Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [COMPLETED]

Chương 257: Những cảm xúc méo mó

7 Bình luận - Độ dài: 6,294 từ - Cập nhật:

Duck: <3 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Căn cứ của Udajima và đồng bọn được xây dựng trong Khu vực sâu thứ ba. Từ đây Udajima theo dõi tình hình thông qua Akira giả, nhưng vì sự cố nhiễu loạn thông tin mà việc này giờ đã trở nên bất khả thi. Thêm vào đó, khi không gian mở rộng được giải phóng, toàn bộ toà nhà cũng bị dịch chuyển và thổi bay.

Cơn rung lắc chỉ dừng lại sau khi căn cứ bị quăng thẳng xuống đất, lăn thêm hai vòng rồi dừng lại. Việc chỉ bị hư hại một nửa là bằng chứng cho thấy căn cứ này được xây dựng vô cùng kiên cố.

Dù không cứng cáp được như vậy nhưng Udajima vẫn an toàn. Trong lúc toàn bộ căn phòng đang xoay liên hồi, hắn được Latis ôm chặt lấy để bảo vệ. Khi cơn rung lắc dừng lại, Latis cẩn thận đặt Udajima xuống.

“Ngài có bị thương không ạ?”

“À ừ.... Ta không sao. Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi cũng không rõ thưa ngài. Tôi sẽ cho người điều tra ngay lập tức.”

Latis ra lệnh cho các thuộc hạ. Họ là những người từng đi cùng hắn, khi Latis mặc bộ đồ gia cường hạng nặng và bay ra từ chiếc xe khổng lồ chuyên dụng cho vùng đất hoang mà Chloe từng đi. Nhân tiện thì kẻ mặc đồ gia cường, nói chuyện với Chloe và thẳng thửng bày tỏ sự căm ghét Sakashita Heavy Industries chính là Udajima.

Sau khi nghe báo cáo từ thuộc hạ, Latis quay sang Udajima.

“Có vẻ như sự cố nhiễu loạn đã được khắc phục. Nhưng chúng tôi không thể liên lạc được với các cá thể đã phái đi là Relagros và phiên bản mới đang giao chiến với Akira, cũng như phiên bản cũ đang đánh nhau trên xe vận chuyển liên Thành phố của Dragon River. Tất cả đều đã mất liên lạc ạ.”

“Cái gì!?.... B-Bị tiêu diệt hết rồi sao?”

“Khả năng cao là vậy ạ.”

Udajima hoảng loạn thấy rõ.

Phiên bản được gửi đến xe vận chuyển liên Thành phố chỉ là bản sao bể ngoài nên việc nó bị các Thợ săn hạng cao đánh bại âu cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng phiên bản giao chiến với Akira là phiên bản mới và có khả năng hấp thụ năng lượng từ tàn tích. Nó sở hữu sức mạnh vượt xa các Thợ săn hạng cao thông thường ở Khu vực sâu thứ ba. Thậm chí Akira giả đấy còn được trang bị cả đạn huỷ diệt và chiến đấu cùng Relagros. Đáng lẽ với chừng đấy điều kiện hội tụ lại, chúng chắc chắn phải tiêu diệt được Akira.

Vậy mà tất cả đều thất bại và nằm dưới chân của một kẻ duy nhất – Akira. Dối trá. Vô lý. Không thể tin nổi. Những suy nghĩ ấy ập tới như muốn nhấn chìm sự tỉnh táo của Udajima, nhưng một phần khác trong hắn lại khẳng định rằng chúng đều là sự thật.

Latis lặng lẽ quan sát Udajima trong trạng thái đó và nhận được báo cáo bổ sung từ thuộc hạ.

“Thưa Udajima-sama, Akira đang tiến về phía này. Ngài muốn làm gì ạ? Dù là nghênh chiến hay rút lui thì chúng ta cũng cần phải hành động nhanh chóng ạ.”

Akira đang đến. Nghe báo cáo đó, Udajima khẽ run lên trong khoảnh khắc. Nhưng hắn không để nỗi sợ hãi lấn át mình mà bắt đầu cân nhắc giải pháp.

“...Haruka đâu rồi?”

“Cô ấy đã rời căn cứ sau khi sự cố nhiễu loạn xảy ra và vẫn chưa quay lại ạ. Chúng tôi cũng không thể liên lạc được với cô ấy.”

Ngay cả trong tình trạng mất liên lạc, nếu ở gần Akira giả thì Haruka vẫn có thể kết nối và hỗ trợ hắn được. Cô đã nói như vậy với Udajima trước khi rời khỏi căn cứ.

“...Vậy sao. Ta hiểu rồi.”

Dù có sức mạnh của Haruka đi nữa thì cô cũng không thể thắng nổi Akira, điều ấy đã được chứng minh. Nhưng chắc cô vẫn có thể chạy thoát, Udajima nghĩ vậy. Nhưng vì hiện tại không liên lạc được nên hắn cho rằng Haruka có lẽ đã chết và từ bỏ phương án đó.

“...Vậy thì nghênh chiến đi.”

“Đã rõ thưa ngài.”

Theo quyết định của Udajima, Latis lập tức bắt đầu chuẩn bị để nghênh chiến với Akira, đồng thời anh cũng báo cáo lại tình hình cho Chloe.

_*_*_*_

Dưới bầu trời xanh, Akira bước đi trên nền đất trắng.

Nhìn dạo quanh một vòng, cậu có thể thấy vô số toà nhà ở phía đường chân trời. Akira nghĩ rằng đấy mới là ranh giới thực sự giữa Khu vực sâu thứ hai và ba. Sau khi kiểm tra khoảng cách từ đây đến đó thì cậu thấy nó cũng không quá xa.

Mật độ sương mù không màu xung quanh đây thấp đến mức không ai có thể nghĩ nó lại nằm ở Khu vực phía Đông. Nhờ vậy mà thiết bị thu thập thông tin hiệu suất cao của Akira đều báo về kết quả với sai số chỉ tính bằng milimet, ngay cả khi cậu cho nó kiểm tra những thứ ở tận đường chân trời.

“Khu vực sâu thứ ba hoá ra lại nhỏ như này sao?”

Ngạc nhiên trước phát hiện bất ngờ ấy, Alpha nghe Akira cười và nói:

[Vì thế nên mới cần không gian mở rộng để làm cho nó rộng hơn đấy.]

“Hừm. Nhưng chẳng phải vùng đất hoang có rất nhiều khoảng đất trống sao? Với công nghệ của Cựu thế giới thì lũ quái ở đó cũng đâu phải vấn đề gì to tát?”

[Akira à, vào thời đó thì chỗ mà cậu nói không phải là vùng đất hoang đâu.]

“À, hoá ra là vậy.”

Akira vỡ lẽ và tiếp tục tiến về phía trước, và cậu nhìn thấy toà nhà mục tiêu của mình.

“Này Alpha. Tại sao toà nhà kia lại tan hoang thế?”

[Đó không phải là toà nhà có sẵn của Khu vực sâu thứ ba, mà là thứ được xây bằng vật liệu vận chuyển từ ngoài vào. Nó không kiên cố tới mức đấy đâu. Hơn nữa, thay vì xây dựng thì toà nhà ấy giống như kiểu chỉ được đặt xuống thôi, vậy nên việc nó bị thổi bay và quay lăn lóc khi mặt đất co lại và gió mạnh cũng là điều dễ hiểu.]

“Ra là thế....”

Mặt đất không phải vừa di chuyển mà chính xác hơn là co lại. Khi bị tách khỏi mặt đất và bị gió mạnh thổi đi thì việc nó bị hư hại nặng như vậy cũng không có gì lạ.

Akira chợt nhớ đến những toà nhà được tạo ra bằng hình ảnh ba chiều và giáp trường lực mà cậu từng thấy khi tới đây lần trước. Có lẽ đó là cách để đối phó với những tình huống kiểu này. Nếu những toà nhà ấy là thật thì chúng sẽ va chạm lẫn nhau và gây ra thiệt hại khủng khiếp khi không gian mở rộng được giải phóng. Nhưng với kết cấu được xây nên từ hình ảnh ba chiều và giáp trường lực thì dù số lượng có nhiều đến đâu, chúng chỉ cần xoá đi rồi tạo lại là xong. Akira mơ hồ nhận ra điều đó.

Tiến thêm một bước nữa, Akira lại vô thức nhìn lên bầu trời.

“...Hửm?”

[Sao thế?]

“À, không có gì. Để sau đi.”

Khối lập phương màu bạc lơ lửng trên bầu trời đã biến mất. Tuy hơi tò mò, nhưng vì đã đến trước toà nhà nơi Udajima đang ở nên Akira gác việc đó qua một bên.

“Alpha, bắt đầu thôi. Hỗ trợ tôi thật tốt nhé.”

[Cứ giao cho tôi.]

Dù đã hạ được Kaiju, nhưng đối thủ lần này là những kẻ từng điều khiển con Kaiju ấy. Không thể lơ là được. Tập trung tinh thần, Akira đột nhập vào toà nhà.

Theo hướng dẫn của Alpha, cậu tiến vào bên trong và phát hiện ra Udajima đang ở một nơi giống như nhà kho. Nhưng thứ cậu thấy là cảnh hắn đang cãi nhau với Latis.

Udajima định dùng tất cả lực lượng còn lại để nghênh chiến với Akira, tức là tính cả Latis và những người khác cùng với bộ đồ gia cường hạng nặng đã đưa họ đến đây. Các bộ đồ ấy sẽ được vận hành mà không cần người mặc. Tuy chúng sẽ mạnh hơn khi có người mặc, nhưng Udajima nhận định rằng lượng hoả lực khi ấy sẽ cao hơn nếu như tất cả đồng loạt tấn công với bộ đồ không người mặc.

Dù Akira có mạnh đến mức hạ được Relagros một mình đi chăng nữa thì chắc chắn bây giờ cậu cũng đã phần nào kiệt sức. Đây chính là thời điểm vàng để có thể hạ được Akira. Ngay cả khi chọn chạy trốn và thành công thì lần tới người tấn công họ sẽ là một kẻ đủ sức tiêu diệt Kaiju được trang bị đầy đủ. Vì vậy phải hạ Akira ngay bây giờ, Udajima nghĩ.

Hãy để hắn kiệt sức. Hãy để hắn lơ là. Hãy để hắn chỉ vô tình vào một toà nhà này để nghỉ ngơi. Nếu Akira không tới để giết Udajima thì hắn sẽ có cơ hội ra tay trước. Vừa chờ đợi, Udajima vừa thầm cầu nguyện như thế. Nhưng đúng lúc đó, Latis nói ra một điều nằm ngoài dự đoán.

“Thưa Udajima-sama.”

“Gì vậy? Akira đến rồi ư?”

“Không, không phải vậy ạ. Thành thật xin lỗi ngài, nhưng chúng tôi xin phép rút lui tại đây ạ.”

“...Hả? C-Cái gì!? Ý ngươi là sao?”

Đối mặt với Udajima đang hoảng loạn cực độ, Latis bình tĩnh giải thích.

 “Chúng tôi vừa nhận được thông báo. Hợp đồng với Udajima-sama, chính xác hơn là hợp đồng mà chúng tôi ký với người thuê để hỗ trợ ngài đã chính thức chấm dứt tại thời điểm này. Vì vậy nhiệm vụ của chúng tôi đến đây là kết thúc.”

Udajima sững sờ khi cố gắng nắm bắt tình hình.

“...Ý ngươi là kế hoạch bị xem là thất bại rồi sao? Chưa đâu! Vẫn còn cách! Mọi thứ vẫn chưa kết thúc!”

“Thành thật xin lỗi ngài. Chúng tôi không có quyền đánh giá việc đó. Hơn nữa chúng tôi cũng đã nhận lệnh cho nhiệm vụ tiếp theo. Chúng tôi không thể ở lại đây nữa. Mong ngài thông cảm. Dù không phải để tạ lỗi, nhưng chúng tôi sẽ để lại toàn bộ đồ gia cường hạng nặng. Ngài có thể sử dụng chúng tuỳ ý ạ.”

Nói xong, Latis lịch sự cúi đầu cùng các thuộc hạ trước một Udajima đang ngây người ra.

“Vậy thưa Udajima-sama. Cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Chúng tôi rất mong được phục vụ ngài một lần nữa.”

“...Đ-Đợi đã!”

Udajima bất giác gọi với theo nhưng vô ích. Sau lời chào cuối cùng, Latis và các thuộc hạ nhanh chóng rời đi, bỏ lại Udajima.

Akira, người đang ẩn mình bằng chức năng nguỵ trang quan sát cảnh tượng đó từ xa. Ánh mắt cậu chạm phải Latis. Điều này cho thấy Latis đủ khả năng nhìn thấu lớp nguỵ trang của Akira, nhưng anh tỏ ra không quan tâm và rời đi cùng các thuộc hạ.

Akira lộ vẻ bối rối nhẹ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy...?”

[Nhìn bộ đồ quản gia đó thì chắc họ thuộc Tập đoàn Lion’s Tail giống như Reina và nhóm của cô ấy. Họ nói hợp đồng với Udajima đã chấm dứt nên họ không còn lý do gì để bảo vệ hắn nữa.]

“Giữa lúc này mà hợp đồng lại chấm dứt ư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

[Tôi không biết rõ đến mức đó. Nhưng dù sao thì kẻ địch cũng đã giảm bớt, cứ xem như là chúng ta may mắn đi.”

Vốn vẫn mang vẻ nghi hoặc, nhưng sau khi nghe lời của Alpha, Akira định tâm lại và mỉm cười đáp:

“Đúng thế. Có vẻ hôm nay tôi thực sự gặp may rồi. Đi thôi.”

Nghĩ rằng bản thân đã bị lộ, Akira tắt chức năng nguỵ trang và tiến lại gần Udajima.

Chỉ đến lúc đó Udajima – một người bình thường – mới nhận ra Akira. Sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt, hắn dùng cơn giận để xua tan nỗi sợ hãi và hét lớn:

“Giết hắn!”

Theo lệnh, bảy bộ đồ gia cường hạng năng đồng loạt tấn công Akira. Chúng bắn những khẩu súng khổng lồ, hàng loạt tên nữa cỡ nhỏ và quét căn phòng bằng tia laze. Dù được điều khiển tự động, nhưng chúng vẫn có khả năng hạ gục một Thợ săn hạng cao bình thường. Với đợt tấn công đồng loạt như vậy, cả khu vực xung quanh lập tức chìm trong biển lửa.

Nhưng Akira hiện tại đã mạnh đến mức có thể hạ Relagros một mình, thậm chí bây giờ cậu còn được Alpha hỗ trợ. Những đòn tấn công ấy chẳng thể nào chạm tới Akira. Cậu nhanh nhẹn di chuyển, né tránh và liên tục bắn đạn S để làm rối loạn đối phương, rồi nhân cơ hội thu hẹp khoảng cách và vung kiếm. Các bộ đồ gia cường lần lượt bị chém đôi và trong chớp mắt, tất cả đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng chỉ còn lại Akira và Udajima. Akira tra kiếm vào vỏ, thong thả bước tới gần Udajima. Trong khi đó, với vẻ mặt như bị dồn vào đường cùng, Udajima khẽ lùi lại. Hắn không thể chạy trốn được nữa.

Mình sẽ bị giết mất. Đó là suy nghĩ của Udajima, nhưng Akira lại đang do dự.

(...Giờ mình nên làm gì đây?)

Akira thực sự muốn giết Akira giả, nhưng với Udajima, cậu chỉ nghĩ rằng hắn “nên chết đi thì tốt hơn” là cùng. Sau khi tiêu diệt Akira giả, ý định giết Udajima trong cậu ngày càng phai nhạt. Cậu tự hỏi liệu giết hắn ngay tại đây có gây rắc rối gì không, hay cậu nên giao hắn cho Inabe thì sẽ ít phiền phức hơn. Akira đắn đo với suy nghĩ đó.

Nhưng Udajima chẳng thể biết được những gì cậu đang nghĩ. Cảm nhận được cái chết đang cận kề, Udajima trở nên liều lĩnh hơn và hét lớn:

“...Chết tiệt! Nếu không có mày... chỉ cần giết được mày thì...! Inabe, đồ khốn!....”

“Tao không đến giết mày vì Inabe đâu.”

Sự trung thực kỳ lạ của Akira khiến cậu cố giải thích hiểu lầm của Udajima. Nhưng hắn không tin và cũng chẳng muốn nghe điều đó.

“Cả mày và Inabe đều muốn cúi đầu trước Sakashita đến thế sao hả!?”

“Không, tao không hề cúi đầu trước Sakashita Heavy Industries....”

“Vậy mày tới đây là để trả thù cho Yumina sao? Mày nghĩ cứ giết được tao là trả được thù à? Đồ ngu! Chắc mày cũng nghĩ như thằng giả mạo mày chứ gì, rằng con nhãi đó chết vì bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực giữa tao và Inabe phải không? Đấy chỉ là lý do bên ngoài thôi!”

Khi Udajima nhắc đến Yumina, ánh mắt Akira lập tức thay đổi. Nhưng trong cơn mỹ cực, hắn đã không nhận ra điều đó và tiếp tục la hét:

“Tất cả đều là âm mưu của Sakashita! Nếu mày chưa biết thì tao sẽ nói cho mày biết! Thành phố Kugamayama này là cái bẫy báo động do Sakashita tạo ra! Sau khi tàn tích Kuzusuhara hoạt động trở lại thì Thành phố này sẽ nơi chịu thiệt hại đầu tiên! Đó mới là mục đích của chúng!”

Những điều Udajima vừa nói là bí mật của Thành phố, là bí mật của cả Sakashita – thứ mà lẽ ra sẽ không bao giờ được tiết lộ. Nhưng vì nghĩ bản thân sắp chết nên như muốn rút hết ruột gan, Udajima hét to để phơi bày những bí mật mà hắn nắm giữ bấy lâu.

“Mày có hiểu không!? Nỗi tuyệt vọng của tao khi nhận ra Thành phố mình đang sống chỉ là một công cụ, một thứ tồn tại chỉ để một ngày nào đấy bị huỷ diệt sau khi hoàn thành vai trò của nó!”

Ngày xưa, Udajima từng tự hào bản thân là người của Thành phố Kugamayama. Hắn đã nỗ lực không ngừng để biến nơi mà mình yêu quý và tự hào trở nên tuyệt vời hơn, thăng tiến và trở thành một trong những lãnh đạo Thành phố. Nhưng khi đạt được vị trí ấy, hắn đã tiếp cận các bí mật và biết được sự thật về Thành phố.

Nhưng dù biết sự thật là vậy thì Udajima cũng chẳng thể làm gì. Đối thủ là Tập đoàn Sakashita – thế lực mà một lãnh đạo Thành phố nhỏ bé như hắn không thể động đến. Cảm giác bất lực ấy đã làm bóp méo tâm hồn Udajima và khiến hắn nảy sinh hai suy nghĩ: một là sự căm ghét đối với Sakashita Heavy Industries và hai là sự sụp đổ của Thành phố Kugamayama.

Một sự tồn tại chỉ để bị Sakashita lợi dụng thì thà để nó biến mất đi còn hơn. Tình yêu của Udajima dành cho Thành phố đã biến tướng thành một thứ méo mó như thế.

Tuy nhiên Udajima cũng không muốn người dân phải chịu chung số phận ấy. Vì vậy hắn đã hoạt động theo hướng tăng cường các biện pháp di tản và cách thức nhập cư đến các Thành phố khác để khi có chuyện gì xảy ra, người dân Thành phố có thể nhanh chóng bỏ lại tất cả mà trốn thoát.

Nhưng hướng đi ấy lại hoàn toàn mâu thuẫn với suy nghĩ của Inabe – người muốn duy trì sự tồn tại của Thành phố Kugamayama bằng cách tăng cường khả năng phòng thủ của nó. Inabe và Udajima. Cuộc chiến quyền lực của những kẻ không thể hiểu nhau ở những vấn đề cơ bản, đã leo thang đến mức xé lẻ nội bộ Thành phố.

Và đáng lẽ kẻ chiến thắng phải là Udajima. Nếu như không có Akira.

“Nếu như không có mày!”

Udajima gầm lên như muốn trút bỏ những cảm xúc ấy.

“Cái chết của Yumina, cuộc tranh giành quyền lực ở Kugamayama, tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch chiếm lấy tàn tích Kuzusuhara của Sakashita! À đúng rồi, chính mày đã giết con nhãi đó phải không? Tao không biết mày giết nó vì lý do gì, nhưng dù bị Sakashita đẩy vào tình thế phải giết người thì mày vẫn cam tâm làm con rối cho chúng. Cảm giác của mày khi đó thế nào hả ranh con?”

Akira lặng lẽ lắng nghe Udajima.

“Mày chỉ là một con tốt thí thôi. Giết tao đi, tìm chút an ủi để tự lừa dối bản thân mày đi. Mày không thể trả thù cho nó được đâu. Mày không thể hạ được Sakashita. Giết tao rồi sống tiếp và nguyền rủa sự bất lực của chính mày đi!”

Cứ hận đi! Cứ nguyền rủa đi! Tất cả là lỗi của Sakashita Heavy Industries.

Udajima nói như thể đang cố gắng gieo lời nguyền lên Akira.

Sakashita Heavy Industries là một trong Ngũ đại Tập đoàn thống trị Khu vực phía Đông. Đánh bại nó là điều hoàn toàn bất khả thi, một việc không thể xảy ra.

Nhưng kẻ đứng trước mặt Udajima kia lại là một tồn tại có thể biến điều không thể thành có thể. Nếu một kẻ như vậy ôm mối hận với Sakashita Heavy Industries thì biết đâu....

Với suy nghĩ đó, Udajima đặt cược vào lời nguyền đánh bại Sakashita Heavy Industries, điều mà chính hắn cũng không thể lên Akira.

Nhưng lời nguyền ấy không chạm được tới cậu. Akira khẽ thở dài, giọng điệu pha chút ngán ngẩm:

“Mày đang hiểu lầm gì đó rồi.”

“Cái gì?”

“Đúng như mày nói, cuộc tranh giành quyền lực trong Thành phố, Tập đoàn Sakashita đều là một phần lý do dẫn đến cái chết của Yumina. Nhưng cô ấy chết không phải vì chúng, và tao đến đây cũng không phải để trả thù cho Yumina. Tao giết mày vì mày đã âm thầm gửi đội quân tới giết tao và treo thưởng cái đầu của tao. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến Yumina cả. Khác với tên giả mạo kia, tao chưa bao giờ nghĩ Yumina chết vì mày dù chỉ một chút. Bởi chính tao mới là người đã giết cô ấy.”

Akira vừa nói với Udajima, vừa như tự nói với chính mình rồi cậu bước về phía hắn.

“Mày không liên quan gì cả. Vào lúc đó, người chọn đối đầu và giết đối phương là tao và Yumina. Chỉ có tao và Yumina mà thôi.”

Ý nghĩ rằng có lẽ nên giữ Udajima sống và giao cho Inabe đã biến mất khỏi tâm trí Akira.

“Nếu không muốn giết thì đáng lẽ ra không nên giết. Nếu không muốn chết thì đáng lẽ ra nên chạy trốn. Mọi thứ đều có thể chọn cơ mà. Cả mày cũng vậy.”

Nếu đổ lỗi cái chết của Yumina cho một ai đó, cho một điều gì đó thì cậu phải trừng trị nó.

“Nhưng bọn tao đã chọn. Tao và Yumina đã chọn. Chỉ có tao và Yumina mà thôi!”

Giả sử Akira đã đổ lỗi cho điều gì đó vì cái chết của Yumina, thì cậu sẽ phải căm ghét và nguyền rủa mọi thứ dẫn đến điều ấy. Thậm chí là cả việc cậu đã gặp Yumina, và được cô cứu rỗi.

“Đồ người ngoài!”

Điều đó là không thể chấp nhận được.

“Đừng có ra vẻ mày là người liên quan!”

Chính vì thế, những cảm xúc méo mó kia lại khiến Akira tách rời mọi thứ – chỉ còn lại cậu và Yumina, không còn gì khác. Để khoảnh khắc cuối cùng với cô chỉ thuộc về riêng hai người.

“Đừng có xen vào!”

Kẻ liều lĩnh đặt chân vào đó lãnh trọn một cú đấm toàn lực của Akira.

“Này!”

483525801-1037112888297899-1850946916179082063-n.jpg

Cú đấm chất chứa những cảm xúc méo mó ấy đã giáng thẳng vào Udajima. Trong khoảng khắc đó, hắn lập tức tan biến. Với một kẻ về bản chất chỉ là người thường như Udajima, khi phải hứng chịu một đòn từ bộ đồ gia cường vốn dành cho Thợ săn hạng cao như vậy thì kết cục ấy là điều tất yếu.

Sau khi giết Udajima, Akira hơi cúi đầu và đứng lặng ở đó. Bên cạnh cậu là Alpha.

Một lúc sau, Akira thở ra một hơi thật dài. Trên gương mặt cậu không còn vẻ giận dữ hay sát ý nữa, mà giống như một chút tiếc nuối nhẹ vì đã lỡ tay.

“...Mình lỡ tay rồi....”

Nếu phải tóm gọn hành động của Akira vừa nãy một cách tiêu cực thì đó là giận quá mất khôn. Cậu đủ tỉnh táo để tự thừa nhận điều ấy, tức là cậu đã đủ bình tĩnh để nhìn nhận sự méo mó trong con người mình một cách khách quan. Và chính sự bình tĩnh ấy lại khiến Akira càng thêm nặng nề.

Alpha mỉm cười và lên tiếng an ủi.

[Thôi có sao đâu. Nếu xét theo nghĩa đã tiêu diệt Akira – kẻ đã hợp tác với phe chủ nghĩa Kiến Quốc thì việc giết Udajima – kẻ nhiều khả năng là chủ mưu cũng không có gì sai cả.]

[Không.... Mà.... Đúng là vậy....]

Nhưng việc để cảm xúc lấn át rồi giết Udajima như vậy đã khiến chứng cứ về việc hắn có thật sự là kẻ chủ mưu hay không đã biến mất. Nếu hắn còn sống và bị giao cho Inabe thẩm vấn thì chắc chắn cậu có thể khai thác được nhiều thông tin hơn.

Nhưng đối với Alpha, chuyện đó cũng chẳng quan trọng mấy. Điều quan trọng hơn chính là việc cô đã xác nhận được rằng vấn đề liên quan đến Yumina là một quả mìn cực nhạy đối với Akira. Bởi vậy nên cô đã không ngăn cậu lại.

[Chuyện đã rồi thì không thể thay đổi được. Giờ ta hãy tập trung hướng về phía trước thôi.]

Nghe vậy, Akira cũng cố ép bản thân thay đổi suy nghĩ. Cậu lại cố tình thở dài một hơi sâu, ngẩng đầu lên rồi mạnh mẽ chấm dứt việc cứ mãi vương vấn chuyện đã qua.

[...Ừ, phải rồi.]

Akira liếc sang bên cạnh.

“Tao không ngu đến mức không nhận ra đâu. Ngay từ đầu mày đã hợp tác với Udajima rồi chứ không phải bị bắt cóc đúng chứ?”

Ở đó, Viola đang đứng và nở nụ cười trơ tráo thường ngày.

“Không phải vậy đâu. Tôi không hợp tác, mà là thâm nhập.”

“Mày nghĩ tao sẽ tin chắc?”

“Ôi trời, tàn nhẫn quá đấy. Cậu không tin tôi à? Tôi có tiếng là không bao giờ nói dối mà.”

“Lần tới, dù chỉ là hiểu lầm thì tao cũng sẽ giết. Tao đã nói thế rồi đúng không?”

“Đúng vậy nhỉ.”

Viola vẫn giữ thái độ ung dung. Nhìn cách cô hành xử, Akira nghi ngờ rằng liệu Viola có kế hoạch gì đó để tránh bị cậu giết không.

Nhưng thực tế Viola đứng đấy mà chẳng có bất kỳ kế hoạch nào. Nếu hỏi tại sao cô lại đường hoàng xuất hiện ở đây thì Viola chỉ có thể trả lời rằng: “Vì tôi là loại người như vậy đấy”.

Cô muốn chứng kiến vụ đại loạn này từ vị trí đặc biệt nhất, ngay hàng ghế đầu và có thể tận mắt theo dõi tất cả. Không thể chống lại bản năng ấy, Viola đã để mặc bản thân cuốn vào vụ việc này.

Thái độ của Viola khiến Akira do dự. Vì đã giết Udajima nên giờ đây Viola trở thành một bằng chứng quan trọng thay thế. Nói thẳng ra thì việc giết Udajima và cảm giác nhẹ nhõm sau đó đã khiến cậu có thêm khoảng trống để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.

Và trong khoảng trống đó, ý nghĩ rằng “chắc nên giết Viola luôn” vẫn còn rất mạnh mẽ. Akira thừa hiểu Viola là một kẻ tồi tệ đến mức nào.

Hay là giết quách đi cho rồi? Dù nghĩ vậy nhưng cậu vẫn không thể quyết định dứt khoát. Nếu cứ giết sạch mọi kẻ cản đường thì Akira sẽ không bao giờ có được sức mạnh để bảo vệ những người mà cậu không muốn giết. Akira hiện tại đã đủ trưởng thành để nghĩ như vậy.

Trong lúc do dự, Akira quyết định xin lời khuyên. Tuy là người đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng cậu biết nếu để bản thân tự suy nghĩ thì sẽ không thể tìm ra giải pháp tốt. Nhờ những trải nghiệm đã tích luỹ bấy lâu, Akira giờ đủ khôn ngoan để rút ra nhận định ấy.

[Alpha, kết nối với Carol đi. Cô có làm được không?]

Dù màn sương mù không màu dày đặc ở Khu vực sâu thứ ba đã tan, nhưng ở Khu vực sâu thứ hai và thứ nhất, mật độ của chúng vẫn cao hơn so với những nơi khác. Akira không chắc liệu tín hiệu liên lạc có thể kết nối tới Thành phố Kugamayama hay không.

Nhưng Alpha trả lời ngay lập tức:

[Được. Tôi đã kết nối rồi.]

Nhận được cuộc gọi từ Akira, Carol nói với giọng nghiêm túc.

“Akira, có chuyện gì vậy? Tình hình thế nào rồi?”

Trong tình huống này, nếu Akira liên lạc với cô thì chắc mọi chuyện đã được giải quyết, hoặc tất cả đã tệ đến mức không thể cứu vãn. Nghĩ vậy, Carol không khỏi căng thẳng.

“Ừ, trước tiên thì tôi vẫn ổn. Con Kaiju Relagros và tên giả mạo đều bị tôi tiêu diệt rồi.”

Carol thở phào nhẹ nhõm rồi cô vui vẻ tiếp tục.

“Vậy ư, tốt quá rồi. Nói thế này thì hơi kỳ, nhưng dù có đầu đạn huỷ diệt đi nữa thì cậu thực sự hạ được con quái đó à? Ấn tượng thật đấy....”

“À đợi chút. Tôi có chuyện muốn hỏi cô....”

Vì nghe chừng cuộc trò chuyện này sẽ còn dài nên Akira ngắt lời Carol để nói vấn đề của mình trước.

Hiểu được tình hình, Carol suy nghĩ một chút trước khi trả lời:

“...Ừm, nếu định giết thì chắc cậu đã giết từ lâu rồi nên vấn đề ở đây không phải là có nên giết Viola hay không, mà là cậu đang tìm lý do để giữ ả sống phải không? Tôi sẽ trả lời dựa trên tiền đề đó nhé?”

“Ừ. Nhờ cô.”

“Nghe hơi kỳ quặc một chút, nhưng thực ra Viola không có ác ý với cậu đâu Akira.”

“...Không, làm gì có chuyện đó chứ?”

Akira bất giác hỏi lại với giọng ngạc nhiên, còn Carol tiếp tục câu chuyện.

“Cứ nghe tôi nói đã. Đúng là Viola sẽ không quan tâm nếu cậu chết, và ả cũng không ngần ngại làm những việc có thể khiến cậu chết. Nhưng ả không hề muốn giết cậu và cũng không mong cậu chết. Dù cậu có bị đẩy vào tình thế nguy hiểm vì hành động của Viola thì đó cũng chỉ là phương tiện thôi chứ không phải mục đích.”

Akira lắng nghe với vẻ khó hiểu. Trong lúc nói chuyện với cậu, Carol liên lạc với Viola và điều chỉnh cài đặt để hiện lên tầm nhìn mở rộng của cả hai. Cô tiếp tục nói:

“Nói cách khác, Viola không có địch ý với cậu. Nếu mục đích của ả là giết cậu thì ả đã chọn những cách khác rồi.”

“Nhưng tôi vẫn không thấy đó là lý do để giữ cô ta sống?”

“Ừ, nếu chỉ có thế thôi thì đúng không đủ. Bây giờ tôi sẽ nói về mục đích của Viola. Ả đơn giản là chỉ muốn chứng kiến và tận hưởng những vụ náo loạn lớn thôi. Vì nó mà ả sẵn sàng làm bất cứ điều gì – một kẻ cực kì tồi tệ và xấu tính – nhưng mục tiêu thật sự của ả chỉ có vậy thôi.”

“Càng nghe tôi càng thấy nên giết hơn rồi đấy.”

“Chỉ có vậy thôi thì đúng. Nhưng sau khi Viola tiếp xúc với cậu thì ả đã được trải qua nhiều vụ náo loạn lớn đến bất thường, và giờ ả không còn thấy thoả mãn với mấy vụ lùm xùm nhỏ nhặt như trước nữa. Ả nghĩ rằng nếu có cậu thì lần tới có thể sẽ có một vụ lớn hơn. Bởi vậy nên nếu biết cách đàm phán và lợi dụng điểm này thì Viola sẽ có giá trị sử dụng.”

Với năng lực của Viola, cô hoàn toàn có thể dập tắt những vụ náo loạn nhỏ mà cô không còn hứng thú trước khi chúng xảy ra. Kể cả khi một vụ náo loạn lớn hơn có tới đi chăng nữa, nếu giữ Akira sống thì cô có thể kỳ vọng vào một vụ còn lớn hơn vụ trước, và khả năng cao cô sẽ hợp tác để đảm bảo cậu sẽ chiến thắng.

Xét đến những lợi ích này, dù chỉ là một chút thì việc giữ Viola sống là có giá trị. Carol giải thích như vậy.

Akira nghe và hiểu được ý của Carol. Nói cách khác, Viola giống như một phiên bản tệ hại và độc ác hơn của Kibayashi. Dù có nhiều chuyện xảy ra với Kibayashi, nhưng nhờ ông mà cậu mới được cứu sống nhiều lần. Xét đến yếu tố đó thì liệu cậu có nên giữ Viola lại không? Akira bắt đầu nhận thấy giá trị sử dụng của cô, dù nó chỉ dừng ở mức khiến cậu do dự.

Nhưng đồng thời cậu vẫn nghĩ rằng giết cô vẫn là lựa chọn tốt hơn.

Thấy Akira vẫn đang lưỡng lự, Carol suy nghĩ một chút rồi cố gắng moi thêm thông tin từ Viola để giúp cậu ra quyết định.

“Viola, dù lý do có là gì thì trong vụ này cô có làm điều gì mang lại lợi ích cho Akira không?”

“Có chứ.”

“Cụ thể?”

“Tôi đã ngăn không để Shizuka bị Akira giả bắt cóc.”

Nghe vậy, Akira lập tức nhìn Viola với ánh mắt lạnh lùng.

“Đừng có nói đối. Người bảo vệ Shizuka khỏi kẻ giả mạo tao là nhóm Reina mới đúng.”

“Ừ. Nhưng việc bắt cóc cô ấy đã thất bại hoàn toàn rồi phải không?”

Akira lộ vẻ khó hiểu vì không nắm được ý Viola. Cô bổ sung thêm rằng ban đầu kế hoạch là bắt cóc cả Sheryl và Shizuka. Nhưng Viola đã can thiệp và chỉ khiến Sheryl bị bắt. Điều này dẫn đến việc kế hoạch của chúng đã thất bại khi cố bắt tiếp Shizuka sau đó. Viola giải thích rõ ràng như vậy cho Akira.

Carol đã nói rằng dù lý do có là gì nên cô không cố ý đào sâu thêm lý do từ Viola, nhưng ả vẫn cười và trả lời thẳng. Ả nói rằng nếu Shizuka bị bắt, khả năng cao Akira sẽ liều lĩnh lao thẳng vào Khu vực sâu thứ ba mà không có kế hoạch gì, từ đó khiến mọi chuyện trở nên nhàm chán. Vì thế nên Viola đã hành động để tránh điều đó xảy ra.

Nghe xong, Akira làm một vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

[Alpha....]

[Cô ta không nói dối.]

[...Vậy à.... Thế giờ tôi nên làm gì?]

[Cậu tự quyết định đi Akira. Những lựa chọn kiểu này không có đáp án đúng đâu.]

[...Được rồi.]

Dù lý do có là gì thì Shizuka cũng đã được cứu nhờ Viola. Điều đó đã đẩy quyết định của Akira đến giới hạn cuối cùng. Cậu nghiêm túc nói với Viola:

“Viola. Như Carol vừa nói, nếu là những vụ náo loạn nhỏ thì cô phải dập tắt trước khi chúng xảy ra. Còn nếu là vụ lớn không thể cản thì cô phải hợp tác với tôi. Nếu làm được như thế thì tôi sẽ để cô sống.”

“Được thôi. Thoả thuận thành công.”

Viola trả lời một cách dứt khoát.

[Alpha.]

[Cô ta nói thật đấy.]

Akira lại thở dài lần nữa. Tuy nghĩ làm vậy chắc cũng vô ích, nhưng cậu vẫn cảnh cáo để chắc ăn.

“Nếu phát hiện cô nói dối thì dù có là hiểu lầm, tôi cũng sẽ giết cô ngay lập tức.”

“Đáng sợ quá đi. Tôi sẽ cẩn thận để không bị hiểu lầm vậy.”

Dù bị Akira lườm cháy mặt, nhưng nụ cười gian xảo của Viola vẫn chẳng hề lung lay.

“Vậy thì tôi đưa cái này cho cậu luôn nhé.”

Từ phía Viola, một tập tài liệu được gửi qua kênh liên lạc.

“Cái gì đây?”

“Báo cáo điều tra mà trước cậu nhờ tôi đấy. Cậu bảo tôi điều tra xem ai là kẻ đứng sau vụ dùng cơ thể của Babarod để tấn công cậu mà, phải không?’

Akira nhớ lại thì đúng là có chuyện đó. Cậu mở tài liệu ra xem, dù cho ban đầu Akira nghĩ rằng kẻ đứng sau chắc hẳn là Udajima nên cậu cũng không quá hứng thú. Tuy nhiên, sau khi đọc những gì được ghi bên trong, Akira lộ vẻ ngạc nhiên.

“...Viola, cái này là thật à?”

“Theo như những gì tôi điều tra được thì đúng vậy.”

Nội dung tài liệu có phần khó tin, nhưng nếu là thật thì mọi chuyện sẽ hợp lý hơn. Akira đang trầm ngâm suy nghĩ thì nhận được một thông báo. Đó là bản tin khẩn về tiền thưởng.

Thông báo tiêu diệt hoàn tất. Đối tượng bị treo thưởng là Akira giả và hợp tác với những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc để điều khiển Relagros, được xem là đã bị tiêu diệt dựa theo tình hình ở Khu vực sâu thứ ba. Tiền thưởng sẽ được phân phối dựa trên chiến tích. Những người đạt chiến tích cần nộp báo cáo chi tiết cho Văn phòng Thợ săn. Tiền thưởng sẽ không được trả cho những ai không nộp báo cáo.

Tóm tắt nội dung thông báo là như vậy.

Carol cười và nói với Akira:

“Nội dung thông báo thế này thì ổn rồi. Phần mô tả đã được chỉnh sửa để làm rõ rằng đối tượng treo thưởng chỉ là Akira giả thôi.”

“Vậy là vụ của Sakashita cũng được giải quyết rồi.”

Akira thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cậu giãn hẳn ra. Khoản tiền thưởng 500 tỷ Aurum treo trên đầu Akira từ Sakashita Heavy Industries giờ đã chính thức được gỡ bỏ.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Viola quả thực là "người tốt" tôi đã trách nhầm cô rồi :((
Xem thêm
h ms nhớ có tag romcom và yumina vẫn quan trọng với akira,xong truyện thấy akira về với yumina dưới cõi âm thì cảm giác cx vl đấy
Xem thêm
Nói là rung động với tình đầu cũng ko sai. :))
Xem thêm
Kc8
Akira vẫn nhớ Yumina nhiều đấy chứ nhỉ
Xem thêm
thanks trans
Xem thêm
Tài liệu gì đấy???????
Xem thêm