chú cún con sợ hãi. Lúc ấy, Kai – nghe thấy tiếng động ngoài cửa – chạy vội ra.
"Leonora-sama! — Thưa Hoàng tử Albert, thần xin chân thành cảm ơn người vì tất cả những gì đã làm hôm nay. Sau này nếu có bất cứ điều gì cần đến thần..."
"À, vậy thì anh sẽ nhờ em. Tuy nhiên, Kai, chính bọn anh mới là người mang ơn. Leonora đã cứu em gái anh khỏi tình thế khó xử. Còn chuyện lớp học ngày mai thì đừng lo, nghỉ cũng không sao, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Vâng, thần hiểu rồi!"
Vì lý do nào đó, Leo cứ có cảm giác Kai đang nói chuyện với Albert một cách trôi chảy và tự nhiên như thể... Albert mới là chủ nhân thực sự của cậu vậy.
"Vậy nhé, Leonora. Anh sẽ nghe phần còn lại của câu chuyện từ Bianca. Em thì cứ nghỉ ngơi đi – thật thoải mái vào."
Để lại vài lời chia tay dịu dàng cuối cùng, hoàng tử rời đi một cách tao nhã.
Kai quay lại phòng, nhanh chóng thay đồ cho “tiểu thư”, rót nước cho cô uống, rồi chuẩn bị giường cho cô nghỉ. Trong suốt thời gian ấy, Leo chỉ ngồi đờ đẫn như người mất hồn.
Tuy nhiên...
"Thật sự là... chỉ cần rời mắt một chút là không xong mà..."
Đứng bên ngoài cánh cửa, Hoàng tử Albert khẽ thì thầm, nhưng dĩ nhiên chẳng ai nghe thấy.
Trong ánh mắt anh lúc này hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp – người vừa rồi đã dũng cảm đứng lên giữa vòng vây của bao học sinh.
Khi người hầu chạy đến với gương mặt hoảng loạn, chính bản thân Albert cũng thấy lòng mình bấn loạn một cách khó hiểu.
Và khi biết rằng một lần nữa, cô gái ấy lại chấp nhận bất công và bị bắt nạt mà không phản kháng, trong lòng Albert như nổi cơn thịnh nộ, ngọn lửa cháy bùng từ tận sâu tâm hồn.
Với một người vốn điềm tĩnh như Albert, đó là điều cực kỳ hiếm thấy.
"Leonora..."
Albert khẽ gọi tên cô, rồi lắc đầu, tự kéo bản thân trở lại thực tại.
Anh vẫn còn việc phải làm.
Với phong thái xứng đáng của một vị hoàng tử, lần này, anh rời đi trong dáng vẻ thực sự anh tuấn.
***************************************************
"Giờ thì..."
Công chúa Bianca – người đã ở lại một mình – đứng đối mặt với Oscar và Rolf.
Oscar vẫn như cũ, chống khuỷu tay lên đầu gối, đôi mắt xanh chàm nheo lại.
Nhưng bầu không khí quanh Bianca lúc này hoàn toàn khác. Đó là khí chất của một công chúa đế quốc thực thụ, điều mà không ai có thể phủ nhận.
"Bernstein-senpai. Quantz-senpai. Với tư cách là người đứng đầu khối sơ cấp – và cũng là bạn của Leonora – tôi xin phép được lên tiếng."
Lần đầu tiên, Bianca gọi họ là “senpai”, để nhấn mạnh rằng cô không nói chuyện với tư cách là công chúa, mà là một học sinh bình thường như họ.
"Trước tiên, với tư cách là người được mời đến buổi ‘tiệc trà’ này, tôi xin lỗi vì sự can thiệp của anh trai mình. Lẽ ra tôi nên tự giải quyết chuyện này."
Đôi mắt của Bianca lúc này ánh lên một màu xanh lam băng giá, giống hệt ánh nhìn của anh trai cô. Cô tiếp tục:
"Mục đích của buổi tiệc trà mà Quantz-senpai nêu ra vốn là chuyện giữa tôi và Dorlis. Nhưng hai người lại cố tình xen vào — vậy thì, các anh có thể tha thứ cho vai trò của anh tôi trong việc này không?"
Khi Bianca nhắc đến cái tên “Dorlis”, khuôn mặt của cô hầu gái cũ lập tức cứng đờ.
"Tôi xin lỗi về chuyện lần trước. Gương mặt em đã bị vấy bẩn. Giờ đã hồi phục rồi, nhưng em có thể cho tôi biết ai đã chữa cho em không?"
"Là tăng lữ chính thức của học viện, Harlet-sama."
"Vậy à, tốt rồi. Hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến ngài Harlet."
Bianca nói chuyện nhẹ nhàng, trôi chảy, nhưng Oscar lập tức xen vào với giọng khinh khỉnh.
"Hả? Đó là ‘cuộc nói chuyện’ mà cô cần à, người đứng đầu khối sơ cấp? Dù cô có là học sinh, thì cũng chẳng ai dám cãi lại người của hoàng tộc cả."
"—Leonora."
Nhưng lần này, người giành quyền kết thúc lại là Bianca.
"Cô ấy, các anh có biết... cô ấy từng sống cuộc đời như thế nào trước khi đến học viện này không?"
"………."
Bianca nhẹ nhàng lướt ngón tay mảnh khảnh qua bộ dao nĩa còn lại trên bàn.
"Tôi tin là mọi người đã biết về 'sự kiện bức tranh' lần trước. Kiến thức vượt xa xuất thân nơi hạ thành, trí tuệ sớm hơn tuổi, phong thái như thể ăn sâu trong máu – cũng chính vì vậy, không ai nhận ra cả. Quá khứ kinh khủng của cô ấy."
"Quá khứ... cô ấy sao?"
"Đúng vậy."
Tiếng nuốt nước bọt vang lên. Câu chuyện của Bianca khiến mọi người xung quanh không thể rời mắt.
"Cô ấy không thể nói trôi chảy tiếng mẹ đẻ – tiếng Weiz. Mất mẹ – Claudia-sama – từ nhỏ. Nhưng tại sao? Tại sao không ai dạy cô ấy cách nói? Và tại sao đôi lúc vai cô ấy lại run lên như thể sợ hãi? Dù sống ở hạ thành, sao làn da lại trắng nhợt như vậy? Với trí tuệ nổi danh của các anh, chắc các anh hiểu chứ?"
"Không thể nào..."
"...Chết tiệt."
Rolf tái mặt, còn Oscar thì nghiến răng khó chịu.
"Đúng vậy. Leonora từng bị giam giữ bởi những kẻ nhắm vào nhan sắc của cô ấy, sống như tù nhân, không được học hành, bị áp bức bởi quyền lực người lớn và bị trừng phạt."
Với vốn từ vựng phong phú, Bianca thêu dệt nên một câu chuyện còn chi tiết và ám ảnh hơn cả những gì Kai từng kể.
Mọi người xung quanh đều nín thở. "Không thể thế được..." – "Tàn nhẫn quá!" – những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.
"Về câu nói ‘thật hạnh phúc vì được ăn bằng đĩa’ của cô ấy,"
"Không lẽ... đến bữa ăn cũng không có?"
Trước vẻ mặt ngơ ngác của Rolf, Bianca gật đầu dứt khoát.
"Tôi e là đúng thế. Đám đàn ông đê tiện đó còn hơn cả tàn nhẫn. Đừng nói là bàn ăn, họ chắc chẳng cho cô ấy ăn gì tử tế cả, chỉ là rau vụn, vỏ pho mát – thứ mà người ta còn không cho chó mèo. Nếu có gì để ăn thì cũng chỉ là rác thải mà thôi!"
Là một thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì, trí tưởng tượng của Bianca bùng nổ dữ dội. Và nền tảng cho trí tưởng tượng ấy – là một thế giới vô cùng tàn nhẫn và đen tối.
"Thế nhưng, cô ấy vẫn nói ‘hạnh phúc vì được ăn’...! Con bé ấy luôn như vậy. Khi váy bị bẩn, khi bị đâm kim, bị bắt nạt, cô ấy vẫn đón nhận mọi ác ý đó... như thể đó là một ân huệ...! Dù đối mặt với bất công và bạo lực, cô ấy vẫn tìm ra tia sáng hy vọng và níu lấy nó...!"
Giọng cô dần nhỏ lại, và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt xanh xinh đẹp.
Nhưng không ai cười nhạo cô.
Bianca khịt khịt mũi, bình tĩnh lại, nhìn xuống đĩa thức ăn ngập siro trên bàn.
"Nhìn đi. Nhìn món ăn này đi. Không phải thứ gì cao sang, chỉ là kem tươi, bánh ngọt đầy đường, cá tươi. Vậy mà cô ấy ăn với nụ cười rạng rỡ. Và chính các anh – những người chưa từng phải lo về bữa ăn – các anh đã biến những nguyên liệu ấy thành một đống lộn xộn bi thảm này. Các anh – người thừa kế của gia tộc Bernstein!"
"………."
Oscar và đồng bọn không nói được lời nào.
"Các anh nói hoàng tộc chìm đắm trong quyền lực? Thế thì ai mới là kẻ đang lãng phí những tài sản đó? Các anh nói muốn bảo vệ kẻ yếu? Vậy ai là người lôi kéo một cô gái yếu ớt như Leonora – người chẳng hề than phiền số phận, mà vẫn trân trọng chút may mắn nhỏ bé mà mình có – vào vòng xoáy đau khổ? Là ai?!"
Bianca cầm lấy cái nĩa trong tay.
—Cạch.
Cô mạnh mẽ đâm nĩa xuống đĩa.
"Có vẻ như cuối cùng, các anh và chúng tôi cũng chẳng khác gì nhau. Thứ mà tôi vừa đâm xuyên qua, không phải là đĩa đồ ăn ghê tởm kia, mà là sự đạo đức giả của các anh."
Đối diện với hai người đàn ông cao lớn hơn mình, là hình bóng không thể nhầm lẫn của một công chúa đế quốc.
"—Vậy, tôi xin phép. Hãy thứ lỗi cho sự vô lễ vì rời đi sớm."
Để lại những lời đó, công chúa quay đi mà không ngoái đầu lại.
Căn phòng tiệc chìm trong im lặng.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng đó đầu tiên là Rolf.
"—Thật là mất mặt quá nhỉ, Oscar? Hay là đuổi theo công chúa và tổ chức lại tiệc trà đi?"
"Dừng lại."
Nhưng lời đề nghị đầy hứng khởi đó bị Oscar từ chối bằng giọng trầm lặng.
Đôi mắt xanh chàm sâu thẳm của anh như đang suy nghĩ điều gì đó.
"...Ít nhất thì, bài diễn văn của Bianca vừa rồi rất có lý. Chính chúng ta mới là người phải xin lỗi."
"Oscar..."
Với một người như Oscar – lãnh đạo phe phản quý tộc nổi tiếng với lời nói và hành động cực đoan – việc thừa nhận điều đó khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, kể cả Rolf. Thấy vậy, Oscar khẽ mỉm cười và nói:
"À, tất nhiên."
"Không phải xin lỗi công chúa đâu, mà là với Leonora von Harkenberg, đúng không?"
"Phải... đúng vậy."
Rolf thở phào nhẹ nhõm. Với cậu, nếu có thể làm lành với cô gái đáng yêu đó, thì quả là một kết thúc tuyệt vời.
"Leonora von Harkenberg, hửm… Tôi sẽ nhớ cái tên đó."
Trong căn phòng ăn im phăng phắc, giọng nói trầm khẽ của Oscar vang lên.


2 Bình luận