Muyoku no Seijo wa Okane...
Nakamura Satsuki Cuteg
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1: Leo trở thành Leena (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,590 từ - Cập nhật:

Mọi chuyện bắt đầu từ 13 năm trước.

Đế quốc Weiz đang trong quá trình tìm kiếm và bồi dưỡng những con người có tài năng và phẩm chất vượt trội. Và chính vào thời điểm ấy, một cô gái xuất thân thường dân đã bước chân vào Học viện hoàng gia Weizsäcker — nhưng mọi thứ đã trở nên rối loạn từ đó.

Tên của cô gái ấy là Flora. Cái tên dịu dàng như một bông hoa, và người ta bảo rằng cô cũng có vẻ ngoài xinh đẹp hệt như tên gọi của mình.

Dù học viện mở cửa với cả trong và ngoài nước, nhưng nhìn chung, chỉ những người có ma lực — tức dòng máu quý tộc — mới có thể vào được. Flora, một người thường dân nhưng lại sở hữu lượng ma lực khổng lồ, là một trường hợp hoàn toàn ngoại lệ.

Ngay trong ngày đầu tiên nhập học, Flora đã khiến thiết bị đo ma lực nổ tung. Sau đó, cô tiếp tục thể hiện năng lực vượt trội khiến ai cũng phải chú ý.

Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đó thì đây có thể đã trở thành một câu chuyện cảm động đầy nghị lực.

Nhưng rắc rối nằm ở hành động của cô ấy — và cả những người xung quanh.

Mặc dù khác biệt về địa vị và tư duy, Flora lại hòa nhập rất tốt với bạn bè quý tộc. Đặc biệt, thái tử đầu tiên, con trai của thủ tướng, con trai của thống lĩnh kỵ sĩ đoàn, thậm chí hoàng tử nước láng giềng — những người đứng đầu trong hệ thống phân cấp ở học viện — đều lần lượt phải lòng Flora.

Và những người hứng chịu hậu quả chính là vị hôn thê của họ. Trong số đó có Claudia, con gái của gia tộc hầu tước Harkenberg, vốn đã được định sẵn sẽ trở thành hoàng phi.

Thế nhưng, vị thái tử — vị hôn phu của Claudia — đột nhiên thay lòng, đơn phương và cưỡng ép chấm dứt hôn ước. Claudia khi đó được ca tụng là “đóa hồng của học viện”, vì vậy cô đã thẳng thừng chỉ trích vị hoàng tử bạc tình. Nhưng thay vì lắng nghe, hắn còn tìm cách trục xuất cô khỏi đế quốc.

Học viện có đặc quyền ngoại giao mạnh đến mức ngay cả hoàng đế cũng không thể can thiệp. Khi gia tộc Claudia biết chuyện thì mọi thứ đã quá muộn. Cô bị ném ra khỏi cổng học viện, gần như không mang theo được gì.

Lang thang giữa đêm tối, Claudia bị một tên trộm tấn công, và kết quả là cô mang thai. Không còn cách nào quay về nhà, cô đành trông cậy vào một người hầu thời thơ ấu — cũng là người bạn thân thiết nhất — và ẩn mình sống trong khu hạ thành. Cuối cùng, cô sinh ra một bé gái.

Trong khi đó, gia tộc Harkenberg nổi giận, phát động điều tra toàn diện, muốn truy cứu trách nhiệm tất cả những kẻ liên quan đến vụ việc, bắt đầu từ thái tử. Và rồi họ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: tất cả những người đó đều bị dính bùa mê mà Flora đã bí mật thi triển.

Sự thật là Flora chỉ có một lượng ma lực nhỏ, tuy vẫn hiếm với thường dân, nhưng không đủ để phá thiết bị đo. Cô đã dùng bùa mê để thao túng giáo viên, giả mạo kết quả kiểm tra — tất cả chỉ để trở thành hoàng phi của thái tử đẹp trai và trí tuệ.

Khi sự việc bại lộ, đế quốc đã huy động lực lượng quy mô lớn để tìm Claudia. Nhưng họ không thể tìm thấy cô. Thông tin cuối cùng để lại là Claudia đã mất trong khi sinh con.

Từ sau đó, không có đứa trẻ nào ở đế quốc được đặt tên là "Flora" nữa. Ngay cả Leo, một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi, cũng biết về vụ việc — đủ để hiểu nó kinh hoàng đến mức nào.

“...Khoan khoan khoan, con gái của Claudia — người mà cả quân đội hoàng gia không tìm ra nổi — lại đang sống ở giữa thủ đô đế quốc này á!?”

Đây là Ricard, thủ đô của đế quốc Weiz. Leena chỉ nhún vai:

“Hiển nhiên rồi. Họ chờ mọi chuyện lắng xuống. Okaa-sama giỏi trốn tìm lắm! Cách bà ấy hòa mình vào cuộc sống ở hạ thành suốt 13 năm qua giờ đã đạt tới trình độ truyền thuyết rồi.”

“Khoan đã, ý cậu là… bà ấy còn sống!?“

“Cậu gặp bà ấy mỗi ngày còn gì. Chủ tiệm bánh ấy — chính là Okaa-sama đó.”

“LÀ DÌ ẤY HẢ!?”

Leo đã nghĩ chắc Leena chỉ được tiệm bánh nhận nuôi mà thôi.

“Nhờ khả năng sử dụng ‘Bạch Viêm’ có thể giết cả rồng, tiệm bánh ‘Dear Deer’ vẫn thịnh vượng tới ngày nay! Rất cảm ơn vì đã luôn ủng hộ.”

“Ai lại đi nướng bánh bằng Bạch Viêm!? Mà nè, từ nãy đến giờ tôi cũng đang thắc mắc — cái tên ‘Dear Deer’ là sao vậy!?”

“À mà, chuyện bị tên trộm tấn công chỉ là tin đồn bịa đặt thôi. Otou-sama — người hầu cũ khôn ngoan của tôi — đến giờ vẫn còn mặn nồng với Okaa-sama đấy! Mấy hạt dẻ nướng ông ấy làm cũng nóng rực luôn!”

“LÀ CHÚ ĐÓ HẢ!? CHÚ MỚI CHO TÔI HẠT DẺ HỒI SÁNG!”

Leo choáng váng trước câu chuyện “thực sự” đằng sau bi kịch Flora từng nghe kể bao lần.

“Rồi rồi, bỏ qua mấy màn phản ứng nhạt nhẽo kia đi, tiếp tục nào.”

“Không không không, mấy chuyện này nặng đô quá với một cậu nhóc mới lớn như tôi!”

Giọng Leena chợt trầm xuống:

“Gia đình tôi từng sống bình dị, hạnh phúc và tiết kiệm. Ấy vậy mà… ‘lời nguyền của rồng’ đã đến, kéo cả nhà xuống một hố sâu đau khổ.”

Đôi mắt nâu đỏ của cậu bé chứa một nỗi buồn mà Leo chưa từng thấy ở chính gương mặt của mình.

“Cậu có biết vì sao Học viện Weizsäcker lại luôn thu hút những nhân tài ưu tú khắp nơi không? Mặc dù còn nhiều học viện khác nữa.”

“Vì sao?”

“Vì học viện đó… sử dụng lời nguyền của rồng để gài bẫy những người mang dòng máu hoàng tộc.”

“Lời nguyền của rồng…?”

“Đúng vậy.”

Leena ngẩng lên, ánh mắt như nhìn xuyên qua kẻ thù vô hình:

“Những người có dòng máu hoàng gia — máu của rồng — đến năm 12 tuổi, đúng vào mùa thu, trước đêm nhập học, sẽ bị triệu hồi cưỡng ép, bất kể họ ở đâu hay là ai.”

“…Triệu hồi á?” Leo lặp lại.

“Đúng vậy. Năm nay tôi sẽ tròn 12 tuổi. Dù còn bao nhiêu điều muốn làm, tôi không thể giấu được dòng máu rồng trong cơ thể này. Khi thời điểm đến, nó sẽ phản ứng — và tôi sẽ bị triệu hồi. Nếu bị phát hiện, cuộc sống ở hạ thành sẽ chấm dứt.”

“…Khoan đã, cậu thực sự thích sống ở hạ thành à?”

“Một khi bị phát hiện, thì kết thúc.” — Leena lặp lại như muốn khắc sâu điều đó.

“Tôi hiểu rồi… Nhưng triệu hồi đó chỉ xảy ra một lần đúng không? Sao không đến đó một ngày rồi giải thích, rồi về lại sau?”

Leena suýt nghẹn trước sự ngây thơ ấy. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên má Leo — hay chính là khuôn mặt cũ của mình.

“Cậu ngốc à?”

Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve má cậu. Hành động đầy vẻ mị hoặc khiến Leo vô thức nuốt nước bọt.

“Ngay cả khi thức trắng đêm, đôi mắt tím đặc trưng của dòng họ Harkenberg vẫn long lanh rực rỡ. Dù ăn uống bừa bãi, làn da vẫn trắng mịn như tuyết. Dù cắt đến mấy lần, mái tóc đen bóng vẫn mọc lại bằng ma lực. Cậu nghĩ có ai lại để mất một cô gái hoàn hảo như thế à?”

“…”

Leo thẫn thờ. Nghe thì có vẻ khoe khoang quá mức, nhưng khi nhìn lại trong gương… cậu cũng phải thừa nhận — cô ta đẹp thật.

“Cậu không tin? Thử ra đường với ngoại hình này đi, không phải cha tôi thì cũng có lũ ‘heo đực’ háo sắc sấn tới. Chó hoang thì đòi cưỡi, chuột thì vây quanh. Nhờ vậy mà từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng rời khỏi căn chòi này — chỉ ở nhà đọc sách, tưởng tượng vớ vẩn, và ăn ba bữa đúng giờ.”

“Nói cách khác là đang tận hưởng cuộc sống ẩn dật còn gì!”

Leena thở dài đầy mỏi mệt:

“Trường học toàn là ổ của bọn đàn ông đầu óc đầy dục vọng! Nếu tôi bị ném vào đó, liệu có thể toàn mạng thoát ra không? Thà làm châu chấu tự do nhảy nhót còn hơn sống như tù nhân giữa bọn đực vô lại!”

Dù lời nói đầy châm biếm, giọng cô vẫn nghiêm túc. Leo chẳng hiểu nỗi khổ của người xinh đẹp, nên đành im lặng.

“Ừ thì, nghe cũng khổ thật… Nhưng thành thật mà nói, chuyện đó chả liên quan gì đến tôi cả. Giờ thì làm ơn, trả cơ thể lại cho tôi được chưa?”

“…”

Leena mỉm cười bí hiểm.

“Cậu có tin vào số phận không?”

“…Này đừng bắt đầu nữa.”

“Việc chúng ta đổi cơ thể lúc này… chắc chắn là do định mệnh. Vậy nên, thế này nhé — cậu hãy thay tôi đến học viện, còn tôi thì sống cuộc sống trại mồ côi thay cậu ở hạ thành!”

“Này!”

“Người tốt nghiệp từ học viện đều là tinh anh của đế quốc! Cậu có thể bước vào tương lai rực rỡ như hoa hồng!”

“Không phải lúc nãy nói đó là nhà tù à?”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù tôi không giỏi lao động tay chân, cũng không có chút tự tin nào trong việc sử dụng bạo lực, nhưng tôi rất tự tin vào trí tuệ của mình. Dù có thế nào đi nữa, thay vì làm người thế chỗ cho một tên keo kiệt trẻ tuổi, tôi chắc chắn có thể đưa Trại mồ côi Hannah phát triển rực rỡ hơn! Cậu cứ yên tâm đi, đừng lo lắng.”

“Đừng có tùy tiện chê bai cuộc sống của người khác như thế chứ!”

Leo bất ngờ đứng bật dậy, túm lấy tay Leena và lắc mạnh. Cô — không, cậu ta chỉ lảng ánh mắt đi chỗ khác.

(Cái cảm giác bất an của mình đang trở thành sự thật…) — Leo nghĩ.

“Tôi không muốn nghĩ đến chuyện này nhưng... cậu không định nói kiểu như 'chúng ta không thể trở lại cơ thể ban đầu'... đúng chứ?”

“……Tôi sẽ không nói thế?”

“Đó không phải là câu trả lời tôi muốn nghe!”

Cậu bé Leena khẽ bật cười khi thấy biểu cảm của Leo.

“Chỉ là, tôi đã dùng hết ma lực để thi triển phép tráo đổi cơ thể nên sẽ cần một khoảng thời gian nho nhỏ để hồi phục lại... kiểu như thế.”

“……Hồi phục trong bao lâu?”

Leena chu môi, làm bộ suy tư “hmm” đầy nghi ngờ — nhưng khi gương mặt bình thường của Leo thể hiện biểu cảm đó thì trông chẳng dễ thương chút nào. Leo càng trừng mắt đe dọa, Leena càng miễn cưỡng đáp lại.

“À ừm… nói chung thì cũng có khoảng thời gian ước lượng. Đúng vậy, ước chừng thì đâu đó tầm… một tuần cho đến…”

“Cho đến?”

“Chắc là… một năm?”

“Cái mốc thời gian đó quá mơ hồ rồi còn gì!!”

Leo gào lên, bực bội. Leena chỉ nhún vai như thể đang nói “biết làm sao được”.

“Nói gì thì nói, chuyện này cơ bản là lỗi của cậu mà đúng không? Ông thần gây chuyện.”

Bị nói vậy khiến Leo dịu lại đôi chút, nhưng cảm giác bất an trong dạ dày thì vẫn không biến mất.

(Rõ ràng chỉ vì muốn giúp đỡ người khác mà mình lại bị lôi vào chuyện khổ sở thế này…)

“Cái đồ phiền phức… Đừng có mà xạo sự với tôi. Dám tùy tiện gây rắc rối lên cơ thể người khác như vậy… Vậy thì, nếu tôi cởi sạch đồ đi loanh quanh giữa phố thì cũng không sao nhỉ?”

“Gì cơ!? Nói gì vậy, đừng làm thế! Nói như thế, cậu chắc gì là người của Trại mồ côi Hannah hả!?”

Ở thành Ricard này, Trại mồ côi Hannah nổi tiếng là nơi có kỷ cương và giáo dục bậc nhất. Đặc biệt theo chính sách của bà Hannah, mọi đứa trẻ đều được dạy nghề để không phải lo cho tương lai — nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện giáo dục mẫu mực.

“Đừng áp dụng đạo đức vào chuyện phi lý. À đúng rồi, nếu đã cởi đồ thì tôi nên múa luôn nhỉ? Tôi sẽ cho cậu xem điệu nhảy linh hoạt của tôi.”

“DỪNG LẠI NGAY!!”

Cậu bé Leena trông như sắp ngất. Cả hai tay run rẩy không kiểm soát nổi. Ngay lúc đó, cảm thấy có gì đó rung lên trong ngực, cậu đột ngột đứng bật dậy. Lấy ra một đồng tiền vàng cổ giấu dưới áo, Leena trao nó cho Leo.

“Đồng vàng Karlheinz Raimund!”

Đó chính là tên chính thức của đồng tiền vàng mà Leo luôn mang theo bên người. Một lượng tiền lớn mà dân thường chỉ có cơ hội nhìn thấy mỗi năm năm một lần. Việc cất giữ cẩn thận mà không tiêu đến là điều rất "phong cách Leo".

“Kar-sama của tôi thì sao?”

Leo âu yếm gọi đồng tiền có cái tên dài ngoằng đó là “Kar-sama” một cách đầy tôn kính và trìu mến.

Leo nhận lại đồng tiền vàng mà cậu luôn mang theo, treo nó lên cổ — giờ là cổ của một cô gái trẻ. Trong khi Leena quan sát Leo nhẹ nhàng vuốt ve Kar-sama với vẻ mặt co giật, cậu cất lời đề nghị —

“Hãy đến học viện thay tôi. Chỉ cần đi một hai ngày cũng được — khi cậu quay lại, tôi sẽ đưa cậu thêm một đồng vàng nữa như thế.”

“…Được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ.”

Leo lập tức thôi phản kháng.

Lần này đến lượt Leena trố mắt kinh ngạc trước sự thay đổi nhanh chóng đó.

“Cậu… thực sự ổn với điều đó à?”

“Hả? Miễn là có tiền. Nhưng tôi nói trước là phải có giấy cam kết đàng hoàng đấy.”

Leo trừng mắt nói, “vi phạm thỏa thuận sẽ bị tính lãi 10% mỗi 10 ngày”, khiến Leena gật đầu liên tục.

“Tôi ký, tôi ký! Tôi trả, tôi trả! Dù sao thì tiệm Dear Deer vẫn làm ăn ổn định mà, số tiền đó không thành vấn đề!”

“Đó là tiền của bố mẹ cậu đấy, cậu biết không?”

Leena thở dài nhẹ một tiếng, thì thầm trong vô thức:

“…Đúng vậy.”

Sau đó, cậu khẽ gật đầu, nói như thể đã chấp nhận mọi chuyện:

“Biết sao được chứ.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

bro thật sự vì tiền mà "bán thân" luôn
Xem thêm