[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]
Chương 247: Trả được đến đâu thì trả
18 Bình luận - Độ dài: 2,976 từ - Cập nhật:
Duck: Sao lại phải bắt ae chờ cả tuần chỉ để đọc 3k từ chứ?
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Khi Olivia dừng tấn công Harmers thì Akira cũng ngừng xả súng. Cảm nhận được trận chiến đã kết thúc, cậu lập tức túm lấy Shiro và vội vàng chạy đến chỗ Carol.
Carol vẫn còn sống. Tuy bị thổi bay bởi vụ nổ của khẩu súng OFX và nằm bất động trên đống đổ nát, nhưng cô chỉ đang bất tỉnh tạm thời.
“Carol!”
Tiếng gọi của Akira đã đánh thức Carol.
“...Akira?”
Do vừa mới tỉnh lại sau hôn mê nên đầu óc cô vẫn chưa theo kịp tình hình. Carol thoáng nhìn Akira với ánh mắt nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và dáo dác nhìn quanh.
“Akira! Tình hình thế nào rồi!?”
“Chắc là ổn. Trận chiến kết thúc rồi.”
Akira vừa nói vừa nhìn về phía Olivia và những người khác. Carol cũng nhìn theo. Quả thực trận chiến trông có vẻ đã kết thúc, nhưng cô thấy Harmers không hề bị thương.
“...Bắn trượt rồi ư?”
Shiro xen ngang.
“Không, trúng rồi nhưng anh ta đỡ được.”
Ngay sau đó cảnh tượng khi ấy hiện ra trong tầm nhìn của Carol. Chống tay ngồi dậy, mặt Carol hiện rõ vẻ ngán ngẩm hơn là kinh ngạc.
“...Này, hắn đỡ được cái đó sao?”
“Thì anh ta là vệ sĩ của tôi mà. Làm được chuyện này là bình thường.”
“Vệ sĩ ư.... Tôi vừa mới bắn hắn đấy, thế có sao không vậy?”
“Không sao. Nhờ cô mà tôi được cứu rồi.”
Akira quan tâm hỏi han Carol.
“Carol. Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn. Chỉ là hơi chóng mặt chút thôi. Không có vết thương nào chí mạng cả.”
Carol cười và trả lời. Thấy vậy, Akira cũng thở phào nhẹ nhõm vì trông cô thực sự không sao.
“Vậy à.... Tốt quá rồi....”
Khi đã bình tĩnh lại, Akira nói với thái độ nghiêm túc hơn một chút.
“Nhưng mà cô cũng liều thật... Suýt nữa thì mất mạng rồi còn gì? Thậm chí ông ta còn là người của Sakashita Heavy Industries đấy, cô biết không?”
Trước lời trách móc đó, Carol chỉ nhẹ giọng đáp lại như thể chẳng có gì to tát.
“Tôi biết sao được. Tôi đâu còn cách nào khác chứ....”
“Không phải chuyện đó....”
Akira nghĩ rằng ngoài cậu ra thì Carol chẳng có lý do gì để phải làm đến mức đấy vì Shiro cả.
Quả thực cũng nhờ có Shiro mà Carol mới sống sót trở vể từ Khu vực sâu thứ ba. Nhưng khi ấy chính Akira mới là người nhận yêu cầu bảo vệ cô. Cậu mới là người nên trả món nợ đó chứ không phải cô. Akira đã nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cậu nhận ra mình đã lầm khi nghe những lời tiếp theo của Carol.
“...Tôi không có đủ tiền để trả món nợ với Akira, mà Akira cũng không hứng thù gì với cơ thể của tôi nên tôi cũng không thể trả bằng cách đó, tôi thì lại không mạnh được như Akira....”
Sau câu mở đầu ấy, Carol cười nhẹ và nói.
“Nếu đã không có tiền và cũng chẳng có sức mạnh thì thứ duy nhất tôi có thể đem ra là chữ tín và mạng sống thôi, phải không?”
Điều Carol làm không phải là để trả nợ Shiro, mà là để trả nợ cho Akira.
Biết rằng đối thủ là người của Sakashita Heavy Industries, biết được ý nghĩa của việc đối đầu với họ, nhưng Carol vẫn ưu tiên chữ tín với Akira và nổ súng vào Harmers. Thậm chí khi đã chứng kiến sức mạnh của đối thủ ngay từ cái nhìn đầu tiên thì cô vẫn liều mạng. Để trả nợ cậu, Carol đã đem ra toàn bộ những gì mình có.
Là chữ tín và mạng sống.
Hiểu được điều này, Akira thoáng sững lại vì bất ngờ. Và sau khi thấm thía câu nói ấy, cậu không kìm được mà bật cười.
Thấy Akira như vậy, Carol tỏ vẻ hơi khó chịu.
“...Này, cậu cười cái gì chứ. Đúng là tôi cũng nghĩ bản thân vừa nói mấy câu chẳng hợp tính tôi chút nào....”
Akira vừa xin lỗi, vừa giải thích tại sao mình cười.
“Không, tôi xin lỗi. Không phải thế. Chỉ là tôi nhớ lại trước đây chính tôi cũng từng nói mấy câu gần giống vậy thôi.”
Nghe vậy, tâm trạng của Carol cũng dịu lại. Cô đáp lại với vẻ hơi tự hào.
“Ồ, thật sao? Chúng ta cũng hợp nhau phết đấy chứ.”
“Ừ. Đúng vậy.”
Akira và Carol cười cùng nhau. Cả hai đã nói cùng một điều, làm cùng một việc, và giờ đang cùng mỉm cười khi chia sẻ giá trị quan ấy.
“Trước đây Akira đã nói với tôi là trả được bao nhiêu thì trả đúng không? Vì vậy tôi đã trả hết những gì có thể rồi đấy.”
“À. Tôi nhận đủ rồi.”
Akira và Carol. Dù đối tượng khác nhau, nhưng cả hai đều từng nợ nần chồng chất. Tuy vậy Carol đã nhanh chân thanh toán hết một lần.
Dù thể hiện sự ăn ý trước mặt Alpha là vậy, nhưng cô không xem đây là vấn đề. Nếu là trước kia thì chắc Alpha đã xem Carol là một mối nguy lớn. Nhưng sau vụ việc với Yumina thì chút chuyện này trong mắt cô cũng chẳng đáng là bao.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Olivia, Harmers lấy đà phóng đi. Nhìn theo hắn, Akira nói.
“Hắn đi rồi à.... Shiro. Giờ tao và mày tính sao đây?”
“Ừm.... Để xem nào.....”
Nguy hiểm trước mắt tuy đã tạm lắng xuống, nhưng tình cảnh Shiro đang đối mặt chẳng sáng sủa hơn chút nào mà thậm chí còn tệ đi. Khi cậu đang cân nhắc phải làm gì tiếp theo, Olivia bước đến.
“Shiro-sama. Xin thất lễ, nhưng tôi có chuyện muốn bàn về hợp đồng ạ.”
“C-Chuyện gì vậy?”
Shiro thoáng chột dạ vì nghĩ rằng chẳng lẽ thời hạn hợp đồng mới lại hết rồi sao và cậu không khỏi run sợ. Nhưng đó lại là chuyện khác.
“Hiện tại, do thân máy đang bị hư hỏng nên tôi không còn đủ khả năng để hoàn thành hợp đồng với Shiro-sama một cách trọn vẹn. Tôi xin đưa ra một vài đề xuất để xử lý tình huống này ạ.”
Đầu tiên là có lựa chọn tạm thời dừng hợp đồng trong lúc sửa chữa. Điều này giúp thời hạn hợp đồng còn lại sẽ được sử dụng với một thân máy ở trạng thái tối ưu. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc Shiro sẽ tạm thời không được bảo vệ. Vì mục đích thuê Olivia chính là để cậu có vệ sĩ bên cạnh trong những tình huống nguy hiểm, nên việc thiếu vắng cô trong khoảng thời gian này gần như là không thể.
Tiếp đến là lựa chọn ở lại cơ sở của Tập đoàn Lion’s Tail trong thời gian sửa chữa. Điều này đảm bảo một mức độ an toàn nhất định mà không tiêu tốn thời gian hợp đồng. Tuy nhiên, làm vậy sẽ hạn chế sự tự do di chuyển của Shiro. Nếu hợp đồng được ký để cho phép cậu hành động thoải mái trong tình huống nguy hiểm thì phương án này có thể xem là vô nghĩa.
Cuối cùng là lựa chọn tiếp tục hợp đồng ở trạng thái hiện tại. Dù thân máy đã bị hư hỏng, nhưng nó vẫn đủ sức đánh bại những con quái vật thông thường. Trừ khi phải đối mặt với tình huống tương tự như trận chiến với Harmers vừa nãy thì việc tiếp tục hợp đồng sẽ không có vấn đề gì. Nếu Shiro chấp nhận rủi ro ấy và vẫn muốn tự do hành động thì Tập đoàn Lion’s Tail sẽ cho phép sử dụng người máy ở trạng thái hư hỏng.
Olivia trình bày các lựa chọn đó cho Shiro.
Sau một hồi suy nghĩ, Shiro hỏi.
“Việc sửa chữa mất bao lâu vậy?”
“Khoảng ba ngày ạ.”
“...Được rồi. Vậy thì tôi sẽ ở lại cơ sở của các cô.”
Dù bị hạn chế hành động là một bất lợi, nhưng Shiro cũng muốn có thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng về những kế hoạch tiếp theo nên cậu chọn phương án này.
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy mời ngài theo tôi.”
“Mấy cậu cũng đi cùng tôi đi, Akira. Tôi có vài chuyện cần nói, với lại giờ chắc mọi người cũng muốn nghỉ ngơi đúng không?”
“Ừ, được thôi. À, đợi chút.”
[Alpha. Xe của tôi thế nào rồi?]
[Nó đang bị vùi trong đống đổ nát. Tôi sẽ cho nó di chuyển ngay đây.]
Alpha lái chiếc xe từ xa. Với hiệu suất vượt trội, xe của Akira mạnh mẽ thoát ra từ bên trong đống đổ nát và xuất hiện trước mặt cậu.
[Ồ, vẫn còn nguyên ư? Thật may quá.]
“Được rồi. Đi thôi.”
Akira cùng mọi người lái xe theo sau với Olivia dẫn đường.
Điểm đến là toà nhà Seranthal. Họ xuống xe ở bên ngoài, để chế độ tự lái rồi cùng Olivia đi vào sảnh tầng một. Trước sự có mặt của khách, nhân cách quản lý toà nhà là Seranthal xuất hiện, nhưng Olivia là người đứng ra xử lý. Nhóm Akira được dẫn thẳng vào bên trong.
Lúc ấy cậu nhận ra Seranthal nhìn mình với ánh mắt ẩn ý, nhưng cậu chỉ lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Sau đó họ lên một chiếc thang máy lớn đủ chứa được cả xe hơi lẫn xe máy để lên tầng trên của toà nhà. Thang máy dừng lại ở tầng 57, nơi có chi nhánh của Tập đoàn Lion’s Tail từ thời Cựu thế giới.
Bước vào tầng 57, Akira và những người khác được chào đón bởi năm cô hầu gái, dẫn dầu là Pamela. Dù được Pamela và các hầu gái cúi đầu chào một cách lịch sự, nhưng Akira không hề tỏ ra bối rối. Vì được Olivia dẫn tới nên việc ở đây có những cô hầu gái như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng Shiro lại tỏ vẻ cảnh giác. Hơn nữa, Olivia hoàn toàn phớt lờ Pamela và những người kia khi nói với nhóm của Akira.
“Xin đừng bận tâm ạ. Mời đi lối này.”
Pamela và nhóm hầu gái đứng tách ra hai bên. Olivia đi thẳng qua khoảng trống đó. Khi Akira bắt đầu cảm thấy nghi ngờ thì Shiro thầm nói.
“Akira. Bọn họ không phải đồng nghiệp của Olivia-san đâu. Họ là người của Lion’s Tail thời hiện đại.”
“...Ý mày là sao?”
“Tao không biết. Nhưng bọn họ đang ở đây rồi. Nếu đã được nhân cách quản lý toà nhà dẫn tới tận đây thì nghe chừng họ cũng có liên quan gì đấy. Nhưng vì không được vào chi nhánh nên tức là bọn họ cũng chỉ là người ngoài thôi, ở một mức độ nào đó.”
“...Vậy rốt cuộc là sao?”
“Thì đã bảo là tao không biết rồi còn. Chỉ cần nhớ là có chuyện gì đấy không rõ ràng ở đây thôi. Cứ nhớ như vậy là được.”
Bị Shiro thúc giục, Akira cũng đi tiếp. Tuy hơi tò mò nhưng sự tò mò ấy không đến mức khiến Akira muốn dừng lại để hỏi chi tiết Pamela và những người khác.
Pamela tiếp tục nhìn theo sau Akira và nhóm của cậu cho đến khi họ khuất bóng bên trong cửa hàng. Sau đó cô liên lạc với Chloe.
------
Phòng tiếp khách mà Olivia dẫn họ đến hoàn toàn trống không khi nhóm Akira bước vào. Nơi chỉ là một căn phòng rộng với sàn, tường và trần đều cùng một màu trắng toát.
Nhưng rồi sàn nhà bắt đầu thay đổi. Nó chuyển động như một chất lỏng có thể biến đổi tự do rồi tạo thành bàn và sofa. Tiếp đến, hình ảnh lập thể xuất hiện khắp căn phòng, khiến bức tường trông như được làm bằng kính trong suốt và họ có thể nhìn thấy cảnh quan bên ngoài.
Được Olivia mời, nhóm Akira ngồi xuống sofa. Nó rất mềm mại và thoải mái. Trong khi đó chiếc bàn lại chắc chắn và cứng cáp. Cả hai đều mang thiết kế tuy đơn giản nhưng tinh tế.
Akira tò mò quan sát khung cảnh sang trọng của cửa hàng thời Cựu thế giới. Olivia mang đồ uống và bánh ngọt đến rồi phục vụ họ một cách chu đáo. Sau đó cô đứng chờ bên cạnh.
“Nếu cần gì thì xin hãy vui lòng cho tôi biết ạ.”
Nghe Olivia nói vậy, Akira thắc mắc hỏi.
“Chẳng phải cô cần sửa chữa thân máy sao?”
“Thân máy này là thiết bị dùng cho cửa hàng ạ. Thân máy đi cùng Shiro-sama hiện đang được sửa chữa ạ.”
Akira gật gù như đã hiểu. Alpha mỉm cười nói.
[Nhân tiện thì hình dáng hiện tại của cô ấy là hình ảnh lập thể thôi. Nếu bỏ đi thì trông sẽ như thế này.]
Alpha điều chỉnh tầm nhìn mở rộng của Akira và hiển thị hình dáng thật của Olivia. Ở đó là một người máy trắng, không mặc quần áo, không mắt, mũi, tai, miệng hay tóc. Một ngoại hình cực kỳ đơn gian.
[Ồ, vậy sao? Chẳng lẽ trước giờ cũng như thế ư?]
[Không. Trước đây hình dáng của cô ấy đúng như những gì cậu nhìn. Thân máy dùng trong cửa hàng có dạng như vậy là để hiển thị nhiều hình dáng khác nhau qua hình ảnh lập thể cho khách hàng thôi.]
[À, ra là vậy.]
[Tôi nghĩ thân máy dùng cho khách bên ngoài sẽ giữ nguyên hình dáng thực vì lý do tiện lợi. Một số nơi cấm sử dụng hình ảnh lập thể để thay đổi hoàn toàn ngoại hình bởi lý do an ninh. Thay vì phải quay trở lại dạng người máy trắng ở những nơi như vậy thì giữ nguyên hình dáng ban đầu sẽ tốt hơn.]
Akira gật đầu đồng ý với lời giải thích đó rồi chợt nghĩ.
[Vậy còn Alpha thì sao, cô thay đổi đủ mọi kiểu dáng cơ mà. Liệu làm vậy có ổn không?]
[Tôi không dùng hình ảnh lập thể mà chỉ hiển thị trong tầm nhìn mở rộng của cậu thôi. Chỉ cần cậu cho phép là được.]
[Vậy à.]
Akira không có ý trách cứ hay bận tâm đến việc cô tuỳ ý thay đổi ngoại hình. Nhưng cậu chợt nghĩ tới lần đầu gặp Alpha. Khi ấy dù chẳng hề cho phép hay gì, nhưng cô đã tự ý xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Tuy vậy thì giờ nhớ lại cũng chẳng để làm gì, vì thế Akira quyết định gạt nó qua một bên. Cậu lấy lại bình tĩnh và nhấp thử một ngụm đồ uống. Mắt cậu mở to.
“...Ngon quá.”
Carol cũng uống thử và lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Cái này... ngon thật đấy....”
Akira – người đã dần quen với những món ăn ở Stelliana và Carol – người có khẩu vị tinh tế nhờ việc thường xuyên thưởng thức những món ăn đắt tiền từ việc giao thiệp với các Thợ săn hạng cao lúc làm nghề tay trái đều phải thốt lên trước hương vị tuyệt vời này.
Họ tiếp tục thử bánh ngọt. Hương vị tuyệt hảo cứ thể lan toả trong miệng và làm cả hai càng thêm vui sướng. Đồ uống và bánh ngọt từ cửa hàng cao cấp của Cựu thế giới quả thật không hổ danh khi mang đến cho họ những trải nghiệm đúng chuẩn “Cựu thế giới”.
Nhìn hai người kia, Shiro cũng nếm thử món đó và nhận xét.
“Ừ. Cũng không tệ.”
Akira bất giác nhìn sang Shiro với vẻ kinh ngạc, khi cậu chỉ đưa ra lời đánh giá cụt lủn ấy cho một hương vị tuyệt vời như vậy.
“Chỉ “không tệ” thôi hả...? Bình thường mày ăn cái gì thế?”
Shiro tự hào đáp.
“Loại này tao ăn suốt ở cơ sở của Sakashita rồi. Nó cũng là một thứ xa xỉ để ngăn tao bỏ trốn đấy, kiểu như nếu chạy trốn thì sẽ không được ăn nữa chẳng hạn.”
Rồi cậu nhìn Akira với ánh mắt đầy ý và cười.
“Akira à, tao đã phải bỏ lại cuộc sống đó để tới đây đấy. Tao muốn mày hiểu rằng đó không phải là một quyết định nửa vời đâu.”
Con người dễ quen với sự xa xỉ. Một khi đã quen với mức sống cao thì sẽ rất khó để họ hạ thấp tiêu chuẩn. Dù có bị hạn chế tự do thì Shiro đã sống như một ông hoàng ở mọi khía cạnh và quen thuộc với tiêu chuẩn sống cực kỳ cao. Với cậu, đồ ăn ngoài cơ sở chẳng khác gì cỏ dại hay nước bùn.
Dù Akira chưa thực sự hiểu ý nghĩa của việc đối đầu với Sakashita Heavy Industries, nhưng cậu đã có thể cảm nhận được phần nào sức nặng của nó qua hương vị này, cũng như cả quyết tâm từ bỏ chúng của Shiro. Cậu nghĩ chắc đấy phải là một quyết tâm đánh đổi bằng cả mạng sống.
Sau đó, Akira và mọi người nghỉ ngơi một chút rồi liên lạc với nhóm của Hikaru.


18 Bình luận
cảm on anh Duck👍🦆